Chapter 342. Các ngươi điên hết rồi đấy à? (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chapter 342. Các ngươi điên hết rồi đấy à? (2)
Róc róc róc
Nước trà được rót đầy nửa chén từ bình trà ấm đang tỏa hơi nghi ngút.
Huyền Tông nhẹ nhàng đẩy chén trà về phía Hiền Ðường.
"Hừm"
Hiền Ðường đưa chén trà lên miệng, hương trà tỏa ra khiến hắn cảm thấy thoải mái một cách kỳ lạ. Hắn uống một ngụm lớn rồi gật đầu hài lòng.
"Kỹ nghệ trà đạo của đệ đã tốt hơn rất nhiều"
"Huynh vẫn nhớ vị trà trước kia mà đệ pha ư?"
"Ðương nhiên rồi. Sao có thể không nhớ được chứ? Vị trà của đệ là một trong những thứ mà cả đời này ta sẽ không bao giờ quên được"
Huyền Tông mỉm cười nhẹ nhàng.
"Có vẻ như huynh có rất nhiều điều tiếc nuối thì phải"
"Ừm. Hình như là vậy đó"
Ðó là một cuộc đối thoại nhẹ nhàng.
Nhưng biểu cảm của những người chứng kiến cuộc đối thoại đó lại không thoải mái một chút nào.
Tại điện các của Chưởng môn nhân.
Huyền Tông ngồi trên thượng tọa. Hai bên trái phái là Huyền Thương và Huyền Linh.
Phía trước hai trưởng lão là các Vân Tử bối bao gồm cả Vân Kiếm và Vân Nham. Tất cả bọn họ đang chăm chú nhìn vào bên trong.
Hiền Ðường đang ngồi thiền đối diện thượng tọa. Phía sau hắn ta là những người hắn dẫn đến.
Sự bố trí kỳ lạ.
Và một sự im lặng kéo dài.
Hương trà nhè nhẹ thoang thoảng lan tỏa căn phòng, nhưng bầu không khí lúc này lại vô cùng căng thẳng.
Dường như không hài lòng với tình huống này lắm nên Hiền Ðường quyết định mở lời trước.
"Các đệ đúng là chẳng già đi chút nào cả"
"Khi có chuyện tốt đến, con người ắt sẽ trẻ ra"
"Phải. Ðúng là như vậy. Chuyện tốt. Phải"
Hiền Ðường nhìn Huyền Tông rồi tiếp tục nói.
"Nhìn thấy đệ hợp với vị trí này như vậy ta rất an lòng. Trước đây, ta thật sự đã rất lo lắng cho đệ đấy"
"Ha!"
Ngay khi câu nói đó kết thúc, Huyền Linh lập tức tỏ thái độ ra mặt bằng một tiếc xì dài.
Nhưng hắn đành phải dừng lại ngay trước khuôn mặtcó vẻ trách móc của Huyền Tông. Huyền Tông phảingăn chặn ngay, bởi vì nếu cứ để Huyền Linh như vậy,rất có thể hắn sẽ tuôn ra một tràng dài chửi rủa cũngkhông biết chừng.
"Cảm ơn huynh vì đã lo lắng cho ta"
"Không đâu. Ta phải cảm ơn vì đệ đã dẫn dắt Hoa Sơn một cách xuất sắc như vậy"
Huyền Linh quay sang nhìn Hiền Ðường đầy bất mãn. Thậm chí ngay cả đến Huyền Thương cũng liên tục kho khan vì không thể kiềm chế nổi sự khó chịu đang dâng trào trong lòng.
"Vậy."
Huyền Tông mở lời để xoa dịu bầu không khí.
"Huynh đến đây có chuyện gì thế?"
Hiền Ðường không nói gì mà chỉ ngồi đó quan sát Huyền Tông hồi lâu.
"Ðệ cũng đã thay đổi rất nhiều" "."
"Ðệ của trước kia sẽ không đi thẳng vào vấn đề như thế này mà chỉ thích bóng gió mà thôi"
"Ðến giang sơn còn thay đổi được ba lần rồi. Con người sao có thể không thay đổi kia chứ?"
"Phải. Ðúng vậy. Nhưng ta thì vẫn mong được nhìn thấy được dáng vẻ trước kia của đệ
Huyền Tông không trả lời.
Ðó là một câu hỏi không nhất thiết phải trả lời. Ngược lại, người phải trả lời lúc này là Hiền Ðường mới đúng.
"Huynh hãy trả lời câu hỏi của đệ đi" "A, phải rồi!"
Hiền Ðường khẽ nuốt nước bọt rồi nhìn một lượt những người đang có mặt tại nơi này.
"30 năm trước. Ta đã rời khỏi Hoa Sơn" "."
"Bởi vì ta đã nghĩ rằng Hoa Sơn là một nơi không có tương lai. Không, nói một cách chính xác thì là vì ta đã nghĩ rằng với sức lực của bản thân thì không thể hồi sinh một Hoa Sơn đang trên bờ vực sụp đổ!"
"Thì ra là vậy"
"Nhưng khi càng nhiều tuổi, thì suy nghĩ của ta càng thay đổi"
Hiền Ðường nở một nụ cười ấm áp.
"Cho dù thế nào chăng nữa, Hoa Sơn vẫn luôn nằm trong trái tim ta. Những tưởng thời gian có thể giúp ta lãng quên tất cả. Nhưng không! Nỗi nhung nhớ Hoa Sơn ngày một lớn hơn trong ta khiến ta không thể chịu nổi mà quay lại nơi này một lần nữa"
Huyền Linh cười khẩy ra mặt trước câu nói đó.
"Ngươi đã chịu được hẳn 30 năm kia mà! Vậy thì nỗi nhớ đó ngay từ đầu đã chẳng to tát gì lắm thì phải?"
"Huyền Linh à!"
"Vâng. Ðệ biết. Ðệ biết rồi!
Huyền Linh ngậm chặt miệng lại khi bị Huyền Tông la mắng. Vậy nhưng sự khó chịu trong lòng hắn chắc chắn vẫn chưa thể dịu lại một chút nào. Huyền Linh liên tục bĩu môi đầy bực dọc và mỉa mai.
"Phải. Ta có thể nói được gì bây giờ? Dù sao thì cũng là tại ta đã rời bỏ Hoa Sơn. Bây giờ có bị chỉ trích hay mắng chửi ta cũng chẳng có gì để biện minh cả!"
Huyền Tông khẽ cau mày.
"Huynh vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta"
"Ta đã cố gắng quên đi Hoa Sơn khi sống ở ngoài kia. Cuộc sống của ta bấy giờ cũng không đến mức khó khăn. Nhưng một góc nhỏ trong tim ta vẫn không ngừng day dứt về Hoa Sơn. Và ngay khi ấy, cái tên Hoa Sơn đã được lan truyền đến tận nơi ta sinh sống"
Huyền Thương khẽ cắn môi. 'Càng nghe càng cảm thấy..'
Các người thì có một cuộc sống ổn định còn Huyền Tông đã vì hồi sinh Hoa Sơn mà cống hiến cả cuộc đời.
Nếu như bọn chúng suy nghĩ đến điều đó dù chỉ một chút thôi thì đã không dám nói ra những lời đó trước mặt Huyền Tông rồi.
"Khi cái tên Hoa Sơn một lần nữa vang danh thiên hạ. Bọn ta đã không thể kìm chế được niềm hối hận chôn vùi trong lòng. Vì vậy mà hôm nay ta đưa bọn họ cùng hậu duệ của bọn họ đến Hoa Sơn để thỉnh tội"
Huyền Tông chầm chậm gật đầu.
"Ta hiểu huynh muốn nói gì rồi. Nhưng đó vẫn chưa phải là câu trả lời mà ta muốn nghe"
"Còn câu trả lời nào khác nữa đâu?"
"Các sư huynh muốn làm gì trên Hoa Sơn này vậy?"
Hiền Ðường nhìn chằm chằm vào Huyền Tông rồi hỏi ngược lại.
"Chẳng lẽ bọn ta không thể làm bất cứ điều gì sao?' "."
"Bọn ta là tội nhân. Theo lý thì bọn ta không được phép được đặt chân lên Hoa Sơn một lần nào nữa. Bọn ta có thể mong chờ điều gì kia chứ? Chỉ cần được thở tại Hoa Sơn và trở thành phân của Hoa Sơn là đủ rồi"
"Hừm"
"Tất cả những người ta mang đến đây đều có năng lực riêng của họ. Nhất định họ sẽ giúp ích được cho Hoa Sơn. Vì vậy hãy cho bọn ta cơ hội để trở thành ma của Hoa Sơn. Hay cho phép bọn ta được sống vì Hoa Sơn cho đến khi cái thân này trở nên già nua và ngã xuống"
Huyền Tông khẽ thở dài.
"Sư huynh.."
"Vớ va vớ vẩn"
Trong khoảnh khắc đó, Huyền Linh đã bật khỏi vị trí; rồi chỉ trỏ về phía Hiền Ðường.
"Khi tất cả các điện các của Hoa Sơn bị sụp đổ và trở thành một mớ hỗn độn, các người còn chẳng dám thò mũi ra. Bây giờ lại đến đây rồi nói cái gì mà ma của Hoa Sơn? Các người có lương tâm không vậy?"
"Huyền Linh à, đệ hãy bình tĩnh lại đi!"
"Ðệ sao có thể bình tĩnh được nữa chứ? Sư huynh! Hành động của lũ khốn bỉ ổi này chẳng phải đã quá rõ ràng rồi sao? Trong suốt 30 năm, khi mà Hoa Sơnđứng trên nguy cơ diệt môn thì bọn chúng giả vờ nhưchẳng biết gì cả. Khi tình hình đã trở nên tốt hơn thì lạiquay lại muốn hưởng sái ư? Ðừng có mơ!"
Huyền Linh hét lên một cách đầy tức giận.
"Không cần phải nghe thêm gì nữa. Mau tống cổ mấy tên khốn chết tiệt này đi đi!"
"Huyền Linh à!" Ngay lúc ấy.
"Xin lỗi Chưởng môn sư huynh. Nhưng lần này đệ có cùng suy nghĩ với Huyền Linh"
"."
Huyền Thương đứng ra nói giúp cho Huyền Linh bằng khuôn mặt vô cùng kiên nghị.
"Ðây là việc chẳng có gì để suy nghĩ cả. Họ là những người đã tự mình rời bỏ Hoa Sơn. Sao huynh có thể để những kẻ đó đặt chân lên Hoa Sơn một lần nữa được chứ? Ma của Hoa Sơn? Hoa Sơn không cần cái loại ma quỷ như vậy"
".."
"Hãy để bọn họ ra về đi ạ"
Huyền Tông nhắm mắt đầy bất lực.
Hiền Ðường khi ấy mở lời bằng một tông giọng nhẹ nhàng.
"Ta phần nào đã hiểu được ý của các vị ở đây rồi. Thân là sư huynh."
"Mấy cái tên khốn các người mà cũng đòi làm sư huynh á?"
"Huyền Linh à!"
"Chưởng môn nhân! Lời đệ nói có gì sai sao? Một kẻ đã rời bỏ Hoa Sơn thì có tư cách gì để làm sư huynh của Chưởng môn nhân kia chứ?"
"Ðủ rồi!"
Huyền Tông lắc lắc tay.
Huyền Linh không lý gì lại không biết đó là hành động thể hiện sự khó chịu trong lòng Huyền Tông. Vì vậy mà hắn ngay lập tức ngậm miệng lại và phát ra những tiếng gầm gừ.
Huyền Tông nặng nề cất lời.
"Ta hiểu chuyện huynh muốn nói rồi. Nhưng chuyện này quá đường đột nên ta không thể quyết định ngay được."
"Phải. Ðúng là vậy"
"Ta sẽ sắp xếp nơi cho các huynh nghỉ ngơi. Có lẽ mọi người ở đây cũng đã thấm mệt vì leo núi rồi."
"Hãy làm như vậy đi"
Hiền Ðường mỉm cười vui vẻ.
Huyền Tông xoay đầu nhìn về phía Vân Nham.
"Vân Nham"
"Vâng, Chưởng môn nhân"
"Hãy đưa các vị này đến Thanh Mai Quan để nghỉ ngơi. Chuẩn bị cả đồ ăn cho họ nữa"
"Vâng. Con biết rồi ạ"
Vân Nham đứng dậy đi lo liệu.
"Hãy đi theo ta"
"Ðược"
Khi Hiền Ðường và những người khác đứng dậy, Vân Nham lập tức rời khỏi phòng mà không nói một lời nào.
Khi Vân Nham cùng một đám đông đi ra bên ngoài, Hiền Ðường đứng lại xoay đầu nhìn về phía Huyền Tông.
"Xin lỗi vì đã xuất hiện trước mặt đệ một cách vô liêm sỉ như thế này"
"."
"Nhưng ta mong rằng đệ sẽ hiểu được sự chân thành của ta đối với Hoa Sơn"
Huyền Tông không nói gì mà chỉ gật đầu.
Nói rồi Hiền Ðường nở một nụ cười kỳ lạ rồi rời khỏi phòng.
"Chưởng môn nhân!"
Sau khi Huyền Ðường rời khỏi phòng, Huyền Linh đột ngột hét một cách đáng sợ.
"Hãy chờ đợi!"
"Nhưng mà!"
"Ta đã bảo là hãy chờ đợi rồi kia mà!"
"Hừm!"
Huyền Tông thở dài rồi mở lời.
"Xin lỗi nhưng các con có thể ra khỏi phòng được không. Ta có chuyện riêng cần nói với các trưởng lão"
"Vâng! Chưởng môn nhân!"
Các Vân Tử bối đang lấp đầy căn phòng lần lượt đứng dậy rồi đi ra ngoài. Khi chỉ còn lại những Huyền Tử bối trong phòng, Huyền Tông mới khẽ cầm lên chén trà ôn tồn giải thích.
"Các đệ nghĩ thế nào?"
"Chuyện này đâu phải là chuyện cần phải suy nghĩ chứ? Cái lũ vớ va vớ vẩn đấy!"
Huyền Linh hét lên đầy giận dữ.
"Bởi vì bây giờ Hoa Sơn đã lấy lại được danh tiếng nên bọn họ đến đây để kiếm chác chứ còn làm gì nữa? Sao bọn họ có thể trơ trẽn vác cái bản mặt đó lên Hoa Sơn như thế này được chứ?"
"Chưởng môn nhân, đệ cũng suy nghĩ như vậy"
Huyền Thương vốn chẳng bao giờ có cùng ý kiến với Huyền Linh hôm nay lại ở cùng một chiến tuyến.
"Ðệ không nhìn ra bất kỳ ý đồ tốt đẹp nào từ họ cả. Nhìn vào y phục có thể thấy họ cũng chẳng phải kẻ không có tài sản gì. Vậy mà họ đã ngoảnh mặt làm ngơ khi các môn đồ Hoa Sơn phải đào rễ cây và gặm cỏ ăn qua ngày. Lý do đến tận bây giờ họ mới chịu ló mặt ra chẳng phải đã quá rõ ràng rồi hay sao?"
"Còn nữa!"
Huyền Linh nghiến răng.
"Cho dù bọn họ tìm đến đây với mục đích tốt đi chăng nữa thì cũng vậy mà thôi. Bọn họ là những kẻ đã quay mặt lại với Hoa Sơn. Tự kiểm điểm ư? Ðây là việc mà không phải cứ tự kiểm điểm là có thể tha thứ được"
Huyền Tông thở dài.
"Ta biết những lời các đệ nói không sai"
"Nếu vậy thì huynh hãy đuổi bọn họ đi ngay lập tức đi! Chưởng môn nhân!"
"Nhưng hãy chờ đợi thêm một chút nữa!" "Tại sao chứ?"
Huyền Tông lắc đầu.
"Ðệ đã quên rồi sao? Hoa Sơn bây giờ không phải giống như trong quá khứ nữa mà không thèm bận tâm đến ánh mắt của những kẻ khác"
"."
" Nếu như bọn họ cứ như vậy mà rời khỏi Hoa Sơn, những kẻ đưa chuyện sẽ đồn thổi khắp mọi nơi rằng chúng ta ngược đãi bề trên ngày xưa cho mà xem"
"Sao lại có chuyện hoang đường như vậy được?"
"Ðương nhiên là chuyện đó rất hoang đường. Nhưng đệ đã bao giờ thấy những kẻ đưa chuyện nói ra sự thật chưa?"
"."
"Ta không thể ném con mồi vào miệng những kẻ đang nhăm nhe hạ bệ Hoa Sơn được. Ít nhất cũng phải tiếp đãi cho họ ăn uống tại đây vài ngày"
Huyền Linh thở dài thườn thượt.
"Ðệ hiểu tấm lòng của Chưởng môn nhân. Nhưng đệ thực sự lo lắng rằng chuyện này sẽ không thể kết thúc đơn giản như vậy được? Liệu có thể dễ dàng kêu những kẻ cố tình tìm đến tận đây rời khỏi không?
"Có lẽ phải tốn chút sức đấy"
Giọng nói Huyền Tông khản đặc. Sau đó hắn lại tiếp tục thở dài.
'Hảo Sự Ða Ma'
Khi một việc tốt xuất hiện cũng sẽ lôi kéo ma quỷ đến. Nhưng hắn không thể ngờ được chuyện như thế này có thể xảy ra.
'Khó chịu thật đấy'
Tiếng thở dài của Huyền Tông tràn ngập toàn bộ căn phòng.
"Sư huynh" "Hửm?"
"Tên Huyền Tông có vẻ cứng rắn hơn chúng ta nghĩ nhỉ?"
Hiền Ðường khẽ mỉm cười trước lời nói của Hiền Pháp. "Ừm. Thì đúng là vậy"
"Ðệ cứ nghĩ rằng khi sư huynh tìm đến thì hắn phải quỳ rạp xuống tiếp đón kia đấy. Nhìn thấy bộ dạng tên nhu nhược đó ngồi trên thượng tọa bệ vệ đệ thực sự bực bội không thể nào chịu được. Vốn dĩ vị trí đó không phải là của sư huynh hay sao?"
"Ơ hơ! Mau hạ thấp cái giọng của đệ xuống!"
Hiền Ðường khẽ đảo mắt xung quanh.
"Nơi này là Hoa Sơn đấy"
"Nhưng nơi này có vẻ như chỉ còn lại những đứa trẻ mà thôi?"
"Ðúng vậy"
Hiền Ðường đưa mắt nhìn một lượt Hoa Sơn. Cảm giác như tất cả những thứ này chuẩn bị sẽ nằm trong lòng bàn tay của hắn.
"Giả vờ cứng rắn như vậy thôi nhưng bản chất của hắn vốn là như vậy. Huyền Tông cuối cùng cũng phải chấp nhận chúng ta mà thôi. Sắp tới sẽ có rất nhiều kẻ đến Hoa Sơn để gây áp lực cho hắn nên có lẽ hắn cũng sẽ không còn cách nào khác đâu"
"Ðúng vậy! Sư huynh!"
"Hoa Sơn đã thoát khỏi nguy cơ sụp đổ nhờ vào việc may mắn thu nhận được các môn đồ có thiên phú. Nhưng vì một kẻ nhu nhược như Huyền Tông làm Chưởng môn nhân nên Hoa Sơn vẫn chưa thể tìm lại được hào quang năm xưa. Vì vậy mà mới cần đến sự giúp đỡ của chúng ta"
"Ðương nhiên rồi"
Khóe miệng Hiền Ðường dần cong lên.
"Lúa chín cúi đầu. Bây giờ việc khôi phục lại thân phận là ưu tiên hàng đầu. Dặn dò mọi người không được phép manh động"
"Vâng"
"Ðược rồi. Ði thôi"
Hiền Ðường khẽ mỉm cười khi nhìn thấy dáng vẻ đang đi phía trước của Vân Nham.
Hắn cũng đã dự đoán từ trước việc không được tiếp đón một cách thân thiện. Nhưng việc này sẽ chẳng kéo dài lâu đâu.
'Ta sẽ tìm lại vị trí của mình'
Vì ta
Và vì Hoa Sơn.
Nụ cười sảng khoái vang lên từ miệng một lão già.
Tất cả mọi việc rồi sẽ quay trở lại theo lẽ tự nhiên vốn có của nó.
Ðúng vậy. Theo lẽ tự nhiên vốn có.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro