Chapter 347. Ta là Thanh Minh, đệ tử đời thứ ba của Hoa Sơn. (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 347. Ta là Thanh Minh, đệ tử đời thứ ba của Hoa Sơn. (1)
Không lâu trước đó.
"Sư huynh lùi bước dễ dàng như vậy sao?"
Hiền Ðường cười cười trước câu hỏi của Hiền Pháp.
"Chiến thắng tuyệt đối nghe thì có vẻ hay đấy. Nhưng chiến thắng mà không cho đối phương cơ hội gì cũng đồng nghĩa với việc ta đã để lại một sự thù hận trong lòng đối thủ."
"Ừm. Chắc chắn là..."
"Dĩ nhiên, nếu ta dồn ép Huyền Tông thêm một chút nữa, thì có lẽ ta đã đạt được nhiều thứ hơn rồi. Nhưng đệ không thấy sao? Các môn đồ đó đều vâng theo Huyền Tông, vậy thì những lợi ích mà chúng ta đạt được cuối cùng cũng chỉ có bao nhiêu đó thôi sao?"
Tất nhiên Hiền Pháp cũng nhìn thấy rất rõ.9
Các môn đồ của Hoa Sơn đều thể hiện địch ý rất rõ ràng.
'Hoa Sơn tái khởi?'
Ðây là chuyện mà ngày xưa, khi còn ở Hoa Sơn bọn họ thậm chí còn không thể tưởng tượng ra được.
Dù đã gây ra rất nhiều tội lỗi, nhưng bọn họ vẫn là bậc trưởng bối của sư môn. Thế mà lũ môn đồ kia lại có thể thẳng thừng tỏ địch ý với họ như thế ư?
"Lùi bước ở đó là điều đúng đắn. Nhờ vậy mà Huyền Tông mới không chịu rút lui chứ?"
"Dù sao đi nữa thì việc hắn không có tư cách mới là sự thật chí mạng."
"Ðúng là vậy."
Hiền Ðường mỉm cười đầy ý vị.
Kết cục, vị trí Chưởng môn nhân cũng chỉ là tiền nhân truyền thừa cho hậu nhân. Thời gian qua Huyền Tông đã tự mình đảm nhận ví trí Chưởng môn nhân, nhưng từ giờ, nếu suy xét cẩn thận, thì ngoài Hiền Ðường ra, ở Hoa Sơn này không còn ai có thể tự xưng mình là Chưởng môn nhân được cả.
Vì Hiền Ðường chỉ rời bỏ môn phái mà thôi, hắn chưa bao giờ từ bỏ vị trí Chưởng môn nhân cả.
"Nhìn thấy tên cứng đầu đó chịu rút lui, hẳn là trong suy nghĩ của hắn cũng có rất nhiều khúc mắc đây."
Nghe Hiền Pháp nói, Hiền Ðường không đáp lại mà chỉ mỉm cười bí hiểm.
"Nhưng nhìn những việc đã xảy ra ngày hôm nay thì có vẻ như hắn cũng không có ý định từ bỏ dễ dàng vậy đâu."
"Làm người sao có thể dễ dàng từ bỏ những thứ mình đang có được. Nơi này có còn là Hoa Sơn của ngày xưa nữa đâu? Dĩ nhiên hắn phải nổi lòng tham rồi."3
(.. ..... .. Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM. .. ..... .. )
Hiền Ðường kéo cong khóe miệng.
"Nhưng như vậy lại càng dễ đối phó. Ta không thể dùng cách của thế tục để tác động đến một đạo sĩ thanh cao sống ẩn dật trong núi tu tâm tầm đạo được, nhưng một kẻ có lòng tham thì ta hoàn toàn có thể nắm bắt."
Hiền Pháp vừa nhìn Hiền Ðường vừa cười.
Nói cách khác, hôm nay bọn họ đã giành chiến thắng. Vừa tránh được ý đồ trục xuất của Huyền Tông, vừa được phép nán lại Hoa Sơn một thời gian.
Cứ như thế này, thời gian dần dần trôi qua, vị thế của Huyền Tông sẽ càng suy yếu, còn vị thế của bọn họ sẽ ngày càng được củng cố.
"Cho nên là."
Hiền Ðường đứng dậy khỏi chỗ. Hắn nói với gia quyến của mình.
"Cho đến giờ vẫn là bọn ta đích thân ra mặt, nhưng sau này có rất nhiều chuyện mà các con phải làm. Các môn đồ của Hoa Sơn hiện tại đều nhất quyết trung thành với Chưởng môn nhân của bọn chúng. Các con phải hòa nhập vào được giữa bọn chúng thì mọi chuyện sau này mới dễ dàng được. Có hiểu chưa?"
"Xin tổ phụ đừng lo lắng!"
"Dụ dỗ mấy tên tiểu tử suốt ngày chỉ ở trong núi cắm mặt luyện võ thì có gì khó đâu."8
"Bọn con sẽ hoàn thành nhiệm vụ thật xuất sắc."
Nghe thấy những câu trả lời đầy nhiệt huyết, Hiền Ðường hài lòng gật đầu. Rồi hắn nở một nụ cười bí ẩn.
'Huyền Tông... Tên khốn kiêu ngạo.'
Mặc dù đã rất cố gắng giả vờ điềm tĩnh, nhưng hắn vẫn chưa quên được dáng vẻ lúc Huyền Tông áp bức hắn.
Một tên thậm chí còn không thể nhìn trực diện vào mắt hắn trong quá khứ mà lại dám ngẩng cao đầu chống đối lại hắn ư?
'Ngươi cũng không còn là Huyền Tông của ngày xưa nữa rồi.'
Nhưng ngươi sẽ sớm nhận ra thôi.
Huyền Tông không còn là Huyền Tông của quá khứ nữa, thì Hiền Ðường ta cũng vậy.
Lúc đó, Hiền Pháp hơi nghiêng mặt lại, nói.2
"Nhưng mà, sư huynh."
"Hửm?"
"Có một câu Huyền Tông nói mà đệ vẫn thấy lấn cấn." "Câu gì?"
"Thì... Việc rời bỏ Hoa Sơn cũng chỉ là vì bản thân chúng ta..."
Rồi hắn nghiêng đầu như thể hoàn toàn không hiểu gì.
"Ðệ không rõ đầu đuôi cho lắm. Nếu xét đến tính cách của Huyền Tông, thì có lẽ hắn sẽ không nói những lời vô nghĩa đâu..."
"...Hắn huênh hoang thôi."5
Hiền Ðường chỉ cười nhạt cho qua.
"Chúng ta ở lại Hoa Sơn này thì có làm sao? Tổ tiên có nổi giận cũng đâu thể nào từ tiên giới giáng lâm xuống đây được."7
"Ðúng vậy nhỉ. Hahahahaha."
Ngay lúc Hiền Pháp đang ngả người về phía sau bật cười sảng khoái thì.
RẦMMMM!
Âm thanh kinh thiên động địa vang lên, cánh cửa của Thanh Mai Quan vỡ vụn thành từng mảnh, bắn vào bên trong.
"Gì, gì vậy?"
"Kẻ nào đấy?"
(.. ..... .. Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM. .. ..... .. )
Hiền Ðường giật mình nhìn về phía cửa.
Cánh cửa vỡ nát, một kẻ nào đó bước đi khệnh khạng tiến vào.
'Ai nhỉ...?'
Nhìn y phục thì chắc chắn là môn đồ của Hoa Sơn, nhưng gương mặt thì lại xa lạ. Một gương mặt mà hắn lần đầu nhìn thấy kể từ sau khi Hiền Ðường đến Hoa Sơn.
"Chậc chậc, ngươi..."
Kẻ kia càng bước đến gần, Hiền Ðường càng nhìn thấy rõ ngoại hình của hắn, Hiền Ðường vừa cau mày vừa tặc lưỡi.
Y phục xộc xệch.
Mái tóc dài không được chải chuốt gọn gàng mà chỉ cột đại khái, dáng đi đong đưa trông chẳng khác gì quân trộm cắp như phường bất lương.
Hơn nữa, thứ mà cánh tay buông thõng của hắn đang cầm kia không phải là bình rượu sao?
'Rốt cuộc sao Hoa Sơn lại thành ra thế này!'
Chuyện này chắc chắn sẽ không xảy ra nếu kỷ cương của môn phái không bị lỏng lẻo.
Như thể hiểu thấu tâm tư của Hiền Ðường, một người thuộc gia quyến của hắn đứng dậy, bước ra chặn đường của môn đồ Hoa Sơn kia.
Và rồi...
XOẢNG!
"......"
Huỵch.
"...Hả?"
Tên đó bị ăn nguyên một bình rượu vào đầu.
Nhìn thấy một kẻ thuộc gia quyến của mình ngã sấp trên đất, Hiền Ðường há hốc miệng.
'Chuyện, chuyện gì đang xảy ra vậy?'
Rõ ràng là có thứ gì đó đã lao vút lên trước mắt hắn, nhưng hắn vẫn chưa thể hiểu r&o76551tilde; được tình huống hiện tại.
Vậy là.
Một môn đồ của Hoa Sơn đã giáng thẳng bình rượu xuống và đập vỡ đầu con cháu trong gia quyến của hắn?
Ủa?
Cả Hiền Ðường và Hiền Pháp đều đứng đơ tại chỗ, tới miệng còn không thể ngậm lại.
Ðây rốt cuộc là chuyện gì...?
Ðúng lúc đó.
"Ta đến từ địa ngục đấy, mấy tên khốn kiếp!"
Tên môn đồ của Hoa Sơn gầm lên giận giữ, rồi đột nhiên hắn lao về phía trước.
"Gì, gì vậy?"
"Chặn lại! Chặn hắn lại!"
Ðám gia quyến của hắn cũng giật mình trước khí thế hung tợn đó, bọn họ nháo nhào đứng chặn phía trước.
Nhưng chẳng bao lâu sau đó, bọn họ nhận ra lựa chọn của mình sai lầm đến mức nào.
BỐPPPP!
"Aaa!"
BỐPPPP!
"Aaaa!"
"Mấy tên khốn này! Các ngươi dám cản đường ai hả?"
Mấy tên đứng cản phía trước đều bị đá văng sang hai bên. Dù vậy thì bị đá văng đi vẫn tốt hơn đấy.
BỐỐỐỐỐỐPPPPPP!
Có một tên vì quá bàng hoàng không kịp bỏ chạy nên đã hứng trọn một cú đá vào cằm, văng lên xuyên thủng cả trần nhà của Thanh Mai Quan.
RẮC!
"......"
Lủng lẳng. Lòng thòng.
Ðầu xuyên qua trần nhà, mắc kẹt lại, cơ thể đung đưa giữa không trung, Hiền Ðường nhìn thấy cảnh đó thì hoàn toàn bất động, thất thần đứng nguyên tại chỗ.
Hắn không biết rốt cuộc phải giải thích tình huống này như thế nào nữa.
'Mình đang nằm mơ hả?'
Không thể nào.
Chắc chắn không thể là mơ.
Nhưng nói đây là sự thật không phải cũng quá hoang đường sao?
Tên môn đồ Hoa Sơn vừa mới đá văng một người lên trần nhà kia giờ đây đang vừa bẻ khớp cổ qua lại vừa bắt đầu tiến đến gần Hiền Ðường và Hiền Pháp.
Phải đến lúc đó Hiền Pháp mới chợt hoàn hồn lại. Rõ ràng là hắn có thắc mắc cần phải hỏi nhưng hắn cũng quên béng đi mất.
"Ngươi, ngươi là ai hả?"
"Ha... Thật là, bọn khốn kiếp này..."
"...Hả?"
"Không có mắt hả?"
Tên môn đồ của Hoa Sơn kia đưa tay chỉ lên họa tiết hoa mai thêu trên ngực áo mình.
Hoa mai?
Hoa mai thì sao?
Hiền Pháp không hiểu ý gì liền cau mày, nét mặt của tên môn đồ Hoa Sơn liền trở nên nhăn nhó.
"Nếu có mắt thì chắc các ngươi cũng biết ta là đệ tử của Hoa Sơn. Vào nhà của người khác, chiếm chỗ của người ta rồi còn dám hỏi chủ nhà là ai hả? LÀ AI HẢ?"
"......"
Hiền Pháp liền có linh cảm.
'Tên tiểu tử này không hề bình thường.'
Không chỉ đơn giản là vì những lời hắn đang nói. Ngữ khí, biểu cảm và cả cử chỉ đó, tất cả đều rất kỳ lạ.
"Các ngươi là ai? Cái lũ khốn kiếp này! Nếu thấy chủ trong nhà thì các ngươi phải khai rõ thân phận của mình mới là hợp lễ nghĩa chứ! Ðầu óc của lũ ranh con ngày nay đúng là không bình thường chút nào!"
"......"
Nghe một tên tiểu tử thò lò mũi xanh nói ra mấy chữ 'lũ ranh con ngày nay', Hiền Ðường như thể mất đi hết lý trí.
"TIỂU TỬ NHÀ NGƯƠIIIIII!"
"LÀM SAO HẢ? TÊN KHỐN KIẾPPPPPPP!!"
"Hự..."
Kết cục, Hiền Ðường xây xẩm mặt mày ôm lấy gáy.
"Sư, sư huynh!"
"Phụ thân! Người không sao chứ?"
Ðám người xung quanh ùn ùn chạy tới đỡ lấy Hiền Ðường.
Hiền Ðường gấp gáp thở mạnh, hắn gắng sức ổn định lại ruột gan đã lộn ngược lên của mình. Thế nhưng hắn vẫn chưa quên được hình ảnh tên tiểu tử quái dị mà hắn chưa từng gặp qua lần nào trong đời đang trừng mắt trước mặt hắn.
"Rốt, rốt cuộc ngươi là ai hả?"
"Nghe mà không hiểu hả? Lão già ngươi lẩm cẩm rồi đấy à?"
"Hực..."
"Sư huynh! Sư huynh bình tĩnh lại đi!"
Hiền Ðường hai tay run run nắm chặt vào vai của Hiền Pháp.
Nhìn thấy bộ dạng thảm thương đó, Hiền Pháp nghiến chặt răng rồi quát lớn.
"Tiểu tử nhà ngươi có vẻ là môn đồ Hoa Sơn, nhìn thấy bậc trưởng bối của sư môn mà sao ngươi dám hành xử xấc xược như vậy hả?"
"Trưởng bối?" "Ðúng vậy!" "Ha?"
Tên môn đồ của Hoa Sơn, mà không, nói tóm lại là Thanh Minh vừa cười nhạt vừa nhìn qua một lượt tất cả những người đang có mặt trong Thanh Mai Quan.
Ánh mắt hắn chứa đựng nụ cười khinh bỉ cùng cực.
Thanh Minh nhìn bọn họ một lượt xong vừa nghiêng đầu vừa hỏi.
"Trưởng bối ở đâu cơ?" "H, hả?"
"Ta không nhìn thấy, tên trưởng bối đó chui đi đâu rồi?"
"Tiểu, tiểu tử này!"
Hiền Pháp nổi giận hét lớn.
Nhưng Thanh Minh vừa đảo mắt vừa nói.
"Mới đi vắng có một chút mà ở đâu ra mấy tên đầu trâu mặt ngựa dám chạy tới xưng trưởng bối vậy hả? Ta bẻ ngược xương hông của các ngươi lại rồi đem ném xuống núi Tông Nam hết bây giờ!"
Lúc đó, Bạch Thiên đi theo Thanh Minh vào Thanh Mai Quan cũng tự vấn trong đầu 'Sao lại là núi Tông Nam nhỉ?', nhưng giờ không phải là lúc rảnh rỗi để hỏi câu đó.
Thanh Minh trừng mắt giận giữ. "Các ngươi hỏi ta là ai sao?"
Ánh mắt phừng phừng như lửa địa ngục khiến ai cũng rùng mình.
"Ta là Thanh Minh, đệ tử đời thứ ba của Hoa Sơn, bọn khốn kiếp này!"
"Thanh, Thanh Minh?" Vậy tên này là?
"Hoa Sơn Thần Long?" "Ch, chính là hắn!"
Tất cả mọi người đều thất kinh hồn vía mà hét lớn. Hoa Sơn Thần Long.
Là thiên hạ đệ nhất hậu khởi chi tú, sau khi chiến thắng ở đại hội tỉ võ toàn võ lâm, cái tên đó đã nổi tiếng khắp thiên hạ.
Người được đánh giá là tương lai của Hoa Sơn, và cũng là người kế nhiệm danh thiên hạ đệ nhất của thế hệ mai sau, chính là tên đó sao?
Nhưng mà......
"Một tên đệ tử đời ba mà dám làm chuyện vô lễ với sư tổ như thế này sao? Huyền Tông đâu rồi?"
Hiền Pháp la lối ầm ĩ, còn Thanh Minh chỉ cười nhạt.
"Mấy lão già này để quên não ở dưới chân núi rồi hả? Ai là sư tổ cơ?"
"Tiểu tử nhà ngươi! Cho dù bọn ta có rời Hoa Sơn đi chăng nữa, nhưng sự thật bọn ta là người của Hoa Sơn sẽ không bao giờ thay đổi."
Trước tiếng la lối như sấm dội đó, Thanh Minh chỉ lặng lẽ ngoáy tai ra vẻ như cảm kích lắm.
"Chó ở đâu sủa ấy nhỉ?"
"...Ơ, ơ hay. Nhà ngươi."
"Hừ, lại nhà ngươi với chả nhà người. Này, lão già."
Thanh Minh nghiêng đầu sang một bên, thổi thổi ngón tay mà hắn vừa dùng để ngoáy tai xong.
"Phải. Lão nói đúng lắm. Sư tổ chứ gì?" "Ðúng vậy!"
"Chuyện đó không thể chỉ chứng minh bằng lời nói thôi đâu. Ta sẽ nói cho các người biết làm thế nào để chứng minh các người là sư tổ của ta một cách ngắn gọn dễ hiểu nhất nhé. Nếu các người làm được thì ta sẽ dập đầu tạ lỗi ngay."
"...Cách chứng minh gì?"
Thanh Minh hất cằm về phía Hiền Ðường.
"Lão già chết tiệt, lão biết thi triển Mai Hoa Kiếm Pháp không?"
"......"
"À không. Ta cũng không trông đợi nhiều đến vậy. Thất Mai Kiếm Pháp thì sao?"
"......"
"Vậy lão có nhớ Lục Hợp Kiếm Pháp không?" "Cái, cái đó thì ta nhớ."
"Ðáng khen đấy."
"......"
Hiền Pháp cũng bất giác ngậm chặt miệng.
(.. ..... .. Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM. .. ..... .. )
Thật ra những kẻ hoàn tục rời bỏ Hoa Sơn như họ thì làm gì có chuyện thành thục kiếm pháp của Hoa Sơn được?
"Vậy thì..."
Thanh Minh vẫn đứng nghiêng đầu nhìn bọn họ như thể bọn họ thật đáng thương.
"Sư tổ của Hoa Sơn mà lại không biết thi triển kiếm pháp Hoa Sơn."
"......"
"Nếu vậy các ngươi chẳng làm được trò trống gì ở Hoa Sơn cả."
"......"
"Lúc môn phái rơi vào cảnh cùng quẫn, các người cụp đuôi dứt áo ra đi, ăn ngon sống tốt, rồi giờ lại lò dò bò về đây mong được bọn ta tiếp đón ư?"
Ánh mắt của Thanh Minh bắt đầu tràn ngập sự cuồng nộ.
"Bọn khốn kiếp các ngươi xem Hoa Sơn là một món đồ đó à? Thích thì dùng, không thích thì vứt, đến lúc cần thì lại nhặt lên dùng tiếp hả? Ta nổi điên rồi đấy. Này, bọn khốn nạn!"
Hai mắt của hắn trợn ngược lên.
Sư tổ?
Sư tổổổổổổ?
Ðâu ra mấy cái tên ranh con này dám xuất hiện trước mặt hắn rồi tự xưng là sư tổ vậy chứ?
Thanh Minh rút thanh kiếm đang đeo ở bên hông ra.
"Ðược rồi. Mà không. Chưa được. Không sao. Vẫn còn cách khác để chứng minh."
"......"
Hiền Ðường và Hiền Pháp bị khí thế kinh người đó áp chế đến mức không nói được tiếng nào.
Bọn họ chỉ im lặng nhìn Thanh Minh đang cố nắm chặt thanh kiếm để kiếm và vỏ không tách rời nhau ra.
"Lẽ nào kẻ làm sư tổ như các ngươi lại không giải quyết được một tên đệ tử đời ba? Tất cả các ngươi cùng xông lên hết đi. Nếu ta thua, ta sẽ công nhận các ngươi là sư tổ. Thay vào đó!"
Thanh Minh nhe hàm răng trắng muốt ra.
"Nếu không đánh lại ta, các ngươi phải bò xuống khỏi Hoa Sơn. Ðể rồi xem ai sẽ chết, lũ khốn kiếp này."
Thanh Minh vừa trợn ngược hai mắt vừa lao về phía trước. Rồi hắn dùng vỏ kiếm giáng xuống đầu mấy tên đứng phía trước một cách không hề thương tiếc.
Âm thanh chói tai của vỏ kiếm giáng vào đầu vang vọng khắp Hoa Sơn trong một buổi chiều hoàng hôn đẹp đẽ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro