Chapter 362. Vậy tiểu tăng phải làm gì? (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 362. Vậy tiểu tăng phải làm gì? (2)
Ðùng đùng đùng đùng!
Tiếng trống vang lên náo nhiệt.
Trong tiếng trống ầm ĩ là giọng nói oang oang của Thanh Minh.
"Thiếu Lâm thần quyền! Ðây là cơ hội cuối cùng để được học thiên hạ đệ nhất thần quyền ngay tại Tây An này! Ðặc biệt hơn nữa, thiên hạ đệ nhất kỳ tài, sư thầy Tuệ Nhiên, người đã chiến thắng ở đại hội võ lâm toàn thiên hạ sẽ trực tiếp truyền thụ!"
"Ồồồồồồ!"
Vừa dứt lời, mọi người đã ồ lên hưởng ứng.
"Ðây là cơ hội ngàn năm có một! Chư vị sẽ có thể nắm được cơ hội này nếu bái nhập Hoa Ảnh môn ngay bây giờ!"
"Thiên địa ơi, được học quyền pháp của Thiếu Lâm thật ư?"
"Chẳng phải Thiếu Lâm cũng không có môn phái tục gia ở Tây An sao?"
"Hơn nữa lại còn có thể học được kiếm pháp của Hoa Sơn, nếu vậy thì đúng là một mũi tên trúng hai con nhạn rồi!"
Phản ứng vô cùng dữ dội.
Dù hiện tại khí thế của Hoa Sơn có đang bay cao đi chăng nữa, thì cũng làm sao có thể so sánh với Thiếu Lâm, Thái Tinh Bắc Ðẩu của giang hồ suốt hàng trăm năm nay chứ?
Ðặc biệt là những người không biết nhiều về võ lâm giang hồ, nhận thức của bọn họ về hai môn phái lại hoàn toàn khác biệt nhau nữa. Thiếu Lâm là môn phái mà cho dù có kéo đại một đứa trẻ con lại để hỏi thì chúng cũng không thể nào không biết được.
"Sư thầy Tuệ Nhiên không phải là Phương trượng tương lai của Thiếu Lâm sao?"
"Ðúng vậy! Ðúng vậy! Nghe nói đó là tuyệt thế thiêntài hiếm có trăm năm mới xuất hiện một lần đấy! Ngườiđó sẽ trực tiếp truyền thụ quyền pháp sao? Tìm đâu racơ hội tốt như thế nào nữa?"
Ánh mắt của mọi người bắt đầu sáng rực lên.
Thậm chí dù có gia nhập vào Thiếu Lâm, bọn họ cũng không thể nào có được cơ hội này. Ðâu phải cứ bái nhập vào Thiếu Lâm là sẽ được Tuệ Nhiên, người mà Thiếu Lâm cẩn thận bồi dưỡng trực tiếp chỉ dạy cho đâu?
Họa hoằn lắm mới có một vài trong số những người bái nhập Thiếu Lâm mới có được cơ hội tốt như thế này thôi.
Cơ hội thế mà lại xuất hiện ngay tại một môn phái tục gia bình thường ở đất Tây An xa xôi này sao? Có khác nào mua bao ngũ cốc mà trong đó có lẫn một quả trứng vàng không?
"Không thế thì ta cũng đang muốn học quyền pháp!"
"Ngươi nói chí phải! Chúng ta học kiếm pháp để làm gì chứ? Thường ngày chúng ta cũng chẳng mang kiếm theo làm gì! Nhưng cái này không phải quyền pháp bình thường mà là Thiếu Lâm quyền pháp! Không thể bỏ qua cơ hội này được!"
Thanh Minh nhìn thấy phản ứng của mọi người không hề hạ nhiệt mà càng lúc càng bùng nổ thì mỉm cười vô cùng tươi rói.
"Hehe. Không hổ danh Thiếu Lâm." Gì cơ?
Hoa Sơn? Tông Nam?
Ầy. Thôi quên đi.
Hoa Sơn với Tông Nam lấy đâu ra uy thế mà đòi sánh vai với Thiếu Lâm chứ?
Nhưng trái ngược với Thanh Minh đang rất lấy làm vui vì chuyện này, thì gương mặt của Tuệ Nhiên lại đang tái dần đi.
"Thí, thí chủ!" "Hả?"1
"Chuyện, chuyện này không được đâu. Chỉ có đệ tử của Thiếu Lâm mới có thể học võ công của Thiếu Lâm thôi. Tiểu tăng không thể tùy ý chỉ dạy cho người khác được!"
"Chậc chậc chậc. Ai nhìn hắn mà xem." ".Hửm?"
Thanh Minh vừa tặc lưỡi vừa làm ra vẻ mặt méo mó như thể đáng thương lắm.
"Ngươi ở trong chốn thâm sơn cùng cốc từ nhỏ đến giờ nên đúng là ngây thơ quá nhỉ? Vậy mới nói mấy đứa đệ tử danh môn đại phái đúng là rắc rối mà."
Thanh Minh chầm chậm tới gần Tuệ Nhiên rồi choàng tay lên cổ hắn.
"Ta bảo ngươi dạy Thiếu Lâm quyền chứ đâu có bảo ngươi dạy La Hán quyền đâu?"
".Hả? Ý, ý thí chủ là."
"Quyền pháp cơ bản của Thiếu Lâm là gì?"
"Ðương nhiên là La Hán quyền rồi."
"Ðúng vậy. Ta đâu có bảo ngươi dạy La Hán quyền?"
Tuệ Nhiên đảo mắt nhìn Thanh Minh. Hắn hoàn toàn không hiểu ý nghĩa trong lời nói của Thanh Minh.
"Có nghĩa là."
"Chậc chậc. Cái tên thầy chùa này."
Thanh Minh thì thầm với vẻ mặt nghiêm trọng. "Ngươi là đệ tử của môn phái nào?"
"Ðương nhiên tiểu tăng là đệ tử của Thiếu Lâm rồi."
"Chính xác. Ngươi là đệ tử của Thiếu Lâm nên quyền pháp mà ngươi dạy chính là Thiếu Lâm quyền. Thậm chí dù ngươi có dạy mấy cái tiểu miêu quyền pháp đầy rẫy trên đường phố đi nữa thì đó vẫn là quyền pháp do tăng nhân của Thiếu Lâm chỉ dạy, nên vẫn có thể gọi là Thiếu Lâm quyền chứ. Hợp lý không?"
Thanh Minh nhìn vẻ mặt như thể muốn hỏi 'Nói cái gì mà vô lý vậy?' của Tuệ Nhiên thì chỉ mỉm cười thỏa mãn.
"Vậy nên ngươi chỉ cần dạy bác đấu thuật cơ bản thôi là được. Có hiểu chưa?"
"Nhưng, nhưng làm vậy chẳng phải là lừa đảo sao?"
"Ô hô! Tên thầy chùa đầu trọc này? Sao ngươi dám bảo cao kiến của một đạo trưởng như ta là lừa đảo chứ? Muốn bị đánh hội đồng hả?"
Tuệ Nhiên chớp chớp mắt. Nhưng có vẻ như Thanh Minh thích phản ứng đó của hắn lắm.
Thanh Minh rút cánh tay đang choàng trên cổ Tuệ Nhiên ra rồi đặt tay lên vai hắn.
"Nào, cười lên. Cười lên. Mọi người đang nhìn kia kìa. Mau giả vờ tỏ ra thân thiết đi."
"Hả?"
"Không hiểu ý ta hả? Giả vờ thân thiết đi. Cười lên!"
".AHaha."
Bàn tay đặt trên vai vừa siết chặt thêm một chút, Tuệ Nhiên liền nở một nụ cười gượng gạo.
Những kẻ ngây thơ không biết gì nhìn thấy cảnh đó thì liên tục cảm thán.
"Ồ! Thanh Minh đạo trưởng và sư thầy Tuệ Nhiên thân thiết quá kìa."
"Ðúng là thần kỳ thật. Hai người họ đã đối đầu trực tiếp với nhau ở chung kết đại hội tỉ võ toàn võ lâm mà, để thân thiết được như thế quả thật không dễ đâu!"
"Hừ! Giữa đạo trưởng và sư thầy cao quý như bọn họ chắc chắn phải có một đạo nghĩa gì đó mà những kẻ ngu muội như chúng ta không thể nào biết được! Họ đã vượt qua cả mối quan hệ công nhận lẫn nhau và trở thành bằng hữu rồi."
"Quả nhiên! Quả nhiên là như thế! Chắc chắn là vậy!"
Một biểu cảm kỳ lạ như thể không biết phải nói gì xuất hiện trên gương mặt của Tuệ Nhiên.
Nhóm Bạch Thiên đứng quan sát từ phía sau mỉm cười vui vẻ.
"Vất vả quá nhỉ?"
"Ai nhìn vào cũng thấy rõ ràng là hắn bị tên bất lương đó bắt đi."
"Nó muốn làm gì ấy nhỉ?"
Bọn họ nhìn thấy Tuệ Nhiên bắt đầu làm theo lời dụ dỗ của Thanh Minh thì không thể ngăn cảm giác tiếc nuối và đồng cảm.
Vậy mới nói, sao tự dưng lại mò đến làm gì vậy chứ. "Thậm chí còn không có ai nghi ngờ gì luôn."
"Ai mà ngờ Tuệ Nhiên của Thiếu Lâm bị uy hiếp đâu chứ? Ðương nhiên họ sẽ nghĩ cả hai thân thiết với nhau rồi."
"Ðúng là thế sự khó đoán."
Những người không biết sự tình ra sao thì đương nhiên bọn họ sẽ thấy khung cảnh này thật là hòa thuận và đầm ấm rồi.
"Nào nào! Không phải thế!" Thanh Minh cứng rắn hô lớn.
"Cơ hội này không phải ngày nào cũng có đâu. Chúng ta cũng chỉ có thể tiếp nhận một số lượng người bái nhập nhất định, vậy nên vị nào muốn nhập môn thì mau mau đứng vào hàng đi!"
Lời vừa dứt, đám đông lại càng thêm náo loạn. "Xin hãy cho ta nhập môn trước!"
"Nếu nhập môn thì sẽ được miễn học phí ba tháng đúng không?"
"Ai nói thế hả?"
Thanh Minh đang giải thích với vẻ mặt hiền từ thì đột nhiên trừng mắt giận giữ.
"Ðó là chuyện của ngày hôm qua! Còn từ giờ, người mới nhập môn hay người đã rời đi nhưng muốn quay lại đều phải trả phí hết!"
".Hôm qua vẫn còn nói là miễn phí mà!"
"Bọn, bọn trẻ nhà ta mới rời đi một vài ngày trước, vậy không phải bây giờ các vị cứ nhận nó về lại là được sao?"
"Mấy cái tên vô lại này, các ngươi bán hết lương tâm rồi hả? Tự ý bỏ đi xong giờ lại bò về rồi còn mặt dày đòi hỏi miễn phí thế. Ưm! Ưm!"
"Hahahahaha!"
Huyền Linh đang quan sát tình hình thì vội đưa tay bịt mồm Thanh Minh lại.
Rồi hắn lén lén đẩy Thanh Minh về phía các môn đồ đang đứng phía sau, sau đó bắt đầu giải thích.
"Ðể mời được sư thầy Tuệ Nhiên, chúng ta cũng đã tốn rất nhiều tâm huyết, vì vậy nên từ giờ chúng ta không thể nhận đệ tử miễn phí như đã thông báo trước đó nữa. Thay vào đó, chúng ta đảm bảo học phí mà các vị bỏ ra sẽ không bị lãng phí vô ích."
"Ừm. Nghe cũng hợp lý. Ðược sư thầy Tuệ Nhiên truyền dạy thì làm sao mà miễn phí được!"
"Dù có phải bỏ ra ngàn vàng ta cũng sẽ học! Bao nhiêu vậy? Ta phải trả bao nhiêu?"
"Ta nữa! Ta cũng nộp! Xin hãy nhận bọn trẻ nhà ta trước!"
Thanh Minh giật phăng bàn tay của Bạch Thiên đang bịt mồm mình ra rồi la lớn.
"Tiểu Hành! Tiếp khách! Nhớ thu học phí trước luôn đấy. Ba tháng!"
"Vậy, vậy là ba lượng ạ?"
"Ngươi đang nói chuyện buồn cười gì thế! Chín lượng! Từ giờ học phí sẽ tăng gấp ba lần!"
"Vâng, thưa đạo trưởng!"
Mặc dù học phí tăng gấp ba lần nhưng không ngờ dòng người vẫn chưa ngừng lại.
Ðông như họp chợ.
Thanh Minh như thể đang đứng trước một con bò vàng, hắn nhìn khung cảnh đó với vẻ mặt không thể nào sung sướng hơn.
"Tăng ba lần hay mấy lần cũng được, lấy tiền của ta đi!"
"Ahahahahahahaha!"
"Ồn ào quá! Ta sẽ nộp học phí ba năm cho năm đứa con nhà ta trong một lần luôn!"
"Ahaha! Haha!"
Tiền!
Tự dưng tiền lại chạy tới thế này!
Huyền Linh và Ngụy Lập Sơn vui đến mức không biết phải làm sao. Phản ứng khác hoàn toàn với vài ngày trước, lúc bọn họ chỉ dùng mỗi danh tự Hoa Sơn để kinh doanh.
Quả nhiên là Thiếu Lâm!
Bất cứ môn phái nào trên thiên hạ cũng không thể thắng được uy danh của Thiếu Lâm.
"Hừm. Kiếm tiền lại dễ như thế ư?"
Cái khó ló cái khôn. À không, cái khó ló sư trọc mới đúng!
Sống thế này mới là sống chứ!
Thanh Minh đang tận hưởng niềm hạnh phúc vô bờ thì đột nhiên trừng mắt nhìn sang bên cạnh. Rồi hắn hỏi Tuệ Nhiên.
"Ngươi làm gì vậy?" ".Hả?"
"Mọi người yêu quý ngươi như vậy, ngươi mau ra đó làm vài đường quyền cho bọn họ xem đi chứ!"
Thanh Minh vừa dứt lời, gương mặt của Tuệ Nhiên đã đỏ bừng như lửa đốt.
".Thí, thí chủ. Tiểu tăng."
"Tiền ăn!"
".."
Ánh mắt Thanh Minh sắc như dao.
"Cái tên thầy chùa này, ngươi có phải ăn mày đâu mà tính xin cơm miễn phí thế hả? Ít nhất cũng phải trả tiền ăn chứ!"
"Chuyện, chuyện đó nhưng mà."
Tuệ Nhiên nhìn Thanh Minh, vẻ mặt bối rối không biết phải làm sao, trước những lời cằn nhằn của Thanh Minh, cuối cùng hắn đành thở dài một hơi.
'Tu hành. Việc này cũng là tu hành.'
Nếu không có lý do, chắc chắn Thanh Minh sẽ không bắt hắn làm như vậy.
Dù cho những người khác không hề biết, nhưng hắn lại trực tiếp cảm nhận được nỗi khổ tâm và sự nhọc lòng của Thanh Minh.
Vậy nên chắc phải có lý do.
'Mà không, có thật là có lý do không vậy?'
Có thật không vậy?
Cuối cùng, Tuệ Nhiên đành đầu hàng mà bước ra phía trước.
Mọi người nhìn thấy Tuệ Nhiên chầm chậm khai triển tư thế La Hán quyền thì bùng nổ phản ứng.
"Tiểu hòa thượng Tuệ Nhiên bắt đầu thị chúng rồi kìa!"
"Thiên địa ơi, ta được tận mắt chứng kiến Thiếu Lâm quyền cơ đấy!"
"Chuyện gì thế này? Dù môn phái tục gia của Tông Nam đã xuất hiện mấy chục năm nay nhưng chuyện này chưa cũng từng xảy ra bao giờ. Làm thế nào mà chỉ trong chưa đầy mười ngày mà hết Hoa Sơn lại đến Thiếu Lâm cùng thị chúng như thế này?"
"Thật đúng đắn khi chạy đến Hoa Ảnh Môn! Toàn là chuyện thú vị! Ahahahaha!"
Trong tiếng hò reo của đám đông, Tuệ Nhiên bắt đầu từ từ vung nắm đấm.
Các môn đồ của Hoa Sơn đồng loạt lắc đầu. "Lại có thêm một nạn nhân nữa rồi."
"Xem hắn nghiêm túc chưa kìa. Chúng ta phải học hỏi mới được."
"Thật đáng thương."
Bạch Thiên nghe Nhuận Tông, Chiêu Kiệt và Lưu Lê Tuyết nói thì bật cười.
"Chẳng phải Phật gia có câu 'Ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục đây' hay sao? Tuệ Nhiên đúng là một cao tăng."
".Nhưng đây lại là một vấn đề khác ấy chứ." Dù sao thì.
Bây giờ cũng có khác gì địa ngục đâu.
"Nói chung là, vấn đề đã được giải quyết rồi." ".Vận suy thì cũng là vận nhưng mà."
Các môn đồ Hoa Sơn liếc nhìn Thanh Minh. "Ahahaha! Ahaha!"
".Tên tiểu tử đó. Nó thật sự đã giải quyết mọi vấn đề bằng một cách không thể tin được."
"Ðúng vậy."
Các môn đồ Hoa Sơn đồng loạt thở dài.
".Môn chủ. Phải làm thế nào đây?"
".."
Nam Tử Minh đứng từ xa theo dõi khung cảnh đó, hắn lạnh lùng đanh mặt.
'Mánh khóe xảo quyệt!'
Dáng vẻ của Tuệ Nhiên với gương mặt đỏ bừng đang thi triển quyền pháp và bộ dạng của Thanh Minh ở phía sau vừa ôm bụng vừa cười đập hết vào mắt hắn.
Kiếp nhân sinh của hắn đã kinh qua rất nhiều chuyện, nhưng hắn xin thề đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy cảnh ngược đời như thế này.
"Chuyện đã đến nước này, có lẽ chúng ta không thể trực tiếp gây áp lực với Hoa Ảnh Môn."
"Hừm."
Gương mặt của Nam Tử Minh trở nên méo mó.
Hắn dự định nếu khí thế của Hoa Ảnh Môn vượt lên quá mạnh mẽ, thì hắn sẽ lợi dụng lúc các môn đồ Hoa Sơn vắng mặt mà gây áp lực với bọn họ, hoặc nhân danh Tông Nam thị uy với bọn họ.
Nhưng từ lúc đệ tử Thiếu Lâm đến Hoa Ảnh Môn thì những việc đó cũng không còn khả năng nữa rồi.
Cho dù nơi này không khác gì địa bàn của Tông Nam, nhưng ai mà dám ra tay gây áp lực với nơi mà đệ tử Thiếu Lâm đang lưu lại chứ?
"Mấy tên xảo trá đó! Một mình bọn chúng không làm được gì nên mới lôi kéo Thiếu Lâm theo."
".Thậm chí còn không phải một tiểu hòa thượng bình thường mà là Tuệ Nhiên. Hắn là người được Phương trượng Thiếu Lâm yêu quý nhất và là người hiển nhiên được xem là Thiếu Lâm đệ nhất trong tương lai không phải sao?"
".Một lũ ngu ngốc."
Nam Tử Minh nghiến răng ken két.
Hơn cả Thanh Minh hay Tuệ Nhiên, hắn càng cảm thấy tức giận với người dân Tây An hơn vì sự chào đón nhiệt tình của bọn họ. Cho đến ngày hôm qua, Tông Nam đã làm biết bao nhiêu việc cho họ, vậy mà bọn họ lại phấn khích chào mừng những kẻ ngoại bang như thế này ư?
"Ta đã định nhẫn nhịn rồi!"
Nam Tử Minh chăm chăm nhìn khung cảnh đó bằng ánh mắt dữ tợn, rồi hắn hét lớn như một con độc xà.
"Nói bằng lời mà bọn chúng không hiểu thì phải dùng sức mạnh cho chúng biết thôi! Rằng thời gian qua chúng ta đã cư xử như một quân tử rồi."
"Công kích Hoa Ảnh Môn ạ?"
"Ngu ngốc! Ðụng vào nơi Hoa Sơn và Thiếu Lâm đang hội tụ rồi làm sao gánh nổi hậu quả hả?"
"Nếu vậy.?"
"Nơi mà chúng ta sẽ công kích không phải là Hoa Ảnh Môn."
Ánh mắt của hắn hướng về đám đông đang hô hào.
"Bọn chúng sẽ phải trả giá vì đã quên đi ơn huệ của Tông Nam."
Ánh mắt của Nam Tử Minh càng lúc càng trở nên lạnh lẽo, những kẻ đứng quanh nhìn thấy cảnh đó thì cơ thể cũng run rẩy.
'Chuyện càng ngày càng phức tạp rồi nhỉ?'
'Vốn dĩ mọi chuyện cũng không đến mức này mà.' Nhưng đã leo lên lưng cọp ròi.
Tây An bắt đầu sục sôi như thể thùng dầu trên lửa.
Bọn họ không hề biết rằng, một mối nguy mà họ chưa từng trải qua lần nào trong đời đang càng ngày càng gần.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro