Chapter 365. Vậy tiểu tăng phải làm gì? (5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 365. Vậy tiểu tăng phải làm gì? (5)
Nam Tử Minh nhìn Bạch Thiên bằng ánh mắt sắc lạnh. "Ngươi nói gì?"
"Ta hỏi ngươi đến đây có chuyện gì."
Nam Tử Minh nhìn Bạch Thiên rồi bật cười.
"Vị đạo trưởng này."
"Vầng."
"Có lý do gì để ta phải trả lời câu hỏi đó không?"
"...."
Câu nói trơ trẽn ấy khiến Bạch Thiên nhất thời không thốt nên lời.
Thấy thế, Nam Tử Minh cười đểu cáng rồi chậm rãi mở miệng.
"Hô hô. Chắc là do các ngươi chỉ ở trong Hoa Sơn nên khi ra ngoài mới như vậy đấy. Bởi thế nên các ngươi đâu có phân biệt được khi nào nên ra ngoài, và khi nào thì không đâu."
Bạch Thiên nheo mắt.
"Ta còn phải xem xét tư cách và tình huống khi có aiđó đơn phương sử dụng vũ lực sao?"
"Làm gì có chuyện đó? Nhưng nếu ngươi đã muốn thảo luận về cái gọi là thương lượng, thì sao ta có thể đứng yên nhìn được."
"Sao ngươi có thể nói như vậy chứ?"
Nam Tử Minh nhếch môi trước câu nói của Bạch Thiên.
"Vậy nên ta mới nói tên đạo sĩ nhà ngươi miệng vẫn còn hôi sữa lắm."
"...."
"Ngươi tưởng ta không biết lời ngươi vừa nói ẩn ý rằng ta đang làm điều ác sao?"
"Chuyện đó..."
Bạch Thiên cứng họng.
"Ta là môn chủ của Tây Nguyệt Môn, môn phái tục gia của Tông Nam. Làm gì có chuyện ta sẽ bỏ qua chuyện hiệp đạo ở khu trung tâm của Tây An này chứ?"
Hai mắt của Nam Tử Minh cong như vầng trăng khuyết.
"Chẳng lẽ..."
Nam Tử Minh cười giả lả nhìn các môn đồHoa Sơn. "Các vị đệ tử Hoa Sơn đang muốn ám chỉ ta đàn áp
người dân đấy ư? Các vị đúng là khiến ta thất vọng." Bạch Thiên cắn chặt môi.
'Cái tên khốn...'
Nếu hắn đối đáp một cách vụng về, thì hắn sẽ cho các môn phái tục gia ở Tây An một lý do chính thức để đối địch với Hoa Ảnh Môn.
Kẻ đại diện cho các môn phái tục gia của Tông Nam ở Tây Nam, Nam Tử Minh, lại chẳng khác nào một kẻ lưu manh ngay giữa thanh thiên bạch nhật.
Vì vậy nên Bạch Thiên phải cẩn trọng từng lời, từng lời một...
"Nhưng mà."
'Hể!'
Bạch Thiên giật mình quay đầu lại nhìn.
Thanh Minh lững thững bước lên phía trước với một biểu cảm chán ghét.
'Nó định làm cái gì vậy?'
Bạch Thiên nhìn Nhuận Tông và Chiêu Kiệt bằng ánh mắt đầy tuyệt vọng, thế nhưng, cả hai người họ cũng đang cảm thấy nan giải.
'Có mắt đứng nhìn sao không ra ngăn nó lại đi.' 'Dù sao thì chúng ta cũng phải cản nó lại chứ!'
Thế nhưng, Nam Tử Minh đã mở miệng trước khi bọn họ kịp tìm ra biện pháp.
"Ồ hô. Hoa Sơn Thần Long lại trực tiếp đứng ra nói chuyện với ta sao, quả thật là một chuyện hết sức vinh hạnh. Chắc ta sẽ phải cảm thấy vinh hạnh tới mức sau này kể lại cho các hậu bối đấy nhỉ?"
Ðúng là một lời mỉa mai quá trớn. Nếu là người bình thường thì sau khi nghe câu này, ai cũng phải đông cứng mặt mất.
Thế nhưng, phản ứng của Thanh Minh lại hoàn toàn khác xa so với những gì hắn ta dự đoán.
"Hê hê. Làm gì mà đến mức đó. Ngươi làm ta ngại chết đi được."
"...."
Nam Tử Minh nhìn Thanh Minh bằng ánh mắt ngơ ngác.
'Hắn không biết mình đang bị mỉa mai à?'
Không, làm sao có chuyện đó được.
Ðúng là trên đời này vẫn còn những kẻ hữu dũng vô mưu. Thế nhưng hoàn toàn không thể tồn tại một kẻ khờ khạo lại là tuyệt thế thiên tài được. Bởi vì để học được võ công tới một cảnh giới nhất định, thì chắc chắn, hắn có phải năng lực hiểu biết cực cao.
Vậy nên việc Hoa Sơn Thần Long danh chấn thiên hạ là một kẻ ngốc, chẳng khác nào việc bảo một trạng nguyên là kẻ ngốc cả.
Thế nhưng...
'Hình như hắn thích nghe lời đó lắm mà?'
Hắn ta một lần nữa xác minh lại biểu cảm của Hoa Sơn Thần Long phòng trường hợp mình hoa mắt.
Thế nhưng, dù hắn có săm soi thế nào đi chăng nữa, thì thái độ đó của Thanh Minh cũng là thật chứ không phải đang diễn. Nếu như biểu cảm trộn lẫn giữa sự khiêm tốn và tự hào đó là diễn, thì đến cả những diễn viên kịch tầm cỡ cũng phải bái hắn làm thầy.
"...Hơ hơ."
Ðúng là một kẻ không thể hiểu được.
Nam Tử Minh hắng giọng rồi điều chỉnh biểu cảm trên mặt.
"Vậy, không biết Hoa Sơn Thần Long thiếu hiệp thắc mắc điều gì?"
"Hừ, ta biết môn chủ môn phái tục gia của Tông Nam nổi tiếng đây không thể làm trái với tấm lòng hiệp nghĩa. Nhưng mà, ngươi có thể giải thích cho ta hình huống hiện tại là như thế nào không."
Trái với biểu cảm được quản lý không chút sơ hở từ nãy đến giờ, Nam Tử Minh bất giác cau mày.
"Như ta đã nói khi nãy rồi đấy, liệu ta có lý do gì để phải giải thích cho các ngươi không?"
"Nhưng ngươi cũng không có lý do gì để không phải giải thích cả."
"Hảa?"
Thanh Minh nhún vai.
"Nếu là việc quang minh chính đại thì chẳng có gì là không nói được cả, ta không hiểu tại sao ngươi lại cứ nhất quyết không nói chứ. Và.."
Rồi hắn nhẹ nhàng quay đầu nhìn xung quanh.
Chẳng biết từ lúc nào đám đông đã kéo đến đây theo dõi.
"Hình như không phải chỉ có một mình bọn ta đang thắc mắc không biết tình hình hiện nay là như thế nào đâu nhỉ?"
Nam Tử Minh lén lút cau mày trước câu nói đó.
Những người vây quanh đứng nhìn hắn ta và người đang ngã dưới sàn bằng một biểu cảm khó chịu. Nói một cách đơn giản, thì đây chính là lúc để tin đồn xấu về hắn không ngừng lan truyền.
Nếu là bình thường thì hắn đã không thèm bận tâm rồi, nhưng tình hình hiện nay lại không tốt lắm. Hắn không thể để các môn đồ Hoa Sơn đóng vai người tốt trong hoàn cảnh này được.
Nam Tử Minh suy nghĩ một hồi rồi hất cằm về phía kẻ đang nằm sõng soài kia.
"Kẻ này đã mượn một khoản tiền lớn của Tây Nguyệt Môn."
"...Tiền ư?"
Bạch Thiên bất giác cau mày trước câu nói của Nam Tử Minh.
Hắn cứ tưởng nội tình phải nghiêm trọng lắm cơ, không ngờ lại chỉ vì một lý do tầm phào như vậy.
"Vì vậy nên... ngươi đang thúc giục hắn trả nợ à?" "Ðúng vậy."
"....Nhưng chẳng phải ngươi cũng hơi quá rồi sao? Sao một vị môn chủ của Tây Nguyệt Môn lại vì tiền mà hành hạ hắn như một đám lưu mạn đầu đường xó chợ như vậy chứ."
"Hô hô hô hô."
Thế nhưng, Nam Tử Minh chỉ cười lớn.
Bạch Thiên thấy bộ dạng cười sảng khoái ấy của hắn ta thì cau mày.
"Tại sao ngươi lại cười?"
"Sao ta lại không được cười?"
"Ngươi nói vậy là có ý gì?"
Gương mặt của Nam Tử Minh tràn ngập vẻ chế giễu.
"Chẳng phải thật nực cười khi một nơi được gọi là danh môn đại phái lại đến tận Tây An này, thậm chí còn thi triển kiếm pháp danh bất hư truyền để kiếm tiền, lại nói như thể tiền chẳng có gì đặc biệt sao?"
Bạch Thiên đỏ bừng mặt trước câu nói của Nam Tử Minh.
Về điểm này thì Nam Tử Minh nói không sai.
"Ta không biết đối với các đạo sĩ luôn tu đạo trên núi cao thì sẽ thành thế nào, nhưng tiền là một vấn đề rất lớn đối với những người sinh tồn tại trần tục đấy. Vậy nên đương nhiên là nó sẽ trở thành một vấn đề rất nhạy cảm rồi?"
Bạch Thiên cắn chặt môi trước câu nói xảo quyệt của Nam Tử Minh.
"Nhưng mà chuyện này...!" "Hừ. Ta nói đúng rồi còn gì."
Ðúng lúc ấy, Thanh Minh ngắt lời Bạch Thiên, nói bằng một giọng lãnh đạm.
"Nhưng ta chắc chắn ngươi hơi quá khích so với những người đến đây đòi tiền rồi. Nếu như không phải là do môn chủ Tây Nguyệt Môn ngươi chơi trò tiền bạc, thì mối quan hệ của các ngươi cũng không chỉ là mối quan hệ mới gặp nhau một hai ngày thôi."
"Ồ hô. Ngươi sắc bén hơi vẻ bề ngoài đấy chứ."
Nam Tử Minh nhìn Thanh Minh bằng ánh mắt khác lạ. 'Quả là một tên không dễ nắm bắt.'
Khi nãy hắn còn là một kẻ trông có vẻ khá ngốc nghếch, nhưng bây giờ hắn lại có thể chỉ ra trọng tâm của vấn đề một cách rất dễ dàng. Cũng nhờ vậy mà Nam Tử Minh chẳng cần phải vòng vo nữa.
"Ðương nhiên là ta biết hắn rất rõ. Vậy nên ta mới cho hắn mượn tiền chứ?"
"Nhưng nhìn thái độ nhẫn tâm này của ngươi, thì có vẻ như hắn đã không trả tiền trong một thời gian rất lâu rồi nhỉ."
"Không phải vậy."
"Hả?"
Nam Tử Minh nhún vai nói.
"Ðúng là đã lâu rồi hắn chưa trả tiền lại cho ta, nhưng đó không phải là khoảng thời gian khiến ta mất kiên nhẫn. Bởi vì ta là người nhân từ hơn các ngươi nghĩ mà."
"Vậy thì tại sao?"
"Tại sao ngươi không trực tiếp nghe hắn nói lý do đi?" Nam Tử Minh hất cằm về phía người đang nằm ngã kia.
Chẳng biết Lưu Lê Tuyết đã đến bên đỡ ông ta dậy từ lúc nào. Thế nhưng, cơ thể của ông ta xụi lơ như người mất trí.
"Ớ ớ!"
Nhuận Tông hét lên một tiếng kinh ngạc.
"Sao thế?"
"Người, người đó.."
Gương mặt Nhuận Tông méo mó, ngón tay run rẩy chỉ.
"....Chính là người đã đưa nhi tử đến nhập môn tại Hoa Ảnh Môn mà."
"Hửm?"
Gương mặt Thanh Minh và Bạch Thiên đồng thời đông cứng lại.
Bây giờ thì họ đã hiểu tại sao lại xảy ra chuyện này rồi.
Bạch Thiên nhìn Nam Tử Minh bằng gương mặt tràn ngập nộ khí. Thế nhưng, hắn ta vẫn thản nhiên cười.
"Sao? Ngươi định chỉ trích ta à?"
Nam Tử Minh lắc đầu nói một cách đáng thương.
"Mọi người hãy nhìn đi. Ta có phải là một người độc ác như vậy đâu. Chính ta đã cho hắn ta vay mượn lương thực và tiền cơ mà. Không phải sao?"
"..."
"Kẻ làm trái với đạo đức phải là hắn chứ."
Rồi hắn ta xoay người, hướng ánh mắt lạnh lùng về phía người nam nhân kia.
"Ngươi đã nhận ân huệ của môn phái tục gia Tông Nam, vậy mà ngươi lại để nhi tử của mình nhập môn tại môn phái tục gia của Hoa Sơn. Ðến con vật nó còn biết trả ơn. Hành động này của ngươi còn thua cả con vật nữa đấy?"
Nhuận Tông nghiến răng hỏi.
"Vậy ngươi cho người này mượn bao nhiêu tiền?"
"Ồ hô? Hoa Sơn định thay hắn trả số tiền đó sao?"
Nam Tử Minh cười khùng khục như thể hắn đang cảm thấy thú vị lắm.
"Tốt lắm. Chuyện đó cũng không tệ. Nhưng sẽ không sao đấy chứ?"
Giọng nói của hắn ngập tràn ý mỉa mai.
"Ngươi nghĩ, có bao nhiêu người mắc nợ môn phái tục gia của Tông Nam ở Tây An này?"
"...."
"Và có bao nhiêu người nhận ân huệ của Tông Nam chứ không phải môn phái tục gia? Ðúng là ta nghe nói dạo gần đây Hoa Sơn cũng kiếm được một chút tiền, nhưng không biết các ngươi có thể cáng đáng hết các khoản đó không đây?"
"Ngươi.."
"Với tư cách là đại diện của các môn phái tục gia của Tông Nam ở Tây An, và là đại diện của Tông Nam đang phong bế sơn môn, ta hoàn toàn có thể thay họ thu hồi nợ."
"Ngươi muốn dùng cách này sao?" "Ngươi nói cách này là sao chứ?"
Gương mặt của Bạch Thiên càng trở nên đông cứng trước phản ứng trơ trẽn của ông ta.
"Nếu đã là vấn đề về tiền bạc thì tất nhiên là phải đến quan phủ để giải quyết rồi. Vậy mà người đại diện cho các môn phái tục gia của Tông Nam lại gạt quốc pháp qua một bên mà định giải quyết theo cách này sao?"
"Hahahahaha. Ðúng là những kẻ chỉ ru rú trên núi tu đạo..."
"...Ngươi nói thế là có ý gì?"
Nam Tử Minh tặc lưỡi nhìn Bạch Thiên.
"Ngươi nghĩ nếu lôi chúng đến quan phủ, thì mọi chuyện sẽ kết thúc thế này sao?"
"...."
"Ngay khoảnh khắc bị lôi đến quan phủ, chúng sẽ bị đánh đập và phải giao nộp tất cả tài sản mình có. Hình như trong sách có nhắc đến rất nhiều chuyện quan cai trị sẽ nghĩ cho bách tính trước tiên nhỉ, nhưng những chuyện xảy ra ngoài đời lại không được ghi chép cẩn thận cho lắm."
Rồi hắn ta liếc nhìn người đã mất ý thức kia.
"Nếu như ta nói sai, thì hắn đã tỉnh lại và chạy đến quan phủ ngay lập tức rồi. Ngươi hãy nghĩ lại đi. Tại sao hắn lại không làm như vậy?"
Thấy Bạch Thiên sắp phát hỏa, Thanh Minh vội đưa tay ngăn cản hắn.
"Thanh Minh."
Bạch Thiên gọi tên Thanh Minh bằng một giọng tức giận. Thế nhưng, thay vì lùi lại, thì Thanh Minh lại nhếch khóe môi lên nhìn Nam Tử Minh.
"Ngươi cho rằng điều này có thể ngăn Hoa Ảnh Môn lại sao?"
"Hừm. Ta cũng không biết nữa."
Nam Tử Minh bật cười.
"Nhưng ngươi đừng hiểu lầm nhé. Ta làm việc này không phải để ngăn cản Hoa Ảnh Môn đâu. Ta chỉ đang thảo luận về đạo lý của con người thôi mà."
"Ðạo lý của con người ư." Thanh Minh nheo mắt.
"Ta không nghĩ lời đó lại phát ra từ miệng của chính kẻ đã gây ra chuyện này đâu đấy."
"Hô hô. Hóa ra đó là suy nghĩ của ngươi. Nhưng chẳng phải mỗi người đều có một suy nghĩ khác nhau sao?"
"Ch..."
"Xem ra chúng ta không cần dài dòng nữa. Ngay từ đầu, mối quan hệ giữa ta và các ngươi cũng đâu đặc biệt đến mức phải nói chuyện dông dài thế này."
Nam Tử Minh phẩy tay như thể hắn ta không còn gì để nói nữa.
Hắn ta nhìn sang người nam nhân đã mơ hồ tỉnh lại được một chút, nói bằng một giọng lạnh lùng.
"Chu Thái. Ta không nhiều lời đâu, từ giờ cho đến ngày mai, ngươi hãy trả mọi thứ ngươi đã vay mượn của Tây Nguyệt Môn. Nếu không thì ta sẽ không để ngươi yên đâu."
"...Môn, môn chủ.. xin ngài.." "Ta không nhắc lại lần hai đâu."
Người được gọi là Chu Thái liên tục oằn mình cầu xin, thế nhưng, Nam Tử Minh chỉ nhìn lão ta một cách lạnh lùng.
Rồi hắn ta hướng về nhóm Thanh Minh nói.
"Ta sẽ cầu mong cho Hoa Ảnh Môn trở nên hưng thịnh. Lời này là thật tâm đấy."
Rồi hắn ta cười khằng khặc xoay người đi.
Những môn đồ Tây Nguyệt Môn đứng đợi hắn ta ở gần đó cũng nhanh chóng đuổi theo. Ðám đông đang đứng tụ tập xung quanh cũng dần dãn ra mở đường cho họ đi.
Bạch Thiên nghiến răng ken két. "...Ðúng là một lũ hèn hạ."
"Sư thúc."
"Hửm?"
Chiêu Kiệt bước về phía hắn với một gương mặt tràn ngập sự lo lắng.
"Chuyện này không đơn giản chút nào." "Hửm?"
Tất cả mọi người trao đổi ánh mắt nghi ngờ cho nhau khi thấy phản ứng của hắn nghiêm trọng hơn họ nghĩ. Chiêu Kiệt thở dài.
"Về cơ bản thì những người dân bình thường đều sợ các võ giả. Vì vậy nên đó là lý do duy nhất để họ có thể chung sống hòa bình với các võ giả. Bởi vì họ tin rằng, đệ tử của các danh môn sẽ tuyệt đối không bao giờ dùng nắm đấm với những người dân bình thường nếu không có lý do gì đặc biệt."
"....Ðúng vậy."
"Thế nhưng bây giờ, các môn phái tục gia của Tông Nam đã vượt qua ranh giới ấy. Nếu cứ tiếp tục diễn biến như thế này, thì bách tính Tây An sẽ sớm chìm vào trong nỗi sợ hãi. Vốn dĩ, bổn môn phải đứng ra giải quyết khi tục gia môn phái vượt qua ranh giới ấy, thế nhưng, Tông Nam bây giờ lại đang phong bế sơn môn nên thực sự rất khó."
"....Ðúng là như vậy."
Quả thực chuyện này không đơn giản chút nào.
Và vấn đề đau đầu nhất trong chuyện này chính là tiền. Nếu như chuyện này xảy ra bởi võ lực, thì bọn họ có thể dùng võ lực để giải quyết là xong. Nhưng chuyện này lại liên quan đến tiền nên không thể dùng sức mạnh đơn thuần giải quyết được.
'Trước tiên chúng ta phải bàn bạc với trưởng lão đã.'
Bạch Thiên tràn ngập quyết tâm quay lại nhìn Thanh Minh.
'Nhưng mà... sao cái thằng này lại nhẫn nhịn khác thường thế nhỉ?'
Nếu là bình thường thì hắn đã dùng vỏ kiếm đập vào đầu Nam Tử Minh trước khi cuộc hội thoại đó diễn ra được một nửa rồi.
Thế nhưng, hôm nay Nam Tử Minh lại có thể bước về bằng hai chân lành lặn. Ðúng là chuyện lạ.
"Thanh Minh. Con nghĩ..."
"Sư thúc."
"...Hửm?"
"Sư thúc đưa mọi người về trước đi. Ta phải đi ra đây có việc."
"Con định đi đâu thế?"
"Ðến tiệm bán vải ấy mà. Ta đi trước đây."
"Tiệm bán vải? Sao tự dưng con lại.."
Thanh Minh không đáp nhanh chóng xoay người. Gương mặt Bạch Thiên nhất thời tái mét, hắn hét lên.
"Này! Bắt nó lại!"
Các môn đồ Hoa Sơn không kịp hỏi lại nhảy bổ đến giữ Thanh Minh. Thanh Minh xoay người vật lộn với họ một trận.
"Ơ kìa! Bỏ ta ra coi! Ta bảo đi đến tiệm vải cơ mà, sao các ngươi lại gây chuyện thế!"
"Ngươi lại định giả nai nữa à! Không được, cái tên khốn này! Ngươi không thể giải quyết chuyện này bằng cách đó được!"
"Chứ còn cách nào để giải quyết sao? Nếu như hắn tiêu đời là xong rồi! Kẻ gây chuyện không còn, vậy thì còn vấn đề gì xảy ra được chứ!"
"A trời ơi, tuyệt đối không được mà!"
Bạch Thiên chạy đến túm lấy Thanh Minh đang nổi giận kéo hắn đi.
"Nếu như bây giờ Nam Tử Minh nằm xuống thì ai là người bị nghi ngờ đầu tiên hả! Không được! Con không thể giải quyết chuyện này như thế được! Tiểu sư phụ Tuệ Nhiên! Ðừng đứng nhìn nữa, lại giúp ta một tay đi!"
"....Vâng?"
"Mau lại đây đi!"
Tuệ Nhiên đang ngơ ngác đứng nhìn cũng chạy đến túm lấy Thanh Minh dù hắn không hiểu đầu cua tai nheo ra sao.
"Thí, thí chủ. Ngươi hãy bình tĩnh trước đi." 'Khừ ừ ừ ừ ừ."
Thanh Minh rên như một con thú nhìn về phía Nam Tử Minh đã đi xa dần. Rồi hắn cáu gắt nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro