Chapter 366. Chúng ta không nhìn thấy gì hết. (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 366. Chúng ta không nhìn thấy gì hết. (1)
".."
Thanh Minh nhìn lên đài diễn võ bằng đôi mắt trống rỗng.
Còn các môn đồ Hoa Sơn khác đứng phía sau hắn cũng mệt mỏi lầm bầm.
".Làm hết sức rồi nhỉ!"
"Ừ. Hết công lực luôn rồi."
Giọng nói không chút sức lực.
"Vấn đề là chúng ta đã làm hết sức rồi nhưng mà."
".."
Một luồng gió từ đâu thổi đến.
Gió cát quét qua đài diễn võ làm từ loại thạch anh tốt và chắc chắn nhất.
Mới ba ngày trước, đài diễn võ còn đông nghẹt sinh đồ đến tu luyện, vậy mà bây giờ lại "sạch sẽ" đến mức tới một con kiến cũng không có.
Thanh Minh vừa chớp chớp mắt vừa nhìn khung cảnh ảm đạm đó
Ờ..
Thế này thì tiêu rồi?
".Còn không có nổi một con ruồi bay qua."
Nghe thấy câu nói đầy tuyệt vọng của Huyền Linh, Thanh Minh giật mình.
"Hahaha. Thì cũng vậy thôi mà. Ai mà ngờ mới ba ngày mà đã."
Kể cả người bình tĩnh nhất là Ngụy Lập Sơn cũng không giấu được sự bất an.
"Quả nhiên, nơi này vẫn là đất khách thôi nhỉ?"
".Thật là."
Bạch Thiên nhìn qua Thanh Minh, nói.
"Nếu không gõ vỡ đầu bọn chúng ra thì còn gì để nói nữa."
Thanh Minh chột dạ quay đầu lại, Bạch Thiên liền nhanh nhảu vừa huýt sáo vừa đánh trống lảng.
".Hừmm."
Nhưng Thanh Minh không hề tức giận. Hắn vừa phát ra âm thanh đau khổ vừa rưng rưng.
Cách ứng phó của môn phái tục gia Tông Nam đúng là vừa thần tốc vừa quả quyết.
Vạn nhất nếu như bọn chúng đưa ra được một lý do nào đó thích hợp, hoặc chúng tập trung vào việc kìm hãm Hoa Sơn, thì tình cảnh này tuyệt đối sẽ không xảy đến. Nhưng thay vì hành động dựa trên một danh nghĩa nào đó, thì bọn chúng lại chỉ quan tâm đến thực lợi mà thôi.
"Thì ra con người khi vứt bỏ đi thể diện lại đáng sợ như thế này."
"Phải phải. Có khác gì lũ hắc đạo đâu." ".Ðúng là hơi quá tay thật."
"A di đà Phật."
Tuệ Nhiên liên tục niệm Phật.
'Thế gian trần tục thật là đáng sợ.'
Mấy ngày này hắn đã được tận mắt chứng kiến những việc mà môn phái tục gia Tông Nam đã gây ra ở Tây An rồi.
'Thì ra đây chính là 'Không từ thủ đoạn' mà người ta vẫn hay nói.'
Cho dù môn phái tục gia của Tông Nam có trải dài khắp Tây An đi chăng nữa, nhưng chẳng lẽ cả một vùng Tây An rộng lớn này chỉ toàn là những kẻ có mối liên hệ với bọn chúng sinh sống thôi hả?
Trong số những người bái nhập Hoa Ảnh Môn rõ ràng cũng có vài người không có liên can gì tới Tông Nam hay môn phái tục gia Tông Nam mà.
Ấy thế mà khi bọn môn phái tục gia Tông Nam đó vác dao đến phùng mang trợn má mặt đỏ tía tai, thì những người dân bình thường lấy đâu ra dũng khí mà làm ngơ trước những lưỡi dao đang kề cổ đó chứ?
Bị ràng buộc bởi quan hệ thì sẽ bị mối quan hệ đó đe dọa, bị ràng buộc bởi lợi ích thì cũng bị những lợi ích ấy khống chế. Còn những nơi không có liên hệ gì thì cứ gió chiều nào theo chiều ấy làm người ta bất an muốn chết.
Tình cảnh đã thành ra thế này rồi, dù có bất mãn đi chăng nữa thì cũng đâu còn cách nào khác ngoài tạm lánh đi một thời gian đâu.
Thanh Minh nghiến răng ken két.
"Không, dù sao cũng là chính phái, sao bọn chúng lại có thể hèn hạ như thế này chứ?"
Hắn có thể hiểu được việc bọn chúng bắt người mà chúng quen biết để làm con tin đe dọa.
Nhưng giữa thanh thiên bạch nhật mà lại rút dao rút kiếm ra đi đi lại giữa phố xá như thế thì không phải là quá đáng lắm sao?
Ít nhất nếu bọn chúng tự ý thức được mình là môn phái tục gia của một danh môn thì đó là hành động mà bọn chúng tuyệt đối không thể làm và không được phép làm.
Lúc đó, Ngụy Lập Sơn thở ra một hơi rồi mở miệng.
"Trưởng lão. Hay là chúng ta đi thưa quan."
"Tuyệt đối không được."1
Huyền Linh dứt khoát lắc đầu. Ngụy Lập Sơn nghe vậy liền gật đầu với vẻ mặt thất vọng.
"Quả nhiên chuyện của võ lâm thì chỉ có thể do võ lâm."
"Không phải vậy, ý ta là tên Nam Tử Minh đó không phải kẻ ngốc, chắc chắn sẽ không có chuyện hắn gây ra những chuyện như thế này mà lại không hội ý trước với quan phủ. Ðảm bảo hắn đã đút lót một số tiền cho bọn họ rồi."
"À."
Huyền Linh cau mày.
"Hơn nữa, ta nghe nói hiện tại quan hệ giữa thành chủ Tây An và Tông Nam đang rất sâu sắc. Sẽ không có chuyện hắn đứng về phía chúng ta đâu."
"Hừmm."
Ngụy Lập Sơn thở dài một hơi như vẻ bức bối lắm.
"Vậy chúng ta phải làm sao."
"Chuyện đó."
Huyền Linh cũng ậm ờ, có vẻ như lần này hắn cũng không nghĩ ra được đối sách gì cả.
Cuối cùng hắn cũng đành thở dài. 'Mọi chuyện rối tung lên hết cả rồi.'
Vốn dĩ nếu chuyện đã đến nước này thì Tông Nam chắc chắn sẽ ra mặt trước và xử lý đám môn phái tục gia bắt đầu từ Tây Nguyệt Môn rồi. Nhưng hiện tại Tông Nam đã thông báo phong bế sơn môn rồi thì tình hình cũng đâu có gì thay đổi?
"Bọn chúng dám ngang ngược cầm kiếm đi khắp nơi, đã vậy thì chúng ta cũng dùng kiếm dạy cho bọn chúng một bài học có được không?"
".Chuyện đó cũng không đơn giản như vậy đâu." Huyền Linh nhíu mày.
"Trong hoàn cảnh này, nếu Hoa Sơn công kích môn phái tục gia của Tông Nam thì người khác sẽ chỉ trích chúng ta lợi dụng lúc Tông Nam phong bế sơn môn gây áp lực lên môn phái tục gia của bọn họ để chiếm lấy lợi ích."
"Nhưng giang hồ vốn không phải như vậy. Chỉ là họ bị che mắt mà thôi."
".Vì họ bị che mắt nên mới là vấn đề đấy.'
Tóm lại, cho dù mọi chuyện có được kết thúc theo cùng một kiểu đi chăng nữa, nhưng tùy thuộc vào nguyên nhân và quá trình mà lời đánh giá nhận định của thế nhân cũng sẽ có muôn ngàn khác biệt.
Trừ phi Hoa Sơn muốn hạn chế liên hệ với chính phái, còn không thì họ vẫn không thể làm ngơ trước những lời bình phẩm của người ngoài được.
"Hừm."
Nghe thấy lời đó, Thanh Minh thở dài. 'Chuyện này đau đầu hơn ta nghĩ rồi đây.'
Nếu chuyện này có thể giải quyết dễ dàng bằng việc thị uy võ lực thì Thanh Minh đã chẳng thèm suy nghĩ gì thêm rồi. Dùng nắm đấm mà giải quyết được ngay thì việc gì phải dùng đầu để suy nghĩ như thế này.
Nhưng đây không phải vấn đề có thể giải quyết bằng sức mạnh.
Vấn đề thật sự bây giờ không phải là bọn môn phái tục gia Tông Nam, những kẻ mặt dày suốt ngày đe dọa bách tính. Mà vấn đề lớn hơn là những nhận thức mà Tông Nam và bọn môn phái tục gia đã để lại kia kìa.
'Ta đã suy nghĩ quá đơn giản rồi.'
Thử suy nghĩ ngược lại, nếu Tông Nam chạy đến Hoa Âm rồi thể hiện năng lực vượt trội hơn Hoa Sơn thì liệu tất cả người dân Hoa Âm có chạy theo Tông Nam không?
Không. Dễ gì xảy ra chuyện đó được.
"Dù sao thì Tây An và Tông Nam cũng giống như gia quyến của nhau vậy."
".Hửm? Ý đệ là sao?"
Nhuận Tông nghiêng đầu, Thanh Minh liền nói với vẻ bực bội.
"Bình thường nếu chuyện như thế này xảy ra thì không phải sẽ có vài người Tây An chạy tới đây cầu xin sự giúp đỡ sao?"
".Nghe cũng có lý."
"Nhưng hiện tại còn không có lấy một người, điều đó có nghĩa là Hoa Sơn và Hoa Ảnh Môn vẫn là những ngoại nhân ở vùng đất Tây An này thôi."
"Dù bọn chúng đã hành động ác ôn như thế sao?"
"Ừm thì chắc là vậy. Có lẽ bọn họ đều sẽ nghĩ như thế."
Vẻ mặt của Thanh Minh càng lúc càng sa sầm.
'Không dễ để phá vỡ sự nhận thức đã ăn sâu vào máu như này đâu.'
Cho dù Hoa Sơn đã suy tàn và không thể làm tròn vai trò của mình suốt một trăm năm qua, nhưng bách tính Hoa Âm vẫn không hề bỏ rơi Hoa Sơn.
Ðó là thứ không thể phá vỡ chỉ bằng sức mạnh hay danh tiếng được.
'Ta phải thử một lần lật ngược thế cờ lại mới được.'
Dù với khả năng của Thanh Minh thì việc này vẫn là không thể.
"Ơ hay! Bọn này điên rồi hả? Dám thái độ với ai vậy? Muốn ăn đập hả?"
"Hửm?"
Âm thanh ầm ĩ từ đâu vọng tới, cắt ngang dòng suy nghĩ của Thanh Minh.
Hắn quay ngoắt đầu lại nhìn về phía cửa.
Hồng Ðại Quang đột ngột xuất hiện, hắn vừa la ó ầm ĩ vừa chỉ chỉ trỏ trỏ đám võ giả đang đứng chắn trước mặt.
".Lại chuyện gì nữa vậy?"
Ðám võ giả vừa la 'oái' lên rồi bỏ chạy mất dạng thì Hồng Ðại Quang đã hiên ngang bước vào bên trong Hoa Ảnh Môn.
Thanh Minh không hiểu đầu đuôi gì mà hỏi hắn. "Có chuyện gì vậy, lão ăn mày?"
Hồng Ðại Quang đấm đấm vào ngực làm ra vẻ hoang mang.
"Gì chứ, ta đang đi ngang qua thì đột nhiên bọn chúng lại tỏ thái độ với ta! Hơ hơ. Thế thái nhân tình đúng là bạc bẽo. Chỉ là một tên ăn mày đi ngang qua thôi mà, sao phải tỏ thái độ thế chứ?"
Thanh Minh cạn lời tặc lưỡi.
"Ðúng là bất bình thường."
Hình như có vài kẻ đã được cử đến để cảnh cáo những ai đang có ý định giả làm người qua đường sau đó tiếp cận Hoa Ảnh Môn rồi. Thế nhưng bọn chúng lại không nhận ra Hồng Ðại Quang mà vô tình đe dọa hắn rồi.
Dù sao thì cũng đâu có ai tìm đến đây đâu mà bọn chúng phải làm tới mức đó chứ.
"Bọn chúng là ai vậy?"
"Là môn phái tục gia của Tông Nam."
"Chậc chậc chậc. Ta biết là tình thế đang xoay chuyển một cách kỳ lạ nhưng không ngờ bọn chúng lại dùng những thủ đoạn như thế này. Nghe nói Nam Tử Minh đâu phải là người lỗ mãng như thế."
Hồng Ðại Quang nhìn lướt ra bên ngoài tỏ vẻ hoàn toàn không hài lòng chút nào.
"Rốt cuộc là có chuyện gì mà lão lại đến đây?" "À!"
Hồng Ðại Quang quay ngoắt lại nhìn Thanh Minh. "Tông Nam phong bế sơn môn rồi."
"Quao. Quả là một tin tức kỳ lạ và đáng ngạc nhiên nhỉ?"
"Thôi nào. Không phải là 'không khác gì phong bế sơn môn' nữa, mà đã chính thức tuyên bố phong bế sơn môn rồi."
"Ể?"
Thanh Minh kinh ngạc nghiêng đầu. "Thật á?"
"Thế mới nói. Từ hôm qua bọn họ đã gửi thông cáo phong bế sơn môn đến các danh môn thế gia trên khắp thiên hạ rồi. Từ giờ, Tông Nam sẽ hoàn toàn đình chỉ các hoạt động đối ngoại trong vòng một năm. Ðây là tuyên bố đi kèm Chưởng Môn Lệnh Phù nên trong vòng một năm sắp tới, Tông Nam sẽ không thể làm trái lại được đâu. Hê hê. Từ giờ cho dù sấm sét có đánh xuống Tây An đi chăng nữa thì Tông Nam cũng không thể bước chân ra khỏi sơn môn được."
"Ô hô?'
Thanh Minh nghẹo cổ như thể không tin được.
Hồng Ðại Quang nhìn thấy phản ứng đó của hắn thì ánh mắt sáng rỡ lên.
"Này! Ngươi cũng đoán được tại sao Tông Nam lại phong bế sơn môn có đúng không?"
"Hả?"
Hồng Ðại Quang híp mắt.
"Cho tới giờ chưa có người nào nghe những lời ta nói mà lại phản ứng bình tĩnh như ngươi đâu! Tiểu tử! Ngươi không thể chia sẻ lý do cho ta nghe với sao?"
"Ngoài ta ra còn có ai đã nghe tin này rồi hả?"
"Ngươi là người đầu tiên mà."
"Coi chừng ta đấy."
Thanh Minh vừa giả vờ đưa tay lên thì Hồng Ðại Quang liền vội vã dùng hai tay che mặt rồi lùi về phía sau.
"Ðả đảo bạo lực!"
".Thôi bỏ đi. Vậy lão chạy đến đây chỉ để nói chuyện đó thôi hả?"
"Ta tiện thể ghé qua thôi. Nhưng nghe tin Tông Nam phong bế sơn môn mà ngươi có vẻ không vui nhỉ? Ta cứ tưởng là ngươi sẽ vui mừng lắm chứ!"
"Hừmm. Hiện tại tình hình có hơi éo le." Thanh Minh chép miệng.
Thà là Tông Nam khai môn xuất quan rồi xuống núi thì có lẽ mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn rồi.
Nhưng Tông Nam lại tuyên bố phong bế sơn môn chính thức như thế này thì từ giờ sự tình của Tây An chỉ có thể do Hoa Ảnh môn và môn phái tục gia của Tông Nam tự giải quyết thôi.
'Nên cười hay nên khóc đây?"
Tiếng thở dài vô thức phát ra từ miệng của Thanh Minh. Thấy hắn liên tục thở dài đến mức muốn thủng cả mặt đất, Hồng Ðại Quang nghiêng đầu khó hiểu.
"Bộ có vấn đề gì hả?" "Chuyện đó."
Thanh Minh định nói gì đấy nhưng rồi lại thở dài. Hồng Ðại Quang liền đấm huỳnh huỵch vào ngực.
"Haha. Trước mặt bậc trưởng bối ta đây mà ngươi lại suy nghĩ gì vậy. Ðừng lo lắng, cứ nói ta nghe xem. Thần Cơ Gia Cát của Cái Bang ta đây sẽ đặc biệt vì bằng hữu mà lắng tai nghe một lần."
".Ta lại nghe nói lão là kẻ ăn không ngồi rồi của Cái Bang mà."
"Ăn mày thì đều là ăn không ngồi rồi mà, có gì mới lạ đâu."
"À. Ra là vậy."
Thanh Minh nhìn Hồng Ðại Quang đang gật gật đầu ra vẻ hết sức tự hào mà cũng đành cạn lời.
'Dù vậy nhưng biết đâu được.'
Hồng Ðại Quang là một trong những người được xem xét cho vị trí bang chủ của Cái Bang trong tương lai, hắn biết rất nhiều chuyện trên thế gian. Biết đâu hắn có cái nhìn khác với Thanh Minh thì sao.
"Nói chung là, nếu hỏi chuyện này là sao thì."
Thanh Minh bắt đầu giải thích tình hình lúc đó. Nhưng Hồng Ðại Quang nghe xong mọi chuyện thì lại cười phá lên.
"Hô hô. Chuyện nhỏ như con thỏ vậy á!" "Hả?"
Thanh Minh chớp mắt.
"Lão có đối sách gì hả?"
"Ngươi nghĩ bổn tọa là ai hả? Ðương nhiên là có cách rồi!"
"Cách gì vậy? Chỉ cần lão giúp ta giải quyết chuyện này thì ta đảm bảo lão sẽ không phải lo chuyện cơm nước trong một thời gian dài."
"Hahaha. Có phải chuyện gì phức tạp đâu. Ðối sách vô cùng đơn giản. Này, Hoa Sơn Thần Long."
"Sao thế?"
Hồng Ðại Quang mỉm cười.
"Ðừng làm chuyện vô ích nữa mà hãy chuẩn bị hành trang đi Lạc Dương ngay đi. Cứ từ bỏ Tây An rồi xây dựng một phân nhánh mới ở nơi rộng lớn hơn là được chứ gì!"
".Cái đó mà gọi là đối sách á?"
"Chứ sao? Không thể nào chắc chắn hơn."
"Ôi trời!"
Thanh Minh đá bốp vào mông Hồng Ðại Quang. Hắn kêu 'Á' lên một tiếng rồi ngã ra đất.
Thanh Minh thở dài một hơi rồi vừa nhìn hắn chằm chằm vừa hét lớn.
"Lão không nói nhảm thì ta cũng đang phiềnnão muốn chết rồi đây!"
"Nếu đã phiền não muốn chết rồi thì phải xử lý mọi chuyện cho tốt đi chứ! Giá như từ đầu ngươi cứ đến chào hỏi môn phái tục gia Tông Nam đàng hoàng rồi cúi đầu với bọn chúng thì chúng có thể làm gì được Hoa Ảnh Môn hả? Sao lại dám cả gan ở nơi Tông Nam nắm quyền mà tuyên bố 'ngươi sống ta chết' vậy chứ?"
"Hừm."
Hồng Ðại Quang vừa phủi mông đứng dậy vừa tặc lưỡi.
"Tông Nam phong bế sơn môn, bọn chúng sẽ hùng hổ đứng lên chống lại Hoa Sơn. Nếu không dùng sức mạnh để đàn áp thì bọn chúng tuyệt đối sẽ không lùi bước đâu. Nhưng nếu dùng sức mạnh để đàn áp thì không khác gì tạt một gáo nước lạnh vào danh tiếng đang lên như diều gặp gió của Hoa Sơn chứ. Cuối cùng tay trắng vẫn hoàn trắng tay thôi."
"Ai thèm quan tâm tới mấy thứ hư vinh đó chứ?"
"Dù không có tác dụng gì nhưng nếu không có danh tiếng thì cũng đáng tiếc lắm chứ. Là một danh môn chính phái thì lại càng đáng tiếc hơn nữa đấy."
"Hừm."
Hồng Ðại Quang lắc đầu.
"Thôi nào. Chuyện đã thành ra thế này thì không còn cách nào khác nữa đâu. Trừ phi bọn môn phái tục gia Tông Nam đó sụp đổ từng ngày từng giờ thì may ra."
"Biết rõ quá nhỉ?" "Hửm?"
Một giọng nói khác đột nhiên vang tới, tất cả mọi người đều nhất tề quay đầy về phía cửa.
"Haha."
Thanh Minh lại thở dài.
Mấy tên môn chủ của môn phái tục gia Tông Nam do Nam Tử Minh dẫn đầu hiên ngang bước vào cửa Hoa Ảnh Môn.
"Gì vậy? Mấy tên vô lại này tưởng đây là nhà chúng hả? Sao."
Thanh Minh đang định lớn tiếng nhưng trong phút chốc hắn liền im bặt.
Nam Tử Minh bước vào, hắn ném chiếc túi mà hắn cầm trong tay về phía trước.
Leng keng!
Âm thanh nặng nề vang lên, Thanh Minh trừng mắt. 'Tiền?'
Âm thanh của hơn một trăm đồng xu rơi xuống đất, Thanh Minh nghe thấy rất rõ. Làm gì có chuyện một kẻ như Thanh Minh lại nghe nhầm tiếng túi tiền rơi được.
Nhưng đột nhiên sao lại đưa tiền?
Thanh Minh lặng người đứng nhìn bằng vẻ mặt ngơ ngác, Nam Tử Minh kéo cong khóe miệng rồi nói.
"Nếu ngươi chấp nhận thì hãy cầm lấy số tiền đó rồi biến khỏi Tây An đi. Bọn ta sẽ mua trang viên này. Thế nào? Một lời đề nghị không tồi với Hoa Sơn nhỉ?"
"Hựự."
Thanh Minh ôm lấy gáy rồi bắt đầu ngã về phía sau.
"Thanh, Thanh Minh à!"
"Tỉnh lại đi, Thanh Minh!"
"Gáy, gáy của ta. Hự."
Nhìn thấy cảnh đó, Tuệ Nhiên cảm thấy ít nhất thế gian này vẫn còn cái gọi là nhân quả báo ứng.
A di đà Phật.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro