Chapter 372. Ta phải đồng cảm với câu nói đó của ngươi. (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chapter 372. Ta phải đồng cảm với câu nói đó của ngươi. (2)
"...Bây giờ nhà ngươi đang nói cái gì vậy hả?"
"Này, nhìn thì rõ tuổi tác vẫn chưa lớn lắm mà tai đã điếc rồi sao."
Thanh Minh vừa nhún vai vừa lấy tay ngoáy tai. "Hơ hơ hơ"
Xích Xà Ðao Diệp Bình hoang mang, phẫn nộ lẫn lộn, hạ giọng bật cười.
"Này tiểu tử. Ngươi có biết ta là ai không?"
"Haha. Cỡ đó thì ta cũng biết chút chút chứ. Rõ ràng là.."
Thanh Minh đưa ngón tay lên ngoắc ngoắc như thể muốn ám chỉ điều gì đó.
"Huh.."
Sau đó lại quay đầu nhìn về phía sau.
"Hồi nãy các ngươi nói hắn là ai ấy nhỉ?"
".."
".."
Các môn đồ Hoa Sơn không hẹn mà đồng loạt cúi đầu. 'Làm ơn đi, Thanh Minh à.'
'Không ngờ lại có ngày mình còn sống nhưng lại cảm thấy xấu hổ trước bọn Tà phái đến mức không ngẩng đầu lên nổi đó.'
"... Xích Xà Ðao Diệp Bình."
Thanh Minh lại quay đầu nhìn về đám người phía trước. "A! Ðúng rồi!"
"Là Xích Xà Ðao! Xích Xà Ðao! Ra là tên tiểu tử này!"
Cuối cùng, Diệp Bình vẫn không thể chịu được cục tức đó mà vừa mới trợn mắt lên thì Phương Thăng đã giữ chặt lấy cơ thể hắn.
"Ðài, đài chủ. Xin hãy bình tĩnh! Không được để một tên tiểu tử trêu đùa như vậy!"
"Phù! Phù! Phù!"
Mặc dù đang rất tức giận, nhưng lời đó thật sự rất đúng. Diệp Bình thở phào rồi cố gắng trấn tĩnh cái đầu đang hỗn loạn của bản thân.
'Tên tiểu tử này là thần thánh phương nào chứ?'
Hắn đã từng một mình một đao chu du khắp thiên hạ này. Ðã từng gặp qua rất nhiều những vĩ nhân kiệt xuất, cũng gặp qua không ít kẻ lập dị.
Thế nhưng không ai trong số họ có thể có thể khiến hắn kích động chỉ bằng vài lời nói như vậy.
Nếu hắn đang sử dụng khích tướng chi kế thì thật sự rất tài giỏi, còn nếu không như vậy..ưm, thì lại càng tài giỏi hơn nữa chứ sao.
"..Ta cảm nhận được khí thế bất phàm của ngươi, nhưng nếu cứ ngông cuồng không biết trời cao đất dày, không màng hậu quả thì cũng chẳng khác nào một tia sét liều mạng muốn rạch đôi bầu trời cả."
Tuy nhiên, không để Diệp Bình nói hết câu, ThanhMinh đã vừa lắc đầu vừa thở dài rồi nói.
"Thế gian này đã thay đổi nhiều rồi nhỉ. Không ngờ có ngày lũ oắt con Tà phái dù biết có ta ở Hoa Sơn nhưng cũng dám đến đây khua môi múa mép cơ đấy."
"..Khua, khua môi múa mép?" Diệp Bình không nói nên lời.
Bây giờ lại còn có kẻ dám cả gan nói hắn 'khua môi múa mép' sao? Tên tiểu tử Hoa Sơn đó ư?
"Ngươi..ngươi!"
"Không phải là ta không nắm bắt được thời cuộc mà thế gian hiện tại đã không còn đúng nữa rồi. Thôi, được rồi. Cái đó thì chỉ cần ta giải quyết là được. Trước tiên thì.vậy nên, ngươi muốn chơi thế nào đây? Ðánh
ở đây? Không thì ra khỏi thành nhé?"
"Tên điên chết tiệt!"
Diệp Bình nắm lấy thanh đao rồi lao về phía trước.
"Ðài, Ðài chủ!"
Nhưng Phương Thăng đã nhanh chóng kịp thời giữ được hắn.
"Buông ra!"
"Xin, xin hãy bình tĩnh! Nếu chúng ta khinh địch thì phải trả giá đắt đó. Tên tiểu tử đó chính là Hoa Sơn Thần Long đã vang danh khắp tứ hải dạo gần đây ạ."
"..Hoa Sơn Thần Long?" "Vâng!"
Sau khi nghe lời đó của phương Thăng, Diệp Bình trừng mắt nhìn chằm chằm vào Thanh Minh.
"Ta đã nghĩ khí thế của tên tiểu tử nhà ngươi không phải hạng tầm thường, thì ra là cái tên Hoa Sơn Thần Long đó à."
Giọng nói pha lẫn tiếng gầm gừ như một loài mãnh thú vang lên thật man rợ.
"Tuy nhiên cho dù là hậu khởi chi tú đi nữa. Không phải Tông Nam mà lũ Hoa Sơn các ngươi lại dám ngáng con đường sau này của bổn tọa à! Xem ra phải đầu lìa khỏi cổ thì mới tỉnh ngộ ra đây mà."
Bùm!
Diệp Bình bất chấp sự can ngăn của Phương Thăng, mà tiếp tục tiến lên phía trước. Ngay lúc đó, cả cơ thể hắn bắt đầu tỏa ra sát khí khủng khiếp cuồn cuộn như giông bão.
Chiêu Kiệt đứng phía sau Thanh Minh cắn chặt môi vì thứ sát khí đó. Toàn thân nổi cả da gà, còn da thịt thì như bị hàng vạn chiếc kim đâm vào vậy.
'Không ngờ lại mạnh đến vậy..'
Dù không được lanh miệng cho lắm, nhưng chỉ với cảnh giới võ công đó thôi chắc chắn sẽ trở thành mối đe dọa rồi.
Diệp Bình thành công trong việc đàn áp toàn bộ môn đồ Hoa Sơn chỉ với một thủ pháp, vừa nghiến răng vừa nói.
"Dù thế nào, chỉ cần là kẻ dám ngáng đường chúng ta, đều phải chết.."
"Này, ngươi lắm mồm thật đấy." ".."
Ánh mắt của các môn đồ Hoa Sơn đồng loạt đổ dồn về sau gáy Thanh Minh.
"Thì ra dạo này mấy tên tiểu tử Tà phái thích đấu võ mồm à. Sao lại phải lắm lời thế nhỉ? Này. Ðịnh xông vào thì nhanh lên. Hay là sợ rồi?"
".."
Chiêu Kiệt quay đầu lại.
Nhuận Tông đứng bên cạnh cũng nhìn qua Chiêu Kiệt như thể đương nhiên.
'Sư huynh.'
'Ừm. Ta hiểu đệ đang nghĩ gì mà.'
Hắn đã biết từ trước, nhưng hiện tại khi đứng ở vị trí này, hắn càng chắc chắn hơn bao giờ hết. Rõ ràng ở tên tiểu tử này không hề tồn tại cái gọi là sợ phát khiếp mà.
"Ngươi.."
Vào lúc đó Phương Thăng nhẹ nhàng bước ra trước. "Ðài chủ. Ta sẽ.."
"Tránh ra!!"
" Hê hê. Ngài đừng để bị kích động như vậy chứ. Sao lại nổi nóng bởi một tên tiểu tử miệng còn hôi sữa chứ. Nếu Ðài chủ đích thân đi bắt cái tên cao ngạo đó thì chỉ thêm tổn hại danh tiếng của ngài thôi."
"Hừm."
Diệp Bình vẫn còn tức giận, nhăn nhó, nhưng hắn đã nghiến răng rồi lùi lại như thể ngầm thừa nhận những lời đó cũng không hoàn toàn sai.
"Hừm."
Phương Thăng tỏ ra hứng thú liếc nhìn Thanh Minh rồi sau đó lại từ từ dời tầm mắt và dừng lại ở Huyền Linh. Hắn nghĩ tốt hơn nên đối phó với một người giống như trưởng lão hơn là một tên oắt con chỉ giỏi mỗi cái miệng.
"Nhìn qua thì có vẻ như ngươi là trưởng lão của Hoa Sơn, không phải hiện tại ngươi quá liều lĩnh khi.."
Vùuuuu!
Bốpppp!
".."
Mọi người đều nhìn Phương Thăng với ánh mắt hoang mang cùng âm thanh bất ngờ vang lên.
Khi hắn đang nói chuyện, một chiếc giày từ đâu đã bay đến.vèo vèo. và khóa chặt miệng hắn lại.
".." ".."
Trong khi không một ai biết nên phản ứng thế nào thì Phương Thăng đã cứ thế mà ngã bịch xuống đất.
Huỵch.
Tiếng người ngã lăn xuống sao lại thê thảm đến như vậy chứ.
"Thật là."
Thanh Minh đặt bàn chân trần xuống rồi bực dọc nói.
"Ðã bảo không được lắm mồm mà, tên chết tiệt!"
".."
".."
Bạch Thiên vừa nhìn cảnh tượng đó vừa bật cười khoái chí.
'Thanh Minh à.'
Dù sao thì cũng không được tùy tiện ném giày vào miệng người đang nói chuyện như vậy chứ. Hơi quá đáng rồi đó.
"Ta đã bảo rồi!"
Thanh Minh trợn tròn mắt.
"Vậy mà tên tiểu tử nhà ngươi cứ liến thoắng không ngừng. Từ khi nào mà lũ ranh Tà phái các ngươi lại dám nhìn thẳng vào Hoa Sơn rồi xù lông xù cánh lên như vậy hả! Nếu là ngày xưa thì chắc còn không dám chạm mắt nữa là!"
"..Thanh Minh à, bình tĩnh ."
"Dù sao thì bọn chúng cũng là con người mà, phải để bọn chúng nói chứ."
"Hình như là ngất rồi?"
Chỉ nhìn thôi cũng đủ biết tên này không mạnh rồi, nên cuối cùng bị đánh..à không bị giày bay trúng mà lăn quay ra đó.. Dù thế nào thì cái cảnh tượng này trông buồn cười chết đi được.
Tên đó sẽ phải chịu đựng biết bao nhiêu tủi nhục khi tỉnh dậy chứ?
Bạch Thiên vừa nhìn Thanh Minh vừa ngộ thêm một chân lý nữa.
'Sau tất cả thì không có ai công bằng như tên tiểu tử này.'
Không quan tâm đối thủ là chính phái hay tà phái, hắn không phân biệt đối xử với bất kì tên nào. Nếu xét về mặt này thì không phải tên tiểu tử này sống rất tuân thủ đạo lý của một quân tử sao? Phải nói là một trang quân tử mới đúng!
Nhưng dường như có nhiều người lại không nghĩ như vậy.
"..
Diệp Bình nãy giờ vẫn lặng lẽ nhìn Phương Thăng co giật ngã xuống rồi bật cười.
" Này, thật là nực cười mà."
Thế nhưng ánh mắt của hắn lại khác với lời nói đó, sát khí không ngừng tuôn ra.
"Tiểu tử."
"Sao thế lão già."
"..Tất cả mọi chuyện đều bắt nguồn từ ngươi. Ðừng oán trách bọn ta."
"Ừm, được rồi. Ngươi cũng đừng có oán trách ta đó." ".."
Diệp Bình hiện tại đã bị kích động đến tột độ. Toàn thân hắn tỏa ra sát khí lạnh đến thấu xương.
Không cần phải nói thêm lời nào nữa.
"Hôm nay ta sẽ chôn vùi lũ khốn Hoa Sơn các ngươi tại đây! Tất cả.."
Ngay khoảnh khắc Diệp Bình vừa mở miệng định hạ lệnh tấn công.
"Này! Ðánh đi! Lột da bọn chúng!"
"..Này! Nói như vậy thì chúng ta khác gì bọn tà phái hả!"
"Tới đi!"
Thanh Minh không đợi Diệp Bình nói hết câu mà đã lao vào động thủ trước. Ngay sau đó, các môn đồ Hoa Sơn cũng đồng loạt rút kiếm xông lên.
"Cái gì."
Diệp Bình bị cướp mất thế chủ động vẫn đang ngỡ ngàng, thì đã thấy các môn đồ Hoa Sơn đã lao về phía hắn.
'Không.. Rốt cuộc mấy tên này đang làm cái quái gì vậy chứ.'
Ðây không phải là lần đầu tiên hắn dẫn nhân thủ Xích Xà Ðài đi xung đột với mấy tên thuộc chính phái, nhưng đây là lần đầu tiên trong đời hắn gặp mấy tên như vậy.
"GIẾT! GIẾT HẾT BỌN CHÚNG!"
Sau khi Diệp Bình hét lên thì đám nhân thủ Xích Xà Ðài cũng bắt đầu lao vào các môn đồ Hoa Sơn phái.
Ở nơi nào đó của thành Tây An, nhân thủ Xích Xà Ðài của Vạn Nhân Phòng và môn đồ của Hoa Sơn phái đã lao về phía nhau.
Chiêu Kiệt nghiến răng.
Tim đập thình thịch, máu dồn lên mặt. Tay cầm kiếm đang run rẩy khác với bình thường.
'Chết tiệt, đã bảo bình tĩnh cơ mà!'
Ðây không phải là lần đầu tiên hắn đối đầu với những kẻ gọi là cường giả.
Tất cả cũng chỉ vì tên khốn Thanh Minh đó, nhưng ngược lại hắn có những trải nghiệm mà những đệ thứ đời ba của các môn phái khác khó có thể chịu đựng được.
Tuy nhiên chuyện đó với hiện tại lại là hai vấn đề khác nhau. Ðầu tiên thì những thanh đao của đám nhân thủ Xích Xà Ðài rút ra không phải là để áp chế Chiêu Kiệt hay chỉ đơn giản là hạ gục hắn. Mà là từng đường đao đều mang theo sát ý muốn cướp đoạt mạng sống của hắn.
Tất nhiên trong quá khứ hắn cũng từng liều mạng vật lộn để lấy được Hỗn Nguyên đan. Nhưng thật sự mà nói thì lúc đó hắn gần như chỉ đứng nhìn Thanh Minh đánh nhau.
Vậy nên bây giờ giống như là lần đầu tiên hắn được cầm kiếm trực tiếp đối đầu với những kẻ muốn tước đi mạng sống của bản thân vậy.
Có phải là đó là lý do không nhỉ? 'Chết tiệt!'
Dường như cơ thể không chuyển động theo ý mình. Dù có cố gắng duy trì sự bình tĩnh thế nào thì hắn cũng không thể kiềm chế được ngọn lửa đang sôi sục trong người.
Xẹt tttt!
Ngay lúc đó, một tên Xích Xà Ðài đã vung bạt đao nhắm vào đầu Chiêu Kiệt mà giáng xuống.
'Gì chứ'
Chiêu Kiệt, gương mặt kinh hãi nóng ran lên, rồi nâng kiếm lên.
"..Sẽ ổn chứ?"
"Vâng?"
Huyền Linh nhìn Thanh Minh với khuôn mặt lo lắng.
"Không phải đây là lần đầu tiên lũ trẻ được trải nghiệm thực chiến sao. Tất nhiên là ta cũng tin tưởng bọn trẻ, nhưng lỡ đâu có đứa bị thương vì không thể phát huy được thực lực thì sao.."
"A, cái đó ạ?"
Thanh Nhiên vẫn thản nhiên đáp lại.
"..Không có gì to tát đâu."
"Hửm?"
Thanh Minh vừa bật cười vừa nói.
"Người đừng lo. Vì mọi người có thể đối phó được."
"Hình như ta chưa từng thấy bọn trẻ được tu luyện để đối phó với những lúc thế này? Có điều gì ta không biết sao?"
"Không. Ðó là tất cả rồi ạ." "..Nhưng mà?"
Khi Huyền Linh hỏi lại với khuôn mặt khó tin, Thanh Minh chỉ nhún vai rồi nói.
"Chỉ là những huấn luyện mà người thường thấy thôi ạ."
"..Hửm?"
"..Căng thẳng nên không phát huy hết thực lực, hay hành tẩu giang hồ rồi chết vì mắc phải sai lầm đáng tiếc. Người lo lắng về chuyện đó sao?"
"Ðúng vậy."
"Người có từng thấy hổ bị thỏ đánh chết vì căng thẳng chưa?"
"..Vẫn chưa."
Mà không, làm gì có chuyện như vậy chứ.
Thanh Minh hất cằm như thể bảo Huyền Linh hãy nhìn về trận chiến trước mặt.
"Những lời biện minh như vì không thể phát huy hết thực lực hay vì căng thẳng nên như vậy.. chỉ dành cho những kẻ lười biếng tu luyện mà thôi. Ngay từ đầu cái gọi là huấn luyện chính là tạo tiền đề cho việc vì căng thẳng nên không thể phát huy được chân thực lực đó ạ."
".."
"Dù có căng thẳng đến mấy đi nữa, trước tiên chỉ cần mạnh lên thì đương nhiên sẽ thắng thôi. Thậm chí chỉ cần phát huy một nửa thực lực là đủ."
"Vậy nên bọn trẻ của chúng ta.." "Vâng,..."
Thanh Minh bật cười.
"Lẽ nào bọn họ lại thua mấy tên tà phái đó được cơ chứ? Trừ khi là muốn được con tiễn xuống địa ngục hộ thôi."
".."
Huyền Linh lại nhìn về phía trước rồi nhắm chặt mắt.
'Làm ơn đừng bị thương, các con à.'
Nếu bọn trẻ bị thương thì mình sẽ mất ngủ mất.
Kenggg!
Thanh đao của tên nhân thủ Xích Xà Ðài bị chặn bật trở lại.
'Hửm?'
Giữa kẻ tấn công và kẻ phòng thủ, thì trái lại lúc này kẻ phòng thủ lại cảm thấy hoang mang tột độ.
Chiêu Kiệt nhìn tên kia với khí sắc bối rối rõ rệt. 'Cái gì..'
Sao lại bị văng ra nhỉ?
Không, mình cũng có dùng lực gì đặc biệt đâu? "Ngươi, tên khốn!"
Nhưng cũng không có thời gian để suy nghĩ nhiều. Tên nhân thủ Xích Xà Ðài đó đã nhanh chóng thu lại thanh đao rồi lao đến với khuôn mặt bừng bừng sát khí.
Tuy nhiên. 'Chậm?'
Khí thế cường giả rõ ràng không thể nhầm lẫn. Thế nhưng tốc độ của thanh đao sắc bén đó lại hơi khác so với cái những gì mà Chiêu Kiệt nghĩ.
Rõ ràng thanh đao của Bàng Gia còn nhanh và mạnh hơn nhiều.
Kengg!
Thanh kiếm của hắn va chạm với thanh đao. Kiếm khí màu xanh bắt đầu xâm lấn và tấn công vào đao khí màu đỏ của tên kia.
"Ngươi, đồ khốn nạn!"
Hắn đột nhiên hét lên rồi đưa vai đẩy thanh đao ra. Tuy nhiên.
'Hắn đang làm gì vậy chứ?'
Chiêu Kiệt với gương mặt hoang mang rồi cả cơ thể cũng bắt đầu lùi lại theo động tác của tên đó. Ngay sau đó, tư thế của gã nhân thủ Xích Xà Ðài bị biến tướng một cách thảm hại.
"Khực!"
Và Chiêu Kiệt không hề bỏ qua thời cơ đó. Dù đầu vẫn chưa kịp nghĩ nhưng thanh kiếm đã nhanh chóng chuyển động đâm vào sơ hở ở bả vai.
"Khực!'
Hắn vặn người rồi lùi về phía sau.
Máu túa ra từ bả vai của hắn vương vãi, nhuộm đỏ thẫm cả mặt đất.
"Hô ô.."
Chiêu Kiệt nhếch môi.
Vẻ mặt cũng thoải mái hơn so với ban đầu, Chiêu Kiệt lại thoải mái vung kiếm.
"Cũng không đặc biệt mấy so với mình tưởng? Chắc là do mình sợ hãi quá độ nhỉ."
"Ngươi, tên khốn!"
Chiêu Kiệt khẽ quay đầu về phía sau.
Quả nhiên Thanh Minh đang theo dõi bọn họ với khuôn mặt hết sức mãn nguyện.
"Làm gì đó?"
Giọng nói của Thanh Minh vang lên bên tai Chiêu Kiệt. "Xử lý hết đi chứ!"
Tới đây!
Chiêu Kiệt đã hoàn toàn khôi phục sự tự tin, rồi lao nhanh đến tên nhân thủ Xích Xà Ðài đó với nụ cười gian ác như Thanh Minh vậy.
"TA SẼ ÐẬP VỠ ÐẦU CÁC NGƯƠI!"
Thanh kiếm trong tay Chiêu Kiệt bắt đầu quét sạch lũ Xích Xà Ðài không một chút ngần ngại..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro