Chapter 375. Ta phải đồng cảm với câu nói đó của ngươi. (5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 375. Ta phải đồng cảm với câu nói đó của ngươi. (5)
Kengg..!
Thanh đao của Diệp Bình xé toang không khí...
Ðao kích của hắn chứa sức mạnh khổng lồ đến nỗi những kẻ chỉ đứng xem cũng cảm thấy có rút cơ bắp vì sợ hãi.
Thậm chí đó không còn là một thanh đao bình thường nữa..
Ðược bao trùm bởi đao khí huyết sắc tựa như đang bốc hỏa, các đao kích được thi triển liên tục tạo ra một cơn huyết cuồng phong đáng sợ...
Keng! Keng! Kenggg!
Mỗi lần vung kiếm lên ngăn chặn thanh đao ấy, Mai Hoa Kiếm của Bạch Thiên lại bị cong đi như sắp gãy..
Nguyên khí khổng lồ được truyền vào từng đao kích tưởng chừng như có thể nghiền nát không chỉ thanh kiếm mà ngay cả đến cổ tay cầm kiếm của Bạch Thiên..
"Hự!"
Bạch Thiên không kìm nổi đau đớn mà khẽ rên lên một tiếng..
Xích Xà Ðao Diệp Bình khác hoàn toàn so với những kẻ địch khác mà hắn đã gặp cho đến thời điểm này.
Hắn mạnh ư..? Ðương nhiên rồi..
Nói một cách công bằng thì ngay cả Tần Kim Long cũng không là đối thủ của hắn ta...
Nhưng thứ khiến Bạch Thiên đặc biệt chú ý lúc này không phải là sức mạnh của đối phương.
Mà là sát ý mãnh liệt nơi Diệp Bình. Mỗi lần hắn vung đao lên đều là sát chiêu muốn giết chết đối thủ ngay tức khắc...
Từng đao từng đao của hắn đều nhắm đến các điểm trọng yếu trên cơ thể con người..
Chỉ cần sơ sẩy một lần thôi cũng sẽ bị thương chí mạng. Và những đòn tấn công sát chiêu đó lại còn được thực hiện một cách liên tục. Ðây là lần đầu tiên Bạch Thiên trải qua chuyện như thế này.
Bạch Thiên cắn chặt môi..
Hắn đang bị hao tâm tổn lực quá nhiều. Mặc dù hắn vẫn chưa mất quá nhiều sức nhưng chưa gì sống lưng đã ướt đẫm mồ hôi, bàn tay cầm kiếm cũng đang run rẩy lên không ngừng.
'Ðây chính là sinh tử chiến!'
Khác hoàn toàn với tỷ võ, hắn đang phải chiến đấu với một đối thủ mang sát ý rõ ràng. Trong hoàn cảnh này, yếu tố tâm lý là thứ có ảnh hưởng rất lớn đến khả năng chiến đấu. Những đòn đánh vốn dĩ không có chút uy hiếp nào lúc bình thường nhưng vẫn sẽ khiến một kẻ thiếu kinh nghiệm thực chiến phải run rẩy và sợ hãi...
Keng!
Mai Hoa Kiếm của Bạch Thiên lại bị đánh cong một lần nữa.
Kécccc!
Thanh kiếm của hắn đã cong đến mức giới hạn. Nếu như không phải là Ðường Môn đã chế tạo ra Mai Hoa kiếm dành riêng cho Hoa Sơn thì thanh kiếm này có lẽ đã trở thành đống sắt vụn từ lâu rồi.
"Nhãi con, sự tự tin ngút trời của nhà ngươi đi đâu rồi hả?"
Bạch Thiên nghiến chặt răng cố gắng chống đỡ.3
Chỉ riêng việc ngăn chặn các đòn đánh của hắn ta thôi cũng đủ làm Bạch Thiên không còn tâm trí nào rồi. Vậy mà đối thủ vẫn có thời gian để nói chuyện phiếm trong khi tung ra các đòn đao kích mãnh liệt như thế này sao?
Kenggg!!!
Kiếm va chạm với đao tạo nên một âm thanh chấn động.
Cùng lúc đó, cơ thể Bạch Thiên bị bắn mạnh về phía sau.
Máu bắt đầu tuôn ra từ miệng Bạch Thiên khi hắn không còn có thể chịu đựng được sức mạnh từ thanh đao.
Nếu như đây là một trận tỷ võ, khi đối thủ nhìn thấy tình trạng của hắn ta lúc này có lẽ sẽ dừng tay quan sát.
Nhưng ngay khi Xích Xà Ðao Diệp Bình nhìn thấy khoảnh khắc Bạch Thiên yếu thế, thanh đao của hắn càng vung lên mạnh mẽ hơn.
'Chết tiệt!'
Cang đối cang. Bạch Thiên nghiến răng vung kiếm lên một cách mạnh mẽ để chống đỡ.
Keng! Keng! Keng!
Mỗi lần kiếm và đao va chạm trong không trung, luồng xung kích bùng nổ lại xuất hiện thổi bay tứ phương tám hướng.
Và càng va chạm thì lưỡi của Mai Hoa Kiếm càng lõm xuống.
Khác với Bàng Gia khi áp chế kẻ địch bằng sức nặng, Diệp Bình lúc này thực sự đang muốn giết chết đối thủ bằng sức mạnh và sự nhanh nhẹn của bản thân.
"Buôn chuyện phiếm.!"
Keng!
".Thì bất kỳ ai cũng có thể làm được!" Keng!
"Nhưng mà!"
Kenggg!
Cơ thể Bạch Thiên văng ra như một mũi tên. Sau vài lần văng lên quật xuống, cơ thể của hắn cuối cùng đã có thể tiếp đất, Bạch Thiên ngẩng đầu lên nhìn bằng một khuôn mặt não nề.
"Hự!"
Ngay khi hắn nhìn lên, đập vào mắt hắn là hình ảnh Diệp Bình đang chém thanh đao xuống từ trên cao.
Bạch Thiên không kịp rên rỉ lên một tiếng nào đã phải lăn mình trên mặt đất.
Rầmmmm
Ngay sau đó, thanh đao của Diệp Bình chém xuống và phá tan mặt đất theo đúng nghĩa đen.
Chỉ với một đao đó thôi, tên ác ma đó đã tạo ra một cái hố khổng lồ đủ để vài người chui vào.
Diệp Bình lè lưỡi tỏ ý không hài lòng nhìn Bạch Thiên.
"Thân làm đạo sĩ cao cao tự đại mà lại lặn lộn trên mặt đất như thế này ư? Nhà ngươi sẽ bị thiên hạ chê cười đấy!"
"."
Thay vì phản bác lời nói đó của Diệp Bình, Bạch Thiên dựng cơ thể dậy tạo thế thủ.
'Thật là nguy hiểm'
Ban nãy chỉ chậm một tí thôi, có lẽ cơ thể của hắn đãbị chẻ làm đôi. Và có lẽ giờ này hắn rất có thể là đang ngồi đàm đạo cùng Diêm Vương.
Bụi bặm bám trên khuôn mặt hắn trộn lẫn với mồ hôi chảy ròng ròng xuống cằm.
"Toẹt!"
Diệp Bình nhổ nước bọt xuống đất. Hắn vặn vẹo cổ sang hai bên.
"Giang hồ là nơi để võ giả chứng minh thực lực. Ðó không phải nơi để lũ nhãi nhép như nhà ngươi khua môi múa mép đâu"
Giọng điệu vẫn thế. Tư thế vẫn vậy.
Nhưng lời nói của Diệp Bình lúc này đã được thêm vào vài phần sức nặng để đâm chọt vào lỗ tai Bạch Thiên.
"Sau khi nổi lên với cái danh hậu khởi chi tú có vẻ như đã nhà ngươi đã quá kiêu ngạo rồi thì phải. Và vai trò của một tiền bối như ta chính là giúp ngươi nhận ra thực tại là như thế nào. Cẩn thận đấy. Ta sẽ đục một cái lỗ trên người ngươi để ngươi có thể cảm nhận sâu sắc hơn về điều này!"
Khinh suất.
Nhưng đó chỉ đơn thuần là sự khinh suất thôi ư?
Nếu như hắn là một kẻ không có thực lực thì đó đơn giản chỉ là một sự khinh suất. Nhưng nếu như sự khinh suất đó đi cùng với thực lực bá đạo thì hắn hoàn toàn có thể thoải mái làm việc đó.
'Thoải mái sao?'
Bạch Thiên nghiến răng.
Ở trước mắt hắn mà đối thủ có thể thong thả ư?
Bạch Thiên bùng lửa giận như thể có vài viên than nóng ở trong bụng.
Diệp Bình ngay sau khi nhìn thấy ánh mắt bị tổn thương lòng tự trọng đó của Bạch Thiên nhanh chóng vung thanh đao vào không trung.
Không chậm trễ một phút giây nào, Diệp Bình nhanh chóng thu hẹp khoảng cách hướng thanh đao về phía đầu của Bạch Thiên.
Kenggg!
Máu tiếp tục phun ra từ miệng của Bạch Thiên.
Nguyên khí bên trong đao kích khiến toàn thân Bạch Thiên đau đớn. Ðầu gối của hắn liên tục lắc lư, xương cốt toàn thân kêu lên những tiếng răng rắc thảm thiết.
Nếu cứ như thế này, cơ thể của hắn rất có thể bị nghiền nát trước khi có thể phản công.
Hắn mạnh quá'
Mạnh hơn những gì Bạch Thiên có thể tưởng tượng ra. Xích Xà Ðao Diệp Bình.
Mặc dù hắn đã nghe cái tên đó một vài lần rồi. Nhưng hắn đã luôn nghĩ rằng chênh lệch giữa Tần Kim Long và Diệp Bình là không quá lớn. Bởi vì Tần Kim Long là một trong những hậu khởi chi tú tài giỏi vang danh thiên hạ đếm trên đầu ngón tay.
Nhưng, sự thật là không phải như vậy.
Phải đến tận bây giờ, Bạch Thiên mới có thể cảm nhận sâu sắc chuyện đó. Rằng chênh lệch thực lực giữa những kẻ đó và hậu khởi chi tú là rất lớn cho dù họ đều là những kẻ có danh tiếng trong thiên hạ.
"Cái khí phách chết tiệt đó của nhà ngươi đã đi đâu hết rồi hả?"
Keng!
Hắn tiếp tục thi triển đao kích với khí thế xung thiên.
Mai Hoa Kiếm lúc này chỉ còn lại một nửa và liên tục bị cong lại tưởng chừng như có thể gãy bất cứ lúc nào. Sự tuyệt vọng thoáng qua trên đôi mắt của Bạch Thiên.
'Thanh, Thanh..'
Bạch Thiên quay đầu nhìn về phía sau theo phản xạ.
Ngay lúc ấy.
Kenggg!
Diệp Bình tiếp tục vung đao nhanh và mạnh hơn nữa.
"Hự!"
Diệp Bình bàng hoàng ngẩng đầu lên.
Chỉ trong giây lát, một dòng máu đỏ chảy trên má hắn.
Diệp Bình nhanh chóng lùi về phía sau hai bước. Hắn đưa tay lên xác nhận vết thương trên khuôn mặt mình.
"Tên khốn nhà ngươi.."
Hắn đưa đôi mắt tràn ngập sự phẫn nộ nhìn chằm chằm vào Bạch Thiên.
'Hửm?'
Ngay giây phút Bạch Thiên ngẩng đầu lên, khuôn mặt của Diệp Bình trở nên cứng ngắc một cách kỳ lạ. Ðôi mắt của Bạch Thiên lúc này mang sức nặng hoàn toàn khác với ánh mắt từ trước đến giờ. Cùng với đó là những dòng máu đen liên tục chảy ra từ miệng hắn.
"Hơ?"
Không phải máu bị phun ra từ bụng. Diệp Bình ngay lập tức nhận ra đó là máu chảy ra vì cắn lưỡi.
Ngay trước phút giây nguy cấp, Bạch Thiên đã cắn lưỡi bản thân để lấy lại tinh thần phản công. Và hắn đã thành công.
'Nhìn này?'
Khuôn mặt của Bạch Thiên với đôi mắt không hề dao động bởi bất cứ điều gì lúc này khiến cho hắn ta trông rất ra dáng một kiếm tu.
Có cái gì đó đã thay đổi.
Nhưng Diệp Bình không biết sự thay đổi đó đến từ đâu.
Chuyện này đối với hắn rất thú vị. Diệp Bình tiếp tục dồn sức mạnh vào cánh tay đang cầm đao. Sau đó hắn tạo thế chấn cước.
'Ta thật ngốc nghếc'
Bạch Thiên đưa ánh nhìn đầy trầm lặng đối mặt với Diệp Bình.
'Tại sao ta lại nhìn về phía sau kia chứ?' Phía sau có các sư huynh đệ sao?
Hay là vì ta đang sợ hãi?
Không.
Bởi vì phía sau hắn có Thanh Minh. 'Ta điên thật rồi'
Hắn đã bước ra đầy tự tin. Bất chấp mọi sự ngăn cản, hắn đã huênh hoang và ngạo mạn như vậy đấy.
Nhưng thật ra sâu trong lòng hắn vẫn luôn tin rằng, nếu có chuyện gì đó, Thanh Minh chắc chắn sẽ xuất hiện.
Lời của Diệp Bình không hề sai một chút nào. Bạch Thiên chỉ là một tên nhãi nhép không thực lực lúc nào cũng trông chờ vào hẫu thuẫn phía sau mà thôi. Hẫu thuẫn đó có thể là Hoa Sơn và cũng có thể là Thanh Minh.
Và sự thật đó càng làm cho Bạch Thiên phẫn nộ hơn.
'Như thế này mà ta cũng đòi làm đại sư huynh của Hoa Sơn ư?'
Như thế này mà cũng dám ăn nói ngạo mạn ư?
Ðừng lo lắng. Hãy quay về căn bản. Hãy hạ thấp tư thế.
'Kẻ nhận ra sai lầm của bản thân thường rất kiệm lời'
Và hắn đã nhận ra rồi. Bạch Thiên lúc này cảm thấy quá xấu hổ đến mức không thể ngẩng mặt lên được nữa.
Nhưng.
'Vẫn chưa đâu'
Ðôi mắt Bạch Thiên rơi vào tĩnh lặng sâu lắng.
Tên tiểu tử Thanh Minh đã nói. Ai rồi cũng sẽ mắc sai lầm. Việc cố gắng để không mắc sai lầm rất quan trọng. Nhưng điều quan trọng hơn là làm sao để bù đắp lại sai lầm đó.
Ðối phương rất mạnh. Và hắn là một đao tu bá đạo.
Vậy làm thế nào để có thể đối đầu được với một đao tu bằng sức mạnh?
Kiếm pháp Hoa Sơn mà hắn đã học không như vậy.
'Dồn sức mạnh vào lòng bàn chân'
Ấn chặt ngón chân cái vào lòng đất.
'Hạ thấp hạ thể, duy trì trạng thái tập trung để có thể phản ứng lại bất cứ lúc nào'
Dạng chân ra một chút và hạ thấp một chút. 'Lưng thẳng'
Thả lỏng cánh tay cầm kiếm.
"Và vung."
Do qua tập trung nên hắn đã vô thức thốt ra những điều bên trong suy nghĩ.
"Vung kiếm lên một cách tiêu diêu tự tại" Sượt.
Mặc dù không hề suy nghĩ đến, nhưng từ lúc nào Bạch Thiên đã tạo trung đoạn thế và đưa kiếm về tư thế khoiẻ thủ thức của lục hợp kiếm.
"Khốn kiếpppp"
Diệp Bình ngay lập tức nhận ra sự thay đổi nơi Bạch Thiên. Không để đối thủ có thời gian để thi triển chiêu thức, Diệp Bình ngay lập tức lao đến với tốc độ đáng sợ.
Khuôn mặt của Diệp Bình lúc này tựa như hung thần ác sát, toàn thân hắn tỏa ra từng lớp từng lớp đao khí huyết sắc. Rồi từng dòng từng dòng đao khí lại ngưng tụ chạm tới cảnh giới đao ý. Hình ảnh đó chẳng khác nào một quỷ dữ địa ngục đang lao đến.
Nhưng ánh mắt Bạch Thiên lại không dao động một chút nào.
Keng!
Mai Hoa Kiếm nhẹ nhàng chặn thanh đao đang chém về phía mạn sườn của Bạch Thiên. Sau đó hắn cố gắng dồn sức mạnh nhẹ nhàng đẩy thanh đao lên phía trên.
Thanh đao của Diệp Bình đi chệch quỹ đạo sượt qua đầu của Bạch Thiên và chém đứt dải anh hùng vấn.
Bịch.
Dải anh hùng vấn bị chém làm đôi rơi xuống, Mái tóc của hắn xõa xuống rối bù. Ánh mắt lạnh lùng của Bạch Thiên đằng sau những sợi tóc đó tỏa sáng một cách lạ lùng.
Kenggg!
Thanh kiếm của Bạch Thiên đã khiến thanh đao của đối phương chệch hướng và rồi hắn tiếp vung kiếm xuống liên tiếp như ánh sáng mặt trời.
Trong giây lát, khuôn mặt của Diệp Bình trở nên cứng đờ trước hàng chục đòn tấn công liên tiếp.
"Tên khốn này!" Kengg!
Diệp Bình liên tiếp thi triển đao kích đầy hưng phấn. Mặc dù không trúng bất cứ một thứ gì nhưng âm thanh mà đao khí của hắn tạo ra vẫn vô cùng khủng khiếp.
Cuối cùng kiếm ảnh của Bạch Thiên cũng bị đánh trúng và bị phá hủy hoàn toàn.
Vậy nhưng lúc này Bạch Thiên đã có thể nới rộng khoảng cách với Diệp Bình.
Ðâm.
Kenggg!
Một lần nữa.
Kenggg!
"Hic"
Cổ, đan điền và lãng tâm.
Khuôn mặt của Diệp Bình càng ngày càng méo mó vì thanh kiếm của Bạch Thiên liên tiếp nhắm đến các nơi khó phòng thủ.
Diệp Bình vô thức lùi lại phía sau. Hắn nhìn Bạch Thiên bằng ánh mắt lạnh lùng.
Khi một đao tu đối phó với một kiếm tu thì không được phép để đối thủ gia tăng khoảng cách!
Và. Xoẹttt
Không bỏ lỡ cơ hội, Bạch Thiên ngay lập tức vẽ nên những cánh hoa mai nơi đầu kiếm.
Diệp Bình hét lớn rồi ngay lập tức lao về phía trước.
Mặc dù chưa được nhìn thấy trực tiếp lần nào nhưng tất cả mọi người đều biết rằng tuyệt đối không được để môn đồ Hoa Sơn có cơ hội tạo nên hoa mai.
100 năm về trước, đây là việc hiển nhiên mà không một ai không biết.
Nhưng một thời gian dài đã trôi qua, ngay cả một đao tu bá khí như Diệp Bình cũng đã mắc sai lầm.
Trong giây lát, những cánh hoa mai đã bao phủ toàn bộ tầm nhìn của hắn ta.
Việc tạo nên hoa mai chỉ bằng những tàn linh kiếm khí trên thanh kiếm là một việc rất đáng kinh ngạc đối với một người đã trải qua muôn vàn sóng gió như Diệp Bình.
"Yaaa!"
Thanh đao của Diệp Bình lúc này lần nữa tỏa ra đao khí huyết sắc.
Trước khi đối phương có thể tạo nên những cánh hoa mai một cách hoàn chỉnh, Diệp Bình đã dồn toàn bộ sức mạnh vào thanh đao để phá hủy tất cả trước khi quá muộn. Và hắn cũng đã thi triển chiêu thức mạnh mẽ nhất mà hắn có thể làm được.
"Chết điiii" Kengggg!
Ðao khí mà Diệp Bình tạo ra tựa như cầu vồng bắt đầu đổ bộ về phía những cánh hoa mai đang nở rộ.
Những cánh hoa mai chưa thể khai hoa hoàn toàn va chạm với đao khí mà Diệp Bình tạo ra tạo nên một vụ nổ lớn như muốn đâm thủng mãng nhĩ.
"Tránh đi!" "Chết tiệt!"
Những tia kiếm khí và đao khí văng ra tứ phương tám hướng. Các võ giả Xích Xà Ðài và môn đồ Hoa Sơn toán loạn bay mình né tránh.
Ngay sau đó, Diệp Bình tìm kiếm Bạch Thiên bằng đôi mắt của một con dã thú đang nhắm đến con mồi của mình.
'Ðâu rồi?'
Giữa rừng hoa mai đang dần sụp đổ, ánh mắt của Diệp Bình cẩn trọng quan sát tìm kiếm Bạch Thiên.
Ngay lúc đó. Yaaaaa!
Trước khi những cánh hoa mai tan biến như một ảo ảnh, một đường kiếm bất ngờ lao đến hướng về cổ của Diệp Bình.
"Ta đã dự đoán trước rồi! Nhãi con à!"
Diệp Bình đánh bay kiếm khí bay tới và vung đao về phía kiếm khí xuất hiện.
Keng! Keng! Keng! "Sư thúc!
Ðao khí của Diệp Bình hoàn toàn xé toang những cánh hoa mai và chém liên tiếp xuống dưới đất như muốn phá hủy tất cả mọi thứ trên đời này. Mặt đất liên tiếp lõm xuống, sóng khí tỏa ra tứ phương tám hướng.
'Hắn chết rồi'
Bờ môi Diệp Bình lúc này đã trở nên nhăn nhở một cách kỳ lạ.
Nếu như Bạch Thiên ở đó thi triển kiếm pháp thì không lý nào có thể tránh được những đao khí này. Cho dù hắn có ngăn cản được hay không thì kết quả cũng chỉ có một mà thôi. Tên nhãi con đó không lý nào có thể chịu đựng được sức mạnh nguồn nguyên khí khủng khiếp đó.
Ngay giây phút Diệp Bình chắc chắn về chiến thắng của bản thân thì.
'Cái gì.?'
Ðôi mắt Diệp Bình mở to như sắp rách ra đến nơi.
Một thanh kiếm rơi xuống đất nơi đao khí của hắn vừa chém xuống.
Ðó chính là Mai Hoa Kiếm – thanh kiếm mà Bạch Thiên sử dụng để đánh với hắn cho đến thời điểm này.
Nhưng Bạch Thiên - kẻ lẽ ra đã chết khi cầm thanh kiếm đó lại không thấy ở đâu cả.
'Ở, ở đâu chứ?'
Ngay lúc đó.
Uỳnh.
Phía sau lưng Diệp Bình vang đến âm thanh chấn cước mạnh mẽ
.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro