Chapter 394. Các ngươi đừng hòng được toàn thây. (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chapter 394. Các ngươi đừng hòng được toàn thây. (4)
"Thanh, Thanh Minh à.!" "Thanh Minh! Thanh Minh..!"
Trong bầu không khí tĩnh mịch nặng nề, giọng của các môn đồ Hoa Sơn đột nhiên vang lên từ tứ phía..
"Th, Thanh Minh, tiểu tử này..!"
Thậm chí đến Huyền Tông cũng không kiềm chế được cảm xúc dâng trào, ông ta kích động lớn tiếng...
Còn Dã Ðao nhìn thấy bọn họ như vậy thì không thể hiểu được tình huống kỳ lạ này là sao, chỉ có thể trơ mắt ngơ ngác nhìn..
'Rốt cuộc là sao nhỉ....?'
Ánh mắt của tên Thanh Minh đó vẫn còn bừng bừng nộ khí, như thể nó đã được khắc họa vào mắt của hắn vậy...
Chẻ đôi đoản thương của Ðoạt Mệnh Ðoản Thương Tôn Việt rồi khiến hắn trọng thương chỉ bằng kiếm khí.?
Chuyện này có thể xảy ra sao..?
Nếu tự so sánh bản thân với Ðoạt Mệnh Ðoản Thương thì Dã Ðao có tự tin rằng cảnh giới của hắn cao hơn, nhưng dù vậy thì để đánh bại Ðoạt Mệnh Ðoản Thương, hắn cũng phải dồn toàn bộ sức mạnh mới được...
Vậy mà tên đó lại chỉ đứng từ xa dùng kiếm khí xẻ đôi ái binh của Ðoạt Mệnh Ðoản Thương..?
Hơn nữa, hắn cũng chỉ là một tiểu đạo sĩ của Hoa Sơn..?
Mồ hôi lạnh bắt đầu chảy dọc theo sống lưng của Dã Ðao..
Hắn không biết phải làm thế nào với cảm giác sợ hãi này, chỉ có thể rùng mình nghiến chặt răng....
'Nhưng nhìn lại thì cũng chỉ có mỗi một tên chứ mấy.?'
Sự thật thì cao thủ tuyệt đỉnh có ảnh hưởng rất lớn đến một trận chiến, cũng giống như Vạn Nhân Phòng bọn chúng là những kẻ nắm giữ thế trận trước vậy. Giờ có thêm một kẻ nữa tham chiến thì cũng có gì khác đâu.
Nhưng.
'Sao ta lại không thể nhúc nhích được nhỉ?' Mũi đao của Dã Ðao đang run rẩy.
Hai mắt hắn xung huyết, nhìn thấy Thanh Minh đang bước về phía này, cơ thể của hắn thậm chí còn không dám tỏ ra run rẩy nữa là.
Cộp cộp.
Bàn chân của Thanh Minh nặng nề giẫm lên mặt đất. Trận hỗn chiến đã ngừng từ lúc nào.
Vừa lúc nãy thôi Dã Ðao còn vung đao trêu đùa Huyền Tông, Ðộc Huyết Thủ dồn ép Huyền Thương. Nhưng hiện tại cứ như thể chẳng hề có một cuộc chiếnkhốc liệt nào, tất cả đều ngừng động tác,không dám thở mạnh.
Giống như một chú chuột nhắt đụng phải một mãng xà hung dữ vậy.
Chỉ cần động đậy một chút là bay đầu ngay.
Bằng bản năng của mình, bọn chúng đã nắm bắt được tình hình, cảm giác sợ hãi xuất phát từ trong tâm khảm khiến ai nấy đều vô cùng căng thẳng.
Cộp cộp. Cộp cộp.
Thanh Minh lại bước nhanh hơn một chút. Hiển nhiên, bước chân của hắn là đang hướng về phía của Ðoạt Mệnh Ðoản Thương và Vân Kiếm.
Những võ giả đứng giữa Thanh Minh và Ðoạt Mệnh Ðoản Thương đều nuốt nước bọt, mặt mũi lo lắng đến mức méo mó.
"Ư." ".."
Thanh Minh càng bước đến gần, đám võ giả của Vạn Nhân Phòng lại càng vô thức bước lùi xuống một chút. Tiếng rên rỉ cũng không thể kiềm được nữa mà bật ra khỏi miệng.
Không thể bỏ chạy được.
Nếu không có lệnh rút lui thì dù có bỏ chạy, bọn chúng cũng sẽ không thể tránh khỏi phải đối mặt với cái chết.
"Cút"
Thanh Minh đứng trước mặt bọn chúng, phát ra chất giọng lạnh lẽo.
Ðám võ giả của Vạn Nhân Phòng liếc nhìn nhau trong giây lát rồi cắn chặt môi. Sau đó đột nhiên bọn chúng lao về phía trước.
"GIẾT!" "XÔNG LÊN!"
Cùng với tiếng hét của kẻ nào đó là khoảng hơn chục võ giả đồng loạt lao người về phía Thanh Minh.
Trải qua hàng trăm trận chiến, bọn chúng nhận ra sự thật rằng, muốn tìm đường sống thì không được bỏ chạy mà phải lao lên chiến đấu.
Xoẹẹẹt!
Vũ khí của đám võ giả Vạn Nhân Phòng tỏa ra khí tức vô cùng mãnh liệt. Nói không chừng, đây chính là đòn công kích có uy lực nhất trong đời bọn chúng. Ðã bị dồn đến chân tường rồi, con giun xéo lắm cũng quằn mà.
Ðao khí và thương khí như một cơn cuồng phong cuốn lấy toàn thân Thanh Minh. Ðối diện với đòn hợp công mãnh liệt không chút khoan nhượng đó, cơ thể mỏng manh như tấm vải lụa của Thanh Minh nhìn như vô cùng yếu đuối.
Nhưng cho dù khí tức đó có cuốn đến như một trận cuồng phong tàn bạo, ánh mắt của Thanh Minh vẫn không hề dao động. Mà không, trái lại, ánh mắt hắn càng lúc càng vô cảm.
Ngay chính khoảnh khắc ấy. UỲỲỲNH!
Kiếm của Thanh Minh như lửa được đổ thêm dầu vào, kiếm khí bắt đầu bạo phát cuồn cuộn. Hoàn toàn không phải kiếm khí được Thanh Minh thận trọng tiết chế như ngày thường.
Với nguồn nguyên khí mạnh mẽ vừa mới được truyền vào, trong thoáng chốc, Mai Hoa Kiếm rền vang tiếng kiếm minh kinh thiên.
Tiếng kiếm minh đó phát ra chấn động sơn môn, rồi chỉ trong nháy mắt, toàn bộ nguyên khí bên trong thanh kiếm cũng bắt đầu bùng nổ.
ROẸẸẸẸT!
Trảm kích hủy thiên diệt địa.
Thương khí và đao khí đang phóng tới va chạm với kiếm khí bán nguyệt cuồn cuộn của Thanh Minh. Và rồi như sông chảy ra biển, chúng bị hấp thụ toàn bộ mà không để lại chút dấu vết gì, sau đó bắt đầu vỡ vụn tan tành.
Cơn cuồng phong đao khí và thương khí cứ như thế bị đánh tan.
Kiếm khí của Thanh Minh vẫn chưa tan hết uy thế, tấn công đám võ giả đang không hề có chút phòng bị nào.
"Ch, chặn.!"
Ðám võ giả của Vạn Nhân Phòng vội vàng nâng vũ khí trong tay lên chống đỡ. Nhưng có chống đỡ cũng vô ích.
Xoẹẹẹt!
Số vũ khí được dùng để ngăn chặn kiếm khí bắt đầu bị chém đứt như lau sậy.
Gương mặt của đám võ giả đều hết sức kinh ngạc. Ngoài trơ mắt đứng nhìn ra thì bọn chúng cũng không biết làm thế nào với luồng kiếm khí diệt thế đang hướng về phía mình kia nữa.
Mất hết vũ khí, bọn chúng chỉ còn lại một cơ thể yếu ớt như ngọn đèn trước giông bão.
"Kh, không."
"Hức!"
Roạttttt!
Không thể dùng từ 'chém' để miêu tả khung cảnh đó được.
Cơ thể của đám võ giả bị kiếm khí cuốn vào, hiển nhiên đứt thành nhiều mảnh. Không chỉ vậy, dư lực từ kiếm khí còn đánh bay các mảnh thân thể bị cắt đứt ấy ra tứ phía, như thể có thứ gì đó vô cùng khổng lồ vừa quật ngang qua vậy.
Khung cảnh cơ thể của hơn chục tên võ giả bị chém đứt văng ra tứ phía quả thật quá thảm khốc đến mức không ai dám mở mắt ra nhìn cả.
Tóc tách tóc tách.
Máu tươi phun ra từ các mảnh thân thể không khác gì những tảng thịt, lơ lửng trên không trung, rồi sau cùng mới rơi xuống mặt đất. Hệt như huyết vũ rơi xuống từ thiên không.
Lộp bộp. Lộp bộp.
Nhân thế tịch mịch.
Không gian tĩnh lặng.
Chỉ có một mình Thanh Minh chuyển động. Lõm bõm.
Tiếng bước chân của hắn đi trên vũng máu vang lên, tất cả mọi người như thể bị lửa đốt, giật mình trở về với thực tại.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Thanh Minh.
Nhưng ánh mắt của Thanh Minh lại hướng đến một nơi khác.
Ðoạt Mệnh Ðoản Thương.
Ánh nhìn của mọi người cũng chầm chậm từ phía Thanh Minh chuyển về phía hắn.
".."
Gương mặt của Ðoạt Mệnh Ðoản Thương trắng bệch không còn chút máu.
'Cái, cái tên quái vật đó.'
Cơ thể hắn run rẩy, bàn tay nắm chặt lấy thanh đoản thương đã bị chẻ làm đôi.
Thanh đoản thương đã bị chẻ làm đôi, chỗ lưỡi thương bị chẻ trơn nhẵn và sạch sẽ đến mức phản chiếu cả gương mặt của hắn. Chứng kiến cảnh tượng vừa rồi khiến hắn lạnh sống lưng, dựng gai ốc.
Nhói!
Hắn cảm nhận được một cơn đau khủng khiếp như thấu tận xương tủy từ vết thương của mình. Nhưng hiện tại hắn hoàn toàn không có dư thời gian để xem xét vết thương.
Tóc tai hắn dựng ngược hết cả lên, bản năng liên tục mách bảo hắn nguy hiểm đang cận kề. Cơ thể hắn không ngừng hét lên rằng hãy mau chạy trốn khỏi tên quái vật đó ngay lập tức.
Nhưng.
'Có thể chạy được không?'
Ðoạt Mệnh Ðoản Thương hoàn toàn không thể nhúc nhích được dù chỉ một bước.
Chỉ cần hắn quay người đi, thanh kiếm trên tay kia cũng sẽ chuyển động. Và rồi kiếm khí mà hắn vừa mới nhìn thấy vài giây trước chắc chắn sẽ hướng vào sau lưng hắn.
Cuối cùng, kẻ được gọi là Ðoạt Mệnh Ðoản Thương cũng sẽ chỉ còn lại là một cỗ thi thể lạnh ngắt.
Mồ hôi lạnh ồ ạt chảy trên trán hắn rồi rơi xuống như mưa.
'Rốt cuộc, tên tiểu tử đó là gì chứ.?'
Hắn chưa từng nghe nói Hoa Sơn có một tên quái vật như thế. Cùng lắm cũng chỉ có vài hậu khởi chi tú vang danh thiên hạ thôi không phải sao?
Nhưng hiện tại dù có hối hận cũng chẳng thay đổi được gì.
Lõm bõm.
Ngay lúc đó, bước chân của Thanh Minh đột nhiên nhanh hơn một chút. Ðoạt Mệnh Ðoản Thương cũng giật mình vô thức lùi lại một chút.
"Hừ!"
Sau cùng hắn cũng nhận thức được bộ dạng thảm hại của bản thân, hắn nghiến răng, dồn sức vào đoản thương.
Cộp cộp. Cộp cộp.
Thế nhưng Thanh Minh không bước tới chỗ hắn mà lại hướng về nơi khác.
".."
Thanh Minh chẳng hề mảy may quan tâm đến Ðoạt Mệnh Ðoản Thương, hắn lách người qua, không hề do dự bước về chỗ Vân Kiếm đang nằm.
Gương mặt trắng bệch.
Cánh tay bị chém đứt.
Và máu vẫn không ngừng tuôn ra từ vai của hắn.
Tất cả những cảnh tượng đó quanh quẩn trong mắt Thanh Minh.
"Quan chủ."
Thanh Minh quỳ một bên gối xuống, lòng bàn tay đặt trên phần bụng của Vân Kiếm, khẽ mở miệng.
"Tiểu Tiểu."
Yên ắng.
"Tiểu Tiểu!"
Thanh Minh gằn giọng hét lớn, Ðường Tiểu Tiểu đang ngồi khuỵu dưới đất theo phản xạ bật người dậy.
"Vâng!"
Ngay lập tức, Tiểu Tiểu nhận ra mình cần phải làm gì, nàng dồn hết sức lực chạy đến chỗ Vân Kiếm và Thanh Minh.
Sau khi tận mắt xác nhận tình trạng của Vân Kiếm, nét mặt của nàng trắng bệch không còn giọt máu.
"Sư, sư huynh!" "Bình tĩnh đi."
Nhưng giọng nói của Thanh Minh lại lạnh lẽo như một tảng băng.
"Sẽ không chết đâu."
Ðường Tiểu Tiểu cắn chặt môi gật gật đầu. Rồi chỉ trong chớp mắt, nàng nghiền nát một viên Hỗn Nguyên Ðan, bỏ vào miệng của Vân Kiếm.
Dù vậy nhưng gương mặt của nàng vẫn tràn ngập vẻ lo lắng.
"Tình trạng rất nguy kịch rồi." "Không chết được đâu."
Thanh Minh lại lạnh lùng quát lớn. ".Sư huynh."
"Ta đã bảo Quan chủ sẽ không chết mà." Ðó không phải lời khẳng định.
Mà là lời cầu xin thành khẩn. Cầu xin nàng đừng để Vân Kiếm phải bỏ mạng ở đây.
Sự nặng nề và khẩn thiết trong giọng nói đó khiến Ðường Tiểu Tiểu ngừng run rẩy.
"Muội sẽ cứu sống Quan chủ! Bằng mọi giá!" ".."
Thanh Minh chầm chậm gật đầu. Rồi hắn truyền thêm nguyên khí vào cơ thể của Vân Kiếm.
Mặt khác, Ðoạt Mệnh Ðoản Thương đứng phía sau nhìn theo bóng lưng của hắn thì không thể kiềm được cảm giác hoang mang, sợ hãi và cả phẫn nộ.
'Hắn đang làm gì vậy?'
Ðoạt Mệnh Ðoản Thương hoàn toàn không thể hiểu được, đầu óc hắn trở nên nặng nề.
Chuyện này quá sức hoang đường nên tạm thời hắn vẫn chưa thể tiếp thu được.
Bọn chúng đang trị thương ngay trước mắt Ðoạt Mệnh Ðoản Thương Tôn Việt ư? Không những thế còn đưa lưng về phía hắn?
'Ðầu óc tên này hoàn toàn không bình thường chút nào nhỉ?'
Nếu không thì chắc là vì cái tên Vân Kiếm vân kiếc gì đó có ý nghĩa vô cùng quan trọng đối với hắn chăng?
Dù có vì lý do gì đi chăng nữa thì cũng tốt thôi.
Nếu là bình thường thì hắn hẳn là một đối thủ mạnh mà Ðoạt Mệnh Ðoản Thương không thể đối đầu được. Chỉ cần nhìn kiếm khí lúc nãy thôi cũng đủ biết rồi.
Nhưng hiện tại tên tiểu tử đó lại như một kẻ ngu ngốc đưa lưng về phía hắn, hơn nữa còn đang dùng nguyên khí để trị thương nữa.
Truyền nguyên khí cho người khác là một việc làm không thể nào nguy hiểm hơn. Ở nơi chiến trận này lại càng không có ai dám can đảm làm chuyện đó.
Là do hắn quá tự tin. Còn không thì là do quá thiếu kinh nghiệm thực chiến.
Là lý do nào nhỉ?
Gương mặt của Ðoạt Mệnh Ðoản Thương thoáng lộ vẻ mâu thuẫn.
Bản năng của hắn vẫn đang cảnh giác cao độ. Nhưng quang cảnh trước mắt lại liên tục kích động hắn.
'Nhất kích tất sát.'
Chỉ cần một đòn công kích duy nhất là được. Nếu có thể đâm thanh đoản thương còn lại vào lưng hắn thì.
Hắn nắm chặt thanh đoản thương đã bị xẻ đôi.
Trước khi đầu óc kịp suy nghĩ xong, hắn đã truyền nguyên khí vào thanh đoản thương.
Vùùùùùùù!
Nguyên khí được truyền vào trở nên điên cuồng, khiến cho thanh đoản thương xoay tít.
Thanh đoản thương điên cuồng xoay, đến mức cánh tay hắn như muốn đứt ra. Tiếp đó, đoản thương vẫn giữ nguyên lực xoáy, phóng thẳng về phía lưng của Thanh Minh.
"CHẾT.!" Roẹt.
Hắn dồn hết sức lực, định hét thật lớn. Rõ ràng lý trí của hắn đã ra lệnh như vậy.
Nhưng trước khi tiếng hét đó kịp bật ra khỏi miệng, một âm thanh rợn người đã vang lên.
Ðồng thời, cơ thể của Ðoạt Mệnh Ðoản Thương cũng lảo đảo rồi ngã sụp xuống.
'Hả?'
Ta bị mất thăng bằng ư?
Tại sao chứ?
Hắn vẫn chưa kịp nắm bắt tình hình thì đã có thứ gì đó vô cùng kỳ lạ đập vào mắt.
Một thứ gì đó dài dài, nhìn quen quen mà cũng lạ lạ đang vừa co giật vừa tuôn máu trên mặt đất.
Một thứ không thể quen thuộc hơn.
Ngay lập tức, hai mắt của Ðoạt Mệnh Ðoản Thương trợn trừng lên như thể sắp bị xé rách tới nơi.
'Cái, cái đó?'
Khoảnh khắc nhận ra hình thể kỳ lạ đang phun ra máu tươi kia là chân phải của mình, hắn cũng bắt đầu cảm nhận được nỗi đau đớn tột cùng không thể nào diễn tả bằng lời từ đùi chân phải.
Hắn há to miệng, phát ra tiếng thét rùng rợn như dã thú.
"AAAA
Theo phản xạ, hắn mò mẫm sờ vào chân của mình. Nhưng dù có xác nhận bao nhiêu lần thì kết cục vẫn vậy. Ở cái nơi mà lẽ ra chân của hắn phải dính vào đã không còn gì nữa rồi. Chỉ có máu tươi vẫn còn ấm nóng tuôn ra từ phần mặt cắt thấm đẫm bàn tay hắn mà thôi.
"Ngươi cứ đợi đó đi."
Ðang khi hắn đau đớn và tuyệt vọng vật lộn trên mặt đất, một chất giọng đều đều vọng đến tai hắn.
"Không cần vội vàng tìm chết, ta vẫn sẽ giết ngươi thôi."
Thanh Minh vừa nói vừa nhanh chóng đưa tay đặt lên cơ thể của Vân Kiếm. Hắn vừa truyền nguyên khí vừa chặn miệng vết thương để cầm máu. Ðường Tiểu Tiểu ở bên cạnh nhìn thấy dáng vẻ thuần thục đó cũng hết sức ngạc nhiên.
Ðây rõ ràng là chuyện rất hiển nhiên.
Hắn đã vô số lần nhìn thấy người sắp chết. Dù bọn họ có trở nên tàn bạo để giành giật lấy sự sống đang sắp lụi tàn cũng là chuyện rất thường tình thôi.
Vậy nên.
Hắn không muốn nhìn thấy cảnh đó thêm lần nữa.
Ít nhất là ở kiếp này, hắn không muốn nhìn thấy nữa.
Ánh mắt của Thanh Minh cố định vào Vân Kiếm, không hề dao động dù chỉ một khắc.
Toàn thân đều là những vết thương sâu hoắm, phần vai đã bị chém đứt. Dáng vẻ thê thảm đó biến Thanh Minh trở thành một kẻ máu lạnh.
Nếu không có Hỗn Nguyên Ðan, thương tích sẽ nghiêm trọng đến mức Vân Kiếm không thể dùng tay được nữa không chừng.
Hơn nữa.
"Tiểu Tiểu."
"Vâng! Sư huynh!"
"Hãy cứu Quan chủ."
"Vâng! Muội nhất định sẽ cứu được!"
Thanh Minh đã làm hết những việc có thể làm, cuối cùng hắn cũng đứng dậy.
Hắn cúi đầu nhìn Vân Kiếm trong chốc lát, sau đó từ từ dời ánh mắt đi.
Cộp cộp. Cộp cộp. Cộp cộp.
Thanh Minh di chuyển với tốc độ có hơi chậm chạp, rồi hắn quỳ xuống đất, cẩn thận nâng thứ gì đó lên.
Cánh tay.
Cánh tay hiện tại đã tái nhợt không còn chút huyết sắc.
Những ngón tay đáng thương đã gãy vụn vì bị giẫm đạp lên.
Thanh Minh nâng cánh tay của Vân Kiếm lên rồi cẩn thận đặt nó xuống cạnh Vân Kiếm.
Phải đến khi hoàn tất những việc này, Thanh Minh mới hướng về phía Ðoạt Mệnh Ðoản Thương. Ánh mắt lạnh lẽo không một tia ấm áp.
Siết chặt.
Bàn tay cầm kiếm nổi gân xanh. "Ðứng dậy."
Ðoạt Mệnh Ðoản Thương la hét xong thì vừa thở hồng hộc vừa ngẩng đẩu lên nhìn Thanh Minh bằng ánh mắt kinh hoàng xen lẫn sợ hãi.
".Ðứng dậy." Xẹt xẹt!
Thanh kiếm bị buông thõng, kéo xoẹt xoẹt trên mặt đất.
Thanh Minh dùng chất giọng trầm trầm, lạnh lùng nói. "Ta đã nói rồi. Ngươi sẽ không được chết tử tế đâu."
Cơ thể hắn tỏa ra một luồng sát khí xung thiên, tựanhư Ma Thần giáng thế, đến mức bóp nghẹt trái timngười đối diện. Khuôn mặt hắn dần dần bị cơn cuồngnộ làm cho méo mó, trông giống như một ác quỷ thật
"Đứng dậy. Ta sẽ khiến ngươi phải chết theo cách thảm khốc nhất thế gian này."
Hai mắt Thanh Minh xung huyết, hắn nhìn chằm chằm vào Đoạt Mệnh Đoản Thương.
sự.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro