Chapter 401. Hoa Sơn không phải nơi ngươi phải bảo vệ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 401. Hoa Sơn không phải nơi ngươi phải bảo vệ.
Nước mưa thấm vào vết thương. Cơn đau nhói không thể thốt thành lời kéo đến Thế nhưng, Thanh Minh lúc này chỉ nhìn chằm chằm vào Hắc Sài
Kétttt
Thiết tráo của Hắc Sài liên tục phát ra những âm thanh khó chịu
"Ta không thế hiếu được."
Hắc Sài nghiêng đầu
"Hoang Tiêu Đạo là một loại kịch độc, chỉ một lượng nhỏ thôi cũng khiến ngươi mất mạng. Cho dù ngươi có cắt bỏ phần đó đi, thì với lượng độc như vậy, đáng lý ra ngươi phải chết rồi chứ
Không lẽ ngươi có vạn độc bất xâm chi thế sao?
Trên mặt Thanh Minh hiện rõ ba đường huyết sắc. Thời gian chất độc phát tác cũng đã trôi qua
Thế nhưng, Thanh Minh lại không có biểu hiện gì cho thấy đã trúng kịch độc
Xung quanh vết chém đã chuyển thành màu đen
Nếu là người bình thường, thì toàn thân họ đã sớm phải chuyến thành màu đen mà chết rồi
Đương nhiên là độc không phát huy được hết công dụng đối với những tuyệt thế cao thủ võ lâm có nguồn nội công thâm hậu và khả năng điều khiển nguyên khí hoàn hảo. Nếu như độc có thể hoàn toàn hạ gục những người như thế, vậy thì Hắc Trảo Đoàn sẽ không chỉ dừng lại ở Vạn Nhân Phòng rồi
Trong khi đó, đối thủ của hắn lại là một tiếu đạo sĩ trẻ tuổi
Mặc dù hắn ta có nguồn nội công mạnh đến mức không phù hợp với độ tuổi, nhưng nếu xét theo thời gian hắn luyện võ thì làm sao hắn có thể kiếm soát được nguồn nguyên khí ấy như một nhất đại tôn sư được?
"Ngươi đúng là càng lúc càng không biết điều"
Hắc Sài vươn tay, chạm vào cạnh sắc của thiết tráo.
Chỉ mới sượt qua thôi mà máu từ ngón tay đã được quấn băng vải đen chảy ra ào ào.
Phần bị cắt qua đau nhức, chứng tỏ độc không hề có vấn đề gì.
Vậy thì tại sao
"Sao cũng được. Nếu như ngươi không bị độc ảnh hưởng thì chính tay ta sẽ đục một lỗ trên người ngươi khiến cho ngươi đau đớn tới chết."
Thanh Minh chỉ nhìn Hắc Sài bằng ánh mắt lạnh lùng trước những lời xúc phạm ấy. Thực tế, chất độc thấm vào cơ thể thông qua vết thương vẫn đang lan rộng. Tuy dùng Tam Muội Sân Hỏa đốt cháy kịch độc không phải là một chuyện khó, nhưng cho dù có là Thanh Minh đi chăng nữa, thì hắn cũng không thế nào dùng Tam Muội Sân Hỏa trong lúc đang vận công đánh nhau được.
Nếu Hắc Sài đã nhắm đến Thanh Minh ngay từ đầu, thì chắc chắn hắn sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Nếu như Thanh Minh vẫn còn là Mai Hoa Kiếm Tôn trong quá khứ, thì ngay từ đầu, độc đã chẳng thế xâm nhập được vào cơ thể của hắn rồi, mà cho dù độc có xâm nhập được đi chăng nữa, thì hắn cũng có thế dễ dàng thải độc ra. Đáng tiếc, Thanh Minh của bây giờ không thế so sánh với Thanh Minh trong quá khứ.
Tất nhiên là từ sau khi được tái sinh, hắn đã mạnh lên, phát triển bằng một tốc độ đáng kinh ngạc. Đó quá trình mà Thanh Minh của kiếp trước cũng không thể so

sánh nối.
Thế nhưng, Mai Hoa Kiếm Tôn là ai kia chứ?
Đó là người đã hoàn thiện võ công cho Hoa Sơn, tự sáng tạo nên kiếm pháp cho riêng mình, tối cường kiếm tu của võ lâm Trung Nguyên, và đã đạt đến danh hiệu Kiếm Tôn. Là kiếm tu duy nhất được Thiên Ma tung hoành khắp thiên hạ công nhận. Mai Hoa Kiếm Tôn.
Tuy nhiên việc đạt được đến cảnh giới đó vẫn còn cách rất xa so với Thanh Minh của hiện tại.
Hắn đã câm nhận được vết độc còn sót lại trên miệng vết thương, cùng với việc chất độc đang lan dần trên mặt. Điều hắn cần ưu tiên nhất hiện nay chính là đế cho độc không lan rộng.
Dù vậy.
'Như thế cũng tốt.'
Chỉ cần hạ gục được hắn thì việc thiêu đốt kịch độc cũng chẳng có gì đáng quan ngại.
Thanh Minh bắt đầu bước về phía Hắc Sài.
Keng Keng Keng.
Thanh kiếm bị kéo lê dưới đất.
Cơ thể hắn chầm chậm di chuyến, rồi đột nhiên lao phắt về phía Hắc Sài với một tốc độ khủng khiếp.
Trong nháy mắt, Thanh Minh đã xuất hiện ngay trước mặt Hắc Sài, vung kiếm chém về phía đầu hắn.
Kenggg!
Hai cái thiết trảo đan chéo vào nhau chặn Mai Hoa Kiếm của Thanh Minh.
Kiếm và thiết trảo giao nhau, những hạt nước mưa đang rơi xuống không tránh khỏi sự ảnh hưởng của kình lực phát ra từ đòn đánh đó, lập tức văng ra tứ phương tám hướng.
Kéttttt!
Âm thanh ma sát giữa kim loại với kim loại.
Ánh mắt Thanh Minh tràn đầy nộ khí, nhìn chằm chằm vào ánh mắt tràn ngập sát khí của Hắc Sài.
"Hâyyyyyy!"
Hắc Sài hét vang một tiếng, dùng thiết tráo siết chặt lấy Mai Hoa Kiếm của Thanh Minh. Cảnh tượng ấy giống hệt như một con thú đang dùng móng vuốt bắt mồi. Kéttttttt.
Tiếng Mai Hoa Kiếm mắc kẹt giữa hai thiết trảo. Khóe miệng Hắc Sài nhếch
lên một nụ cười dương dương tự đắc.
"Nếu ngươi không buông "
Bốp!
Thế nhưng Thanh Minh đã đạp một phát vào bụng của Hắc Sài. Hắn bất giác cong lưng, gập người lại.
Tuy thế nhưng sức mạnh hắn dồn vào thiết trảo vẫn không giảm đi chút nào. Kéttttttt!
Thiết trảo cào dọc thân kiếm. Cạnh bên sắc nhọn của thiết tráo nhắm đến cánh tay của Thanh Minh.
Rầm!

Thanh Minh dẫm mạnh chân xuống mặt đất. Điều đó cũng đồng nghĩa với việc khoảng cách đã được kéo dãn ra.
Thế nhưng, Hắc Sài cũng dẫm chân hạ thấp thân hình xuống. Với khoáng cách gần như vậy, thì việc sử dụng đoản binh quả thực rất có lợi.
Kétttttttt!
Đúng lúc ấy, ở cuối thiết trảo phát ra một âm thanh kỳ lạ. Và ngay sau đó, những móng vuốt cong như móng đại bàng bắt đầu mọc ra từ cạnh rìa sắc nhọn của thiết trảo.
Phập!
Những móng vuốt nhỏ ấy đâm vào cánh tay Thanh Minh, đục thành năm lỗ.
Đến cả Thanh Minh, người đã trải qua muôn vàn trận chiến cũng không thế lường trước được tình huống này, gương mặt hắn nhăn lại.
Nhưng Thanh Minh không dễ dàng để yên như vậy.
Rầm!
Khoảng cách này quá gần đế vung kiếm.
Đương nhiên rồi, võ công của Thanh Minh cũng không chỉ dừng lại ở kiếm. Thanh Minh tung nắm đấm vào mặt Hắc Sài.
Bốpppp.
Gương mặt của Hắc Sài vốn được quấn kín bằng băng vải đen đã bị lõm vào, một âm thanh như tiếng xương gãy vang lên. Đầu hắn ngoặt hẳn về sau như đã bị gãy. Máu bắt đầu lan rộng trên miếng băng vải đen đã sớm thấm ướt nước mưa.
Ấy vậy mà Hắc Sài lại nghiêng đầu lại như thế hắn chẳng cảm thấy đau đớn, hắn càng ấn thiết trảo vào cánh tay của Thanh Minh mạnh và sâu hơn.
Truyện do Page Hoa Sơn Tái Khơi edit lại, không thu phí, không cần donate, cũng không ũ chap, ae ghé ủng hộ Page.
Rắcccc.
Sau khi đâm thiết trảo đến tận gốc vào cánh tay của Thanh Minh, Hắc Sài xoay mạnh thiết trảo.
"Khụccc."
Một âm thanh kỳ lạ phát ra từ miệng của Hắc Sài.
Nắm đấm chứa đầy nguyên khí của Thanh Minh lại một lần nữa đấm trúng vào
cằm của Hắc Sài.
Bốpppp!
Một âm thanh khủng khiếp vang lên, cơ thể của Hắc Sài văng ra như một quả đạn pháo. Cùng lúc đó thiết trảo cũng được rút ra khỏi cơ thể Thanh Minh.
Đau nhói!
Thanh Minh nhìn cánh tay đầy lỗ của mình với một gương mặt đông cứng.
Độc huyết bắt đầu chảy ra từ năm cái lỗ trên cánh tay. Khi chất độc lan truyền, cơn đau nhức cũng bắt đầu lan rộng khắp cánh tay.
Hắn dồn sức vào các đầu ngón tay, truyền nguyên khí để ngăn độc phát tán. Cũng may, cảm giác của bàn tay cầm kiếm không gặp vấn đề gì quá lớn.
Hắn cắn môi lấy lại bình tĩnh.
Nếu là trước đây thì dù đối thủ có sử dụng binh khí gì, hắn cũng sẽ không bị như thế này.
Hắn không thể đưa ra lý do hắn bị trúng đòn công kích như vậy chính là do thực lực của hắn không bằng so với quá khứ, hay là do tính cách của hắn đã ôn hòa hơn

xưa.
Mặc dù hắn cố gắng cầm máu đến mức tối đa, nhưng có vẻ như hắn đã mất khá nhiều máu. Tầm nhìn của hắn mờ dần.
Đúng lúc ấy, Hắc Sài vừa ngã xuống đất đã bật dậy.
"Hừ."
Và hắn mò mẩm vùng mặt của mình, cố của hắn nguệch sang bên một cách kỳ quái, cơ thế hắn méo mó, môi hắn đầm máu giống hệt như một dã thú.
"Phụt!"
Hắn vươn tay xé băng quấn quanh miệng. Một mảnh lưỡi và răng của hắn rơi ra khỏi miệng.
"Nếu không thả lỏng trước thì ta đã sớm bị cắt cổ rồi."
Mặc dù phát âm của hắn không rõ ràng do bị mất một mảnh lưỡi, nhưng ánh mắt tràn đầy sát khí của hắn vẫn còn đáng sợ y như ban đầu.
Thế nhưng, Thanh Minh không có suy nghĩ muốn đối đáp với hắn.
Uỳnh!
Hắn đạp chân xuống đất rồi lao đi như tên bắn.
Thanh Minh vung kiếm lên không trung, những cánh hoa mai đỏ rực bắt đầu nở rộ. Mai Ảnh Tạo Hà
Đúng như tên gọi, những cánh hoa mai ngày càng nhiều, trong nháy mắt bồng trở thành một dòng sông hoa mai hoa lệ và mỹ miều. Dòng sông hoa mai phủ khắp mọi nơi giống như một con đập bị nước cuốn vỡ.
Hắc Sài trợn tròn mắt kinh ngạc trước cảnh tượng đó.
'Đây là khung cảnh mà một thanh kiếm có thế tạo ra sao?'
Hắn đã từng đối đầu với rất nhiều cao thủ, cũng đã từng gặp rất nhiều cao thủ. Thế nhưng, cảnh tượng trước mắt hắn bây giờ là thứ mà cả đời hắn cũng không thế tưởng tượng ra nổi.
Dưới màn mưa dày đặc, dòng sông hoa mai cuốn ầm ầm về phía hắn.
Đó là một cảnh tượng trang nghiêm đến mức không thể gọi là đẹp.
Nhưng trong sự trang nghiêm ấy tràn ngập một cỗ sát khí trần trụi đến mức khủng khiếp. Rõ ràng, dòng sông hoa mai ấy sẽ nghiền nát tất cả mọi thứ rơi vào nó. Chùng gối. Hắc Sài quỳ một gối, cả cơ thế gần như chạm xuống mặt đất. Và rồi, hắn bắt đầu quan sát dòng sông hoa mai đang lao đến dưới màn mưa.
"Phì!"
Hắc Sài hít thở một hơi rồi lăn người về phía trước.
Dòng sông hoa mai ngày càng nở rộ. Nếu hắn cô' gắng né tránh một cách hấp tấp, thì hắn sẽ không thế chống lại được sức cuốn của Mai Ảnh Tạo Hà. Giống như bị dòng nước cuốn trôi.
Chỉ có một con đường sống duy nhất!
Hắn hạ thấp người đến hết mức có thể, rồi điên cuồng không ngừng dồn nội công vào thiết trảo. Cơ thế gầy guộc của hắn xoay thiết trảo, bắt đầu tạo ra muôn vàn trảo ảnh.
Hắn lao tới vung loạn trảm vào dòng sông hoa mai đang ào ào cuốn đến, giống như một con thú bị thương đang cố sức vung móng vuốt tự bảo vệ mình.
Một bóng đen lao vào trong dòng sông hoa mai. Luồng trảo khí sắc bén bộc phát ra từ thiết trảo bao lấy toàn thân của Hắc Sài, hắn chầm chậm tiến về phía trước, vừa đi vừa phát ra những âm thanh kì lạ.

Truyện do Page Hoa Sơn Tái Khởi edit lai, không thu phí, không cần donate, cũng không dồn chap, ae ghé ủng hộ Page.
Thế nhưng, dòng sông hoa mai vẫn chảy xiết.
Cuồn cuộn.
Ngay cá khi bị hất, bị đẩy, bị chém đứt, hoa mai vần không ngừng nở, lấp đầy chỗ trống của những cánh hoa trước đó, tiếp tục lao tới.
Giống như con người dù có liều lĩnh đến mức nào cũng không thế thoát ra khỏi dòng chảy của một con sông, thiết trảo của Hắc Sài cũng không thể giương nanh múa vuốt trước dòng sông hoa mai ấy.
Thế nhưng.
"Yaaaaaaa!"
Hắc Sài hét lên một tiếng giống như tiếng kêu của những con thú nhỏ độc ác.
Rồi hắn đạp mạnh xuống đất, lao người lên cao. Hắn bay về hướng Thanh Minh đang vung kiếm phía sau dòng sông hoa mai.
Đương nhiên hắn sẽ phải trả một cái giá rất lớn cho sự lựa chọn này.
Phập! Phập! Phập!
Hai chân của Hắc Sài nhanh chóng bị chém hàng chục nhát sau khi lao vào dòng sông hoa, bắt đầu phun máu. Không dừng lại ở đó, da của hắn bắt đầu bị xẻ ra thành từng mảnh nhỏ.
Hàng trăm cơn đau kéo đến.
Nếu là người bình thường thì chẳng ai có thể chịu được cơn đau này mà không mở miệng hét ra cả. Trong lòng Hắc Sài gào thét thảm thiết.
Thế nhưng, cơ thế Hắc Sài vẫn không dừng lại. Mà ngược lại hắn còn lao về phía Thanh Minh với một tốc độ còn nhanh hơn cả ban đầu.
Ánh mắt tràn đầy sát khí của Hắc Sài phát ra lục quang.
Hắn dồn hết nội công như thế đánh cược tất cả mọi thứ vào trận chiến này. Máu từ trong mũi hắn không ngừng tuôn ra giống như nước chảy ào ra từ một con đập bị vỡ. Máu và nước mắt cũng rỉ ra từ hai con mắt đã hằn gân máu.
"Hâyyyyyyy!"
Các luồng nguyên khí phát ra từ thiết trảo trên hai bàn tay hắn.
Hình ảnh Hắc Sài đã bị chém nát một chân, lộ ra những móng vuốt khủng khiếp giống hệt như cảnh một con quái thú nhảy vọt lên vồ mồi.
Hắc Sài cứ thế tấn công Thanh Minh.
Thanh Minh đang dồn công lực tạo ra dòng sông hoa mai, khẽ cau mày nhìn hắn. "Chết điiiiiiiiiiiiiiiiii!"
Mười móng vuốt sắc nhọn bắt đầu siết chặt lấy Thanh Minh.
Thanh Minh hạ thấp cơ thế rồi nhẹ nhàng lùi về sau.
Đúng lúc ấy.
Bùm!
Cùng với một tiếng nổ nhỏ vang lên, những miếng băng vải ở phía sau lưng Hắc Sài bung ra, ngay sau đó, bốn thiết tráo cũng được phát kích.
Ngay khi vừa phát kích, 4 cái thiết trảo đã vẽ ra một hình cung chặn đứt đường thoát của Thanh Minh, rồi ngay lập tức hướng về lưng hân mà đâm.
Thế nhưng, trong mắt Thanh Minh vẫn không có bất kỳ một chút dao động nào.
Sau khi bị chặn đường lui, Thanh Minh tiến về phía trước một bước. Hắn nhẹ nhàng lách người né đòn tấn công của kẻ thù, rồi nhanh như cắt vung kiếm chém vào Hắc

Sài đang bay tới.
Keng! Keng! Keng!
Hắc Sài vần chưa bị đánh bại.
Mặc dù cơ thể hắn có hàng chục vết thương lớn nhỏ, nhưng Hắc Sài vần lao về phía trước. Hắn đấy luồng nguyên khí còn dài hơn cả cơ thế mình sang hai bên để chặn hướng di chuyển của Thanh Minh.
"Hự!"
Nếu như thế này thì cơ thế của hắn sẽ nát thành trăm mảnh.
Thanh Minh xông vào phá vỡ thế tấn công của Hắc Sài.
Phập!
Mai Hoa Kiếm đâm vào bụng của Hắc Sài. Lợi thế dùng đoản binh của Hắc Sài đã biến mất. Bởi vì chỉ cần tiếp cận được vào cơ thể của hắn, là Thanh Minh cũng có thể tránh được luồng nguyên khí đang lộng hành kia.
Nhưng đúng lúc ấy.
Bộp.
Hắc Sài bất ngờ túm lấy Thanh Minh bằng cánh tay gầy gò của mình.
Phập! Phập! Phập! Phập!
Và rồi, hắn dùng bốn cái thiết trảo sắc nhọn phía sau lưng Thanh Minh đâm vào chính tay mình. Giống như đang đóng khoá vậy.
Thanh Minh ngấng đầu lên nhìn hắn với ánh mắt đỏ ngầu.
Hắc Sài thố huyết, nhưng hắn mỉm cười.
'Khô Lâu Công?'
Cánh tay đang giữ lấy Thanh Minh của Hắc Sài bắt đầu đông cứng lại. Mặc dù đã gồng nội công nhưng Thanh Minh vẫn không thế nhúc nhích, giống như hắn đã bị trói bằng một sợi xích được làm từ Vạn Niên Hàn Thiết.
"Khừ!"
Thanh Minh ấn mạnh Mai Hoa Kiếm hơn nữa. Bụng Hắc Sài bị chém thành một vệt dài, nội tạng bắt đầu trào ra. Thế nhưng, tay của hắn vẩn không hề động đậy. "Không được rồi nhỉ, khục."
Cho dù thố huyết, Hắc Sài vần cười như thế hắn đang rất vui. Rồi hắn hét lên. "Chính là lúc này! Chết đi!"
Rầmmmm!
Truyện do Page Hoa Sơn Tái Khởi edit lại, không thu phí, không cần donate, cũng không ũ chap, ae ghé ủng hộ Page.
Cùng lúc với một âm thanh phát ra như nền đất bị phá nát, một thân ảnh màu đen bay đến xuất hiện ngay phía sau lưng Thanh Minh.
Đây chính là tên võ giả Hắc Trảo Đoàn cuối cùng, hắn đã ấn thân dưới đất từ đầu cho đến bây giờ. Hấn nhận lệnh của Hâc Sài tấn công vào lưng Thanh Minh nhanh như một viên đạn pháo.
Soạttttttttt!
Trên thân kiếm đen ngòm toả ra kiếm khí thanh sắc.
Thanh Minh theo phản xạ quay đầu lại, hắn nhìn thấy rõ thanh kiếm mỏng đó đang nhắm thẳng vào tim mình.
"Chết đi!"
Mắt của Thanh Minh phát ra lục quang.
Không có thời gian đế suy nghĩ, hắn phải đưa ra quyết định ngay lập tức.

Rầm!
Xẹtttttt!
Hắn cúi đầu xuống chém thẳng vào cố của Hắc Sài đang giữ lấy cơ thể mình mà không chút ngần ngại. Phần thịt ở cố bị đứt lìa, máu bắt đầu phun ra như thác vì đã cắt trúng vào động mạch chính.
"Khục."
Trong lúc sức mạnh cứng như đá kia bắt đầu yếu đi một chút, Thanh Minh thúc vai vào ngực của Hắc Sài.
Rầm!
Xương ngực của hắn bị lõm vào, tạo ra một không gian trống để Thanh Minh có thể vung kiếm.
Soạtttttttttt!
Nhanh như cắt, Thanh Minh đã chém đứt một tay của Hắc Sài.
Rồi hắn đạp vào cơ thế Hắc Sài, xoay người, túm lấy tên võ giả Hắc Trảo Đoàn đang bay về phía mình.
Tên võ giả Hắc Trảo Đoàn trợn trừng mắt trước tình huống thay đổi quá nhanh này. 'Kh, không'
Soạttttttttttt!
Kiếm của Thanh Minh không ngần ngại phân thây kẻ đang lao tới.
Phịch.
Hai nửa thi thể mất sức sống rơi xuống.
"Phù."
Thanh Minh thở hổn hến giữ lấy cánh tay đầy lỗ thủng, tiến về phía Hắc Sài đã ngã xuống đất.
Cộp.
Thanh Minh đứng trước mũi Hắc Sài đã bị chém đứt một tay, một chân, giơ kiếm vào đúng cổ hắn.
"Ngươi không nên leo lên Hoa Sơn."
Ánh sáng trong mắt Hắc Sài nhanh chóng vụt tắt.
Thế nhưng, cảm xúc trong lúc ấy của hắn không phải là sự sợ hãi, hay kinh ngạc, mà là một sự nghi ngờ
"Tại sao?"
Máu ọc ra từ miệng trong lúc hắn đang nói.
"Tại sao đội phục kích."
Đúng lúc ấy.
Lộp Bộp.
Ba cái đầu từ đâu lăn xuống đất.
Hắc Sài run rẩy quay đầu nhìn những cái đầu ấy.
"Người ngươi cần tìm."
Tiếng của một nữ nhân.
Lưu Lê Tuyết với bộ y phục dính đầy máu, khập khiễng bước từ trong phía khu rừng tối ra.
"Sư thúc? Tại sao sư thúc "
Lưu Lê Tuyết nhìn Thanh Minh bằng một gương mặt vô cảm. Rồi nàng hất cằm về phía Hắc Sài thay cho câu trả lời.
Thanh Minh gật đầu quay lại nhìn Hắc Sài. Thanh Minh nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh

lùng.
Phập.
Kiếm của Thanh Minh đâm vào cổ Hắc Sài.
Cơ thế gầy gò ấy ngay lập tức co giật rồi trở nên yên lặng. Ánh mắt đỏ ngầu của
hắn vẫn tràn ngập sự thắc mắc cho đến tận những giây phút cuối đời.
Thanh Minh rút kiếm nhìn Lưu Lê Tuyết.
"Tại sao sư thúc lại đến đây."
"Bởi vì ta là sư thúc."
Dưới cơn mưa, Lưu Lê Tuyết khẽ nhìn Thanh Minh rồi nói.
"Sư thúc phải bảo vệ sư điệt."
Thanh Minh nhìn nàng ta rồi thở dài.
"Vết thương thì sao? Có độc chứ hả?"
"Bọn chúng khác với những kẻ này."
"Vậy à."
Có vẻ như ngoài Hắc Trảo Đoàn, Vạn Nhân Phòng còn cử đến cả quân mai phục. Thanh Minh đúng là một kẻ đáng sợ khi đã sớm đế mắt đến tất cả lũ Hắc Trảo Đoàn và chuẩn bị sẵn cách đối phó với những kẻ khác.
Nếu như hắn đế quân mai phục đến hội quân trong lúc đang đối đầu với Hắc Trảo Đoàn thì tình hình đã khó khăn hơn nhiều.
Thanh Minh ngẩng đầu nhìn cơ thế Hắc Sài đã lạnh ngắt.
"Về thôi. Phải dọn dẹp Hoa Sơn nữa."
"Được."
Thanh Minh cùng Lưu Lê Tuyết lao về phía Hoa Sơn mà không nói một lời nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro