Chapter 403. Hoa Sơn không phải nơi mà con phải báo vệ.(3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 403. Hoa Sơn không phải nơi mà con phải báo vệ.(3)
Bất kỳ quân thế như thế nào, khi mất đi kẻ cầm đầu thì cũng sẽ giống như rắn mất đầu. Sau khi Đoạt Mệnh Đoán Thương, sau đó là Độc Huyết Thủ và Dã Đao ngã xuống, toàn thế đám võ giả Vạn Nhân Phòng đã mất đi sức mạnh kháng cự.
"Aaaaaaa!"
Khí thế chiến đấu khi chỉ nhìn về phía trước khác hoàn toàn với khí thế khi vừa phái chiến đấu vừa tìm kiếm nơi để chạy trốn.
Giống như Dã Đao, những kẻ đã mất đi sự tập trung trong chiến đấu dần ngã xuống trước lưỡi kiếm của môn đồ Hoa Sơn tựa như những chiếc lá rơi rụng khi mùa thu đến. "Giết tất câ bọn chúng!"
"Không được đế tên nào sống sót!"
Các môn đồ Hoa Sơn ngập tràn khí thế đánh đuổi quân địch. Bọn họ dàn quân thành một vòng tròn bao vây lấy đám võ giả Vạn Nhân Phòng.
Mỗi lần có thanh kiếm nào bay đến, sắc mặt của đám người Vạn Nhân Phòng lại trở nên xanh xao hơn vì sợ hãi.
"Dừng tay lại đi!"
Ngay lúc ấy, một giọng nói vang lên.
Tất cả các môn đồ Hoa Sơn đồng loạt nhìn về một hướng.
Chướng môn nhân Hoa Sơn Huyền Tông đang đứng thắng đầy hiên ngang nhìn bọn họ.
"Không cần phải đố máu thêm nữa! Vạn Nhân Phòng hãy bỏ vũ khí xuống hàng phục đi!"
Ngay khi nghe thấy câu nói đó, Huyền Linh đã hét lên ngay lập tức.
"Chưởng môn nhân! Bọn chúng là những kẻ đến đây đế tấn công Hoa Sơn và đã làm rất nhiều môn đồ của chúng ta bị trọng thương. Sao huynh có thế từ bi với loại người như vậy được chứ?"
"Vậy nếu như giết chết tất cá bọn chúng thì vấn đề sẽ được giải quyết hay sao?" "Chuyện đó..."
Huyền Linh định nói gì đó, hắn do dự hồi lâu nhưng rồi lại quyết định không nói gì cả. Huyền Tông lắc đầu.
"Ta không hề có suy nghĩ sẽ từ bi với kẻ thù. Đạo của ta vẫn còn vô cùng thiếu sót. Và ta vẫn chưa thế mang lòng từ bi gắn với thanh kiếm của bân thân. Vậy nhưng.." Đôi mắt của ông ta ngậm tràn tinh quang sâu thẳm.
"Việc giết chết những kẻ đã mất đi ý chí là một việc làm trái đạo. Nếu như chúng ta giết chết tất cả trong cơn tức giận thì chúng ta có khác nào bọn chúng kia chứ?" Khuôn mặt của ông ta lướt qua các môn đồ không giấu nối cám xúc thương xót và lo âu.
Trên thực tế, Huyền Tông là người muốn lao đến xé xác đám người Vạn Nhân Phòng hơn bất kỳ ai. Nhưng ông ta không muốn việc này đế lại tâm ma trong lòng các môn đồ thân yêu của hắn.
Cho dù là việc gì thì lần đầu tiên luôn rất khó khăn.
Nếu như vì một lý do nào đấy mà việc giết người trở nên bình thường, vậy thì một ngày nào đấy, các môn đồ của hắn sẽ sẵn sàng vung kiếm lên thảm sát cho dù tình huống đó không nhất thiết phải làm như vậy.
Điều đó không nên xảy ra. Vì Hoa Sơn và vì cả những đứa trẻ ấy.
Nhưng lần này, các môn đồ Hoa Sơn đã không ngoan ngoãn làm theo lời hắn ta nữa.

Những huynh đệ đồng môn trọng thương, những người đã ngã xuống đâu chỉ một hai người?
Họ đã chiến đấu và trực tiếp nhìn thấy những hình ánh thương tâm đó bằng chính đôi mắt của bản thân. Vì vậy mà bất chấp lời nói của Huyền Tông, bọn họ vẫn không thế che dấu được cám xúc thù địch dành cho đám người Vạn Nhân Phòng. Không, chính xác là họ cố tình không che dấu điều đó.
Những thanh kiếm không ngừng toả ra kiếm khí mạnh mẽ như đang chuẩn bị cho một trận chiến tiếp theo.
Huyền Tông khẽ thở dài khi nhìn thấy dáng vẻ đó.
"Ta"
Giọng nói của hắn bắt đầu vang lên một cách chậm rãi và chứa đựng sự chân thành. "Ta sợ các con lại bị thương nữa"
Phải đến lúc đó, đôi tay của các môn đồ Hoa Sơn mới chịu buông lỏng.
Không hề nhắc đến quyền uy hay la hét rằng tất cá phải làm theo ý của mình. Giọng nói của Huyền Tông vang lên một cách điềm tĩnh và chạm sâu vào đáy lòng của các môn đồ Hoa Sơn - những người hiếu hắn hơn bất kỳ ai.
"Lần này, các Con hãy nghe ta"
Ai có thể chống lại lời nói của một Chưởng môn nhân người đầy vết thương vì bảo vệ bọn họ kia chứ?
Những ánh mắt phức tạp hướng v'ê phía Huyền Tông. Có cả những bất mãn và sự lo lâng hàm chứa trong những đôi mắt ấy. Nhưng tất cả những cảm xúc phức tạp đó nhanh chóng được chuyến đối thành một cảm xúc duy nhất.
Sự tin tưởng.
Phải. Tất cà bọn họ đều có niềm tin mãnh liệt đối với Huyền Tông - Chưởng môn nhân phái Hoa Sơn và họ tin tưởng vào quyết định của ông ấy.
"Bỏ vũ khí xuống đi!"
Bạch Thiên hét lên đầy dứt khoát về phía đám người Vạn Nhân Phòng.
"Bọn ta sẽ không giết những người hàng phục. Mặc dù các người đã đánh mất đạo, nhưng Hoa Sơn ta thì không."
"Hoa Sơn sẽ tha mạng cho những ai chịu đầu hàng"
Nhuận Tông cũng đứng ra giúp đỡ Bạch Thiên.
Nhưng khác với hai người đó, Chiêu Kiệt vẫn nhìn chằm chằm vào lũ người Vạn Nhân Phòng với ánh mắt đầy hung giữ. Hắn mong muốn bọn chúng sẽ phản kháng, và hắn sẽ giết chết tất cả.
Sau khi xác nhận phản ứng của ba người đó, sự phức tạp trong đôi mắt của đám người Vạn Nhân Phòng đã biến mất hoàn toàn.
Keng! Keng!
Những binh khí lần lượt rơi xuống đất.
Cuối cùng, tất cả đám người Vạn Nhân Phòng đã cúi đầu, quỳ gối xuống tại chỗ. Huyền Tông sau khi xác nhận tất cả đám người Vạn Nhân Phòng đã đầu hàng, hân hét lớn. "Hãy phế đan điền của bọn chúng. Sau đó vây bắt tất cả nhốt vào ngục tối cho ta" Sau khi đưa ra mệnh lệnh, Huyền Tông nhìn về phía Bạch Thiên.
"Bạch Thiên!"
"Vâng, Chưởng môn nhân!"
"Sau khi nhốt bọn chúng lại, hãy chọn ra một vài đứa trẻ ít mệt mỏi hơn để canh chừng" "Vâng!"

Bạch Thiên cúi đầu phục lệnh, sau đó hắn nháy mắt ra hiệu cho các môn đồ khác. Các môn đồ Hoa Sơn tiến lại gần đám người Vạn Nhân Phòng rồi chĩa kiếm vào cố bọn họ. Page Hoa Sơn Tái Khởi Novel copy bài page Hoa Sơn Tái Khởi rồi kêu gọi Donate, page HSTK không thu phí, không cần donate, cũng không ũ chap, ae ghé ủng hộ Page. Cũng có một vài tên muốn phản kháng lại khi bị phế đan điền, nhưng việc cũng đã rồi, bọn chúng không còn lựa chọn nào khác. Nếu như phản kháng, rất có thế bọn chúng sẽ phái bỏ mạng lại nơi này. Cuối cùng, tất cả đành buông xuôi và nhầm mắt lại.
Như để báo hiệu những sóng gió đã qua đi, những đám mây đen không còn nữa, mưa cũng bắt đầu tạnh dần.
Phải đến lúc đó, Huyền Tông mới cất lời.
"Tất cả"
Ngay khi ấy.
"Gì thế này? Chưa gì đã bắt hết được bọn chúng rồi há?"
Một giọng nói quen thuộc vang lên, Bạch Thiên xoay đầu lại theo phản xạ.
Cơ thế của hắn bất động cứng đờ. Tiếng hét lên phát ra từ miệng hắn như muốn lạc cá tiếng.
"Thanh Minh!!!!!!"
Ánh mắt của hắn ta dần trở nên méo mó khi thấy Thanh Minh đang thong thà bước qua đại môn của Hoa Sơn.
Phản ứng của những người khác cũng không khác là bao.
"Thanh, Thanh Minh!"
"Cái tên tiểu tử chết tiệt nhà ngươi!"
Mặc dù máu đã được nước mưa gội rửa, nhưng võ phục nhuốm máu của hắn vần không thể khôi phục được màu sắc như ban đầu.
Những vết loang lố màu đỏ cùng với những vết cắt trên y phục đã phần nào nói lên được cuộc chiến khốc liệt mà hắn vừa phải trải qua.
"Cái tên điên nhà ngươi!"
Bạch Thiên vô thức chạy về phía Thanh Minh.
"Chết tiệt"
Hắn lập tức chạy ngay đến trước mặt Thanh Minh và nắm chặt nắm đấm trong tay. Lúc ấy, hình ảnh một vết thương lớn lấp ló ở giữa phần y phục bị rách. Khuôn mặt Bạch Thiên lúc này đã méo mó một cách kinh khủng.
"Rốt cuộc con đã làm cái gì vậy hả?"
Giọng nói của Bạch Thiên vang lên ầm ĩ. Vậy nhưng, Thanh Minh chỉ cười khấy như chẳng hề bận tâm.
"Nhìn mà không biết à? Ta đã giao chiến suýt chết đấy!"
Cái phản ứng thản nhiên như không của Thanh Minh càng làm Bạch Thiên tức giận hơn.
"Mặc dù cơ thế con đã biến thành cái giẻ lau nhưng xem ra cái mỏ thì vẫn bình an vô sự quá nhỉ? Cái tên tiểu tử chết tiệt nhà ngươi!!"
"Vậy thì phải rách cả mỏ thì sư thúc mới không giận hả?"
"Con"
Bạch Thiên cắn chặt môi.
Chỉ cần nhìn vào các vết thương thôi là đủ hiểu Thanh Minh đã trài qua một trận chiến khốc liệt và tàn bạo đến nhường nào.
Nhưng tại sao ngay trong khoảnh khấc này mà hắn vẫn thản nhiên như thế được chứ?

"Con"
Rất nhiều những suy nghĩ xuất hiện trong đầu hắn nhưng cuối cùng hắn đã bối rối, lắp bắp không nói nên lời. Thấy vậy, Thanh Minh mỉm cười đầy vui vẻ.
"Ta cứ tưởng sư thúc sẽ bị đánh một trận tơi tả kia đấy. Thật may là thúc vần xử lý tốt mọi việc. Ta có lời khen dành cho sư thúc đấy!"
"Bây giờ là lúc để con nói ra những lời đó sao?"
Các môn đồ Hoa Sơn bắt đầu tụ lại xung quanh hai người đó.
"Thanh Minh à!"
"Chết tiệt! Vết thương đó!"
Khi nhìn thấy những vết thương kinh khủng đó, tất cả đều không nói nên lời. Ai cũng đều biết chuyện Thanh Minh dẫn dụ Hắc Trảo Đoàn ra khỏi sơn môn. Nhưng tất cả đều tự nhủ rằng, nếu như là Thanh Minh thì tuyệt đối sẽ không bị thương bởi những kẻ như vậy.
Nhưng đến lúc này, bọn họ mới nhận ra một sự thật.
Thanh Minh cũng là con người và cũng có thế bị thương giống như bọn họ.
Vết thương sâu đến mức lòi cả xương ra ngoài. Chỉ nhìn thôi cũng đã khiến người ta cảm thấy đau đớn nhói lòng.
"Tiểu Tiếu, Tiếu Tiếu đâu rồi!"
Thanh Minh thở dài khi nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Bạch Thiên và các môn đồ Hoa Sơn.
"Sao lại 'ôn ào như vậy chứ! Này! Tránh ra xem nào!"
"Cái tên này! Phải trị thương cái đã chứ!"
"Không chết được đâu!!"
Thanh Minh gào lên khi các môn đồ Hoa Sơn túm tụm lại xung quanh hắn ta. Nếu như là bình thường, bọn họ đã lao vào túm đầu túm cổ cưỡng chế hắn rồi. Nhưng bây giờ đang là tình trạng không thể tùy tiện chạm vào cơ thể của hắn nên bọn họ không còn cách nào ngoài lui ra.
"Quan chủ thì sao?"
"Ta đã đưa ngài ấy đến Y Dược Đường rồi. Vì trời mưa to quá!"
"Làm tốt lắm!"
Thanh Minh nhẹ nhàng gật đầu trước câu trá lời của Bạch Thiên.
Ánh mắt của hắn nhanh chóng chuyển hướng về phía trung tâm - nơi các võ giả Vạn Nhân Phòng đang quỳ gối.
Đám người Vạn Nhân Phòng lúc này đã mất đi hoàn toàn sức mạnh và ý chí phản kháng. Bọn chúng đã hoàn toàn bị các môn đồ Hoa Sơn khống chế.
"Sao lại để yên cho bọn chúng vậy? Phái giết hết đi chứ?"
"Chưởng môn nhân"
"Hừm"
Khuôn mặt của Thanh Minh dần trở nên đanh lại.
Hắn ta muốn nói gì đó, nhưng rồi lại chỉ thở dài.
"Đúng vậy. Không cần thiết phải giết những kẻ không còn khả năng phản kháng!" Thời điếm này đã khác so với thời đại mà hắn đã từng sống. Mà không, tại tình huống này, không phải Huyền Tông mà ngay cả Thanh Vấn thì cũng đưa ra quyết định như vậy mà thôi.
Bọn họ là đạo nhân.
Và bọn họ không được phép quên đi bổn phận của mình.

Những kẻ phái chịu trách nhiệm cho việc này đều đã phải trả giá.
"Con thực sự không sao đấy chứ? vết thương..."
"Có làm sao đâu! ở mức độ này vẩn chưa đủ khiến ta chớp mắt lấy một cái nữa là." Thanh Minh nhún vai trước câu hỏi của một người nào đó. Khuôn mặt hắn dần trở nên thoải mái hơn nhờ các phân ứng đầy sinh lực của các môn đồ Hoa Sơn.
Vậy nhưng, sắc mặt của Lưu Lê Tuyết theo dõi theo hắn từ phía xa trái lại đã trở nên tối sầm.
'Con đã làm một việc quá sức'
Vết thương của Thanh Minh không hề nhẹ như hắn nói. Và hắn đã leo lên vách đá hiếm trở với cơ thế trọng thương đó.
Khuôn mặt hắn trở nên thoải mái như vậy là do đã xác nhận xong việc các môn đồ Hoa Sơn vẫn bình yên vô sự.
Lưu Lê Tuyết muốn nói gì đó, nhưng nàng biết đó không phải là điều mà Thanh Minh muốn nên nàng chỉ im lặng cắn chặt môi.
"Tên tiểu tử chết tiệt"
Huyền Tông từ khi nào đã đẩy các môn đồ qua một bên tiến lại gần Thanh Minh.
"Cái tên này! vết thương của con"
"Tại sao con lại bị thương nhiều như vậy?"
Lời nói cộc cằn.
Nhưng không thể che giấu sự lo lắng bất an trong lòng Huyền Tông lúc này.
"Bây giờ là lúc Chưởng môn nhân lo lắng về vết thương của con sao?" Huyền Tông cuối cùng đã mất bình tĩnh rồi hét lên.
"Tại sao con lại làm một việc quá sức như vậy hả? Nếu như, nếu như mọi việc trở nên tồi tệ hơn thì phải làm sao đây?"
"Âỳ. Có chuyện gì đâu mà."
"Cái tên tiếu tử chết tiệt!"
Page Hoa Sơn Tái Khởi Novel copy chap của page Hoa Sơn Tái Khởi rồi kêu gọi Donate, page HSTK không thu phí, không cần donate, cũng không ũ chap, ae ghé ủng hộ Page.
Huyền Tông run rẩy tức giận không nói nên lời.
"Chưởng môn nhân''
Ngay lúc đó, Huyền Linh tiến lại gần hắn ta và cất lời.
"Chúng ta đến Y Dược Đường thôi, vết thương của Chướng môn nhân cũng không nhẹ đâu"
"Ta không sao cả. Trước tiên phải chữa trị cho tên tiếu tử này cái đã!"
"Chưởng môn nhân mà không di chuyển là sẽ không ai dám di chuyển đâu. Huynh hãy vì bọn trẻ mà di chuyển đi"
Trong khi đó, Huyền Tông vẩn không thể rời mắt khỏi vết thương của Thanh Minh. Cuối cùng hẳn đành thở dài và gật đầu một cách chậm rãi.
"Được rồi. Ta biết rồi"
"Nhuận Tông à. Con đưa Chưởng môn nhân đến Y Dược Đường nhé!"
"Vâng thưa trường lão!"
Nhuận Tông nhanh chóng dìu Huyền Tông hướng về phía Y Dược Đường.
Khi Chưởng môn nhân bắt đầu rời đi, các môn đồ Hoa Sơn cũng bầt đầu di chuyển đế sắp xếp lại mọi thứ. Huyền Linh nhìn quanh một lượt rồi cất lời.
"Thanh Minh à!"

"Vâng"
"Con có yêu cầu gì không?"
Thanh Minh cũng nhìn quanh một lượt rồi trả lời.
"Chúng ta không thế an tâm khi chỉ nhốt bọn chúng trong lao ngục. Ngay cả khi đã mất đi võ công, bọn chúng vần có thế giở trò gì đó. Vì vậy mà phải giám sát thật cấn thận mới được!"
"Ta hiểu rồi"
"Còn nữa. Con nghĩ chúng ta cũng nên đi tuần kiểm tra xung quanh Hoa Sơn đề phòng việc Vạn Nhân Phòng vần còn có tàn dư"
"Ta biết rồi. Ta nhất định sẽ cẩn trọng. Còn những việc khác thì sao?"
"Trước mắt, lão ăn mày Hồng Đại Quang đang đưa các đệ tử Cái Bang đến đây rồi. Trưởng lão hãy tiếp đón khi bọn họ đến đây. Chúng ta cũng cần kiểm tra xem có còn đủ dược liệu đế chữa trị cho những người bị thương không nữa"
"Như vậy là xong hả?"
"Hừm..."
Thanh Minh nhìn quanh một vòng rồi gật đầu.
"Tạm thời thì cứ vậy đã!"
Huyền Linh gật đầu rồi chuyển ánh mắt về Bạch Thiên đang đứng bên cạnh Thanh Minh.
"Bạch Thiên à"
"Vâng"
"Con hãy đưa tên tiểu tử này đến Y Dược Đường ngay lập tức cho ta"
"Vâng!"
Bạch Thiên và Chiêu Kiệt ngay lập tức tiến lại hai bên trái phái của Thanh Minh và giữ chặt hai cánh tay của hắn.
Thanh Minh giật nảy mình liên tục quay qua nhìn bên trái rồi lại bên phải.
"Làm gì đấy?"
Hắn muốn phản kháng, nhưng đôi tay của hai người bọn họ như đang trói chặt hắn ta vào một tảng đá khiến hắn không thế nào di chuyến được.
Huyền Linh nghiêm giọng.
"Chẳng phải con đã nói mọi việc xong hết rồi hay sao? Bây giờ không còn chuyện gì nữa nên mau đến Y Dược Đường đi!"
"Nhưng mà!"
"Nhanh lên!!!"
Thanh Minh giật nảy mình trước tiếng hét của Huyền Linh.
"Nhưng sao trưởng lão lại quát con thế"
Thanh Minh trề môi ra, ngay lập tức bắt gặp ánh mắt đáng sợ và đay nghiến từ Huyền Linh. Hắn lập tức co rúm lại rồi gân cố lên.
"Con đi! Con đi là được chứ gì!"
"Mau kéo tên tiểu tử này đi rồi tống nó vào Y Dược Đường ngay lập tức cho ta!" "Vâng!" Bạch Thiên và Chiêu Kiệt nhanh chóng kéo lê Thanh Minh đến Y Dược Đường như một tên phạm nhân. Nhìn thấy dáng vẻ đó từ phía sau, Huyền Linh khẽ thở dài.
'Cái tên tiểu tử khốn kiếp nhà nó!'
Sao nó lại tự ném bản thân vào hang cọp như vậy chứ?
Đương nhiên là Huyền Linh biết. Làm sao hắn có thể không biết được chứ?

Nếu như Thanh Minh không làm việc quá sức đó thì sẽ có rất nhiều người khác phái hy sinh. Hắn không oán trách, hắn chỉ là cảm thấy tức giận vì hắn biết điều đó. Ngay lúc ấy, Bạch Thương đã sắp xếp xong mọi việc. Hắn lại gần Huyền Linh và cúi đầu.
"Trưởng lão. Con sẽ làm theo chỉ thị của người!"
"Được!"
Huyền Tông ném ánh nhìn về phía Bạch Thương đang đi về phía xa.
Mặt trời đang mọc ở đằng xa đó.
'Một đêm dài'
Đây chính là thời khắc kết thúc một trận chiến lưu danh sử sách Hoa Sơn kể từ khi bọn họ quay trở lại từ thời điếm diệt môn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro