Chapter 405. Hoa Sơn không phải là nơi con phải bảo vệ.(5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 405. Hoa Sơn không phải là nơi con phải bảo vệ.(5)
Cứ ngỡ đã quen thuộc
Cứ ngỡ đã biết hết tất cả
Thế nhưng hình ảnh của Huyền Tông bây giờ lại lạ lầm đến mức cảm giác như ông ta một người khác
Người này vốn có diện mạo như vậy sao?
Gương mặt của Huyền Tông đông cứng, mang đến một câm giác nặng nề chưa từng có "Thỉnh thoảng ta đã nghĩ như vậy"
"Ta có đúng là Chưởng môn nhân của con không?"
Thanh Minh cắn chặt môi không đáp
"Chưởng môn nhân là gì ?"
"Là người dẩn dắt môn phái."
"Sai rồi
Huyền Tông nhìn thắng vào Thanh Minh nói
"Chưởng môn nhân không phải là người dần dắt môn phái, mà là người bào vệ môn phái. Vai trò của Chưởng môn nhân là phải tiếp nối ý chí và sứ mệnh của môn phái, đồng thời phải dưỡng dục các đệ tử."
"Thế nhưng!"
Giọng õng ta trở nên đanh thép.
"Đệ tử của Hoa Sơn mà ta phái bảo vệ! Lại đang bảo vệ ta! Đệ tử của Hoa Sơn mà ta phái bảo vệ! Lại đang thay ta bảo vệ Hoa Sơn!"
Âm vực tuy không lớn nhưng lại khiến trái tim của Thanh Minh lay động hơn bất cứ tiếng hét nào.
"Thanh Minh à."
"Vâng, Chưởng môn nhân."
"Ta không biết."
Huyền Tông khẽ dừng lại. Sau khi trầm tư một lúc, ông chầm chậm cất lời.
"Ta không biết con đã sống như thế nào, không biết con ôm ấp chuyện gì trong lòng. Ta cũng không muốn hỏi. Dù con có chuyện gì đi chăng nữa, thì từ khi nhập môn vào Hoa Sơn, con cũng chỉ là một đệ tử của Hoa Sơn mà ta phải bảo vệ mà thôi!"
Có thứ gì đó rung lên rất mạnh trong lồng ngực.
Thanh Minh vô thức cắn chặt môi.
"Con định cầm thanh kiếm đó đi đâu?"
"Con định xông thẳng vào Vạn Nhân Phòng mà múa kiếm ư? Nếu con tận tay giết chúng, tận mắt nhìn thấy chúng ngã xuống, thì sự oán giận trong lòng con sẽ được giải tỏa sao?"
"Con"
"Tên ngốc này!"
Giọng nói của Huyền Tông vang lên.
"Con sợ rằng các huynh đệ của mình sẽ chết nếu con dẫn theo họ! Nhưng con lại không đủ tự tin đế thuyết phục chúng ta rằng một mình con có thể hạ hết được tất cả bọn chúng! Vậy nên con mới định lẻn ra ngoài vào giờ này đế không ai biết phải không?"
Sự giận dữ và bi ai.
Nói đúng hơn thì tiếng hét đó gần giống như tiếng khóc.
"Thà rằng con cứ đường đường chính chính hét lên đi. Tại sao con không hét lên rằng chúng ta không thế tha thứ cho lũ Vạn Nhân Phòng, chúng ta phải cùng nhau xông vào

giết chúng! Con sợ sự oán giận của mọi người lại tăng vọt, con sợ các xông vào giết chúng! Con sợ sự oán giận của mọi người lại tăng vọt, con sợ các huynh đệ của mình sẽ lại bị thương ư? Chuyện đó đáng sợ đến thế cơ à?"
"Con muốn làm gì?"
"Con "
Thanh Minh cắn chặt môi. Rất nhiều lời hắn muốn nói đã tràn lên tới cố họng, nhưng hắn lại chẳng thể nói ra bất cứ lời nào.
Thấy không có câu trà lời, Huyền Tông mở miệng nói trước.
"Sau cùng con sẽ nhận được điều gì sau khi một mình gánh vác, dẫn dắt Hoa Sơn lên tới đỉnh cao? Sự kiêu hãnh vì đã bảo vệ Hoa Sơn ư? Hay cám giác thỏa mãn vì đã dẫn dắt Hoa Sơn? Hay niềm tự hào rẻ tiền khi đã hy sinh vì Hoa Sơn mà không ai biết đến?" Huyền Tông lắc đầu.
"Con đừng nhầm lẫn nữa. Thanh Minh à. Hoa Sơn không phái là nơi con phải báo vệ." "Không phải con bảo vệ Hoa Sơn, mà Hoa Sơn mới là nơi bảo vệ con. Con là đệ tử của Hoa Sơn. Làm sao ta có thế để một mình con gánh vác cá Hoa Sơn trên vai được." "Con"
"Con đã có được niềm vinh quang khi ngăn chặn được lũ Vạn Nhân Phòng, và bây giờ con lại định một mình bước trên con đường đầy chông gai ấy nữa sao. Được rồi, vậy thì ta sẽ hỏi con một câu. Các huynh đệ của con! Các sư thúc và trưởng lão của con! Và cả ta, Chưởng môn nhân của con, tất cả mọi người đều sẽ cảm thấy vui vẻ khi thấy con bước đi trên con đường chông gai ấy đến mức rỉ máu sao? Chẳng lẽ đối với con, chúng ta chỉ là những người cảm thấy như vậy khi nhìn thấy điều đó thôi sao?"
"Không. Không phải như vậy đâu, Chưởng môn nhân."
Huyền Tông cắn chặt môi.
Đứa nhỏ này lại định một mình gánh vác toàn bộ trách nhiệm.
"Nếu con chết ở đó, liệu các huynh đệ của con có thể ngồi yên không? Liệu bọn họ có tiếc rẻ mạng sống của mình sau khi nghe tin con đã bị Vạn Nhân Phòng sát hại không! Thanh Minh khẽ nhắm mắt sau khi nghe những lời rầy la gay gắt đó.
Thực ra hắn không muốn suy tính quá kỹ càng.
Hắn cần một nơi để giải tỏa hết tất cả sự phẫn nộ đang bùng cháy trong lòng. Nếu không thì hắn không biết phải làm sao mới hết câm giác hố thẹn này.
"Chuyện này xảy ra là do lỗi của con sao?"
"Một khi tên tuổi con vang danh thiên hạ, thì đến một lúc nào đó, đây sẽ là chuyện không thế tránh khỏi. Nếu không có quyết tâm đối đầu với chuyện đó, ta đã không đưa tên tuối của Hoa Sơn quay trở lại giang hồ. Nếu không quyết tâm, thì sao ta dám bàn tới vinh quang chứ!"
Tiếng la mắng của Huyền Tông giống hệt như màn sương lạnh giá giữa đêm đông. "Nếu con cho rằng chuyện này là lỗi của con và con muốn chuộc lỗi thì con chỉ là một kẻ ích kỷ tồi tệ mà thôi. Một kẻ ích kỷ tồi tệ vừa thấy huynh đệ đố máu mà đã vội lao đi chẳng thèm suy trước tính sau!"
Thanh Minh ngẩng đầu nhìn Huyền Tông.
Trong ánh mắt của Huyền Tông, một người luôn hiền hòa lại đang tràn ngập nộ khí. Đó là một ánh mắt rất đỗi quen thuộc với Thanh Minh.
Bởi vì trước đây hắn đã từng nhìn thấy ánh mắt như vậy không ít lần.
Cái tên ngốc này!

Mỗi khi hắn quay về với thân thế dính máu và vết thương, Chưởng môn sư huynh lại nghiêm khắc quở trách hẳn. Mỗi lần như thế, hắn đều nhìn thấy ánh mắt này.
Rốt cuộc đệ định coi Hoa Sơn như những đứa trẻ cần được ôm ấp trong lòng cho đến bao giờ? Các sư huynh đệ của đệ không còn yếu đuối nữa.
"Đệ biết."
ừ. Hóa ra đệ biết rõ điều đó mà vẫn một mình ra mặt tới mức đố máu sao.
"Chưởng môn nhân"
Huyền Tông nhắm mắt như đang điều hòa lại nhịp thở.
Sau một thời gian yên lặng, ông ta chầm chậm mở mắt nhìn Thanh Minh. Cơn giận ít lúc trước đã lắng xuống, thay vào đó là nỗi buồn đang dâng lên.
"Thanh Minh. Con hãy tin tưởng ta thêm một chút nữa đi."
"Ta biết rõ trong mắt con, ta là người tệ hại đến mức nào."
"Không phải đâu. Con chưa bao giờ!"
"Con hãy nghe ta nói hết."
Huyền Tông thở dài rồi tiếp lời.
"Ta là một người tệ hại. Ta biết điều đó. Nếu không có con thì Hoa Sơn đã sớm sụp đổ rồi. Vậy nên con không thể tin tưởng một Chưởng môn nhân không thế bảo vệ Hoa Sơn cũng là lẽ đương nhiên."
Giọng nói ấy không hề có một chút nỗi buồn phảng phất nào. Đó chỉ là một giọng nói rất điềm tĩnh.
"Nhưng giống như các đệ tử đã trưởng thành, ta cũng không thể dừng lại ở quá khứ mãi được. Ta vẫn đang nỗ lực để trở thành một Chưởng môn nhân xứng đáng với Hoa Sơn. Không chỉ có ta. Mà tất cả các đệ tử cũng đều đang nỗ lực để xứng đáng với cái tên Hoa Sơn."
"Con biết."
"Vậy thì tại sao con lại không tin tưởng ta."
Thanh Minh khẽ cụp mắt xuống, không dám đối diện với ánh mắt của Huyền Tông. "Đây không phái là chuyện giữa con và Vạn Nhân Phòng. Mà là việc giữa Hoa Sơn và Vạn Nhân Phòng. Và đến một lúc nào đó, Hoa Sơn sẽ phải giải quyết mối thù này, nhận lại những gì Hoa Sơn đáng được nhận. Tại sao con không nghĩ đến chuyện việc một mình con đi đòi món nợ máu này của Hoa Sơn cũng đồng nghĩa với việc con không công nhận Hoa Sơn chứ!"
Thanh Minh càng cúi thấp đầu xuống. Huyền Tông nói không sai.
"Ta biết."
"Trái tim con bị giày xé. Làm sao mà không có chuyện đó được. Nhưng Thanh Minh à. Đôi khi cũng sẽ có những chuyện cần phải tạm chôn vùi. Bây giờ con có đi kết tội thêm vài kẻ thuộc Vạn Nhân Phòng thì cũng có thay đối được gì đâu?"
Mặc dù biết lời của Huyền Tông nói không sai, nhưng Thanh Minh vẫn không biết phải làm sao mới có thế giải tỏa được nỗi thống khố trong lòng này.
"Nếu như con vẫn còn coi ta là Chưởng môn nhân của con, vậy thì con hãy suy nghĩ thêm ba ngày nữa đi. Đến khi đó, nếu con vẫn không thế nhẫn nhịn được."
Huyền Tông nói một cách cương quyết.
"Thì chính ta, chứ không phải con, sẽ là người đứng ra đi tiêu diệt Vạn Nhân Phòng." "Con hãy ở cạnh Vân Kiếm đi. Đó cũng là điều đứa trẻ ấy muốn."
Vừa dứt lời, Huyền Tông liền quay người đi xuống núi.

Thanh Minh đứng đó như trời trồng, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Huyền Tông, rồi từ từ quay đầu lại. Bầu trời đen tối rộng mênh mông.
"Chưởng môn sư huynh."
Không có lời hồi đáp.
"Khó quá."
Thanh Minh nói bằng một giọng nhỏ bé, yếu ớt không giống hắn thường ngày.
"Sẽ không sao chứ?"
"Không biết."
"Cái tên yếu đuối đó."
"Sư huynh, lời đó thì có hơi
"Đệ ngậm miệng lại đi."
Chiêu Kiệt dấu môi trước câu nói của Nhuận Tông.
Hắn vốn định bông đùa một chút đế giải tỏa bầu không khí, nhưng không ngờ, câu nói ấy đã khiến ánh mắt của tất cả mọi người đố dồn về Y Dược Đường.
Đáng lo thật.
Cả Vân Kiếm vẩn đang đấu tranh giành lại sự sống, cà Thanh Minh không rời khỏi ông ấy nửa bước.
Mới đó mà đã ba ngày rồi.
"Hình như nó không ngủ chút nào thì phải."
"Nó cũng đang bị thương nữa."
"Còn không thèm ăn cơm luôn."
Bạch Thiên thở dài.
'Nặng tình cũng là bệnh.'
Thà rằng hắn cứ phát hỏa, ác ôn như mọi ngày đi, thì có lẽ các huynh đệ cũng không phái lo lắng cho hắn như vậy.
"Cũng có phải lỗi của ta đâu, sao ta cảm thấy ngột ngạt khó chịu thế nhỉ."
"Bởi vậy."
Tất cả mọi người, bao gồm cá Bạch Thiên cùng đồng loạt thở dài.
"Lỡ như tình hình của Vân Kiếm sư thúc không ốn, Thanh Minh nó đòi xông đến Vạn Nhân Phòng thì chúng ta phải làm sao đây ạ?"
"Đương nhiên là phải ngăn nó lại rồi."
"Liệu có ngăn được không ạ?"
"Nếu không ngăn được thì ta sẽ đi cùng."
"Dạ?".
Bạch Thiên cương quyết nói với một gương mặt cứng nhắc.
"Ta không thể giương mắt nhìn một mình nó đi vào chỗ chết được. Ta phải ở bên trông chừng rồi còn túm lấy dây xích cố kéo nó chạy đi nữa chứ."
"Sư thúc cũng chẳng có đối sách thực sự nào chứ gì?"
"Ôn ào quá,"
Bạch Thiên nhìn chằm chằm vào trong Y Dược Đường, khẽ siết chặt nắm đấm.
'Cái tên ngốc này.'
Cuối cùng, hắn không thể kiềm chế được mà phát ra một tiếng thở dài.
Phì. Phì.
Hơi thở dần nhẹ đi.
Thanh Minh ngồi yên không nhúc nhích chăm chú quan sát Vân Kiếm.

Dù hắn có truyền nguyên khí đến thể nào, thì tình trạng của Vân Kiếm cũng không có biến chuyến. Dường như ngày qua ngày, tình trạng của Vân Kiếm đang ngày càng tệ hơn.
'Quan chủ.'
Hắn đã chứng kiến tất nhiều chuyện.
Cũng đã đánh mất rất nhiều thứ.
Vậy nên hân không muốn bỏ lỡ bất kỳ điều gì. Hân muốn giữ lấy tất cả mọi người bên cạnh mình bởi vì hắn đã từng đánh mất quá nhiều thứ.
Đó có phải là một mong muốn hão huyền không?
"Sư huynh"
Chẳng biết Đường Tiếu Tiếu đã ở đó từ lúc nào, nàng nhẹ nhàng bước về phía Thanh Minh với ánh mắt tràn ngập sự lo lắng.
"Sư huynh nghỉ ngơi một chút đi."
"Ta vẫn ổn."
"Nếu cứ thế này thì sư huỳnh sẽ là người gục ngã trước đấy."
"Ta ổn."
Nàng ta định nói gì đó, nhưng rồi chỉ biết lắc đầu. Việc kéo Thanh Minh đứng dậy bây giờ không phải việc của nàng. Đường Tiểu Tiểu chẳng còn cách nào khác ngoài việc lặng lẽ dõi theo hắn.
Trong lúc nàng ta yên lặng rời khỏi phòng, ánh mắt Thanh Minh vần không rời khỏi Vân Kiếm.
"Quan chủ"
Nếu như Vân Kiếm chết, thì đó cũng không phải là một cái chết quá tệ. Đối với Vân Kiếm, một người đã dành cả đời vì các môn đồ, thì có lẽ, việc chết vì đế báo vệ các môn đồ sẽ là việc khiến hắn không thể tự hào hơn.
Thế nhưng.
'Bây giờ vẫn chưa phải lúc.'
Thanh Minh vẫn chưa làm được tất cả những gì hắn có thể làm cho Vân Kiếm. Giống như Vân Kiếm muốn báo vệ các môn đồ, Thanh Minh cũng muốn bảo vệ các hậu bối của Hoa Sơn.
'Bây giờ vẫn chưa được.'
Thanh Minh siết chặt tay Vân Kiếm.
'vẫn chưa.'
Và rồi hắn tựa vào đầu giường, khẽ thở dài như đang cầu khấn.
Thanh Minh bất chợt mở mắt.
'Ngủ
Dường như hắn đã ngủ quên.
Nếu là bình thường thì đây là chuyện không thế xảy ra, nhưng sau khi đã liên tục trải qua các trận chiến khốc liệt, lại thức trắng ba ngày ba đêm, thì dù có là Thanh Minh đi chẳng nữa cũng chẳng thế chịu nối.
'Quan chủ!'
Thanh Minh sợ hãi ngấng đầu.
Hắn trợn tròn mắt.
Không có.
Chiếc giường Vân Kiếm nằm đã trống không.
Đầu óc trống rỗng, Thanh Minh ngơ ngác nhìn lên giường rồi từ từ đứng dậy.

Và hắn bât đầu bước đi như bị thôi miên.
Cộp. Cộp.
Chỉ có tiếng chân của hắn vang vọng trong Y Dược Đường yên tĩnh. Ánh bình minh mờ nhạt khẽ len qua khe cửa.
Thanh Minh đột ngột dừng lại rồi khẽ mở cửa.
Kéttttttttt.
Dường như nơi hắn phải đến đã được định sẵn. Mặc dù đầu óc hắn trống rỗng và mơ hồ, nhưng hắn vần rời khỏi Y Dược Đường mà bước đi mà không dừng lại.
Nơi bàn chân hắn hướng đến không đâu khác chính là Bạch Mai Quan.
Sau khi đến Bạch Mai Quan mà không thi triển khinh công, hân tiếp tục hướng về sân luyện võ của Bạch Mai Quan như người mất hồn.
Và.
Cuối cùng hắn cũng dừng bước.
Thanh Minh ngơ ngác nhìn về phía trước mà không thể nói được bất cứ lời nào.
Có một người.
Một người nam nhân mặc bộ võ phục trắng đang vung kiếm.
Tuy tư thế của hắn vần nghiêm trang như vậy, nhưng thanh kiếm đang vung vấy trên không lại có câm giác hơi lủng túng.
Không chỉ kiếm mới có cảm giác vụng về.
Cả ống tay áo rủ xuống vì không còn cánh tay ở đó cũng có cảm giác lúng túng.
Thế nhưng Thanh Minh lại nhớ cái sự ngượng ngùng đó hơn bao giờ hết.
Soạtttttttt!
Từ đầu tới cuối.
Thanh kiếm đang nhẹ nhàng chém vào không trung chợt dừng lại.
Rồi nó lại được nâng lên, vẽ vào không trung với một quỹ đạo giống hệt như thế.
Một lần. Hai lần. Rồi lại thêm một lần nữa.
Đó chỉ là một cú đánh đơn giản.
Vân Kiếm không ngừng vung kiếm vào không trung, cuối cùng, hắn thu kiếm khẽ tra vào vỏ.
Và hắn chầm chậm quay người lại.
"Con đến rồi đấy à?"
Gương mặt của hắn ướt đẫm mồ hôi. Thậm chí những dải băng được quấn kín khắp người hắn cũng hằn rõ vết máu.
Thanh Minh ngơ ngác nhìn bộ dạng đó mà vô thức hỏi.
"Người đang làm gì vậy?"
Vân Kiếm bật cười đáp.
"Con nhìn mà không thấy à? Ta đang luyện kiếm."
Không có thêm lời nào được phát ra.
À không, đúng hơn là mặc dù có rất nhiều lời muốn nói, nhưng hắn lại chẳng thể dề dàng nói ra được lời nào. Tất cả những gì Thanh Minh có thế làm chỉ là đứng nhìn Vân Kiếm như bị hút hồn.
Chẳng biết Vân Kiếm có hiểu tấm lòng đó của Thanh Minh hay không mà hắn chỉ khẽ nhún vai.
"Tay phải của ta bị phế rồi, vậy nên ta phải học vung kiếm bằng tay trái chứ."
"Từ bây giờ ư?"
"Đúng vậy?"

Vân Kiếm nói như thế hắn bị bất ngờ.
"Sự học của một kiếm tu không bao giờ kết thúc. Mặc dù ta cũng cảm thấy đáng tiếc khi đánh mất ưu thế của mình, nhưng xét theo một khía cạnh nào đó, thì đây cũng có thế là một việc tốt. Do đó, ta phải bắt đầu lại từ đầu."
Thanh Minh ngưng cười.
Không, hắn khóc rồi.
Gương mặt hắn méo mó khiến người khác chẳng biết là hắn đang khóc hay đang cười nữa. Hắn nói bằng một giọng run rấy.
"Quan chủ"
Hắn cắn chặt môi như thế đang cố nín nhịn điều gì đó, đến khi hắn mở miệng, giọng nói của hắn cũng nhỏ bé như thể đã bị ai đó vắt kiệt sức.
"Người đúng là khiến cho ta không biết nói gì."
Vân Kiếm cười nói.
"Con sẽ giúp ta chú?"
"Vung kiếm bằng tay không thuận không phái là một việc dễ đối với ta. Con thấy thế nào? Nếu con giúp, có lẽ việc tu luyện của ta sẽ thuận lợi hơn đấy."
Thanh Minh ngước mặt lên nhìn trời.
Sáng sớm. Bầu trời trên đỉnh Hoa Sơn quả thực xanh và trong vắt.
"Sao ta có thế không giúp Quan chủ người được ạ?"
"Đó đúng là điều ta muốn đấy. Đế ta xem tên tiểu tử con nghiêm khắc đến mức nào nào."
Thanh Minh bước ra sân luyện võ với một gương mặt phức tạp không thế giải thích thành lời.
"Quan chủ."
"Hửm?"
"Không có gì ạ."
"Nhạt nhẽo."
Vân Kiếm ném thanh kiếm bên hông cho Thanh Minh. Thấy Thanh Minh nhận lấy thanh kiếm ấy, hắn mỉm cười.
"Nào, để ta xem kiếm pháp của con nào."
"Vốn dĩ ta không định cho người thấy đáu."
Thanh Minh cầm kiếm bằng tay trái.
Hắn nhìn chằm chằm vào Vân Kiếm rồi quay đầu lại. Có lẽ nếu cứ nhìn tiếp thì hắn sẽ cho Vân Kiếm thấy bộ dạng xấu xí của mình mất.
"Người hãy nhìn cho kỹ vào nhé. Làm lại lần hai phiền lắm."
"Cái tên tiểu tử láo xược này."
Một nụ cười nhẹ thoáng lướt qua.
Và rồi, kiếm của Thanh Minh bắt đầu nhảy múa.
Một vị Quan chủ đang ngắm nhìn hình ánh một môn đồ vung kiếm.
Một "hậu bối" đứng tuổi đang dõi theo kiếm pháp của một "sư tổ" trẻ tuổi.
Vân Kiếm khẽ rơi một giọt nước mắt, trong khi nụ cười ấm áp vẫn đang nở trên môi hắn.
Chỉ có những cánh hoa mai nhẹ nhàng nở rộ, lặng lẽ ngắm nhìn hai người họ. 2

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro