Chapter 418. Bây giờ đệ cũng không còn đủ khả năng nữa.(3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 418. Bây giờ đệ cũng không còn đủ khả năng nữa.(3)
Đi xe kéo đúng là rất thoái mái
Dĩ nhiên là không thích bằng đi xe ngựa lớn, nhưng so với tự cuốc bộ thì như thế đã là xa xỉ lắm rồi
Vậy nên mới thoái mái đấy
Nhưng Đô Vận Xán ngồi trên chiếc xe kéo đó chỉ thấy khó chịu chứ không hề thoải mái một chút nào
"Hừừừừừừ..."
"AA! Chết tiệt, thật là"
"Giết. Đến một lúc nào đấy ta sẽ giết quách cái tên đó cho xong ."
"Sao ta lại"
Đô Vận Xán nghe thấy những lời vô cùng cay nghiệt vọng lại từ phía trước thì đổ mồ hôi lạnh. Hắn nhìn vào sau gáy những người kéo xe, trong lòng bất an tột độ Ánh mắt của hắn từ từ hạ xuống.
Đùng! Đùng! Đùng!
Chiếc xe kéo làm bằng sắt thép rất chắc chắn, mỗi lần chuyến động, nó lại phát ra tiếng kêu nặng nề
'Nhìn kiếu gì thì cái xe kéo này cũng không giống được làm ra đế thoải mái trong việc di chuyến cho lắm nhỉ?'
Về cơ bản, xe kéo phải đồng thời có cả hai đặc điếm là vừa chắc và vừa nhẹ. Nếu quá chú trọng vào sự chắc chắn, xe kéo sẽ trở nên nặng nề và gây khó khăn cho trâu và ngựa trong việc kéo xe.
Do đó nên việc làm ra một chiếc xe vừa chắc lại vừa nhẹ nhàng nhất mới được gọi là kỹ thuật.
Nhưng cái xe kéo này lại chỉ đạt được hoàn hảo một tiêu chí duy nhất đó là chắc chắn thôi. Để ngựa kéo có khi còn chịu không nổi.
Đằng này lại là người kéo
"Thanh Minh đạo trưởng... chuyện là..."
"Hả?"
"Không lẽ, chúng ta cứ đi như thế này tới tận Quý Châu á?"
"Phải. Sao thế?"
"Hahaha."
Đô Vận Xán liên tục lau mồ hôi lạnh, đầu không ngừng nhảy số lựa lời mà nói. "Cũng, cũng không có vấn đề gì, nhưng mà đi như thế này không phái có hơi chậm sao? Vậy nên thà là..."
Nhưng trước khi hắn kịp trình bày tiếp được lời tiếp theo, Thanh Minh đã đứng phắt dậy.
"Chậm quá kìa! Không chạy nhanh nhanh hơn được hả? Mấy cái tên vô dụng này!" "Ưaaaaaaaa!"
"Thật là! Ta sẽ giết hân!"
Tiếng Thanh Minh vụt roi vào lưng xen lần tiếng gào thét thảm khốc vang lên.
Đô Vận Xán hoàn toàn không có ý này, toàn thân hắn ướt đầm mồ hôi lạnh. Vì mấy tên kéo xe bị Thanh Minh hối thúc đang quay lại nhìn hắn bằng ánh mắt sắc như dao.
Đô Vận Xán dùng ánh mắt oán giận nhìn Thanh Minh.
'Ý ta đâu phải như vậy, cái tên điên này!'

Có tên điên nào lại đi xe người kéo từ tỉnh này qua tỉnh khác không chứ?
Tất nhiên thế gian vẫn có xe do người kéo, cũng có kiệu do người khiêng. Nhưng không vượt những chặng đường vạn dặm thiên lý bằng những thứ đó câ.
Vì đó là hành động rất điên rồ!
Đô Vận Xán nhìn qua Quế Huỳnh ngồi bên cạnh mình quả nhiên cũng đang cảm
thấy rất bất tiện, hắn mấp máy đôi môi khô khốc.
"Quế Huỳnh."
"Vâng, tiếu môn chủ."
"Xin lỗi. Lẽ ra ta phải tin lời ngươi."
"Không đâu ạ. Thuộc hạ hoàn toàn hiểu mà. Nếu là thuộc hạ, thuộc hạ cũng sẽ
không tin đâu."
Cái tên đạo sĩ Thanh Minh đó là một kẻ hoàn toàn không thể miêu tả bằng lời
được.
Ai mà tưởng tượng ra được thế gian lại có một người như thế!
Kẻ độc nhất vô nhị đó bây giờ đang đứng ở phía đầu xe kéo liến thoắng cái mồm
nói tràng giang đại hải.
"Có biết ta làm chiếc xe này vất vả biết bao nhiêu không há? Ta đã nỗ lực đến thê'
rồi thì các ngươi cũng phải biết ơn đi chứ!"
"Cái tên điên này, nói gì vậy..."
"Ta chỉ muốn cắn nát cái lòng biết ơn đó thôi!"
"Quỷ thần rốt cuộc đang làm gì vậy chứ?"
"Ây dà, vẫn còn sức nói chuyện cơ à?"
Thanh Minh thi triển Thiên Cân Trụy làm tăng thêm trọng lượng.
"Aaaaaaa!"
"Đừng có làm thế chứ, cái tên khốn kiếp này!"
"Th, thắt lưng! Thắt lưng của ta!"
Mặt khác, Tuệ Nhiên ở phía trước nhất lẳng lặng kéo xe, từng giọt mồ hôi lăn đều
đều từ trên đầu hắn rơi xuống.
'Phương trượng.'
Ánh mặt trời phản chiếu trên quả đầu bóng loáng của hắn, sáng chói.
'Lẽ ra người phải can ngăn con thêm một chút nữa chứ.'
Tại sao lúc con bảo muốn đến Hoa Sơn, người không đánh con đến gãy chân luôn
đi? Rốt cuộc là tại sao chứ?
Đúng là con điên thật rồi!
"Tiếu sư phụ. Ngươi vẩn ổn chứ?"
"Bạch Thiên thí chủ"
Tuệ Nhiên ngáp ngáp miệng như thể muốn nói gì đó, nhưng hắn không thể nói nổi nữa, liền nhắm nghiền mắt lại.
Bạch Thiên nhìn hắn bằng ánh mắt áy náy.
"Tiểu sư phụ cố thêm một chút nữa đi. Tên tiểu tử đó vần là một đứa có lương tâm nên khi mặt trời lặn chúng ta sẽ được nghỉ ngơi thôi."
"Nghỉ ngơi gì chứ. Mặt trời lặn là chúng ta lại phải tu luyện mà?"
"Ầy, chuyện đó là đương nhiên rồi."
Mấy tên này hình như đều bị điên hết cà rồi...!
Nhưng dù sao thì tình cảnh của Tuệ Nhiên và các môn đồ Hoa Sơn vẫn còn tốt
chán. Người đang phải trải nghiệm địa ngục thật sự là Hồng Đại Quang kia kìa.

"Hựựựựựựự..."
Hồng Đại Quang đang kéo xe với mấy quả Mặc Thiết cầu treo lủng lẳng trên tay và chân, trông như hồn bay phách tán mất một nửa rồi vậy.
"Sao, sao ta lại... Tại sao?"
Tất cả những người khác đều do Thanh Minh huấn luyện nên bọn họ có thể chịu đựng được những chuyện bất hợp lý như thế này.
Nhưng Hồng Đại Quang đâu phải do Thanh Minh huấn luyện?
"Hoa...Hoa Sơn Thần Long! Hoa Sơn Thần Long!"
Cuối cùng Hồng Đại Quang không nhịn được nữa, điên cuồng hét lên.
"Sao lại là ta? Tại sao ta phải làm chuyện này? Ta chỉ là cung cấp tin tình báo thôi mà."
"Gì cơ?"
Thanh Minh nhìn Hồng Đại Quang thở hồng hộc thì tặc lưỡi
"Tình báo thì sẽ không bị giết chắc? Sau này nếu muốn đi với Hoa Sơn thì ngươi phải biết cách bảo vệ bân thân mình! Hoa Sơn không kết bạn với kẻ yếu đuối!" "Này, tiểu tử kia! Dù vậy nhưng ta đã bao nhiêu tuổi rồi chứ? Sao có thể mạnh lên được nữa chứ?"
"Được bao nhiêu tuổi đâu mà đã than thở rồi."
ơ?
Ta đã từng này tuổi rồi đấy nhé?
Ha, thôi ta chẳng nói nữa! Chỉ tổ đau mồm ta thôi. Thế mới nói bọn tiểu tử ngày nay đúng là!
"Có sức nói nhảm thì lo kéo đi. Với tốc độ này thì khi nào mới tới Quý Châu hả?" Thanh Minh càu nhàu, Thanh Minh giật mình quay lại phía sau.
"Th, Thanh Minh?"
"Sao?"
"Quý Châu? Đi Quý Châu hả? Không phải Tứ Xuyên ư?"
"Tất nhiên. Hữu Linh Môn ở Quý Châu mà. Phải đến Hữu Linh Môn trước chứ?" Thảo nào tuyến đường lần này lại khác thế. Bạch Thiên suy nghĩ một hồi rồi vừa cau mày vừa gấp gáp hỏi lại.
"Đ, đợi đã. Nhưng mà Quý Châu ở phía dưới Tứ Xuyên mà?"
Từ Tứ Xuyên đi về phía Tây Nam là Vân Nam, đi về phía Đông Nam là Quý Châu. "Đúng vậy."
"Vậy, vậy cứ ghé qua Tứ Xuyên trước là được mà, sao nhất định phải đi Quý Châu trước tiên? Đi thắng một mạch là được mà!"
"Tại ta thích thế?"
Bạch Thiên bất giác nắm chặt vào thanh kiếm đeo bên thắt lưng. Là thiết kiếm thật sự hắn mang theo từ Hoa Sơn.
Nhưng Thanh Minh còn không thèm khịt mũi.
"Làm sao? Muốn hỏng thêm một thanh kiếm nữa hả?"
"Hừừừừừ..."
Bạch Thiên nản chí, bực tức nắm lấy thanh sắt kéo xe.
'Lần nào cũng mất cả chì lẫn chài mà sao sư thúc cứ làm thế hoài vậy nhỉ?'
'Thôi kệ đi.'
Chiêu Kiệt thì thì thầm thầm với Nhuận Tông rồi quay đầu lại nhìn về phía trước. Sau đó hắn mỉm cười vui vẻ.

"Sư huynh."
"Hửm?"
"Cắn chặt răng vào đi."
"Sao thế?"
"Đường đèo kìa. Chúng ta phải đi lên đó."
Nhuận Tông từ từ ngẩng đầu lên, không ngờ lại nhìn thấy một con đường núi dốc
dài thẳng đứng.
Hắn bật cười rồi lại suy nghĩ.
Hay là bỏ của chạy lấy người luôn nhỉ?
"Đại ca, đại ca!"
"Gì thế?"
"Có khách."
"Gì? Khách á?"
Một tên mặt mũi khó chịu đang nằm chán chường nghe thấy vậy thì mừng rõ ngồi
bật dậy.
"Có khách á? Chắc không?"
"Vâng, chắc chắn ạ!"
"Không phải bọn cướp giả trang làm khách đâu nhỉ?"
"Đã bảo là khách thật mà!"
Tên được gọi là đại ca nhãn nhó.
"Chết tiệt. Thế gian này bạc bẽo thật! Sao không có tên nào đi qua ngọn núi này
mà không mang theo kiếm vậy trời?"
"Hình như chiếc xe đó đi buôn bán chứ không phải cướp đâu. Sẽ ốn thôi đại ca."
"Ai biết được! Khách ư? Có mang theo kiếm hả?"
"Có mang theo kiếm. Nhưng mà không hơn mười người đâu, chiếc xe kéo của bọn chúng cũng rất to nữa."
"Nếu vậy thì là khách rồi!"
Tên được gọi là đại ca bật dậy cầm lấy rìu.
"Lâu lâu đi giải khuây chút thôi nhỉ. Gọi mấy đứa khác đi thôi!"
"Vâng."
Đám sơn tặc Xích Hổ Trại ăn dầm nằm dề ở Tây Sơn của huyện Sơn Dương hào hứng cầm lấy vũ khí.
"Chưa tới hả?"
"Sắp tới rồi ạ."
"Ngươi có nhìn rõ không vậy?"
"Ầy, đã nói là chắc chắn mà!"
"Ê, ngươi lên giọng với ai đấy?"
Bốp.
Tên bị đánh vào gáy vừa rên rỉ vừa ôm lấy cố. Rồi hắn ngấng đầu lên nhìn với vẻ
mặt oan ức.
"Ầy, Phương Hố nói hắn nhìn thấy rất rõ ràng mà! Kéo theo chiếc xe đó thì không
còn đường nào khác để đi đâu, chắc chắn bọn chúng sẽ tới đây!"
"Cái thằng đó dạo này mắt của nó đâu có được tốt."
Tên được gọi là đại ca cau mày ra vẻ không hoàn toàn tin tưởng.
"Phải tìm đứa nào thị giác tốt tốt mới được. Đứng trên đài quan sát mà chẳng nhìn được cái gì ra hồn."

"Lần này sẽ ổn... ơ! Kia kìa! Tới rồi kìa!"
"Ồ?"
Tên sơn tặc bật cười, hàm răng vàng khè nhe ra.
"Hê hê hê. Cái bọn ngu ngốc không biết nơi này là đâu mà dám mò... Dám mò..."
Tên sơn tặc đang mỉm cười nham hiếm bỗng dưng nghiêng nghiêng đầu.
"Này."
"Dạ, đại ca."
"Cái đó... Cái xe đó là người kéo hả?"
"Có vẻ là vậy?"
Hắn chớp mắt hai lần nhưng dù có nhìn kiểu gì thì vần thấy người đang kéo xe chứ không phải trâu hay ngựa.
"Mấy tên này bị điên hả...? Sao lại đế người kéo xe chứ?"
"Đường đèo này đến bò kéo còn chết lên chết xuống ấy chứ."
"Kìa kìa... Quào, bọn chúng kiệt quệ lảo đảo hết rồi kìa?"
"Xem kìa, xem kìa. Chậc chậc chậc chậc."
Thế gian rộng lớn nên đương nhiên những kẻ điên cũng rất đa dạng chủng loại, nhưng kiểu điên như thế này thì đúng là mới lạ đấy.
"Thôi, sao cũng được. Dù điên nhưng miễn có tiền thì vẫn là 'khách' thôi. Đi nào!" "Vâng!"
Đợi xe kéo tới gần, đám sơn tặc bật cười sảng khoái lao ra khỏi bụi rậm. Rồi bọn chúng nhanh chóng lao tới chặn trước xe kéo.
"Đứng lại!"
Kít.
Như thế đã có ý định từ trước, chiếc xe kéo đang trầy trật tiến tới liền dừng lại tại
chỗ. Cùng lúc đó, những người kéo xe cũng kiệt sức ngồi sụp xuống.
"Hộc! Hộc! Hộc! Hộc!"
"Nu, nước. Cho ta nước...! ôi trời, chết... mất thôi."
Nhìn thấy đám người đang ngồi dưới đất thiếu điều như muốn nằm xuống tới nơi,
tên sơn tặc ngập ngừng do dự.
'ơ, thế này đâu có được...'
Lẽ ra khi nhìn thấy sơn tặc thì bọn họ phải ngạc nhiên mở mắt to như hoa đăng
trần thì chúng mới tính được tiếp theo nên nói gì rồi còn lấy cớ xông vào nữa chứ? Cứ thế này thì...
Nhưng đúng lúc đó, tên đứng bên cạnh lại huých vào cạnh sườn hắn.
'Đại ca còn làm gì vậy?'
'Rồi, ta biết rồi!'
Tên sơn tặc hắng giọng rồi lớn tiếng.
"Ahahahahahaha! Đám ngu ngốc này dám mò đến tận đây à! Nếu còn tiếc mạng sống thì mau bỏ hết đồ đạc lại rồi quay về đi. Vậy thì ta sẽ tha mạng cho!"
Giọng nói vô cùng hào sảng.
Toàn thân hắn choàng áo da thú, râu ria dữ tợn làm người ngoài nhìn vào liên
tưởng đến Trương Phi. Đại phủ trong tay hắn khiến ai cũng phải tê cẳng chân.
Nhưng
"Bọn chúng là ai vậy?"
"Hình như là sơn tặc đấy."
"Sơn tặc? Hơ, lần trước là mã tặc, lần này là sơn tặc hả?"

"Vốn dĩ đi đường dài thì gặp sơn tặc với mã tặc cũng là bình thường mà." "Hôi quá."
Phản ứng trái ngược hoàn toàn khác với dự tính của tên sơn tặc.
'Bọn này đúng là điên hết rồi hả?'
Đúng lúc hắn định hét lên thì Lâm Sinh đứng bên cạnh hắn lại hung hăng hét lên trước. "Cái bọn ngu ngốc kia, có biết người này là ai không hả? Đây chính là trại chủ của
Xích Hổ Trại, Cự Sơn Đại Phủ Quách Quỳnh!"
Nam nhân mặt mũi tuấn tú đang nửa nằm nửa ngồi trên mặt đất khó khăn nâng
người dậy rồi dùng chất giọng vô lực hỏi lại.
"Hắn nói gì cơ?"
"Hắn nói là Xích Hố Trại."
"Cấu trại, ngưu trại, long trại gì thì cũng là tội phạm cả thôi." "Nhìn vào là biết ngay."
"Sở thích của mấy tên này thật là."
Ánh mắt của Lâm Sinh tóe ra lửa.
Dù đã nhắc đến cái tên Xích Hổ Trại nhưng sao phản ứng vần nhạt nhẽo thế này?
"Mấy tên này! Nhìn thấy anh hùng của Lục Lâm mà dám phản ứng như thế hả? Ta
đã tính tha cho các người một mạng nhưng có vẻ không được rồi! Bây đâu!"
"Vâng!"
"Cho bọn chúng thấy Lục Lâm là nơi như thế nào đi!"
"Dạ!"
Đám sơn tặc nắm lấy binh khí, bắt đầu tiến về phía xe kéo.
Nhưng đúng lúc đó.
"Ầy, chết tiệt!"
Từ trên xe kéo ló ra một cái đầu.
"Gì đấy?"
"Sơn tặc."
"Mấy cái tên này! Ai cho phép mấy người tranh thủ nghỉ ngơi vậy hả? Còn không
mau xử lý bọn chúng rồi đi tiếp đi?"
"Hừừừừ."
Nghe theo lời của tên tiểu tử từ trên xe ló đầu ra, những người đang ngồi sụp dưới
đất lề mề nhấc người dậy.
"Hầy, đúng là bực cả mình."
"Sư thúc. Giết hết luôn nhé?
"Dù gì con cũng mang danh là đạo sĩ mà! Giết một nửa thôi."
Cự Sơn Đại Phủ Quách Quỳnh không ngăn được vẻ bàng hoàng.
Cứ cho là cái tên Xích Hổ Trại không nổi tiếng đến vậy đi.
Nhưng không lý nào lại có kẻ vượt đường xa vạn dặm leo lên ngọn núi này mà chưa từng nghe đến cái tên Lục Lâm được. Bọn chúng phản ứng như vậy coi có hợp lý không cơ chứ?
ít nhất cũng phải có một tên giật mình run cầm cập mới đúng chứ?
'Bọn chúng bị điên thật hả?'
Hay nói đúng ra thì nhìn bộ dạng của bọn chúng có vẻ không được bình thường
cho lắm.
Cái tên đi đầu là hòa thượng đấy, hòa thượng.
Thiên địa ơi, hòa thượng mà lại đi kéo xe. Thậm chí hắn còn đang mặc áo cà sa

vàng vàng đỏ đỏ như người đời thường hay mô tả nữa cơ?
'Ai nhìn vào lại tưởng hắn đến từ Thiếu Lâm Tự không đấy. Hơ hơ.'
Không chỉ vậy.
Phía sau tên hòa thượng đó là một tên quần áo rách rưới, có vẻ như là ăn mày.
Đời này hắn còn có thế nhìn thấy cảnh ăn mày kéo xe ở đâu nữa cơ chứ?
Rồi mấy tên còn lại...
'Có hai đứa là nữ nhân?'
Do mặt mũi bọn chúng lấm lem nên nãy giờ hắn không nhận ra, nhưng giờ nhìn kỹ lại mới thấy đến cả hai đứa nữ nhân cũng đang kéo xe.
"Mấy cái tên này kéo xe mà còn bày đặt mặc áo choàng gì thế? Đúng là một đám dị hợm. ô hô! Có thêu họa tiết nữa à? Đạo sĩ gì mà lại thêu họa tiết hoa hòe lên áo..." Hửm?
Hoa?
Cái đó... ơ?
Vậy họa tiết đó là...
'Hoa mai?'
Quách Quỳnh từ từ trợn tròn mắt. Đôi mắt hẳn càng lúc càng mở to đến cực hạn. 'Hoa, hoa mai?'
Đạo sĩ mặc áo choàng thêu họa tiết hoa mai?
'Đâu rồi? Thắt lưng của bọn chúng...'
Kiếm? Kiếm cũng khắc họa tiết hoa mai?
Cằm của Quách Quỳnh bắt đầu run run.
'Ta đã từng nghe qua...'
Đúng vậy. Chắc chắn hắn đã nghe qua rồi. Vậy nên...
Nếu là Đạo Mòn sử dụng hoa mai làm biểu tượng, vậy là những người không lâu trước đây đã đánh bại đám Vạn Nhân Phòng rồi...
'...ơ hơ? Ơ'
Mặt mũi Quách Quỳnh tái mét không còn giọt máu.
Nhưng Lâm Sinh đứng bên cạnh hắn lại không nắm bắt được tình hình, vừa ngạo mạn hất cằm vừa la hét ầm ĩ.
"Mấy tên tiểu tử thối này! Hôm nay ta sẽ lột da các ngươi đem cho thú rừng ăn! Dám bước vào lãnh địa của Xích Hổ Trại, các ngươi sẽ phái hối..."
"Aaaaaaaaaa! Câm mồm đi! Cái thằng điên này!"
BỐPPPP!
Cú đấm của Quách Quỳnh làm hàm của Lâm Sinh méo sang một bên. Mấy chiếc răng bị gãy văng ra như đá bắn ra từ ná bắn chim, Lâm Sinh ngã sõng soài ra đất như một con ếch.
Lâm Sinh bất ngờ bị cho ăn một quyền run rấy đứng dậy, nhưng Quách Quỳnh thậm chí còn chẳna thèm liếc đến hấn.
"Hộc! Hộc! Học!"
Mồ hôi chảy ròng ròng trên gương mặt của hân. Bọn sơn tặc không biết đám người kia thuộc danh môn đại phái, bọn chúng chỉ thấy Quách Quỳnh đột nhiên quỳ rạp
tại chỗ rồi hô lớn.
"Qu, Quách mỗ diện kiến các đạo trướng đại Hoa Sơn phái!"
Tiếng hô chứa đựng ý chí quyết tâm dù có thế nào cũng phải sống sót qua kiếp
nạn này.

"Còn không mau quỳ xuống! Bọn ngu này!"
Quách Quỳnh hét lớn, đám sơn tặc xung quanh cũng nhanh chóng quỳ xuống đất. Muốn kiếm ăn bằng nghề sơn tặc thì điều kiện tiên quyết thứ nhất là phải tinh ý, điều kiện tiên quyết thứ hai đó là nhìn lại điều một.
Bạch Thiên rút kiếm ra, rồi hắn dùng ánh mắt ngơ ngác nhìn đám sơn tặc.
"Bọn chúng làm sao thế?"
"Con cũng không biết nữa."
Gương mặt lúc nãy lại từ trong xe ló ra lần nữa.
"Ầy, chưa đi nữa hả?"
Chỉ trong chớp mắt, Quách Quỳnh liền nhận ra ai là kẻ đứng đầu nhóm người này, hắn lại lớn giọng hô lên.
"Đạo trưởng!"
"Hửm?"
Ánh mắt của Thanh Minh hướng về phía Quách Quỳnh.
"Xin hãy tha cho chúng tại hạ!"
Bốp!
Quách Quỳnh dập đầu xuống đất.
Hành động của Quách Quỳnh nằm ngoài dự tính của Thanh Minh, hắn hỏi Bạch Thiên.
"Sư thúc bảo là sơn tặc mà?"
"Thì đúng là vậy mà."
"Nhưng sao hắn lại thế kia?"
"Thế mới nói."
Thanh Minh nghiêng đầu nhìn các môn đồ Hoa Sơn mặt mũi lấm lem bụi bấn. Rồi đột nhiên hắn gật đầu như thể đã hiểu ra điều gì đó.
Nói đúng ra là.
Mấy người còn giống sơn tặc hơn ấy chứ.
Đây là nhận xét khách quan đấy. Vô cùng khách quan.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro