Chapter 446. Không ngờ lại gặp được người hợp ý ta như thế này(1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 446. Không ngờ lại gặp được người hợp ý ta như thế này(1)
"Thiên địa ơi."
"Thiết Thần Tướng kia"
Đám sơn tặc của Đại Hổ Trại hoàn toàn không có ý định ngậm mấy cái miệng đang há to kia lại.
Thiết Thần Tướng, một trong sô' Lục Lâm Thập Ảnh mà lại bại trận ư?
Tất nhiên chuyện đó vẫn có thể xảy ra. Tuy cái tên Lục Lâm Thập Ảnh là biểu tượng của sức mạnh ở Lục Lâm, nhưng nó cũng không phải là biếu tượng tuyệt đối. Nhưng việc Thiết Thần Tướng bị đánh bại bởi sức mạnh chứ không phải thứ gì khác lại là một chuyện khác nữa kìa.
Thiết Thần Tướng là ai cơ chứ?
Giữa đám sơn tặc tập trung đông đúc ở vô số sơn trại của Lục Lâm, nói về sức mạnh, hắn sẽ vô cùng hổ thẹn nếu phải xếp thứ hai. Thế mà một kẻ như hắn lại bị tên đạo sĩ nhỏ thó đó đả bại hoàn toàn bằng sức mạnh.
Bọn chúng bàng hoàng ngơ ngác nhìn Thiết Thần Tướng Bàn Xung, rồi bỗng nhiên giật mình bừng tỉnh. Chúng gấp gáp chạy về phía hắn.
"Thiết Thần Tướng!"
"M, mau mang cáng đến đây! Mau lên!"
Chỉ cần nhìn thấy bộ dạng thắt lưng vặn ngược, miệng sùi bọt mép là có thế biết hắn thật sự bị thương rất nặng.
Nhưng đối diện với sự hỗn loạn đó của bọn chúng, Thanh Minh chỉ dùng vẻ mặt lạnh nhạt mà nói.
"Không cần phải lo lắng đến thế đâu. Chỉ là ngất xỉu thôi. Ta đã kiếm soát sức
mạnh đế không làm hắn bị thương đấy."
"Nhưng mà thắt lưng"
"Có lẽ cơ bắp có bị thương một chút. Không có vấn đề gì to tát đâu, không cần bận tâm."
"À... Nếu vậy thì được rồi."
Đám sơn tặc liên tục gật đầu. Thanh Minh là người trực tiếp đọ sức với Thiết Thần Tướng nên chắc chắn sẽ biết rõ nhất về tình trạng của hắn rồi.
"Tiểu đạo trưởng đúng là đỉnh thật đẩy."
Bọn chúng nhìn Thanh Minh bằng ánh mắt đầy cảm thán.
Việc kiếm soát sức mạnh đế không đâ thương đối thủ trong một trận so tài sức mạnh như thế này khó khăn đến nhường nào, người thuần thục võ công không thể không biết điều đó. Ấy thế mà trong lúc đối đầu với Thiết Thần Tướng Bàn Xung, Thanh Minh vần có thế nhàn nhã như vậy ư?
"Gì chứ. Cũng đâu có gì to tát."
"Không đâu, không đâu! Chuyện này đúng là đỉnh thật đấy. Thiên địa ơi! Rốt cuộc thân lực đó từ đâu mà ra vậy chứ?"
"Hê hê. Thật sự đâu có gì to tát đâu mà."
"Quả là dũng lực từ thiên không giáng thế! Đạo sĩ cứ như là Thiên Tướng hạ phàm vậy."
Thanh Minh vừa ngại ngùng gãi gãi sau đầu vừa cười.
Nói rồi đám sơn tặc từ nãy đến giờ đứng nhìn Thanh Minh liền ùn ùn lao đến bao quanh hắn.
"Trời đất ơi, cơ thể cũng đâu có vai u bắp thịt lắm đâu."

"Không phải, không phải! Nhìn cánh tay này đi! Nhìn cái bắp tay rắn chắc như cường thiết này này."
"Ây gu! Nhấn vào mà vần không bị lún luôn."
"Ây da! Cỡ này mới có thể dùng sức đánh bại được Thiết Thần Tướng chứ! Thân hình không phải là tất cả đâu!"
Những lời khen ngợi và tán thưởng tuôn ra như thác đổ, Thanh Minh liên tục cong cong khóe môi.
'Lại là một phong vị mới mẻ nữa.'
Tất nhiên đây không phải lần đầu tiên hắn được tán thướng như vậy, nhưng cảm giác mà sự tán thưởng này mang lại lại hoàn toàn khác. Sự khen ngợi về sức mạnh đơn thuần chứ không phải võ công lại có gì đó khá kích thích đối với một nam nhân.
"Kim Cang Lực Sĩ! Kim Cang Lực Sĩ!"
"Hê hê."
"Là nam nhân thì phải nói đến sức mạnh! Sức mạnh!"
"Hê hê hê hê."
"Khà! Thiên hạ đệ nhất lực sĩ đây rồi! Thiên hạ đệ nhất lực sĩ!"
"Khà khà..."
Đám sơn tặc hô hào ầm ĩ.
Nhìn đám sơn tặc vừa lao nhao vừa bao vây lấy Thanh Minh, Nhuận Tông nghiêng
đầu.
"Không phải chứ, dù sao thì người của phe bọn chúng cũng vừa mới bị bẻ gãy that
lưng mà sao phản ứng lại"
Lâm Tố Bính vừa cười lớn vừa nói.
"Ta đã nói rồi mà. Quy tắc của Lục Lâm là cường giá vi tôn."
"Dù vậy thì"
"Đừng đánh giá Lục Lâm như một môn phái bình thường."
Lâm Tố Bính bung quạt ra.
"Sơn trại của Lục Lâm trải rộng khắp thiên hạ. Nếu nói ngược lại thì điều đó có
nghĩa là hơn một nửa số người dù cùng thuộc Lục Lâm nhưng câ đời này có khi
còn không thể nhìn thấy mặt nhau."
"À"
Ánh mắt của hắn bổng trở nên nặng nề.
Thật ra đây cũng chính là vấn đề lớn nhất của Lục Lâm.
Lục Lâm là một thế lực lớn mạnh, đồng thời cũng là một liên hiệp thế thống nhất
sức mạnh của các sơn trại. Quyền lực của Lục Lâm Vương là hoàn toàn vững chắc, nhưng đó cũng chỉ là quyền lực của riêng mình Lục Lâm Vương mà thôi. Các sơn
trại dù là mạnh hay yếu cũng không có khả năng ràng buộc lẫn nhau.
Cái Bang cũng là một môn phái trải rộng khắp thiên hạ, bọn họ đã tạo nên hệ thống
cấp bậc từ Nhất Kết đến Thập Kết và phân biệt thượng hạ một cách rất rõ ràng,
nhưng trái lại ở Lục Lâm chỉ có hệ thống cấp bậc riêng lẻ trong mỗi sơn trại mà
thôi.
Vì vậy nên trong trường hợp xâm phạm khu vực kiếm ăn hay phát sinh vấn đề gì
khác, các sơn trại thường rất hay gây chiến với nhau.
Dù bao đời nay Lục Lâm Vương vẩn sờ hữu sơn trại của riêng mình, nhưng lý do mà họ phái đi khăp thiên hạ như những ké lưu lạc đó là đế xứ lý những cuộc phân

tranh giữa các sơn trại và củng cô' sự đoàn kết tưởng chừng như đã bị cắt đứt giữa bọn chúng.
"Với Lục Lâm, khái niệm đồng minh không to tát đến thế. Cùng lắm cũng chỉ là những người đồng minh mà thôi. Cường giả vi tôn chính là khái niệm giúp Lục Lâm đoàn kết làm một với nhau. Nếu kẻ mạnh hơn trở thành đồng minh của bọn ta thì việc kiếm sống cũng sẽ dễ dàng hơn không phải sao?"
"Tại hạ không hiếu lắm nhưng mà"
Nhuận Tông trà lời với vẻ mặt lơ ngơ, Lâm Tô' Bính bật cười.
"Sơn trại đầu tiên mà các vị hiệp khách chính phái đây tìm đến khi hành tấu giang
hồ là nơi nào chứ?"
"E hèmmm."
Nghe Lâm Tố Bính hỏi vậy, Bạch Thiên hắng giọng thật lớn.
"Nghĩ kỹ lại thì cả Hoa Chính Kiếm cũng..."
"Cái đó..."
Trong suốt quãng thời gian hành tấu giang hồ với Thanh Minh, nhờ dẹp sạch đám sơn tặc và bọn vô lại nên hắn mới có được cái danh hiệu Hoa Chính Kiếm.
Hắn cho rằng đấy là chuyện rất đáng tự hào, nhưng ở trước mặt thủ lĩnh của đám
sơn tặc như thê' này, mọi lập trường của hắn đều trở nên mơ hồ.
"Không sao. Không nhất thiết phải biện minh gì đâu. Dù sao cũng là chuyện tốt
mà."
"...E hèm."
Bạch Thiên vẻ mặt gượng gạo vừa mới quay đầu lại thì Lâm Tô' Bính đã nhún vai. "Vả lại đó cũng chỉ là một sơn trại nhỏ không trực thuộc Lục Lâm."
"À, thì ra là vậy."
"Nhưng cho dù có là một sơn trại lớn không đáng bị đem ra so sánh với sơn trại đó
đi chăng nữa thì cũng hoàn toàn không thể tránh được sự uy hiếp â'y đâu. Vì có biết bao nhiêu người cũng muốn đánh bại sơn trại và trở nên nổi tiếng như Hoa Chính Kiếm đây mà."
Chiêu Kiệt mạnh mẽ gật đầu.
"Thế lực chung rất lớn mạnh nhưng ngược lại, từng sơn trại riêng lẻ lại rất yếu ớt." "Chính xác."
Lâm Tô' Bính nhìn Chiêu Kiệt tỏ vẻ hài lòng.
"Lục Lâm Thất Thập Nhị Trại rất đáng sợ, nhưng có khá nhiều người cho rằng chỉ
một sơn trại riêng lê thôi thì làm gì được. Lỡ như tuyệt đại cao thủ đến gây phiền nhiễu ở sơn trại thì biết phải làm thế nào? Không thế báo quan, cũng không có nơi nào giúp đỡ."
"Vì vậy nên các thành viên Lục Lâm mới tôn sùng kẻ mạnh, những kẻ có thể trở
thành hậu thuẫn cho bọn họ. Không phái vì đầu óc đơn giản nên đám sơn tặc mới
tôn sùng kẻ mạnh, mà là vì kẻ mạnh có thể đảm bảo cho cuộc sống của bọn họ,
nên họ mới muốn kết mối nhân duyên."
"ừm."
Nhuận Tông gật đầu. Nghe Lâm Tô' Bính nói như vậy, có vẻ hắn đã hiếu tại sao bọn họ lại phản ứng nhiệt tình thê' kia rồi.
Lâm Tô' Bính vừa nhìn Thanh Minh bằng ánh mắt mới mẻ vừa cười.
"Vì thê' nên tiểu đạo trường đó chắc chắn cũng không phải dạng thường rồi."
"Hả?"

"Hắn bắt chuyện một cách tự nhiên với các thành viên Lục Lâm, những người vốn
dĩ rất khó gần, tán gẫu với bọn họ, không hề có ý tỏ ra rằng mình là kẻ thù. Nếu tiếu đạo trưởng không nói lời nào cứ thế quay đi sau khi chiến thắng thì liệu cảnh tượng
ấy có diễn ra không? Điều đó có nghĩa là hắn biết rất rõ mình nên làm gì."
"Đứng trên lập trường của đạo sĩ mà nói thì việc trò chuyện với đám sơn tặc mà nói hoàn toàn không có chút khoảng cách như thế kia không phải là việc dễ dàng đâu,
chỉ với vài câu nói mà đã điều khiến được bầu không khí rồi... Quả là một nhân vật
đặc biệt."
Các môn đồ Hoa Sơn quan sát ánh mắt của Lâm Tố Bính rồi nhìn nhau.
'Nó vốn là người như thế mà...'
'Hình như có sự hiểu lầm nghiêm trọng ở đây rồi?'
Thanh Minh là đứa dù có đang ở đại hội tỉ võ cửu Phái Nhất Bang đầm máu nhưng
chỉ cần được khen ngợi là nó sẽ thu liềm lại như vậy đấy. Không cần biết sơn tặc
sơn tiếc gì, chỉ cần khen ngợi là nó lại như thế!
"Dù sao thì... Mọi chuyện đã kết thúc tốt đẹp rồi nhỉ?"
"Phải. Đúng vậy. Rất..."
Lâm Tố Bính ngập ngừng không nói hết câu, sau đó lại kiên định tiếp lời.
"Tốt đẹp quá mức ấy chứ."
Ánh mắt của hắn hơi sáng lên.
'Không ngờ chúng lại bị khuất phục chỉ bởi sức mạnh như thế.'
Mặc dù họ tôn sùng kẻ mạnh, nhưng kẻ mạnh thì cũng có thời thôi. Nếu việc tôn
sùng kê mạnh xuất phát từ ý chí sinh tồn chính đáng, thì cũng có thế gọi việc ưu ái
kẻ có thân lực mạnh mẽ là khuynh hướng của Lục Lâm.
Thanh Minh đã thành công trong việc sử dụng hình thái hoàn hảo nhất của hắn đế
lôi kéo sự yêu mến của bọn họ rồi.
Và sự thật này sẽ sớm lan ra khắp các sơn trại trong thiên hạ mà thôi. Lâm Tố Bính
sẽ làm như thế.
"Vạn tuế!"
"Hoa Sơn Thần Long vạn tuế!"
Đám sơn tặc mà hắn cai quản bấy lâu nay đang đẩy bầu không không khí lên cao
trào.
Bây giờ nhìn lại thì có vẻ như hắn không cần phải làm điều đó nữa. Chỉ với những
việc mà Thanh Minh đã làm, bầu không khí này đã được đẩy lên một cách hết sức
tự nhiên rồi.
Lâm Tố Bính hài lòng với cách mà tình thế đang xoay chuyến, hắn gật đầu với
gương mặt mãn nguyện. Rồi hắn đứng dậy hô lớn.
"Chà, uống rượu thôi! vốn dĩ sau khi giải quyết xong đại sự thì phải uống rượu rồi
thối bay những thứ vặt vãnh đi mà! Nào! Mang số rượu ở đây... Khục! Ây hầyyyyyy! Khục!"
"...Ho ra máu luôn rồi kìa?"
"À. Không phải bệnh truyền nhiễm nên không cần phải lo... Khục! Hừ... Chết mất
thôi. Khục! Khục!"
Bạch Thiên và những người đi cùng nhìn thấy Lâm Tô' Bính ho như sắp văng nội
tạng ra ngoài thì lén lén bước lùi lại. Rồi bọn họ nhìn Thanh Minh, người đang bị bao vây bởi đám sơn tặc.
Nhuận Tông vô lực mở miệng.

"...Không biết có phải chỉ mỗi mình con nghĩ như thế này không nữa." "Vừa hay ta cũng đang nghĩ như thế đấy."
"Sư thúc cũng vậy á? Quào, con cũng thế đấy!"
Bạch Thiên vừa nhìn Thanh Minh bằng ánh mắt bất lực vừa lầm bầm. "...Không biết ai là sơn tặc, ai là đạo sĩ nữa."
"Đúng là hợp nhau quá. Cứ như nó sống ở đây từ đầu vậy."
"Phải đấy."
Bọn họ đều đồng loạt thở dài.
Tiếng hò reo của đám sơn tặc hòa lẩn với tiếng cười khanh khách của Thanh Minh vang lên.
Một đám lửa trại cháy rực lên.
Phía trên ngọn lửa bập bùng đó là nguyên một con lợn nướng, bình rượu được chia đi khắp nơi. Đám sơn tặc ngồi tụm năm tụm ba, uống rượu thỏa thuê.
Ánh mắt của Hồng Đại Quang đột nhiên dao động.
'Mình đã nhìn thấy cảnh này ở đâu rồi thì phải?'
Nhầm lẫn hả ta?
À không, không phải nhầm lẫn...
Dù có giàu kinh nghiệm đến mấy thì hắn cũng làm sao biết được rằng bọn sơn tặc ở sơn trại tổ chức tiệc tùng như thế nào chứ?
Vậy nên có thể nói yến tiệc do Hoa Sơn tổ chức không khác gì với yến tiệc do đám sơn tặc này tố chức cả.
"Thật sự giống y hệt luôn còn gì?"
Mà không, ngược lại Hoa Sơn có vẻ hơi nguyên thủy hơn một chút. ít nhất thì bọn sơn tặc này không có lột áo ra mà nốc rượu.
ừm, giống y như vừa mới được truyền lại vậy.
"Ahahahaha! sống bao lâu nay cuối cùng cũng có ngày ta được nhìn thấy hòa thượng uống rượu rồi! uống đi! uống đi, tiểu sư phụ!"
"A di đà Phật. Có vẻ như các thí chủ hoàn toàn không biết cách uống 'cốc trà' rồi. Dùng ly uống 'cốc trà' không phải là tửu đạo đâu."
"Ây gu? Nhìn tiểu sư phụ này đi?"
"Chà, cất ly sang một bên đi. Thử uống một lần cho đã xem nào."
Nhìn thấy Tuệ Nhiên cuối cùng cũng cầm bình rượu lên tu một cách hết sức tự nhiên, Hồng Đại Quang quay đầu nhìn về phía chân trời xa xăm.
'Phương trượng,'
Sao ngài lại gửi hắn đến Hoa Sơn vậy chứ?
Rốt cuộc là ngài mong đợi sẽ nhìn thấy điều gì?
Không biết từ lúc nào mà Tuệ Nhiên đã nhúng chàm của Hoa Sơn rồi kìa.
Hồng Đại Quang thở dài. Người thì mặc hoàng y biểu tượng của Thiếu Lâm nhưng lại đang đấu tửu bất từ, ai nhìn thấy cánh này chắc cũng nghĩ hắn là hoà thượng phá giới gây nên tội nghiệt rồi chạy trốn khỏi Thiếu Lâm quá.
Với lại...
"Ng, người tiếp theo!"
Huỵch.
"Hừừừừ."
Lại thêm một người nữa ngã xuống bên cạnh đám người đang nằm lăn lộn trên
đất.

Chiêu Kiệt nhìn người vừa mới ngã gục như bình rượu bị ném xuống đất, tặc lưỡi. Hắn nói với đôi mắt nửa nhắm nửa mở.
"Ầy. Không có ai giỏi uống rượu hết hả? Sơn tặc gì mà lại như thế này?"
"Tránh, tránh ra! Để ta! Ta sẽ đối đầu với ngươi!"
"Tốt, tốt lắm! Chà! uống đi!"
Hồng Đại Quang nhắm chặt mắt.
ở bên đó, Chiêu Kiệt đang bận dùng rượu hạ gục đám sơn tặc rồi.
Hình như ở Hoa Sơn hắn đâu phải kiểu người giỏi uống rượu như thế. Núi vắng hố, khí xưng vương đây mà, không có con sâu rượu Thanh Minh nên Chiêu Kiệt uống cũng được phết.
Biết nói sao đây nhỉ?
Nơi này rõ ràng là Đại Hổ Trại, nhưng bàn rượu lại hoàn toàn do các môn đồ Hoa Sơn làm chủ. Cứ như là Hoa Sơn lập ra sơn trại rồi mời khách đến vậy.
"Dù sao thì bọn họ vẫn là những người rất đặc biệt."
Hồng Đại Quang tặc lưỡi, ánh mắt của hắn hướng về một nơi.
Nói đi nói lại thì tên tiếu tử đó vần là kẻ đặc biệt nhất.
"Xin hãy nhận của ta một ly."
Lâm Tố Bính đội chiếc mũ quan nhăn nheo lên, cười giả lả. Rồi hắn đấy bình rượu về phía Thanh Minh.
"Hừm."
Thanh Minh cũng cười cười nhận lấy rượu mời. Hân một hơi uống cạn, Lâm Tố Bính liền nói.
"Nhờ ngươi mà mọi việc đã được giải quyết suôn sẻ rồi."
"Ầy. Nhờ vả gì chứ. Lục Lâm... À không, nhờ bệnh thư sinh đã ra sức ấy chứ."
"Ta có làm được gì đâu chứ?"
"Vậy ta sẽ nói là ngươi đã dùng đầu óc của ngươi nhé."
"Hừm."
Lâm Tô' Bính cong cong khóe môi như thể rất thích lời khen vừa rồi.
"Haha. Tính ra khả năng phán đoán của ta cũng không tệ nhỉ?"
"Đúng vậy. Đúng vậy."
"Quả nhiên, đạo trưởng cũng rất thông minh."
"Hê hê. Ta cũng có chút chút năng khiếu."
Lưu Lê Tuyết và Nhuận Tông ở một bên quan sát, vẻ mặt của bọn họ dần dần trở nên méo mó.
'Nói không thấy ngượng luôn hả?'
'Chắc cả hai sẽ tung hô nhau lên trời luôn quá.'
Không cần người khác tâng bốc, chỉ cần hai người bọn họ thôi là đã đủ khí thế để
đi đến cùng trời cuối đất rồi.
"Hahaha. Không ngờ có ngày ta lại được uống rượu cùng với một đạo sĩ như thế này đấy."
"Ta cũng vậy. Có ngờ đâu lại được ngồi chung bàn tiệc với Lục Lâm Vương cơ chứ." Lâm Tố Bính mỉm cười rạng rỡ, hắn rót rượu vào cái ly trống không của Thanh
Minh.
"Nếu tâm đầu ý hợp thì xuất thân có là vấn đề gì đâu đúng không?"
"Phải, phải. Tâm đầu ý hợp mới quan trọng. Với lại..."
Bồng nhiên ánh mắt của Thanh Minh lóe lên một tia lạnh lẽo.

Dù chỉ lướt qua trong giây lát nhưng Lâm Tố Bính cũng không bỏ lỡ mất ánh mắt đó.
"ít nhất chúng ta cũng có thể trở thành đồng minh mà. Miễn là Vạn Nhân Phòng còn tồn tại."
Lâm Tố Bính mấp máy khóe miệng.
"Kẻ thù của kẻ thù chính là bằng hữu."
Thanh Minh vừa gật đầu vừa uổng cạn ly rượu, Lâm Tô' Bính lại rót thêm một ly nữa.
Sau khi Lâm Tố Bính rót đầy ly, Thanh Minh nhận lấy bình rượu rồi cũng rót y như vậy vào ly của hắn.
Hai người nâng ly rượu của mình lên.
Rồi cả hai mỉm cười vui vẻ như thế rất hài lòng về đối phương. Đến độ Nhuận Tông và Lưu Lê Tuyết cũng phải lo lắng
'Không phải bọn họ thân thiết với nhau quá sao?'.
Nhưng không giống với vẻ bề ngoài, tâm tư của bọn họ lại có hơi khác biệt.
'Đám sơn tặc khốn kiếp!'
'Đúng là lũ đạo sĩ thối!'
Hai người vừa mỉm cười rạng rỡ vừa trao đối ánh mắt với nhau.
"Vì tình bằng hữu!"
"Vì tình đồng minh!"
Keng!
Ly rượu của hai người họ chạm nhau giữa không trung.
"Hahaha. Không ngờ lại gặp được người hợp ý như thế này."
"Đúng vậy. Ta cũng thấy thần kỳ nữa."
Vừa mỉm cười xã giao, hai bọn họ vừa nghĩ trong đầu.
'Tự ta đã phải mò đến tận đây, ta nhất định sẽ ra sức lợi dụng ngươi.'
'Ngươi vào nhầm chỗ rồi. Ta sẽ rút sạch xương tủy của ngươi không chừa một thứ gì
Hai kẻ nham hiểm nhất thế gian đang vô cùng tự tin rằng mình đã lừa được đối phương rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro