Chapter 477. Cho thức ăn ngon thì là người tốt cả! (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 477. Cho thức ăn ngon thì là người tốt cả! (2)

Bóng tối dày đặc.
Chỉ có ánh sáng hiu hắt từ vài ngọn nến phát ra. vốn dĩ, ánh sáng phải là thứ đấy lùi bóng tối. Thế nhưng, màn đêm đen ở nơi này đã đi ngược lại với quy luật đó, bao trùm cả ánh sáng.
Ánh nến run rấy, le lói chút sáng, hàn khí bao phủ khắp không gian như thể đến cá hơi thở cũng sẽ bị đóng băng ngay lập tức.
Nếu như hàn băng địa ngục có tồn tại, vậy thì chẳng phái nó chính là nơi này rồi hay sao?
ở giữa không gian lạnh lẽo, tiêu điều hoang vắng đó, có một lão trượng vần đang phủ phục.
Sự tôn kính lớn nhất mà con người có thể biểu hiện ra là gì?
Lão ta có thế trả lời câu hỏi đó.
Đầu và hai khuỷu tay. Và cả hai đầu gối của lão ta chạm xuống nền giữa lúc những cơn gió bấc lạnh thấu xương tủy đang thối đến. Vậy mà lão ta vần thế hiện sự tôn kính vô hạn của mình trong khi chịu đựng cơn đau buốt tột cùng mà cái lạnh đem lại.
Một tấm vái lớn từ trên trần rủ xuống giống hệt như một bức tượng thần trước mắt lão ta. Những hình thù được thêu trên đó cũng kỳ quái đến mức đáng sợ.
Tam Thủ Lục Tí.
Hình dạng của một Atula khống lồ với ba đầu và sáu tay bay phất phơ trong gió.
Cho dù có ăn gan hùm đi nữa, thì chẳng có ai lại không cảm thấy sợ hãi trước cánh tượng này.
Thế nhưng, lão ta vẫn dập đầu lạy, chẳng lộ ra chút cảm giác sợ hãi nào. Trên người lão chỉ toát ra một sự tòn kính vô hạn.
"Thiên Ma Tái Lâm, Vạn Ma Ngưỡng Phục."
Miệng lão ta không ngừng lấm bấm.
"Thiên Ma Tái Lâm, Vạn Ma Ngưỡng Phục."
Rốt cuộc lão ta đã nói câu này bao nhiêu lần rồi?
Hàng nghìn, hàng vạn, hay cả trăm vạn lần.
Lão ta cứ lấm nhấm, rồi lại lấm nhấm, ấy thế nhưng, chỉ có tiếng gió đáp lại lão. Cuối cùng, khoảng thời gian kiên nhẫn chờ đợi cũng đã kết thúc, bây giờ đã đến lúc Rầm!
Lão ta đột nhiên đập mạnh đầu xuống sàn. Sau đó đè mạnh khuỷu tay và đầu gối xuống. Hành động này của lão không ngừng lặp đi lặp lại. Chẳng biết lão đã thực hiện hành động ấy trong bao lâu, mà nền của động huyệt đã hằn in lại dấu vết của lão rất sâu. "Đến lúc hiến tế rồi."
Lễ tế thành kính được tiếp tục.
Cộp. Cộp. Cộp.
Tiếng bước chân rất nhỏ từ phía sau phát ra.
Từng bước thận trọng tiến lại như thế toàn bộ dây thần kinh ở bàn chân đều đang tập trung hết cỡ. Tiếp đó là một âm thanh không thể giấu nối sự căng thẳng, khe khẽ cất lên.
"Thưa Giáo chủ."
Lão ta vần không nhúc nhích dù đã nghe thấy tiếng thuộc hạ gọi.
"Thưa Giáo chủ. Thuộc hạ có điều muốn bẩm báo."
Kẻ tôn sùng một linh hồn đến cuối đời cuối cùng cũng chầm chậm ngấng đầu lên nhìn về phía trước.
Hình dạng của Atula khống lồ vẩn bay phần phật.
Ánh mắt của lão nhìn chằm chằm về một phía, nhưng lại giống như chẳng cố định ở một nơi nào. Tựa như lão chỉ nhìn về phía trước, nhưng cũng có thế nhìn thấu cả những gì ở phía sau.

"Thiên Ma Tái Lâm, Vạn Ma Ngưỡng Phục."
Lão ta tiếp tục lấm nhấm bằng một giọng thành khấn, rồi lại dập đầu xuống sàn.
Và.
Kétttttttttt.
Lão ta giữ nguyên tư thế đầu cùng hai khuỷu tay và đầu gối đang dập xuống sàn, cứ thế lùi về sau rời khỏi vị trí vừa rồi.
Đến hoàng đế cũng không nhận được sự tôn kính này.
Không có ai giám sát, cũng không có ai canh chừng, thế nhưng lão ta vẫn không quên thể hiện sự tôn kính dù chỉ một thời một khắc. Lão ta không vận nội công, chỉ dùng nhục thế chịu đựng cơn đau.
Cho tới khi lùi ra tới tít tận bên ngoài, lão ta mới từ từ đứng dậy.
Tách.
Trên trán lão ta xuất hiện vết rách do bị kéo lê trên sàn, máu bắt đầu chảy ra. Nhưng lão chẳng nghĩ tới việc lau đi, chỉ quay lại nhìn người đang phủ phục kia. Ánh mắt vốn tràn ngập sự sùng bái của lão ta bỗng chốc bừng bừng sát khí, lạnh lẽo hơn cả gió tuyết phương Bắc.
"Ngươi dám ."
Uy áp tỏa ra trên người lão bắt đầu đè ép người đang phủ phục kia xuống.
Rắc rắc.
Cơ thế của hắn bị vặn xoắn lại.
"Hự."
Cả thân người hắn đều phát ra tiếng xương gãy một cách đáng sợ. Thế nhưng, hắn lại không dám nghĩ đến chuyện hét lên. Bởi vì hắn biết rõ cái chết khủng khiếp mà hắn không thể tưởng tượng nối đang chờ đợi mình ngay khi hắn mở miệng hét.
"Sao ngươi dám cản trở trong lúc ta đang vấn an ngài ấy hả. Cơ thể ngươi phải bị thiên trảm vạn lục, linh hồn ngươi phải bị đốt trong nghiệp hỏa thì ngươi mới nhận ra tội lỗi của mình."
Máu không ngừng phun ra từ miệng và mũi. Thế nhưng tên thuộc hạ ấy chỉ tiếp tục im lặng, ngoan ngoãn chịu đựng sự trừng phạt của lão ta.
Lão nhìn hắn với ánh mắt lạnh lùng, rồi nói bằng một giọng vô cảm.
"Nói đi. Nếu chuyện đó quan trọng đến mức ngươi dám cược câ mạng sống của mình mà quấy rầy ta như thế, thì ta phái nghe ngươi nói xong rồi giết ngươi mới phải đạo chứ."
Kẻ thuộc hạ ấy nói bằng một giọng tuyệt vọng trong cơn đau cùng cực.
"Hắc Nhị Thập Thất Không quay trở về ạ."
Lời vừa dứt, toàn bộ áp lực đè lên thân người hẳn biến mất hoàn toàn.
Rầm!
Đầu hắn đập xuống sàn khi vừa được thả ra đột ngột, thế nhưng, rất nhanh chóng, hắn đã quay về thế phủ phục.
"Không quay về ư?"
"Vâng ạ."
Kẻ được gọi là Giáo chủ đó im lặng như thế lão ta đang trầm ngâm suy nghĩ.
Nơi này là vùng đất của bạch sắc.
Tuy nguy hiểm, nhưng không tồn tại kẻ có thể ngáng đường bọn chúng.
"Hắc Nhị Thập Thất được giao nhiệm vụ gì?"
"Do thám các cư dân ở Bắc Hải ạ."
Giáo chủ liếc nhìn kẻ đang phủ phục.
Đó không phái là một nhiệm vụ khó. Vậy mà hắn lại không trở về, điều đó chỉ có một ý nghĩa duy nhất.

Thấy Giáo chủ trầm ngâm suy nghĩ, kẻ thuộc hạ vội mở lời.
"Ngài có cần thuộc hạ đi điều tra không ạ?"
Sau khi suy tính xong, Giáo chủ mở lời.
"Mặc dù những kẻ không biết thân biết phận sẽ đánh hơi thấy mà tìm đến." Ánh mắt của lão ta bỗng rực sáng.
"Thiên Lự Nhất Thất Hãy đi tìm đi. Hãy tìm rồi giám sát chúng. Nếu chỉ vì sự tồn tại
của chúng mà phá hỏng sự kiện trọng đại này, thì cho dù có thiêu các ngươi dưới hỏa
ngục cả trăm nghìn lần cũng không đủ đế đền tội đâu."
"Thuộc hạ xin tuân mệnh."
Giáo chủ nhìn chằm chằm vào kẻ thuộc hạ.
"Ta sẽ tha cho ngươi lần này. Ngươi hãy nhớ lấy. Lý do ngươi có thế sống chính là vì sự vô lễ của ngươi bắt nguồn từ lòng trung thành với Thiên Ma. Nếu không, thì ta tuyệt đối sẽ không tha mạng cho ngươi."
"Đa tạ ân đức của ngài."
Rầm!
Kẻ thuộc hạ dập mạnh đầu xuống sàn. Máu lại tuôn ra, thế nhưng bây giờ chuyện đó không còn là vấn đề nữa.
Giáo chủ khẽ liếc nhìn hắn, nói.
"Đã đến lúc ngài ấy tái lâm rồi."
Chẳng biết từ khi nào, ánh mắt của lão ta lại hướng về hình ảnh Atula, tràn ngập sự hoan hỉ, cuồng nhiệt.
"Công chờ đợi suốt cả trăm năm của ta, cuối cùng cũng đã đến lúc thu về trái ngọt. Chỉ vài ngày nữa thôi! Điều đó chẳng bõ gì so với công chờ đợi của ta suốt thời gian qua."
Cơ thế của kẻ thuộc hạ cũng không chịu nổi sự kích động mà run rấy.
Giọng nói của Giáo chủ lại vang lên trong không gian tối tăm và lạnh lẽo.
"Ngày ngài ấy tái lâm, thế gian này sẽ được bao trùm bởi tịnh hỏa."
"Thiên Ma Tái Lâm! Vạn Ma Ngưỡng Phục!"
"Khi ngày ấy đến, những kẻ vô thần gian ác sẽ bị thiêu rụi trong kiếp hỏa bao trùm cả thế gian này, và những kẻ phản bội không tin vào sự tái lâm của Thiên Ma sẽ phải trả một cái giá đắt cho sự ngạo mạn, giả vờ sùng đạo của mình."
Ánh mắt của Giáo chủ tràn ngập sự kinh hỉ. Giống như kiếp hỏa đang bừng bừng cháy trước mắt lão ta.
Thế nhưng chỉ lát sau, ánh mắt của lão đã trở về sự lạnh lùng vốn có.
"Ta sẽ không dung thứ cho bất kỳ sai lầm nào. Vì vậy ngươi phải hoàn thành mọi thứ thật hoàn hảo."
"Thuộc hạ xin khắc cốt ghi tâm."
Sau khi ngắt lời, Giáo chủ quay lại nhìn hình dạng Atula. Tên thuộc hạ thấy thế thì yên lặng xoay người rời khỏi động huyệt
Sau khi chỉ còn lại một mình, Giáo chủ khẽ cất lời.
"Hỡi Thiên Ma tôn quý."
Âm thanh tràn ngập nỗi hận vang vọng khắp hang động.
"Xin người hãy nhận lấy cơ thể này làm vật tế, xin người hãy giáng lâm và trừng phạt hết những kẻ đã gây ra tội lỗi."
Lão ta chầm chậm quỳ gối. Rồi bắt đầu tiến về chính giữa động huyệt.
Tất cả hành động của lão ta, đều được thực hiện bằng tư thế không thể thấp hơn. "Oa....."
"Thần kỳ quá."
Một thế giới mới lạ mở ra ngay trước mắt họ sau khi bước vào trong bức tường thành trắng xóa.

Các môn đồ Hoa Sơn không ngừng trợn tròn mắt quan sát xung quanh.
Những tòa nhà được xây dựng theo một lối kiến trúc đặc biệt không thế tìm thấy ở Trung Nguyên. Nơi này trông giống một đô thành hơn là một môn phái.
"Công nhận bức tường thành lớn thật."
"Giống Thành Đô của Trung Nguyên quá."
Tuy không mới, nhưng việc một đô thị có quy mô cỡ này xuất hiện ở Bắc Hải cằn cỗi đúng là một điều vô cùng thần kì.
Họ nhìn thấy những người đi qua đi lại trong những tòa nhà trông giống như nhà dân. Và đương nhiên, những người dân ấy cũng không thể rời mắt khỏi các môn đồ Hoa Sơn. "Hình như lâu lắm rồi họ mới thấy người Trung Nguyên nhỉ? Giống như một điều gì rất thần kì ấy."
Chiêu Kiệt có chút cọc cằn trả lời Nhuận Tông.
"Chứ không phải con người kéo xe ngựa đi mới là một điều thần kì à?"
À... Đúng rồi.
Bởi vì bây giờ hắn cảm thấy chuyện đó đã trở thành một điều đương nhiên nên không có nghĩ tới.
Trong khi ấy, ánh mắt của Đường Tiếu Tiểu lại nhanh chóng liếc nhìn xung quanh. Nàng quan sát kĩ từng người, rồi hỏi gã cung đồ dần đường của Băng Cung.
"Những người này đều là cung đồ Băng Cung sao?"
Thế nhưng, gã nam nhân dần đường với gương mặt vốn luôn lạnh lùng đã bối rối quay lại nhìn nàng.
Hẳn ta suy nghĩ một hồi rồi cất lời. Dù sao thì hắn cũng không thế làm ngơ trước câu hỏi của vị khách đã được Cung chủ công nhận.
"Không phải."
"Vậy bọn họ là ai?"
"Bọn họ là người dân của Bắc Hải. Cung đồ Băng Cung là những võ giá học võ công của Băng Cung. Bọn họ chỉ là những người dân bình thường chịu ơn huệ của Băng Cung mà thôi."
Đường Tiếu Tiếu khẽ gật đầu. Có vẻ như nơi này cũng khá giống với Đường Môn.
Hắn ta quan sát sắc mặt của nàng rồi nói tiếp mà không đợi nàng hỏi.
"Băng Cung không ngần ngại ban tặng ân huệ cho những người tin tưởng và làm theo mình. Vậy nên, tất cả những người ờ đây đều tin tưởng Băng Cung tuyệt đối."
Đường Tiểu Tiểu nheo mắt tỏ ý không hài lòng.
Đúng lúc nàng định mở miệng thì Lưu Lê Tuyết đã nhanh chóng kéo tay áo nàng ngăn lại.
Cuối cùng Đường Tiếu Tiểu chỉ còn cách miễn cưỡng ngậm miệng lại.
Bầu không khí vừa trở nên có chút kỳ quái, Thanh Minh ở phía sau liền cất lời.
"Vậy bây giờ chúng ta đang đi đâu?"
"Đương nhiên là Băng Cung rồi."
Hắn ta ngẩng cao đầu nhìn về phía tòa thành cao vời vợi kia đáp.
"Bởi vì các vị là khách của Băng Cung."
Thanh Minh cười như thể điều này thú vị lắm. Bạch Nhi quấn quanh vào cằm hắn.
Sau khi đi bộ một hồi lâu trên con đường chính ở giữa thành, cuối cùng, bọn họ cũng đã tới Băng Cung.
"Có khách đến!"
Giọng của hắn ta vừa cất lên, cánh cổng ngay lập tức được mở sang hai bên
"Mời vào!"
"Vâng!"
Bạch Thiên đại diện trả lời rồi quay lại nhìn cả nhóm.
cổ khẽ dụi dụi đầu

"Đừng có hành động lỗ mãng đấy."
Thấy ánh mắt của hắn chú ý tới mình, Thanh Minh lắc đầu, tặc lưỡi.
"Thanh Minh."
"Hửm?"
"Ta đang nói con, là con đấy."
"Ta làm sao? Chẳng lẽ trên đời này còn có người thận trọng như ta nữa à?"
"Đương nhiên là trên đời này không được phép có thêm một tên thứ hai giống như con rồi."
Bởi vì đó chính là sự hủy diệt. Hủy diệt đấy.
Bạch Thiên thở dài hạ xe kéo xuống rồi bước ra phía trước. Các môn đồ Hoa Sơn cũng nối gót theo hắn tiến vào Băng Cung.
Dãy hành lang dẫn vào bên trong được trang trí vô cùng hoa lệ. Chỉ cần liếc mắt thôi cũng thấy những tấm vải treo trên tường được làm từ chất liệu cao quý đến mức nào. Độ quý giá của những vật trang trí được đặt ở giữa hành lang khiến người ngoại môn như bọn họ cũng phái cảm thán.
Một lát sau, bọn họ đều ngơ ngác há hốc miệng
Hoa lệ quá
Đúng vậy
Điều đáng kinh ngạc hơn đó là, bất cứ chỗ nào trên hành lang cũng đều được trang trí theo cách này.
Các môn đồ Hoa Sơn vốn lớn lên trong một đạo môn lấy sự gián dị làm nền tảng cảm thấy vô cùng khó tiếp nhận trước sự huy hoàng tráng lệ này.
Đến cả Tuệ Nhiên lớn lên ở Thiếu Lâm Tự cũng giống như vậy.
"A di đà Phật. Hoa lệ quá mức rồi."
"Số tiền dùng để trang trí chỗ này có thế giúp đỡ được rất nhiều người đấy."
Tất cả đều gật đầu đồng tình trước lời nói của Tuệ Nhiên.
Thế nhưng
Một tiếng cười ám muội phát ra từ phía sau. Tuệ Nhiên khó chịu quay đầu lại.
Và quả nhiên, hắn nhìn thấy Thanh Minh với gương mặt đậm chất Thanh Minh.
"Thí chủ lại làm sao nữa thế?"
"À không. Những người khác thì không nói làm gì, nhưng vì ngươi nói như vậy nên ta mới thấy hơi buồn cười một chút."
"Cái gì?"
"Ngươi có biết một bức Kim Phật Tượng ở Thiếu Lâm Tự đáng giá bao nhiêu không? Vậy mà cái gì cơ? Nơi này hoa lệ á? Này, các ngươi chỉ cần bán một cái đại hùng điện đi là đã nuôi sống được cả một ngôi làng rồi đấy! Là cả một ngôi làng đấy!"
"Chuyện, chuyện đó"
"Vậy mà ngươi còn mắng người khác chỉ vì chuyện này ư? Chẳng lẽ Trung Nguyên còn có môn phái nào nhiều tiền hơn Thiếu Lâm nữa à? Nơi này vần còn tốt chán! Trong khi các ngươi đặt hàng chục bức Kim Phật Tượng vô dụng, thì hừ? Hoa lệ ư? Ôi trời ơi!"
Mỗi một lời cay độc của Thanh Minh thốt ra, vai của Tuệ Nhiên lại càng trùng xuống. Cuối cùng, Thanh Minh lắc đầu rồi bồi thêm.
"Dù sao thì đó cũng là cách dạy các ngươi đừng nhìn người khác qua vẻ bề ngoài đấy!" Bạch Thiên không thể nghe tiếp được nữa, thở dài rồi vội vàng ngăn hắn lại.
"Tiểu sư phụ Tuệ Nhiên có phải người tạo ra những bức tượng Phật đó đâu, tại sao con lại quở mắng hắn chứ."
"Vậy thì Phương trượng của Thiếu Lâm cũng phái bị quở trách!"
Ơ?
Nghĩ lại thì?
Bạch Thiên vội vàng trấn tĩnh lại sau khi suýt chút nữa bị tên tiểu tử kia thuyết phục.
"Khụ, dù sao thì con cũng yên lặng đi. Nơi này là Băng Cung đấy."
"Hừ, Băng Cung thì có gì đặc biệt à."
"Ta xin con đấy, làm ơn hãy ngậm cái mồm vào đi, ta xin con đấy!"
Gương mặt của Bạch Thiên nhăn nhó như thể trong lòng hắn đang bừng bừng lửa giận. 'Đưa nó đi gặp Cung chủ Băng Cung có ổn không đây?'
Thà rằng bây giờ quay về ngay còn...
Thế nhưng thật đáng tiếc, Bạch Thiên đã chậm một bước rồi. Ngay khi hắn vừa nghĩ xong cũng là lúc hành lang dài kết thúc. Một đại điện to lớn hiện ra trước mắt họ.
"Woah."
Các môn đồ Hoa Sơn trợn tròn mắt.
Một chiếc ngọc tọa trắng lấp lánh và rực rỡ được đặt ngay chính giữa.
"Đó, đó là bạch kim phái không?"
"Ôi trời ơi, đó là bạch kim ngọc tọa đấy."
'Đại phú gia."
Lời cuối đương nhiên được phát ra từ miệng của Thanh Minh rồi.
Thanh Minh nhìn xung quanh với ánh mắt rực
đang nhắm vào con mồi.
Thế nhưng khác với hắn, các môn đồ Hoa Sơn
đến áp đảo này.
sáng lấp lánh. Giống như một con diều hâu
lại cảm thấy hơi rụt rè trước sự hoa lệ
Đúng lúc ấy.
"Cung chủ giá đáo!"
Một tiếng hét lớn vang lên, cánh cửa đối diện với cánh cửa bọn họ vừa đi vào được mở ra.
Một người nam nhân với thân hình cường tráng khoác trên mình bộ da gấu trắng oai phong bước tới.
'Hóa ra người đó chính là Cung chủ Băng Cung.'
'Quả nhiên.'
Đó là một nam nhân với thân hình rán chắc, làn da trắng, cùng một vết sẹo dài cắt chéo trên mặt. ông ta bước thẳng về phía nhóm Thanh Minh.
Cộp. Cộp. Cộp.
Khí thế đó không hề thua kém so với những tuyệt đại cao thủ mà các môn đồ Hoa Sơn đã từng gặp. Điều đó cũng có nghĩa là vị trí Cung chủ của Bắc Hải Băng Cung không phải là nơi ai muốn ngồi vào cũng được.
Thế nhưng
'Tại sao ông ta cứ đi mãi thế?'
'Ông ta định đi đâu vậy?'
Bọn họ cứ tưởng ông ta sẽ đi về phía ngọc tọa, thế nhưng, ông ta lại cứ tiếp tục đi thẳng về phía bên này.
Cộp.
Cuối cùng, ông ta dừng lại trước mặt Bạch Thiên và Thanh Minh, nhìn họ với gương mặt lạnh lùng.
Sự căng thẳng đến rợn người bao trùm. Một cảnh tượng nghẹt thở.
Đúng lúc ấy.
Mỉm cười.
Gương mặt ông ta hoàn toàn thả lòng, hiện ra một nụ cười không thế thân thiện hơn.
"Ai là Hoa Sơn Thần Long?"
"Là ta!"
Thấy Thanh Minh vừa đáp lời, Cung chủ Băng túm lấy tay hắn.

"Ta đã nghe chuyện từ Cung chủ Dã Thú Cung rồi! Mời vào! Băng Cung nhiệt liệt hoan nghênh Hoa Sơn phái!"
Cung chủ Băng Cung vừa cười hoan hỉ vừa lắc mạnh tay Thanh Minh.
Hể?
Sao phản ứng của ông ta khác với những gì ta đã nghĩ quá vậy? Không lẽ lão này là người tốt sao?
Ầy, có lẽ nào?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro