Chapter 496. Vậy thì để ta giúp ngươi nhớ. (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 496. Vậy thì để ta giúp ngươi nhớ. (1)
Lõm bõm.
Âm thanh vang lên như tiếng bước chân trên dòng nước suối nông.
Lõm bõm.
Mỗi bước chân, âm thanh đó lại vang lên rõ hơn một chút.
Mặc dù đã hàng chục năm tu đạo và bước đi trên con đường đạo gia, nhưng Mai Hoa Kiếm Tôn vẫn được bàn luận là kẻ lóng ngóng trong việc duy trì sự điềm tĩnh.
Nhưng bây giờ không ai có thể bình phẩm về sự điềm tĩnh của hắn. Hiện tại thứ mà hắn đang giẫm lên không phải là nước mà là máu. Khuôn mặt của hắn nhăn nhó đầy thảm khốc.
Thi thể chất cao như núi, máu chảy ra lênh láng trôi thành dòng như kênh rạch. Chỉ cần dừng bước, hắn lập tức có thể cảm nhận một cách rất rõ ràng máu ướt sũng bàn chân rồi thấm đẫm lên đến tận cổ chân.
Hắn không muốn tin tất cả những gì trước mắt hắn là sự thật.
"Đây là..."
Thi Sơn Huyết Hải.
Nếu không có cụm từ đó, thì làm sao hắn có thể diễn tả được cảnh tượng kinh hoàng đang mở ra trước mắt mình cơ chứ?
Đầu ngón tay hắn run lẩy bẩy.
"Làm sao mà con người có thể..."
Dĩ nhiên hắn biết rất rõ.
Đây là chiến trường.
Ở chiến trường tàn nhẫn, suy cho cùng cũng chỉ là một 'trò chơi' chém giết lẫn nhau mà thôi.
Dù biết vậy nhưng hắn vẫn không có cách nào kiểm soát được cơn buồn nôn tởm lợm và cả nộ khí đang sôi sục chỉ trực trào lên từ dưới đáy bụng. Bởi vì sự tàn khốc nơi này rõ ràng đã vượt quá phạm trù mà hắn có thể nghĩ đến.
Làm thế nào mà một người có thể thảm sát người khác như vậy chứ?
So với chuyện giẫm đạp lên một con kiến, thì chuyện này còn tàn độc và dã man đến mức khiến người khác phải rùng mình.
Rắc.
Từ bàn tay đang nắm chặt đến mức trắng bệch phát ra âm thanh chói tai tựa như tiếng xương vỡ vụn. Đến cả mạch máu nổi lên xanh thẫm trên mu bàn tay cũng đang khẽ run lên.
Và ngay lúc đó...
"...ư Thúc."
Một thanh âm mờ nhạt vang đến bên tai hắn.
Ánh mắt kích động của Thanh Minh nhanh chóng quay phắt sang một bên. Trước khi não kịp đưa ra phán đoán, cả cơ thể hắn sớm đã nhanh như tia&jky22680cute; chớp bắn đến một nơi nào đó.

Hắn nhanh chóng đào bới các thi thể đang xếp chồng lên nhau, rồi nắm chặt lấy bàn tay của một sư điệt vẫn còn lưu lại một tia ý thức.
"Mi, Minh Đảo! Minh Đảo!"
Rồi hắn bắt đầu truyền chân khí vào cánh tay đang bắt đầu nguội lạnh của Minh Đảo.
Giọng nói của Thanh Minh đã run rẩy tột độ, bối rối nắm chặt lấy sư điệt.
"Mi... Minh Đảo. Con không sao chứ. Hửm? Ta...ta..."
Nhưng ngay khoảnh khắc đó ánh mắt của Thanh Minh đã chạm tới phần hạ thể của Minh Đảo, rồi bản thân phút chốc suy sụp rơi vào tuyệt vọng.
Đôi môi bị cắn rách, máu chảy xuống ròng ròng.
Hắn không nhìn thấy phần dưới thắt lưng của Minh Đảo.
Đừng nói là hắn, cho dù có là Đại La Thần Tiên xuất hiện cũng không thể nào cứu được đứa trẻ này.
Nhưng hắn đã nói gì ư?
"Sẽ ổn thôi. Sẽ ổn thôi, Minh Đảo à. Sư thúc sẽ chữa trị cho con. Minh Đảo, tên tiểu tử này. Hửm? Nên con đừng lo lắng gì hết. Cũng đừng sợ. Có sư thúc đây rồi."
"...Sư thúc."
"Đúng vậy! Ta đây Minh Đảo!"
Trong chốc lát, sinh khí bắt đầu xuất hiện trên khuôn mặt Minh Đảo. Trước khi chết, hắn đã thở hổn hển rồi cố gắng nói điều gì đó.
"...đi...làm...ơn. Sư...thúc." "...Minh Đảo?"
Gương Mặt Minh Đảo, người vẫn thở hổn hển rồi cố gắng nói điều gì đó một cách khó khăn, dần dần trở nên kinh hãi.
"Ch, Chạy...Chạy mau...sư..."
Thanh Minh cố gắng chú ý lắng nghe những lời đó, khuôn mặt thoáng chốc ngỡ ngàng bối rối.
Bổn tôn là ai chứ?
Bổn Tôn là Mai Hoa Kiếm Tôn Thanh Minh được thế nhân xưng tụng là Thiên Hạ Tam Đại Kiếm Tu.
Không, Thiên Hạ Tam Đại Kiếm Tu vẫn chưa đủ. Nếu hắn hạ quyết tâm thì từ bổ nghĩa phía trước đó đã không phải là Thiên Hạ Tam Đại Kiếm Tu mà trở thành Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm Tu rồi, và hơn nữa không phải rõ ràng hắn đã là Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm Tu rồi hay sao?
Và không ai ở Hoa Sơn không biết điều đó cả. Nhưng bảo hắn chạy đi á?
Hắn sao?
'Rốt cuộc là vì chuyện gì cơ chứ?'
Nghi vấn của hắn không được kéo dài bao lâu thì "Thi...Thiên Ma..."

Bàn tay của Minh Đảo gấp gáp dồn sức nắm chặt bàn tay của Thanh Minh. "...Sư...thúc. Nhất định...chạy...chạy đi..."
Nói xong lời đó, Minh Đảo nãy giờ vẫn cố níu kéo từng hơi thở khó khăn đã im bặt. Đồng tử tràn đầy sự đau đớn cũng chùng xuống.
Thanh Minh cảm nhận được bàn tay hắn đang cầm cũng không còn chút sức lực, trong phút chốc cúi gục đầu xuống đầy đau đớn.
Mùi sắt bắt đầu tỏa ra khắp khoang miệng.
Máu từ đôi môi bị cắn rách đã ào ạt chảy xuống cằm.
".......Thiên Ma."
Thủ phạm chính đã gây ra cảnh tượng khủng khiếp đó.
Kẻ đã giết chết tiểu sư điệt của hắn.
Là chủ nhân của Ma Giáo thống lĩnh Thập Vạn Đại Sơn, cũng là ác quỷ làm rung chuyển thế gian này.
"THIÊN MAAAAA!"
Thanh Minh nắm chặt thanh kiếm trong tay rồi đứng dậy.
"Tên chó đẻ khốn nạn.. Nhất định ta phải giết chết..."
Ngay lúc đó.
Thanh Minh tự dưng im bặt. Đồng thời ngay đến cả chuyển động của hắn cũng khựng lại.
'Gì vậy?'
Đây là chuyện hết sức kỳ lạ. Vì chính bản thân Thanh Minh cũng không thể hiểu được lý do vì sao cả lời nói và hành động ngừng lại như vậy.
Điều này không xuất phát từ lý trí của hắn.
Chính xác mà nói, nhục thể của Thanh Minh đã không còn nghe theo sự kiểm soát của ý chí mà dừng lại.
Thậm chí chưa kết thúc ở đó.
Cổ của hắn còn bắt đầu từ từ hướng về một phía bất chấp cả sự kiểm soát của lý trí. Giống như chiếc bánh răng hoen gỉ được siết chặt vào nhau, cổ của Thanh Minh kêu lách cách rồi hướng sang một bên.
Và...
Đồng tử của hắn từ từ nới rộng.
Con người.
Đúng thế, là con người.
Nhưng.......
Thứ đó có thể gọi là con người chứ?
Bầu trời nhuộm đỏ ánh hoàng hôn. Mặt đất nhuộm đỏ thẫm một màu máu.
Bên trên tử địa xộc lên một mùi máu tanh tưởi tàn khốc choáng ngợp cả không gian, đến thở cũng cảm thấy khó khăn đó, một người đang chậm rãi bước đến.
Cơ thể của Thanh Minh bắt đầu co giật không ngừng.

Cảm giác buồn nôn khó chịu ập đến. Thậm chí đến thở cũng cảm thấy nặng nề.
Cảm giác bất hợp không thể diễn tả nên lời, toàn bộ cơ thể như có thứ gì quấn lấy, đầu óc quay cuồng, trước mắt trở nên choáng váng.
Thứ đó...
Dù nó là gì thì cũng không thể gọi là con người.
Thứ đó...
Đó là uy áp áp đảo mà Thanh Minh chưa từng cảm nhận một lần trong đời.
'Thứ đó' không hòa hợp với bất kì thứ gì ở đây.
Bầu trời và mặt đất. Hay là con người ở giữa. Thiên - Địa - Nhân.
Là một thứ gì đó khác biệt hoàn toàn, giữa tất cả mọi thứ tạo thành thế gian này và chảy cùng với dòng chảy với nó. Thứ đó một mình khước từ dòng chảy của thế gian.
Đơn độc một cách hoàn mỹ.
Cường đại đến mức tối thượng.
Hắn có thể biết điều đó. Không thể nào lại không biết điều đó.
Ngay cả khi không ai giải thích cho sự hiện diện đó, ngay cả khi đây là lần đầu tiên hắn được chứng kiến sự tồn tại đó, nhưng làm sao có thể không biết được chứ?
Nếu một thứ như vậy tồn tại bên dưới bầu trời thì chỉ có một cái tên phù hợp để định danh cái 'thứ đó'.
"...Thiên Ma."
Tổ Tông của Ma. Và là Tông Chủ.
Kẻ thống trị duy nhất của Ma Giáo đã giẫm đạp lên cả thiên hạ, cái Ác tối thượng cùng cổ kim.
Ánh mắt của Thanh Minh hệt như bị thôi miên, nhìn chăm chú vào Thiên Ma.
Mái tóc đen tuyền quỷ dị cứ phát triển tùy ý hệt như đung đưa đến tận khớp gối, gương mặt trắng bệch nhợt nhạt không chút máu.
Không giống như một giáo đồ Ma Giáo, bộ y phục trắng tinh gọn gàng sạch sẽ, không chút tì vết. Hình thêu màu đỏ đặt giữa bạch y trắng như tuyết càng tạo nên cảm giác hòa hợp đến kỳ lạ.
Không phải nực cười quá sao?
Sự thật, dù 'thứ đó' đã thảm sát nhiều người như thế nhưng lại không có một giọt máu nào có thể vấy bẩn lên bộ bạch y có hình thêu màu đỏ đó.
Không phải nực cười quá sao?
Điều này không phải là quá nực cười sao?
"Ngươi..."
Tiếng nghiến răng ken két vang lên từ cái miệng méo mó của Thanh Minh. Hắn biết rồi.
Thứ đó là Hỗn Độn.
Hắn có thể hiểu tại sao Minh Đảo lại bảo hắn chạy trốn ngay lập tức.

Sự tồn tại áp đảo đến mức Mai Hoa Kiếm Tôn cũng không thể rời mắt. Thậm chí còn cảm nhận được sự kinh hãi đang bóp chặt lấy trái tim hắn. Cơ thể chưa bao giờ phản bội lại ý chí của hắn không ngừng gào thét. 'Chạy đi.'
Hãy chạy trốn khỏi đây ngay lập tức.
Tuy nhiên Thanh Minh đã không chạy trốn. Không, chính xác thì hắn không thể chạy trốn.
Để báo thù cho Minh Đảo đã chết ư?
Vì cuối cùng cũng có được cơ hội đối mặt với Thiên Ma?
Không có chuyện đó đâu.
Thứ níu kéo Thanh Minh ở lại không phải là điều đó.
Chỉ có một lý do duy nhất khiến Thanh Minh không thể lùi bước mặc dù hắn đang chìm trong sự sợ hãi đến phát điên lên được.
"...Hãy nhìn ta."
Khuôn mặt Thanh Minh lạnh lẽo như ác quỷ.
Hắn đang sừng sững đứng ngay đây.
Trên mặt đất không còn gì khác ngoài sự chết chóc, hắn vẫn sống, vẫn đang thở.
Nhưng ánh mắt của Thiên Ma lại không hướng về phía hắn.
Thanh Minh không thể chịu đựng được sự thật đó.
Kẻ đã giẫm chết đàn kiến liệu sẽ ngoảnh mặt làm ngơ một con kiến chạy trốn chứ?
Dĩ nhiên cũng có thể sẽ như vậy.
Nhưng cũng có thể không.
Nó có thể bị chà đạp đến chết vì nó quá đỗi tầm thường, hoặc cũng có thể bị bỏ mặc vì nó quá đỗi tầm thường.
Hiện tại đối với Thiên Ma mà nói, Thanh Minh không hơn không kém chỉ là một con kiến quằn quại giữa bầy kiến đã chết.
Vì vậy hắn đã ngoảnh mặt đi. Vì sinh hay tử của Thanh Minh cũng không có gì hệ trọng cả.
Và... chính sự thật đó khiến Thanh Minh không thể chịu đựng được. "...Hãy nhìn ta."
Hai mắt của Thanh Minh đỏ ngầu đáng sợ.
"Nhìn ta đi! Tên chó đẻ khốn khiếppppp!"
Liệu giọng nói của hắn có chạm được đến tên đó không?
Ánh mắt của Thiên Ma, kẻ đang đơn độc thong thả bước đi trên thế gian nhuộm toàn màu máu, chậm rãi nhìn về hướng Thanh Minh.
Dù ở khoảng cách khá xa nhưng đồng tử của hắn vẫn chính xác nhìn thẳng về phía Thanh Minh.
Đồng tử đen nhánh không có cách diễn tả nào khác ngoài bóng tối vô tận.

Trước ánh mắt đó, cả cơ thể Thanh Minh truyền đến cảm giác rùng mình nổi da gà. 'Không có.'
Đôi mắt đó không chứa đựng bất cứ thứ gì cả.
Không chút cảm xúc, không chút lý trí, không có gì cả.
Mắt của con người có thể thành ra như thế sao?
Thứ có thể tìm được bên trong đôi mắt vô cảm đó chỉ có sự hư vô sâu thẳm.
Một lúc sau, Thiên Ma lại quay đi bắt đầu rảo bước tỏ vẻ mất hứng thú với hắn. Cái nhìn liếc qua chốc lát, đó là tất cả.
"Hơ..."
Thanh Minh bật cười.
'Không thèm nhìn ta sao?'
Không xứng đáng để trở thành đối thủ à?
Thanh Minh nghiến răng rồi rút kiếm ra.
"Vậy thì để ta giúp ngươi ghi nhớ nhé."
Nỗi sợ hãi siết chặt lấy cơ thể, tay chân không ngừng run rẩy, nhưng Thanh Minh lại nhếch khóe miệng.
"Ta đảm bảo ngươi sẽ không thể quên được ta cho đến giây phút ngươi tắt thở!"
Thanh Minh vận nội công như một cơn bão, đạp mạnh xuống mặt đất rồi lao nhanh về phía Thiên Ma.
Hướng đến sự tuyệt vọng đang bao trùm thế gian. Và một tháng sau.
Đội quân cảm tử tập hợp những cường giả của Trung Nguyên đã leo lên Thập Vạn Đại Sơn để giết chết Thiên Ma.
Nhưng...
Không ai trong số họ.
Có thể sống sót trở về.
"Thanh Minh à!"
Giật mình.
Thanh Minh mở to mắt nhìn về trước.
"Con không sao chứ?"
"Sư thúc?"
"Sao lại đổ mồ hôi nhiều thế này. Có chỗ nào không khỏe sao?"
Phải một thời gian trôi qua thì hắn mới nhận thức được đó chỉ là một giấc mơ.
Thanh Minh theo phản xạ vươn tay để lau mồ hôi lăn dài trên trán. Toàn thân hắn hiện tại cũng ướt đẫm mồ hôi.
"...Chết tiệt."
Thanh Minh phun ra lời văng tục thô kệch nhưng Bạch Thiên không đổ lỗi cũng không hỏi lý do mà chỉ lặng lẽ quan sát sắc mặt của hắn.

Nếu là kẻ nhìn thấy khuôn mặt Thanh Minh hiện tại thì chắc chắn cũng sẽ có lựa chọn như vậy mà thôi.
Thanh Minh không nói lời nào một lúc lâu rồi đứng bật dậy. "...Đợi một lát."
"Được thôi."
Và rồi đi thẳng ra ngoài.
Vùng đất khắc nghiệt Bắc Hải. Nơi cư trú tạm thời được đào dưới vùng đất đó.
Khi hắn đi ra lối vào phía trên, ngọn gió lạnh thấu tận xương bắt đầu làm mát cơ thể ướt đẫm mồ hôi của hắn.
Nhưng Thanh Minh hiện tại không cảm nhận được chút hàn khí nào cả, chỉ nhìn lên bầu trời tối tăm với gương mặt cứng đờ.
'Thiên Ma.'
Đó là sự tuyệt vọng.
Sự tuyệt vọng đã cướp đoạt tất cả mọi thứ từ hắn. Thanh Minh nghiến răng.
Mỗi lần nghĩ đến Thiên Ma, hắn lại cảm thấy tức giận như thể dung nham đang chảy trong bụng. Sự phẫn nộ pha lẫn sự tuyệt vọng không tài nào kiểm soát được. Sự căm ghét như thể đầu tóc sắp hóa trắng, lại đi kèm với sự khiếp sợ như bóp chặt trái tim. Tất cả cứ tùy ý mà trở nên hỗn loạn trong tâm trí hắn.
Ngày mà hắn trút hơi thở cuối cùng.
Ngày hôm đó, khung cảnh của Thập Vạn Đại Sơn vẫn còn dai dẳng quấy phá hắn đến tận bây giờ. Đôi khi nó hóa thân thành cơn ác mộng khủng khiếp, đôi khi lại đơn thuần là những kí ức đầy đau đớn.
Nó giống như keo dán cứ dính chặt lấy hắn không rời.
Chưởng môn sư huynh, các sư huynh đệ, và cả các sư thúc, sư điệt.
Khuôn mặt đến khi chết cũng không được nhắm mắt của họ, Thanh Minh sẽ không bao giờ quên được cho đến khi chết thêm lần nữa.
'Không nên bắt đầu lại như vậy.'
Đó là thứ không nên tồn tại trên thế gian.
Không ai biết cả.
Không một ai.
Thiên Ma là thứ quái quỷ gì. Thiên Ma là sự tồn tại như thế nào.
Thứ đó đã lấy đi quá nhiều thứ. Cuộc sống, sinh mạng và cả những mối nhân duyên.
"...Hồi sinh sao?"
Hai mắt Thanh Minh đỏ ngầu.
'Đừng có làm mấy chuyện nực cười như vậy. Lũ chó chết khốn khiếp.'
Trên thế gian này sẽ không có Thiên Ma hay tử địa gì sất. Thanh Minh sẽ cố gắng đạt được điều đó.
Không một ai.

Không một ai có thể đoạt lấy Hoa Sơn từ tay hắn một lần nữa. Không một lần nào nữa...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro