Chapter 500. Vậy thì để ta giúp ngươi nhớ. (5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 500. Vậy thì để ta giúp ngươi nhớ. (5)
"Cung chủ!"
Nghe thấy giọng nói gấp gáp vang lên đột ngột, Tuyết Xuyên Thượng ngẩng đầu nhìn lên với gương mặt khó chịu.
Ngay sau đó, cánh cửa phòng chấp vụ mở toang, một trưởng lão hớt ha hớt hải chạy vào.
"Có chuyện gì sao?"
Tuyết Xuyên Thượng lạnh lùng hỏi.
Nếu là bình thường, hắn đã không tỏ thái độ với trưởng lão gay gắt như vậy. Thâm tâm hắn dù nghĩ thế nào đi nữa thì hiện tại những trưởng lão vẫn còn ở Băng Cung này chính là những người đã an ủi và đồng hành cùng hắn trong suốt thời gian qua.
Thế nhưng sau khi phát hiện ra sự thật thông tin Băng Cung bắt tay với Ma Giáo rò rỉ ra ngoài, làm sao hắn có đủ bình tĩnh để thốt nên những lời tốt đẹp chứ.
"Có, có chuyện lớn rồi ạ."
"Ngươi đừng có làm ầm ĩ lên nữa mà hãy nói chuyện xem. Rốt cuộc thì có chuyện gì?" Trưởng lão hét lên với khuôn mặt đỏ bừng.
"Một số lượng lớn võ giả đang tiến về hướng Băng Cung ạ."
"...Ngươi nói cái gì?"
Tuyết Xuyên Thượng cau mày.
Hiện tại đối với hắn mà nói thì đó là tin tức chấn động, nhưng Tuyết Xuyên Thượng vẫn duy trì vẻ điềm tĩnh theo cách của bản thân. Tuy nhiên những lời nói tiếp sau đó của trưởng lão đã thổi bay vẻ ngoài bình tĩnh dối trá đó của hắn ngay lập tức.
"Hình, hình như những người đã từng phò tá tiền nhiệm Cung chủ đã tập hợp thế lực và đánh đến đây..."
"Cái gì!"
Rầmmm!
Tuyết Xuyên Thượng đột ngột đánh một đấm xuống bàn rồi bật người dậy. Chiếc bàn đá cẩm thạch trong nháy mắt vỡ tan thành từng mảnh, bột đá cũng theo đó mà vương vãi tứ phía.
Hắn nhăn nhó mặt mày rồi nghiến răng ken két. "Những tên đó dám..."
Hắn biết sự thật đám dư đảng đó vẫn chưa được tiêu diệt sạch sẽ và còn ẩn náu ở khắp nơi trên mảnh đất Bắc Hải này.
Lý do đám dư đảng đó không bị hắn xử lý sạch sẽ không phải vì Tuyết Xuyên Thượng hắn nhân từ mà tha cho chúng một mạng. Đơn giản chỉ vì người của hắn không đủ khả năng để tìm ra bọn họ trên khắp Bắc Hải bao la rộng lớn.
Hơn nữa, dù sao thì tâm điểm của bọn chúng đã biến mất, hắn đã phán đoán rằng hầu như đám ô hợp rải rác khắp nơi đó không thể nào tụ họp lại trừ khi Tuyết Duy Bạch đích thân ra mặt.
"Làm thế nào mà bọn chúng có thể tập hợp lại chứ?"

"A, có vẻ như những tên trưởng lão trước đây đã trốn thoát khỏi mỏ băng tinh rồi đứng ra tập hợp đám dư đảng dưới danh nghĩa phò tá nhi tử của Tiền nhiệm Cung chủ ạ."
Khoảnh khắc hắn nghe nhắc đến đám trưởng lão và Tuyết Duy Bạch, Tuyết Xuyên Thượng nộ khí dâng trào.
"Kẻ nào đang cầm đầu bọn chúng?"
"Đại, đại trưởng lão...À không, bọn họ bảo đã nhìn thấy Nhữ Tư Côn ạ."
"Ta đã cảm thấy thương hại cái đám sống yên ắng như chuột chết đó nên đã rộng lòng chừa cho một con đường sống, thế nhưng bây giờ bọn chúng lại dám ăn cháo đá bát tấn công vào Băng Cung sao? Mấy cái tên không biết thân biết phận đó!"
Tuyết Xuyên Thượng nổi trận lôi đình, hét toáng lên.
"Phải chuẩn bị 'nghênh đón' kẻ thù ngay lập tức! Ngay lập tức!"
"Vâng! Thưa Cung chủ!
"Hạ lệnh xuống các cung đồ đang truy lùng bên ngoài nhanh chóng quay trở về, ngay sau đó lập tức phong tỏa toàn bộ Băng Cung. Nội bất xuất, ngoại bất nhập!"
"Vâng!"
"Hành động ngay lập tức!"
Trưởng lão thậm chí không dám đáp lại lời nào trước tiếng hét chói tai đó mà vội vã chạy ra khỏi phòng.
Tuyết Xuyên Thượng, một mình còn lại trong phòng chấp vụ, không thể kìm được lửa giận đang sôi sùng sục trong cơ thể mà thở hổn hển.
'Chuyện ở mỏ băng tinh, bây giờ lại đến chuyện Tuyết Duy Bạch?"
Đúng lúc những cung đồ ra ngoài truy lùng tưởng chừng như đã biến mất không chút tăm hơi, lại đột nhiên trở về, rồi báo cáo rằng các môn đồ Hoa Sơn đã gây cản trở, đánh mất cơ hội bắt đi Tuyết Duy Bạch.
"Lũ khốn đó rốt cuộc..."
Tuyết Duy Bạch và Nhữ Tư Côn.
Các môn đồ Hoa Sơn đã nhúng tay vào giữa hai kẻ tưởng chừng như sẽ không bao giờ tái ngộ được. Điều này thật sự hoang đường đến mức hắn không thể tin nổi. Rốt cuộc bọn chúng đã giở trò quái quỷ gì mà trong suốt khoảng thời gian ngắn ngủi đó, những chuyện tưởng chừng như vô lý đến nực cười đó lại liên tiếp diễn ra chứ?
"...Không. Âu đó cũng là chuyện tốt."
Tuyết Xuyên Thượng bắt đầu sải từng bước dài.
Không phải hắn cũng định xử lý sạch sẽ lũ khốn Hoa Sơn đó sao?
"Nhân cơ hội này, ta sẽ càn quét hết cái đám sâu bọ đó. Tuyết Duy Bạch, đám hỗn tạp dư đảng của quá khứ, cùng bọn khốn Hoa Sơn ngạo mạn đó...từng tên, từng tên sẽ phải trả giá đắt cho hành vi ngông cuồng dại dột đó của chúng!"
Ánh mắt của Tuyết Xuyên Thượng bắt đầu tỏa ra sát khí sắc lẹm...
Một đám lớn những võ giả đang lao băng băng trên cánh đồng tuyết với khí thế dữ dội.
Cuộc hành quân càng tiếp tục thì quân số càng ngày càng tăng lên. Và số lượng những kẻ đến muộn gia nhập cùng bọn họ cũng đang tăng chóng mặt.
"Nhiều phết nhỉ."

"A di đà Phật. Chính khí thế kinh nhân này đang động viên mọi người."
Các môn đồ Hoa Sơn nhìn đám người đang lao như bay ở trước mặt mà không khỏi kinh ngạc.
Ngay từ khi xuất phát, bọn họ đã nghĩ rằng nhuệ khí lúc đó đã cao ngất ngưởng rồi, nhưng thời gian càng trôi qua, điều đó lại không giảm đi phần nào mà lại càng tăng lên cao hơn nữa.
"Nhưng mà điều đó cũng đáng để làm lắm chứ. Bởi vì những người ủng hộ vẫn đang tiếp tục sát nhập với chúng ta."
"Đúng vậy."
Cuộc hành quân từ khi bắt đầu chỉ vỏn vẹn hai trăm người rồi sau đó những người đã trốn thoát khỏi mỏ băng tinh sát nhập tăng quân số lên đến bốn trăm, cộng thêm cả những người đến giữa chừng thì đã đạt đến ngưỡng năm trăm người.
Ngay cả các môn đồ Hoa Sơn đang đứng theo dõi ở lập trường của bên thứ ba cũng mang hy vọng rằng 'Bây giờ họ có thể làm được điều gì đó.', thì làm sao bọn họ không nghĩ như vậy cho được chứ?
"Nếu đã có nhiều người như vậy, thì rốt cuộc tại sao trong suốt thời gian qua bọn họ là cúi đầu sống cuộc sống bị áp bức như vậy chứ?"
Nghe câu hỏi của Chiêu Kiệt, Bạch Thiên hạ giọng nói.
"Dù củi có nhiều đến mức được chất cao như núi mà không có mồi lửa thì nó mãi mãi cũng chỉ là một đống củi không hơn không kém."
"...Ý sư thúc là bây giờ mồi lửa đó mới được nhóm lên sao ạ?"
"Đúng vậy."
"Như vậy thì không phải nó khác với Trung Nguyên rõ ràng quá sao ạ. Dù nói là công tử của tiền nhiệm Cung chủ đi nữa, nhưng con vẫn không thể nào ngờ được bọn họ lại đổ xô đến đây chỉ vì nghe được tin Tuyết công tử còn sống thôi đó."
"Cái đó ...chắc không phải vậy đâu..."
"...Vâng?"
Bạch Thiên không đáp lại lời nào nữa, chỉ nhìn về phía trước với biểu cảm buồn bã.
Nếu là trước đây, không chừng hắn cũng sẽ suy nghĩ như Chiêu Kiệt. Thế nhưng sau một thời gian sống dưới suy nghĩ luôn mang cái nhìn bi quan, tiêu cực trong mọi việc, thì bây giờ hắn đã không tin vào những gì hắn nhìn thấy nữa.
Trước đây Tuyết Duy Bạch vẫn còn sống.
Thế nhưng lý do vì sao Hàn Lý Minh không tiết lộ sự thật đó mà giữ kín đến tận bây giờ để chờ đợi thời cơ, rất đơn giản.
Đó là bởi vì việc tập hợp đám người ủng hộ Tuyết Duy Bạch và đối phó với Băng Cung lúc đó là điều bất khả thi.
"Nếu không có những người trốn thoát khỏi mỏ băng tinh thì dù tin tức về Tuyết Duy Bạch có truyền đi hết Bắc Hải rộng lớn này, mọi người cũng sẽ không tụ họp lại. Chắc hẳn những người đó đã nghĩ rằng vì có sự hiện diện của bọn họ nên chuyện này mới đáng để thử."
"Rõ ràng là như vậy nhỉ."
Bạch Thiên khẽ quay đầu nhìn về sau với ánh mắt đầy hàm ý.

'Nếu xem xét kỹ lưỡng thì cũng có thể nói là vì tên tiểu tử đó...'
Nếu Thanh Minh không gây sự làm hỗn loạn mỏ băng tinh đó thì cục diện này sẽ không bao giờ xảy ra. Ngay cả khi bọn họ có thể trốn thoát, nếu Thanh Minh không giúp họ hóa giải cấm chế, mọi việc cũng chỉ dừng lại ở việc họ trốn thoát khỏi nơi khắc nghiệt đó.
Nếu như vậy thì không phải quá đáng sợ hay sao?
Ai có thể tưởng tượng ra được một người có thể làm được những chuyện kinh thiên động địa như vậy ở nơi đất khách xa xôi này chứ?
'Thật sự là một tên tiểu tử tài giỏi đến mức không nói nên lời...' "Nhìn gì hả?"
Bạch Thiên ngẩng đầu rồi lại quan sát phía trước.
'...Ý mình là ở nhiều phương diện khác nhau.'
Hàng vạn suy nghĩ cứ như thế dồn dập xuất hiện trong đầu Bạch Thiên, nhưng hắn đành phải dời lại những nghi vấn đó.
Bởi vì bức tường thành trắng xóa bây giờ đã khá quen thuộc đang dần hiện ra trước mắt hắn.
"Sư thúc!"
"Đúng vậy."
Bạch Thiên nói như thể đay nghiến.
"Là Băng Cung."
Cảm giác lần đầu tiên đối diện với bức tường lạnh lẽo đó và hiện tại rõ ràng đã hoàn toàn khác nhau.
Lúc đầu hắn đã chỉ đơn thuần là cảm thán và chiêm ngưỡng vẻ tráng lệ của bức tường mang một màu trắng tinh đó.
Nhưng bây giờ hắn chỉ cảm thấy sự uy nghiêm mang theo áp lực dữ dội ở bức tường đó.
Thành môn kiên cố sừng sững, và tường thành cao vời vợi đến mức dù rướn cổ ra sau hết cỡ cũng không thể nhìn thấy điểm kết thúc, khiến họ lại lần nữa thực cảm sự thật rõ ràng thứ họ sẽ phải đối đầu chính là Bắc Hải Băng Cung đang thống lĩnh hoàn toàn Bắc Hải này.
"Sư thúc."
"...Được rồi."
Có vẻ như không chỉ bọn họ cảm thấy bị áp đảo bởi bức tường đó.
Mặc dù không có ai chỉ thị, nhưng rõ ràng tốc độ chạy của họ đã từ từ chậm lại.
Một lúc sau, khi đứng cách bức tường thành trắng xóa đó tầm trăm trượng, bước chân của mọi người đã đồng loạt dừng lại một cách tự nhiên.
Ừng ực.
Tiếng ai đó nuốt nước bọt vang lên rõ ràng giữ không gian im lặng như tờ. Ngay cả trận bão tuyết dữ dội thường ngày cũng trở nên yên ắng đến lạ kì, âm thanh nhỏ đó cứ như thế mà truyền ra xa thật xa, đánh thức sự căng thẳng của tất cả mọi người.
"Băng Cung..."

"Là Băng Cung."
Bạch Thiên hơi bối rối. Khí thế dữ dội từ nãy đến giờ thoáng chốc giống như lời nói dối.
'Với tư cách là người dân của Bắc Hải thì liệu đối đầu với Băng Cung như vậy có trở thành gánh nặng với họ hơn những gì ta đã nghĩ không?'
Hắn cũng không biết rõ đó là vì lòng trung thành với Băng Cung, hay đó là vì hơn ai hết họ hiểu được sự cường đại của Băng Cung hay không.
Khoảnh khắc đó tất cả mọi người đều đứng đờ người tại chỗ, không thể tiến thêm về bước mà chỉ biết đưa mắt nhìn nhau.
"Còn đứng ngẩn ra đó làm gì hả?" Bạch Thiên nhăn nhó quay đầu về sau.
Kẻ được xem là không tinh ý và không biết điều nhất thế gian đang đủng đỉnh tiến ra trước. Gương mặt tỏ vẻ khó hiểu như thể không biết tại sao những tên đó lại đột ngột khựng lại như hóa đá tại chỗ.
Bạch Thiên khẽ hắng giọng rồi nói.
"...Hình như chúng ta đến Băng Cung rồi."
"Vậy thì phải đi nhanh hơn chứ, không phải đang đánh vào đó sao?"
"Trước hết..."
Nghe câu hỏi của Thanh Minh, Bạch Thiên đã hạ giọng nói nhỏ dần. Hắn biết điều đó, nhưng lại không thể mở miệng nói tất cả mọi người đang cảm thấy kinh hãi còn gì?
"Sao nào? Đứng như vậy để quyết định người tiên phong à? Không muốn tiên phong cùng nhau sao?"
Thanh Minh bật cười rồi đủng đỉnh tiến về trước.
Nơi mà hắn dừng chân chính xác là phía trước Tuyết Duy Bạch.
Tuyết Duy Bạch tỏ vẻ căng thẳng rõ rệt ngẩng đầu nhìn Thanh Minh với khuôn mặt nhợt nhạt.
Thanh Minh lại bật cười rồi nói.
"Này, sao ngươi lại có biểu cảm như vậy?"
"...Vâng?"
"Chậc chậc. Một hài tử mà nhạy bén quá thì cũng không phải là chuyện tốt. Hài tử thì nên làm những chuyện của hài tử thôi."
Thanh Minh đặt tay lên đầu đứa trẻ rồi vò vò mái tóc.
"Ta đã nói rồi nhỉ? Ngươi không nhất thiết phải làm gì hết."
"...Thưa, thưa đạo trưởng."
"Sẽ giống hệt một ông cụ non mất."
Thanh Minh lại bật cười rồi nhấc tay ra khỏi đầu của Tuyết Duy Bạch.
"Nhà ngươi đi đến được tận đây thôi đã giỏi lắm rồi. Giờ hãy hãy duỗi thẳng vai ra. Ngẩng cao mặt. Vì kể từ bây giờ các bậc trưởng bối sẽ lo liệu hết mọi chuyện còn lại."
Ngay sau đó, Chiêu Kiệt rảo bước ở phía sau rồi càu nhàu. "Làm như bản thân lớn lắm không bằng."

"Tiểu Kiệt à, ngậm miệng lại đi." "Vâng."
Thấy Nhuận Tông thì thầm nói rồi trừng mắt nhìn, Chiêu Kiệt giật nảy mình rồi co rúm cổ lại.
Thanh Minh lặng lẽ đứng nhìn tường thành của Băng Cung rồi chĩa thanh Ám Hương Mai Hoa Kiếm về trước.
"Sư thúc."
"Ta đây."
"Chuẩn bị đ82526i. Đi tiếp thôi." "Xông lên."
Bạch Thiên bước lên đứng bên cạnh Thanh Minh mà không cần phân biệt đúng sai. Lưu Lê Tuyết cũng không chút do dự mà tiến đến đứng bên cạnh Bạch Thiên, rồi sau đó Đường Tiểu Tiểu cũng nhanh chóng tiến lên đứng phía đối diện của Thanh Minh.
"Hừm. Dạo này lần nào cũng có cảm giác tiên phong hết."
"Có vấn đề gì đâu chứ. Làm dần cho quen cũng là chuyện tốt thôi."
Chiêu Kiệt và Nhuận Tông đã bước đến hỗ trợ phía sau Thanh Minh.
"A di đà Phật."
Tuệ Nhiên cũng đứng phía sau Nhuận Tông với biểu cảm kiên định không chút run rẩy.
Nhìn thấy các môn đồ Hoa Sơn thoáng chốc đã tiến lên trước, Nhữ Tư Côn hoang mang hỏi.
"Các, các vị định làm gì vậy?"
"Hơ hơ. Cái lão này nói chuyện thú vị quá nhỉ. Đã đến tận đây rồi thì còn làm cái quái gì nữa chứ? Không phải cứ xông vào giải quyết bọn chúng là xong sao?"
Nghe lời nói thản nhiên đó của Thanh Minh, Nhữ Tư Côn đành phải ngậm chặt miệng. Đây vốn dĩ là việc mà hắn phải làm.
"Đợi đã...trước tiên cứ...doanh trại..."
"Lão già này."
Thanh Minh nhìn Nhữ Tư Côn rồi bật cười.
"Cái gọi là chiến tranh, sẽ tiêu tan tất cả nếu như lão cứ ngập ngừng do dự như vậy đấy. Thời gian càng kéo dài chỉ tổ khiến lòng người lo lắng hoang mang thêm mà thôi. Và một khi mồi lửa cố gắng thắp lên đó vụt tắt thì dù có cố làm gì cũng không thể cứu vãn được nữa."
Dù nghe Thanh Minh nói như vậy nhưng gương mặt của Nhữ Tư Côn vẫn tràn đầy lo lắng.
"Lão cũng đừng lo lắng quá."
Thanh Minh nhếch miệng nói.
"Vì ta vốn dĩ là người nhóm lửa tuyệt vời nhất thế gian mà."
Bạch Thiên nãy giờ vẫn đứng bên cạnh lặng lẽ lắng nghe câu chuyện gật đầu. "Thậm chí còn thích hợp với nghề phóng hỏa hơn làm đạo sĩ ấy chứ."

"Đồng Long 'ngoan ngoãn' im lặng đi nào."
Nhữ Tư Côn ngẩn người nhìn Thanh Minh.
'Hắn thật sự không biết sợ là gì sao?'
Bây giờ bọn họ là đang đối đầu với Băng Cung trong tình trạng thiếu hụt binh lực đấy. Dù không biết rõ về Băng Cung nhưng không lý nào lại không chút sợ hãi như vậy chứ.
Hơn nữa không chỉ có người được gọi là Thanh Minh đó mà những người đồng hành cũng hắn đều không có chút khí sắc sợ sệt nào cả.
'Rốt cuộc thì Hoa Sơn là môn phái như thế nào chứ...' Ngay lúc đó Thanh Minh đã dứt khoát nói.
"Dù sao thì nếu có ai sợ hãi không thể đi tiếp, thì cứ đứng đây chơi đi. Vì chúng ta có thể tự lo liệu được."
"Ngươi nói gì cơ!"
"Tên ngạo mạn!"
Tiếng la hét dữ dội vang lên khắp nơi.
Các tội nhân ở mỏ băng tinh đã nhận được ân huệ từ các môn đồ Hoa Sơn hoàn toàn không thể nói gì nhưng những người vẫn chưa biết rõ Thanh Minh và Hoa Sơn thì dường như đã bị tổn thương lòng tự trọng nặng nề.
"Sao hả? Bộ ta nói cái gì sai sao?"
"Ngươi...!"
Thanh Minh nhìn những người đang nổi giận rồi bật cười.
"Người trên thế gian nói rằng người dân của Bắc Hải tính khí thô bạo nên không quản sống chết, không sợ bất cứ điều gì cả. Nhưng bây giờ ta được chứng kiến tận mắt thì có vẻ như các ngươi khá là nhút nhát nhỉ. Vì sợ sệt Băng Cung nên không thể đối đầu với chúng, không phải bây giờ nhìn các ngươi giống như một trò cười sao?
Ken két. Răng rắc.
Tiếng nghiến răng cùng tiếng nắm chặt tay vang lên khắp nơi.
"Chúng ta...!"
"A A, Thôi thôi."
Ai đó đã định hét lên điều gì đó thì bị Thanh Minh đưa tay lên dứt khoát ngắt lời.
"Bây giờ mà có nói thế này thế nọ cũng không có ý nghĩa gì sất. Nếu các ngươi không phải là kẻ hèn nhát thì hãy chứng minh đi. Chúng ta sẽ bắt đầu trước nhé."
Thanh Minh quay người lại. "Sư thúc!"
"Xông lên!"
Keng!
Bạch Thiên không chút ngần ngại rút kiếm ra. Ngay sau đó các môn đồ Hoa Sơn cũng đồng loạt rút kiếm.
"Đi nào!" "Vâng!"

Ngay khi Bạch Thiên bắt đầu lao nhanh về phía Băng Cung, các môn đồ Hoa Sơn cùng Tuệ Nhiên cũng không đoái hoài phía sau nữa mà chạy theo.
"Bọn, Bọn họ...!"
"Chuyện quái gì thế này!"
Các võ giả Bắc Hải nhìn thấy khung cảnh trước mắt mà hoang mang tột độ. Ngay lúc đó.
"Còn đứng ngơ ra đó làm gì chứ!"
Nhữ Tư Côn lớn tiếng gầm lên.
"ĐÂY LÀ TRẬN CHIẾN CỦA CHÚNG TA! MỌI NGƯỜI SẼ ĐỨNG ĐÓ GIƯƠNG MẮT NHÌN NHỮNG NGOẠI NHÂN KHÔNG CHÚT LIÊN QUAN ĐẾN BẮC HẢI ĐÓ TIẾN ĐẾN TƯỜNG THÀNH CỦA BĂNG CUNG ĐẦU TIÊN SAO?"
Ánh mắt của hắn bừng bừng như thể nỗi sợ hãi đã thoáng vụt mất tự khi nào. "Người Bắc Hải có thể chết chứ không thể bị sỉ nhục như vậy! Đi thôi!"
Gương mặt của các võ giả Bắc Hải nhuốm đầy nộ khí, sau đó họ đồng loạt hô vang lấy khí thế.
Ngay khi Nhữ Tư Côn bắt đầu chạy dẫn đầu, những người lo lắng dừng lại nãy giờ cũng theo đó, lao về hướng tường thành.
"Đừng để tụt lại phía sau!"
"Hãy đuổi kịp bọn họ!"
"Chúng ta phải vượt qua tường thành đầu tiên!"
Bây giờ họ đã không còn chút do dự hay sợ sệt nào cả. Tất cả mọi người không ai nhìn về phía sau mà khí thế hừng hừng lao về trước.
Chính vào thời điểm này...
Cuộc chiến mở màn định đoạt vận mệnh của Bắc Hải chính thức mở màn...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro