Chapter 510.Ta đã bảo ta sẽ chém đứt cổ ngươi rồi mà?(5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 509.Ta đã bảo ta sẽ chém đứt cổ ngươi rồi mà?(5)

Chiến tranh lúc nào cũng kết thúc rất chóng vánh.........
Thu xếp giải quyết một trận chiến cũng là việc không hề đơn giản. Đặc biệt là trong trường hợp thiểu số áp đảo đa số, việc xử lý đoạn kết lại càng đau đầu hơn nữa.
Đầu tiên,
Nhữ Tư Côn thu hết vũ khí của đám võ giả Băng Cung.
Tất nhiên chỉ nhiêu đó thôi thì vẫn chưa thể khống chế được tất cả bọn chúng.
Không phải cứ mất vũ khí là sẽ không chiến đấu được, biện pháp này không có hiệu quả quá lớn đối với những kẻ đã quen sử dụng chưởng pháp hoặc quyền cước.
Nhưng đứng trên lập trường của Nhữ Tư Côn, dù sao thì chúng cũng sẽ trở thành người của bọn họ. Vậy nên thay vì dồn ép bọn chúng quá mức thì cứ xoa dịu chúng một cách vừa phải, cách đó có lẽ sẽ tốt hơn cho Băng Cung trong tương lai.
Dường như đám võ giả Băng Cung cũng hiểu được tâm tư đó của lão, hoặc là do bọn chúng cho rằng Tuyết Xuyên Thượng đã chết rồi, phản kháng cũng chẳng có ý nghĩa gì nên mới không chống cự mà nghe theo mệnh lệnh như vậy.
"Hình như có gì đó không đúng thì phải."
"Ừm"
Bạch Thiên gật đầu đồng tình với Nhuận Tông.
Ngay khi chiến tranh vừa kết thúc, bão tuyết lại tiếp tục nổi lên, phủ trắng toàn bộ dấu tích của cuộc chiến khốc liệt. Như thể Bắc Hải cũng không muốn hậu quả của cuộc chiến tranh này tồn tại lâu dài vậy.
Chẳng phải bọn họ vốn dĩ cũng là người một nhà sao?
"Đúng là vậy nhưng mà"
Nhữ Trưởng lão không phải người tầm thường đâu, ông ấy sẽ thu xếp ổn thỏa thôi. Từ giờ chúng ta không cần phải bận tâm nữa.
"Vâng"
Mặc dù đang bàn luận về chiến tranh nhưng giọng nói của bọn họ lại không có chút sức lực nào. Đang đối thoại với nhau nhưng hình như tâm trí của bọn họ lại đang tập trung vào chuyện khác thì phải.1
Bọn họ cố định ánh mắt vào cánh cửa phía trước.
Sẽ không sao chứ ạ?
Gì cơ?
Hình như nó bị thương khá nặng ấy
Trên đời này có thiếu gì người để lo lắng. Cần gì phải lo cho tiểu tử Thanh Minh đó. "Biết là vậy nhưng mà"
Nhuận Tông ngập ngừng nhìn Bạch Thiên.
Bạch Thiên không nói gì, đưa tay sờ sờ khóe miệng.
'Cái thằng xấu xa này'
Hắn biết tại sao Thanh Minh phải làm như thế. Hắn hoàn toàn hiểu điều đó.7
Dù có hơi quá sức nhưng nếu nhân cơ hội này mà Thanh Minh không thể chém được đầu của Tuyết Xuyên Thượng thì chiến tranh chắc chắn sẽ còn kéo dài. Nếu vậy thì máu tươi tràn ngập khắp vùng Bắc Hải sẽ còn nhiều hơn cả bây giờ nữa.
Nói nghe điềm tĩnh vậy thôi chứ thật ra vẻ mặt của Bạch Thiên cũng thấp thỏm khôn nguôi. Bọn họ chẳng bị thương gì mấy nhưng Thanh Minh thì khác, trong quá trình tử chiến với Tuyết Xuyên Thượng, cơ thể của hắn đã bị trọng thương rất nặng.

Trong cuộc chiến này hoàn toàn không có khả năng hai bên sẽ thống nhất lại với nhau, vậy nên trước khi có một phe thất bại hoàn toàn, trận chiến sẽ không ngừng lại.
Mặc dù cách đó có hơi quá đáng nhưng chắc chắn tiểu tử Thanh Minh đã cố gắng giảm thiểu số người phải hy sinh trong cuộc chiến này rồi.
Với tư cách là một đạo sĩ hay võ giả thì đây cũng là việc đáng khen nhưng kỳ lạ là Bạch Thiên lại không hài lòng chút nào.
Bạch Thiên siết chặt nắm đấm rồi lại thả ra.
Nhuận Tông lên tiếng.
Sẽ không sao chứ ạ?
Sao con cứ hỏi đi hỏi lại một câu đó thế?
"Không!!! Ý con không phải vậy"
Nhuận Tông hơi chần chừ, hắn liếc nhìn về phía cửa, nói.
"Cứ cho là Thanh Minh đang bị thương đi, nhưng không phải trông nó hơi khác với thường ngày sao ạ? Tự dưng.8
Bạch Thiên im lặng không trả lời, hắn nhìn vào cánh cửa đang đóng chặt.
'Khác ư'
Hắn biết Nhuận Tông đang nói gì. Nhưng chỉ có một câu trả lời duy nhất mà thôi.
"Vậy mới là Thanh Minh"1
Vậy là được rồi, không phải sao?9
Nhuận Tông cuối cùng cũng lặng lẽ gật đầu. Đúng lúc đó, một giọng nói từ góc nào đó vọng đến.
"Vẫn giống mà"
Hai người họ hướng mắt về nơi phát ra giọng nói.
Lưu Lê Tuyết đứng dựa lưng vào tường, nhìn về phía họ với gương mặt vô cảm. "Chẳng có gì khác cả."
"Đúng vậy."
Bạch Thiên chầm chậm gật đầu đồng tình. Dĩ nhiên hắn biết Nhuận Tông cũng chỉ là lo lắng cho Thanh Minh thôi. Vì vậy nên Bạch Thiên cũng không trách cứ gì hắn.
"Có thể thái độ của tiểu tử Thanh Minh hơi khác so với thường ngày nên con hãy hiểu cho nó đi. Trải qua một trận chiến như vậy, ít nhiều cũng phải có di chứng chứ"
"Vâng, sư thúc"
"Chúng ta"
Ánh mắt của Bạch Thiên vô cùng tập trung, đúng lúc hắn đang định nói tiếp thì.
"A!"
Một tiếng hét kinh hoàng vọng ra từ bên trong cánh cửa.
"Gì, gì thế!!"
"Có tập kích hả!!"9
Các môn đồ Hoa Sơn giật nảy mình, bọn họ hốt hoảng đứng bật dậy. Giọng nói từ bên trong cánh cửa lại vang lên, kịp thời ngăn chặn Bạch Thiên phá cửa lao vào.
"Aa.... Đau quá....Có ai quấn băng mà lại siết chặt như thế không hả? Vết thương sẽ rách ra mất!"
"Ồn ào quá đi!Ngồi yên giùm cái"
"A! Tay...Ơ hay, ta đã nói chỗ đó đau rồi mà"
"Hành hạ cơ thể như miếng giẻ lau rồi còn ngoác mồm ra kêu đau nữa? Quay đầu lại xem nào"

Bạch Thiên nghe thấy những âm thanh quá khích đó thì thở dài. "Trước tiên cứ vào thử xem"
Nghe Bạch Thiên ra hiệu, bọn họ mở cửa ùn ùn kéo vào trong. "Ê này.Đây mà là trị liệu hả.
"Ngồi yên xem nào. Sư huynh muốn muội châm cái kim to này vào đầu không? Coi chừng đấy"
Đường Tiểu Tiểu leo lên tấm lưng quấn đầy băng vải của Thanh Minh, thẳng tay châm cứu không chút từ bi.
Nhìn thấy Thanh Minh gần như biến thành một con nhím, Bạch Thiên bật cười thỏa mãn.
'Khác cái con khỉ ấy'
Hy vọng tên tiểu tử đó thay đổi thì thà là hy vọng Bắc Hải biến thành sa mạc còn nhanh hơn ấy.
Thanh Minh mặt mũi trắng bệch liên tục hét lớn.
"Ê này! Kim châm gì mà to bằng cả cánh tay vậy? Nhìn kiểu gì cũng không thấy giống y cụ đâu, y cụ ấy!"
"Ai mà phân biệt mấy cái đó? Dùng được là được"
"Vậy là không phải chứ gì."
Bạch Thiên không thể nhìn Thanh Minh loi nhoi thêm nữa, hắn hất cằm.
"Mấy đứa"
"Vâng, sư thúc"
"Đè tên tiểu tử đó xuống"
"Dạ"
Chiêu Kiệt, Nhuận Tông và Lưu Lê Tuyết chạy tới giữ chặt lấy Thanh Minh. Thanh Minh càng phản kháng mạnh hơn nhưng cả ba người bọn họ vẫn không chịu buông ra một cách dễ dàng.
"Cái lũ phản bội khi sư diệt tổ này! Tưởng ta sẽ quên mối hận này hả"
"Hừ, ồn ào quá."
Bạch Thiên cau mày tặc lưỡi.
Gì kỳ vậy, một đứa bị kiếm chém còn không thèm nháy mắt lấy một lần mà nhìn thấy kim châm lại phát điên lên như thế hả?
"Thì sao! Thì có gì lạ! Ta châm một cái kim to như thế vào đầu sư thúc thử nhé.
Được không????"
Đường Tiểu Tiểu nghiến răng đấm vào lưng Thanh Minh.
"Yên lặng đi.Yên lặng.!! Đừng có cử động nữa....
"Á.
Chỗ đó đau lắm đấy.
Thanh Minh cứ phát điên như thế một lúc lâu, phải đến khi Lưu Lê Tuyết nắm chặt đầu của hắn đấm nhẹ cho vài cái hắn mới bắt đầu bình tĩnh lại.
Bạch Thiên thở dài một hơi, sau đó hỏi nhỏ Đường Tiểu Tiểu?
Thế nào rồi?
Nàng đáp lại với chất giọng hơi bực tức.
"Thế nào là thế nào ạ?

Giống lần trước chứ sao nữa. Cái tên vô lại này, không hiểu sao cứ lao vào đánh nhau là huynh ấy lại hành hạ cơ thể mình ra thế này nữa? Huynh ấy thích bị khâu vào người hả."
Đang nói giữa chừng, Đường Tiểu Tiểu lại nổi điên lên, nàng nhìn Thanh Minh bằng ánh mắt man rợ.
Khí thế khủng khiếp đến mức khiến thiên hạ đệ nhất Thanh Minh cũng phải rùng mình. Tuệ Nhiên quan sát cảnh tượng đó xong cảm thấy vẫn chưa đủ náo nhiệt, hắn mỉm cười ôn hòa nói thêm vào.
"A di đà Phật. Dù sao cũng nhờ Thanh Minh thí chủ đã cố gắng hết sức mà mọi chuyện đã tốt"
Tiểu sư phụ Tuệ Nhiên. Hả?
Im lặng đi.
À vâng.
Tuệ Nhiên vừa lẩm bẩm niệm Phật để người khác không nghe thấy vừa lùi dần vào trong góc.
Roẹt!!!!
Cuối cùng Đường Tiểu Tiểu cũng rút hết kim châm ra rồi buộc chặt băng vải lại, nàng cau mày leo xuống khỏi lưng của Thanh Minh.
"Trước mắt thì con đã xử lý hết những vết thương bên ngoài rồi, chịu khó điều dưỡng một chút là sẽ ổn thôi. Thanh Minh sư huynh thuộc dạng hồi phục nhanh mà."
Đúng vậy nhỉ?
"Cứ để huynh ấy đi bán muối luôn cho rồi."
Bạch Thiên giật mình, luống cuống ngăn cản Đường Tiểu Tiểu.
"Nó, nó là bệnh nhân mà, con đừng gắt gỏng quá"
"Con xem huynh ấy là bệnh nhân nên huynh ấy mới còn sống được đấy."
Bạch Thiên cười cười.
Ta nhất định sẽ không để bị thương!
Y sư gì mà còn đáng sợ hơn kẻ thù nữa.
"Hừ."
Đúng lúc đó, Thanh Minh đang nằm thấp thì loạng choạng ngồi dậy.
"Có tuổi rồi thì phải, cơ thể"
Hừ, cái thằng điên này! Con thì bao nhiêu tuổi hả?
Cái thằng trời đánh!
"Hừ!!! Mấy người thì biết cái gì?"
Thanh Minh xua xua tay, sau đó hắn ngồi xếp chân ngay ngắn.
Nhìn thấy Thanh Minh toàn thân quấn đầy băng vải, các môn đồ Hoa Sơn bỗng thấy nặng lòng.
"Không sao chứ?"
"Chừng này thì có là gì đâu"
"Vậy đứa nào la hét ầm ĩ chỉ vì bị châm vài cây kim thế?"
Thanh Minh vừa nhìn Bạch Thiên vừa nói.
"Tiểu Tiểu. Đưa ta một cây kim"
Sao thế? Quả nhiên vẫn chưa đủ đúng không? Muội cắm vào đầu sư huynh nhé? Không phải?
Thanh Minh xị mặt nhìn Bạch Thiên hỏi.

Tình hình thế nào rồi? Bạch Thiên thở dài nói.
"Vì nơi này giống một vương quốc hơn là một thế gia hay môn phái."
Ví dụ như ở Hoa Sơn có phản loạn, kẻ nào đó đánh bại được Huyền Tông rồi tự xưng là Chưởng môn nhân thì sao?
'Thì tên đó sẽ bị ngũ thể phanh thây luôn chứ còn sao nữa.'
Nếu Thanh Minh không đứng ra thì chắc chắn Nhuận Tông, Lưu Lê Tuyết và Bạch Thiên cũng sẽ biến thành a tu la cuồng nộ!!
"Nhữ Trưởng lão đang gấp rút đưa Tuyết Tiểu Cung chủ lên vị trí Cung chủ. Băng Cung không thể không có Cung chủ được."
"Hừm, thật là, gây áp lực cho đứa trẻ như thế."
Thanh Minh tặc lưỡi!
"Dù sao thì có người dẫn đầu vẫn tốt hơn chứ. Đặc biệt là ở nơi này."
Theo lối tư duy của người Trung Nguyên thì chuyện này có hơi khó hiểu nhưng mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh mà. Không cần phải suy nghĩ phân định đúng sai làm gì. Người khác nhìn vào Hoa Sơn cũng cảm thấy có nhiều điều rất khó hiểu đó thôi.
Phải nhanh chóng thu xếp mới được. Không nên kéo dài thời gian nữa!
Thanh Minh thấp giọng nói rồi bật dậy khỏi chỗ.
"Sao tự nhiên lại đứng dậy?"
"Ta phải đi gặp Nhữ Tư Côn"
Bản dịch được thực hiện bởi fb hoa son tai khoi , đăng tải độc quyền tại fb hoa son tai khoi Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại hoa son tai khoi fb.
"Cái thằng này! Con là bệnh nhân"
Bệnh nhân thì làm sao?
Thanh Minh cắt ngang lời của Bạch Thiên, mắt hắn lóe sáng lên!
"Đây không phải lúc tính toán những việc đó đâu. Phải nhanh chóng thu xếp mọi chuyện rồi xử lý bọn Ma Giáo đó mới được."
"Ta biết chuyện đó, nhưng đâu có nhất thiết phải là con đi chứ? Bọn ta sẽ đi chuyển lời cho. Nhữ Trưởng lão chắc cũng đang bận tối mũi vì chuyện đó rồi."
Thấy Bạch Thiên có vẻ lo lắng,Thanh Minh cười cười_v_v
Sư thúc!
Hả?
"Sư thúc đúng là tốt, À không, sư thúc cái gì cũng tệ, nhưng có một điểm là đặc biệt tệ luôn"
Cái thằng này, ta thì sao?
Thanh Minh mặc kệ Bạch Thiên đang tức giận, hắn nói tiếp.
Sư thúc nghĩ tốt về người khác quá.
Ý con là sao?
"Cứ nhìn là biết thôi"
Thanh Minh cười mỉa mai.
Người không có gì trong tay sẽ không nhìn lại phía sau, nhưng những người có sở hữu thứ gì đó thì họ lại chần chừ và liên tục nhìn lại!
Hắn vừa cười vừa nói, nhưng kỳ lạ là lại có hàn khí lạnh lẽo tỏa ra.
"Mọi việc đang được giải quyết gọn gàng hơn ta tưởng. Những tên đi theo Cung chủ Băng Cung đều nghe lời Nhữ Tư Côn Trưởng lão, không kháng cự gì mấy. Bọn ta nhìn vào cũng thấy thần kỳ đấy."

Mà không, thậm chí là còn có chút cảm giác chua chát nữa kìa.
Tất cả mọi người đều bị bầu không khí đó dồn ép, họ không thể ngăn cản được hắn, chỉ có thể ngơ ngác nhìn theo bóng lưng hắn bước ra ngoài.
Thanh Minh đang bước đi thì đột nhiên ngừng lại. Hắn không quay đầu, cứ đứng như thế mà nói.
"À, với lại"
Hửm?2
Thanh Minh không nói gì, cứ yên lặng đứng ở đó.
Đúng lúc Chiêu Kiệt không thể đợi nỗi nữa đang định lên tiếng thì một âm thanh kỳ lạ phát ra từ miệng của Thanh Minh.
"Lần này mọi người đã làm rất tốt"
Các môn đồ Hoa Sơn trợn tròn mắt nhìn Thanh Minh.
Nhưng hắn lại vung vẩy bỏ đi không hề hối tiếc, như thể hắn đã nói xong lời cần nói rồi vậy.
Chiêu Kiệt đứng bật dậy hướng về phía cửa sổ
Con làm gì vậy?
Không có gì. Con định xem thử có phải mặt trời mọc phía Tây không ấy mà.
Nếu không phải vậy thì Tiểu Tiểu à. Con có cho nó uống lộn thuốc không vậy?
"Huynh ấy đâu có uống thuốc. Nếu có lộn thì chắc là châm kim lộn chỗ".
Lưu Lê Tuyết há miệng như thể không tin được, rồi nàng cúi đầu lầm bầm.
Ta đánh đầu nó mạnh quá rồi.
Chuyện này đúng là không thể tin được.
Thiên địa ơi.
Cái tên Thanh Minh đó cũng biết khen ngợi người khác hả?
Thậm chí khi chiến thắng các môn đồ danh môn thế gia ở Đại hội tỉ võ toàn võ lâm hắn cũng chỉ quở trách bọn họ, khi đánh bại Đài chủ Vạn Nhân Phòng hắn cũng không ngừng càu nhàu, không phải sao?3
Cuối cùng cũng sống được đến ngày hôm nay rồi.
Đúng vậy đấy, sư huynh!
Bạch Thiên đang đắm chìm trong dòng suy nghĩ, đột nhiên hắn bật dậy xoay người lại. "Đừng nói chuyện không đâu nữa, mau đi theo ta
Vâng, sư thúc.
Bạch Thiên dẫn đầu các môn đồ, hắn cong cong khóe miệng mỉm cười

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro