Chapter 740. Sẽ là quỷ thần, hay quái vật đây. (5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 740. Sẽ là quỷ thần, hay quái vật đây. (5)
Trường Giang.
Vừa là một mạch sống chảy qua Trung Nguyên, cũng vừa là nơi trung chuyển hàng hóa trọng điểm.
Vì vậy nên, người và thuyền theo dòng Trường Giang, từ phương xa tới tụ tập thành từng bầy từng nhóm trên các bến cảng.
"Mau lên đi! Mau lên! Thuyền sắp rời bến rồi!"
"Đừng có đẩy nữa! Á, rơi xuống bây giờ!"
Mọi người ùn ùn bước lên tấm ván dài bắc từ bờ lên con thuyền lớn đang neo đậu bên bờ cảng. Những bộ y phục với đủ loại màu sắc phấp phới theo từng nhịp chân.
Sau khi tất cả mọi người đã lên thuyền, một thuyền viên ngẩng đầu hét lớn.
"Còn ai nữa không? Nếu không thuyền sẽ xuất phát ngay bây giờ!"
Sau đó, hắn bước tới thu tấm ván lại, rồi nhổ neo. Ngay lập tức, cánh buồm dang rộng, chiếc thuyền chầm chậm tiến về phía trước. Đúng lúc con thuyền theo dòng chảy của Trường Giang hùng vĩ, dần rời bến hướng về phía chính giữa dòng sông.
"Khoan đi đãaaaaaaaaa!"
Từ đằng xa, tiếng ai đó hét lên vọng lại, tiếng bước chân vội vã cũng ùa tới.
"Đợi một chút! Xin hãy dừng lại một chút thôi! Ta phải lên con thuyền ấy!"
Tiếng hét ấy lớn tới mức kỳ lạ.
Mà không, tuy âm thanh ấy không lớn lắm, nhưng lạ thay, nó lại lọt vào tai mọi người một cách quá rõ ràng.
Thuyền viên đứng trên mũi thuyền nhìn con thuyền đã rời xa khỏi cảng, tặc lưỡi nói.
"Ngài phải đến sớm hơn chứ! Thuyền không thể quay đầu được! Ngài hãy lên chuyến tiếp theo đi!"
Con thuyền đã rời khỏi cảng một quãng khá xa. Vậy nên, người thuyền viên ấy nói đúng, thuyền không thể quay đầu được.
Thế nhưng, có vẻ người đang chạy tới kia lại không nghĩ như vậy.
"Không thể có chuyện đó được!"
Hắn chạy như bay về phía cảng mà không hề có ý định dừng lại.
"Này, này!"
"Ngươi tính làm gì vậy?"
Trên thuyền, dưới cảng, tất cả mọi người đều bàn tán xôn xao, kinh ngạc nhìn hắn.
Thuyền đã cách bờ khoảng hơn chục trượng. Vậy mà nam nhân kia vẫn không từ bỏ, khí thế chạy tới muốn leo lên thuyền ư?
"Nếu cứ thế này thì hắn sẽ bị thương mất..."
"Ầy. Có khi hắn sẽ lao xuống nước đuổi theo cũng không chừng."
"Nhưng dù có bơi giỏi thế nào thì hắn cũng chẳng thể đuổi kịp con thuyền đâu! Thuyền có đứng yên chờ hắn đâu. Chẳng phải thuyền đã căng buồm rồi sao!"
Đúng lúc ấy.
"Hâyyyyyyyyyy!"
Nam nhân chạy hết tốc lực, rồi bay thẳng lên không như chim trời. Ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn vào người hắn.
"Oaaaaaaaaaa!"
"Ôi trời ơi! Chuyện gì thế này!"
Hắn bay lên không như một con diều hâu, sau đó lộn một vòng, rồi đáp xuống con thuyền cách xa cả chục trượng.
Rầmmmmm!
Tuy rằng hắn đã đáp xuống lan can thuyền một cách suýt soát, nhưng dẫu sao, đó cũng là việc vô cùng đáng kinh ngạc.
Khiến tất cả mọi người trên thuyền dưới bến đều há hốc miệng kinh ngạc, không ngừng vỗ tay tán thưởng hắn. Những lời khen ngợi cứ tuôn ra không dứt.
"Con người chứ có phải chim đâu ta."
"Đúng là đáng nể thật. Quả thật rất đáng nể! Hắn là nhân sĩ võ lâm giang hồ sao?"
Đúng lúc ấy, một người đã giật mình thốt lên khi phát hiện ra chữ Đặc (特) được thêu trên tay nải của nam nhân đó.
"Là đặc tiêu! Là đặc tiêu của  n Hạ Tiêu Hành!"
"Ô? Là đặc tiêu của  n Hạ Tiêu Hành thuộc  n Hạ Thương Đoàn sao...?"
"Ầy! Hóa ra người này lại là đặc tiêu của  n Hạ Tiêu Hành! Thú thực, đây là lần đầu tiên ta được tận mắt trông thấy đấy!"
Cụm từ 'đặc tiêu' vừa được thốt ra, mọi người trên thuyền bỗng đổ xô đến quanh nam nhân kia.
Nam nhân mỉm cười tạo thế bao quyền với mọi người xung quanh.
"Xin đa tạ. Đa tạ. Nhưng tại hạ đang vận chuyển một đồ vật vô cùng quan trọng, vậy nên mong các vị đừng tiến lại gần quá. Xin đa tạ."
Trước lời thỉnh cầu trang trọng ấy, tất cả mọi người vừa đổ xô đến cùng gật đầu lùi lại sau vài bước.
Đặc tiêu của  n Hạ Tiêu Hành vốn được biết tới rộng rãi là một hình thức vận chuyển những đệ tử quý giá với chi phí không hề rẻ.
Và lý do  n Hạ Tiêu Hành có thể nổi danh hơn tất cả các tiêu cục trên thế gian này cũng chính là nhờ sự tồn tại của đặc tiêu.
Bọn họ không chỉ nổi tiếng trong ngành, mà chỉ cần là những người có một chút quan tâm tới công việc này, thì không ai là không biết tới họ cả. Đặc tiêu bọn họ có thể chạy một mạch cả vạn lý, và giao hàng chính xác trong thời gian hạn định mà không một tiêu cục nào có thể làm được như họ.
"Ngài đã vất vả rồi. Ngài muốn đi tới đâu thế?"
"Hô hô. Chuyện đó tại hạ không thể tiết lộ được, mong các vị thông cảm."
"Quả nhiên là đặc tiêu của  n Hạ Tiêu Hành. Quả nhiên."
"Phải, phải. Đến cả các quan chức đại thần ở Bắc Kinh cũng phải chờ tới lượt để giao phó tiêu hành đấy."
"Đáng nể thật. Quả thực rất đáng nể. Ta cũng muốn dùng thử một lần."
"Ngươi cũng có thứ gì đáng được gọi là bảo vật à?"
"Ầy, cái con người này! Chẳng lẽ  n Hạ Tiêu Hành chỉ có mỗi đặc tiêu thôi ư? Ta cũng có thể gửi đồ vật bình thường mà."
Đặc tiêu Chiêu Chính Phúc (昭正福) mỉm cười.
'Bây giờ đi đâu mọi người cũng nhận ra ta.'
Và đương nhiên, hắn là đệ tử Hữu Linh Môn.
Sau một thời gian bọn họ bắt đầu vận chuyển đồ đạc theo quyết định của môn chủ, bây giờ, họ đi tới đâu, thiên hạ cũng có thể nhận ra họ là đặc tiêu của  n Hạ Tiêu Hành.
'Đúng là một chuyện tốt.'
Lúc đầu, cả môn phái đã phản đối vô cùng gay gắt khi nghe môn chủ nói họ sẽ bắt đầu vận chuyển đồ vật.
Không chỉ các trưởng lão sống chết bảo vệ thể diện. Mà rất nhiều đệ tử không thể chống lại mệnh lệnh của môn chủ, bắt buộc phải làm việc, dù trong thâm tâm họ không tán thành quyết định này chút nào.
Thế nhưng giờ đây, các đệ tử không được ra ngoài tiêu hành mà phải ở lại Hữu Linh Môn tu luyện lại ghen tị với những người được đi tiêu hành, luôn mong ngóng họ mau chóng trở về để tới lượt mình đi.
'Nghĩ lại thì ca làm việc của ta cũng chẳng còn bao nhiêu thời gian nữa.'
Sau khi hết thời gian, hắn phải quay trở lại Hữu Linh Môn giao ca, và tu luyện trong thời gian chờ các đệ tử khác quay về. Nghĩ đến việc phải quay trở lại Hữu Linh Môn, hắn liền thở dài.
Trước đây hắn đã không nhận ra. Trực tiếp ra ngoài nhìn ngắm thế giới lại có thể mở rộng tầm mắt của con người tới vậy.
Nếu so với việc suốt ngày phải tu luyện ở Hữu Linh Môn ẩn mình trong sơn cốc, thì việc gọi cuộc sống hiện nay là xa hoa cũng chẳng sai chút nào.
'Hơn nữa chỉ cần giao hàng tới nơi là mình có thể nhận được tiền...'
n Hạ Thương Đoàn vô cùng hào hiệp.
Cứ mỗi chuyến tiêu hành, họ lại trả lương đúng giao hẹn. Tất nhiên họ chỉ trả cho Hữu Linh Môn một phần phí ủy thác họ nhận được từ khách hàng, và sau khi Hữu Linh Môn tính toán số tiền họ nhận được ấy, thì phần trăm mà các đệ tử Hữu Linh Môn nhận được không cao lắm, nhưng dẫu sao, đối với các đệ tử, đó cũng là số tiền lớn tới mức họ khó lòng tưởng tượng ra được.
Bọn họ không nhất thiết phải nâng cao thực lực cũng như làm rạng danh tên tuổi của mình với tư cách là một võ giả. Họ chỉ cần tiếp tục tiêu hành, giang hồ vừa nhớ tới họ, lại vừa có thể kiếm được tiền.
Nếu nói về chuyện tiền bạc, có khi họ có thể kiếm được một số tiền khổng lồ ít môn phái sánh bằng cũng nên.
Do đó, các đệ tử Hữu Linh Môn không dám lười biếng mà luôn chăm chỉ làm việc, cũng vì thế mà danh tiếng của đặc tiêu  n Hạ Tiêu Hành không ngừng gia tăng.
Hơn nữa...
- Ahahahahahaha! Nhà kho đầy rồi không nhét được thêm nữa! Phải mở rộng nhà kho thôi! Nhà kho ấy!
"...Đúng thật là."
Hữu Linh Môn cũng đang thay đổi từng ngày.
Những tòa điện các tồi tàn sụp đổ đã không còn nữa, thay vào đó là những tòa điện các nguy nga tráng lệ. Gần đây môn chủ còn suy nghĩ tới việc chuyển Hữu Linh vào trong nội thành phồn hoa nữa cơ mà.
Chiêu Chính Phúc đã thực sự nhận ra rằng tiền có thể thay đổi rất nhiều thứ.
Đúng lúc ấy, những tiếng xì xào xẹt qua tai hắn.
"Nhưng mà có nguy hiểm không nhỉ? Ai ai cũng biết đặc tiêu là người vận chuyển đồ quý giá, nếu đi một mình thế này..."
"Ngươi đừng có nói vớ vẩn thế."
"Hả?"
"Chẳng lẽ người không biết có tin đồn Hoa Sơn đứng sau chống lưng cho đặc tiêu sao? Cho dù có là lũ cường đạo túng thiếu tới đâu đi chăng nữa, làm sao chúng dám động tới tiêu hành được phái Hoa Sơn bảo hộ? Đối với lũ Tà Phái, Hoa Sơn thật chẳng khác nào Tử Thần."
"À! Hóa, hóa ra là như vậy. Hóa ra là như vậy! Nếu là phái Hoa Sơn thì lũ Tà Phái còn phải run cầm cập ấy chứ."
"Theo ta được biết thì từ sau lần phái Hoa Sơn càn quét Đới Tinh Trại, lũ sơn tặc Lục Lâm còn không dám nghĩ tới chuyện động vào  n Hạ Tiêu Hành nữa đấy. Dù sao bọn chúng cũng chỉ có một cái mạng thôi mà?"
"Hô hô. Nghe qua đúng là nực cười thật. Nếu Hoa Sơn có thể làm được điều đó thì Cửu Phái Nhất Bang cũng phải làm được hơn thế chứ, nhưng chẳng phải bọn họ vẫn im hơi lặng tiếng tới bây giờ đó sao?"
"Đó là vì quan niệm hiệp nghĩa của họ khác nhau, quan niệm hiệp nghĩa ấy! Hừ, dù sao đặc tiêu cũng an toàn, được các quan chức tin tưởng giao phó công việc.  n Hạ Thương Đoàn cũng tin vào điều đó nên mới đưa ra điều kiện là sẽ bồi thường một số tiền khổng lồ nếu quá trình vận chuyển xảy ra sơ xuất."
"Hóa ra là vậy, bây giờ ta mới hiểu."
Chiêu Chính Phúc mỉm cười.
Bọn họ không biết. Lục Lâm không động tới họ không phải vì sợ Hoa Sơn, mà chẳng qua là do họ đã bắt tay với Hoa Sơn.
Hắn rất tò mò không biết mấy người này sẽ bày ra biểu cảm gì nếu biết được chuyện hắn đã tới sơn trại ăn uống đánh chén no say trước khi đến đây.
Chiêu Chính Phúc lén lút đặt tay nải lên lan can, cảnh giác quan sát xung quanh.
Khi ở trên đất liền, hắn có thể tự tin chạy thoát khỏi bất kì kẻ thù nào đang nhắm tới tiêu vật. Bởi đệ tử của Hữu Linh Môn đều có hiểu biết hơn người về khinh công.
Thế nhưng trên con thuyền không có chỗ để chạy này, hắn cần phải cảnh giác hơn thường ngày gấp mấy lần.
'Sau khi xuống thuyền đi thêm ba ngày nữa, ta sẽ tới nơi. Khi đó ta có thể đi chơi thêm vài lần trước khi quay trở về Hữu Linh Môn. Vậy là ta có thể thư giãn trên đường quay trở về rồi...'
Con thuyền chở Chiêu Chính Phúc không ngừng tiến lên phía trước. Cảnh vật hùng vĩ mở ra trước mắt hắn theo dòng Trường Giang.
Đã đi được bao lâu rồi nhỉ.
Trời sập tối, các thuyền viên bước ra khoang thuyền hét lớn.
"Mong các vị không đứng gần lan can vào ban đêm để tránh rơi xuống nước. Hơn nữa, gió đêm rất lạnh. Buồng khách dù có hơi chật hẹp nhưng có đủ không gian cho các vị nằm thoải mái, xin mời các vị vào trong nghỉ ngơi."
Những người đang ngắm hoàng hôn vừa nghe thấy thế liền lần lượt đứng dậy hướng về buồng khách. Đúng lúc ấy, một thuyền viên hoảng hốt hét lên.
"Gượm, gượm đã! Đằng kia! Đằng, đằng kia!"
Một thuyền viên khác vội vã chạy tới.
"Sao! Có chuyện gì thế?"
"Đằng kia! Huynh hãy nhìn đi! Chiếc thuyền đó!"
"Hửm?"
Thuyền viên vội vàng nhô đầu ra nhìn theo hướng được chỉ. Ở phía đối diện có một con thuyền đang chầm chậm tiến tới.
"Có vấn đề gì sao? Nó chỉ là một con thuyền bình thường thôi mà?"
"Nhưng, nhưng hướng của nó lạ lắm. Đáng lý nó phải xoay mũi thuyền khi ở khoảng cách này, thậm chí ngay cả khi chúng ta đã xoay mũi thuyền, nó vẫn tiếp tục bám theo hướng chúng ta vừa xoay."
"Cái gì?"
Hai mắt thuyền viên lay động.
"Vậy..."
Rõ ràng là nó đang tiến về phía chiếc thuyền này, chứng tỏ chiếc thuyền kia phải có việc gì đó. Nhưng ở trên sông thế này thì có việc gì được kia chứ?
Đúng lúc ấy.
"Sư, sư huynh! Nhìn kìa!"
Con thuyền đang tiến lại gần giăng buồm.
Mặc dù giăng buồm chẳng phải việc gì lạ, nhưng vấn đề lại nằm ở họa tiết trên cánh buồm ấy.
Đó là hình ảnh của một con hắc long đầy nguy hiểm.
"Thủy Lộ Trại!"
"Là Trường Giang Thủy Lộ Trại!"
"Ch, chết tiệt!"
Nơi dùng biểu tượng đó ở Trường Giang. Chỉ có Trường Giang Thủy Lộ Thập Bát Trại.
"Là, là thủy tặc!"
"Thủy tặc tới!"
Vừa nghe tới Thủy Lộ Trại, mọi người trên thuyền đã hồn bay phách tán. Đụng phải thủy tặc trên dòng sông không có đường chạy này chính là tình cảnh tồi tệ nhất.
Thế nhưng bây giờ đã quá muộn để có thể né tránh. Bởi vì con thuyền với lá cờ hắc long kia đang nhanh chóng tiếp cận họ.
Gương mặt của Chiêu Chính Phúc bắt đầu đông cứng lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro