Chapter 862. Chỗ trống nhà ngươi để lại là quá lớn. (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 862. Chỗ trống nhà ngươi để lại là quá lớn. (2)
"Phù."
"Ôi trời, Thương Đoàn Chủ à. Ngài đừng như vậy mà. Để thuộc hạ cầm cho."
"Không sao. Đường dốc thế tý này, cứ để ta giúp được chút nào hay chút ấy."
"Đây vốn dĩ là việc chúng thuộc hạ phải làm mà?"
"Haha. Cái tên này. Chẳng lẽ ta lại là người nhàn rỗi thế sao ?"
"Thuộc hạ không có ý đó đâu ạ?"
"Được rồi. Phải làm thế này thì trong lòng ta mới thấy thoải mái, các ngươi cứ để ta cầm đi."
"......Nếu ngài đã muốn vậy thì......"
l
Đám phu dịch bất an nhìn Hoàng Tông
Nghĩa. Thế nhưng, Hoàng Tông Nghĩa vẫn bình thản, chẳng mảy may suy nghĩ tiếp tục mang hành lý lặng lẽ bước đi.
'Dốc đứng thật.'
Mặc dù hắn đã leo lên ngọn núi này mấy lần, nhưng mỗi lần leo lên, hắn lại không thể ngăn được mà phát những tiếng thở hồng hộc. Vách núi cao và hiểm trở như muốn ngăn cản những kẻ muốn tiến lên nơi này.
Lần đầu tiên leo lên ngọn núi này, hắn đã không kìm được mà buột miệng bật ra tiếng chửi thề. Tuy nhiên, sau vài lần leo núi, dù sự mệt mỏi chẳng đỡ hơn là bao, nhưng tâm trạng của hắn lại cảm thấy vô cùng thoải mái.
Bởi vì có những người cảm thấy vô cùng vui mừng khi được đứng trên đỉnh núi ấy.
Đáng tiếc, tâm trạng của Hoàng Tông Nghĩa lúc này lại cảm thấy vô cùng nặng nề, hơn cả lần đầu tiên hắn leo lên đây.

'Hoa Sơn.......'
Hắn nhìn chằm chằm về phía đỉnh núi bị che khuất sau màn mây.
Hôm nay, hắn cảm giác nơi đó như xa hơn mọi lần.
"Khừ."
"Tới nơi rồi."
Đám phu dịch thở hổn hển sau khi trèo lên đỉnh núi, mồ hôi chảy ròng ròng trên trán.
Tuy đã leo lên đây mấy chục lần, nhưng họ vẫn chẳng thể nào thích nghi được.
"Nào nào. Mau đặt xuống rồi ngồi nghỉ một chút đi." "Vâng."
Đám phu dịch thận trọng bỏ hành lý xuống trước sơn môn. Hoàng Tông Nghĩa lặng lẽ quan sát họ.

Tuy nói là phong bế sơn môn, nhưng
bọn họ không thể sống mà không ăn được. Mà ngược lại, vì đã phong bế sơn môn, nên họ càng cần được cung cấp thực phẩm hơn. Bởi nếu không phong bế sơn môn, họ đã có thể ra ngoài ngọn núi rộng lớn này tìm đồ ăn rồi.1
Chính vì vậy nên đều đặn mỗi tháng một lần, Ân Hạ Thương Đoàn sẽ vận chuyển nhu yếu phẩm tới cho Hoa Sơn.
"Phù."
Hoàng Tông Nghĩa cũng đặt hành lý sau lưng xuống.
"Thương Đoàn Chủ, ngài đã vất vả rồi."
"Vốn dĩ ngài đâu cần làm tới mức này, thuộc hạ cảm tạ ngài nhiều lắm."
So với số hàng hóa họ mang lên đây, thì số lượng mà hắn mang cũng không nhiều lắm. Thế nhưng, đám phu dịch lại vô cùng cảm kích khi Thương Đoàn Chủ Ân Hạ Thương Đoàn nổi danh thiên hạ lại đích thân cùng họ mang hành lý lên núi.

Hoàng Tông Nghĩa đặt hành lý xuống, lặng lẽ đứng trước sơn môn của Hoa Sơn.
Sơn môn vẫn luôn mở rộng đón khách đang đóng im ỉm.
Bụi bám đầy trên tấm danh bài vốn luôn được lau chùi sạch sẽ.
Hoàng Tông Nghĩa lặng lẽ ngắm nhìn cảnh tượng ấy một hồi rồi khẽ vươn tay về phía sơn môn. Đầu ngón tay hắn lặng lẽ lau lớp bụi trắng xóa trên đó.
"Lưu tiêu đầu."
"Vâng, thưa Thương Đoàn Chủ."
"Các phu dịch chuyển đồ lên đây chưa từng gặp mặt các đệ tử Hoa Sơn đúng không?"
"Vâng. Theo thuộc hạ nhớ thì đúng là như vậy."
".......Hóa ra là vậy."
Hoàng Tông Nghĩa nở một nụ cười cay đắng.

Hơ, bọn ta phong bế sơn môn có phải vì
đã gây ra tội gì đâu. Bọn ta phong bế sơn môn là để nhiều kẻ phiền phức không tìm tới làm phiền thôi, sao ta lại không thể ra ngoài chứ?
".......Ngài đã dặn chúng thuộc hạ như vậy mà."
Đúng là lạnh lùng thật.
"Bình thường các ngươi cũng để đồ ở đây phải không?"
"Vâng. Vì không có ngoại nhân leo núi nên chúng thuộc hạ có thể thoải mái đặt đồ trước sơn môn rồi quay về."
"Hóa ra là vậy."
"Khi cần một món đồ nào đó, họ sẽ đặt thư trước sơn môn. Như vậy thuộc hạ có thể đem tới cho họ trong lần chuyển đồ tới."
Hoàng Tông Nghĩa gật đầu. Hắn đều biết những điều ấy.

'Dược liệu và mộc kiếm là những thứ cần phải chuẩn bị nhiều nhất.'
Cả hai đều là những thứ khiến người ta lo lắng.
Hoa Sơn cần nhiều dược liệu đồng nghĩa với việc họ có rất nhiều người bị thương, và việc họ cần nhiều mộc kiếm cũng đồng nghĩa với việc họ thậm chí còn không muốn lãng phí thời gian tự đi đốn cây chế tạo mộc kiếm.
Chỉ với hai vật phẩm đó cũng đủ để hắn hiểu điều gì đang diễn ra bên trong sơn môn này.
"Phù."
Hoàng Tông Nghĩa lùi lại một bước, nhìn bức tường ngay sát bên sơn môn của Hoa Sơn.
Phong bế sơn môn là chuyện có chút nực cười.

Bức tường nhỏ này làm sao có thể ngăn
cách một môn phái với thế giới bên ngoài được. Nếu ai đó thực sự quyết tâm, thì họ hoàn toàn có thể trèo qua bức tường này nhảy vào trong.
Thế nhưng đó là điều không thể xảy ra.
Bởi vì vấn đề không nằm ở bức tường đó, mà nằm ở sự tôn trọng đối với một môn phái đã tuyên bố phong bế sơn môn. Người nào trèo qua bức tường ấy, người đó chính là kẻ coi thường ý chí của Hoa Sơn.
Vậy nên đến cả Hoàng Tông Nghĩa cũng chẳng thể trèo qua bức tường đó.
"Ngươi......."
"Vâng, thưa Thương Đoàn Chủ."
"Ngươi có mang theo tấm vải nào để lau chùi không?"

"Vải ư? Cái đó...... thuộc hạ không có
mang theo. Nhưng vải để gói đồ thì có đấy ạ."
"Đưa cho ta."
"Vâng."
Đám thuộc hạ ai nấy tràn ngập nghi hoặc, tuy nhiên, chẳng có ai hỏi ngược lại Hoàng Tông Nghĩa. Bởi địa vị của hắn quá cao để bọn họ dám lỗ mãng hỏi hắn về điều ấy.
"Đây ạ, thưa Thương Đoàn Chủ."
Một gã phu dịch vội vàng cầm vải chạy tới. Hoàng Tông Nghĩa nhận lấy rồi gật đầu.
"Cảm ơn ngươi."
Hoàng Tông Nghĩa gấp vải lại rồi bắt đầu lau chùi đại môn của Hoa Sơn. Lớp bụi trắng xóa được lau đi, sơn môn lộ ra dáng vẻ ban đầu.

"Thương, Thương Đoàn Chủ. Để chúng
thuộc hạ làm cho. Ngài đưa cho thuộc hạ đi ạ."
"Không sao."
Hoàng Tông Nghĩa lắc đầu.
"Đây là việc ta phải làm, các ngươi không cần bận tâm đâu."
"Ôi trời. Thương Đoàn Chủ ơi. Một người cao quý như ngài làm việc này........"
"Ta không phải kẻ cao quý nào cả."
Hoàng Tông Nghĩa bật cười nói.
"Và trên đời này làm gì có ai lại đi dọn nhà cho bằng hữu. Chỉ là chuyện này khiến ta cảm thấy thoải mái, nên cứ để mặc ta đi nhé."
".......Vâng. Thưa Thương Đoàn Chủ."
Phải tới lúc ấy đám thuộc hạ mới bắt đầu lùi ra sau.

Hoàng Tông Nghĩa lau sạch đại môn,
sau đó hắn chồng mớ hành lý lên nhau, rồi trèo lên lau tấm danh bài. Chẳng biết từ lúc nào, mồ hôi trên trán hắn đã tuôn ra ròng ròng.
Một lúc sau, Hoàng Tông Nghĩa bước xuống, lau mồ hôi trên trán rồi nhìn lên tấm danh bài đã được lau sạch sẽ.
Vị tổng quản trèo lên sau, thở hổn hển, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Hoàng Tông Nghĩa, có chút thương xót nói.
"Tiểu thương...... À không, Thương Đoàn Chủ." "Hửm?"
Ông ta vẫn chưa quen với việc gọi hắn là Thương Đoàn Chủ. Dù sao thì ông ta cũng đã gọi Hoàng Tông Nghĩa là tiểu Thương Đoàn Chủ suốt bao năm qua rồi kia mà?
Sau khi Hoàng Vấn Dược ra đi thanh thản, Hoàng Tông Nghĩa đã tiếp quản Ân Hạ Thương Đoàn và dẫn dắt thương đoàn một cách cực kỳ xuất sắc. Khiến ông ta không khỏi cảm thán.

Chỉ có điều, đôi lúc ông ta lại cảm thấy
bóng lưng của Hoàng Tông Nghĩa toát lên sự cô độc.
'Chắc hẳn là vậy rồi.'
Hắn đã mất đi người phụ thân mà hắn tin tưởng nhất, người phụ thân mà hắn có thể dựa vào, sao hắn có thể không cô độc được kia chứ?
"Hay là thuộc hạ thử gọi cửa nhé?"
"Không cần đâu."
Hoàng Tông Nghĩa xót xa lắc đầu.
"Nhưng mà Thương Đoàn Chủ. Chẳng phải chuyện này là vì sự nghiệp của Thương Đoàn chúng ta sao."
"Chính vì vậy nên mới càng không được."
"Hả?"
Hoàng Tông Nghĩa khẽ thở dài.

Trên thực tế, tình hình của Ân Hạ
Thương Đoàn hiện nay không được suôn sẻ lắm. Mặc dù dưới sự quản lý tài tình của Hoàng Tông Nghĩa, tình hình bên ngoài không có gì thay đổi, nhưng việc mở rộng thương nghiệp đã bị chững lại trước cả khi Hoàng Vấn Dược qua đời.
Mà không, cho dù Hoàng Vấn Dược còn sống, thì tình hình cũng sẽ chẳng thay đổi chút nào. Bởi vì đây là thời kì hỗn loạn đối với các thương nhân.
"Hữu Linh Môn vẫn chưa liên lạc lại à?"
"Vâng. Họ nói ưu tiên hàng đầu hiện nay của họ là giáo dưỡng các đệ tử......."
Nơi chịu cú sốc lớn nhất chính là Ân Hạ Tiêu Hành. Mặc dù giao ước Giang Nam bất xâm phạm chỉ áp dụng với Cửu Phái Nhất Bang và Ngũ Đại Thế Gia, nhưng làm gì có ai dám mang vật quý đi qua Giang Nam, nơi Tứ Bá Liên đang thống trị chứ?

Đặc biệt là Hữu Linh Môn, bằng hữu của
Hoa Sơn. Tuy rằng Ân Hạ Tiêu Hành vẫn nhận chuyển đồ đến tất cả mọi nơi ngoại trừ Giang Nam, nhưng đến cuối cùng, Hữu Linh Môn đã không còn hợp tác với họ nữa.
Số lượng tiêu phẩm ngày càng giảm dần, nhân lực cũng không đủ đáp ứng, nên Ân Hạ Tiêu Hành không thể tiếp tục tiếp nhận ủy thác.
"Theo thuộc hạ thấy thì họ thật quá đáng."
"........Không có gì quá đáng cả. Đối với họ, chúng ta chỉ là thương nhân thôi. Chẳng phải ngay từ đầu, mối quan hệ giữa ta và họ chỉ là một mối quan hệ giao dịch thôi sao?"
"Nhưng......."
"Nếu không có Hoa Sơn thì chúng ta còn chẳng thể gọi họ là tiêu vận nữa. Họ chỉ đang tìm chỗ đứng cho mình thôi, vậy nên ngươi đừng thất vọng quá làm gì."
".......Vâng."

Hoàng Tông Nghĩa lại cất lời.
"Bắc Hải vẫn chưa có tin tức gì sao?"
"Vâng. Họ đã nói sẽ liên lạc với chúng ta sau khi chuẩn bị xong...... Nhưng từ sau khi gửi đồ cho Hoa Sơn vào năm ngoái, tới nay đã là một năm rồi mà họ vẫn chưa liên lạc lại."
"Ừmm."
"Hay là thuộc hạ cử người tới đó......?"
"Bỏ qua đi. Lòng thù địch của họ dành cho Trung Nguyên vẫn còn. Cứ hối thúc họ có khi chỉ nhận lại thất vọng mà thôi."
".......Nhưng mà các tiêu hành đi lấy trà ở Vân Nam cũng xảy ra mâu thuẫn với người dân Vân Nam nên họ không thu được trà. Ba nguồn tài chính lớn nhất của thương đoàn đều đã bị chặn đứng. Thưa Thương Đoàn Chủ. Mặc dù bây giờ chúng ta vẫn có thể vận hành thương đoàn bằng số tiền trước đó ta đã kiếm được........"

"Ta biết."
Hoàng Tông Nghĩa thở dài.
Hắn đã từng cho rằng sự tồn tại của Hoa Sơn đã chắp thêm đôi cánh cho Ân Hạ Thương Đoàn. Và hắn có đủ năng lực để tránh được mấy chuyện xui xẻo, để cùng đồng hành với các bằng hữu.
Thế nhưng, khi mọi chuyện trở nên thế này, hắn mới nhận ra, thứ mà hắn tưởng là năng lực của mình, hóa ra lại chỉ là ánh hào quang của Hoa Sơn.
'Phụ thân nói đúng.'
Bây giờ hắn mới hiểu tại sao Hoàng Vấn Dược lại tôn kính và coi trọng Hoa Sơn đến thế. Bởi vì Hoàng Vấn Dược đã nhìn thấy trước những điều hắn không thể nhìn thấy.
Phải trải qua tất cả chuyện này, hắn mới càng coi trọng Hoa Sơn hơn.
Là do Hoa Sơn đem đến nhiều lợi ích cho hắn ư?

Không phải.
Là bởi Hoàng Tông Nghĩa đã nhận ra giá trị của Hoa Sơn mà trước đây hắn không nhận ra. Hoa Sơn vẫn luôn đối xử rất lễ nghĩa với Ân Hạ Thương Đoàn.
Họ đã đem đến rất nhiều lợi ích cho Ân Hạ Thương Đoàn, nhưng chưa bao giờ họ nhìn Ân Hạ Thương Đoàn bằng con mắt của kẻ bề trên, họ vẫn luôn coi Ân Hạ Thương Đoàn là bằng hữu, là đồng đạo, chưa bao giờ đánh mất lễ nghĩa, vẫn luôn mỉm cười với Ân Hạ Thương Đoàn.
"Đúng là phải đến khi mất đi một thứ gì đó, ta mới nhận ra giá trị của nó."
".......Thương Đoàn Chủ."
Hoàng Tông Nghĩa yên lặng nhìn sơn môn, khẽ lắc đầu.
"Quay về thôi. Đạo trưởng đã nói sẽ không quá ba năm, nên họ sẽ sớm kết thúc phong bế sơn môn thôi. Đến lúc ngài ấy hỏi tại

sao thương đoàn lại thành ra thế này thì ta làm gì còn thời gian mà nghỉ ngơi nữa?"
"......Vâng."
"Đi thôi. Chúng ta phải cố gắng hết sức làm những gì mình có thể làm."
Mặc dù đã nói như vậy, nhưng Hoàng Tông Nghĩa vẫn luôn quay đầu nhìn về phía sau.
'Đạo trưởng.' Hắn vẫn nhớ.
Hình ảnh Thanh Minh đột nhiên đạp cửa, cầm bình rượu xông vào hét lớn.
Khi ấy, hắn cảm thấy Thanh Minh thật vô lễ....... nhưng bây giờ hắn mới hiểu ra. Thanh Minh hành động như vậy là vì bằng hữu thì chẳng cần phải dè dặt trước mặt nhau làm gì.
'Đó không phải là vô lễ, mà chỉ là không khách khí chút thôi.'

Phải đến tận lúc này hắn mới hiểu tại
sao Hoàng Vấn Dược lại mỉm cười như vậy mỗi lần Thanh Minh tìm đến. Sau khi hắn phải gánh vác quá nhiều thứ trên vai.
"Tổng quản."
"Vâng."
"Tìm thêm vài bình rượu đi. Loại ngon ấy."
"Hả? Chẳng phải chúng ta đã chuẩn bị sẵn hơn mười bình rượu cho đạo trưởng sau khi Hoa Sơn kết thúc phong bế sơn môn rồi sao? Đó đều là danh tửu hiếm có khắp Trung Nguyên......."
"Đó là rượu cho đạo trưởng."
".......Vậy thì tại sao......?"
Hoàng Tông quay đầu lại nhìn về phía sơn môn ở phía xa xa trước khi đáp lời.
"Còn đây là rượu để ta uống khi ngồi trước mặt đạo trưởng."
"......."

"Nhờ ngươi nhé."
"Thuộc hạ hiểu rồi, thưa Thương Đoàn Chủ."
Hoàng Tông Nghĩa chầm chậm gật đầu.
'Đạo trưởng.'
Tuy đang có rất nhiều chuyện xảy ra, nhưng Hoàng Tông Nghĩa không muốn thúc giục Thanh Minh.
Hoàng Tông Nghĩa biết. Trước đây Thanh Minh đã giúp bọn họ bù đắp thiếu sót. Và bây giờ chính là lúc họ phải lấp đầy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro