Chapter 877. Hãy chết như loài sâu bọ đi. (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 877. Hãy chết như loài sâu bọ đi. (2)
"Hiccc!"
Gương mặt của Chiêu Trường Kế (昭長繼) nhăn nhó một cách thảm khốc.
'Rốt cuộc lũ khốn này là sao!'
Đám võ giả trẻ tuổi khoác trên mình bộ hắc phục đang chiến đấu điên cuồng. Tất nhiên là tình huống ấy không thể khiến hắn bối rối. Bởi những kẻ đang có mặt ở đây đều là những kẻ đã trải qua vô vàn trận chiến. Thế nhưng, những trận chiến đã xảy ra ở Giang Nam không thể so sánh được với cuộc chiến này.
Điều khiến hắn thực sự hoảng loạn chính là những thanh kiếm sắc bén của các võ giả kia đang không ngừng vung vẩy.
Hơn nữa.
Xoẹt! Xoẹtttttt!
Thanh kiếm kéo dọc xuống mặt đao, chém qua mu bàn tay của hắn.

"Hic!"
Chiêu Trường Kế khẽ rên nhẹ một tiếng rồi vội vã vung tay về phía sau. Đáng tiếc, ngay khi hắn vừa vung tay về phía sau, thanh kiếm đã ngay lập tức thay đổi quỹ đạo. Hàng loạt kiếm ảnh nhắm thẳng về phía nửa thân trên của hắn.
Chiêu Trường Kế vừa điên cuồng vung đao, vừa lùi lại phía sau. 'Không thể nào!'
Hắn có thể hiểu được sức mạnh của đối thủ. Bởi cho dù Hoa Sơn không thuộc Cửu Phái Nhất Bang, nhưng suy cho cùng, trước đây môn phái này đã từng đứng đầu thiên hạ.
Thế nhưng, đối thủ của hắn không chỉ mạnh một cách đơn thuần. 'Xảo diệu quá.'
Kiếm của họ không ngừng bay lượn như thể đã lăn lộn hàng chục năm trên chiến trường. Hắn sẽ chẳng thể biết được những thanh kiếm ấy sẽ bay tới cổ hắn từ lúc nào.

Thanh kiếm ấy không ngừng biến hóa. Ngay
khi hắn tưởng chừng thanh kiếm đó sẽ lao thẳng về phía mặt hắn giáng cho hắn một đòn thật mạnh, thì thanh kiếm ấy lại đổi hướng đâm thẳng vào ngực hắn.
"Hự!"
Máu từ ngực phun ra. Chiêu Trường Kế hét lên một tiếng thảm thiết,
nghiến răng ken két.
"Ngươi, ngươi...... tên chó chết!"
Hắn không thể hiểu được.
Kiếm pháp của họ đã là một điều quá đáng sợ. Chiêu Trường Kế có cảm giác như mình đang bị kẻ địch chơi đùa trong lòng bàn tay. Những gì họ cho hắn thấy giống như huyễn kiếm của Tà Phái hơn là kiếm pháp của Chính Phái.
Và điều khiến hắn càng kinh ngạc hơn chính là ánh mắt của các đệ tử Hoa Sơn.

Chiến trường hệt như những con quái thú ăn thịt người.
Cho dù hắn cố bình tĩnh đến mức nào, thì hắn cũng chẳng thể duy trì lý trí ở chiến trường ngập tràn mùi máu và cái chết đang cận kề ngay trước mắt. Cánh tay hắn mất sức dần, trong khi đó, kiếm pháp của kẻ địch lại càng lúc càng trở nên mạnh mẽ hơn.
Và từ đầu tới cuối, ánh mắt hệt như ánh mắt của một lão tướng đã trải qua trăm trận bách chiến (百戰) của họ không hề thay đổi. Kiếm pháp
của họ vẫn được duy trì ở một trạng thái vô cùng hoàn hảo. 'Rốt cuộc chúng đã tu luyện kiểu gì vậy chứ......'
Chỉ có điều, Chiêu Trường Kế không còn thời gian để nghĩ nữa. Bởi kiếm của đối thủ đang bay thẳng vào mắt hắn.
"Hự!"
Chiêu Trường Kế nghiêng đầu né thanh kiếm đã bay tới ngay trước mắt, gương mặt hắn trở nên đỏ gắt.

"Tên tiểu tử chết tiệt này!" Vùuuuuuuuu!
Xích sắc đao khí bắt đầu tỏa ra. Cho dù đối thủ có là Nan Tặc (難賊)
hắn không thể hiểu được đi nữa, thì suy cho cùng, đó cũng chỉ là một tiểu tử chưa sống quá nửa đời người. Do đó, thay vì cố gắng đối đầu một cách vụng về, thì hắn nên dùng sức mạnh xé xác đối thủ sẽ tốt hơn.
Và có vẻ như, kinh nghiệm lăn lộn nhiều năm trên chiến trường đã khiến hắn đưa ra phán đoán chính xác trong thời gian ngắn.
Keengg!
Đao và kiếm va vào nhau giữa không trung, một âm thanh rợn người vang lên.
'Tiểu tử!'
Chiêu Trường kế nghiến răng ấn đao xuống. Ánh mắt hắn tràn ngập vẻ dương dương tự đắc.

Cho dù đối thủ có vung kiếm linh hoạt tới
mấy đi chăng nữa, cho dù kiếm pháp của họ có đạt tới một cảnh giới mà hắn không thể hiểu được, nhưng suy cho cùng, kẻ vung kiếm ấy vẫn chỉ là một tiểu tử trẻ tuổi. Do đó, nếu Chiêu Trường Kế cứ ép xuống thế này, thì đối phương sẽ không thể thắng được một kẻ có nguồn nội lực thâm hậu và dày dặn kinh nghiệm như hắn!
"Ta sẽ băm ngươi ra thành từng m......."
Đúng lúc ấy, khóe môi đệ tử Hoa Sơn nhếch lên một nụ cười nhạt.
'Cái gì?'
Chiêu Trường Kế trợn mắt.
Hắn đang cười trong tình cảnh này ư? "Đồ ngu!"
Chiêu Trường Kế dồn sức ép đao xuống, cố che giấu đi cảm giác sởn da gà. Cho dù không thể xẻ đối phương ra làm đôi, hắn vẫn quyết tâm dùng đao đè bẹp cơ thể đối thủ.

Thế nhưng........
Kétttttt! Kétttttttttttttt!
Âm thanh ma sát giữa kiếm và đao vang lên như cứa vào tai những người đang có mặt ở đó.
Kéttttttt!
Đúng lúc ấy, Chiêu Trường Kế bắt đầu nhận ra có gì đó không đúng. Hắn bắt buộc phải nhận ra.
'Tại sao chứ?'
Kiếm của đệ tử Hoa Sơn không bị đẩy ra.
Hắn đã dùng toàn lực, dồn hết tất cả nội lực hắn có mà ép xuống, thế nhưng, đao của hắn vẫn chẳng thể đẩy bay thanh kiếm mỏng kia dù chỉ một tấc. Thanh kiếm ấy vẫn sừng sững đứng yên ở đó chẳng khác nào một bức tượng đá.
Thanh kiếm không hề nhúc nhích. Và ánh mắt vô cảm đang nhìn về phía hắn.

Rõ ràng Chiêu Trường Kế đang ép thanh
kiếm ấy xuống, nhưng chẳng hiểu sao, hắn mới là kẻ cảm thấy áp lực.
"Aaaaaaaaaaaaaaaaa!"
Chiêu Trường Kế dồn hết sức đè kiếm xuống.
Kéttttttttttttttttt!
Kiếm và đao ma sát, cuối cùng hất lên trên. Và đó là tất cả. Tuy Chiêu Trường Kế cảm giác hắn đã đẩy thanh kiếm kia được một chút, nhưng thanh kiếm ấy vẫn vững vàng chặn đứng đao của hắn.
Đúng lúc ấy.
Khóe miệng đệ tử Hoa Sơn khẽ nhếch lên, thanh kiếm đang đối đầu với đao của hắn bỗng rút về sau.
Sự cân bằng vừa bị phá vỡ, Chiêu Trường Kế đang dồn hết sức ép kiếm lập tức mất thăng bằng, lảo đảo như sắp ngã về phía trước.
Rầm!

Đệ tử Hoa Sơn lập tức dồn một nguồn sức
mạnh khổng lồ vung kiếm đập thẳng vào đao của Chiêu Trường Kế.
"Hộc!"
Chiêu Trường Kế hoảng hốt lùi về sau.
Sức mạnh vừa được truyền sang đao khiến không chỉ cánh tay mà cả vai của hắn cũng bị trật khớp. Não hắn tê cóng như vừa trúng đòn.
'Điên, điên mất thôi!'
Hắn đã bị đẩy lùi ư? Bằng sức mạnh đó?
Không, đó không phải là sức mạnh, mà là kĩ thuật. Nhưng dù là gì đi chăng nữa thì hắn cũng không thể phủ nhận việc hắn đã bị đẩy lùi.
Tình huống khó hiểu ấy khiến đầu óc hắn đảo lộn. Đồng thời, nỗi sợ hãi kéo đến khiến cơn phẫn nộ đang sôi sùng sục của hắn nguội lại.
Và đúng lúc ấy, một tiếng thì thầm khẽ vang lên bên tai Chiêu Trường Kế đang hoảng loạn lùi về phía sau.

Âm thanh mơ hồ ấy chẳng khác nào tiếng thì
thầm của quỷ, vờn bên tai hắn ngay giữa chiến trường hỗn loạn.
Xoẹt.
Chiêu Trường Kế trợn trừng mắt.
Kiếm của đệ tử Hoa Sơn nhẹ nhàng vung lên, những đóa hoa hệt như huyễn ảnh bắt đầu nở rộ.
'Kh, khôn........'
Bản năng mách bảo hắn đang gặp nguy hiểm, nhưng đối thủ chẳng để
hắn có cơ hội xoay người bỏ chạy.
Xoẹtttttttttt!
Những đóa hoa đỏ rực nhẹ nhàng đung đưa trong gió, cánh hóa bắt đầu rải khắp tứ phương.
'Đây là.......'
Hắn đã từng nghe nói tới.

Kiếm pháp khiến hoa nở.
Kiếm pháp từng một thời khuynh đảo thiên hạ đã bị lãng quên. Thế nhưng, ngay lúc này, độc môn kiếm pháp ấy đã lại bắt đầu khiến cả thế gian rung chuyển.
"Mai, Mai Hoa Kiếm........"
Vùuuuuuuuuuu!
Cánh hoa nhất loạt phi về phía hắn. "
........Tiêu rồi."
Cảm giác những cánh hoa mai mỏng manh cứa vào da thịt, Chiêu Trường Kế chỉ biết cách phát ra những tiếng rên rỉ.
"Tập hợp! Chết tiệt, lũ khốn này không phải dạng vừa đâu!" "Đừng cố một mình chống chọi! Mau tập hợp lại với nhau!"

Tà Phái không phải là lũ dễ đối phó. Ác danh
càng cao, những trận chiến chúng phải trải qua càng nhiều, và chúng phải làm mọi cách để duy trì danh tiếng của mình.
Những gã Tà Phái đang có mặt ở nơi này đã trải qua hàng chục trận chiến. Có thể chúng chưa cảm nhận được hết tất cả sự khốc liệt trên chiến trường, nhưng chắc chắn, bản năng sinh tồn đã mách bảo chúng.
Chúng phải nhanh chóng đưa ra phán đoán ngay khi vừa nhìn thấy những cánh hoa rơi xuống. Rất nhiều người trong số chúng đã ngã xuống một cách thảm khốc dưới thanh kiếm của những tên tiểu tử kia.
'Một chọi một tất bại!'
Tuy rằng việc chúng phải đưa ra phán đoán ấy là một điều cực kỳ vô lý, thế nhưng, chúng không thể phủ nhận những gì đang diễn ra trước mắt. Bởi thứ quan trọng nhất là tính mạng, chứ không phải lòng tự tôn.
"Hợp sức lại đối đầu với chúng!"

Lý do đám Tà Phái đưa ra kết luận ấy cũng
rất đơn giản. Bọn chúng rất mạnh. Nhưng chúng chưa bao giờ trải qua một trận tử chiến thế này. Vậy nên nếu chúng hợp sức tạo ra áp lực thì chiến trường sẽ bị đảo lộn, và chúng sẽ có thể vung đao một cách thoải mái hơn.
Đó quả là một phán đoán chính xác mà chúng có thể đưa ra trong khoảng thời gian cực ngắn.
Nhưng chỉ cần chúng mắc lỗi, đối thủ sẽ chúng biết chúng đã phạm phải sai lầm chí tử như thế nào.
Keeng! Keengggg!
Kiếm với kiếm. Kiếm với đao. Và kiếm với thương.
Lũ Tà Phái đã nhận ra đối thủ của chúng không hề dễ đối phó. Do đó trước mắt, chúng phải tập trung vào việc ngăn chặn kiếm của đối thủ. Bởi chúng biết, nếu chúng vội vàng tấn công đối thủ, thì đầu chúng sẽ bay lúc nào không hay.

'Phải làm sao đây!'
Ngay lúc ấy, cảnh tượng chúng không thể tưởng tượng nổi bắt đầu xảy
ra. Keeng!
Ngay khi đao và kiếm va vào nhau, lưỡi kiếm đã phát ra một nguồn chân khí hùng hậu bẻ cong binh khí của chúng.
Và không chỉ bẻ cong đơn thuần. Chân khí tỏa ra kéo dính binh khí của chúng, cuối cùng kéo hẳn sang một bên.
'Cái gì?'
Trong lúc chúng vẫn còn nghi ngờ tại sao bọn họ có thể làm được điều
đó. Xoẹttttttttttttt!
Ngay dưới cánh tay của kiếm tu vừa bẻ cong đao của chúng bỗng xuất hiện một luồng kiếm khí đang lao tới với tốc độ khủng khiếp.
"Hộc!"

Chúng sợ hãi vội vã cướp binh khí lại, thế
nhưng, kiếm của Hoa Sơn chẳng hề có ý định buông tha cho chúng dễ dàng như vậy.
"Áaaaa!"
"Áaaaaaaaaaaaa!"
Trán Tư Mã Hồ (司馬湖) nổi đầy gân máu.
"Lũ, lũ điên này........"
Một sự kết hợp ăn ý tới mức vô lý.
Ngay khi những người ở phía trước vừa vung tay tung kiếm khí vặn xoắn đao của chúng, thì những người ở phía sau đã nhanh chóng vung kiếm.
Như thể những người ở phía sau đã coi việc những người ở phía trước sẽ vung tay là điều vô cùng đương nhiên.
Bởi nếu họ sai dù chỉ một tấc, thì kiếm khí của họ sẽ chém đứt cánh tay của sư huynh đệ mình!

'Chúng điên rồi.'
Họ không chút do dự vung kiếm, và cả những kẻ tung ra kiếm khí về
phía tay của sư huynh đệ mình cũng chẳng có chút e dè. Chẳng phải đó là việc mà chỉ những kẻ điên mới làm thôi sao.
Thế nhưng, hiệu quả mà họ thu lại vô cùng to lớn. Bởi vì kẻ thù đã hộc máu hoảng loạn lùi lại phía sau.
Đúng lúc ấy, các kiếm tu ở phía sau nhảy vụt qua đầu các sư huynh đệ ở phía trước, đồng loạt phát ra hàng loạt kiếm khí.
"Chặn, chặn lại!"
"Chết tiệt! Chó chết!"
Đám Tà Phái thậm chí còn chẳng có thời gian quan tâm đến vết thương trên cơ thể, chỉ biết vội vã vung binh khí. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu chúng không ngăn được kiếm khí ấy chẳng phải đã quá rõ ràng rồi sao?
Đáng tiếc, sự kết hợp hoàn hảo của các đệ tử Hoa Sơn vẫn chưa kết thúc.

"Áaaaaaa!"
"Chân ta!"
Những người ở phía trước bắt đầu hạ thấp mình bắt đầu chém vào chân kẻ thù.
Một người ở trên đầu, một người ở dưới đất.
Đám Tà Phái tuyệt đối không thể dễ dàng ngăn chặn kiếm khí đang bay đến từ cả hai nơi ấy. Chỉ trong nháy mắt, sự kết hợp cả trên lẫn dưới đã giúp sức mạnh của Hoa Sơn tăng lên gấp bội.
'Phải, phải làm sao đây?'
Họ không trao đổi ánh mắt với nhau. Cũng chẳng cất tiếng trao đổi,
thậm chí cũng chẳng có bất kì một ám hiệu nào.
Vậy mà những tên điên ấy vẫn kết hợp một cách hoàn hảo, như những bánh răng ăn khớp với nhau. Tựa như tất cả bọn chúng đều chỉ là một người.
"Không, không thể thế được! Lũ chết tiệttttttttttttttttttttttttttt!"

Đúng lúc Tư Mã Hồ hét lên một tiếng thảm
thiết khi chứng kiến cảnh tượng kỳ quái đang diễn ra trước mắt.
Các đệ tử Hoa Sơn bỗng lập tức lùi sang hai bên.
'Hả?'
Như thể họ tự tay đánh rơi cơ hội chiến thắng đang ở ngay trước mắt. Tư Mã Hồ ngơ ngác nhìn cảnh tượng ấy.
Vùuuuuuuu!
Và hắn đã thấy.
Trên lưỡi kiếm của các đệ tử Hoa Sơn, có những đóa hoa hoa lệ hệt như họa tiết được thêu trên ngực họ bắt đầu nở rộ.
Đám Tà Phái chỉ biết ngây ngốc nhìn hoa mai khoe sắc. Bây giờ, chúng chẳng thể làm được gì nữa. Dù đã biết rõ những đóa hoa ấy nguy hiểm hơn bất cứ thứ gì.
".......Hoa Sơn."

Những cánh hoa rực rỡ tràn ngập khắp thế
gian. Tới tận lúc này Tư Mã Hồ mới nhận ra mỗi một cánh hoa đều do kiếm khí tạo thành, hắn chỉ còn cách bật cười bất lực.
'Bất cứ lúc nào chúng ta cũng có thể đối đầu với một môn phái như Hoa Sơn ư? Các Thiên Lập, tên khốn kiếp.........'
Ở nơi có cả trăm người cùng thi triển thứ kiếm pháp điên rồ này, nơi đó sẽ chẳng khác nào địa ngục. Và vận mệnh của đám Tà Phái đã được định sẵn kể từ khi chúng tự mình đặt chân vào địa ngục đó.
Những cánh hoa đồng loạt bay lên.
'Đẹp quá.'
Mai Hoa Vũ (梅花雨) giăng kín trời, bắt đầu đâm thẳng vào cơ thể lũ Tà Phái.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro