Chapter 883. Kẻ ngủ quên trên chiến thắng là kẻ đã chết. (3).

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 883. Kẻ ngủ quên trên chiến thắng là kẻ đã chết. (3)
Vùuuuuu!
Thanh kiếm với nội lực mạnh mẽ nhắm vào đầu đối thủ.
Đoạt Hồn Huyết Thủ cau mày lùi lại. Thanh kiếm sượt qua ngay trước mặt, dừng lại giữa không trung rồi lại nhắm thẳng về phía cổ của hắn với một tốc độ nhanh như thiểm điện.
'Hự.'
Đoạt Hồn Huyết Thủ vặn người dùng tay không đánh vào kiếm diện. Một tiếng ầm vang lên, thanh kiếm rung dữ dội, thế nhưng ngay lập tức, thanh kiếm ấy đã giữ vững vị trí, một chút cũng không hề lay chuyển.
Kiếm sượt qua vai hắn, một dòng máu đỏ tươi phun ra.
Sát khí khủng khiếp tỏa ra từ đôi mắt của Đoạt Hồn Huyết Thủ.
Vùuuuuuuuuuuu!

Một âm thanh như thể tiếng của hàng
trăm con ong bay đi cùng một lúc phát ra, đồng thời, một luồng huyết sắc cang khí tàn độc cũng phát ra từ tay hai lòng bàn tay hắn.
Ầmmm!
Đoạt Hồn Huyết Thủ tung ra một chưởng, bay thẳng về phía Huyền Thương.
Rầmmmm!
Thấy thế, Huyền Thương vung kiếm, dùng kiếm diện đánh bay chưởng kình đang lao tới. Nhưng, Đoạt Hồn Huyết Thủ đã sớm dự tính được chuyện này.
Ầmmmmmmm!
Đoạt Hồn Huyết Thủ liên tiếp tung ra hàng chục chưởng. Huyết sắc cang khí bay về phía Huyền Thương với một khí thế sẽ bao phủ cả cơ thể ông ta.
l
Ánh mắt của Huyền Thương tối sầm.
Ông ta nhanh chóng tạo thế trung đoạn, tạo ra hàng chục kiếm ảnh đấu với chưởng kình của Đoạt Hồn Huyết Thủ đang lao tới.
Rầm! Rầmmm! Rầm! Rầm!
Âm thanh vang rền không ngừng vang lên.
Đoạt Hồn Huyết Thủ lùi lại khoảng bốn năm bước trước sự phản kháng mạnh mẽ của Huyền Thương. Tuy rằng hắn có thể chịu được đòn phản công này, nhưng hắn không cần thiết phải cố quá làm gì.
"......."
Và hắn đã thấy, Huyền Thương vẫn đứng vững ở đó, không hề xê dịch dù chỉ một bước.
Dù cả hai cùng tấn công, phản đòn với một lực tương đương, nhưng một bên phải lùi lại phía sau, còn một bên lại đứng yên tại chỗ. Tất nhiên, chỉ riêng điều này thì chẳng thể đánh giá một cách công bằng thực lực của các võ giả, thế nhưng, ai cũng nhận ra,

đâu mới là bên chiếm thế thượng phong trong đợt giao chiêu vừa rồi.
Hai mắt Đoạt Hồn Huyết Thủ cứng đờ. Vững chắc quá.
Cảm giác như chưởng kình của hắn mạnh tới mức có thể đánh sập cả một bức tường khổng lồ. Ấy vậy mà đối thủ lại có thể đứng vững như núi Thái Sơn.
'Tại sao một kẻ mạnh như vậy tới bây giờ mới xuất hiện chứ?' Hắn chưa từng nghe nói Hoa Sơn có một lão cao thủ mạnh thế
này. Với thực lực chẳng khác nào Nang Trung Chi Chùy (囊中之 錐) như này, thì cho dù ở môn phái nào, ông ta cũng có thể giúp môn phái ấy nâng cao danh tiếng.
Và ông ta không phải là người duy nhất.
"Bên đó."
Đoạt Hồn Huyết Thủ đối mắt với Huyền Thương.

"........Hình như kiếm pháp của ngươi hơi
khác so với kiếm pháp của đám đệ tử đó nhỉ?"
Huyền Thương cười khẩy.
"Biết làm sao được. Ta đâu còn trẻ như đám trẻ ấy."
Kiếm pháp của Hoa Sơn thần tốc và hoa lệ. Đến cả Huyền Thương còn phải kinh ngạc khi chứng kiến đám trẻ thi triển thứ kiếm pháp ấy.
Chỉ có điều.......
Khi Huyền Thương đến tuổi luyện kiếm, kiếm pháp của Hoa Sơn đã chẳng còn lại bao nhiêu. Cho tới khi kiếm pháp thực sự của Hoa Sơn quay trở về, ông ta đã ở độ tuổi khó tiếp thu kiếm pháp mới.
Những đứa trẻ ấy như một trang giấy trắng. Chính vì vậy nên chúng có thể tiếp thu bất cứ thứ gì. Bởi vì chúng có thể viết bất cứ thứ gì nên trang giấy trắng ấy.

Nhưng Huyền Thương thì không như
vậy. Ông ta đã học kiếm pháp khác chúng trong suốt mấy chục năm.
Làm sao ông ta có thể viết thêm những điều mới lên một trang giấy đã kín chữ chứ. Do đó, Huyền Thương không thể cải tiến tất cả những gì ông ta đã học cho tới tận bây giờ, cũng như không thể tiếp thu võ công mới một cách hoàn hảo được.
Thế nhưng.......
'Vậy thì liên quan gì chứ?'
Huyền Thương không hề tuyệt vọng.
Ông ta không nhất thiết phải giống đám trẻ kia. Ngay cả khi hoa mai hoa lệ không thể nở trên lưỡi kiếm của ông ta, điều đó cũng không sao. Bởi ông ta không còn là một đóa hoa cần được nở rộ nữa. Ông ta phải trở thành một cái rễ cứng cáp, giúp cho những đứa trẻ kia khai hoa.

"Tuy trễ và chậm chạp hơn. Nhưng ngược lại, ta sẽ càng vững chắc."
"......."
Ánh mắt Đoạt Hồn Huyết Thủ trầm xuống.
Kinh nghiệm đã mách bảo hắn, những kẻ như thế này càng khó đối phó.
Và hắn không có thời gian để thong thả phân định thắng thua với Huyền Thương. Tình hình đang ngày trở nên bất lợi hơn, nếu hắn cứ tốn thời gian thế này, thì cho dù có thắng, hắn cũng chẳng còn cơ hội chạy trốn.
Tuy nhiên. Xoẹt.
Một âm thanh đáng sợ vang lên từ đầu ngón tay của Đoạt Hồn Huyết Thủ.

Chuyện đó không đồng nghĩa với việc
hắn đang sợ hãi. Cho dù thực lực của đối thủ có mạnh tới mấy đi chăng nữa, nhưng ông ta lại không có danh tiếng. Chứng tỏ, ông ta chưa từng trải qua một trận thực chiến nào.
'Cho dù ngươi bao nhiêu tuổi đi chăng nữa, nhưng nếu ngươi chưa từng trải qua trận thực chiến nào, thì ngươi cũng chỉ là một tên tiểu tử mà thôi.'
Hắn hạ thấp tư thế. Bởi hắn biết rõ hơn ai hết, khi nào thì những kẻ như đối thủ của hắn lúc này sẽ bối rối.
"Để những lời đó lại xuống địa ngục mà nói đi, lão già!"
Rầm!
Đoạt Hồn Huyết Thủ đạp mạnh chân xuống đất.
Rồi lấy đà bay thẳng về phía Huyền Thương với một tốc độ khủng khiếp. Sau đó hắn đạp đất và xoay người.

Ngay khi vừa xoay người, hắn tiếp tục
đạp xuống đất phi về phía Huyền Thương. Hắn lao tới hệt như một con rắn đang luồn lách, hai mắt hắn phát ra luồng sát khí lam sắc vô cùng đáng sợ.
Tất nhiên, hắn đã lường trước mình sẽ gặp khó thế nào khi chứng kiến kiếm pháp của những đứa trẻ kia. Nhưng dẫu sao, tu luyện cũng chỉ là tu luyện. Trong thực chiến, chỉ cần một khắc bối rối cũng sẽ trở thành một sai lầm chí mạng.
'Và tuổi càng lớn, khả năng tùy cơ ứng biến càng giảm!'
Đoạt Hồn Huyết Thủ nhanh chóng thu hẹp khoảng cách, vung trảo đã nhuốm một màu đen đỏ kỳ quái, sắc như móng vuốt của diều hâu. Nhắm thẳng tới mắt cá chân của Huyền Thương.
Xoẹttttt!
Đúng lúc ấy, kiếm của Huyền Thương bay đi với một tốc độ cực nhanh, nhắm thẳng vào tay phải của Đoạt Hồn Huyết Thủ. Với sát tâm sẽ chém đứt lìa tay hắn.

Như chỉ chờ có thế, Đoạt Hồn Huyết Thủ
vội xoay bàn tay, giáng thẳng vào kiếm diện.
Kéttttttttt!
Kiếm diện và tay va vào nhau, tiếng kim loại cào vào nhau vang lên khiến người khác phải sởn gai ốc.
Kiếm khí tuôn ra khiến kiếm diện trở nên sắc bén hơn. Chém rách cả da tay Đoạt Hồn Huyết Thủ, máu không ngừng tuôn ra. Thế nhưng, Đoạt Hồn Huyết Thủ đã thành công ấn kiếm của Huyền Thương cắm xuống đất thay vì chém đứt tay hắn.
Đôi mắt Đoạt Hồn Huyết Thủ tỏa ra ánh sáng đáng sợ. Hắn lập tức xoay người lên phía trước, vung cánh tay với một tốc độ nhanh như chớp.
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Hàng loạt huyết sắc chưởng ảnh từ dưới đất lao ra. Cảnh tượng lúc này chẳng khác nào máu từ dưới đất đang phun lên.

Đúng là một cảnh tượng vô cùng nguy
hiểm. Cho dù có là người đã trải qua những trận chiến khốc liệt, nhưng làm gì có ai đã chứng kiến cảnh tượng chưởng lực từ dưới đất phun lên như một cơn bão như vậy chứ?
Chỉ với điều ấy thôi, Đoạt Hồn Huyết Thủ đã chứng minh được bản thân hắn là ai.
Rầm!
Quả nhiên, Huyền Thương cũng nhất thời không thể tìm ra biện pháp đối phó với đòn tấn công này, ông ta đạp chân xuống đất, rút kiếm bay lên không.
Kiếm của ông ta không ngừng vung lên đánh tan chưởng ảnh. Thế nhưng, đó lại chính là điều Đoạt Hồn Huyết Thủ muốn. Rầm!
Đoạt Hồn Huyết Thủ đập mạnh tay xuống đất. Cả thân hình hắn bắn lên không trung nhanh như một mũi tên, hướng về phía

Huyền Thương. Như thể hắn sẽ chẳng còn cơ hội nào khác để giành chiến thắng.
Một người bỏ chạy một người đuổi theo.
Huyền Thương thi triển Đạp Không Bộ, kéo dài khoảng cách với Đoạt Hồn Huyết Thủ rồi vung kiếm.
Rầmmmm!
Huyền Thương phát ra một luồng kiếm khí khủng khiếp.
Như thể kiếm kích ấy sẽ xé tan nhục thể của kẻ thù ra làm đôi. Thế nhưng, ánh mắt Đoạt Hồn Huyết Thủ lại ngập tràn khoái cảm.
'Trúng kế rồi!'
Xoẹttttttttttttt!
Hắn dồn nội lực vung cả hai bên trảo nhuốm màu đỏ đen ấy.
"Hâyyyyyyyy!"

Đoạt Hồn Huyết Thủ hét lên một tiếng
thật lớn rồi lao về phía thanh kiếm đang bay tới. Hắn đan chéo hai tay bắt lấy thanh kiếm.
Kéttttt! Kétttttttttttttt! Kétttttttttt!
Tiếng kim loại ma sát vang lên khiến người khác rợn gáy. Kiếm
của Huyền Thương bị Huyết Thủ (血手) giữ lại chém thẳng vào tay hắn như một con cá vừa bị bắt lên đã cắn đứt tay của ngư
dân đang giữ chặt lấy nó.
Thế nhưng, ngay cả khi lòng bàn tay đã túa máu, Đoạt Hồn Huyết Thủ vẫn chẳng buông kiếm của Huyền Thương ra.
'Kiếm tu mà không có kiếm thì sẽ chẳng làm được gì hết!'
Khi không thể đứng vững đôi chân trên mặt đất như bình thường, chắc chắn kiếm kích của đối thủ sẽ dần mất sức. Dù sắc bén, nhưng kiếm của ông ta lại không đủ sức mạnh. Do đó, hắn chỉ cần dùng tay là đã có thể trấn áp.

Hắn đã nhiều lần đối mặt với kẻ thù như
thế này. Và hắn không bao giờ cảm thấy hết nhàm chán khi chứng kiến gương mặt của những kẻ vừa thi triển kiếm pháp hoa lệ bắt đầu chuyển sang màu xanh.
Xoẹttttttttttt!
Lưỡi kiếm của Huyền Thương găm chặt tới tận xương của Đoạt Hồn Huyết Thủ, hắn liếc nhìn Huyền Thương. Như thể muốn xác nhận xem Huyền Thương đang có biểu cảm gì.
Thế nhưng...... Đoạt Hồn Huyết Thủ không thể làm vậy.
Bởi thứ hắn nhìn thấy không phải là gương mặt của Huyền Thương mà là một thứ gì đó đang bay thẳng tới mặt hắn.
Đoạt Hồn Huyết Thủ mở to mắt trước cả khi kịp nhận ra thứ đó là gì. Và tới khi hắn nhận ra, thì cùi chỏ của Huyền Thương đã giáng hẳn vào mặt hắn khiến hắn hồn xiêu phách lạc.
Cốppppp!

Tối sầm.
Thế gian đột nhiên chuyển sang màu đen rồi nhanh chóng bừng sáng trở lại. Những gì Đoạt Hồn Huyết Thủ nhìn thấy chỉ còn một bầu trời xanh thẳm.
"Hự........"
Cơn đau khủng khiếp kéo tới như thể đang đè ép khắp cơ thể hắn.
'Chuyện.......'
Bản năng của hắn đã mách bảo trước khi hắn kịp tỉnh táo trở lại. Đúng lúc hắn định xoay người né đòn tấn công tiếp theo, thì tay của hắn đã bị kéo thẳng ra như đã bị thứ gì đó trói lại.
'Cái gì?'
Khoảnh khắc cơ thể hắn bị kéo dãn ra như sắp đứt tới nơi, cùi chỏ của Huyền Thương lại tiếp tục giáng thẳng vào mặt hắn.
Rầmmmm!

Cơ thể Đoạt Hồn Huyết Thủ bay đi như
một quả hỏa pháo sắp nổ. Cuối cùng hắn rơi cái rầm xuống, tạo thành một cái hố khổng lồ trên mặt đất.
"Khụ, khụ! Khụ!"
Một cục máu đông trào ra khỏi miệng trước cả khi hắn kịp rên rỉ. Nội tạng của hắn đã hoàn toàn bị đảo lộn.
"Hự......."
Hắn cào tay xuống đất cố gắng nâng người dậy. Mắt hắn lờ mờ nhìn bàn tay đã bị chém đứt.
"Khụ! Khụ!"
Đáng tiếc, thứ khiến Đoạt Hồn Huyết Thủ cảm thấy đau đớn không phải là cơn đau khiến cả cơ thể hắn run rẩy, cũng chẳng phải đòn tấn công chém đứt tay hắn.
Mà chính là tình cảnh hắn không thể hiểu nổi này.
'Làm thế nào.......'

Hắn biết.
Khoảnh khắc tay hắn chạm vào thanh kiếm ấy, Huyền Thương đã kéo hắn lại, đồng thời dùng khuỷu tay đánh thẳng vào mặt hắn.
Khiến Đoạt Hồn Huyết Thủ không thể né khỏi đòn tấn công đó. Phải, hắn hiểu. Chuyện gì đã xảy ra.
Nhưng hắn hoàn toàn không thể hiểu được tại sao một lão già lại có thể phản ứng nhanh nhạy tới vậy. Đáng lý ra, ông ta phải bối rối, đầu óc trống rỗng vì kiếm của mình đã bị khống chế chứ.......
Bộp.
Đúng lúc ấy, Huyền Thương hạ xuống, đứng ngay trước mặt Đoạt Hồn Huyết Thủ, nhìn hắn bằng một ánh mắt lạnh lùng.
"Mưu kế của ngươi không tồi, nhưng ngươi đã quên mất một điều."
"......."

Đoạt Hồn Huyết Thủ đầu óc ong ong,
cơn đau khủng khiếp lan khắp cơ thể, ngước mắt nhìn ông ta. Bằng đôi mắt ngập tràn sự nghi ngờ.
Quên mất một điều ư?
Huyền Thương bình thản mở miệng như thể sẽ giúp hắn giải đáp thắc mắc ấy.
"Đối với ta, đòn tấn công của ngươi chẳng có gì kì quái, cũng chẳng có gì bất thường. Ngược lại, nó quá hiển nhiên. Đáng tiếc cho ngươi, Hoa Sơn lại có một kẻ còn chẳng thèm liếc mắt mà dùng răng chặn được cả kiếm."
"......."
"Nếu ngươi không nóng vội thì có lẽ ngươi đã đạt được một kết quả khác rồi."
Huyền Thương khẽ nhún vai rồi nâng kiếm lên.

"Đừng bao giờ coi thường kẻ thù của
ngươi. Và trên chiến trường, kẻ nào lơ đễnh sẽ là kẻ phải chết đầu tiên. Đúng như tiểu tử đó đã nói."
Gương mặt của Đoạt Hồn Huyết Thủ méo mó. Mà không, gương mặt của hắn đã bị phá hủy tới mức không thể méo mó hơn, vậy nên biểu cảm của hắn vô cùng kì quái.
'Quá hiển nhiên ư?'
Đôi vai đẫm máu của hắn run rẩy.
'Hóa ra tiểu tử không quen chiến trận lại chính là ta sao?' Một tiếng rên rỉ phát ra từ miệng của Đoạt Hồn Huyết Thủ. "Ư ư........"
Lời nói của Huyền Thương khiến hắn đau hơn cả cơn đau đang lan tỏa toàn thân. Cuối cùng, tiếng rên rỉ đã biến thành tiếng hét như tiếng gầm của một con thú.
"Ngươi..... tên chó má! Áaaaaaaaaaaa!"

Xoẹt.
Đúng lúc ấy, Huyền Thương đã chém bay đầu Đoạt Hồn Huyết Thủ.
Bộp.
Cái đầu méo mó của hắn rơi xuống đất.
"Nhưng đó là cái kết xứng đáng nhất cho ngươi. Ngươi hãy xuống địa ngục sám hối đi."
Huyền Thương vẩy kiếm rũ máu còn bám lại trên kiếm, lạnh lùng quay người rời đi sau khi nhìn thấy cơ thể không đầu của Đoạt Hồn Huyết Thủ đổ xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro