Chapter 889. Chúng ta sẽ sớm gặp lại nhau thôi. (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 889. Chúng ta sẽ sớm gặp lại nhau thôi. (4)
Huyền Tông ngồi trong phòng nghị sự nhìn về phía lối vào với đôi mắt vô hồn.
Tất cả các hộp và bao tải được chất thành đống cao đến trần nhà.
Huyền Tông chớp mắt dõi nhìn cảnh tượng xung quanh, sau đó từ từ quay sang nhìn Hoàng Tông Nghĩa ngồi bên cạnh.
"Đó là......".
"Đó là những món quà."
"Quà?"
Huyền Tông cau mày.
Từ sau khi Hoa Sơn nổi tiếng, thỉnh thoảng lại có những món quà của những người mến mộ Hoa Sơn được chuyển đến. Huyền Tông tỏ ra không hài lòng nhưng vẫn luôn nhận những món quà

ấy chỉ vì một lão già và một đứa trẻ đã
dùng những lời ác ý để hỏi rằng tại sao lại từ chối nhận quà trong khi cuộc sống khốn cùng.5
Tuy nhiên, Huyền Tông cảm thấy khó chịu khi nghe nói rằng những món quà ấy được gửi đến Ân Hạ Thương Đoàn chứ không phải Hoa Sơn này.
"...... Có nhất thiết phải nói những lời như thế không?"
Nhìn thấy Huyền Tông miễn cưỡng nói ra những lời như muốn mang trả lại đống quà đó, Hoàng Tông Nghĩa bật cười một cách vui vẻ.
"Không phải là tại hạ đang đoán mò đâu. Nhưng có lẽ những món quà kia là những món quà mà người dân Tây An gửi đến để bày tỏ lòng biết ơn đối với Hoa Sơn".
"...Những người dân Tây An?"
"Vâng, giống như những thứ được thu hoạch từ nông sản và những thứ được bán trong cửa tiệm. Nếu xét về giá trị của hàng

hóa thì những thứ đó không đáng kể, họ
sẽ gửi những món quà có giá trị như thế và cả những món quà mà Chưởng Môn Nhân thích".
"Hừm. Thì ra là vậy"
Trong đôi mắt của Hoàng Tông Nghĩa, hình ảnh Huyền Tông hiện lên với khóe miệng hơi cong lên một chút. Huyền Tông không giấu được sự bất bình khi cho rằng những món quà ấy đến từ những tên phú hào và quyền lực. Nhưng khi biết được rằng chính những người dân lương thiện, không có sức mạnh đã gửi những món quà ấy để bày tỏ lòng biết ơn, Huyền Tông không thể che giấu nổi niềm hãnh diện.
"Thông thường thì nó sẽ đi ngược lại mà" Đó là lý do tại sao phái Hoa Sơn rất thú vị. "Thật là một việc đáng cảm tạ."
"Thật may vì có vẻ chúng ta vẫn nhận ra điều đó chưa quá muộn màng"

Huyền Tông đã gật gật đầu trước lời nói của Hoàng Tông Nghĩa.
Lúc đó, Hồng Đại Quang, người đứng ở trong góc đang từ từ quan sát, đã nhẹ nhàng giơ tay lên. Ngay lúc đó, những lời chê trách bắt đầu nổ ra.
"Khoan đã."
Chỉ với hai chữ không phải, tất cả mọi người ở đây đã ngay lập tức nhận ra ai là người mở miệng.
"Ở đây không phải là cái chợ, sao những tên ăn mày như lão lại có thể vào đây?"
"Ăn, ăn mày gì chứ! Ta dù sao cũng là Phân Đà Chủ của Cái Bang mà"
"Dù vậy thì tại sao một Phân Đà Chủ của Cái Bang lại có thể ngang nhiên vào đây? Này, lão là người của Thiên Hữu Minh à? Ta không biết việc Cái Bang đã rời khỏi Cửu Phái Nhất Bang và gia nhập Thiên Hữu Minh đấy"

Hồng Đại Quang nở một nụ cười mãn nguyện.
"Con chó trong xóm cũng sẽ trở nên thận trọng hơn khi già đi 3 tuổi đấy, tên khốn này."
Thời gian đã trôi qua 3 năm rồi mà không có gì thay đổi sao? Ở mức độ này, thật ngại khi phải nói từ 'nhất quán'.
"Đó không phải là điều quan trọng, mà là......."
"Ôi trời, bây giờ lão lại tự ý quyết định điều gì là quan trọng luôn sao. Có muốn tập hợp lũ ăn mày lại chơi lớn một lần luôn không?"
Hồng Đại Quang tuyệt vọng quay lưng lại với Thanh Minh và hỏi Huyền Tông.
"Chưởng Môn Nhân, mọi người đã ở đâu? Ta đã tìm đến Hoa Sơn nhưng ở đấy không có ai cả......."
"À, à."

Huyền Tông trả lời một cách thản nhiên như thể không có gì đặc biệt.
"Tuy đã phong bế sơn môn nhưng rất khó để tu luyện khi chỉ ở trong Hoa Sơn nên bọn ta đã chuyển sang nơi khác."
"Không, nhưng tại sao......."
Huyền Linh đã trả lời thay cho Huyền Tông với một khuôn mặt méo mó
"Ngày nào cũng có cái gì đó bị đập nát, phá hủy. Nếu ở một nơi như vậy thì nhà ngươi tu luyện cái nỗi gì?"
"......."
"Ờ...... đúng vậy."
Khi Hồng Đại Quang nhìn xung quanh, ông ta cứ tưởng có ai đó đã đột nhập vào Hoa Sơn vì khắp nơi đã bị phá hủy.
"Lúc đó bọn ta đã rời đi rồi, nếu bọn ta cứ tu luyện ở đó thì có ngày bọn ta sẽ phải tu sửa lại toàn bộ Hoa Sơn. Ít nhất thì bức

tường cũng phải còn nguyên vẹn, như
thế thì mới là phong bế sơn môn chứ. Tu luyện cái gì mà quá khích thế không biết! Hầy!"
Chỉ cần nghĩ lại thôi Huyền Linh cũng đã cảm thấy tức giận, Huyền Tông chợt ra một nụ cười cay đắng.
"Những vấn đề như vậy cũng thường xuyên xảy ra, nhưng cũng có những người tìm đến dù đã phong bế sơn môn nên bọn ta khó tập trung vào việc tu luyện. Vì thế mà chúng ta không còn cách nào khác ngoài việc phải bỏ trống đạo quan và đi đến Thâm Quyến, nơi mà con người không tìm đến để tập trung tu luyện"
Lời nói vừa dứt, giọng cac đệ tử Hoa Sơn bắt đầu cất lên.
"Nhổ cỏ"
"Bắt heo rừng"
"Chặt gỗ rồi dựng điện các."

Ngay khi Huyền Linh trừng mắt nhìn, các đệ tử Hoa Sơn đã lén lút quay đầu lại.
Hồng Đại Quang vẫn còn một câu hỏi chưa được giải quyết.
"Vậy làm sao các vị biết mà đến cứu viện kịp thời vậy? Các vị đã từng nhìn thấy những người dân Tây An đang đi lánh nạn sao?"
"Hả?"
Huyền Linh nhìn Hồng Đại Quang như thể không biết hắn đang nói điều gì.
"Ý ngươi là gì vậy?"
"Hả?"
"Chẳng phải ngươi đã đến Hoa Sơn tìm bọn ta sao?"
"Việc đó sao có thể? Đâu có ai ở Hoa Sơn đâu?"
Khoảnh khắc Hồng Đại Quang mở to mắt ra, ngực áo của Thanh Minh đã trở nên rục rịch và một thứ gì đó màu trắng đột nhiên xuất hiện. Sau đó nó đứng trên bàn
bằng hai chân và ưỡn thẳng bụng về phía trước.
"......Cái thứ kia".
Khuôn mặt của Hồng Đại Quang trở nên đờ đẫn.
Bạch Nhi từ lúc nào đã bước lên bàn, lộ ra vẻ hãnh diện.... Thật đáng kinh ngạc, không hiểu tại sao một con thú có thể thể hiện ra biểu cảm như vậy. Nếu có thể nói thì chắc nó đã đằng hắng giọng và nói
"E hèm".
"Ôi trời. Coi nó ra vẻ ta đây chỉ vì một lần trả tiền cơm kìa. Đáng lẽ ta phải cạo lông nó từ sớm."
Bạch Nhi đang ưỡn bụng ra thì ngay lập tức tái mặt lại và nhìn Thanh Minh với đôi mắt to đen láy.
Bạch Thiên chợt cười phá lên.

"Ta đã trả đủ tiền đồ ăn và còn dư. Nếu
ta có thể cứu thêm một người dân lương thiện nữa, ta có thể cho họ một số lượng thức ăn giúp họ sống suốt quãng đời còn lại".
"Tên khốn đó ăn nhiều như bò vậy! Số tiền đó là do sư thúc kiếm được à?"
"......Ý nó là như vậy còn gì."
Thanh Minh lắc đầu rồi liếc nhìn.
"Ha ha...... Cũng có người không đủ tiền để trả tiền ăn mà." Nhúc nhích.
"Không, dù sao thì cũng là như vậy mà. Một lão già có thể trở thành Phân Đà Chủ Cái Bang mà lại không cảm nhận được chút khí tức của một con thú? Không có ai hết á? Không có ai cơ á?"
"......."

Hồng Đại Quang, người dù có 10 cái
miệng cũng không biết nói gì, ông ta ngơ ngác nhìn Bạch Nhi. Khi nhìn thấy bộ lông trắng muốt nổi bật, ông ta không nghĩ ra lời biện minh nào.
May mắn thay, Huyền Tông đã cứu nguy cho Hồng Đại Quang.
"Không thể để Hoa Sơn vắng vẻ như thế được. Ta đã để nó ở lại canh giữ Hoa Sơn. Vì phải cho những con chó ăn cơm nên không còn cách nào khác ngoài việc dẫn theo chúng, còn Bạch Nhi lại có khả năng tìm đến chỗ chúng ta để ăn cơm rồi lại quay về tiếp tục trông coi Hoa Sơn".
"Nghĩa là...... Ta không nhìn thấy nó, nhưng nó lại nhìn thấy ta và nhận thấy có điều gì đó bất ổn. Vì vậy nó đã báo cáo với mọi người?"
"Đúng vậy"
Hồng Đại Quang gục ngã trên ghế.
"Không... Cái gì mà chỉ là con thú......."

Ông ta không thể nói những lời sau đó.
Dù thế nào đi nữa thì nhờ cái tên linh vật nhỏ bé đó thì ông ta mới có thể thoát khỏi tai bay vạ gió nên cảm ơn là lẽ đương nhiên.......
"Hầy!"
"Dù sao thì...... cũng may thật".
Bạch Nhi đã cứu nguy cho cả thành Tây An. Dù biết điều này nhưng ông ta hoàn toàn không thể nói ra được.
"Vậy bây giờ Hoa Sơn đã chính thức kết thúc phong bế sơn môn rồi sao?"
"Đúng vậy."
Huyền Tông gật đầu.
"Ngay cả khi Bạch Nhi không thông báo tin tức, phong bế sơn môn cũng bước vào giai đoạn kết thúc đúng như kế hoạch. Ta nghĩ không cần phải kéo dài thêm nữa làm gì cả"

"Nhưng tại sao lại mất nhiều thời gian như vậy?"
Lời nói đó khiến khuôn mặt của Huyền Tông trở nên bối rối đến nỗi người khác dễ dàng nhìn ra.
"...Đó là bởi vì có một kẻ nào đó đã nói rằng gạo cần phải được nấu chín mới thành cơm, nhưng gạo của hắn dù có đun sôi ba năm cũng không chín bất kể nó là loại gạo gì. Vậy thì ta phải làm gì bây giờ?".
"Ôi trời, đó là lỗi của con sao? Là lỗi của các sư huynh chứ? Tu vi tinh tiến thì mới có thể nói là đã tinh tiến chứ"
Có vẻ là đã tinh tiến rất nhiều nhỉ?
Không, hình như đang phóng đại lên phải không?
Hồng Đại Quang nghĩ đến hình ảnh của những kiếm tu Hoa Sơn đang nhai bọn Tà Phái theo đúng nghĩa đen mà run rẩy.
"Vậy thì Chưởng Môn Nhân."

Lúc đó, Hoàng Tông Nghĩa đã hỏi Huyền Tông một cách đầy ẩn ý.
"Hoa Sơn đã đạt được mục đích của việc phong bế sơn môn chưa?"
Huyền Tông nở một nụ cười có vẻ biết như đã biết điều gì đó.
"Ta không biết phải trả lời thế nào nhưng......."
Một giọng nói dứt khoát phát ra từ miệng của Huyền Tông.
"Ít nhất bây giờ chúng ta đã quay trở lại với sự tự tin rằng không ai trong thiên hạ dám coi thường Hoa Sơn nữa."
Đó rõ ràng là một lời nói đầy sự tự hào.
Huyền Tông tuyệt đối không phải là người dễ tự mãn. Không phải ông ta luôn khiêm tốn ngay cả trong tình huống người khác khen ngợi hay nịnh nọt ông ta sao? Chỉ với việc ông ta nói như vậy thôi cũng có thể đoán được những khó khăn và nỗ lực mà Hoa Sơn đã trải qua trong suốt thời gian qua.

"Không. Ta đã nhìn và xác nhận tận mắt rồi, không cần suy đoán gì cả"
Ngoài ra, ngay cả những kẻ thủ ác dám tấn công Hoa Sơn cũng phải ngậm miệng lại là đủ chứng minh sự thật này một cách chắc chắn.
"Cảm ơn ngài, Chưởng Môn Nhân!"
"Cảm ơn ngài!"
Trước khi xuất phát đi Nam Dương cùng với Hoàng Tông Nghĩa, cuối cùng Ngụy Lập Sơn đã tham dự nghị sự, xin phép cáo từ và gửi lời chúc mừng Huyền Tông.
Quả nhiên Huyền Tông nhận được lời chúc mừng đó với khuôn mặt tươi cười mà không hề run sợ.
"Tất cả đã cho thấy kết quả nỗ lực hết mình của các đệ tử." Đó là một cảnh tượng ấm áp.

Mặc dù xung quanh có thể nghe thấy
những lời nói lẩm bẩm của các đệ tử Hoa Sơn.
"Nếu không làm thì chết chắc, có gì đặc biệt đâu." "Ta chỉ cần sống sót trở về là đủ. Vậy là được rồi."
"Hôm qua ngủ, ta đã tu luyện trong mơ. Sáng thức dậy ta chỉ muốn nhảy xuống giếng."
Hồng Đại Quang tuyệt vọng bịt chặt lỗ tai lại và phớt lờ những lời than vãn khủng khiếp đó.
"Đúng rồi, mấy tên này vốn dĩ như vậy mà nhỉ?"
3 năm không phải là khoảng thời gian ngắn mà sao lại thấy mới mẻ thế nhỉ?
Khi bầu không khí trở nên thoải mái hơn ở một mức độ nhất định, Huyền Tông đã bắt đầu nói đến phần trọng tâm.
"Trước tiên, chúng ta cần phải làm ổn định phía Tây một chút, Hoa Sơn có rất nhiều việc phải làm".

Hồng Đại Quang đã hỏi Huyền Tông.
"Ngài sẽ làm gì?"
"Hừm."
Huyền Tông mỉm cười và nhìn một người.
"Cái tên đó không phải là người hiểu rõ nhất sao?"
Ánh mắt của Hồng Đại Quang từ từ quay sang bên cạnh theo Huyền Tông. Không hiểu sao khi nhìn thấy Thanh Minh hiện lên sự cáu kỉnh, ông ta cảm thấy bất an.
"...Nhưng sao từ nãy đến giờ mặt ngươi nhìn cứ nhăn nhó như vậy?"
"Ta làm sao cơ?"
Bạch Thiên mỉm cười và vỗ vỗ đầu Thanh Minh bên cạnh.
"Xin đừng bận tâm, Phân Đà Chủ. Chúng ta chỉ vừa kết thúc phong bế sơn môn, nhưng hắn không được vung kiếm trước mặt kẻ thù dù chỉ một lần, nên tiểu tử này hơi bối rối."

"Đáng lẽ ta phải lột da bọn chúng ra!"
"......."
Chắc chắn là tên này không có gì thay đổi.
"Hơn thế nữa."
Thanh Minh nhẹ nhàng nâng cằm lên và nói với Hồng Đại Quang.
"Bây giờ ta vừa xuống núi nên có lẽ phải tìm hiểu tình hình rồi mới quay trở lại. Vừa đúng lúc ở đây có lão ăn mày và Thương Đoàn Chủ nên chắc ta hỏi cũng được nhỉ.."
"Ngươi muốn hỏi điều gì?"
"Trước tiên thì"
Khóe miệng của Thanh Minh cong lên.
"Trường Nhất Tiếu, hãy bắt đầu từ việc mà tên đó đang làm đi."
Đôi mắt của Thanh Minh lóe lên tia hàn quang sắc lẻm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro