Chapter 894. Thà chết còn hơn không thu được gì. (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 894. Thà chết còn hơn không thu được gì. (4)
Soạt.
Màn đêm tối buông xuống. Ánh trăng trốn sau những đám mây mờ. Một thân ảnh chầm chậm tiến về phía nhà kho của Ân Hạ Thương Đoàn.
Thân ảnh ẩn mình né tránh ánh mắt của võ giả vừa đi tuần tra.
Với võ công cao cường của mình, hắn đã thành công khiến võ giả của thương đoàn chẳng thể cảm nhận được khí tức của mình mà thản nhiên bỏ đi.
"......."
Sau khi ẩn mình trong bóng tối đợi tới khi võ giả kia hoàn toàn đi mất, hắn mới tiếp tục thận trọng tiến về phía nhà kho. Sau khi nhìn ổ khóa lớn đang khoá chặt cánh cửa im lìm, ánh mắt hắn bỗng loé sáng.

Cạch.
Nam nhân đặt ngón tay lên ổ khoá một hồi. Sau đó, hắn lôi trong tay áo ra một sợi dây thép, nhét vào trong ổ khoá.
Sợi dây thép nhanh chóng luồn vào ổ khóa theo hình dạng của chìa khoá.
Một lúc sau.
Cạch.
Ổ khoá lớn cứ vậy đã được mở ra.
Hắn cẩn thận tháo ổ khoá ra, một lần nữa cảnh giới xung quanh rồi buộc khăn đen che mặt lén lút tiến vào trong nhà kho.5
Soạt. Soạt.
Tiếng hắn bước lên vải được trải dưới đất để tránh làm hỏng các thượng phẩm khẽ vang lên.
Sau khi lặng lẽ đóng cánh cửa nhà kho lại, nam nhân quay đầu liếc nhìn bên trong nhà kho với ánh mắt sắc bén. Mặc dù trong

nhà kho chứa đầy của cải, thế nhưng,
hắn không vội vã lục lọi mà dường như hắn đã nhắm tới một món đồ nào đó.
Cuối cùng hắn đứng giữa nhà kho, khẽ nhắm mắt lại. Như thể mở mắt sẽ không thể giúp hắn tìm kiếm đồ vật hắn đang nhắm tới.
Và rồi.......
Lóe sáng.
Hắn mở mắt, lóe ra một tia sáng.
'Ở bên đó.'
Hắn không ngần ngại bước về phía trước rồi dùng mu bàn tay gõ nhẹ vào chiếc hòm được bảo quản ở nơi mát mẻ nhất.
Cộc. Cộc.
Khóe miệng nam nhân đeo khăn che mặt khẽ nhếch lên. 'Chính là nó.'

Hắn cẩn thận kéo tấm vải phủ quanh
chiếc hòm ra. Sau khi nắm hòm lộ ra, hắn dồn sức cậy cái nắp đã được đóng chặt đinh.
Rắc. Rắc.
Đúng lúc hắn vừa mở được nắp hòm.
Soạt!
Cánh cửa nhà kho đột nhiên mở toang ra, một toán võ giả ùn ùn kéo tới.
"Đứng yên!"
Hắn giật mình quay đầu lại. Hai mắt lộ ra giữa khuôn mặt được quấn kín bằng tấm vải đen nhăn lại.
"........Chết tiệt."
Tay hắn đã hành động trước cả khi hắn kịp suy nghĩ. Ngay khi vừa nhận thấy có chuyện, hắn đã nhanh chóng với lấy vật trong hòm nhét vào ngực rồi đạp chân xuống đất.

"Bắt lấy hắn!"
Vài võ giả rút kiếm rồi lao lên với một tốc độ nhanh như thiểm điện, thế nhưng, nam nhân đã nhanh chóng nhảy lên phía trên những người đang đuổi theo hắn. Như thể hắn sẽ phá trần nhà rồi đào tẩu.
Đáng tiếc, đúng lúc ấy, một luồng kim quang đã xoẹt qua ngay trên đầu của hắn.
"Hâyyyyyyyyy!"
Tuệ Nhiên bay tới tung ra một chưởng lực về phía hắn. Hắn giật mình xoay người trên không nhanh chóng đổi hướng. Thế nhưng, Bạch Thiên đã rút kiếm phóng kiếm khí về phía hắn.
"Hự!"
Hai mắt của gã buộc khăn che mặt cau lại.
Mặc dù hắn có thể đánh nhau với họ, nhưng càng kéo dài thời gian thì sẽ càng có nhiều người kéo tới.........

Đúng lúc ấy. Ầmmmm!
Hắn nghe thấy tiếng gì đó như tiếng kim loại va vào nhau. Hắn cúi xuống nhìn tấm lưới sắt khổng lồ đang bay về phía mình.
"Áaaaa!"
Hắn hét lên một tiếng rồi cứ thế ngã xuống.
"Bắt lấy hắn!"
"Đừng để hắn thoát!"
"Bắt lấy hắn!"
Nhuận Tông và Chiêu Kiệt giữ chặt hai đầu tấm lưới, ép chặt gã đeo mặt nạ xuống đất. Hắn nhìn chằm chằm vào những người đang áp chế mình với ánh mắt tràn ngập sát khí.
"Các ngươi......"
Hắn nghiến răng hét lên. Bạch Thiên chầm chậm bước tới, nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh lùng rồi cất lời.

"........Tháo khăn che mặt của hắn ra."
"Vâng, sư thúc."
Chiêu Kiệt luồn tay vào trong tấm lưới tháo khăn che mặt của hắn ra, một gương mặt quen thuộc xuất hiện.
"Áaaaaaaa!"
Mọi người nhìn thấy gương mặt ấy thì đồng loạt thở dài.
Kẻ đeo khăn che mặt, à không, Thanh Minh nhìn Tuệ Nhiên với ánh mắt tàn độc.
"Tên lừa trọc khốn kiếp kia! Ngươi muốn giết ta thật đấy à?"
".......A Di Đà Phật. Thí chủ hiểu lầm rồi."
"Hiểu lầm? Hiểu lầm áaaaaaaaaa? Hả, ngươi nói gì cơ? Hiểu lầm á? Cứ hiểu lầm là ngươi sẽ giết người à? Hả?"
"Khụ."
Tuệ Nhiên có chút xấu hổ quay đầu. Bạch Thiên thấy thế thì đứng ra nói đỡ cho hắn.

"Dù sao thì........"
Hắn cau mày như thể hắn hoàn toàn không thể hiểu được.
"Cho dù có thèm rượu tới mấy; sao con có thể đi trộm rượu trong kho của thương đoàn được hả? Hả? Tên điên này!"
Đúng lúc ấy, bình rượu trắng ngần từ trong ngực Thanh Minh lăn ra.
Thấy Nhuận Tông nhanh chóng chộp lấy cái bình, Thanh Minh vội vã trừng mắt hét lên.
"Ta còn chưa nếm thử nữa mà!"
Bạch Thiên lắc đầu ngán ngẩm. Rồi hắn quay đầu khen ngợi Đường Tiểu Tiểu.
".......Con nói đúng, tấm lưới này có hiệu quả thật."
"Muốn bắt thú thì đương nhiên phải dùng lưới rồi. Mặc dù dùng kiếm cũng chẳng có tác dụng gì mấy nhưng."

"Cho dù ta có không tỉnh táo tới mấy đi
chăng nữa thì ta cũng chẳng vung kiếm về phía sư huynh đệ của mình đâu."
"Rõ ràng người vừa mới vung kiếm mà?"
".......Cứ coi như lúc đó ta không tỉnh táo đi."
Bạch Thiên ngồi xuống trước mặt Thanh Minh, cẩn thận quan sát hắn.
"Con hãy cư xử như một người bình thường đi được không, hửm? Chẳng lẽ con đã quên đây là đâu rồi......."
"Vậy sư thúc đưa tiền cho ta đi!"
"......."
"Một xu dính túi cũng không có! Cũng không được ra ngoài! Lại không cho ta uống rượu! Vậy mà các ngươi cũng đòi ta tầm đạo sao?"
".......Thanh Minh, con là đạo sĩ đấy."

Đã là đạo sĩ thì đương nhiên phải tầm đạo rồi!
Đúng lúc Bạch Thiên gục đầu như thể hắn chẳng còn sức để nói với Thanh Minh nữa.
Póc!
Một âm thanh trong trẻo vang lên. Nhuận Tông không ngần ngại mở nắp chai rượu ra.
Tửu hương trong lành và thanh mát lan tỏa khắp nhà kho. Ực.
Yết hầu Bạch Thiên không ngừng lay động. Thanh Minh vô thức nuốt khan, ngạc nhiên quay đầu lại, nước dãi chảy ròng ròng nhìn về phía bình rượu.
"......Cái đó......."
Những người khác cũng chẳng thể rời mắt khỏi bình rượu.

Tới lúc này, Nhuận Tông mới chợt nhận
ra bản thân mình đã mắc phải một sai lầm lớn, vội vã đóng nắp bình lại.
"......."
"......."
Một sự tĩnh lặng kì quái bao trùm.
Và người đầu tiên phá vỡ sự tĩnh lặng ấy chính là người dũng cảm nhất Hoa Sơn, Chiêu Kiệt.
"Thực...... thực ra, Thanh Minh cũng đã hành động rất tích cực mà, nên là...... một bình thôi chắc không sao đâu nhỉ?"
Tất nhiên là Thanh Minh chỉ đứng sau theo dõi trận chiến lần này, nhưng chẳng có ai chỉ trích hắn cả.
"Đúng, đúng đấy. Thực ra với tính cách của sư huynh mà nhịn được tới bây giờ là cũng giỏi lắm rồi đấy chứ. Nhốt một con hổ lại rồi không cho nó ăn thịt mà chỉ cho nó
ăn cỏ chẳng phải kỳ lắm sao. Đúng không?"
Đường Tiểu Tiểu cũng nhanh chóng đứng ra nói đỡ cho Chiêu Kiệt.
"Hừm. Nhưng lễ tưởng nhớ linh hồn của những người đã hy sinh còn chưa kết thúc......."
"Chẳng phải người ta vẫn uống rượu trong tang lễ đó sao?"
Vừa nghe thấy thế, Nhuận Tông đang cố gắng phản bác liền lập tức quay đầu trợn mắt nhìn Chiêu Kiệt. Thế nhưng, gương mặt của hắn khiến Nhuận Tông chẳng thể tiếp tục cãi lý.
"Tất nhiên là nó không được uống quá chén. Nhưng mà, chỉ một bình thì...... chúng ta ngồi bên giám sát nó là được mà?"
Đúng lúc Bạch Thiên định cắt ngang lời Chiêu Kiệt và nói 'Không được'.
".......Chúng ta có thể uống một ly trong lúc giám sát nó."

"Sư, sư muội?"
Bạch Thiên quay sang nhìn Lưu Lê Tuyết với ánh mắt như vừa bị phản bội. Thế nhưng, nàng lại quay đầu né tránh ánh mắt của hắn.
"Sư thúc!" "Hửm?"
Chiêu Kiệt dứt khoát nói như thể đang đứng trước mặt đối thủ sẽ một mất một còn với hắn.
".......Người hãy quyết định đi!"
"Một cách thật công tâm!"
"......."
Bạch Thiên run rẩy nhìn bình rượu trong tay Nhuận Tông.
Nói thẳng ra thì những kẻ thèm rượu là họ chứ không phải Thanh Minh. Bởi vì rõ ràng trong suốt thời gian tu luyện, Hoàng Tông Nghĩa vẫn mang rượu tới cho Thanh Minh.

Tuy việc rời Hoa Sơn để tiến vào sâu
trong núi tu luyện khiến Thanh Minh cảm thấy bức bối, thế nhưng, Ngũ Kiếm mới là những người cai rượu lâu nhất.
'Không, không, dù sao thì.......'
Bạch Thiên lắc đầu, cố gắng phát huy tính nhẫn nại và lý trí của một Chưởng Môn Nhân tương lai, thế nhưng, ánh mắt nóng rực của Ngũ Kiếm đang nhìn chằm chằm vào hắn chẳng khác nào một mũi tên đang bốc cháy.
'Lũ khốn này.'
Quyết định cái con khỉ khô. Chẳng phải trong lòng các ngươi đã có sẵn quyết định rồi sao.
"Khụ."
Bạch Thiên khổ sở ho khan một tiếng, lén lút liếm môi. Nước bọt thấm ướt môi hắn.
"Vậy thì chỉ được một bình thôi đ......."

Đúng lúc đó, một tiếng động nhỏ phát ra,
tất cả mọi người đồng loạt quay đầu về phía phát ra âm thanh ấy.
".......Tiểu sư phụ?"
Chẳng biết Tuệ Nhiên đã nâng cả chiếc hòm mà Thanh Minh vừa mở ra từ lúc nào.
"Chỉ, chỉ một bình......."
"Hả?"
Tuệ Nhiên hỏi lại với đôi mắt to tròn lấp lánh.
".......Không có gì."
Chiêu Kiệt và Nhuận Tông tiến về phía Bạch Thiên, khẽ thì thầm.
"Trước tiên chúng ta phải bí mật thoát ra ngoài."
"Nếu vậy thì chúng ta nên ra khỏi phạm vi thương đoàn luôn. Nếu không sẽ có người phát hiện ra mất."
"Phải xóa toàn bộ dấu vết nữa. Một cách chắc chắn."

"Khụ."
Trong lúc Chiêu Kiệt và Nhuận Tông say sưa thảo luận, Lưu Lê Tuyết lén lút giúp đỡ bọn họ, còn Bạch Thiên thì ho khan như thể bản thân mình chẳng có lỗi gì.
Thanh Minh ngơ ngác nhìn cảnh tượng ấy, yếu ớt phát ra thành tiếng.
".......Các ngươi chơi vui quá nhỉ."
Dọn cái tấm lưới này đi hộ ta với, lũ khốn!
** *
Bạch Thiên, Lưu Lê Tuyết, Nhuận Tông, Chiêu Kiệt, Thanh Minh, Đường Tiểu Tiểu, và cả Tuệ Nhiên.
Các nhân sĩ võ lâm trên giang hồ sẽ phải cảm thán nếu nhìn thấy cảnh tượng mấy nhân vật này đang ngồi chung một chỗ mất.
Người vượt qua cả cái danh hậu khởi chi tú, được Trường Nhất Tiếu công nhận, Hoa Sơn Đệ Nhất Kiếm Thanh Minh. Người đang khiến cả thiên hạ chú ý vì sẽ trở
thành Chưởng Môn Nhân đời tiếp theo của Hoa Sơn, Hoa Sơn Chính Kiếm Bạch Thiên. Và cả Hoa Sơn Ngũ Kiếm cùng thiên hạ đệ nhất kỳ tài Thiếu Lâm Tuệ Nhiên mà không một hậu khởi chi tú nào có thể sánh bằng.
Những người sẽ dùng chính sức mạnh của mình để dẫn dắt giang hồ trong tương lai. Chắc chắn, cảnh tượng bọn họ ngồi lại một chỗ thế này sẽ khiến người khác cảm thấy cực kỳ ấn tượng.
Rõ ràng là rất ấn tượng. Cực kỳ ấn tượng........
"Khàaaaaa!"
"Oa! Loại này đỉnh của chóp luôn!"
"Do nó là loại rượu đắt tiền à? Hay là do lâu lắm rồi chúng ta chưa uống rượu nên mới thấy vậy nhỉ?"
"Thêm một ly nữa nào."
"Sư thúc! Để con rót cho người! Để con!"

Bạch Thiên có chút khó nói lên lời khi
nhìn Đường Tiểu Tiểu vui vẻ rót rượu đầy ly cho Lưu Lê Tuyết.
'Ta làm vậy có được không nhỉ?'
Dù sao thì bọn họ cũng đã trộm rượu trong kho của người khác.......
Ọc! Ọc! Ọc! Ọc!
"......."
Thế nhưng, hắn đã mỉm cười mãn nguyện ngay lập tức.
Nỗi lo của hắn đã chẳng còn ý nghĩa gì từ thời khắc hắn nhận ra người uống hăng say nhất không phải Thanh Minh mà chính là Tuệ Nhiên.
'Đừng nghĩ gì nữa.'
Thế nhưng......
"Khà!"
"Ôi trời ơi. Rượu ngon chết đi được. Đúng là rất vừa miệng."

Bạch Thiên vứt bỏ toàn bộ suy nghĩ vừa
rồi ra sau đầu, sảng khoái uống cạn một ly, quay sang nhìn Thanh Minh với gương mặt thư thái.
Ọc ọc ọc ọc.
Nhìn nó uống ngon chưa kìa.
Thanh Minh uống rượu như thể một người lang thang trên sa mạc đang khát khô cổ họng vừa tìm được nguồn nước vậy.
"Khàaaaaaaaaaaaaaaa!"
Nhìn Thanh Minh sung sướng khà lớn một tiếng sau khi rút bình rượu rỗng ra khỏi miệng thế kia..... khiến hắn tự hỏi liệu hạnh phúc trên đời này còn gì đặc biệt hơn thế nữa không.
"Ui cha. Cứ tưởng ta chết rồi cơ."
".......Làm gì có ai chết vì uống rượu." "Lúc nãy thì suýt chút nữa đã có rồi đấy."
"........Nhưng nó có xảy ra đâu."

Thôi đừng nói nữa thì hơn.
"Quan trọng hơn......"
Bạch Thiên nghiêm túc nhìn Thanh Minh rồi hỏi.
"Từ giờ con định tính thế nào?"
"Hửm? Tự dưng sư thúc nói gì thế? Sư thúc say rồi à."
"Ta muốn nhắc tới Tứ Bá Liên đấy."
Mây đen phủ kín gương mặt Bạch Thiên khi vừa nhớ lại hình ảnh của chúng.
"Theo ta được biết thì tình hình bên đó có vẻ không được suôn sẻ cho lắm. Con nghĩ chúng có thể giải quyết được chuyện ấy không?"
Thanh Minh đưa tay quệt một dòng rượu vừa rơi xuống cằm.
"Hừm."
Rồi hắn đặt bình rượu xuống, ngẩng đầu lên, khóe mắt dần nheo lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro