Chapter 920. Thì ra vẫn có một tên điên. (5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 920. Thì ra vẫn có một tên điên. (5)
Sau khi Nam Cung Thế Gia lên chiếc thuyền neo ở bến cảng thẳng hướng Mai Hoa Đảo mà lao đi, đám thương nhân nhìn thấy cảnh đó liền vui mừng khôn xiết, họ reo hò như muốn nhảy cẫng lên đến nơi.
"Nam Cung Thế Gia!"
"Lũ thủy tặc chết tiệt! Thiên hạ này không còn là của các ngươi nữa rồi!"
Theo lệnh của Hắc Long Vương, đám thủy tặc không làm hại đến thương nhân ở đây. Thế nhưng, nỗi khổ sở mà lũ thủy tặc đã gây ra cho họ từ trước đến nay lý nào có thể dễ dàng xóa bỏ như vậy.
Thật ra còn một lý do khiến họ không khỏi phấn khích, chính là Nam Cung Thế Gia hiện giờ đã không còn sợ hãi đối với việc thua trận nữa rồi.
Lũ Tà Phái mà khi xưa họ vốn không mấy quan tâm đã hợp thành một Tứ Bá Liên hùng mạnh, trong tích tắc đã đẩy Cửu Phái Nhất Bang vào hố sâu thảm bại, hiện giờ chúng còn đang kéo đến Giang Bắc.

Cứ đà này, họ lo sợ không biết rằng khi nào Giang Bắc sẽ rơi vào tay bọn chúng. Thế nhưng, có lẽ nỗi sợ hãi không biết chừng phải sống cả đời dưới chân lũ thủy tặc đó sẽ được giải quyết bằng chiến thắng lần này.
"Phải vậy chứ! Làm gì có chuyện Cửu Phái Nhất Bang chịu nhịn nhục!"
"Cái người này, Cửu Phái Nhất Bang gì cơ! Là Nam Cung Thế Gia của Ngũ Đại Thế Gia!"
"A! Ra là không phải Cửu Phái Nhất Bang sao?"
Nhìn thuyền của Nam Cung Thế Gia tiến đến Mai Hoa Đảo, ai cũng không khỏi kích động. Cảnh tượng Chính Phái tiêu diệt Tà Phái là thứ mà họ đã trông chờ trong suốt ba năm qua.
Nam Cung Thế Gia đúng là Thế Gia đã từng làm xấu mặt Chính Phái trong trận Trường Giang thảm chiến, nhưng ít nhất hiện giờ ác cảm khi xưa đã không còn tồn tại trong lòng những người ở đây nữa.
"Nhưng mà... họ có thể đến đó được không? Dù sao vẫn là đảo có chủ mà."

"Ngươi nói ngớ ngẩn gì vậy! Lẽ nào Nam Cung Thế Gia không biết suy tính sao? Họ có sắp xếp rồi nên mới làm vậy đó chứ!"
"Ừ. Chắc là vậy nhỉ?"
Ánh mắt đám thương nhân tràn đầy hy vọng khi nhìn thấy con thuyền hiên ngang ra khơi.
"Tiến hết tốc lực nào!"
Trên mạn thuyền, Nam Cung Hoảng lớn tiếng hét lên.
"Không được để cho đám thủy tặc có thời gian chuẩn bị ứng chiến. Chúng ta phải nhanh chóng tiêu diệt chúng!"
"Gia Chủ!"
Liền sau đó, Nam Cung Minh đang quan sát tình hình xung quanh với vẻ mặt đầy lo lắng, gấp gáp lên tiếng.
"Kẻ địch chính là lũ thủy tặc! Chúng ta có cẩn thận cách mấy vẫn thì vẫn có nguy hiểm thôi Gia Chủ ạ! Xin Gia Chủ hãy giảm tốc độ lại!"
Nam Cung Hoảng liếc nhìn Nam Cung Minh với vẻ mặt không mấy hài lòng.

"Ngươi muốn ta phải cảnh giác với đám thủy tặc tầm thường đó sao?"
"Dù là tầm thường nhưng chỉ cần người mất cảnh giác một chút thôi cũng có thể phạm sai lầm lớn rồi. Cảnh giác bọn chúng một chút cũng có gì khó đâu ạ? Hay cái khó ở đây chính là khôi phục lại danh dự của Nam Cung Thế Gia chỉ vì sai lầm nhất thời?"
Liền tức khắc, Nam Cung Hoảng nhìn chằm chằm Nam Cung Minh, vẻ mặt ông ta tràn đầy phẫn nộ.
Thế nhưng, lần này Nam Cung Minh không hề chùn bước. Nam Cung Hoảng nhìn hắn ta một lúc lâu, rồi chậm rãi gật đầu.
"Giảm tốc độ lại đi! Cẩn thận để thuyền không bị hư hại! Thương Khung Kiếm Đội nhớ cảnh giác trên mặt nước! Ngăn không được để cho đám thủy tặc đó tiếp cận thuyền!"
"Vâng!"
Sau khi nhận lệnh, Thương Khung Kiếm Đội liền nhanh chóng hành động. Một số người không do dự nhảy thẳng xuống Trường Giang để tránh bọn thủy tặc tiếp cận từ dưới nước.
"Xin đa tạ, Gia Chủ!"

Nam Cung Minh lớn tiếng đáp. Nhìn bộ dạng đó, Nam Cung Hoảng liền tặc lưỡi.
"Đội Chủ Thương Khung Đội!"
"Vâng, Gia Chủ!"
Ông ta gật đầu rồi nói.
"Đừng nói mấy lời khó nghe đó nữa."
"......."
"Và cũng đừng tùy tiện cúi đầu. Thân phận của Đội Chủ Thương Khung Đội có thể nói chuyện thẳng thắn với Gia Chủ ta mà. Chuyện này cũng không có gì đáng phải cảm kích cả!"
"Đệ đã rõ, thưa Gia Chủ!"
Vẻ mặt Nam Cung Minh rạng rỡ hẳn lên.
Hắn ta không lý nào lại không nghe lời Nam Cung Hoảng. Đúng là ông ta đôi khi có chút quá khích, nhưng nếu hỏi ông ta có phải là bạo quân hay không, câu trả lời đương nhiên là không.
Nam Cung Hoảng là người biết lắng nghe để mọi hành động đều được thực hiện đúng theo lẽ phải và khuôn phép.
"Gia Chủ."

Lúc ấy, Nam Cung Đồ Huy nhìn về phía trước rồi nói.
"Trên đảo có chôn hỏa pháo. Con nghe nói trên Mai Hoa Đảo đó có trang bị Bách Lôi Pháo từng được Phích Lịch Môn dùng."
"Bách Lôi Pháo à."
Nam Cung Hoảng bật cười.
"Đối với đám thủy tặc đó chắc sẽ có ích đấy. Nhưng không lý nào hỏa pháo đó đụng được đến thuyền mà ta bảo vệ!"
Ông ta nhìn hòn đảo bằng ánh mắt sắc bén rồi nói tiếp.
"Chỉ cần cảnh giác với Hắc Long Vương và Hắc Long Trại thôi. Nếu chúng không có trên Mai Hoa Đảo thì lũ thủy tặc đó không thể ngăn được Nam Cung Thế Gia. Không, cho dù chúng có ở đó thì cũng vậy thôi!"
Điều Nam Cung Hoảng muốn không phải là thu phục Giang Bắc.
Điều mà ông ta thật sự muốn chính là chiếm lấy Mai Hoa Đảo về tay và kề được dao vào cổ kẻ thù. Khi nghe tin Mai Hoa Đảo bị lũ thủy tặc chiếm đóng, cảm giác khi xưa lại ùa về trong lòng ông ta.
'Chỉ còn một tháng nữa là hết thời hạn ba năm rồi.'

Nếu thời hạn đó trôi qua, Nam Cung Thế Gia sẽ tiến thẳng vào Giang Nam để xử lý đám ác tặc Tứ Bá Liên đó.
"Tình hình thế nào?"
"Đám thủy tặc không hề có động tĩnh gì ạ."
"Cả dưới sông cũng không thấy một mống nào tiếp cận."
"Hưm. Có vẻ như không phải là mấy tên ngu xuẩn nhãi nhép thì phải!"
Nam Cung Hoảng khẽ nhếch mép.
Rõ ràng thủy công mà đám thủy tặc kia tu luyện chỉ phát huy hết uy lực của nó khi ở dưới nước.
Trong số người có thực lực tương đương nhau, kẻ luyện thủy công và kẻ chưa từng luyện khi giao đấu dưới nước, kết quả đương nhiên quá rõ ràng rồi. Thế nhưng, thực lực của Thương Khung Kiếm Đội và đám thủy tặc thô thiển đó lại không giống nhau.
Chuyện đó đã được chứng minh vào ba năm trước rồi.
Nam Cung Hoảng nghĩ lại cảnh tượng của ba năm trước, gương mặt liền trở nên cứng đờ.

"Đội Chủ Thương Khung Đội!" "Vâng, Gia Chủ!"
"Phải cảnh giới nghiêm ngặt xung quanh đây! Có thể chúng ta sẽ bị lũ thủy tặc bao vây khi đến đảo"
"Đệ tuân lệnh!"
"Đến Mai Hoa Đảo rồi, hãy để một số ở lại chờ trên thuyền! Nếu có vấn đề gì cũng có thể rút lui ngay lập tức!"
"Vâng!"
Vết thương đau đớn của ba năm trước dường như đã cho Nam Cung Hoảng một bài học đáng nhớ mang tên 'thận trọng'. Và vết thương mà Trường Nhất Tiếu đã gây ra cho ông ta khi đó đến giờ vẫn còn đau âm ỉ như mới hôm qua.
'Hắc Long Vương! Trường Nhất Tiếu.' Kétttt.
Nam Cung Hoảng nghiến răng.
Ông ta không thể nào thoát khỏi cơn đau thấu xương này. Nếu không lấy được đầu Hắc Long Vương và Trường Nhất Tiếu, ông ta mãi cũng không nguôi ngoai được.

"Tiêu diệt chúng cho ta!"
"Vâng!"
Liền sau đó, con thuyền cập bến Mai Hoa Đảo.
"Xông lênnnnn!"
Rầmmmmm!
Ngay tức khắc, Bách Lôi Pháo từ tứ phía bắn ra hướng tới thuyền mà họ đi. Uy lực của Bách Lôi Pháo này không thể đem so với hỏa pháo thông thường được. Đạn pháo của chúng bay tới như thể muốn hủy diệt hết mọi thứ xung quanh.
"Chỉ là mấy thứ mánh lới vặt vãnh!"
Nam Cung Hoảng lập tức bắn mình lên như tia chớp rồi vung kiếm. Bạch sắc kiếm cang lao ra đánh bật đạn pháo đang bay tới.
Đùnggggg!
Nơi đạn pháo rơi xuống, một cột nước khổng lồ bắn lên khỏi mặt nước. Bọt nước trắng xóa văng lên tung tóe như pháo hoa.
"Không được sợ hãi! Tiến lên đi!"
"Vâng!"

Trước cảnh tượng đó, Thương Khung Kiếm Đội càng nâng cao sĩ khí mà xông lên trước.
Rầmmmmm! Rầmmmm!
Mặc dù Bách Lôi Pháo không ngừng được bắn ra, nhưng chúng không thể nào vượt qua được lưỡi kiếm của Nam Cung Hoảng. Đôi mắt Nam Cung Hoảng đang đánh bật từng đạn pháo một mờ đi trong chốc lát.
"Lênnnnn!"
Kiếm của Nam Cung Hoảng không ngừng phóng ra kiếm cang.
Kiếm cang vọt ra làm mặt nước dao động dữ dội rồi xuyên qua số Bách Lôi Pháo được lắp xung quanh Mai Hoa Đảo.
Rầmmmm!
Không chỉ Bách Lôi Pháo, mà cả đám thủy tặc đang lẩn trốn gần đó cũng bị đánh văng ra ngoài.
"Thương Khung Kiếm Đội! Xông lên!"
"Gia Chủ! Khoảng cách còn khá xa!"

"Phải dồn chúng đến khi nắm được phần thắng! Đề phòng trường hợp khẩn cấp, Đội Chủ Thương Khung Đội hãy ở lại thuyền đảm bảo đường thoái lui!"
"Vâng!"
"Đồ Huy!"
"Vâng!"
"Dẫn theo Thương Khung Kiếm Đội theo sát ta! Mau dồn chúng lại!"
"Vâng!"
Nam Cung Hoảng giẫm lên mũi thuyền rồi chạy trên mặt nước.
Vùuuu!
Ngay khi chân vừa chạm mặt nước, Nam Cung Hoảng một hơi chạy về phía trước.
Đăng Bình Độ Thủy (登萍渡水).
Đây là một loại khinh công làm giảm tối thiểu sức nặng của cơ thể và kiếm. Đến mức có thể thoải mái chạy trên mặt nước tựa như đang phi trên đất liền.

Cảnh tượng Nam Cung Hoảng đạp nước tiến tới khiến đám thủy tặc thất hồn bạt vía, luống cuống tay chân.
Cảnh tượng đó đã chứng minh đối phương quả là một tuyệt thế cao thủ có thể hoàn toàn xoay chuyển thế trận.
Chính lúc đó! Rầmmmm!
Nam Cung Hoảng lần nữa đạp lên mặt nước bật lên rồi đáp xuống Mai Hoa Đảo tựa như đạn pháo rơi xuống đất. Lũ thủy tặc nhìn thấy cảnh ấy liền đông cứng người, mắt cứ nhìn chằm chằm vào cao thủ trước mặt.
"A.... A a...."
Nam Cung Hoảng buông thanh kiếm xuống nhìn lũ thủy tặc với đôi mắt vô cùng lạnh lùng. Ánh mắt ông ta tựa hồ muốn phanh thây từng kẻ một, cứ giữ mãi một chỗ không hề di chuyển.
Lũ thủy tặc tựa hồ đã mất hết sĩ khí chiến đấu, trông chúng không có chút ý định kháng cự nào.
"Các ngươi nghe đây."
Giọng Nam Cung Hoảng vang lên khắp Mai Hoa Đảo.

"Từ giây phút này trở đi, bất cứ kẻ nào đặt chân lên hòn đảo này đều phải bỏ mạng! Trước tiên sẽ là lũ thủy tặc các ngươi!"
Xoẹt.
Lúc đó, Thương Khung Kiếm Đội nhảy khỏi thuyền theo sau Nam Cung Hoảng cũng đã đặt chân lên Mai Hoa Đảo. Cảnh tượng Thương Khung Kiếm Đội xếp hàng phía sau Nam Cung Hoảng trông vô cùng uy nghiêm.
"Nam Cung Đồ Huy!" "Vâng, Gia Chủ!"
"Ta đã cảnh cáo chúng rồi! Hãy tiêu diệt hết kẻ thù cho ta! Đừng để bất cứ ai ngoài người của Nam Cung sót lại trên đảo này!"
"Tuân lệnh!"
Đoạn Nhạc Kiếm Nam Cung Đồ Huy dẫn đầu thần tốc xông lên. Khoảnh khắc Thương Khung Kiếm Đội đồng loạt rút kiếm ra, mảnh lý trí cuối cùng của lũ thủy tặc đã bị cắt đứt.
"Ư, ư aaaaaaa!"
"Toi mạng rồi!"
"Nhảy, nhảy xuống nước đi!"

Chúng thậm chí không nghĩ đến việc đối đầu mà bắt đầu quay lưng chạy trốn.
"Đứng lại! Lũ khốn kiếp các ngươi! Còn không mau quay lại! Hào kiệt của Thủy Lộ Trại mà lại quay lưng về phía kẻ địch sao? Đám nhãi nhép này! Mau đứng lại cho ta!"
Cửu U Lão Quái Dư Thát hét lên đầy phẫn nộ, hắn cố gân giọng gào thét đến mức cổ họng muốn rách toạc ra chảy máu nhưng dường như không một từ nào lọt vào tai lũ thủy tặc.
Chuyện đó cũng đương nhiên thôi. Cho dù hắn là hộ pháp của Trường Giang Thủy Lộ Thập Bát Trại đi chăng nữa, hiện tại trước Nam Cung Hoảng, mạng của hắn chẳng khác nào chỉ mành treo chuông.
Không có lấy một tên thủy tặc nào dám tin tưởng hắn mà chống lại Nam Cung Hoảng. Nếu không phải là đồ ngu thì chẳng ai dại mà chọn con đường đó cả.
"Các... các ngươi..."
Ánh mắt của Dư Thát run lên dữ dội.

Nếu nơi này bị cướp mất, chắc chắn Hắc Long Vương sẽ xé xác hắn ta ra. Nhưng nếu trụ lại đây, hắn cũng sẽ bị Nam Cung Hoảng kia phanh thây trước cả Hắc Long Vương.
Hắn ta cứ phân vân lưỡng lự giữa hai lựa chọn đó, vậy nên hắn không kịp ra tay hành động.
"Nam Cung Hoảng! Nam Cung Hoảngggg! Ngươi có biết mình đang làm cái quái gì không hả?"
Dư Thát vẫn chưa đưa ra được lựa chọn nào, hắn liền nổi cơn thịnh nộ với Nam Cung Hoảng.
"Hắc Long Vương sẽ nổi giận cho xem! Ngài ấy sẽ vô cùng tức giận. Ngươi có hiểu điều đó có ý nghĩa gì không? Việc ngươi làm thật khiến bọn ta phải sôi máu mà..."
Vừa lúc đó, Nam Cung Hoảng tức tốc lao về phía hắn và giáng một kiếm lên đầu hắn ta.
Rầmmmm!
Dư Cát thổ huyết, ngã vật ra đất.
Bình thường chỉ với một kiếm này của Nam Cung Hoảng không thể nào đánh cho hắn ngã ngửa ra như vậy. Thế nhưng, hắn ta

vẫn chưa kịp thủ thế đàng hoàng chứ đừng nói gì đến chuyện chuẩn bị đối phó lại Nam Cung Hoảng.
"Hắc Long Vương sẽ phẫn nộ á?"
Nam Cung Hoảng vừa nghiến răng vừa tiến lại gần Dư Thát đang quằn quại trên đất.
"Trước đó không phải ngươi nên nghĩ làm thế nào gánh cơn phẫn nộ của ta sao? Cơn phẫn nộ dồn nén từ ba năm trước."
"Khư... tên điên..."
Đôi mắt Dư Thát đã giăng đầy tơ máu.
"Bá Quân nhất định sẽ lấy mạng chó của ngươi. Ngươi đã làm những chuyện không nên l..."
Roẹt!
Đầu Dư Thát lăn xuống đất.
"Cứ sủa đi. Nếu ngươi có thể."
Nam Cung Hoảng sau khi lấy đầu Dư Thát liền ngẩng đầu lên nhìn xung quanh Mai Hoa Đảo.
"Hưm!"

Sự phẫn nộ của Hắc Long Vương ư? Đó chính là điều mà ông ta muốn.
"Không cần quan tâm đối phương là ai. Hãy làm cho lũ Tà Phái kia chỉ cần nghe đến tên Nam Cung Thế Gia là phải són ra quần ngay!"
Nội trong hôm đó, Thương Khung Kiếm Đội đã đánh đuổi Thủy Lộ Trại và thành công chiếm lấy Mai Hoa Đảo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro