Chapter 822. Còn trong cả cuộc chiến này, bổn quân mới là người chiến thắng.(2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bàn tay ông ta vẫn còn vươn ra, đôi môi không ngừng mím chặt.

Mọi ánh mắt đều hướng về phía Hư Đạo Chân Nhân.

Không chỉ có Ngũ Kiếm, mà cả Cửu Phái Nhất Bang đứng phía sau, thậm chí cả bọn Tà Phái cũng trợn tròn mắt nhìn Hư Đạo Chân Nhân.

Trong số đó, chỉ có một người không mảy may thay đổi biểu cảm, chính là Trường Nhất Tiếu.

"Hộc… Hộc, hộc…"

Tiếng thở gấp không ngừng phát ra từ miệng Hư Đạo Chân Nhân. Ông ta thu bàn tay đang duỗi ra rồi lau sạch gương mặt đã đầm đìa mồ hôi.

"Lão… lão thất phu chết tiệt!"

Bạch Thiên nghiến răng toả ra sát khí đằng đằng như thể hắn có thể ngay lập tức mà nhảy bổ về phía Hư Đạo Chân Nhân.

"Lão đang làm gì vậy hả? Lão…!"

Bạch Thiên đã phẫn nộ đến mức bật ra những câu nói đầy thất lễ với Chưởng Môn Nhân Võ Đang.

Thế nhưng Hư Đạo Chân Nhân không hề có phản ứng gì trước tiếng hét giận dữ của Bạch Thiên. Ông ta chỉ liếc nhìn hắn một cái rồi chậm rãi quay sang Trường Nhất Tiếu.

Không phải ông ta có thù hận gì với Thanh Minh.

Phải nói là dù cho ông ta có thù hận gì, thì bây giờ cũng không phải lúc trả thù. Lý do mà Hư Đạo Chân Nhân tấn công Thanh Minh chỉ có một.

Vì ông ta không thể trơ mắt nhìn Trường Nhất Tiếu lại gây ra thêm một cuộc chiến đẫm máu trên vách đá này nữa.

Hư Đạo Chân Nhân đứng chắn trước mặt Trường Nhất Tiếu. Và rồi ông ta thở dài.

Hiện giờ vào thời điểm này, có người đang leo lên vách đá. Bộ dạng trông vô cùng thảm hại, ánh mắt lung lay tỏ vẻ hoang mang tột độ.

Hư Đạo Chân Nhân nhìn cảnh tượng đó rồi cắn chặt môi, sau đó ông ta nhìn thẳng vào Trường Nhất Tiếu. Đôi mắt ông ta hằn lên tia máu. Trường Nhất Tiếu thấy cảnh tượng đó liền bày ra bộ dáng tươi cười.

Mọi ánh mắt đã đổ dồn về phía hai người bọn họ.

“Bá quân… không, phải là Minh Chủ Tứ Bá Liên.”

Ngay lúc đó, Hư Đạo Chân Nhân mở miệng nói.

“Phái Võ Đang …”

Giọng nói ông ta vang lên như đang cố kìm nén thứ gì đó.

“Ta với tư cách là Chưởng Môn Nhân Võ Đang…, không, là đại diện cho Chính Phái và Võ Đang…”

Khóe miệng Trường Nhất Tiếu càng lúc càng nhếch lên.

Nụ cười xấu xa của hắn dần hiện ra, Hư Đạo Chân Nhân liền thốt lên.

“... Mong được lập giao kèo thoả hiệp với Tứ Bá Liên.”

Sự im lặng đáng sợ bao trùm lên vách đá.

Tất cả mọi người đều nín thở nhìn Hư Đạo Chân Nhân.

‘Ta vừa nghe thấy gì vậy chứ?’

Giao kèo?

Ông ta đang muốn lập giao kèo ư? Võ Đang nói rằng muốn lập giao kèo với Tứ Bá Liên?

Tất cả mọi người nghe thấy câu nói đó đều không thể hiểu nổi. Những từ như Võ Đang, Tứ Bá Liên hay giao kèo có thể dính dáng với nhau thế này sao? Những người vừa nghe được mấy cụm từ đó sắc mặt đã dần trở nên trắng bệch.

Người phá vỡ sự im lặng chết chóc đó không ai khác chính là Trường Nhất Tiếu.

“Hưm…”

Hắn phát ra giọng nói trầm trầm pha chút cợt nhả ra chiều thú vị lắm.

“Giao kèo ư…”

Hắn im lặng nhìn Hư Đạo Chân Nhân, giọng nói mang theo ý cười.

“Một lời như vậy thật sự có thể thốt ra từ miệng Chưởng Môn Nhân Võ Đang ư? Chuyện này, quả thật là hoang đường mà.”

“…….”

Mặc dù Trường Nhất Tiếu đã nói ra những lời mang ý mạo phạm, nhưng Hư Đạo Chân Nhân chỉ im lặng cắn chặt môi. Như thể hiện giờ ông ta có thể chịu đựng bất cứ lời sỉ nhục nào trên đời.

“Vậy… điều kiện là gì?”

“Một năm!”

Hư Đạo Chân Nhân nghiến răng.

“Trong một năm tới, Cửu Phái Nhất Bang cũng như Ngũ Đại Thế Gia sẽ không đặt chân đến Trường Giang nữa. Không, chính xác là sẽ không bén mảng đến Trường Giang nữa. Nếu như ngươi để bọn ta rời khỏi đây!”

“Hư Đạooooooooo!”

Chính lúc đó, tiếng rít dữ dội phát ra từ miệng Nam Cung Hoảng.

“Ông điên rồi sao? Ông đang nói năng xằng bậy gì thế?”

Sự phẫn nộ dâng trào trong đôi mắt Nam Cung Hoảng, lửa giận đang sục sôi đến nổi có thể bùng phát bất cứ lúc nào.

Nếu lão già Hư Đạo kia không mất trí thì làm sao có thể thốt ra lời như thế được? Cửu Phái Nhất Bang và Ngũ Đại Thế Gia hiện đang nói chuyện giao kèo với Tà Phái sao? Đây là chuyện làm trái lại căn nguyên của Cửu Phái Nhất Bang và Ngũ Đại Thế Gia từ xưa đến nay.  

“Là do ông sợ hãi nên mới làm như vậy ư? Làm gì có chuyện ông lại khuất phục trước bọn Tà Phái bẩn thỉu kia chứ? Nói gì thì nói, ông vẫn là Chưởng Môn Nhân Võ Đang kia mà? Ông không thấy hổ thẹn chút nào sao?”

Giọng Nam Cung Hoảng đã khàn đi, thế nhưng Hư Đạo Chân Nhân chỉ mở miệng mà chẳng buồn thay đổi sắc mặt.

“... Làm ơn.”

“Cái gì?”

“Câm miệng lại đi.”

Hư Đạo Chân Nhân nhìn chằm chằm Nam Cung Hoảng. Ánh mắt ông ta đã ngập tràn sát khí.

Trước khí thế khủng khiếp đó, Nam Cung Hoảng ngán ngẩm ngậm chặt miệng. Dù có đối diện với kẻ thù không đội trời chung, có khi cũng không cần dùng đến ánh mắt này.

“... Đúng là kẻ ngu ngốc.”

Hư Đạo Chân Nhân nghiến răng giận dữ.

Lúc đó, Pháp Giới vừa lên được vách đá cũng không thể hiểu được hành động của Hư Đạo.

“Hư Đạo Chân Nhân! Rốt cuộc ông định làm gì? Thiếu Lâm không thể cứ ngồi yên trơ mắt nhìn được nữa.”

Gương mặt ông ta vẫn còn lộ rõ vẻ bàng hoàng.

Liền sau đó, Hư Đạo Chân Nhân chất vấn Pháp Giới bằng giọng điệu chứa đầy hàn khí.

“Ngồi yên trơ mắt nhìn ư?”

“…….”

“Nếu không ngồi yên trơ mắt nhìn thì các người sẽ làm gì?”

“... A Di Đà Phật.”

Với khí thế của Hư Đạo Chân Nhân, Pháp Giới bất giác không biết nói gì liền im miệng.

“Các người có cáng đáng được trách nhiệm không?”

“... Cái gì…”

“Ta hỏi ông, ông có tự tin trở về Thiếu Lâm báo cáo với Phương Trượng Thiếu Lâm rằng tất cả đệ tử đã hy sinh không? Đúng hơn là ông có đảm đương nổi tình huống mà đến cả việc báo cáo cũng chẳng thể làm nổi? Ông có thể gánh vác chuyện này nổi không?”

“...”

Pháp Giới á khẩu trước những lời chất vấn đó.

Trên đời này ai có thể chịu trách nhiệm cho việc đó chứ? Hơn nữa, ông ta còn không phải là Phương Trượng, cùng lắm chỉ là một cao tăng đại sư. Ông ta hoàn toàn không thể đảm đương được trọng trách đó.

Thấy Pháp Giới không trả lời, Hư Đạo Chân Nhân tặc lưỡi.

“Vậy thì ông hãy lui ra đi.”

“Thế nhưng… Hư Đạo Chân Nhân.”

“Ông không hiểu những điều ta nói sao?”

“…”

“Ta bảo ông lùi lại đi.”

Hư Đạo Chân Nhân gằn giọng.

“Nếu đã không sẵn sàng gánh vác trách nhiệm, không thể hóa giải nguy nan, thì phải biết câm miệng lại chứ. Có sủa lên như chó cũng chả giải quyết được gì.”

Máu từ đôi môi bị cắn chặt không ngừng chảy xuống cằm.

Hổ thẹn?

Lòng tự trọng?

Đó là vấn đề ư?

Hiện giờ các đệ tử của ông ta đang chết dần chết mòn tại đây. Những người đang cố hết sức leo lên vách đá, còn không biết chừng họ đã hết cách để đối phó với bọn người Tứ Bá Liên man rợ đang ẩn mình đâu đó. 

Cho dù có thắng lời thì sẽ còn lại gì chứ?

Dù có chiến thắng thì hoạ lắm họ chỉ còn là một nắm tro tàn mà thôi. Điều đó đồng nghĩa với Võ Đang rồi sẽ bị diệt môn. 

Lấy việc đánh đuổi tà phái đổi bằng sự diệt môn ư?

‘Nói nhăng cuội gì vậy chứ?’

Nếu họ đánh bại được Tà Phái và rồi bị diệt môn (滅門) thì thành quả đó cũng sẽ chia đều cho Cửu Phái Nhất Bang và Ngũ Đại Thế Gia. Võ Đang, Thiếu Lâm, Nam Cung và Thanh Thành sẽ không thể khôi phục khí thế, mất đi sức mạnh, và rồi sẽ sụp đổ hoàn toàn.  

Giống như Hoa Sơn năm xưa.

Hoa Sơn đã khôi phục lại thế lực một cách thần kỳ, thế nhưng không thể đảm bảo rằng kỳ tích đó sẽ lại xảy ra với Võ Đang. Không, với tư cách là Chưởng Môn Nhân Võ Đang, ông ta không được đẩy Võ Đang vào thế phải cần đến kỳ tích.

“Hãy thành lập giao kèo đi, Minh Chủ!”

Hư Đạo Chân Nhân nói với ánh mắt hằn đầy tia máu.

“Chúng ta sẽ giao kèo rằng những người Chính (正) Phái sẽ không xâm phạm cũng như là đặt chân đến Giang Nam trong vòng một năm tới.” 

“Hưmmm.”

Trường Nhất Tiếu hơi nghiêng đầu, vẻ mặt không mấy hứng thú.

“Giang Nam ư… Bổn quân không hiểu câu đó có ý gì nữa. Vốn dĩ Giang Nam đã là địa bàn của bọn ta mà.”

“Không phải Minh Chủ là người biết rõ nhất điều đó sao?”

“... Hô?”

Trường Nhất Tiếu bật cười.

Thế nhưng Hư Đạo Chân Nhân lại không nhàn nhã được như vậy. Ông ta bất giác cắn môi ra chiều lo lắng rồi liều mạng mở miệng.

“Tứ Bá Liên là một tân liên minh mới được thành lập trong tình thế vô cùng cấp bách. Nếu còn chịu tổn thất tại đây thêm nữa, rồi nó sẽ sụp đổ ngay thôi. Ngươi đâu muốn chuyện đó xảy ra đúng chứ?” 

“…….”

“Thời hạn một năm đã quá đủ cho ngươi gây dựng Tứ Bá Liên và thống trị toàn bộ Giang Nam. Đúng vậy không?”

Hư Đạo Chân Nhân nhìn Trường Nhất Tiếu đang bày ra vẻ mặt khó hiểu rồi nói bồi thêm.

“Nếu không thì chúng ta tại đây giao chiến cho đến khi tiêu diệt sạch sẽ đối phương. Ngươi thật sự muốn Tứ Bá Liên cùng Ngũ Đại Môn Phái kia bị tận diệt hết ư?”

Nghe câu nói đó, Trường Nhất Tiếu bật cười, để lộ cả răng nanh trắng đến đến sợ.

“Có vẻ như ông tự đánh giá cao bản thân quá rồi đó.”

“Ít nhất ta cũng không muốn cho người khác được dịp ngư ông đắc lợi.”

“Hahahahaha!”

Trường Nhất Tiếu cười phá lên.

Ngư ông đắc lợi.

Ông ta nói đúng. Nếu họ tiêu hao toàn lực ở nơi này, thì những kẻ còn lại trong Cửu Phái Nhất Bang và Ngũ Đại Thế Gia chẳng phải sẽ không bỏ lỡ cơ hội này mà di chuyển xuống phía Nam sao?

Cho dù có giành thắng lợi tuyệt đối trước Ngũ Đại Môn Phái này, bọn họ cũng không thể gánh vác nổi trận tấn công tiếp theo. Vốn dĩ, chuột cùng đường sẽ quay lại cắn mèo. Những kẻ bị cướp đi thế lực rồi sẽ cắn chặt cho đến cùng.

“Thông minh đấy, Hư Đạo Chân Nhân.”

“…….”

“Nhưng… cũng rất đê tiện và hèn hạ. A, cả gian ác nữa. Đúng vậy, giống như là...”

Lời nói mang điệu cười khinh bỉ hướng về phía Hư Đạo Chân Nhân.

“Giống như là Tứ Bá Liên.”

Cảm giác nhục nhã ê chề đè nặng lên cả người Hư Đạo Chân Nhân. Ông ta bất giác run lên, nhưng lại không dám đáp trả lời nói đó. Bây giờ người nắm đằng chuôi không phải ông ta mà là Trường Nhất Tiếu.

“Được. Bổn quân thích những người như ông. Hahahahaha! Đây chính là bộ dạng Chưởng Môn Nhân Võ Đang đang cầu xin tha mạng ư! Ư hahahaha!”

Giọng cười của Trường Nhất Tiếu như vang khắp cả vách đá.

Kétt.

Các đệ tử Cửu Phái Nhất Bang đang trên vách đá kìm nén phẫn nộ mà cắn chặt môi.

Đây là một sự nhục nhã không thể chấp nhận được. Không một ai có thể tưởng tượng ra một ngày họ phải cần xin Tà Phái tha mạng cho.

Phải chiến đấu đến chết.

Đó chính là thứ mà họ được học. Thế nhưng, hiện tại lại không một ai dám đứng ra và ngăn cản chuyện này.

Việc chiến đấu tại đây đồng nghĩa với việc tất cả sẽ bỏ mạng. Ai dám gánh vác trọng trách to lớn đó.

“Nhưng mà… bổn quân phải làm rõ một chuyện trước đã.”

Trường Nhất Tiếu ngưng cười nhìn chằm chằm vào Hư Đạo Chân Nhân.

“Ông có đủ tư cách để bàn chuyện đó không? Ông có đủ thực lực đứng ra đại diện cho toàn bộ Chính Phái thực hiện giao kèo này hay không?”

“Nếu Võ Đang không làm được thì chẳng ai làm được cả.”

“…”

“Bọn ta là người sống trên danh phận và chết cũng trên danh phận. Không có chuyện lời giao kèo được lập ra dưới cái tên Võ Đang và Thiếu Lâm bị người khác coi thường. Nếu Võ Đang, Thiếu Lâm và Nam Cung đã không can dự thì…”

Hư Đạo Chân Nhân dừng một lúc rồi nghiến răng nói tiếp.

“Sẽ không một môn phái nào dám bén mảng đến Giang Nam. Vùng đất do Tứ Bá Liên thống trị…”

Trường Nhất Tiếu gật đầu tựa như cho lời đó rất có lý.

“Nhưng chỉ thế thôi thì chưa đủ.”

“... Ta đem tính mạng mình ra cược.”

“Hưm.”

Trường Nhất Tiết hừ mũi rồi cười.

“Thật là đáng thương mà.”

Nghe câu nói đó, bàn tay đang siết thành nắm đấm của Hư Đạo Chân Nhân đã trắng bệch. Móng tay đâm vào lòng bàn tay chảy cả máu.

“Mạng sống của ông thật ra không có giá trị đến vậy, thế nhưng Chưởng Môn Nhân Võ Đang vang danh thiên hạ đó lại đang ra sức cầu xin bổn quân tha mạng, lý nào bổn quân lại không chấp nhận chứ.”

“…….”

“Thế nhưng ông hãy nhớ cho kỹ. Đây không phải là thỏa thuận bất khả xâm phạm mà là giao kèo tuyệt đối. Chỉ cần các người không vượt Trường Giang, Tứ Bá Liên cũng không vượt Trường Giang tiến về phương Bắc. Và thời hạn sẽ là ba năm thay vì một năm.”

Đôi mắt đang mở to của Hư Đạo Chân Nhân không ngừng run lên.

Nhìn ông ta nghiến răng giận dữ, ai cũng có thể nhìn thấu được tâm trạng đó. Thế nhưng, Trường Nhất Tiếu chỉ cười rồi nhìn chằm chằm vào Hư Đạo Chân Nhân.

“Nếu chấp nhận giao kèo này…”

Và rồi hắn nói như thể thì thầm cùng điệu cười tanh tưởi.

“Mấy cái mạng quèn đó, bổn quân sẽ để cho các người được sống sót.”

“…….”

Hư Đạo Chân Nhân không nói gì mà quay lại nhìn phía sau.

Ông ta nhìn thấy bộ dạng các đệ tử Võ Đang đang nghiến răng nghiến lợi.

Mọi ánh mắt đều vô cùng lạnh lùng, như thể đang nói với ông ta rằng dù họ có chết ở đây cũng không bao giờ chịu đựng sự nhục nhã đó.

Thế nhưng, việc ông ta cần làm đã quyết định xong.

Hư Đạo Chân Nhân chậm rãi giơ tay lên.

Các ngón tay run rẩy đó cũng đủ cho mọi người hiểu tâm trạng hiện giờ của ông ta.

Hư Đạo Chân Nhân từ từ cúi người về phía Trường Nhất Tiếu, ông ta cúi gập người xuống như không còn nhìn còn thấy bầu trời, giọng vô cùng nhỏ. Tựa hồ đang thì thầm. 

“...Ta đồng ý.”

“Hưmmmm.”

Liền sau đó, Trường Nhất Tiếu gật đầu. Hắn nhìn lướt qua tất cả những người đang đứng trên vách đá. Rồi cất một giọng nói uy nghiêm cùng với vài phần tà ác.

“Bổn Quân Trường Nhất Tiếu tuyên bố dưới danh nghĩa Tứ Bá Liên, tại đây Tứ Bá Liên cùng Cửu Phái Nhất Bang, Ngũ Đại Thế Gia đã thực hiện giao kèo không xâm phạm Giang Nam. Trong vòng ba năm tới! Cửu Phái Nhất Bang, Ngũ Đại Thế Gia không được bén mảng đến vùng đất Giang Nam dù chỉ một bước! Bù lại…”

Trường Nhất Tiếu đưa ngón trỏ từ từ lướt qua môi rồi cười khẽ nói.

“Các người sẽ sống sót và trở về. Giữ lấy mấy cái mạng quèn đó đi.”

“…….”

Lời nói đó như đâm sâu vào tim của tất cả mọi người đang trên vách đá.

“Hahaha.”

Trường Nhất Tiếu nhìn chằm chằm bọn họ rồi xoay người đi.

“Cút đi. Nhìn lũ bại trận các ngươi, bổn quân thấy khó chịu lắm. Hahaha. Hahahahha!”

Dường như hiện giờ những người kia đã không có chút giá trị gì để hắn thu vào tầm mắt, hắn bật cười rời đi.

Tất cả đệ tử Cửu Phái Nhất Bang nghe thấy giọng cười đó đều không thể ngẩng đầu lên.

Họ muốn oán trách, muốn thốt ra những lời chửi rủa, muốn nổi giận.

Thế nhưng, họ đều thê thảm nhận ra nỗi ô nhục của bản thân.

Không một ai dám đứng ra.

Dù những chuyện không tin được đang diễn ra ngay trước mắt nhưng không một ai dám đứng ra xả giận và lên tiếng ngăn Hư Đạo Chân Nhân.

Vì thế, họ chỉ còn biết cúi đầu.

“Hahahahahaha! Hahahahaha!”

Giọt lệ đau khổ từ từ lăn xuống mặt Hư Đạo Chân Nhân.

Một thất bại không còn gì để biện minh.

Đó là thất bại vô cùng thảm hại, tựa như đâm một nhát kiếm vào tận xương tủy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro