Chapter 828. Những người khác hiện giờ đang ở đâu? (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhục thể và ý thức hắn từ từ chìm sâu xuống rồi lại từ từ tách nhau ra. Ý thức hắn mơ hồ nhưng không hoàn toàn đứt đoạn và không ngừng tìm kiếm thứ gì đó.

‘Chưởng Môn...’

Bịchhhhhh

“Áaaaa!!”

Thanh Minh mở to mắt ôm chặt lấy đầu khi cơn đau đớn đột ngột kéo đến.

“Chết tiệt! Tên khốn nào đấy!”

“Là ta”

“....”

Thanh Minh đảo mắt xác nhận người đang ngồi trước mặt mình rồi ngoan ngoãn ngậm chặt miệng lại.

“Thanh Minh à?”

“Vâng?”

“Con người ấy mà, cũng có lúc sẽ ngủ gật. Ta không phải là người không hiểu được điều cơ bản đó”

“Vâng, đúng là vậy. Cũng có phải chuyện gì đặc biệt đâu”

“Đúng vậy. Nhưng mà...”

Người ngồi phía trước.

Khuôn mặt Đại Hiền Kiếm Thanh Vấn - Chưởng Môn Nhân Hoa Sơn hiện lên sự trống rỗng đầy bất lực.

“Ta cũng đã sống ngần này tuổi đầu rồi, nhưng đây là lần đầu tiên ta gặp một kẻ dám ngủ gật khi đang nghe ta giáo huấn đấy cái tên tiểu tử này!!!”

“Đó đâu phải lỗi của đệ chứ! Tại sư huynh cứ toàn nói mấy lời hiển nhiên không à....”

“Cái gì?”

Khi Thanh Vấn đã tức giận đến mức sùi bọt mép, các sư đệ bao gồm cả Thanh Tân chứng kiến cảnh tượng đó đều hét lớn.

“Chưởng Môn sư huynh, xin sư huynh hãy bình tĩnh đã”

“Sư huynh đánh người là không được đâu”

Thanh Minh mỉm cười đầy mãn nguyện trước khung cảnh ấm áp đó.

Bình thường bọn nhóc hay ăn nói linh tinh nhưng thì ra vẫn luôn tôn kính hắn....

“Nếu Chưởng Môn sư huynh đánh huynh ấy thì sau này bọn đệ lại phải chịu đòn”

“Nếu sư huynh không cản được thì đừng có đánh, không mất công bọn đệ lại phải chịu đòn gấp đôi đấy!”

“Thà rằng cứ đuổi huynh ấy ra khỏi Hoa Sơn cho rồi!”

“...”

Thanh Minh cố ngoảnh đầu lại xem kẻ nói ra câu cuối cùng là ai. Người khác không biết thế nào nhưng riêng tên tiểu tử đó thì chết chắc rồi.

Thanh Vấn ôm chặt lấy gáy của bản thân thở dài mệt mỏi.

“Nhà ngươi mà cũng đòi làm đạo sĩ à? Như thế này mà là đạo sĩ ư?”

“Thị lực của sư huynh đúng là đã kém đi nhiều rồi. Đệ đang mặc đạo bào đường hoàng thế này kia mà!”

“Cái tên tiểu tử này, cứ khoác đạo bào là có thể trở thành đạo sĩ hết sao?”

Thanh Vấn hét lên đầy tức giận.

“Ta đã gửi đệ đi để thảo phạt lũ mã tặc quấy nhiều dân lành kia mà!”

“Thì đệ đã thảo phạt rồi đó thôi. Đệ đã phá hủy tất cả theo như sư huynh yêu cầu rồi mà. Lẽ ra sư huynh phải khen đệ mới đúng chứ?”

“Phải. Sư đệ của ta, đệ làm tốt lắm!”

Thanh Vấn cười nhạt rồi tiếp tục hỏi.

“Thế rồi đệ đã nhận gì từ những người dân đó hả?”

“Vâng?”

“Ta hỏi đệ đã nhận những gì?”

“A a. Chuyện đó ư?”

Thanh Minh cười cười, gãi đầu một cách ngại ngùng.

“Đệ đã định cứ thế rời đi mà họ cứ cảm ơn hoài...Nếu không phải nhờ có đệ hẳn bọn họ đã phải đổ máu rất nhiều vì lũ mã tặc đó”

“Rồi sao?”

“Vì vậy mà đệ sao có thể làm ngờ trước thành ý của những người dân nhất định muốn cảm ơn và báo đáp kia chứ? Như vậy thì thật quá thiếu lễ nghĩa...”

Thanh Minh cười một cách gượng gạo cố gắng xem xét vẻ mặt của Chưởng Môn sư huynh.

“Đệ chỉ nhận một chút tiền xem như quà cảm ơn...Áaaaaa!!!”

Thanh Minh ngay lập tức nằm bẹp xuống để tránh chiếc nghiên mực bay đến tựa sấm sét. Chiếc nghiên mức sượt qua đầu hắn và cứ thế cắm thẳng vào tường.

“Bây giờ sư huynh đang đang muốn giết đệ đúng không?”

“Nếu như nhà ngươi mà chết bởi vì những thứ như thế kia thì ta đã chẳng phải vất vả như vậy. Cái tên mang chủng chết tiệt nhà ngươi!”

Lần này Thanh Vấn tiếp tục cầm khay trà lên rồi ném về phía hắn.

Thanh Minh nhanh chóng lăn mình sang một bên để tránh, hai mắt Thanh Vấn sáng quắc như hai chiếc đèn dầu.

“Tránh? Né? Hôm nay đệ không chết thì ta chết! Thanh Tân đâu! Lấy roi da ra đây!”

“Vâng!”

“Đệ thử mang đến đây xem nào!”

“Vâng”

“Ta đã bảo là đem roi da lại đây rồi kia mà?”

“Vâng!”

“Đệ suy nghĩ cho kỹ vào. Hãy tự nghĩ cho bản thân mình”

Hai cự nhân...không, là một cự nhân và một ác quỷ đang khiến Thanh Tân mắc kẹt ở giữa, làm thế này cũng không được mà làm thế kia cũng chẳng xong. Trông bộ dạng hắn khốn khổ và bối rối vô cùng. Cuối cùng, hắn nhìn Thanh Vấn rồi mở lời.

“Chưởng..Chưởng Môn sư huynh”

“Làm sao?”

“Hình như...đệ quỳ gối lâu quá nên bị chuột rút rồi thì phải. Sư huynh sai người khác đi đi....”

Thanh Vấn quay ngoắt lại nhìn Thanh Tân với ánh mắt hình mũi kiếm. Vậy nhưng hắn ta chỉ cúi đầu và ngoảnh mặt làm ngơ.

‘Quyền uy thì xa nhưng nắm đấm lại ngay gần’

Nếu như bắp chân kia của Thanh Minh mà xảy ra chuyện gì thì thì rõ ràng sau đó cằm của Thanh Tân cũng sẽ xảy ra chuyện tương tự. Có bị đánh thì thà bị Thanh Vấn đánh còn hơn là bị cái con người đánh người vô cớ kia nện đến chết.

“Hừmmmmm”

Nhìn những người sư đệ đồng lòng như một né tránh ánh mắt của bản thân, Thanh Vấn khẽ phát ra một âm thanh rên rỉ.

“Những người dân lành vốn đã kiệt quệ bởi lũ mã tặc rồi! Tại sao đệ còn nhận tiền của bọn họ hả cái tên mang chủng này!!!”

“Họ cứ dúi cho đệ chẳng nhẽ đệ lại không nhận. Việc xem thường thành ý của người khác đâu phải việc làm lễ nghĩa, phải không Chưởng Môn sư huynh? Hahaha”

“Hự”

Thanh Vấn nắm lấy gáy một cách đau đớn và bất lực.

“Chưởng, Chưởng Môn sư huynh!”

“Sư huynh phải bình tĩnh lại! Cứ như thế này sư huynh sẽ ngã quỵ mất!”

“Chuyện như thế này cũng đâu phải ngày một ngày hai. Tại sao sư huynh phải tức giận như vậy chứ?”

Cái lũ tiểu tử này tại sao từ nãy đến giờ cứ liên tục nói xấu ta thế hả?

Các ngươi lát nữa chết với ta.

Thanh Minh liếc mắt lườm các sư đệ. Thanh Vấn vì không thể chịu nổi cơn tức giận định vươn tay ra với nước nhưng chợt nhận ra bản thân đã ném cái khay đựng trà đi rồi. Vì vậy ông ta hướng về phía Thanh Minh mà hét lớn.

“Nước! Nước suối mát!”

“Vâng!”

 Thanh Minh nhanh chóng trả lời rồi quay đầu ra sau.

“Còn làm gì đấy! Mau đi lấy nước đi mấy tên tiểu tử này!”

“Ta bảo nhà ngươi đấy! Cái tên khốn kiếp kia!!....hự....”

“Ây ku, thế nên bọn đệ mới bảo sư huynh bình tĩnh lại rồi mà!”

“Nào nào, hít thở thật sâu. Từ từ thôi. Đúng rồi”

Khi Thanh Vấn khẽ rên rỉ và bắt đầu ngã về phía sau, Thanh Minh đã nhanh chân chạy ra ngoài.

Hắn ta mau chóng lấy nước rồi đưa cho Thanh Vấn. Thanh Vấn nhận lấy, uống một ngụm to rồi giật nảy.

“...”

Thanh Vấn với khuôn mặt ngơ ngác khi nhìn thấy đống hơi nước bốc lên từ chiếc ly.

“Thanh Minh à”

“Vâng”

“Sao nước này lại là nước nóng vậy?”

“A....uống nước lạnh đột ngột sẽ bị khó tiêu đó. Đệ đã làm rất tốt đúng không?”

“...”

“...”

Đôi mắt Thanh Vấn lúc này không thể che giấu niềm tuyệt vọng.

Cũng không thể giết chết tên tiểu tử này được.

Nguyên Thủy Thiên Tôn hỡi ôi. Rốt cuộc tại sao người lại đối xử với con như vậy?

Thanh Vấn mím môi như thể muốn nói điều gì nhưng ngay lập tức dừng lại rồi lắc đầu một cách vô vọng.

“Thanh Minh à?”

“Vâng, sư huynh”

“Tại sao đệ lại nhận tiền?”

“Bởi vì người ta cho đệ”

“Nói thật đi!”

“Xì”

Thanh Minh bĩu môi với vẻ mặt không hài lòng.

“Nói thật thì đệ thực sự không hiểu lắm”

“Chuyện gì?”

“Nói một cách thực tế thì đó chẳng phải là việc của quan phủ hay sao? Nhưng chúng ta đã bớt chút thời gian quý báu để giúp đỡ cho bọn họ”

“Đúng vậy”

“Vậy thì chúng ta phải nhận được báo đáp xứng đáng chứ?”

“...”

“Mỗi lần xảy ra vấn đề lại nghĩ đến việc người khác sẽ giúp đỡ mình thì sẽ trở thành vấn đề đấy. Thế gian này vốn dĩ có đi thì phải có lại. Vả lại đệ có phải nhận cái gì to tát đâu. Cũng chỉ vài xu mà thôi”

Một tiếng thở dài thốt ra từ miệng Thanh Vấn.

“Thế việc đệ tóm lũ mã tặc đó cũng có phải chuyện gì to tát đâu?”

“Không, không phải như vậy”

“Còn gì nữa. Một thực canh là xong hết còn gì?”

“Dù là một thực canh hay một canh giờ thì cũng là làm việc mà”

Thanh Vấn nhìn chằm chằm vào Thanh Minh bằng ánh mắt không tài nào hiểu nổi.

“Vậy nếu như ta được đệ giải cứu khỏi lũ mã tặc có phải đệ cũng sẽ đòi tiền của ta không?”

“Ầy. Sư huynh là sư huynh của đệ kia mà. Sao có thể giống như những người khác được chứ? Sư huynh đừng lo lắng. Sư huynh mà bị lũ mã tặc tấn công đệ chắc chắn sẽ băm chúng thành từng mảnh. Lũ mã tặc ở đâu mà to gan lớn mật thế không biết”

Thanh Minh thể hiện ý chí một cách kiên quyết. Thanh Vấn thở dài yên lặng nhìn hắn ta.

‘Phải làm sao với cái tên mang chủng này đây...’

Việc cưỡng chế hành động của Thanh Minh cũng không phải việc gì quá khó khăn. Mặc dù sẽ càu nhàu nhưng cuối cùng kiểu gì Thanh Minh cũng sẽ nghe lời ông ta.

Nhưng như vậy thì không được.

Nơi này là đạo môn. Ông ta không thể làm mọi việc theo ý của bản thân được. Vì vậy mà việc Thanh Vấn cần phải làm không phải là khống chế hành động của Thanh Minh mà là làm xoay chuyển trái tim hắn.

‘Phải khiến đệ ấy hiểu được tấm lòng của những người không có sức mạnh’

Nếu tài năng vượt trội mà đi cùng với hiệp nghĩa thì không còn gì tuyệt vời hơn. Nhưng ông trời vốn không cho một người tất cả mọi thứ.

“Thanh Minh à?”

“Vâng?”

“Tại sao Hoa Sơn lại luôn nhấn mạnh về hiệp nghĩa?”

“Bởi vì chúng ta là Chính Phái”

“Vậy tại sao Chính Phái lại phải theo đuổi hiệp nghĩa?”

“Vì vốn dĩ là như vậy?”

Thanh Vấn lắc đầu.

“Bởi vì chúng ta là những người cầm kiếm”

“...”

“Chúng ta là những người trở nên mạnh mẽ nhờ tu luyện. Dĩ nhiên việc tu luyện cũng là một cách để đắc đạo. Nhưng bản chất của những người nuôi dưỡng sức mạnh sẽ không thay đổi”

“Đúng là vậy”

“Còn nữa...Con người ấy mà, một khi có kiếm trong tay sẽ muốn vung thử. Người mang sức mạnh sẽ muốn sử dụng sức mạnh đó. Điều đó có nghĩa là những kẻ đeo kiếm bên hông nhất định một ngày nào đó sẽ rút kiếm ra”

Thanh Minh yên lặng gật đầu.

Lời của Thanh Vấn không sai. Chắc chắn chẳng có ai lại muốn kết thúc cuộc sống bằng việc tu luyện lặp đi lặp lại trong môn phái suốt cả cuộc đời. Bằng cách nào đó bọn họ sẽ muốn thể hiện cảnh giới võ công mà bản thân đã tích lũy.

“Vậy những người nhận lấy sức mạnh đó là ai?”

“...”

“Đương nhiên là con người rồi, Thanh Minh à”

Đôi mắt Thanh Vấn chìm xuống một cách nghiêm túc.

“Chúng ta phải kiểm soát sức mạnh đã đánh mất phương hướng. Lý do Chính Phái xây dựng hiệp nghĩa không phải là vì lòng trắc ẩn. Mà là vì muốn làm nên con đường của riêng mình một cách đúng đắn. Sức mạnh mà đánh mất đi sự đúng đắn một ngày nào đó sẽ tự hủy hoại tất cả”

“Ầy...Vậy là...”

Thanh Minh nhún vai.

“Chỉ cần nện lũ người xấu xa là được còn gì”

“...”

“Đệ biết rồi. Đệ biết rồi mà. Đệ không nhận chỗ tiền đó là được chứ gì. Chỉ có vài xu thôi. Sau này đệ sẽ cẩn thận hơn”

Thanh Vấn chỉ biết thở dài trước câu trả lời của Thanh Minh.

Quả nhiên Thanh Minh vẫn làm theo những gì ông ta bảo. Nhưng không phải là vì tên tiểu tử đó đã hiểu ra điều đúng đắn mà chỉ là vì đó là điều Thanh Vấn muốn mà thôi.

Nhưng đó lại chẳng phải là điều mà Thanh Vấn thực sự hướng đến.

Nếu như Thanh Minh chỉ muốn sống bằng thanh kiếm của Hoa Sơn thì chỉ vậy thôi là đủ rồi. Nhưng điều Thanh Vấn thực sự mong muốn là Thanh Minh có thể đứng một cách đường hoàng trên tư cách là một đạo nhân.

Cho dù việc đó thực sự quá khó đi chăng nữa.

“Thanh Minh à”

“Vâng?”

“Được rồi. Đệ quên hết những cái khác cũng tốt thôi. Nhưng đệ phải luôn ghi nhớ điều này”

“Vâng”

“Một mình không thể làm được tất cả mọi chuyện”

“...”

“Cho dù đệ có mạnh mẽ như thế nào, có đạt đến cảnh giới tu vi nào đi chăng nữa cũng sẽ có những việc mà đệ không thể làm được khi chỉ có một mình. Nếu một ngày nào đó đệ rơi vào hoàn cảnh như vậy, đệ sẽ phải tha thiết mong muốn sự giúp đỡ từ ai đó”

“Đệ ư?”

Thanh Minh nghiêng nghiêng đầu như đang không thể nào hiểu được.

Thanh Minh của lúc này có lẽ sẽ không thể nào hiểu thấu được điều đó.

Những kẻ chưa từng đánh mất, chưa từng tuyệt vọng sẽ không thể nào hiểu được giá trị nơi hơi ấm nơi bàn tay của ai đó sẵn sàng đưa ra giúp đỡ mình mà không yêu cầu bất cứ điều gì.

“Một ngày nào đó khi đệ cảm thấy bất lực và tuyệt vọng trước những việc mà bản thân không thể một mình gánh vác, khi ấy đệ sẽ hiểu được thôi. Rằng những người dân mà đệ từng giúp đỡ đã có tâm trạng như thế nào”

“...”

“Khi đó, đệ có thể hứa với ta rằng thanh kiếm của đệ sẽ làm nên những điều hiệp nghĩa không?”

“Xì”

Thanh Minh gãi gãi đầu với khuôn mặt không thể nào hiểu được.

“Sư huynh, nói thật lòng thì đệ cũng chẳng biết nữa”

“Phải. Việc này hẳn không hề dễ dàng với đệ”

“Nhưng mà...”

Ngay sau đó, Thanh Minh gật đầu một cách nhẹ nhàng.

“Vâng. Nếu như đệ có thể cảm nhận được điều đó...đệ sẽ làm theo những gì sư huynh nói. Nhưng đệ không thể đảm bảo được đâu”

“Được rồi. Như vậy là đủ rồi”

Thanh Vấn mỉm cười rạng rỡ và gật đầu.

“Bây giờ thì mau đi trả lại số tiền mà đệ đã nhận đi”

“Ơ, chuyện đó...”

“Ta biết đệ đã dùng để mua rượu hết rồi. Hãy dùng số tiền mà đệ luôn giấu diếm trả lại hết đi”

“...”

“Sao không trả lời”

“Vầngggg”

Thanh Minh bĩu môi, chỉ Thanh Vấn là mỉm cười.

“Được rồi”

“Vậy đệ đi đây”

Thanh Minh quay người. Sau đó, Thanh Vấn nhẹ nhàng đặt tay lên lưng của hắn ta.

“A, còn nữa...”

“Vâng?”

“Hãy chia tất cả tài sản mà lũ mã tặc cướp được cho những người dân”

“...”

Cơ thể Thanh Minh ngay lập tức hóa đá trong khoảnh khắc đó.

Phải một lát sau, hắn mới từ từ quay mặt lại với khuôn mặt tuyệt vọng.

“Chuyện đó, làm thế nào mà sư huynh lại...”

“Thanh Tân à”

“Vâng”

“Đệ hãy đi theo để đảm bảo rằng tên tiểu tử này không lấy được một xu nào nữa. Thanh Minh, nếu lần này đệ lại lấy tiền, ta sẽ treo ngược đệ lên đấy. Vì vậy mà hãy cư xử cho đàng hoàng vào”

“...”

“Đừng có phân vân việc bị treo lên hay lấy tiền làm gì. Vì ta sẽ lấy hết tiền rồi mới treo đệ lên”

“Quỷ thần ơi”

“Chậc”

Thanh Minh thở dài rồi bước ra khỏi phòng với đôi vai rũ rượi. Thanh Tân cũng thở dài rồi cẩn thận mở lời.

“Chưởng Môn sư huynh. Chẳng phải sư huynh mong muốn quá nhiều ở Thanh Minh sư huynh hay sao? Sư huynh khác với những thường nhân như chúng ta mà?”

“Ta biết. Chuyện đó không dễ dàng. Nhưng mà...”

Thanh Vấn yên lặng nhìn vào cánh cửa mà Thanh Minh vừa đóng lại.

‘Một ngày nào đó...’

Thanh Minh sẽ hiểu được ý nghĩa của những lời nói này thôi. Một ngày nào đó...

Vì tên tiểu tử đó là Thanh Minh kia mà.

Một nụ cười ấm áp nở trên môi của Thanh Vấn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro