Chapter 832. Tìm tới trại chủ của ngươi mà hỏi cho ra lẽ đi nhé. (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tin đồn Tứ Bá Liên lập giao ước thảo hiệp bất xâm phạm Giang Nam với Cửu Phái Nhất Bang nhanh chóng lan truyền toàn bộ Trung Nguyên như một cơn bão. Ngay cả những người ban đầu còn không tin nhưng khi liên tục nghe những tin tức tương tự cuối cùng cũng không còn cách nào khác ngoài há hốc miệng kinh ngạc.

“Rốt cuộc làm thế nào mà Chính Phái lại đi thông đồng với Tà Phái kia chứ?”

“Thông đồng thì có vẻ hơi quá thì phải?”

“Thông đồng chứ còn gì nữa? Nếu không thì rốt cuộc phải gọi là gì đây?”

“Nhưng mà....”

Tin tức khiến thế nhân phẫn nộ nhất phải kể đến chuyện lũ người đó đã bỏ rơi Trường Giang. Lũ thủy tặc sau trận chiến lần này đã gặp thiệt hại lớn. Trong tình trạng như vậy nếu như Cửu Phái Nhất Bang và Ngũ Đại Thế Gia không đặt chân đến Trường Giang nữa thì hiển nhiên quá rõ ràng rằng lũ người đó chẳng phải sẽ phát điên lên hay sao?

Chuyện này chẳng khác nào việc Cửu Phái Nhất Bang và Ngũ Đại Thế Gia đã bỏ rơi bách tính Trường Giang.

Thế nhân phẫn nộ trước sự thật đó nhưng những tin tức liên tục ập đến lại càng gây sốc hơn.

Người chủ đạo lập nên giao ước này chính là Hư Đạo Chân Nhân của Võ Đang.

Đại sư Pháp Giới của Thiếu Lâm, Gia Chủ Nam Cung Thế Gia Nam Cung Hoảng và Chưởng Môn Nhân Thanh Thành Bích Hiền đồng tình với Hư Đạo Chân Nhân.

Các thành viên khác của Ngũ Đại Thế Gia và Cửu Phái Nhất Bang mặc dù không đến Trường Giang cũng sẽ tuân theo giao ước này.

Những người nghe được tin tức như trên ban đầu sẽ bị sốc, sau đó sẽ là phẫn nộ, cuối cùng là căm ghét. Những kẻ bùng nổ tức giận khi nghe được tin tức đã trực tiếp leo lên núi Võ Đang.

Sau khi vượt qua Giải Kiếm Trì và đến được chính môn của Võ Đang, bọn họ đã phải bật ngửa khi chứng kiến cảnh tượng cánh cửa sơn môn đóng chặt.

“Đã làm ra chuyện như vậy mà còn phong bế sơn môn ư?”

“Trơ tráo thì cũng phải có mức độ thôi chứ”

“Ra đây! Mau cút ra đây cho ta!”

Trên thực tế, tình hình có lẽ sẽ khác một chút nếu như Võ Đang chào đón những người tìm đến thay vì phong bế sơn môn. Nếu như vậy thì cho dù bọn họ có sai đi chăng nữa cũng chẳng có nhiều người chửi bới công khai bọn họ như vậy.

Vậy nhưng việc đóng chặt sơn môn đã đạp bỏ giới hạn cuối cùng của những kẻ đang cố gắng giữ lễ nghĩa.

“Lũ chết tiệt! Các người vậy mà cũng đòi làm Chính Phái sao?!”

“Các người luôn lôi cái mác Đạo Môn ra kia mà? Vậy mà lại đi bỏ rơi bách tính lương thiện là thế nào?”

“Thật tiếc vì đã tin tưởng các người suốt thời gian qua!”

Những người đổ xô đến sơn môn bắt đầu ném đồ vật mang theo qua hàng rào.

Ban đầu thì có vẻ khó khăn. Nhưng khi những kẻ ở phía trước chửi tục và ném đồ vào thì những người đi sau cũng đồng loạt cao giọng trách mắng Võ Đang.

Những lời chửi rủa dần dần đi quá giới hạn. Một số người còn đá mạnh vào cánh cửa sơn môn, thậm chí là nhổ cả nước bọt.

“...”

Phía đối diện, Chân Huyễn yên lặng lắng nghe những tiếng chửi rủa vọng lại từ bên kia sơn môn mà khẽ nhắm mắt lại.

“Chân Huyễn”

Vô Chấn nhẹ nhàng đặt tay lên vai hắn ta.

“Đi vào đi. Con ở đây chỉ khiến bản thân bị tổn thương mà thôi”

“Không đâu. Sư thúc”

Vậy nhưng Chân Huyễn đã lắc đầu.

“Con phải nhìn cho rõ. Nếu như con làm ngơ thì mọi chuyện cũng đâu có khác đi?”

“Vẫn biết là như vậy. Nhưng mà...”

Chân Huyễn thở dài rồi lại ném ánh nhìn về phía sơn môn. Thật đau lòng khi những thứ bẩn thỉu liên tục bay qua hàng rào cùng âm thanh cánh cửa vang lên ầm ầm.

‘Đến mức độ này ư...’

Hắn ta lẩm bẩm bằng giọng nói mệt mỏi.

“Con thật sự không thể ngờ bọn họ lại lạnh lùng đến vậy. Dù sao thì trong thời gian qua cái tên Võ Đang cũng không hề tầm thường kia mà”

“Họ đâu phải là nổi giận vô cớ. Là vì quá kỳ vọng nên mới thất vọng nhiều như vậy đấy”

“Vâng”

Nhưng những lời nói đó cũng chẳng đem lại cho Chân Huyễn chút an ủi nào. Nói cách khác sự thất vọng của bọn họ đã lớn đến mức độ nghiệt ngã.

“Sư thúc”

“Con nói đi”

“Con biết lựa chọn của Chưởng Môn Nhân không sai. Và sự thật là lựa chọn đó cũng là vì bọn con”

“...”

“Nhưng....nhìn vào tình hình bây giờ, con nghĩ rằng thà cứ chết ở đó đi cho rồi. Không phải là con cảm thấy nhục nhã...mà là nếu như biết trước việc danh tiếng của Võ Đang đi xuống lòng đất thế này thì...”

Vô Chấn thở dài đầy bức bối.

Hắn sao có thể không hiểu tâm trạng của Chân Huyễn được chứ?

Việc trở thành đệ tử Võ Đang đối với bọn họ là một vinh hạnh.

Làm sao hắn có thể quên được những ánh mắt non nớt đầy hoài bão khi được mặc đạo bào Võ Đang và đi bộ ven đại lộ?

Nhưng bây giờ bọn họ sẽ không còn nhận được sự chú ý như vậy nữa.

Đối với người dân, Võ Đang lúc này đã trở thành những kẻ lừa đảo bám váy Tà Phái để có thể sống sót.

Vô Chấn thở dài rồi vỗ nhẹ vào vai Chân Huyễn.

“Đối với bất kỳ ai, mạng sống cũng là điều vô cùng trân quý”

“...”

“Sai là sai. Nhưng cái sai của chúng ta có thể cứu vãn được. Nếu như một ngày nào đó Võ Đang lại hành hiệp trượng nghĩa thì những người đã từng nổi giận kia cũng sẽ bỏ qua cho chúng ta thôi”

“Vâng, sư thúc”

“Chúng ta đi thôi”

“Vâng”

Vô Chấn gật đầu rồi xoay người, Chân Huyễn cũng xoay người bước theo hắn ta. Nhưng bước chân hắn lại vô cùng nặng nề.

Hắn ngước lên nhìn bóng lưng Vô Chấn với gương mặt đầy cay đắng.

‘Nhưng mà sư thúc. Ở đó có những kẻ còn không hề tiếc rẻ mạng sống của bản thân’

Bọn họ không sợ ư? Không, lý nào lại như vậy.

Sự khác biệt giữa bọn họ và Võ Đang chỉ có một mà thôi.

Là việc bọn họ vẫn có thể giữ được ý chí của mình trong nỗi sợ hãi?

Hay bọn họ có thể vừa sợ vừa tiến về phía trước?

Sự khác biệt nhỏ đó đã dẫn đến sự khác biệt lớn về kết quả.

‘Khó quá’

Hiệp Nghĩa là gì. Chính Nghĩa là gì.

Hắn đã biết từ trước nhưng mọi thứ dần trở nên mơ hồ.

Những lời chửi rủa thô bạo của đám đông vẫn đang vọng lại qua cánh cửa.

Sự thật rằng những lời chửi đó lại chẳng sai chút nào. Và điều đó càng khiến hắn buồn lòng hơn.

‘Ta xin lỗi’

Một lời xin lỗi từ sâu trong đáy lòng. Một lời xin lỗi không biết dành cho ai.

***

Tin đồn vốn đã lan nhanh nhưng nhờ sự tích cực của Hạ Ô Môn mà tốc độ lan truyền còn nhanh hơn gấp vài lần.

Tất cả mọi người khi nghe thấy tin tức đó rất rất phẫn nộ. Nhưng trong số đó cũng có những kẻ thậm chí không có thời gian để tức giận.

Đó chính là những kẻ sống bằng cách bấu víu lấy Trường Giang.

Kwangggg!

Tốc thuyền đâm thẳng vào một con thuyền đang băng qua sông Trường Giang. Ngay khi con thuyền chao đảo, những sợi xích sắt bay từ tốc thuyền đến nối liền hai thuyền. Lũ thủy tặc đạp lên dây xích nhanh chóng ùa lên thuyền.

“Xin, xin hãy tha mạng cho bọn ta”

Ngay khi nhìn thấy lũ thủy tặc, tất cả thuyền viên nằm bẹp xuống ngay tại chỗ.

Lũ thủy tặc lên được thuyền trợn ngược mắt hung tợn.

“Nếu như tên nào dám giấu giếm dù chỉ một xu ta sẽ róc xương xẻ thịt kẻ đó ngay tại đây! Mau nôn tất cả những thứ các người có ra đây!”

“Vâng!”

“Tất, tất cả thì chẳng phải có hơi quá đáng hay sao? Bọn ta sẽ chuẩn bị một khoản xem như là phí thông hành. Làm ơn...”

Một lão nhân lại gần ra sức van xin. Đôi mắt tên thủy tặc nheo lại.

“Nhà ngươi là ai?”

“Ta là thuyền trưởng. Nếu như các vị mà mang tất cả đi thì bọn ta sẽ tiêu tùng mất. Nếu như bọn ta tiêu tùng thì các vị đây cũng sẽ....”

Xoẹt!

Ngay sau đó, đao của tên cầm đầu chém ngang ngực thuyền trưởng.

“Áaaaaaa”

Thuyền trưởng già bị chém ngang ngực hét lên đầy đau đớn rồi gục ngã ngay tại chỗ.

“Hiccccccc!”

Những người khác chứng kiến cảnh tượng đó bắt đầu run rẩy vì sợ hãi.

“Tên láo xược! Dám dạy đời ta cơ đấy!”

Tên thủy tặc liếm máu dính trên đao rồi cười khẩy.

“Dù không có các ngươi cũng có rất nhiều tên sẽ phải cống tiền. Nếu như dám càu nhàu thêm lần nữa, ta sẽ giết chết hết các ngươi rồi ném cho cá ăn đấy!”

“Nếu có tên nào dám giấu diếm sẽ được chết ngay tại chỗ”

“Mau mau di chuyển đi nào!”

Tất cả mọi người bắt đầu mở từng tay nải ra. Vẻ mặt ai nấy đều tái nhợt thể hiện sự từ bỏ. Nếu bị cướp hết số tiền đang có thì họ sẽ rơi vào cảnh đói khát. Nhưng dù sao vẫn còn tốt hơn là chết.

‘Làm thế nào mà chuyện như thế này lại xảy ra kia chứ...’

Lũ thủy tặc đã trở nên độc ác chưa từng thấy. Trước đây bọn chúng chỉ nhận phí thông hành một cách vừa phải và quản lý việc đi lại ở sông Trường Giang. Nhưng dạo gần đây, mỗi nơi bọn chúng đi qua đều chỉ để lại những tiếng la hét và khóc than thảm thiết.

Cũng bởi vì Cửu Phái Nhất Bang và Ngũ Đại Thế Gia thảo phạt và gây ra thiệt hại lớn cho bọn chúng nên lũ thủy tặc lúc này chẳng thèm bận tâm trước sau gì nữa mà chỉ ra sức cướp của giết người.

‘Nếu cứ như thế này thì tất cả thương nhân đi qua Trường Giang đều sẽ tiêu tùng hết thôi’

‘Rốt cuộc thì phải làm thế nào đây...’

‘Thà rằng bọn họ đừng đến Trường Giang thì chuyện như thế này đã chẳng xảy ra rồi’

Ai nấy đều thầm nghiến răng trong lòng. Chuyện này âu cũng thật thú vị. So với sự phẫn nộ đối với lũ thủy tặc trực tiếp cướp bóc và giết người thì sự phẫn nộ đối với Cửu Phái và Ngũ Đại Thế Gia - những người đã đẩy sự việc đi đến bước đường này còn lớn hơn rất nhiều.

“Đã gom tất cả rồi ạ. Còn những tên này tính sao đây đại ca?”

“Thả bọn chúng đi”

Tên cầm đầu cười khẩy.

“Lũ quan phủ sẽ không ra mặt trừ phi có người chết. Tài sản nhiều âu cũng là việc tốt. Dù sao thì chúng ta cũng đâu phải những kẻ không nộp thuế cho dù là những thứ này là do chúng ta đi cướp về”

Khuôn mặt những người dân khi nghe những lời đó ngay lập tức trở nên đen kịt. Là bởi vì không có chỗ nào sai trong lời nói của bọn thủy tặc đó.

“Không cần phải làm to chuyện làm gì. Hơn nữa bọn chúng phải sống thì mới lại cầm tiền lên thuyền nữa chứ. Lần sau gặp lại nhé. Nhớ là phải mang thêm nhiều tiền hơn nếu muốn sống sót nghe chưa? Hahahahaha”

Lũ thủy tặc sau khi vét sạch con thuyền đã cười khúc khích rồi quay lại thuyền của bọn chúng. Sau đó bọn chúng nhanh chóng rời đi.

Những người dân nhìn chằm chằm vào đuôi thuyền một cách bối rối. Sau đó bọn họ ngồi sụp xuống và bắt đầu than khóc.

“Ta thực sự xong đời rồi. Toàn bộ gia sản của ta đã đổ hết vào chuyến thương hành này...Cứ như thế này mà về thì chỉ có nước chết đói thôi!”

“Chết đói ư? Ta còn đang nợ cả đống tiền đây này!”

“Chết tiệt! Rõ ràng cách đây không lâu làm gì có chuyện như thế này đâu kia chứ?”

“Chuyện này tất cả là do mấy tên Cửu Phái Nhất Bang chó má đây mà!!!”

Bọn họ không phải đi thuyền vì không biết Trường Giang nguy hiểm. Mà là rõ ràng đã biết nhưng bọn họ buộc phải đi để kiếm sống.

Những người sống bằng cách thương hành qua Trường Giang không thể tồn tại nếu rời khỏi nơi này. Mặc dù biết là sẽ nguy hiểm nhưng việc tìm con đường sống khác thật sự quá khó khăn.

“Chúng ta biết sống làm sao đây”

“Hự ư ư”

Không chỉ riêng con thuyền này phải đối mặt với chuyện như vậy. Tình trạng tương tự đang xảy ra trên khắp con sông Trường Giang.

Dưới sự cho phép của Hắc Long Vương, các thủy trại bị thiệt hại nặng nề đã ra sức cướp bóc và vét sạch những con thuyền đi ngang qua nơi đây.

Nếu là lúc bình thường, bách tính sẽ đến các môn phái thuộc Chính Phái để yêu cầu sự giúp đỡ khi lũ thủy tặc hoành hành quá mức. Nhưng bây giờ bọn họ chỉ có thể chịu đựng mà thôi.

“Thuyền trưởng, ông không sao chứ?”

“Mau đem vải sạch lại đây! Nhanh lên!”

Các thuyền viên nhanh chóng kiểm tra tình trạng của thuyền trưởng. Nhìn thấy khuôn mặt xanh xao vì mất quá nhiều máu của thuyền trưởng, những người ở đó không thể kìm nổi cơn tức giận mà bắt đầu chửi rủa.

“Cái tên Hư Đạo Chân Nhân chết tiệt!!!”

“Đâu chỉ riêng Võ Đang kia chứ? Ở đó còn có cả Nam Cung và Thiếu Lâm nữa kìa! Lũ Cửu Phái Nhất Bang và Ngũ Đại Thế Gia đều cùng một giuộc!”

“Lũ sống trong xa hoa đó có bao giờ bận tâm đến chúng ta đâu? Chỉ được cái miệng suốt này hiệp nghĩa mà thôi! Lũ bẩn thỉu chó chết! Bọn chúng thì khác gì lũ thủy tặc này!”

“Toẹt! Bẩn thỉu!!”

Con thuyền đổi hướng một cách mệt mỏi.

Bọn họ đã bị cướp hết hàng hóa, giờ chỉ còn cách quay trở lại.

“Mong rằng trên đường quay lại không gặp phải lũ thủy tặc nữa”

“Cũng đã bị cướp hết rồi. Còn gì nữa đâu?”

“Vậy là nhà ngươi không biết rồi...Nếu như bọn chúng nổi điên vì không cướp được gì thì sao đây?”

“....”

Một trong những thương nhân thở dài bất lực.

“Sống sao mà khổ quá vầy. Ta thật sự mệt mỏi lắm rồi...”

Tất cả mọi người trở nên im lặng trước lời nói não nề đó. Khi ai nấy đều chìm đắm trong nỗi buồn của mỗi người, một người nào đó chỉ ra ngoài thuyền rồi nói.

“Mọi người nhìn kìa...Hình như con thuyền kia đang bị cướp”

“Ây ku....”

Một chiếc thuyền từ xa đang tiến lại gần. Tốc thuyền phát hiện ra bọn họ quay mũi thuyền và tiến về phía đó.

Tất cả mọi người nhìn về con thuyền xấu số đầy thương cảm. Nhưng bọn họ chỉ có thể dương mắt đứng nhìn những điều bất hạnh đã được dự tính từ trước.

“Bên kia, nhìn bên kia kìa”

“Cái gì?”

“Lại có thêm một thuyền thủy tặc nữa.  Bọn chúng đi theo đàn thì phải”

“Rốt cuộc sông Trường Giang sẽ đi về đâu đây”

Tất cả mọi người đều cạn ngôn trước cảnh tượng thảm khốc.

Lúc đó, một người nào đó đã khẽ lẩm bẩm.

“Nhưng mà tại sao nó lại đi sang hướng kia vậy?”

“Hả?”

“Vốn dĩ lũ thủy tặc không tranh giành con mồi mà nhỉ?  Rõ ràng chỗ đó đã có một tốc thuyền rồi mà?”

“Hả?”

Những người trên thuyền khẽ chớp mắt và nhìn lại nơi đó.

“Nhanh quá...ơ? ơ ơ? Ơ ơ ơ?”

Con thuyền xuất hiện sau kia không hề giảm tốc độ mà cứ thế lao đến. Ngay sau đó nó đâm thẳng vào con thuyền đang bám chặt lấy chiếc thuyền buôn”

Rầmmmmmm

“Ớ?”

Toàn bộ đám đông nhốn nháo trố mắt kinh ngạc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro