Chapter 834. Tìm tới trại chủ của ngươi mà hỏi cho ra nhẽ đi nhé! (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bọn thủy tặc càng hung hăng thì lòng dân Trường Giang càng hoang mang tột độ.

Người bị giết hại khắp mọi nơi, người bị cướp của liên tục tăng lên, thậm chí đến cả việc cắn răng chịu đựng đối với họ xem ra cũng không dễ dàng gì.

Nhiều người đã quá sức chịu đựng mà tìm đến quan phủ cầu xin giúp đỡ, nhưng nhận lại chỉ là câu trả lời qua loa rằng họ sẽ nhờ đến triều đình hỗ trợ.

Ngay từ đầu, quyền lực của quan phủ đã không thể ảnh hưởng đến Trường Giang. Nếu họ có khả năng tiêu diệt bọn thủy tặc đang ẩn náu ở dòng Trường Giang thì họ đã làm như vậy lâu rồi.

Hơn nữa, quan phủ chủ yếu tập trung tìm mọi cách để bắt bọn mã tặc liên tục quấy 

nhiễu những ngôi làng trong thành nên phải giải quyết gấp bọn mã tặc thay vì sơn tặc.

Và bọn thủy tặc cũng nghĩ như thế, vậy nên chúng không sợ quan phủ tìm đến xử lý.

Chính vì vậy, cho dù nơi đó có quan phủ chúng vẫn nhởn nhơ, không mảy may lo sợ chút nào.

Những người cố ngậm đắng nuốt cay nhịn nhục tìm đến van nài sự giúp đỡ của các môn phái vừa và nhỏ gần Trường Giang cho dù chỉ còn một tia hy vọng nhỏ nhoi chứ nhất định không chịu cầu Cửu Phái Nhất Bang hay Ngũ Đại Thế Gia .

Thế nhưng, các môn phái đó lại tỏ ra vô cùng thờ ơ, miễn cưỡng.

Bọn ta không có kinh nghiệm thủy chiến. Cứ thế mà ra trận chỉ vô ích mà thôi.

Nếu là thị trấn lân cận, bọn ta sẽ cố gắng bảo vệ bằng mọi giá, thế nhưng mà…

Bọn ta cũng không thể làm gì khác được nữa.

Cuối cùng, những lương dân đó chỉ còn cách bỏ đi.

Lúc này, điều họ tuyệt vọng nhất không gì khác mà chính là những thứ mà Cửu Phái Nhất Bang và Ngũ Đại Thế Gia đã làm khi ấy.

Những thương gia đi qua Trường Giang đã cố lên đối sách nhưng họ không thể đưa ra cách gì nên hồn cả.

Cùng lắm họ chỉ thuê người hoặc đoàn hộ tống xung quanh thuyền buôn… Thế nhưng lấy gì đảm bảo những người hộ tống mà chỉ bỏ ra vài đồng bạc lẻ để thuê đó có thể đảm đương nổi sức mạnh của Thủy Lộ Trại - một trong số Thần Châu Ngũ Bá chứ.  

Trong khi tổn thất ngày một tăng cao, lòng người hoang mang, sự phẫn nộ và những lời lên án Cửu Phái Nhất Bang và Ngũ Đại Thế Gia càng tăng thì cùng lúc đó tin đồn cũng càng lúc càng lan rộng.

Xung quanh Cửu Giang, bọn thủy tặc không thể tiếp cận được.

Thiên Hữu Minh có Hoa Sơn thống lĩnh đã khống chế Cửu Giang. Bọn thủy tặc của Thủy Lộ Trại cố cướp bóc xung quanh Cửu Giang đã bị người Hoa Sơn triệt hạ rồi.

Thiên Hữu Minh có Hoa Sơn đứng đầu đã tuyên bố Cửu Giang là lãnh thuỷ của họ và hứa sẽ bảo hộ các thuyền buôn đi qua Cửu Giang.

Các thương nhân nghe tin tức đó liền náo động một phen.

Mấy người tụm năm tụm ba ở bến cảng bàn tán không ngừng, họ đang cố nắm bắt tình hình.

“Mà, ta nghe nói không phải Chính Phái không được đến Trường Giang sao? Giao ước đặt ra đã nói như thế mà?”

“Không, không! Không phải là Chính Phái không thể đến mà chỉ có Cửu Phái Nhất Bang và Ngũ Đại Thế Gia không thể đến thôi! Thiên Hữu Minh hay Hoa Sơn chẳng phải đều không thuộc Cửu Phái Nhất Bang hay Ngũ Đại Thế Gia sao?”

“Ừ, ừ nhỉ? Sao ta lại không nghĩ ra chứ?”

Bọn họ vì quá kích động sau quyết định của Cửu Phái Nhất Bang và Ngũ Đại Thế Gia mà nhất thời quên sự tồn tại của Thiên Hữu Minh, và bây giờ cái tên đó lại hiện lên trong đầu họ.  

“Nhưng thật sự sẽ ổn chứ? Thiên Hữu Minh đó có tài cán hơn Cửu Phái Nhất Bang hay Ngũ Đại Thế Gia không? Ngươi nghĩ họ sẽ đối đầu nổi với bọn Tứ Bá Liên sao?”

“Ngươi không cần phải quá lo lắng như vậy. Chẳng phải ngay từ đầu Hoa Sơn chính là nơi bắt đầu đi thảo phạt lũ thuỷ tặc đó ư?”

“Đu, đúng nhỉ!”

Một trong số đám thương nhân gật đầu mạnh.

Nhiều việc liên tiếp xảy ra nên họ đã quên béng đi, nếu suy xét lại thì tất cả mọi chuyện đều bắt đầu từ việc đánh đuổi Đại Kình Trại.

“Nếu Hoa Sơn mà sợ Thủy Lộ Trại thật thì ngay từ đầu đã không làm ra chuyện này rồi. Chẳng phải lũ thủy tặc mà tiếp cận đến 

Cửu Giang đều bị đánh cho tan tác sao? Ta nghe nói Hoa Sơn trực tiếp đi thuyền rồi trừng trị bọn chúng đó.”

“Vậy còn Thủy, Thủy Lộ Trại? Thủy Lộ Trại không có động tĩnh gì sao?”

“Có lẽ là vậy.”

“Chuyện đó có đáng tin không thế?”

“Nghĩ đi nghĩ lại thì chuyện này cũng có khả năng mà. Nơi chịu tổn thất nhất trong cuộc chiến này chẳng phải là Thủy Lộ Trại sao?”

“Đúng vậy. Thủy trại của chúng đã bị hủy rất nhiều.

“Có lẽ hiện giờ bọn Thủy Lộ Trại cũng không còn đủ sức để chống lại Hoa Sơn đó nữa. Với lại lúc đầu Hoa Sơn cũng đâu phải là môn phái e ngại gì Thủy Lộ Trại chứ. Nơi ban đầu họ đủ tự tin đối phó giờ đã suy yếu đi thì có gì mà sợ nữa?”

“Hỡi Thiên Tôn… Hoa Sơn là môn phái mạnh đến thế sao? Đến mức không sợ gì bọn Thủy Lộ Trại đó á?”

“Gần đây cái tên Hoa Sơn đã nổi danh hơn cả Thiếu Lâm hay Võ Đang rồi. Có lẽ chúng ta đã đánh giá thấp Hoa Sơn.”

Ai đó lại kích động gật đầu như vô cùng tán thành với câu nói đó.

Tất cả những tin tức này có thật hay không không quan trọng.

Điều quan trọng nhất bây giờ chính là thương lộ ở Cửu Giang đã rộng mở. Những thương nhân ở Trường Giang hiện tại không thể ra khơi nên mỗi ngày đều phải chịu không ít tổn thất.

“Vậy thì trong lúc có Hoa Sơn chống đỡ, chúng ta có thể dùng thủy lộ ở Cửu Giang đúng chứ?  

“Đúng vậy.”

“Nào, khoan, khoan đã… Bọn thủy tặc đang chiếm lĩnh Trường Giang nên không thể ra khơi ở đây được, nếu phải vận chuyển hàng hóa đến tận Cửu Giang mà không có thuyền thì làm sao mà được chứ?”

“Không cần thiết phải như vậy. Hoa Sơn đã xây một cây cầu bắc ngang qua Trường Giang.”

“Cầu, cầu hả? Cầu bắc ngang qua Trường Giang, có vô lý quá không vậy?”

Xây một cây cầu trên dòng Trường Giang rộng lớn này là điều không thể.

“Không, không. Nghe ta này. Ta nghe nói rằng có một bến cảng dài nằm hai bên trái phải một hòn đảo giữa Trường Giang. Họ nói chỉ cần mang hàng hóa rồi chuyển lên thuyền ở đó vận chuyển là được.”  

“Thật, thật ư?”

“Đúng vậy. Nhưng ta nghe nói trên đảo đó nhận phí thông hành đấy. Bảo vệ thương lộ vốn tốn nhiều chi phí mà.”

“Cái người này! Phí thông hành bây giờ là vấn đề nữa sao? Hàng hóa trong kho đang dần mục nát, nếu không vận chuyển được cũng phải vứt hết đi. Cửu Giang… Là Cửu Giang đúng chứ? Đây không phải lúc ngồi đây nói nhảm nữa! Ta phải nhanh chóng báo cho thương đoàn biết mới được!”

Tin đồn nhanh chóng lan xa khủng khiếp, chủ yếu từ các thương nhân.

Tin tức này giống như cây cọc giữa dòng cho những người không thể ra khơi vì bọn thủy tặc. Khi nghe tin ấy, tất cả mọi người đều chạy đến Cửu Giang.

“Thật, thật ư!”

Những người đến Cửu Giang nhìn thấy hàng chục thuyền buôn neo đậu xung quanh đó, và địa hình Cửu Giang cũng có chút thay đổi so với trước.

“Này, huynh đài. Ta muốn hỏi thăm một chút.”

Võ giả Lục Lâm đang chuẩn bị thuyền thì ngẩng đầu nhìn vài thương nhân đang chạy đến.

“Cái gì… à không, ngươi có chuyện gì sao?”

Tên võ giả Lục Lâm định trả lời một cách thô lỗ đột nhiên chắp hai tay lại rồi lịch sự đáp, đám thương nhân hơi run lên. Lúc đó, một thương nhân lên tiếng.  

“Có… có thật là Hoa Sơn sẽ vận chuyển hàng hóa từ đây không ạ?”

“Không phải Hoa Sơn mà là Thiên Hữu Minh, Thiên Hữu Minh đó!”

“Vâng! Vâng! Thiên Hữu Minh ạ. Nhưng có đúng là vậy không ạ?”

“Đương nhiên là đúng rồi. Ngươi nghĩ mấy chiếc thuyền này để làm gì chứ? Nếu ngươi để hàng hóa trên đảo thì họ sẽ vận chuyển sang bên kia. Bọn ta cũng sẽ cho mượn xe kéo. Nhưng có tính chi phí.”

Trong mắt đám thương nhân như có tia lửa.

“Là, là thật kìa?”

“Khoan đã, vậy chúng ta phải trả tiền thuyền, dùng xe kéo cũng phải trả tiền luôn ư?”

“Chuyện đó thì có sao chứ? Không thì ngươi muốn chạm trán bọn thủy tặc rồi bị chúng cướp hết mọi thứ đi à!”

“Ai nói gì đâu nào? Này! Nếu muốn dùng thuyền thì phải làm sao ạ?”

Tên võ giả Lục Lâm cười rồi nói.

“Dù là đồ đạc hay người bọn ta đều vận chuyển được. Bọn ta cho mượn thuyền, nếu muốn thì cho mượn cả người khuân vác. Mời sang bên kia thương lượng giá cả chi tiết.”

“Bên kia?”

Đám thương nhân nhanh chóng quay sang nhìn.

Đúng là nơi đó có một căn nhà nhỏ được xây dựng trước bến cảng nơi các con thuyền neo đậu thành hàng.

Khoảnh khắc đó, ánh mắt đám thương nhân lóe lên nét điên rồ.

“Tránh, tránh ra!”

“Tránh ra, tên khốn kiếp!”

“Ta trước!”

Đám thương nhân bắt đầu xông đến bến cảng. Nhìn đám thương nhân tranh nhau chạy đến, tên võ giả Lục Lâm liền bật cười.

“... Không ngờ chuyện lại thành ra thế này.”

Chuyện đời đúng là không ai lường trước được.

* * *

Ràoooo!

Con thuyền rẽ nước tiếp cận hòn đảo.

“Họ, họ đang đến đó!”

“Di chuyển đi! Nhanh lên!”

Bọn thủy tặc nhìn thấy cảnh tượng trước mắt liền hốt hoảng rồi chạy toáng lên.

Ùm!

Con tàu dừng lại bến cảng, một người từ trên thuyền đó nhảy xuống, liền sau đó bọn thủy tặc xếp thành hàng rồi cúi gập người vuông góc với mặt đất.

“Mừng trở về, Đại ca!”

“Đại ca?”

Một giọng nói vô cùng khó chịu vang lên. Những người nghe thấy giọng nói đó đều bất giác co rúm người lại.

“Ha… hahaha…”

Một trong số bọn thủy tặc lau mồ hôi lạnh đang chảy ròng ròng rồi khó khăn mở miệng.

“Bây, bây giờ chúng ta là người một nhà rồi…”

“Người một nhàaaa?”

“…….”

Thanh Minh trợn mắt giễu cợt.

“Thiên hạ này trở nên tốt đẹp vậy sao? Lũ thủy tặc các ngươi muốn làm người một nhà với đạo sĩ? Hả?”

‘Tên khốn xấu xa.’

‘Đối xử với bọn ta như vậy có hơi quá rồi đó.’

Thế nhưng lời nói đó tuyệt đối không được rời khỏi miệng.

Chúng đều biết con người kia tính cách thì bẩn thỉu thô tục, thế nhưng ai mà tưởng tượng được hắn lại là một kẻ mạnh bất chấp mọi thường thức như thế chứ?

‘Lẽ nào hắn là người đã đối đầu với Bá Quân ư?’

‘May là ta còn giữ được cái mạng.’

‘Nổi hết cả da gà, thật là.’

Thanh Minh nhìn qua bọn thủy tặc bằng ánh mắt điên cuồng.

“Các ngươi.”

“Vâng!”

Dù vậy hắn ta vẫn gật đầu như thể hài lòng với câu trả lời đó và nói bằng giọng mềm mỏng hơn.

“Con người ai cũng có giá trị riêng.”

“Vâng!”

“Nhưng các ngươi đâu phải con người. Bọn thủy tặc các ngươi mà muốn ta đối xử như con người à? Phải vậy không? Hay không phải?”

“Kh, không phải ạ!”

“Đúng vậy, tốt lắm. Vậy nên các ngươi hãy tận sức mà làm việc đi. Nếu kẻ nào không làm việc đàng hoàng mà lơ là ta sẽ bắt trói ném kẻ đó xuống nước. Các ngươi thủy công tốt vậy dù có trói tay cũng có thể sống mà. Đúng chứ?”  

“…….”

“Sao không trả lời?”

“Chúng, chúng tại hạ sẽ làm việc hết sức mình!”

“Tại hạ sẽ thật chăm chỉ!”

“Làm ơn tha mạng!”

“Được.”

Thanh Minh gật đầu tỏ vẻ hài lòng. Lúc đó, Chiêu Kiệt đã nhảy xuống thuyền, hắn nhìn thấy cảnh tượng đó liền gượng cười.

“... Hợp với đệ lắm đó chứ.”

“Là thiên chức, thiên chức.”

“Vừa nãy khi dừng thuyền, con một mình cao hứng lao xuống, lúc đó ta nghĩ không biết có nên nhân cơ hội này mà cho con chuyển nghề luôn không.”

“Lưu manh.”

Ngũ Kiếm không ngừng lắc đầu.

Và họ nhìn hòn đảo một lượt rồi thu vào tầm mắt những gì đang xảy ra.

“Chỗ đó! Dựng thẳng cột lên!”

“Thiếu nguyên vật liệu! Thuyền vận tải còn xa không?”

“Bây, bây giờ ta đang cố gắng hết sức đây. Thế nhưng mà cái này vận chuyển bằng thuyền nên…”

“Nhanh lên chút đi!”

“Vâng!”

Những điện các lớn đang được xây dựng giữa hòn đảo. Và những người chỉ huy xây dựng không ai khác chính là các võ giả Đường Môn.

“Ối. Biết thế ta đã mời các thúc phụ đến rồi.”

“Ta còn tưởng là đến đánh nhau nên mới không mời họ. Với lại đây cũng không phải là xây thứ gì quá lớn lao.”

“Dù sao cũng tiếc thật. Chỗ đó! Không, ta đã nói là không được làm như vậy mà! Tránh ra!”

Bạch Thiên nhìn đám người Đường Môn chạy lăng xăng khắp nơi thì lẩm bẩm với vẻ mặt hơi biến sắc.

“Phải làm đến mức này sao?”

“Vì tình thế đã thay đổi rồi ạ. Với lại tên Thanh Minh đó là vậy mà. Hiện giờ không chỉ riêng ở Cửu Giang mà tất cả những thương nhân lân cận đều sẽ đổ xô đến. Vậy nên chúng ta phải tăng cường thêm ạ.”

Bạch Thiên miễn cưỡng gật đầu trước câu trả lời của Chiêu Kiệt.

‘Có vẻ chuyện này càng ngày càng lớn thì phải.’

Nói ngược lại thì, trận náo loạn trên dòng Trường Giang đã giúp ích cho Hoa Sơn rất nhiều. Bọn thủy tặc càng hung hăng thì thương nhân đến Cửu Giang để tìm các thương lộ an toàn càng nhiều.

Thanh Minh hướng về tên thủy tặc hỏi.

“Được rồi. Có khách đến không?”

“Bây, bây giờ họ đang không ngừng kéo về bên kia. Bên Lục Lâm Vương đã bắt đầu giao thương rồi ạ.”

“Tên đó đâu rồi.”

“Chắc đang đón khách ạ? Đó là thiên chức của hắn mà.”

“…….”

Ơ… Đúng rồi nhỉ, sơn tặc vốn thông thạo công việc đó mà.

Nhưng nó có ý nghĩa khác thì phải…

‘Không biết. Chỉ cần họ làm tốt là được.’

Thanh Minh phủi sạch suy nghĩ phức tạp rồi cười toe toét nhìn những chiếc thuyền buôn đang neo bên kia sông.

‘Tiền ơi là tiền. Mau mau kéo đến đây nào! Khì khì khì!’

Vừa chọc điên đám người Cửu Phái, vừa kiếm tiền lại còn tóm được bọn thủy tặc. Quả là một mũi tên trúng hai con nhạn….

A… nhạn thì có gì mà ngon đâu.

Hay là trúng cá chép nhỉ?

Hưm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro