Chapter 839. Thì ra vẫn còn Hiệp Nghĩa Chi Môn. (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Tứ Bá Liên sao?”

Hồng Đại Quang gật đầu trước âm sắc có chút kinh ngạc của Huyền Tông.

“Vâng! Chưởng Môn Nhân. Tứ Bá Liên đã tuyên bố sẽ Tà Đạo Nhất Thống (邪道一統).”

“Tà Đạo Nhất Thống ư……..”

Huyền Tông khẽ lẩm bẩm rồi phát ra một tiếng thở dài.

Thế nhưng, Chiêu Kiệt lại quay sang nhìn Nhuận Tông như thể hắn vẫn chưa hiểu điều ấy có nghĩa là gì.
“Sư……. sư huynh."
 
“Cái gì?”

“Tà Đạo Nhất Thống là gì vậy?”

Nhuận Tông kinh ngạc nhìn Chiêu Kiệt. Chiêu Kiệt thấy biểu cảm kinh ngạc ấy vội phản bác như thể hắn đang vô cùng ấm ức.

“Ơ, ơ không, đệ hiểu ý nghĩa của nó mà! Chúng muốn tập hợp các thế lực Tà Phái lại thành một đúng không?”

“.......Phải. Cũng may là đệ hiểu.”

“Nhưng mà, chẳng phải Tà Phái đã sớm thống nhất rồi sao? Thần Châu Ngũ Bá đã tập hợp lại thành một…….. Mặc dù Lục Lâm vẫn có tên ở trong đó, nhưng bây giờ thì Lục Lâm cũng coi đã như bước một chân vào Thiên Hữu Minh rồi, cho dù bọn họ là sơn tặc nhưng gọi họ là Tà Phái thì có hơi…….”

Hồng Đại Quang nghe những lời ấy thì quay sang phía Chiêu Kiệt lắc đầu.

“Lời ấy đúng một nửa, sai một nửa.”

“Hả?”

“Đúng là Thần Châu Ngũ Bá đại diện cho Tà Phái. Nhưng, Thần Châu Ngũ Bá lại không phải là toàn bộ Tà Phái. Chẳng phải trên đời còn có rất nhiều các thế lực Tà Phái khác sao?”

“Đúng, đúng là vậy.”

“Tứ Bá Liên đã tuyên bố sẽ tập hợp tất cả các thế lực Tà Phái trong thiên hạ về dưới trướng của mình.”

“Cái gì? Toàn bộ các thế lực Tà Phái ư?”

Chiêu Kiệt kinh ngạc như thể bây giờ hắn mới hiểu ra Tà Đạo Nhất Thống có nghĩa là gì.

“Sao có thể như vậy được chứ? Dẫu sao…….”

“Đó đúng là một việc khó. Bởi ngay từ đầu, bản chất của lũ Tà Phái đã như vậy.”

“Ngài nói bản chất là sao?”

Thấy Chiêu Kiệt hỏi lại như thể hắn vẫn chưa hiểu, Hồng Đại Quang tặc lưỡi.

“Ngươi hãy nghĩ thử mà xem. Bọn chúng là Tà Phái. Là Tà Phái đấy! Chúng là những kẻ vô cùng căm ghét khuôn phép, quy tắc. Những kẻ như vậy sao có thể chấp nhận cúi đầu trước kẻ khác chứ? Ngươi nghĩ tại sao Tà Phái lại cam chịu lép vế trước Chính Phái?”

“.......Là do võ công của chúng yếu hơn?”

“Ngươi sai rồi.”

“Vậy thì tại sao?”

“Đó là bởi vì chúng không thể xây dựng một thế lực lớn mạnh hơn.”

Bạch Thiên hỏi lại như thể hắn vẫn chưa hiểu.

“Chẳng phải Thần Châu Ngũ Bá là một thế lực vô cùng lớn mạnh có thể đối đầu với Cửu Phái Nhất Bang sao.”

“Đúng vậy, đúng là vậy. Nhưng đó cũng chính là giới hạn của chúng. Lũ Tà Phái không thể lớn mạnh hơn nữa. Bởi khi thế lực lớn hơn mà Minh Chủ của chúng lại không thể quản lý hết tất cả mọi chuyện thì nội bộ sẽ thường xuyên xảy ra mâu thuẫn, cuối cùng dẫn tới tan rã.”

“À……..”

“Cửu Phái Nhất Bang và Ngũ Đại Thế Gia đã đối đầu với nhau trong suốt mấy trăm năm qua. Tuy nhiên, cho dù Tà Phái có lớn mạnh tới mấy, chúng cũng không thể trụ được hơn một trăm năm. Bởi vì khi thời gian trôi đi, chúng sẽ tự sụp đổ.”

Gương mặt của Hồng Đại Quang nhăn lại.

“Vậy nên ngươi hãy thử nghĩ đi. Tuy nội bộ của chúng xảy ra mâu thuẫn là chuyện bình thường, nhưng làm gì có chuyện chúng sẽ thực sự phục tùng một môn phái mạnh hơn?”

Huyền Tông rơi vào trầm ngâm, rồi cất lời.

“Hồng Phân Đà Chủ.”

“Vâng, Chưởng Môn Nhân.”

“Theo như ta được biết thì các thế lực Tà Phái vẫn bị những môn phái mạnh hơn đứng sau chi phối mà?”

“Nếu ngài biết được nội tình thì ngài sẽ nghĩ khác đấy. Chẳn phải ở gần Hoa Sơn cũng có các môn phái được Hoa Sơn đứng sau chi phối hậu thuẫn hay sao.” 

“…….”

“.......Chẳng lẽ không có sao?”

“Chuyện đó……. à………"

Đúng lúc ấy Thanh Minh cất lời.

“À, ở Tây An thì có đấy.”

“Đấy, đúng rồi! Có mà! Có thật mà!”

“…….”

Hồng Đại Quang né tránh ánh mắt của Huyền Tông, ấp úng nói.

“Vâng…… ờ, chuyện đó…… dù sao thì cho dù có đứng sau chi phối, nhưng các môn phái ở trên không thể chỉ thị các môn phái ở dưới làm từng chuyện từng chuyện được. Ngay cả mối quan hệ giữa các bổn môn Chính Phái cùng các môn phái tục gia cũng như vậy mà?”

“Đúng là vậy.”

“Lý do họ chấp nhận để bị chi phối là vì lợi ích mà họ nhận được. Tà Phái cũng giống như vậy. Thế nhưng những gì Tứ Bá Liên tuyên bố lúc này không phải là đứng sau chi phối các môn phái phía dưới. Chúng muốn toàn bộ lũ Tà Phái phục tùng để chúng có thể tùy ý sai khiến. Chúng muốn tập hợp toàn bộ các thế lực Tà Phái trong thiên hạ dưới cái tên Tứ Bá Liên. Nói cách khác…..”

Hồng Đại Quang mím môi rồi nói tiếp.

“Tà Phái trong thiên hạ sẽ chỉ còn lại Tứ Bá Liên. Tà Phái là Tứ Bá Liên, Tứ Bá Liên là Tà Phái.”

“Chuyện, chuyện đó?”

Gương mặt của Huyền Tông trở nên trắng bệch. Bây giờ ông ta mới thực sự hiểu ra tuyên bố Tà Đạo Nhất Thống của Tứ Bá Liên có ý nghĩa khủng khiếp như thế nào.

“Chuyện đó có khả năng không?”

“Đương nhiên đó là chuyện bất khả thi rồi. Nếu có thể thì đã có vô số kẻ đứng ra thử. Chỉ có điều……”

Thấy Hồng Đại Quang do dự, Thanh Minh đã thay hắn nói tiếp.

“Nhưng bây giờ thì có thể, cái chuyện bất khả thi đó.”

“Hửmmm?”

“Tứ Bá Liên xuất hiện, các đại môn phái không thể tiếp tục kiểm soát lẫn nhau, Và lũ Chính Phái chết tiệt cũng không thể tiếp cận được Giang Nam.”

“Ừmmm…… Chuyện đó……”

“Tuy nhiên.”

Thanh Minh nhếch môi bật cười.

“Ta cứ tưởng hắn sẽ bận rộn xử lý mâu thuẫn nội bộ….. không ngờ hắn lại ra mặt sớm như vậy? Vết thương của hắn vẫn chưa lành đâu. Tên khốn Trường Nhất Tiếu đó……”

Đối với Thanh Minh, Trường Nhất Tiếu hiện giờ chẳng khác nào một con lợn ăn no tới phình bụng. Cho dù hắn có tài giỏi tới đâu đi chăng nữa, nhưng chắc hẳn hắn cũng phải cảm thấy no bụng sau khi nuốt trọn Thủy Lộ Trại, Hắc Quỷ Bảo và Hạ Ô Môn.

Vậy nên Thanh Minh cứ ngỡ hắn sẽ bận rộn để xử lý chuyện đó một thời gian, thế nhưng, mọi chuyện lại diễn ra hoàn toàn trái ngược so với dự đoán của hắn.

“Sao lại  như vậy chứ?”

“Hừm.”

Lâm Tố Bính đón nhận ánh mắt của Thanh Minh, khẽ gãi cằm.

“Thực ra……. mặc dù chuyện này có chút cực đoan, nhưng nó cũng hợp lý mà. Bởi vì tạo ra địch ngoài khi nội bộ xảy ra hỗn loạn là điều vô cùng căn bản.”

“Đúng là vậy.”

“Nếu cứ tập trung xử lý mâu thuẫn trong nội bộ, thì cuối cùng, Tứ Bá Liên sẽ đấu đá tranh giành quyền lực với nhau, nhưng nếu xoay lưỡi dao ra ngoài, bọn họ sẽ không thể đấu đá lẫn nhau trong một thời gian. Có lẽ đó là điều Trường Nhất Tiếu đang nhắm tới.”

Ánh mắt Thanh Minh trầm lại.

“Đó chưa phải là tất cả.”

“Hả?”

“Tà Đạo Nhất Thống. Cuộc chiến này sẽ bắt đầu dưới cái tên Tứ Bá Liên.”

“.......Chẳng phải đó là chuyện đương nhiên sao?”

“Nói cách khác, những kẻ bị thu phục sẽ phục tùng dưới cái tên Tứ Bá Liên.”

“À!”

Lâm Tố Bính giật mình như vừa bỏ lỡ điều gì đó.

“Hóa ra là vậy. Chuyện đó…….”

Huyền Tông không thể theo kịp cuộc đối thoại của hai người, đơ mặt hỏi.

“Thanh Minh. Chuyện đó có nghĩa là gì vậy?”

“Nếu Thần Châu Ngũ Bá có thể thu phục các thế lực Tà Phái trong khu vực của nhau, thì các thế lực Tà Phái ấy sẽ phục tùng dưới tên của môn phái đã thu phục mình. Nhưng nếu tất cả cùng phục tùng dưới tên của Tứ Bá Liên thì bọn chúng sẽ phải nghe theo lệnh của Tứ Bá Liên. Chính vì vậy……”

“Thế lực của Minh Chủ Tứ Bá Liên Trường Nhất Tiếu sẽ càng trở nên mạnh hơn? Và tất cả các thế lực Tà Phái đều sẽ trở thành thuộc hạ của hắn?”

“Đúng là vậy.”

Thanh Minh nghiến răng cười.

“Đúng là trò bẩn thỉu của cái tên khốn kiếp đó.”

Mỗi một việc trên thế gian này đều có từng giai đoạn riêng của nó. Và nếu bỏ qua giai đoạn ấy, sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Hắn vừa thành lập liên minh mà lại bỏ qua việc xử lý các mâu thuẫn trong nội bộ mà tìm lợi sao? Hắn muốn lôi kéo các thế lực khác vẫn chưa hoàn toàn chịu khuất phục của Thần Châu Ngũ Bá ư?

Điều này chẳng khác nào một sự thách thức đối với những kẻ đứng đầu khác của Thần Châu Ngũ Bá.

Bạch Thiên đơ người hỏi.

“Vậy thì kiểu gì cũng sẽ có kẻ phản đối mà?”

“Chắc hẳn hắn tự tin mình có thể làm được. Bởi nếu hắn thành công thì hắn sẽ có lợi.”

Cho dù Thần Châu Ngũ Bá có mạnh tới mấy, nhưng nếu các thế lực Tà Phái khác tập hợp lại thì chúng cũng không thể coi thường thế lực đó. Ít nhất, số lượng của chúng cũng áp đảo hoàn toàn so với Thần Châu Ngũ Bá.

Khi đó, Hắc Long Vương, Thiên Diện Tú Sĩ và cả Vạn Kim Đại Phu cũng không dám xâm phạm Trường Nhất Tiếu.

“Nếu hắn thất bại thì sao?”

“Chắc chắn hắn sẽ chết.”

Thanh Minh bật cười khúc khích.

“Hắn sẽ chết một cách vô cùng thê thảm. Có lẽ hắn cũng biết điều đó.”

Hắn sẽ phải dẫm nát và thu phục các thế lực Tà Phái vừa và nhỏ đang phản kháng. Đồng thời, hắn cũng phải kiểm soát những kẻ đứng đầu khác của Thần Châu Ngũ Bá chẳng biết sẽ chĩa kiếm vào lưng hắn từ lúc nào.

Đó là một cuộc chiến vô cùng nguy hiểm, và Trường Nhất Tiếu chẳng khác nào một người đang đi trên dây.

Thế nhưng dư âm của cuộc chiến này vẫn chưa hết, bây giờ Trường Nhất Tiếu đang đi trên một sợi dây khác.

“Con thấy sao? Tỉ lệ hắn thành công là bao nhiêu?”

Thanh Minh cau mày trước câu hỏi của Bạch Thiên.

“......Không đến ba thành. À không, có khi là hơn ba thành……. mà cũng có thể là năm thành cũng không chừng.”

“Năm thành ư?”

Thế thì có khác gì một canh bạc đâu cơ chứ.

“Cho dù đó là Trường Nhất Tiếu ư?”

Bạch Thiên vô ý thốt ra cái tên Trường Nhất Tiếu, nhưng hắn cũng chẳng cần phải sửa lại làm gì.

“Bởi vì là Trường Nhất Tiếu nên hắn mới đi được tới mức này. Chứ nếu là tên nhân sĩ Tà Phái khác, thì hắn đã sớm bị chém bay đầu rồi.”

Trong khi ấy, Thanh Minh lại đánh giá cao Trường Nhất Tiếu.

“Vậy…….”

Bạch Thiên nuốt khan cất lời. Hắn đã phân vân không biết có nên hỏi điều này hay không, cuối cùng, hắn vẫn không thể nhịn được.

“.......Nếu hắn vượt qua được xác suất ấy mà thành công. Lỡ như hắn có thể Tà Đạo Nhất Thống, thì chuyện gì sẽ xảy ra?”

“Thành công ư?”

“Phải, nếu hắn thành công.”

Thanh Minh tối sầm mặt, khẽ nhếch khóe môi.

“Nhìn bề ngoài thì có vẻ như Tứ Bá Liên sẽ Tà Đạo Nhất Thống, nhưng trên thực tế, Vạn Nhân Phòng mới là nơi nuốt chửng tất cả các thế lực Tà Phái. Nói cách khác……”

“…….”

“Một thế lực Tà Phái chưa từng có, chưa từng xuất hiện trong lịch sử sẽ ra đời.”

Bạch Thiên nổi da gà.

“Và Trường Nhất Tiếu sẽ trở thành kẻ duy nhất dẫn dắt thế lực Tà Phái tối cao ấy. Một kẻ chưa từng xuất hiện trên giang hồ.”

Sự im lặng đáng sợ bao trùm.

Câu nói ấy quá khủng khiếp khiến họ không biết phải phản ứng như thế nào.

Tiếng cười lạnh lùng của Thanh Minh vang lên phá tan bầu không khí tĩnh lặng ấy.

Tất cả mọi người hoài nghi quay sang nhìn hắn.

“Một kẻ điên làm ra mấy chuyện điên khùng. Nếu hắn không thể có được tất cả thì chắc chắn hắn sẽ đạp đổ tất cả.”

Trường Nhất Tiếu đã nhẫn nhịn chịu đựng vì thời gian này.

Và bây giờ hắn đã bắt đầu hành động.

Hắn sẽ không bao giờ dừng lại cho tới khi hắn nuốt chửng cả thế gian này. Cho dù hắn có vỡ bụng vì ăn quá nhiều, cho dù hắn có bị chính ngọn lửa tham lam của mình thiêu sống!

Bởi vì đó là cách mà những kẻ như Trường Nhất Tiếu tồn tại.

Bạch Thiên đơ mặt nhìn Thanh Minh.

Trong khi tất cả mọi người đang cảm thấy nặng nề vì những việc mà Trường Nhất Tiếu gây ra, Thanh Minh lại cảm thấy thích thú.

Chẳng biết có phải hắn đang nhầm lẫn hay không…..

“Ta cũng tò mò.”

Đúng lúc ấy, Thanh Minh nở một nụ cười kì quái, nói.

“Không biết liệu Trường Nhất Tiếu có thể thực sự khiến Tà Phái toàn thiên hạ phục tùng dưới chân mình, hay hắn chỉ là một tên ngốc vỡ bụng mà chết vì tham ăn.”

Thanh Minh hướng ánh mắt về phía cửa ra vào. Như thể hắn đang nhìn về nơi xa.

Có vẻ như từ trước tới nay, thế gian vẫn đang chờ Thanh Minh hành động. Thế nhưng bây giờ, thế gian này đã bắt đầu tấn công Thanh Minh.

‘Phải vậy thì thú vị chứ.’

Thanh Minh siết chặt nắm đấm.

“Nhưng…… kết quả cũng sẽ vẫn như vậy thôi. Bởi vì ta sẽ chứng minh cho ngươi thấy ngươi đã gây ra sai lầm chí tử như thế nào.”

Thanh Minh nhìn chằm chằm về phía Nam, nhe răng cười.

Và có lẽ.

Ơ một nơi hắn không nhìn thấy, có kẻ nào đó cũng đang nhếch môi cười nhìn về phía này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro