Chapter 849. Hoa Sơn mà không có các con thì chẳng còn là Hoa Sơn nữa. (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Ơ……..”

Huyền Tông tâm tình phức tạp, nhìn người trước mặt muốn giải thích gì đó.

“Chuyện đó……”

Vốn dĩ đó là một chuyện không thể.

Thế nhưng, khi nhìn vào đôi mắt to tròn như con hươu kia là ông ta lại không thể cất lời.

“Ơ không…….”

Cứ mỗi khi ông ta quyết tâm nói ra, thì đôi mắt long lanh ầng ậng nước ấy lại khiến ông ta không thể nói thành lời.

Huyền Tông không thể đối diện với ánh mắt ấy, lén lút quay đầu, khẽ nói.

“Chuyện đó…… mặc dù trong lòng ta cũng muốn lắm…….”

Cảm giác như câu từ không thể tuôn ra khỏi miệng.

“Phong, phong bế sơn môn…… cũng có nguyên tắc riêng của nó, việc cho ngoại nhân……”

Gương mặt rầu rĩ gục xuống. Huyền Tông khẽ giật mình nhìn cái đầu bóng loáng tròn trịa của hắn.

Các đệ tử Hoa Sơn ở phía sau vội vàng đổ dồn ánh mắt về phía Bạch Thiên khi vừa thấy Tuệ Nhiên chìm vào thất vọng.

Bạch Thiên bị đẩy vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, khẽ ho nhẹ một tiếng rồi cất lời.

“Chưởng…… Chưởng Môn Nhân. Đúng là theo nguyên tắc thì một môn phái đang phong bế sơn môn không thể đưa ngoại nhân vào……”

Hắn liếc nhìn Tuệ Nhiên đang ủ rũ nói tiếp.

“Nhưng đối với Hoa Sơn, tiểu sư phụ Tuệ Nhiên…… đâu thể gọi là ngoại nhân ạ?”

“Đúng vậy!”

“Sư thúc nói đúng đó ạ! Chưởng Môn Nhân! Chúng con cũng đâu có coi tiểu sư phụ Tuệ Nhiên là ngoại nhân!”

“Chẳng phải tiểu sư phụ Tuệ Nhiên sẽ giúp ích rất nhiều nếu chúng con tu luyện cùng nhau sao? Thời buổi này tìm được một người mạnh như tiểu sư phụ Tuệ Nhiên khó lắm.”

Các đệ tử đồng tâm hiệp lực nói đỡ.

Tuệ Nhiên cảm kích nhìn các đệ tử Hoa Sơn đang giúp đỡ mình.

“Bị ăn đập cùng nhau vẫn tốt hơn mà!”

“Biết đâu tiểu sư phụ sẽ đỡ giúp ta mấy đòn.”

“Tiuể tiểu sư phụ Tuệ Nhiên sẽ không thể sống thoải mái nếu ở ngoài một mình đâu.”

…….Phải vậy chứ. Cái lũ ác quỷ này.

Dù là thiện ý, hay ác ý, thì Tuệ Nhiên cũng không thể phủ nhận sự thật các đệ tử Hoa Sơn đang giúp đỡ hắn.

“.......Chưởng Môn Nhân.”

Bạch Thiên nhận được chi viện tiếp tục mở miệng.

“Người cũng biết tiểu sư phụ Tuệ Nhiên đã tuyên bố sẽ không quay trở lại Thiếu Lâm Tự rồi mà. Tất nhiên điều đó không kéo dài vĩnh viễn, nhưng chẳng phải Chưởng Môn Nhân cũng biết tiểu sư phụ Tuệ Nhiên không thể quay lại Thiếu Lâm trong tình cảnh này sao ạ.” 

“.......Đúng vậy.”

“Tiểu sư phụ Tuệ Nhiên đã sống cả đời ở Thiếu Lâm Tự. Thế nhưng bây giờ hắn không thể quay về Thiếu Lâm Tự nữa, nếu chẳng thể ở lại Hoa Sơn nữa, vậy thì tiểu sư phụ Tuệ Nhiên thực sự chẳng còn nơi nào để đi rồi. Người có thể cân nhắc đến tình cảnh ấy một lần này thôi được không ạ.”

Lý luận sắc bén cùng khí thế oai phong.

‘Quả nhiên là sư thúc.’

‘Chỉ những lúc như thế này mới thực sự có tác dụng.’

Huyền Tông trở nên khó xử, trong khi đó, Tuệ Nhiên ở phía sau lưng Bạch Thiên lại đáng thương chẳng khác nào một chú cún con ướt đẫm nước mưa. Khiến các đệ tử chẳng chút nghi ngờ mà tin rằng lời nói vừa rồi của Bạch Thiên sẽ có tác dụng.

Cho tới khi có một kẻ chẳng biết tới lòng trắc ẩn là gì.

“Đúng là……”

Một giọng nói méo mó cất lên.

Các đệ tử vừa nghe thấy âm thanh ấy, liền vô thức co rúm người.

“Có nhiều môn phái để đi đi về về thích thật.”

“…….”

Điều đáng buồn là người nói ra câu nói ấy không phải Thanh Minh. Nếu là Thanh Minh thì bọn họ đã thử nói chuyện cho ra đầu cua tai nheo rồi, đáng tiếc, người họ không thể tranh cãi ấy lại đang trợn mắt nhìn họ.

“Trưởng, trưởng lão……”

Huyền Linh bật cười.

“Phong bế sơn môn là chuyện trọng đại nhất trong số những chuyện mà Chưởng Môn Nhân của một môn phái có thể đưa ra quyết định.”

“Đúng, đúng vậy.”

“Thế thì ở đâu ra cái kiểu đệ tử đời thứ hai và đệ tử đời thứ ba dám yêu cầu Chưởng Môn Nhân đưa ngoại nhân theo trong lúc đang phong bế sơn môn hả? Các con được Chưởng Môn Nhân cưng chiều thái quá nên coi trời bằng vung đúng không?! Sao các con dám kéo tới đây yêu cầu Chưởng Môn Nhân phải làm thế này thế kia?”

Đầu của các đệ tử Hoa Sơn càng lúc càng cúi xuống thấp.

Bởi họ biết lời nói ấy không sai. Nếu là môn phái khác thì các đệ tử còn chẳng dám mơ tới chuyện yêu cầu một điều gì đó trong lúc đang phong bế sơn môn.

“Đúng là càng chiều các con càng coi đó là điều đương nhiên!”

Vừa thấy Huyền Linh trợn mắt hét lên, các đệ tử vội vàng cúi người thấp tới mức chẳng khác nào đang phủ phục dưới sàn.

‘Rốt cuộc là kẻ nào đã kéo cả nhóm tới tìm Chưởng Môn Nhân vậy?’

‘Hình như là Chiêu Kiệt sư huynh đấy.’

‘Bảo tên khốn đó ở lại sau khi chuyện này kết thúc. Hừ? Cái gì mà ngài ấy sẽ không thể xem nhẹ nếu cả bọn cùng kéo tới chứ? Bây giờ thì chết cả đám rồi đây này!’

Bởi vì cả nhóm kéo đến, nên đương nhiên cả nhóm sẽ bị phạt.

Đúng lúc người nào người nấy từ bỏ thở dài.

Một câu nói khó tin vang lên.

“Đó là chuyện ta phải nói, không tới lượt các con!”

“…….”

“Chưởng Môn Nhân.”

Huyền Linh vừa thốt ra một lời khó tin, vừa tạo thế bao quyền nói tiếp.

“Đệ biết môn phái có pháp đạo, nhưng cũng có ngoại lệ. tiểu tử Tuệ Nhiên đã nhiều lần liều mạng chiến đấu cùng Hoa Sơn. Vậy nên không quá khi nói rằng hắn vừa là bằng hữu, vừa là khách quý của Hoa Sơn.”

“Ừm.”

“Do đó, người có thể coi tiểu tử ấy là ngoại lệ không?”

Các đệ tử Hoa Sơn cùng trợn tròn mắt.

“Ôi trời ơi…… trưởng lão?”

“Ta còn tưởng ngài ấy sẽ đòi giảm khẩu phần ăn nữa cơ?”

“Tất nhiên là tiểu sư phụ chỉ ăn cỏ nên không tốn nhiều tiền…….”

“Ơ. tiểu sư phụ Tuệ Nhiên đang ăn thịt mà?”

“Câm miệng đi, cái tên này!”

Các đệ tử giật mình nhìn quanh rồi lén lút hướng ánh mắt về phía Huyền Tông.

Huyền Tông bối rối nhìn Huyền Linh.

“Nếu vậy thì đệ đâu cần ra mặt làm gì?”

“Cái gì cũng phải làm theo đúng trình tự chứ. Đạo lý sinh ra là để con người tuân theo mà.”

“.......Khừ.”

Huyền Tông thở dài rồi hướng về phía Huyền Thương.

“Các Chủ Võ Các.”

“Vâng, Chưởng Môn Nhân.”

“Trong lịch sử Hoa Sơn từ trước tới nay đã bao giờ đưa khách quý hay ngoại nhân đi cùng trong lúc phong bế sơn môn chưa?”

“........Hoa Sơn chưa từng phong bế sơn. Thưa Chưởng Môn Nhân.”

“…….”

Tuyệt vời. Quả không hổ danh là các vị tổ tiên của chúng ta. Khác hẳn với đám Thiếu Lâm cứ chán là phong bế sơn môn đó!

Ơ, không. Bây giờ đó đâu phải chuyện quan trọng.

“Vậy các môn phái khác thì sao?”

“Chuyện đó thì đệ không……”

“........Cũng vậy à?”

Quả là một vấn đề khó quyết định.

“Thanh Minh.”

“Vâng?”

Đúng là lúc khó xử thì dùng tới Thanh Minh là phương pháp tốt nhất.

“Con nghĩ thế nào?”

“Hừm.”

Thanh Minh trầm tư một hồi rồi tặc lưỡi nhìn Tuệ Nhiên.

“Mặc dù theo nguyên tắc thì không được……”

“…….”

“Chậc. Nhưng với tình hình này, nếu vứt hắn ở ngoài thì hắn sẽ chết đói vì chẳng thể đi xin ăn mất nên cứ đưa hắn đi cùng đi. Mặc dù nếu chúng ta bỏ hắn lại thì đại thúc ăn mày sẽ chạy tới cho hắn ăn cháo trắng thôi…… à không, lão ăn mày ấy làm gì tốt bụng đến thế.”

“…….”

“Hơn nữa, cho dù cái tên vô phép tắc này quay lại Thiếu Lâm vì đói bụng thì dạ dày của hắn cũng chẳng thích ứng được đâu. Ta không thể giương mắt nhìn người khác rơi vào cảnh tượng ấy được. Hừ.”

Huyền Tông mỉm cười.

Làm sao mà lòng dạ một người lại có thể xấu xa không thay đổi chút nào như vậy chứ. Không thay đổi chút nào luôn……

“Dù vậy nhưng phong bế sơn môn…..”

“Chúng ta phong bế sơn môn cũng có phải vì đã làm gì sai đâu, chúng ta phong bế sơn môn để tu luyện mà, ai có thể bắt bẻ được chuyện đó chứ?”

“.......Nghe cũng có lý.”

“Và!”

Thanh Minh đảo mắt lia lịa.

“Nếu có kẻ bắt bẻ thì cũng chỉ có thể là lũ Cửu Phái Nhất Bang thôi. Nếu chúng vẫn còn một nhúm lương tâm thì chúng không nên bắt bẻ Hoa Sơn. Nếu không, ta sẽ trực tiếp chạy tới đổ dầu thiêu trụi chúng! Cứ nghĩ tới thôi là lại thấy bực! Phải cho mấy tên khốn đó nếm mùi lửa thì mới công bằng chứ……”

“Uầy uây, Thanh Minh, đệ bình tĩnh chút đi.”

“Bình, bình tĩnh nào.”

“Bình tĩnh. Bình tĩnh nào.”

“Phù! Phù! Phù!”

Thanh Minh hít thở vài hơi.

“Phù. Ta bình tĩnh lại rồi.”

“Ừ đấy. Cũng may là đệ…..”

“Chưởng Môn Nhân, nếu có kẻ nào muốn tìm đến cái chết thì người hãy ngừng phong bế sơn môn để con đi đập chết bọn chúng. Cho chúng đi dạo một vòng dưới Âm Tào Địa Phủ luôn.”

Thanh Minh à.

Đó mà là bình tĩnh sao. Chưởng Môn Nhân ta vui lắm đấy.

Mà biết đâu lần phong bế sơn môn này lại là hồng phúc cho giang hồ. Bởi vì con ngựa đứt cương đó….. À không, là do tên Atula đó tự nhốt mình trong cũi mà.

“Dù sao thì…….”

Huyền Tông thở dài quay đầu nhìn tất cả mọi người một lượt.

“Nếu tất cả các con cùng tán thành, thì tiểu sư phụ Tuệ Nhiên sẽ cùng chúng ta quay về Hoa Sơn.”

“Đa, đa tạ ngài, Chưởng Môn Nhân!”

“Tốt quá rồi, tiểu sư phụ! Bây giờ chúng ta có thể cùng ăn đập rồi!"

“......Mặc dù ta không biết đó có phải chuyện đáng mừng hay không…..”

“Ầy. Tất nhiên là đáng mừng rồi!”

“.......A Di Đà Phật.”

Huyền Tông khẽ mỉm cười.

“Vậy là mọi chuyện quan trọng đã được quyết xong, các con mau chuẩn bị đi. Chúng ta sẽ xuất phát ngay lập tức.”

“Dạ?”

“Ngay bây giờ sao ạ?”

Huyền Tông gật đầu.

“Việc hôm nay chớ để ngày mai. Lãng phí thời gian cũng chẳng có ích gì. Chúng ta nên xuất phát ngay thì hơn. Bây giờ, mỗi một ngày trôi qua đều vô cùng quý giá.”

“Vâng, thưa Chưởng Môn Nhân!”

Các đệ tử Hoa Sơn đứng dậy chạy ào ra ngoài. Để nhanh chóng thu dọn hành lý.

Huyền Tông khẽ nở một nụ cười khi nhìn thấy cảnh tượng ấy.

* * *

“Vậy bọn ta đi đây.”

“Việc còn lại nhờ cậy các vị.”

“Sau này gặp lại!”

Các đệ tử Hoa Sơn chào tạm biệt các võ giả Đường Môn, Lục Lâm và cả lũ thủy tặc kéo tới tiễn biệt ở đằng xa.

“Đường Môn Chủ.”

Huyền Tông áy náy nhìn Đường Quân Nhạc.

“Ta thành thực xin lỗi vì đã để mọi chuyện tới mức này.”

“Minh Chủ, xin ngài đừng xin lỗi. Ta biết ngài đưa ra quyết định này không phải vì Hoa Sơn mà vì tất cả mọi người.”

“…….”

“Xin ngài hãy an tâm giao lại mọi việc cho bọn ta. Chẳng phải bằng hữu tồn tại là để chia sẻ khó khăn lẫn nhau sao?”

Huyền Tông khẽ nhắm mắt trước lời nói ấy.

Trong quá khứ, chẳng ai đưa tay giúp đỡ cho dù Hoa Sơn đang đứng bên bờ vực sụp đổ. Nhưng bây giờ đã khác. Đã có những người sẵn sàng đứng ra san sẻ công việc với họ. Hoa Sơn đã có bằng hữu.

Trong khi đó, Huyền Linh ở bên cạnh lại giao phó công việc liên quan tới Mai Hoa Đảo cho Lâm Tố Bính.

“Nhờ ngài cả nhé.”

“Xin ngài đừng lo, trưởng lão. Cứ ba tháng ta sẽ gửi sổ sách tới Hoa Sơn một lần.”

“Ngài đâu cần phải làm tới mức ấy chứ.”

“Ngài tự mình kiểm tra sẽ tốt hơn mà. Ta biết chẳng có ai an tâm khi giao hết chuyện tiền bạc cho sơn tặc quản lý cả. Nên ngài không cần lo đâu. Ta sẽ không để xảy ra sai sót dù chỉ một đồng.”

“......Cảm ơn ngài đã lưu tâm.”

Lâm Tố Bính tiến lại gần phía Huyền Linh thì thầm.

“......Chẳng phải có người đã nói sẽ đuổi theo giết chết bọn ta nếu sai sót dù chỉ một đồng thôi sao.”

“Cũng đúng. Hahaha.”

Bọn họ mỉm cười rồi cùng lùi lại.

“Vậy hẹn gặp lại các vị nhé.”

Huyền Tông dẫn đầu tạo thế bao quyền, thấy thế, các đệ tử đồng loạt hướng về phía bọn họ tạo thế bao quyền.

“Hậu hội hữu kỳ!”

“Trường Giang nhờ cậy các vị nhé!”

“Ta sẽ mạnh tới mức các vị không nhận ra!”

“Cố gắng lên nhé!”

Các đệ tử Hoa Sơn hiên ngang tạm biệt, những người ở lại cười lớn thay cho lời đáp.

“Vậy bọn ta xin phép!”

Các đệ tử Hoa Sơn cúi đầu rồi quay người.

Đường Quân Nhạc bước lên sau khi thấy bóng họ khuất dần.

“Hửm?”

Vừa thấy các đệ tử Hoa Sơn quay đầu nhìn ra sau, Đường Quân Nhạc liền giơ tay hất về phía trước. Những người còn ở lại Trường Giang đồng loạt tạo thế bao quyền.

“Thượng lộ bình an!”

Tiếng hét oai vệ vang lên. Các đệ tử Hoa Sơn cắn chặt môi.

Họ không cần phải đáp lời. Bởi họ đã sớm nói lời tạm biệt.

Họ quay đầu, bước chân ngày một nhanh hơn.

“......Đi thật rồi.”

“Ừm.”

Lâm Tố Bính gật đầu nhìn Đường Quân Nhạc hỏi.

“Ngài cười gì thế?”

Đường Quân Nhạc đang nhếch khóe môi ngay lập tức ho một tiếng rồi thay đổi biểu cảm.

“Chưa gì đã thấy mong đợi rồi.”

“Hả?”

Ánh mắt ông ta dán chặt về phía các đệ tử Hoa Sơn ở đằng xa.

“Cứ nghĩ tới chuyện bọn họ sẽ phát triển tới mức nào sau khi kết thúc phong bế sơn môn là ta lại cảm thấy hào hứng.”

Lâm Tố Bính gật đầu. Như thể đồng cảm với lời nói ấy.

“Ta cũng phải chăm chỉ làm việc. Nếu không muốn nhìn thấy cảnh tên ác quỷ đó hai mắt long sòng sọc chạy tới đây sau khi kết thúc phong bế sơn môn. Bây giờ ta đã không thể chịu được rồi, không biết tới lúc đó sẽ còn khủng khiếp tới mức nào nữa……”

“.......Chuyện đó đúng là đáng sợ thật.”

Đường Quân Nhạc mỉm cười nhìn cho tới khi bóng dáng của các đệ tử Hoa Sơn khuất hẳn.

‘Thật đáng mong đợi.’

Ngày họ trở lại sau khi đã trưởng thành.

Ngày cả thế gian sẽ khắc tên Hoa Sơn và Thiên Hữu Minh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro