Chapter 853. Ta cứ thế đi tới thôi mà? (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vẻ mặt Bạch Thiên đang vô cùng căng thẳng.

Ở phía đối diện hắn chính là Thanh Minh.

Mỗi khi Thanh Minh đối diện Bạch Thiên, hắn luôn bày ra vẻ mặt hờ hững, thư thái và có phần khó chịu.

Thế nhưng bây giờ lại khác.

Thanh Minh đang cầm kiếm ở thế trung đoạn, Bạch Thiên cảm nhận được áp lực nặng nề phát ra từ người hắn. Ánh mắt hắn nhìn Bạch Thiên có phần trầm tĩnh và lạnh lùng.

‘Nó đang nghiêm túc sao?’

Bạch Thiên điều chỉnh lại nhịp thở.

Hắn không nghĩ bản thân sẽ chiến thắng, nhưng hắn không muốn bị đánh bại một cách dễ dàng.

Hắn dồn sức vào đầu ngón chân ghì xuống tựa hồ ôm lấy mặt đất rồi thả lỏng cổ tay.

‘Phải làm tốt những gì mình có thể!’

Ngay lúc đó, Thanh Minh bắt đầu di chuyển.

Vùuu!

Bạch Thiên không chút ngạc nhiên, hắn bắn mình lên không trung. Hắn bay lên để tránh kiếm khí đang quét một lượt trên mặt đất.

Đúng lúc đó.

Vút!

Thanh Minh vượt qua Mai Hoa Kiếm Khí đang cuộn vào nhau, thần tốc lao về phía Bạch Thiên. Thanh kiếm được nâng cao hướng lên trên tỏa sáng chói mắt dưới ánh mặt trời. 

Xoẹttt!

Thanh kiếm một đường chém xuống.

Bạch Thiên cả kinh trước khí thế trên thanh kiếm đang giáng xuống đầu mình, hắn nhanh chóng đưa kiếm lên chặn lấy một chiêu đó.

Thế nhưng lúc ấy...

Trước khi kiếm ghì kiếm, Thanh Minh đã gập cổ tay thu kiếm vào bên trong.

‘Cái gì?’

Chỉ trong khoảnh khắc, thanh kiếm cắt ngang không trung ngay trước mắt Bạch Thiên, kiếm bả (劍把) của Ám Mai Kiếm chĩa về phía hắn giống như một đám lửa.

Vùuu!

Trước khí thế mãnh liệt đó, kiếm bả đang lao về phía hắn, mọi thứ trước mắt dường như đã bị bao phủ bởi một màu đen kịt.

Khực.

“…….”

Bịch.

Bạch Thiên ngã xuống đất, trên mặt hắn đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Kiếm bả của Thanh Minh đang lao đến ngay trước mặt. Nếu chiêu cuối cùng hắn không kịp dừng lại mà cứ thế đánh tới có khi bây giờ hai mắt hắn đã nổ tung khi chưa kịp nhìn thấy gì rồi.

Xoẹt.

Bạch Thiên ngơ ngác nhìn Thanh Minh tra kiếm vào vỏ, sau đó hắn lấy tay áo lau mồ hôi trên mặt. Bạch Thiên lịch sự làm thế bao quyền.

“... Đa tạ đã chỉ giáo.”

“Đa tạ đã chỉ giáo.”

Thanh Minh chào đáp lễ rồi xoay người nhìn một lượt các đệ tử đang quan sát trận đối luyện. Các đệ tử Hoa Sơn đứng xem đối luyện không sót một ai.

“Mọi người đã nhìn thấy chưa?”

“…….”

“Có cảm nhận được gì không?”

Các đệ tử Hoa Sơn mơ hồ nhìn Thanh Minh. Dù họ đã theo dõi ngay từ đầu, thế nhưng trong trận đấu này họ khó mà đưa ra được câu trả lời chính xác rằng họ đã cảm nhận được những gì.

“Là… bọn ta vẫn còn kém xa ư?”

Nghe câu trả lời của Chiêu Kiệt, Thanh Minh cười khẩy nói.

“Mà, câu trả lời này cũng không sai.”

Thanh Minh nhún vai nói tiếp.

“Điều ta muốn nói chính là vấn đề cách thức.”

“Cách thức.”

“Đúng, là cách thức.”

Thanh Minh chậm rãi gật đầu rồi nhìn Bạch Thiên.

“Ta ghét phải tự nói điều này, nhưng thực lực của sư thúc đúng là rất xuất sắc. Bây giờ sư thúc đi đến đâu trên giang hồ cũng có thể được xem là một kiếm tu hàng đầu.”

Bạch Thiên là người đã chiến thắng đệ tử đời thứ nhất của Võ Đang, là người đã hỗ trợ nhiệt tình trong trận chiến với Trường Nhất Tiếu. Bây giờ có gọi Bạch Thiên là ‘Hậu Khởi Chi Tú’ cũng không còn hợp nữa.

Nhưng nếu nghĩ một cách khách quan, ngược lại đánh giá của Thanh Minh có phần hơi khắt khe. 

“Thế nhưng như vậy đã gọi là mạnh rồi ư?”

Thanh Minh đưa ra câu hỏi, sau đó tự lắc đầu.

“Không, không hề.”

Lời này nói ra có chút khó hiểu. Thực lực vượt trội nhưng lại không mạnh ư?

“Điều này có thể coi là vấn đề cơ bản trong kiếm pháp của Chính Phái, bao gồm cả Đạo Gia cũng gặp phải. Kiếm pháp của Đạo Gia chỉ có mục đích là để Ngộ Đạo mà thôi.”

Thanh Minh lại rút kiếm ra.

“Đó chính là lý do nó Chính Trực.” 

Thanh kiếm được nâng lên rồi lại hạ xuống.

“Đương nhiên trong kiếm pháp của Đạo Gia cũng có nhiều thủ pháp để hạ gục đối thủ. Nhưng mà các thủ pháp đó lại không tồn tại vì mục đích hung tàn giống như bọn người Tà Phái hay Ma Giáo. Về cơ bản, kiếm pháp Đạo Gia thiên về cách thức tu dưỡng hơn.” 

“À…”

Chiêu Kiệt gật đầu.

Nghĩ lại ban nãy, khi hai chiêu làm hoa mai nở rộ chạm nhau, Bạch Thiên chỉ tập trung vào kiếm, ngược lại Thanh Minh sử dụng hoa mai để thu hút sự chú ý và hắn và hạ kiếm xuống nhắm vào chân Bạch Thiên.

Điều đó cũng tương tự xảy ra trong chiêu thức cuối cùng.

Bạch Thiên muốn chiến thắng đường đường chính chính bằng sức mạnh của kiếm, trong khi Thanh Minh không tập trung đối phó vào sức mạnh đó mà nhắm kiếm vào mắt Bạch Thiên.

Đây là thủ pháp chưa từng được dạy ở Hoa Sơn.

“Thực chiến vốn rất khắc nghiệt.”

Thanh Minh hạ giọng.

“Đương nhiên kiếm pháp của Hoa Sơn rất tuyệt vời. Nhưng mà, với kiếm pháp của Hoa Sơn hiện tại thì chưa thể thực chiến một cách hoàn hảo được. Làm gì có một kiếm phái nào lại dạy cho các đệ tử cách đối phó với một kẻ đã ngã xuống dưới chân mình, và cũng không một nơi nào dạy một kẻ chỉ biết xông về trước mà không màng đến mạng sống của mình chứ.”

“…….”

“Đó không phải là kiếm pháp để chiến đấu, mà là kiếm pháp dùng để tu dưỡng.”

Bạch Thiên từ từ gật đầu.

Khi chiến đấu với Trường Nhất Tiếu, hắn cũng đã cảm nhận sâu sắc rằng bản thân đã thấy bất lực trước Ác Ý (惡意) của chính mình. Hắn muốn tìm mọi cách để lấy mạng đối thủ.

“Chúng ta không thể đối đầu với Vạn Nhân Phòng, hay Tứ Bá Liên bằng cách đó được.”

Và cả… Ma Giáo mà họ sẽ phải đối đầu trong tương lai cũng như thế.

Khi xưa, Hoa Sơn đã dùng chính kiếm pháp mà họ tu luyện trong trận chiến chống Ma Giáo.

Thế nhưng, khi trận chiến kéo dài và ngày càng nhiều lên, kiếm pháp của họ bắt đầu thay đổi từng chút một. Để sống sót, để hạ gục kẻ thù, nó buộc phải mang tính thực chiến và kịch liệt hơn.

Nhiều người trải qua các cuộc giao chiến và sống sót sẽ thấy rằng kiếm pháp của Hoa Sơn đã biến hóa rất nhiều. Thế nhưng, kiếm pháp Hoa Sơn đã biến hóa khi đó lại không thể truyền cho hậu thế. 

“Vậy thì…”

Nhuận Tông nghiêm túc lên tiếng.

“Bây giờ bọn ta phải học điều đó sao?”

Vẻ mặt Thanh Minh thoáng cứng đờ khi nghe câu hỏi đó.

‘Lo sợ ư…’

Ý nghĩa trong câu nói của Lưu Lê Tuyết chính là nằm ở đây.

Nghiêm túc mà nói, đây không phải là kiếm pháp Hoa Sơn mà là kiếm pháp của Thanh Minh. Kiếm pháp được tạo ra từ vô số trận thực chiến. Và cho dù có được truyền lại cho hậu thế, cho dù có là kiếm pháp độc nhất vô nhị nhưng lại không thể chứng minh rằng nếu kiếm pháp này được dạy thì Hoa Sơn sẽ không bị biến chất.

Vậy nên hắn mới do dự không dạy cho họ.

Vì điều đó không đơn giản chỉ là truyền thụ kiếm pháp, bởi vì loại kiếm pháp đó mang theo sát khí tàn độc đoạt mạng kẻ thù. 

Các Chưởng Môn Nhân Hoa Sơn đều không muốn để đệ tử đánh mất Chính Đạo. Vì họ biết rằng chỉ cần trên mũi kiếm vương một chút sát khí thì tinh thần của môn phái có thể sẽ bị lung lay.

Thế nhưng, điều mà Thanh Minh định làm bây giờ lại ngược lại.

Thanh Minh đã cố gắng để gây dựng lại tinh thần của Hoa Sơn, nhưng hiện tại hắn đang làm một chuyện mà không biết chừng có thể sẽ làm lung lay tinh thần đó.

Thanh Minh cắn môi im lặng. Một lúc sau, hắn từ từ gật đầu.

“Đúng vậy. Phải học.”

Nhưng hắn không còn cách nào khác.

Nếu bọn họ có thể đạt đến Cực Ý (極意) trong thời gian ba năm thì hắn không nhất thiết truyền thụ loại kiếm pháp này. Nếu tình thế không cấp bách đến vậy, thì trong vài chục năm tới hắn có thể thong thả mà dẫn dắt tất cả đến Chính Đạo của Hoa Sơn.

Thế nhưng, thế cục bây giờ đã thay đổi rất nhiều.

Chiến hỏa (戰火) diễn ra nhanh hơn tưởng tượng và hoàn toàn không có cách nào tránh khỏi cuộc chiến đó.

Nếu vậy Thanh Minh nhất định phải làm một việc.

‘Không được để chuyện tương tự xảy ra.’

Sai lầm bao giờ cũng có thể sửa. Cho dù tinh thần có suy yếu đi vẫn có thể làm sống lại.

Chỉ cần còn một người.

Chỉ cần có người tiếp tục việc đó, bất cứ khi nào Hoa Sơn cũng có thể tìm đến nơi chính mình thuộc về.

Việc Thanh Minh cần làm không phải là truyền thụ Đạo mà chính bản thân hắn cũng không thể hiểu được cho đệ tử Hoa Sơn.

Mà là không được để những người mang ý chí đó biến mất. Hắn phải giúp cho các sư huynh sống sót dù chỉ là một người.

“Kiếm pháp thực chiến…”

Bạch Thiên nở một cười mơ hồ nói.

“Chắc sẽ thú vị lắm đây.”

Thanh Minh nói với vẻ mặt có chút khó chịu.

“Sư thúc đừng nghĩ dễ dàng như vậy. Lý do được gọi là kiếm pháp thực chiến là bởi không phải chỉ cần vung kiếm thôi đâu. Luyện qua rồi có khi sư thúc phải thốt lên là ‘Thà ra chiến trường rồi bị đâm chết còn tốt hơn’ ấy chứ?” 

“Vậy thì càng thú vị hơn nữa.”

Bạch Thiên nâng kiếm lên.

“Con không cần giải thích dong dài đâu. Dù sao thì ta cũng đã sẵn sàng cả rồi. Thà bây giờ ta vung kiếm thêm lần nữa còn tốt hơn, không phải sao?”  

Thanh Minh nhìn Bạch Thiên không nói câu nào.

Vừa nãy Bạch Thiên đã trải qua thất bại đau đớn. Có lẽ hắn đã cảm thấy kinh sợ ngay lúc kiếm bả kia lao đến phía mắt hắn. Và đó còn là ý đồ của Thanh Minh. 

Thế nhưng trong mắt Bạch Thiên hiện giờ không hề có chút do dự nào.

“…….”

Khóe miệng Thanh Minh hơi cong lên.

‘Không biết ta đang lo lắng gì nữa.’

Thanh Minh chợt nhận ra rằng.

Họ không phải là hắn.

Họ giống đạo sĩ hơn hắn, họ đi theo Chính Đạo sâu hơn hắn.

Việc hắn lo sợ rằng bản thân sẽ đưa ra quyết định sai lầm về tương lai của Hoa Sơn quả là một suy nghĩ ngạo mạn.

Tất cả những người này mới là người quyết định tương lai của Hoa Sơn.

“Vậy bọn ta phải làm gì đây?”

“... Thì, cũng đơn giản thôi.”

Thanh Minh cười khẩy trước câu hỏi của Bạch Thiên.

“Hôm nay chỉ cần chết một trăm lần là được.”

“…….”

“Vậy nên muốn sống thì phải vung kiếm thật nhiệt tình vào.”

Roẹt.

Thanh Minh quét lưỡi kiếm xuống đất nhìn Bạch Thiên với vẻ mặt như ác quỷ.

“Nói miệng thì dễ lắm. Để ta thử kiểm tra xem người có làm được không nhé?”

“Lên đi, tiểu tử thối!”

“Đừng có mà són ra quần đó!”

Thanh Minh tỏa ra sát khí ngùn ngụt rồi lao tới.

Nụ cười quỷ dị dần hiện lên trên môi hắn. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro