Chapter 867. Nơi này là lãnh địa của Hoa Sơn. (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Khừ. Không có thời gian để thở luôn.”

Hồng Đại Quang liên tục thở hồng hộc.

Ông ta cứ tưởng mình sẽ có thời gian nghỉ ngơi khi cái tên Hoa Sơn Thần Long chuyên gây chuyện đó phong bế sơn môn, thế nhưng bây giờ ông ta đã nhận ra suy nghĩ đó quả là sai lầm.

Khi cơn cuồng phong cực đại biến mất, những cơn bão nhỏ liên tục xảy ra ở khắp nơi. Tuy mỗi cơn bão đó chẳng có gì đặc biệt, nhưng để có thể đảm đương được tất cả các cơn bão ấy, thì dù ông ta có mười cơ thể cũng chẳng đủ.

Hồng Đại Quang nghiêng đầu nhìn xung quanh.

‘Không có ai nhỉ?’

Tất nhiên là nơi này không có ai ngoài ông ta. Mặc dù đây chỉ là một tòa điện các sắp sụp đổ, thế nhưng dẫu sao đây cũng là thư phòng của Phân Đà Chủ.

Dẫu vậy, ông ta vẫn liên tục ngó nghiêng, rồi cúi xuống gầm bàn lấy ra một bình hồ lô.

Póc.

Hắn mở nút chai, đưa lên mũi ngửi.

“Khừ…….. đúng là hương vị chết người mà.”

Do quá bận rộn nên ông ta còn chẳng có thời gian thảnh thơi để thưởng rượu.

‘Rốt cuộc lần cuối cùng ta được ngửi mùi rượu là khi nào nhỉ?’

Hình như cũng phải một tháng rồi. Đám ăn mày dưới quyền lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào, nên ông ta chẳng có thời gian để lén lút uống rượu. Dù sao thì ông ta cũng đâu thể phát ra tiếng uống rượu trong lúc đang làm việc được.

Vậy nên những lúc như thế này……

Đúng lúc Hồng Đại Quang thèm rỏ dãi chuẩn bị đưa bình rượu lên miệng.

Rầm!

“Áaaaaaaaaa!”

Tiếng mở cửa thô bạo khiến Hồng Đại Quang giật mình thốt ra tiếng tới mức ném cả bình rượu lên đầu.

“Phân Đà Chủ!”

Gã ăn mày vừa vội vã chạy vào trong liền ngay lập tức ngơ ngác nhìn rượu chảy ròng ròng từ trên đầu Hồng Đại Quang xuống.

“A, chuyện gì…….."

“......Chuyện, chuyện đó…….”

Gã ăn mày nhìn Hồng Đại Quang với đôi mắt ngân ngấn như thể đã hiểu chuyện gì xảy ra, vội vã bước lại gần.

“Bây giờ chuyện đó không còn quan trọng nữa đâu ạ!”

“Ngươi không giận ta à?”

Vốn dĩ Hồng Đại Quang cứ tưởng gã ăn mày sẽ tức giận mà hỏi tại sao ông ta lại uống rượu trong lúc làm việc.

“Có đích thiếp từ Tổng Đà ạ!”

“Cái gì? Từ Tổng Đà ư?”

Mối lo ngại nhỏ nhặt của Hồng Đại Quang khi nãy đã biến mất.

Đích thiếp là cách thức liên lạc khẩn cấp của Tổng Đà. Cho dù vài năm gần đây, ở Hà Nam, Hồ Bắc, và cả Thiểm Tây đều xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng Tổng Đà chưa bao giờ phát đích thiếp.

“Ngay lúc này ư? Ngay lúc này sao?!”

“Vâng, thưa Phân Đà Chủ! Vừa mới tới!”

Linh cảm mách bảo có việc gì đó vô cùng nghiêm trọng đã xảy ra, Hồng Đại Quang vội vàng lăn người qua mặt bàn, giật lấy bức thư đỏ trên tay gã ăn mày.

Hắn vội vã xé niêm phong rồi cẩn thận đọc nội dung bên trong.

“.......Đây…… đây là?”

Hồng Đại Quang trợn tròn mắt, lắp bắp.

“Thiết Quỷ? Hồi Toàn Thương Quỷ? Cửu U Kiếm Khách? Thích Sát Phòng (刺殺房) của Vô Bi Môn (無悲門)? Cửu….. Cửu U Đảng (九幽黨)? Đợi, đợi đã? Ai đây? Đoạt Hồn Huyết Thủ? Chết, chết tiệt! Đoạt Hồn Huyết Thủ ư?”

Thậm chí đó vẫn chưa phải là tất cả.

“Gia, Gia, Giang….. Giang Tây Thất Sát?!?

Hồng Đại Quang mặt cắt không còn giọt máu.

Mặc dù mỗi một cái tên đều không quá nổi trội, nhưng khi kết hợp lại, đó đều là những cái tên đáng sợ.

“Ở đâu? Rốt cuộc là ở đâu?”

Bức đích thiếp này không đề cập tới hướng di chuyển của chúng.

Đúng lúc ấy, một gã ăn mày khác xông vào.

“Phân, Phân Đà Chủ! Đích thiếp! Lại thêm một bức đích thiếp nữa!”

“Mau đưa đây, mau lên!”

Hồng Đại Quang cướp bức đích thiếp mới đến, vội vã xé phong bao ra.

“Đây là…….”

Khoảnh khắc vừa nhìn thấy dòng chữ ngắn gọn được viết trên đó, tim hắn như ngừng đập.

- 向去陕西 (Hướng tới Thiểm Tây).

“.......Th, Thiểm Tây?”

“Chúng tới Thiểm, Thiểm Tây sao?”

“Tại sao chứ?”

Sắc mặt của đám ăn mày cũng bắt đầu trở nên trắng bệch.

“Chuyện…… chuyện điên khùng gì thế này……”

Hồng Đại Quang run rẩy cầm bức đích thiếp.

Hắn đã từng nghe tới tất cả những cái tên ấy. Một người thu thập và xử lý thông tin như hắn không thể không biết tới việc chúng hướng đến Giang Bắc để tránh Tứ Bá Liên tàn bạo.

Vậy nhưng, khoảnh khắc tất cả những cái tên đó tập hợp lại, Hồng Đại Quang bỗng cảm thấy đau tới thấu xương khi chợt nhận ra hắn đã coi nhẹ những cái tên ấy đến mức nào.

Nếu chúng rải rác khắp vùng Giang Bắc rộng lớn, thì chúng chỉ là số lẻ. Bởi cho dù có mạnh tới đâu đi chăng nữa, chúng cũng rất khó để phát huy sức mạnh tổng thể.

Nhưng nếu bây giờ chúng tập hợp lại một chỗ thì sao?

‘Chúng sẽ mạnh tới mức có thể tiêu diệt cả một môn phái chỉ trong nháy mắt.’

Nếu xét tới tính cách tàn bạo đặc hữu của đám Tà Phái, thì mọi chuyện còn khó lường hơn.

“Rốt, rốt cuộc cái đám chết tiệt này kéo tới Thiểm Tây làm gì chứ!”

Hồng Đại Quang hét lên rồi bật dậy.

Mặc dù hắn vẫn chưa đoán biết được tất cả ý đồ của chúng, nhưng chỉ cần quan sát tình hình lúc này, thì trẻ con lên ba cũng có thể biết được mục đích của chúng.

“Chi viện? Chi viện thì sao? Mau yêu cầu chi viện từ Tổng Đà đi!”

“Phân, Phân Đà Chủ. Dư lực tại Tổng Đà lúc này…….”

“Ngươi nói vớ vẩn cái gì thế! Tình hình lúc này có đơn giản đâu? Họ phải bỏ hết việc khác mà chạy tới đây chứ! Mau yêu cầu chi viện đi! Ngay lập tức!”

“Vâng!”

Hồng Đại Quang vừa hét lên, một gã ăn mày ngay lập tức chạy ra ngoài.

Hồng Đại Quang trở nên quay cuồng.

‘Nơi nào? Rốt cuộc là chúng đang nhắm đến nơi nào? Không thể nào là toàn bộ Thiểm Tây được!’

Ngón tay của Hồng Đại Quang trở nên cứng đờ, không biết phải đặt vào đâu.

“Chết tiệt, sao ta biết được chứ……..”

Gã ăn mày vừa chạy ra liền vội vã chạy vào với gương mặt còn trắng bệch hơn cả khi nãy.

“Phân, Phân Đà Chủ! Lại có thêm một bức đích thiếp nữa.”

“Cái gì?”

Hai mắt Hồng Đại Quang run rẩy. Cả đời này của hắn chưa bao giờ nghe thấy chuyện một ngày lại có tới ba bức đích thiếp.

“Mau, mau mang lại đây!”

Hồng Đại Quang vội vã xé đích thiếp.

“…….”

Lần này không còn là một bức thư thông thường nữa.

Bản đồ.

Một đường thẳng màu đỏ được vạch rõ trên tấm bản đồ Trung Nguyên.

Tuyến đường bắt đầu từ Lạc Dương, kéo dài tới phía Tây. Mặc dù nó đã bị đứt đoạn sau khi kéo tới giữa Trung Nguyên, thế nhưng, ánh mắt của Hồng Đại Quang vẫn không ngừng hướng sang hai bên trái, phải nơi vạch đỏ đó có thể hướng tới.

Cuối cùng, Hồng Đại Quang chỉ biết rên rỉ khi vừa nhìn thấy tên của một đô thị.

“........Tây An.”

Mồ hôi tuôn ra như mưa.

Nếu vậy thì tin tức này cũng là đúng thôi.

Bởi vì nơi chúng nhắm đến quá rõ ràng. Chẳng phải đó chính là lý do chúng tập hợp lại và tiến về Thiểm Tây đó sao. Cho dù mục tiêu của chúng là của cải, hay gây ra hỗn loạn, thì chắc chắn, mục tiêu của chúng chính là Tây An, đại đô thị lớn nhất Thiểm Tây.

“Không, không được.”

Nếu cả Hoa Sơn và Tông Nam vẫn còn hoạt động, đám Tà Phái chắc chắn sẽ không dám xâm phạm Tây An. Bởi vì Tông Nam và Hoa Sơn là hai đại môn phái tọa trấn ở phía Nam và phía Đông Tây An.

Đáng tiếc, cả hai môn phái lúc này đều đang phong bế sơn môn. Hay nói cách khác, Thiểm Tây hiện nay có thể được ví như vô chủ không sơn khi không có bất kì đại môn phái nào bảo hộ.

Chuyện gì sẽ xảy ra nếu lũ Tà Phái tấn công Thiểm Tây, gây ra thảm loạn trong tình cảnh ấy?

“Tại sao! Tại sao chứ! Lũ điên đó! Tại sao!”

Hồng Đại Quang không ngừng tuôn ra những lời chửi rủa.

“Phân, Phân Đà Chủ! Chúng ta phải làm sao bây giờ?”

“…….”

Hồng Đại Quang siết chặt nắm đấm, nghiến răng ken két.

“Yêu cầu Tổng Đà chi viện! Và yêu cầu chi viện từ Thiếu Lâm ngay lập tức! Ngay lập tức!”

“Không cần thông qua Tổng Đà sao ạ?”

“Không còn thời gian cho chuyện đó đâu! Yêu cầu chi viện từ Tổng Đà và Thiếu Lâm ngay lập tức!”

“Rõ!”

“Nghi Chiêu (兒昭)!”

“Vâng!”

“Ngươi tới Tông Nam! Yêu cầu Tông Nam kết thúc phong bế sơn môn ngay lập tức! Nhanh lên!”

“Nhưng, nhưng họ đang phong bế sơn môn…….!”

“Bây giờ không phải lúc để nghĩ tới chuyện đó đâu! Mau đến đập cửa đi!”

“Vâng!”

“Ngô Minh (吳明)!”

“Vâng!”

“Ngươi tới Hoa Ảnh Môn ở Tây An! Thông báo cho họ biết tình hình, yêu cầu họ tập hợp các môn phái ở Tây An lại! Bọn chúng khác với Vạn Nhân Phòng đã từng tấn công Tây An trước đây! Không được phép để bất kỳ tên nào đặt chân vào Tây An!”

“Đệ hiểu rồi ạ!”

“Mau gửi thư báo cho tất cả các môn phái ở quanh Tây An ngay lập tức! Yêu cầu họ tới Tây An! Chi viện cho các môn phái ở Tây An!”

“Rõ!”

“Mau đi đi! Nhanh lên!”

“Vâng!”

Hồng Đại Quang cắn môi tới mức bật máu.

Hắn nóng lòng tới mức muốn đạp cửa chạy ra ngoài ngay lập tức, thế nhưng, hắn phải ở lại đây để liên lạc với Tổng Đà. Nếu không có Hoa Sơn và Tông Nam, thì các môn phái ở Tây An tuyệt đối không thể ngăn chặn được đợt tấn công của chúng. Do đó, hắn cần sự chi viện của Thiếu Lâm và Cái Bang.

‘Chết tiệt, chết tiệt!’

Đã quá trễ.

Khoảng cách từ Lạc Dương tới nơi này không quá 500 lý, vậy nên các võ giả chỉ cần chạy chưa đầy nửa ngày đã tới nơi. Cho dù Thiếu Lâm có xuất phát ngay lập tức, thì họ cũng không thể tới Tây An trước chúng được.

Điều đó đồng nghĩa với việc Tây An phải dùng toàn lực ngăn chặn chúng, kéo dài thời gian cho tới khi Thiếu Lâm tới nơi.

‘Chết tiệt, làm ơn nhanh lên!’

Hồng Đại Quang đứng dậy chạy ra ngoài.

Hắn mở cửa ngẩng đầu nhìn về phía Hoa Sơn. Trên đỉnh núi đã bị mây giăng kín.

Hắn đau lòng nhìn cảnh tượng ấy một hồi, rồi cắn môi vội vã quay người.

* * *

Ngọn lửa đỏ rực càn quét khắp nơi.

Cảnh tượng cả một ngôi làng bốc cháy không phải là cảnh tượng thường thấy.

Khói đen bốc lên từ ngọn lửa đang cháy bừng bừng như thể chạm tới cả trời cao, chẳng khác nào địa ngục trần gian.

Khói đen, lửa đỏ.

Và cả…….

Màu máu đỏ thẫm lan ra thấm ướt mặt đất.

“Hự…….”

Lão nhân ngã xuống vũng máu, nghiến răng ken két run rẩy ngẩng đầu lên.

“Ngươi….. sẽ bị….. trời phạt… trời phạt…….”

“Chậc chậc.”

Các Thiên Lập nhìn lão nhân bật cười.

“Trời đã phạt rồi, lão già ạ. Vậy nên nơi này mới bị như thế đấy.”

“.......Hoa, Hoa Sơn sẽ giết các ngươi……..”

Phập.

Các Thiên Lập vung đao đâm xuyên qua cơ thể lão nhân, cắm thẳng xuống đất.

Lão nhân co giật một rồi dừng lại, chết không nhắm mắt. Các Thiên Lập rút đao ra, càu nhàu.

“Cái đám chết tiệt này lúc nào cũng Hoa Sơn Hoa Sơn. Ngươi, ngươi và cả ngươi nữa, kẻ nào cũng Hoa Sơn, Hoa Sơn.”

Một điều kỳ lạ là cái tên phát ra từ miệng của người dân nơi này lại là Hoa Sơn chứ không phải Tông Nam.

‘Đúng là kì lạ thật.’

Cho dù danh tiếng của Hoa Sơn có cao tới mức nào, Tông Nam vẫn là môn phái thống trị Thiểm Tây. Vậy thì tại sao bọn họ lại gọi tên Hoa Sơn chứ không phải Tông Nam chứ?

“Sao cũng được.”

Các Thiên Lập ngẩng đầu nhìn ngôi làng đang bốc hỏa.

Cảnh tượng đám Tà Phái đang tỏa ra sát khí đằng đằng đập vào mắt hắn.

Khoảnh khắc nhìn thấy máu chảy ròng ròng trên tay họ, Các Thiên Lập liền nở một nụ cười rạng rỡ.

‘Dần nguy hiểm hơn rồi.’

Hắn chậm rãi liếm môi. Sát khí tàn độc mà đám người kia tỏa ra khiến hắn cũng phải rùng mình.

Bản tính hung ác đã bị đè nén trong suốt thời gian qua của chúng đang dần trỗi dậy.

Chúng uống máu như những kẻ nghiện rượu lâu lắm rồi mới lại được ngửi thấy mùi rượu. Hôm nay, chẳng ai có thể ngăn cản được chúng.

“Đại ca.”

“Ta biết. Đi thôi."

Các Thiên Lập hướng ánh mắt về phía Tây.

“Dọn thêm vài ngôi làng nữa trước khi tới Tây An.”

Tới lúc đó, hắn sẽ tạo ra một đội quân khủng khiếp tới mức không ai có thể ngăn cản.

Một đội quân sẽ khiến đại đô thị kia chìm trong biển máu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro