Chapter 876. Hãy chết như loài sâu bọ đi. (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một làn sóng đen kịt đang kéo đến. Không một từ ngữ nào diễn tả hình ảnh hơn trăm kiếm tu như một mặc hắc y phục băng băng trên đường tốt hơn từ “áp đảo".

Lũ người Tà Phái linh cảm có chuyện gì đó không lành vô thức đảo mắt liên tục. Khi đối thủ quá sức xuất hiện, bản năng Tà Phái trỗi dậy thúc dục bọn chúng bỏ chạy ngay lập tức.

Nhưng đã chẳng còn đường tháo chạy nữa rồi. Hoa Sơn đã hoàn toàn bao vây bọn chúng, thu hẹp vòng vây như thể sẽ không để một con kiến sống sót mà rời khỏi nơi này.

"Ο..."

“Chuyện, chuyện này?"

Trong chiến đấu, khí thế chiếm một nửa khả năng chiến thắng.

Ngay khi Thanh Minh xuất hiện, những kẻ đang bị ảnh hưởng bởi khí thế của các đệ tử Hoa Sơn bắt đầu dao động loay hoay không biết phải làm như thế nào. Ác danh của hắn đã làm lu mờ tất cả.

Nhưng không phải tất cả bọn chúng đều như vậy.

“Lũ người ngu ngốc! Nhìn cho kỹ đi! Bọn chúng chỉ là lũ tiểu tử vắt mũi chưa sạch mà thôi!"

“Không việc gì phải sợ lũ chó một ngày tuổi này!"

Một số kẻ giật mình trước lời nói đó ngay lập tức xác nhận khuôn mặt của các đệ tử Hoa Sơn.

Quả nhiên.

Bộ hắc phục cùng sát khí ngút trời đã che giấu bản chất của bọn họ trong chốc lát, nhưng nếu như nhìn kỹ các đệ tử Hoa Sơn lao đến thì bọn họ chỉ là những đứa trẻ thậm chí còn chưa đến tam thập nhi lập (30 tuổi) mà thôi.

Hoa Sơn dù có mạnh mẽ cỡ nào đi chăng nữa thì cũng không thể biến những đứa trẻ này thành những kiếm tu tuyệt đỉnh được.

“Tiêu diệt bọn chúng!"

Một kẻ nào đó hét lên nhằm nâng cao khí thể đang bị trùng xuống.

'Chết tiệt, chuyện này cũng đã được dự đoán trước rồi kia mà?'

'Phải. Ở mức độ như Hoa Sơn thì lúc nào mà chúng ta cũng có thể giẫm đạp lên được!'

Nếu như xét đến danh tiếng và thực lực của những kẻ tập trung ở đây thì việc bọn chúng cảm thấy hoảng sợ trước sự xuất hiện của Hoa Sơn là một việc vô cùng hoang đường. Khi nhớ ra sự thật đó, lũ Tà Phái ngay lập tức nghiến răng và chỉnh lại tư thế cầm binh khí của bản thân.

Bọn chúng cố gắng phớt lờ lý luận rằng để có thể sống sót trên giang hồ hiểm ác thì phải xem trọng cảm giác của bản thân hơn là những đánh giá được truyền lại trong nhân gian.

Dù sao thì nếu như không thể chạy trốn thì kiểu gì cũng phải đối mặt và chiến đấu. Bọn chúng cố gắng nâng cao chiến ý không do dự bắt đầu đối phó với các đệ tử Hoa Sơn đang lao đến.

'Nhìn lại thì toàn bọn nhãi ranh mà thôi

Phụng Bình (奉萍) nắm chặt thanh đao trong tay.

Giả sử như Hoa Sơn có tìm lại được thực lực như trong quá khứ - cái quá khứ mà tất cả mọi người đều đã mơ hồ về nó thì việc thay da đổi thịt lũ nhãi ranh này thành tuyệt đỉnh kiếm tu cũng là việc không thể nào.

Nếu chuyện đó có thể xảy ra thì kẻ nổi danh trong thảm họa Trường Giang đã không phải là Hoa Sơn Kiếm Hiệp nữa mà là toàn bộ phái Hoa Sơn rồi.

“Lũ tiểu tử thối, để bọn ta cho các ngươi biết thế nào là lợi hại!"

Nếu như cảm thấy sợ hãi chỉ bởi cái mức độ này thì thật đáng tiếc cho cái danh Sư Tử Huyết Đao (獅子血刀) nổi danh khắp Chiết Giang của hắn.

Phụng Bình toát ra khí thế dữ dội như danh hiệu của hắn. Cách tốt nhất để đối phó với lũ tiểu tử thiếu kinh nghiệm chính là khiến cho đôi tay của bọn chúng cứng lại bằng sát khí và khí thế.

"Happpppp"

Thanh đao của hắn bùng nổ đao khí một cách dữ dội. Đao khí lục sắc đậm dần được phát ra như một cơn cuồng phong.

'Đầu tiên là phải đè bẹp khí thế của bọn chúng'

Chỉ cần không còn khí thế nữa thì bọn khốn này sẽ chẳng là gì cả. Nếu như là một kẻ bình thường khi nhìn thấy đao khí này không lý nào lại không sợ hãi.

Vậy nhưng đó là một sai lầm lớn của Phụng Bình.

Đệ tử Hoa Sơn mặc dù nhìn thấy đao khí bùng nổ mãnh liệt vẫn không hề do dự mà lao vào cơn bão đó.

'Cái gì?'

Hắn bị điên rồi đấy à?

Phụng Bình hoảng hốt. Giữa luồng đao khí cuồn cuộn, đôi mắt hắn đối mặt với ánh mắt xung huyết của đệ tử Hoa Sơn.

Roet

Khoảnh khắc hắn nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng không một chút hưng phấn đó, trái tim Phụng Bình thắt lại.

Và rồi.

Yaaaa!

Một dòng kiếm khí tựa như tia sáng lao đến giữa cơn bão đao khí.

Keng!

Không có thời gian cho hắn ngạc nhiên.

Bởi vì cơn đau nóng bóng đã ập đến một cách nhanh chóng. Cảm giác như đầu ngón tay cầm đao của hắn bị đốt cháy. Nhưng rồi hắn lại nhìn thấy một thứ gì đó vọt lên.

Một cái gì đó cong cong và dài dài.

Khoảnh khắc hắn nhận ra cái vật thể quen thuộc mà xa lạ đó chính là ngón tay cầm đao của bản thân, đôi mắt Phụng Bình mở to hết cỡ như không thể to hơn được nữa.

'Ơ..."

Vậy nhưng đó chưa phải là kết thúc. Thanh kiếm chém bay ngón út và ngón áp út của hắn tựa như một con mãng xà bò trườn lên bắp tay của hắn ta.

Phập! Phập! Phâp!

Dây chẳng nơi cổ tay hắn bị cắt đứt một cách gọn gàng. Một vết thương dài xuất hiện trên cánh tay, còn mũi kiếm thì cắm thẳng vào khuỷu tay của hắn.

Tất cả quá trình đó chỉ xảy ra trong nháy mắt theo đúng nghĩa đen.

"Aaaaaaaaaa!!!"

Phụng Bình hét lên một cách thảm thiết.

Hắn muốn buông thanh đao trên tay xuống bởi cảm giác đau đớn khủng khiếp truyền đến từ cánh tay nhưng điều đó không khác nào một hành động tự sát. Hắn cố ép buộc bản thân phải chịu đựng nỗi đau dữ dội đó mà vung đao về phía đệ tử Hoa Sơn ở gần. Phải nói rằng đó là một khí thế vô cùng kiên quyết.

Vậy nhưng ngay khi thanh đao của hắn mới đi được một nửa đao lộ thì đệ tử Hoa Sơn đã thu hồi thanh kiếm và nhanh chóng chặn thanh đao bằng phần chuôi kiếm.

Keng!

Sau đó là lợi dụng lực phản chấn một cách hoàn hảo mà đâm thanh kiếm về phía đối phương một lần nữa.

Phập!

"Khọc...."

Cơn đau tựa ngọn lửa lan rộng xuống hạ vị. Nhưng trước khi hắn kịp kêu lên thì thanh kiếm đó nhanh chóng được thu hồi rồi chém vào phần khuỷu tay đang cầm đao của Phụng Bình.

Xoẹt!

Phụng Bình không thể hiểu chính xác chuyện gì đang xảy ra. Thanh kiếm của đối phương nhanh một cách khủng khiếp.

Tất cả những gì hắn ta biết là tên tiểu tử miệng còn hôi sữa này đang hoàn toàn áp đảo hắn. Và ngay cả điều đó cũng chẳng thể làm cho tên tiểu tử đó thay đổi một chút sắc mặt.

"Aaaaaaa!"

Phụng Bình hét lên và cố gắng đâm thanh đao về phía trước. Tiếng hét này của hắn không phải là để đe dọa đối phương. Mà là tiếng la hét để xua tan đi nỗi sợ hãi được đem đến với tên sát quỷ mà có xẻ thịt người cũng không khiến hắn thay đổi một chút cảm xúc nào trong ánh mắt.

Roat!

Thanh đao được dồn hết tất cả sức mạnh còn lại của Phụng Bình lao về phía đệ tử Hoa Sơn với tốc độ khủng khiếp. Đệ tử Hoa Sơn xoay nhẹ cổ sang bên cạnh đúng khoảng một thốn. Thanh đao của Phụng Bình sượt qua khuôn mặt của hắn ta với khoảng cách tương đương một tờ giấy mỏng.

Và ngay khoảnh khắc ấy, Phụng Bình đã thấy.

Mặc dù thanh đao đang lao thẳng vào mặt của bản thân nhưng tên đệ tử Hoa Sơn kia vẫn chẳng có chút cảm xúc nào mà chỉ nhìn chằm chằm vào Phụng Bình.

Trong chốc lát, kiếm khí đỏ rực được phát ra cắt ngang tay Phụng Bình.

Xoẹt!

Đó là một cảnh tượng quá không thực tế.

Đối với một ai đó có thể cảnh tượng này cũng chẳng có gì đặc biệt. Vậy nhưng việc cánh tay đã gắn trên vai bản thân suốt cả cuộc đời đột ngột rời khỏi cơ thể rồi xoay như chong chóng và văng ra. Đối với đương sự mà nói thì đó là một khung cảnh cực kỳ khủng khiếp.

"Ο..."

Xoẹt!

Trước khi hắn kịp giật mình thì hai đùi đã bị chém và máu tuôn ra như xối.

Xoẹt!

Thậm chí hắn còn không cho Phụng Bình đứng hay quỳ gối. Nhưng cũng không cho hắn bất tỉnh. Ngay trước khi đầu gối của hắn chạm đất, đệ tử Hoa Sơn giáng hàng chục kiếm kích vào phần tim và lục phủ ngũ tạng của hắn.

Phập! Phập! Phập! Phập!

Thanh kiếm cứ như vậy mà đâm từng nhát từng nhát một. Phụng Bình trước khi có thể cảm nhận được nỗi đau xé thịt từ kiếm kích đầu tiên thì kiếm kích thứ hai đã ập đến đâm vào cơ thể. Rồi kiếm kích thứ ba là cắt vào xương.

Tất cả những gì Phụng Bình có thể làm là há hốc miệng cảm nhận cơ thể mình trở thành một miếng giẻ rách theo đúng nghĩa đen.

“Khự ư....”

Cơ thể của hắn ta cuối cùng đã ngã xuống.

Đầu gối bị chém vào một nửa chạm đất, dây chẳng bị cắt khiến lưng của hắn gập xuống một cách thảm khốc. Tay bị cắt nên không thể cản được đầu của hắn đâm thẳng xuống đất. Tư thế của hắn vừa hay giống với bộ dạng quỳ gối dập đầu xin tạ tội. Và rồi khi trán của hắn vẫn đang chạm đất thì một thứ kim loại lành lạnh được đặt lên cổ Phụng Bình. Trong chốc lát, toàn bộ cơ thể hắn co lại, chân khí không thể kiểm soát, tán phát dữ dội.

"A, không..."

Phụng Bình không lý nào lại không biết cảm giác đó là gì, hắn muốn hét lên nhưng.

Xoẹt!

Thanh kiếm đặt trên cổ hắn ta đã cắt mạnh không một chút do dự. Thứ kim loại sắc lạnh đã cắt đứt động mạnh chủ một cách gọn gàng.

Máu đỏ thẫm phun ra từ vết chém. Nhưng vì đã mất đi cánh tay nên hắn thậm chí không thể giữ lấy cổ hay chặn máu chảy ra.

Ròng ròng...

Máu của hắn chảy ngược xuống cổ, mùi máu tanh lan tỏa khắp miệng. Cơn đau khủng khiếp kéo đến khiến toàn thân hắn run rẩy.

Vậy nhưng Phụng Bình không thể làm được gì. Hắn chỉ có thể lắc lư trong nỗi đau khủng khiếp khi cơ bắp toàn thân đứt đoạn..

Nỗi đau chưa từng trải qua trong đời kéo Phụng Bình đến trước cửa địa ngục. Nhưng cái mạng sống dai dẳng của một cao thủ thậm chí không để cho hắn chết một cách dễ dàng.

'Thà... thà rằng cứ giết chết....

Chuyện này thực sự quá tàn nhẫn. Ngay cả lũ Tà Phái cũng chẳng giết người một cách thảm khốc như thế này. Vậy thì một tên Chính Phái không thể như thế này được.

Ngay lúc đó.

Một giọng nói lạnh lẽo vang lên cắm thẳng vào tai Phụng Bình khi hắn đang quằn quại cầu xin lòng từ bi.

“Hãy chết như loài sâu bọ đi”

Sự lạnh lùng của đệ tử Hoa Sơn như muốn đóng băng toàn bộ máu trên cơ thể hắn.

“Bởi vì rác rưởi thì phải có cái chết thật rác rưởi"

Quách Hoài bỏ mặc Phụng Bình trong cơn co giật, hắn giũ sạch máu dính trên thanh kiếm rồi lao thẳng về phía đối thủ tiếp theo.

Răng nanh của hắn lộ ra giữa đôi môi tỏa sáng như răng nanh của một con thú đói khát.

"Hic"

Khuôn mặt Lang Ma Sát Phủ (狼牙殺斧) Mã Lương (馬梁) méo mó một cách thảm khốc.

'Bọn khốn này rốt cuộc là cái quái gì vậy?'

Bọn chúng chỉ là mấy tên tiểu tử đầu chưa khô máu mà thôi. Cho dù bọn chúng có là đệ tử của Danh Môn đi chăng nữa cũng chẳng thể thắng được khái niệm thời gian.

Nếu xét đến độ tuổi thì bọn chúng không thể nào có thể trở thành đối thủ của hắn.

Vậy nhưng thực tế mà Mã Lương đang phải đối mặt đã phá vỡ thường thức thông thường của hắn.

Xoẹt!

Một thanh kiếm lao đến đâm vào vai hắn đồng thời xoáy sâu vào.

Mã Lương tuyệt vọng đè nén tiếng la hét phát ra từ cổ họng. Thực tế mà nói nỗi đau vì bị đâm vào vai chẳng là gì cả. Thứ mang đến nỗi đau thực sự cho hắn là thanh kiếm đó xoáy vào và xé nát tất cả cơ bắp của hắn ta.

Đó là cơn đau khủng khiếp đến mức trong giây lát khiến toàn bộ cơ thể hắn run rẩy.

“Tên khốn chó chết!"

Chiếc rìu của Mã Lương mang theo chân khí giáng mạnh xuống đầu của đệ tử Hoa Sơn. Đệ tử Hoa Sơn đối mặt với Mã Lương từ từ nâng thanh kiếm lên. Có vẻ như hắn đang muốn dùng kiếm diện kia để chặn chiếc rìu lại.

'Thật là ngu ngốc!'

Mã Lương cảm thấy phấn khích trong lòng.

Có vẻ như tên oắt con non nớt này đã nghĩ rằng chiếc rìu này là một chiếc rìu bình thường. Và có thể bị chặn lại bởi thanh kiếm mỏng manh kia.

Chiếc rìu của hắn ta là một binh khí có trọng lượng lên đến 50 kg. Ngay cả khi thanh kiếm kia là thần kiếm có tên tuổi trong thiên hạ đi chăng nữa thì nó cũng không thể nào cáng đáng được chiếc rìu này.

"Chết điiiiiiii!"

Chiếc rìu của Mã Lương chứa đựng tất cả nội lực của hắn với khí thế bùng nổ giáng xuống kiểm diện của đệ tử Hoa Sơn. Ý định của hắn chính là cắt đứt cơ thể của đệ tử Hoa Sơn kia.

Vậy nhưng ngay khoảnh khắc rìu kiếm chạm nhau, thanh kiếm nhẹ nhàng nghiêng lại theo đường chéo.

Mã Lương mở to hai mắt.

Chiếc rìu của hắn ta đang trượt dài trên bề mặt kiếm diện như một chiếc xe ngựa chạy trên một sườn dốc. Trong một thế giới chậm lại, hắn đã nhìn thấy một cách rõ ràng hình ảnh thanh kiếm mỏng manh và chiếc rìu của hắn chứ vậy trượt đi bất chấp ý định ban đầu.

Bịch.

Và rồi khi chiếc rìu va chạm với mũi kiếm, thanh kiếm đã khiến chiếc rìu của hắn hẳn ta văng đi một cách nhẹ nhàng tựa như việc thổi bay một tờ giấy mỏng.

Khoảnh khắc đó, Mã Lương đã nhìn thấy.

Mũi kiếm.

Mũi kiếm hướng về phía hắn ta ngày càng có kích thước lớn hơn.

'A, không được...

Mã Lương đã liều mạng vặn cổ, nhưng mũi kiếm đó vẫn lớn dần lên và khỏa lấp toàn bộ thế gian phía trước mắt.

"Không..."

Phập!

Thanh kiếm đã xuyên qua mắt của Mã Lương.

"Khọc..."

Mã Lương không ngừng co giật.

Rắcccc

Một âm thanh gì đó vang lên méo mó và đứt quãng. So với nỗi đau khi mắt bị xuyên thủng thì âm thanh vang lên trong cơ thể yên tĩnh lại càng đáng sợ hơn.

“Bạch Thương"

Ngay trước khi hắn muốn đặt nghi vấn về ý nghĩa của lời nói đó thì.

Yaaaaa!

Đầu của Mã Lương bị chém đứt văng lên không trung.

Khuôn mặt Mã Lương xoay vòng trong không trung vẫn còn nguyên vẹn nỗi sợ hãi và tuyệt vọng mà hắn cảm nhận được ngay trước khi chết.

Xoẹt!

Bạch Thương giũ thanh kiếm rồi nhìn vào thi thể của Mã Lương một cách lạnh lùng.

“Phải biết tên người đã giết mình trước khi chết chứ. Như vậy đã quá tốt đối với một tên rác rưởi như nhà ngươi rồi"

Đó là lời nói mà một kẻ đã chết không thể nghe được nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro