Chapter 881. Kẻ ngủ quên trên chiến thắng là kẻ đã chết. (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Áaaaa!”

Thanh kiếm xẻ vai rồi tạo ra một đường máu dài tại cạnh sườn. Những kẻ phản kháng lại theo phản xạ đang dùng chính cơ thể của bản thân để xác nhận việc nếu đối phó trực diện thì sẽ có kết cục như thế nào.

“Không, không được”

“Phải, phải bỏ chạy thôi”

Lũ Tà Phái như bọn chúng là những kẻ có tính cách tàn nhẫn nhưng không bao giờ ngu ngốc.

Nếu như bọn chúng là những kẻ không biết nắm bắt tình hình thì đã chẳng thể nổi danh trong một thời gian dài ở một Giang Nam hiểm ác như vậy. Ngay khi trực giác mách bảo rằng bản thân đang gặp bất lợi, trong đầu bọn chúng không có gì ngoài suy nghĩ phải bỏ trốn.

Nhưng biết bỏ trốn đi đâu đây?

Tứ phương đều là quân địch. Lấy ít bao vây nhiều là phương pháp mà một kẻ thông minh không bao giờ lựa chọn. Nhưng bây giờ những người này đang chứng minh cho bọn chúng thấy rằng số lượng không phải điều quan trọng. Mà thực lực mới là cốt lõi của vấn đề.

Aaaaaa!

Khuôn mặt lạnh lùng. Và so với khuôn mặt đó thì thanh kiếm của bọn họ còn lạnh hơn gấp vài phần. Thanh kiếm ấy cứ liên tục nhắm vào điểm yếu của bọn chúng không một chút do dự.

Hơi thở hổn hển, tim đập thình thịch.

Hình ảnh các kiếm tu tuyệt đỉnh trăm người như một cùng phô diễn một loại kiếm pháp, thậm chí là có chung nhịp thở khiến cho tất cả mọi người ở đây nhớ về lý do vì sao các danh môn đại phái lại là biểu tượng của nỗi sợ hãi.

Nếu cứ tiếp tục như thế này thì thứ chờ đợi bọn chúng chỉ có thể là sự diệt vong mà thôi. Tất nhiên kể từ sau lần đầu tiên đối đầu một cách quá khích, phần lớn những người khác đều bị chế ngự và đánh gục thay vì bị giết chết...

‘Chết tiệt, chuyện đó thì có gì khác đâu!’

Dù chỉ bị khống chế nhưng mấy tên Hoa Sơn này không lý nào sẽ thả bọn chúng đi một cách nhẹ nhàng. Rõ ràng bọn chúng sẽ bị phế võ công và giam giữ. Đối với những kẻ thuộc Tà Phái thì việc đó còn tệ hơn cả cái chết.

“Aaaaaaa!!!”

Một kẻ nào đó không thể chiến thắng được cảm giác áp lực đã cố gắng nhảy qua đầu các kiếm tu Hoa Sơn để chạy trốn. Nhưng trước khi hắn có thể bay mình lên thì một thanh kiếm bay đến và chém đứt lìa chân của hắn ta.

“Chết tiệt!”

Sự tuyệt vọng không thể che giấu trong đôi mắt lũ Tà Phái.

Thà rằng bọn họ cứ xông thẳng vào dồn ép thì lũ Tà Phái cũng không đến mức tuyệt vọng như thế này. Bởi vì nếu bọn họ làm như vậy thì chắc chắn kẽ hở sẽ xuất hiện. Nhưng lũ mang chủng này lạnh lùng và bình tĩnh đến mức không thể tin được bọn chúng lại nhỏ tuổi như vậy.

Từ đầu đến tận lúc này, tư thế vung kiếm của bọn chúng không hề lệch dù chỉ một thốn.

Quật ngã đối phương sau một vết chém ngang ngực, sau đó không thèm chớp mắt lấy một cái đâm vào cổ tay của đối phương đã ngã gục để vô hiệu hóa một cách hoàn hảo. Sau đó lại như chưa hề có chuyện gì xảy ra hướng đến đối thủ tiếp theo. Hình ảnh như thế này có cái gì đó khiến cho trái tim nhưng kẻ đứng quan sát không thể nào ngừng hoảng hốt.

“Đúng là không thể tin vào các tin đồn trên giang hồ”

Âm thanh rên rỉ của một người nào đó đã nói lên tâm trạng của tất cả những kẻ Tà Phái ở đây lúc này.

Thế gian này đã hoàn toàn hiểu sai về Hoa Sơn mất rồi.

Nếu như bọn chúng chỉ cần biết một chút thôi về những con người này thì bọn chúng đã chẳng dám đặt chân đến Thiểm Tây. Làm gì có tên điên nào lại tự đưa đầu của bản thân mình vào miệng hổ kia chứ?

Nhưng hối hận luôn là muộn màng.

Bọn chúng lúc này đã chẳng thể lựa chọn lại được nữa.

Một gã có khuôn mặt cứng đờ đảo mắt quan sát xung quanh.

‘Không ổn chút nào’

Tình hình đang ngày một xấu đi.

Đối thủ mạnh là vấn đề lớn. Nhưng vấn đề thực sự ở đây là những tên ngu si đần Tà Phái ở đây đang mất đi ý chí chiến đấu.

Tà Phái là những kẻ biết dùng khí thế để đè bẹp kẻ địch hơn bất kỳ ai. Nhưng một khi bản thân bọn chúng mất đi ý chí thì xem như xong đời.

Chuyện này là lẽ đương nhiên thôi. Bởi vì ngay từ đầu thì những kẻ như vậy thì mới trở thành Tà Phái.

Có lý do gì để những kẻ luôn coi trong tâm trạng, mạng sống và tài sản của bản thân hơn bất kỳ điều gì phải cược cả tính mạng để chiến đấu kia chứ?

Nhân sĩ Tà Phái là đám sinh vật mà khi tính mạng của bản thân gặp nguy hiểm thì dù bằng cách nào cũng phải cố gắng tìm con đường sống và mặc kệ tất cả những kẻ khác.

Và trong tình huống này chỉ có một cách duy nhất để có thể điều chỉnh lại hàng ngũ chiến đấu. Đó là sự tồn tại của một thủ lĩnh mạnh mẽ.

Vậy nhưng...ngay cả Các Thiên Lập lúc này cũng đang cứng đờ như một bức tượng đá.

‘Sai rồi’

Một tên ngớ ngẩn như vậy thì không đủ khả năng để giải quyết tình trạng lúc này.

Cũng phải thôi, nếu như tên khốn kia có cái thực lực đó thì hắn đâu chỉ là Giang Tây Thất Sát.

Có vẻ như hắn ta đã nghĩ rằng chỉ cần bản thân quyết tâm thì cũng có thể trở thành một người giống như Trường Nhất Tiếu. Nhưng hạng người như hắn ta thì việc thốt ra tên của hắn ra khỏi miệng còn là một nỗi xúc phạm đối với Trường Nhất Tiếu cũng không biết chừng. Ngay từ đầu bọn họ hoàn toàn khác nhau.

‘Tình hình ư?’

Đoạt Hồn Huyết Thủ đưa ánh mắt sắc bén đi một vòng nắm bắt tình hình.

‘Lũ bệnh hoạn’

Hồi Toàn Thương Qủy đang lùi lại phía sau khi đối mặt với kiếm tu Hoa Sơn.

Nếu so sánh với danh tiếng của hắn ta thì hành động đó thật thảm hại. Vậy nhưng trên thực tế thì không thể chửi bới Hồi Toàn Thương Qủy trong cái tình huống này được. Đầu tiên là cái lỗ trên vai kia đã khiến hắn không thể phát huy thực lực một cách trọn vẹn nữa rồi.

Và còn...

‘Không chỉ có hai người’

Nếu như chỉ nhìn bề ngoài thì Hồi Toàn Thương Qủy chỉ đánh với hai kiếm tu Hoa Sơn nhưng thực tế mà nói số lượng người mà hắn đang đối phó phải là ba mới đúng. Thậm chí còn có thể hơn. Bởi vì áp lực tạo ra từ những kẻ chỉ đứng yên quan sát phía sau là không hề nhỏ.

Một kiếm tu tóc xoăn. Có lẽ hắn chính là thủ phạm chính đã đục cái lỗ thông gió kia trên vai của Hồi Toàn Thương Qủy. Thậm chí ngay cả ở khoảng cách xa như thế này, khí thế mà hắn tỏa ra cũng thật đáng nể.

Huyết Đao Sát cũng đang ở trong tình trạng tương tự.

Hắn không thể chiếm được chút uy thế nào khi đứng trước ba kiếm tu Hoa Sơn.

Nếu như phía đối thủ mà kiên quyết xông vào thì có lẽ hắn đã thổ huyết và gục ngã rồi.

Nhưng có vẻ như bọn chúng nghĩ rằng không nhất thiết phải chấp nhận rủi ro đó, hoặc là cảm thấy phương án như thế này hiệu quả hơn mà không thể vội vàng, bọn chúng đang hành hạ Huyết Đao Sát một cách thư thả và cực kỳ thoải mái.

Và còn...

‘Nữa ư?’

Một kẻ đứng phía sau các đệ tử Hoa Sơn.

Một nữ kiếm tu với gương mặt vô cảm hoàn toàn không phù hợp với chiến trường. Ngay khoảnh khắc nhìn thấy dáng vẻ đó, cơ bắp toàn thân Đoạn Hồn Huyết Thủ căng cứng, mồ hôi ẩm ướt khắp lòng bàn tay.

“Hừm...cái tên đần độn Các Thiên Lập”

Không chỉ có hai người đó.

Chỉ cần lạnh lùng quan sát chiến trường này thì có thể nhận ra ngay. Hoa Sơn bây giờ còn chưa phô diễn một nửa sức mạnh thực tế của bọn họ.

Những kẻ có thể nói là hạch tâm của Hoa Sơn vẫn chưa ra trận.

Bọn chúng giống như những kẻ đã băng qua vô vàn các trận chiến tựa như một con hổ mẹ đang tập đi săn cho đàn hổ con bằng cách ném cho bọn chúng những con mồi thích hợp và chỉ đứng từ phía sau quan sát. Đồng thời có thể đứng ra bất cứ khi nào nếu như ai đó gặp nguy hiểm.

Điều đó có nghĩa là....nếu như lũ người kia mà ra mặt ngay từ đầu thì cuộc chiến này đã kết thúc từ lâu rồi.

‘Làm sao mà so sánh với Cửu Phái Nhất Bang ư?’

Thật là nực cười.

Cửu Phái Nhất Bang cho dù có tài giỏi đến đâu thì cũng chẳng có thể có hàng trăm kiếm tu như thế này được. Bất kỳ môn phái nào trên thiên hạ này có ở đây cũng chẳng thể nào thắng được Hoa Sơn mà không có bất cứ thương vong nào.

Không biết số lượng của bọn họ có giới hạn hay không nhưng với cái thực lực này thì bọn họ đã vượt qua tiêu chuẩn về một trung tiểu môn phái rồi. Có mấy môn phái nằm trong Cửu Phái Nhất Bang có thể đảm bảo rằng bọn họ chắc chắn thắng được lũ người này chứ?

Hai mắt Đoạt Hồn Huyết Thủ toả ra lục quang đáng sợ.

Nếu như bây giờ hắn trực tiếp ra trận thì sao?

Lực bất tòng tâm.

Sẽ có một kẻ nào đó tin rằng có thể đảo ngược được tình thế này chỉ bằng sự tồn tại của bản thân. Vậy nhưng chiến trường giống như dòng nước xoáy cuồn cuộn, nếu như tin vào thực lực vụng về của bản thân mà nhảy vào thì rất dễ phải hét lên và bị cuốn trôi một đi không trở lại.

Lật ngược tình thế này chỉ bằng thực lực của bản thân hắn ư?

Chuyện đó là không thể.

Đoạt Hồn Huyết Thủ sắp xếp suy nghĩ rồi lén lút đưa chân ra sau.

Hắn đã chỉ trích tính cách của đám Tà Phái nhưng dù sao thì bản thân hắn cũng là một nhân sĩ Tà Phái. Vì vậy mà tính cách của hắn cũng chẳng khác là bao. Đặc biệt là khuynh hướng của những kẻ bị Tứ Bá Liên đẩy đến Giang Bắc thì càng giống nhau hơn.

Điều cần thiết với hắn lúc này chính là sinh lộ (生路) có thể giúp hắn thoát khỏi nơi này bằng mọi cách. Thật may thay là lũ người này vẫn chưa chú ý đến hắn ta. Nếu như hắn cứ lẳng lặng lợi dụng việc chưa bị chú ý, lén lút đánh ngã một hai tên rồi thoát thân thì có lẽ cũng không đến mức khó khăn.

Sẽ có những kẻ bám theo, nhưng hắn vẫn luôn sống sót trong vô số những lần bị truy đuổi. Chỉ cần có thể thoát được vòng vây này, hắn tự tin rằng bản thân có thể bình an vô sự.

Vì vậy mà...

‘Đằng kia!’

Đó là khoảnh khắc mà Đoạt Hồn Huyết Thủ tìm ra được kẽ hở mỏng manh như sợi chỉ, hắn cố gắng đạp chân xuống đất và bay người lên không.

“Đi đâu mà vội vàng thế?”

Đột nhiên chân hắn mất hết sức lực, đầu gối bị gập mạnh xuống đất.

Đoạt Hồn Huyết Thủ cắn chặt môi cố gắng chầm chầm dựng cơ thể đang bị gập lại lên. Và rồi hắn quay lại nhìn kẻ đã đến phía sau lưng từ khi nào.

“Ngươi biết trước rồi ư?”

“Ngươi cứ liên tục liếc chỗ này chỗ kia, không biết chẳng phải có hơi kỳ lạ hay sao?”

Đoạt Hồn Huyết Thủ thở dài.

‘Chết tiệt, tất nhiên là như vậy rồi’

Mọi chuyện lý nào lại có thể tháo gỡ dễ dàng như vậy được.

Rắcccccc

Hắn nắm chặt nắm đấm trong tay nhìn kẻ trước mặt rồi mở miệng.

“Nhà ngươi thật nhanh mắt”

“Haha. Sống đủ lâu rồi thì chuyện đó có gì ghê gớm? Lũ trẻ đang vui đùa, ta chỉ đứng phía sau quan sát thôi. Đâu nhất thiết phải đứng ra cùng chơi đâu đúng không nào? Bọn trẻ đang đánh nhau chăm chỉ như vậy kia mà, phải đứng sau hậu thuẫn chứ? Không biết nơi khác thế nào nhưng ở Hoa Sơn thì không tồn tại việc ngắm cảnh đâu”

Sắc mặt Đoạt Hồn Huyết Thủ tối dần lại.

Chỉ cần nhìn bằng một mắt thôi cũng đủ thấy người này không hề tầm thường. Và dù thế nào thì cảm giác cũng rất khác biệt. Người đang đứng trước mặt hắn lúc này khác hoàn toàn so với những kiếm tu Hoa Sơn đang chiến đấu đằng kia.

“Nhà ngươi là ai?”

Khi được hỏi, kẻ đứng trước mặt hắn đã mỉm cười rồi trả lời.

“Ta là trưởng lão Hoa Sơn - Huyền Thương”

“Trưởng lão ư?”

Thật là bất công.

Những người khác chỉ phải đối phó với đệ tử đời hai và đời ba còn hắn phải đối phó với trưởng lão ư?

Nhưng nói cách khác thì...

Đoạt Hồn Huyết Thủ liếc mắt nhìn về phía sau Huyền Thương. Phía sau đó không có một đệ tử nào cả.

“Nếu ta giết được lão già nhà ngươi thì có thể đi đúng chứ?”

“Đúng rồi. Nếu giết được ta thì ngươi có thể thoát khỏi đây”

Rắcccccccc

Tiếng xương kêu răng rắc từ nắm đấm của Đoạt Hồn Huyết Thủ. Đồng thời hai bàn tay của hắn cũng chuyển sang màu máu đỏ rực.

“Lão già, nhà ngươi chọn nhầm đối thủ rồi. Ta khác với lũ đần độn kia”

“Thì ra ngươi cũng biết”

Huyền Thương yên lặng mỉm cười gật đầu. Cùng lúc đó, ông ta chầm chậm rút thanh kiếm đang đeo bên hông ra.

“Vì vậy mà ngươi phải đối mặt với ta. Dĩ nhiên ở đây có rất nhiều kẻ mạnh hơn ta, vì vậy mà đối phó với một con cá bé như ngươi sẽ không khiến trưởng lão như ta bị mất mặt”

“Cái thể diện đó...”

Đoạn Hồn Huyết Thủ đang định châm chọc mỉa mai thì ngay lập tức cắn chặt môi.

Chính xác là hắn đã ngậm chặt miệng lại. Bởi khí tức  toả ra từ Huyền Thương khiến hắn không thể nào thở được. Trước khi rút kiếm ra, trông ông ta chỉ đơn giản là một lão nhân tốt bụng, vậy mà khi cầm kiếm lên ngay cả khí chất cũng đã thay đổi một cách bất ngờ.

Khí tức của một lão kiếm tu già đã băng qua sóng gió của thời gian trở thành uy áp nặng nề đè ép lên hắn ta. Khác với những đệ tử nhỏ tuổi sắc bén kia, khí tức của ông ta nặng nề, trang trọng và cả hùng hồn.

Đó là khí tức mà thiên hạ này thường nhắc đến về Chính Đạo (正道)

“Đây là kiếm pháp của Hoa Sơn thật sao...?

“Tất cả đều là kiếm pháp Hoa Sơn”

“...”

“Chỉ là xưa cũ hơn một chút, nặng nề hơn một chút mà thôi. Nhưng mà...sẽ không làm ngươi thất vọng đâu”

Đoạn Hồn Huyết Thủ cắn chặt môi.

‘Chết tiết, lẽ ra ta không nên đến nơi này mới phải’

Đoạt Hồn Huyết Thủ vận tất cả nội công trong cơ thể như thể đây là cơ hội cuối cùng của bản thân.

“Lão già, ta sẽ kết thúc cuộc sống dai dẳng đó của nhà ngươi ngay tại đây”

Hắn dồn toàn bộ cang khí huyết sắc vào hai tay ngay lập tức giáng về phía Huyền Thương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro