Chapter 897. Cứ tưởng ngươi sẽ trở thành một con rồng và quay trở lại. (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rầm!

"U aaaaa! Đến nơi rồi!"

"Về Hoa Sơn rồi!"

“Trời ạ, Thiên Tôn ơi!"

Các đệ tử Hoa Sơn vừa đá đại môn liền ào vào trong, họ nhìn điện các với đôi mắt tràn đầy cảm xúc.

Họ một mạch leo lên đỉnh Hoa Sơn hiểm trở và gập ghềnh này, thế nhưng trông mặt lại hiện rõ niềm vui sướng hơn là mệt mỏi.

"A a."

"Hoa Sơn..."

Lập tức trong lòng họ cảm xúc dâng trào không thôi, tựa hồ có thể rơi nước mắt ngay tại đây.

Huyền Tông mỉm cười rạng rỡ.

'Như vậy thật tốt nhỉ?'

Thử nghĩ lại, chuyện này cũng không có gì la.

Đa số các đệ tử Hoa Sơn là những người chưa từng rời Hoa Sơn quá lâu. Vậy mà họ đã rời nơi này hơn hai năm rồi, nên khi quay về đây họ thấy xúc động cũng là lẽ thường tình thôi.

Huyền Tông trong lòng cảm thấy hết sức ấm áp.

Điều này chẳng phải đã nói tất cả các đệ tử Hoa Sơn đều xem nơi này chính là nhà của mình sao? Là Chưởng Môn Nhân, ông ta không khỏi vui mừng...

“Hức! Là mái nhà! Là mái nhà kìa!"

“Ta muốn rơi nước mắt quá."

"Bây giờ ta có thể ngủ ngon giấc mà không phải bị đám côn trùng chết tiệt kia đốt nữa."

“Giờ đã đến lúc nói lời tạm biệt với những tháng ngày ăn dầm nằm dề trên cỏ, ối trời, mỗi lần ngủ dậy lưng ta đều ướt sũng cả!"

"Cơm! Chúng ta có thể ăn cơm như con người rồi! Cơm, cơm!"

"....."

Huyền Tông siết tay thành nắm đấm rồi đưa lên miệng ho khan vài tiếng.

'Xấu hổ quá đi mất.

Hoa Sơn bây giờ có thể coi là một nơi giàu có bậc nhất, vậy mà lại để các đệ tử nhìn thấy trần nhà trong điện các liền xúc động đến phát khóc.

Cả ăn mày Cái Bang còn không như thế...

Đương nhiên nếu biết sự tình phía sau thì không ai dám nói gì cả.

Để tránh ánh mắt của ngoại nhân, họ đã đi sâu vào trong núi để tu luyện. Nếu nói cho hoa mỹ thì giống như tiên nhân tu luyện trong thâm sơn cùng cốc, còn nói khó nghe một chút chính là giống một đám dã nhân sống trong hang núi.

Từ sáng đến tối họ đều điên cuồng tu luyện, sau đó ăn bất cứ thứ gì có thể ăn được, lúc ngủ thì lấy cỏ làm thảm mà ngã lưng. Vậy nên khi nhìn thấy một nơi họ có thể sống như một con người, họ có xúc động mãnh liệt cũng không có gì lạ.

Mặc dù họ đã lưu lại không lâu ở Ân Hạ Thương Đoàn, nhưng nơi đó thật ra cũng không thoải mái đối với các đệ tử Hoa Sơn là mấy.

“Giường! Ta phải nằm lên giường một chút mới được!"

"Tránh ra! Ta nằm trước!"

"Trong nhà bếp có gì ăn không?"

"Làm gì có gì chứ. Đã bỏ trống mấy năm rồi mà."

“Ôi trời ơi...”

Khi các đệ tử sắp như kẻ điên mất trí, quân khí ban trưởng của Hoa Sơn dậm mạnh chân xuống đất.

Rầm!

Các đệ tử nhất loạt quay đầu về một hướng.

“Chậc chậc chậc."

Huyền Linh tặc lưỡi nhìn các đệ tử một lượt.

"Dù cho các con có gấp thế nào cũng nên làm việc cần làm trước chứ.”

Sau đó ông ta hất cằm về phía các tòa điện các.

“Có nhìn thấy không?"

"Vâng?"

Thấy các đệ tử còn mông lung không hiểu, Huyền Linh liền từ tốn giải thích thêm.

"Các con có thấy lớp bụi trắng tích tụ ở đó không?"

"..."

"Ta rất mong các con sẽ dọn dẹp sạch sẽ không còn lưu lại hạt bụi nào, hay tu sửa mọi thứ xong xuôi trong hôm nay, nhưng ta cũng là con người nên biết không thể làm đến mức đó. Thế nhưng!"

Huyền Linh cười rạng rỡ nhìn gương mặt trắng bệch của các đệ tử.

“Trước tiên cũng phải quét tước dọn dẹp sơ qua đã, đúng không?"

'Ác ma!'

'Khó thở quá đi mất!''

'Chết mất thôi!'

Không biết Huyền Linh có nghe thấy tiếng ai oán trong lòng đệ tử không, ông ta chỉ nhún vai một cái.

"Các con có bất mãn gì không?"

“Kh, không ạ!”

“Đương nhiên là không ạ!”

“Con tán thành ạ!”

Cho dù võ công có cao thâm đến mấy thì vẫn không một ai dám to gan lớn mật mà bật lại lời Huyền Linh.

Huyền Linh cười mãn nguyện, ông ta gật đầu rồi hét lên.

“Được. Mau vào việc đi! Nhanh chóng hoàn thành cho xong nào!"

"Vâng!"

Các đệ tử Hoa Sơn liền phi như tên bắn bắt đầu làm việc.

"Chà..."

Hồng Đại Quang bước vào hơi muộn một chút, nhìn những thứ đang diễn ra bên trong Hoa Sơn, vẻ mặt ông ta không khỏi ngơ ngác.

“Vận chuyển nhanh lên nào!”

"Ta đến đây! Tránh ra!"

"Chỗ đó! Đã nói là để chỗ đó rồi!"

Các đệ tử đang dùng tốc độ kinh người dọn dẹp Hoa Sơn. Đây không nói là lau dọn bình thường được. Họ vác trên vai một cái chum to bằng cả một người chạy đến dòng suối phía dưới rồi tức tốc mang nước về.

Cảnh tượng trước mắt quả thật đúng với cụm 'gột rửa sạch sẽ toàn bộ.

Hàng chục cái chum liên tục nối đuôi nhau phun nước từ trên xuống như thể trời đang đổ trận mưa to.

".... Hoành tráng quá."

Hồng Đại Quang đã từng cảm thán thế này khi nhìn thấy Đường Môn làm việc trước đây, và hiện tại nhìn đám đệ tử kia dọn dẹp, ông ta liền nghĩ có phải quá lãng phí nhân lực rồi không? Nếu cho họ vào làm công trình thổ mộc quốc gia, có khi phần việc của mười thợ lành nghề chỉ cần một người cũng dễ dàng làm xong...

Những điện các bị phủ lớp bụi trắng xóa nhanh chóng lấy lại màu sắc vốn có.

'Vậy còn Hoa Sơn Kiếm Hiệp?'

Cứ cho là những người khác bị ép phải làm việc này, nhưng có vẻ kẻ kia không phải kiểu người sẽ chăm chỉ dọn dẹp...

"Chỗ đó vẫn còn bụi kia kìa!"

"Oái!"

Vừa đúng lúc đó, ông ta nhìn thấy cảnh tượng Thanh Minh đang thẳng chân đá vào mông sư huynh của mình.

"Bài vị! Bài vị của tổ tiên tích đầy bụi rồi kìa! Sư huynh chỉ lau đại khái rồi thôi à?"

"A, có đâu, ta lau sạch rồi mà..."

"Chỗ này! Chỗ này vẫn còn bụi đây này! Chỗ này này!"

“... Thanh Minh à. Chút xíu vậy ta không thấy được."

"Hôm nay nếu còn một hạt bụi nào ở đây, thì các sư huynh nhanh chóng dọn hành lý xuống gặp Diêm Vương luôn đi! Mau lau nhanh lên!"

"Ta, ta biết rồi."

Thanh Minh ở trong Ngọc Tuyền Nguyên đảo mắt xung quanh sau đó rống lên như sư tử gầm.

Và rồi chính hắn cũng cầm một miếng vải bông lên nhiệt tình lau độc nhất một tấm bài vị.

"Hô ô. Hô!”

Cộc. Cộc.

"Phù! Phù!"

Cộc! Cộc!

Bạch Thiên lắc đầu nhìn bộ dạng Thanh Minh lau tấm bài vị được khắc tên 'Đệ Thập Tam Chưởng Môn Đại Hoa Sơn Phái - Thanh Vấn'.

Ngay cả động tác lau bài vị của hắn cũng thật điên cuồng quá đi.

'Tên tiểu tử đó sao thô lỗ vậy chứ? Nó lại phát điên lên rồi à?'

Tên chó điên đó dám đá mông các sư huynh cũng thôi đi, đến cả những tổ tiên khuất mặt hắn cũng đối xử thô lỗ như vậy. Rốt cuộc con người khủng khiếp như hắn chui ở đâu ra vậy chứ?

Rắc!

"Áaaa! Vết, vết nứt trên bài vị! Trời ạ! Chưởng Môn Sư Huynhhhh! Trời, trời ạ! Ối trời ơiiii!!!"

“... Đúng là tên điên.”

Bạch Thiên không muốn nghĩ nữa liền lắc đầu. Đương nhiên cả Hồng Đại Quang cũng vậy.

Lấp lánh. Lấp lánh.

Chỉ trong nháy mắt, Hoa Sơn đã khôi phục lại dáng vẻ ban đầu. Những viên gạch ố vàng bám đầy bụi bẩn giờ đã bóng loáng trở lại, những cây cột và bức tường đã lấy lại màu sắc sáng sủa như xưa.

Những tấm trải giường được mắc trên dây phơi nhẹ đung đưa trong gió.

Cảnh tượng này thật bình yên biết bao.

“Nào, bây giờ thì..."

Huyền Linh liếc nhìn khắp nơi bằng ánh mắt sắc bén.

Các đệ tử không rời mắt khỏi Huyền Linh, vẻ mặt họ tràn đầy căng thẳng. Số phận họ rồi sẽ được quyết định bằng câu nói phát ra từ miệng ông ta.

"Mà, cỡ này cũng được..."

Mặc dù vẫn chưa hài lòng lắm nhưng Huyền Linh cũng gật đầu như thể công nhận sự cố gắng của họ. Tất cả đều reo hò ầm ĩ.

“Chưởng Môn Nhân."

"Ừm.”

“Bọn trẻ đã vất vả trong suốt thời gian qua, hôm nay hãy cho chúng ăn uống no nê và nghỉ ngơi thoải mái nhé.”

“Ý kiến rất hay, thế nhưng Hoa Sơn bây giờ có gì để ăn đâu chứ? Trong bếp chắc không còn món gì con người ăn được nữa rồi."

“Trên đường quay về, đệ đã ghé qua một tửu lâu ở Hoa Âm gọi thức ăn rồi. Chỉ cần xuống đó mang về là được."

“Thì ra đệ đã sắp xếp cả. Haha."

Huyền Tông vừa định vui vẻ gật đầu, thì Thanh Minh ở đâu phía sau lén thì thầm vào tai Huyền Linh.

“Trưởng lão. Rượu, rượu...”

"Con...! Này, tiểu tử thối! Lần trước nốc rượu đến nông nỗi đó con còn chưa rút ra được bài học hay sao mà còn dám nhắc đến rượu nữa hả?"

Huyền Tông hét lên, Huyền Linh khẽ cau mày.

“Sư huynh bớt giận đi nào! Có thể thằng bé khát rượu quá thôi mà!”

"Khưmmm."

Huyền Tông muốn hét to hơn thì...

“Có rượu ở đây này."

Nghe thấy giọng nói ai đó sau lưng. Tất cả mọi người đều quay đầu lại nhìn.

Sơn môn đang đóng từ từ mở ra, một người bước vào. Trên tay ông ta cầm một bình rượu trắng được bọc bằng lục y (綠衣).

"Ô!"

Ánh mắt Huyền Tông đầy vẻ vui mừng.

"Môn Chủ!"

“Phụ thân!"

Những người nhận ra Đường Quân Nhạc đang bước vào đều không kìm được mà vui mừng reo lên. Đường Quân Nhạc cười rạng rỡ trước sự chào đón nồng nhiệt kia.

Ông ta sải bước vào trong sơn môn, sau đó hướng về phía Huyền Tông cúi đầu.

“Bái kiến Minh Chủ.”

“Đừng vậy mà, Môn Chủ!"

Huyền Tông nhanh chóng đỡ lấy hai tay Đường Quân Nhạc.

“Ta thật có lỗi khi không thể làm tròn vai trò Minh Chủ mà phải để Môn Chủ đây chịu thiệt thay. Lễ tiết như vậy ta thật không dám nhận.”

Đường Quân Nhạc nở nụ cười tươi rói.

“Minh Chủ xin đừng nói mấy lời đó.”

“Nhưng mà... sao ngài đến đây nhanh vậy?"

Huyền Tông ngạc nhiên hỏi. Đường Quân Nhạc trả lời với vẻ mặt bối rối.

“Ta nhận được thư liền tức tốc chạy đến đây ngay. Ta nghe Hoa Sơn đã kết thúc phong bế sơn môn nên không thể nhẫn nhịn thêm nữa."

“Thật sự rất cảm tạ ngài, Môn Chủ.”

Sự vui mừng pha lẫn áy náy đọng lại trong mắt Huyền Tông.

Ông ta đã nghe được nỗi vất vả mà Đường Quân Nhạc phải chịu trong suốt thời gian Hoa Sơn phong bế sơn môn. Lúc này, Đường Quân Nhạc lại từ Trường Giang xa xôi một mạch chạy đến đây, hỏi làm sao ông ta không cảm kích cho được chứ?

“Hưm. Người thì được chào đón, còn người thì đang phải vất vả vác hành lý đây này.”

Lúc đó, Lâm Tố Bính đi vào, cả người hắn run lên.

"Lục Lâm Vương?"

"Các hạ tới rồi?"

Huyền Linh mỉm cười nhìn Lâm Tố Bính.

“Đã lâu không gặp, Trưởng lão."

“Thời gian qua có xảy ra chuyện gì không?"

“Cũng không có gì đặc biệt... Mà chuyện đó chắc phải để trưởng lão đây kiểm tra số sách sẽ rõ hơn. Phải thông qua đó thì mới biết có gì đặc biệt hay không chứ.”

"Hahaha. Vậy chắc không tầm thường rồi.”

Huyền Linh nắm chặt tay Lâm Tố Bính đang không ngừng run rẩy.

"Cái đó."

Lúc đó, Thanh Minh đã âm thầm đến bên cạnh Đường Quân Nhạc. Ánh mắt hắn hướng vào bình rượu trên tay Đường Quân Nhạc.

“Trông có vẻ là rượu ngon..."

Màu sắc cũng như bức tranh sơn thủy được vẽ trên bình quả không hề tầm thường. Thế nên rượu trong bình rượu đó cũng không thể là hạng tầm thường được.

“Đương nhiên là rượu ngon rồi.”

Đường Quân Nhạc mỉm cười gật đầu.

“Đây là rượu ta đặc biệt chọn để mang đến thưởng thức cùng bằng hữu lâu ngày không gặp mà."

"Khư. Ta rất vui khi nghe câu đó đấy."

Vừa lúc Thanh Minh định tán dóc, ánh mắt Đường Quân Nhạc chợt tối đi.

“Thế nhưng..."

"Hả?"

“Trước đó ta phải xác nhận một thứ.”

Đường Quân Nhạc lùi lại một chút rồi nhìn thẳng vào Thanh Minh. Trên người ông ta tỏa ra khí chất hết sức điềm tĩnh.

"Hưm."

"..."

Gương mặt đệ tử Hoa Sơn thoáng chốc căng thẳng.

Quả rất đúng với vị trí Môn Chủ Tứ Xuyên Đường Môn, khí thế mà ông ta tỏa ra quả thật bức người.

“Vị bằng hữu đã ở ẩn nhiều năm không liên lạc này..."

"..."

“Ta phải xác nhận xem ngươi đã thu được những gì trong khoảng thời gian đó, có vậy mà ta mới an tâm thưởng rượu ngon chứ. Ngươi thấy có phải không?"

Ánh mắt sắc bén của Đường Quân Nhạc đổ dồn về phía Thanh Minh. Khí thế của Đường Quân Nhạc quả khiến người khác không rét mà run.

Thế nhưng Thanh Minh chạm phải ánh mắt đó, chỉ cười rồi thản nhiên đón nhận.

“Việc xác nhận kia..."

Thanh Minh nhếch khóe miệng lên nhìn thẳng vào vị hảo bằng hữu lâu năm.

“Một bình rượu sao mà đủ chứ?"

Nghe câu nói đó, trên môi Đường Quân Nhạc liền nở một nụ cười giống hệt Thanh Minh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro