Chapter 907. Có giỏi thì giỡn mặt ta thêm một lần nữa đi. (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhận thức là một thứ rất kỳ lạ.

Con người ta không thể cảm nhận được sự yên bình trong thời bình, cũng chẳng thể cảm nhận được sự hỗn loạn trong tình cảnh loạn lạc.

Điều này có nghĩa là mặc dù sống trong hòa bình nhưng con người lại không thể cảm thấy thanh thản. Còn trong tình cảnh loạn lạc kéo dài, họ cũng không cảm nhận được sự gấp rút hay vội vã như thể sắp có việc lớn gì xảy ra.

Thảm họa Trường Giang đã xảy ra được 3 năm rồi.

Những ai ban đầu từng rên rỉ bởi sự hỗn loạn bắt nguồn từ Trường Giang nay cũng bắt đầu chấp nhận tình trạng đó diễn ra như một lẽ thường tình.

Và vẫn luôn tồn tại sự bình yên bên trong sự hỗn loạn.

Bất chấp sự lộn xộn gây ra bởi cuộc đối đầu giữa Tứ Bá Liên và Cửu Phái Nhất Bang, thế nhân bằng cách nào đó vẫn đang cố gắng thiết lập sự ổn định trong cuộc sống của họ.

Nhưng đó là cho đến khi những lời đồn đại được lan ra khắp các lưu vực Trường Giang như những con ngựa không cương.

"Nghe nói Đường Môn sẽ rút khỏi Hồ Bắc"

Nghe đến đây, một người nam nhân mở to mắt rồi bật dậy.

“Nhà ngươi đang nói nhảm cái gì vậy? Đường Môn sẽ rút khỏi đây ư?”

"Theo như lời đồn thì bọn họ sẽ quay trở về Tứ Xuyên”

"Vậy thì chúng ta phải làm sao đây?”

Khuôn mặt của những người đang tụm ba tụm năm ngay lập tức trở nên xanh xao.

Những người đào đất ở phía bắc sông Trường Giang là những người biết rõ nhất những năm gần đây Đường Môn đã làm cho bọn họ nhiều việc như thế nào. Nếu Đường Môn không giữ gìn nơi này, có lẽ một vài người trong số họ đã rời khỏi thế gian này từ lâu rồi.

Vì vậy mà bọn họ không thể không sửng sốt khi nghe tin Đường Môn rút khỏi Trường Giang.

“Sao, sao tự nhiên lại như vậy?”

"Có vẻ như lũ Tà Phái đang lảng vảng ở Tứ Xuyên."

“Cái gì? Ở Tứ Xuyên á?”

“Thì ra là vậy. Chẳng phải trước đây bọn Tà Phái cũng từng tràn lan ở Tứ Xuyên rồi đốt nhà và cướp bóc tài sản của người dân đó sao?” 

"Bây giờ đến cả Tứ Xuyên cũng...”

"Hơn nữa cách đây không lâu, lũ Tà Phái cũng đã xuất hiện tại Thiểm Tây. Bây giờ Thiểm Tây và Tứ Xuyên không còn là nơi an toàn nữa.”

"À……".

Trên khuôn mặt của những người đang nói chuyện hiện lên một nỗi buồn, một sự tiếc nuối không nói thành lời.

Tứ Xuyên Đường Môn, đúng như tên gọi, bọn họ là Bá Vương của Tứ Xuyên. Nếu lũ Tà Phái đến Tứ Xuyên thì đương nhiên Đường Môn phải quay về bảo vệ nơi này.

"Thật đáng lo lắng. Nếu như Đường Môn rời đi, không biết mọi chuyện sẽ thành ra như thế nào đây...”

"Thì thế mới đáng nói đấy."

"Đường Môn thật sự không đủ khả năng sao? Cho dù vấn đề nằm ở Tứ Xuyên thì cũng đâu đến mức độ bọn họ phải rút khỏi đây hoàn toàn chứ?”

"Nhà ngươi đang nói cái gì vậy?”

Một trong những người đang nghe đã nổi giận với khuôn mặt nóng bừng.

"Tứ Xuyên Đường Môn Nhất Thế! Là Tứ Xuyên Đường Môn đấy! Họ là những người không có một mối quan hệ nào với Hồ Bắc này nhưng vẫn bảo vệ chúng ta trong suốt mấy năm qua mà không đòi hỏi bất kỳ sự đền đáp nào!!”

"Đúng, đúng là vậy nhưng mà…….”

"Vậy mà khi họ rời đi nhà ngươi lại chẳng thể rơi một giọt nước mắt cảm ơn nào sao? Cái gì? Kêu bọn họ mặc kệ nhà của bản thân đang cháy để bảo vệ nhà cho chúng ta ư? Đó là thú đội lốt người chứ người kiểu gì lại thế?”

"Chỉ là ta thấy thật đáng tiếc nên mới nói vậy thôi. Sao ngươi lại phải nổi nóng như vậy...….”

Kẻ nói ra những lời đó ngay lập tức trở nên nhụt chí và mất hết tinh thần.

"Nhưng mà chẳng phải vẫn còn một nơi phải chịu trách nhiệm xử lý những tên Tà Phái chết tiệt đó hay sao?".

Tên của một môn phái ngay lập tức hiện lên trong đầu tất cả mọi người. Cho đến trước khi xảy ra thảm họa Trường Giang, môn phái đó đã từng là niềm tự hào của họ.

"Đường Môn phải rời đi để giải quyết vấn đề xảy ra trong địa bàn của họ. Vì vậy họ không thể đi ngàn dặm xa xôi rồi quay trở lại đây được. Nhưng những tên Võ Đang chết tiệt đó đang làm gì trong khi người dân ở Hồ Bắc đang khốn khổ như thế này chứ?"

"Chẳng phải bọn họ đang phong bế sơn môn nên mới không thấy mặt mũi đâu hay sao?”

"Vậy thì phải đến Võ Đang để phản ánh thôi! Thành thật mà nói, Võ Đang đã làm tốt cái gì mà lại ngồi im một chỗ phong bế sơn môn? Hơn nữa, ta nghe nói Hoa Sơn cũng phong bế sơn môn nhưng khi nghe tin bọn Tà Phái đến Thiểm Tây thì họ đã ngay lập tức khai mở sơn môn đấy!"

"Hoa Sơn ấy hả?”

“Ta đã nói rồi mà”

Khuôn mặt của những người nghe thấy cái tên Hoa Sơn ngay lập tức trở nên kỳ lạ.

Trên thực tế, Hoa Sơn là cái tên khiến người dân Hồ Bắc có những suy nghĩ vô cùng phức tạp.

Dẫu đã từng là một đạo môn bị lãng quên và không thể so sánh được với Võ Đang - một môn phái đại diện cho Hồ Bắc. Vậy nhưng, sau thảm họa Trường Giang, đây là môn phái duy nhất chiến đấu chống lại Tứ Bá Liên.

Và ba năm sau, Hoa Sơn bây giờ cũng đã có vị trí nhất định trong thiên hạ này.

"Hoa Sơn đã khai mở sơn môn và xuất hiện ư…….”

"Ta đã nói rồi mà. Thành thật mà nói, việc Hoa Sơn phong bế sơn môn cũng giống Võ Đang phong bế sơn môn thôi mà?"

"Khác chứ. Tất nhiên là khác rồi."

Hoa Sơn phong bế sơn môn để trang bị sức mạnh cho bản thân. Còn Võ Đang không thể chịu đựng được những lời chỉ trích như mưa trút xuống nên mới phong bế sơn môn như thể chạy trốn.

"Nếu Hoa Sơn hoạt động trên giang hồ trong ba năm qua, họ sẽ nhận được vô số những lời khen ngợi. Chẳng phải Hoa Sơn là môn phái duy nhất đã bảo vệ lòng tự tôn của Chính Phái trong thảm họa Trường Giang đó sao? Dẫu vậy, chính Hoa Sơn đã nói rằng sức mạnh của họ vẫn còn thiếu sót và họ phải phong bế sơn môn! Chính Hoa Sơn đã nói thế đấy!"

"Quả là một môn phái tuyệt vời.”

"Khi có vấn đề xảy ra ở Thiểm Tây, Hoa Sơn đã khai mở sơn môn để bảo vệ mọi người, nhưng những tên Võ Đang chết tiệt kia lại không hề quan tâm người dân Hồ Bắc sống chết thế nào. Haizz, chết tiệt!"

Mọi người sợ hãi về việc Đường Môn sẽ ra đi và bắt đầu đổ dồn về sự tức giận về phía Võ Đang.

Thực ra, nếu là người có suy nghĩ thì dĩ nhiên họ sẽ nói những lời như thế.

"Võ Đang là môn phái duy nhất sao? Rốt cuộc thì các trung tiểu môn phái ở Hồ Bắc đang làm cái gì vậy? Bình thường bọn họ hay tự cao tự đại gọi mình là tục gia của Võ Đang kia mà?! Không có Võ Đang thì tục gia ngồi yên ngậm tay ngày qua ngày thế thôi ư? Nghe nói tục gia của Thiểm Tây đã chiến đấu chống lại kẻ ác ngay cả trước khi Hoa Sơn đến!

"Thậm chí cả những tục gia của Tông Nam đang phong bế sơn môn cũng đã chiến đấu bằng cả mạng sống của mình.”

"Rốt cuộc thì Võ Đang…….”

Vốn dĩ điều lớn nhất có thể kích thích con người chính là sự lo lắng.

Sự bất an về sự vắng mặt của Đường Môn có thể làm gia tăng sự hỗn loạn đang khiến những người Hồ Bắc trở nên bối rối hơn bao giờ hết.

"Nghe nói rất nhiều người đã tìm đến Võ Đang, chúng ta hãy đợi thêm một chút nữa. Nếu họ có liêm sỉ thì họ sẽ sớm phải gỡ bỏ phong bế thôi”

"……Nếu họ có liêm sỉ thì đã không phong bế sơn môn rồi”

"Haizz, chết tiệt! Bực bội quá đi!”

Tin tức về sự rút lui của Tứ Xuyên Đường Môn đủ khiến Trường Giang bị đảo lộn. Nhưng còn có một nơi khác đang trên đà nguy cấp hơn nhiều.

* * *

“Hả? Ngươi vừa nói gì vậy?”

"Bọn họ sẽ rút lui khỏi Mai Hoa Đảo ạ".

Khuôn mặt của tiêu đầu Tư Mã Công của Đa Phúc Thương Hội trắng bợt không còn một giọt máu.

“Mai Hoa Đảo?”

"...Vâng thưa tiêu đầu.”

"Một Mai Hoa Đảo đang vận hành tốt như vậy tại sao lại rút khỏi đó? Có phải ngươi nghe nhầm không?”

"Không đâu ạ, bây giờ tin đồn đang được lan truyền khắp nơi. Họ nói rằng sẽ chỉ nhận lô hàng vào ngày mai và sau đó sẽ không nhận thêm hàng nữa.”

"Có phải họ định tu sửa không? “

"Không đâu. Có vẻ họ định rút lui hoàn toàn”

"Tại sao họ lại rút khỏi khỏi Mai Hoa Đảo chứ? Họ đang kiếm được tiền nhiều như nước kia mà? Còn nữa, cơ sở vật chất được xây dựng ở đó thì sao?”

"Có vẻ như họ định bỏ lại tất cả đấy ạ”

"...Cái quái gì thế này…….”

Tư Mã Công hoang mang tột độ.

Thiên Hữu Minh đã cống hiến rất nhiều cho Hoa Mai Đảo và cả các bến tàu lần cận. Một nơi đã từng là cánh đồng phù sa giờ đây đã trở thành một kinh đô khổng lồ không thua kém bất cứ nơi nào tại Hồ Bắc.

Nhưng mà họ bảo sẽ rút chân ra khỏi nơi đó sao?

‘Bọn họ có tỉnh táo không vậy?’

Đây là việc mà thường thức của Tư Mã Công không thể nào hiểu nổi.

Là một thương nhân thì không thể hiểu hết suy nghĩ của những nhân sĩ giang hồ, nhưng dù là thế đi chăng nữa thì...

"Chết tiệt! Như vậy thì ngay từ đầu đừng bắt đầu kinh doanh buôn bán nữa cho rồi? Đang kiếm được nhiều tiền tự nhiên lại rời đi là thế nào? Bọn họ bị điên đấy à?”

Tư Mã Công không thể chịu đựng được và bật dậy khỏi chỗ ngồi.

“Tiêu, tiêu đầu? Ngài định làm gì…….”

"Ta phải tận mắt xác nhận mới được!"

Tư Mã Công cứ thế chạy ra ngoài.

May mắn thay,  chi bộ của hắn cách Mai Hoa Đảo không xa. Bởi vì không chỉ Đa Phúc Thương Hội gắn liền với Mai Hoa Đảo mà nhiều Thương Đoàn khác cũng đã thành lập chi nhánh gần Mai Hoa Đảo để việc vận chuyển thuận lợi hơn.

Khi chạy hết sức đến bến thuyền, Tư Mã Công đã nhìn thấy rất nhiều người đổ xô đến khi nghe được tin đồn tương tự.

"Đảo Chủ! Chuyện này rốt cuộc là thế nào?".

"Có thật là Hoa Sơn sẽ rút khỏi Mai Hoa Đảo không?”

"Vậy chúng ta phải làm sao? Nếu như vậy thì chúng ta sẽ chết đói mất.”

Đám đông thở dài bao quanh Lâm Tố Bính.

‘Tiêu rồi.’

Sau khi chạy một mạch không nghỉ đến Thiểm Tây rồi bị đuổi đi thì hôm nay hắn cũng mới vừa quay lại Mai Hoa Đảo mà thôi. Vậy nhưng ngay khi trở về, Lâm Tố Bính đã bị mọi người vây quanh đến rơi cả nước mắt.

Nhưng cũng có chút niềm vui đấy chứ. Hắn đã bị dày vò bởi những con người đối xử với hắn như một tên sơn tặc, nhưng bây giờ hắn lại đang được ở cùng với những người đối xử với hắn như một Đảo Chủ.

"Mọi người bình tĩnh đã nào".

Lâm Tố Bính ho lên một tiếng.

"Đảo Chủ, chuyện đó có thật không?”

"Dù rất tiếc nhưng ngày mai chúng ta sẽ ngừng hoạt động giao thương tại Mai Hoa Đảo"

"Vậy chúng ta biết làm sao chứ?”

"Nếu không có Mai Hoa Đảo thì không thể chở hàng qua Trường Giang được! Bọn thủy tặc vẫn còn đang điên cuồng tung hoành kia kìa!"

"Hoa Sơn! Hoa Sơn nói thế nào? Đây là ý của bọn họ sao?”

“Nào nào. Mọi người bình tĩnh đã nào.”

Lâm Tố Bính xua xua tay an ủi bọn họ.

"Ta cũng muốn tiếp tục giao thương. nhưng…… Thật đáng tiếc, tình hình của Trường Giang bây giờ không được bình thường. Mọi người cũng đã biết sơ qua mọi chuyện rồi đúng không nào.”

Tất cả mọi người đồng loạt im lặng

Bọn họ cũng đã hay tin Tứ Bá Liên đã xử lý xong chuyện nội bộ. Bọn họ là thương nhân. Vì vậy mà Tứ Bá Liên dù ác ôn như thế nào thì cũng sẽ không cố bắt và giết những người như bọn họ.

Nhưng Mai Hoa Đảo là địa bàn của Hoa Sơn. Và đây là sẽ là nơi đầu tiên bọn chúng nhắm đến sau khi vượt Trường Giang.

"Vậy là thật sự…….”

Lâm Tố Bính gật đầu.

"Nhưng mọi người không cần quá lo lắng đâu. Nơi này chẳng phải là Mai Hoa Đảo hay sao?  Dù không phải là Hoa Sơn thì chắc chắn sẽ có ai đó đến và vận hành nơi này”

"Ừ ừ, đúng là vậy nhưng…….”

"Người đó có phải là người thuộc Thiên Hữu Minh hay không?”

“Ta cũng không rõ nữa.”

Lâm Tố Bính nở nụ cười như thể vừa biết vừa không.

"Thật vô nghĩa khi tranh luận về điều này trên tư cách là một kẻ rời đi. Nhưng……".

"Nhưng?”

"Mọi thứ đều sẽ trôi theo dòng chảy. Vật rồi sẽ tìm về với chủ”

"Nếu là chủ thì…….”

"Ta cũng không rõ, ta nghĩ ta đã nói hết những gì cần nói rồi. Bọn ta sẽ làm việc xuyên đêm. Trước khi mặt trời lặn vào ngày mai bọn ta sẽ chuyển tất cả hàng đi bằng bất cứ giá nào, nếu còn hàng hóa nào chưa chất lên thì hãy mang lên sớm!".

Đôi mắt của các thương nhân khi nghe thấy lời nói đó đã trở nên long lanh rất nhiều.

"Di, di chuyển nào!"

"Chết tiệt, nhà kho vẫn còn đầy hành lý!"

Trong giây lát, những người bị bao vây bởi sự hỗn loạn đã không thể nghĩ đến việc hỏi Lâm Tố Bính thêm bất cứ điều gì nữa.

Ở giữa tình cảnh náo loạn đó, Lâm Tố Bính đã cười khẩy.

“Âm mưu của Tà Phái sao?”

Chẳng buồn cười chút nào cả.

Nếu xét về việc ngụy tạo âm mưu thì hắn ta thậm chí không thể chạm tới đầu ngón chân của con quỷ đó.

Một kinh đô lớn trải dài trước mặt Lâm Tố Bính. Nơi đây tập trung những thương nhân giàu có nhất trong thiên hạ, và là nơi mà bất cứ ai trong thiên hạ cũng thèm muốn.

'Trên đời này còn mồi nào to hơn con mồi này không?'

Lâm Tố Bính không biết liệu tên Thanh Minh đó thực sự đã nghĩ về điều này từ 3 năm trước hay là do thời gian trôi qua nên tình thế đã thay đổi như thế này. Hắn có linh cảm là vậy nhưng lại không có bằng chứng.

Dù ý đồ đó là gì đi nữa, rõ ràng Cửu Giang này sẽ trở thành trọng tâm của cơn bão sẽ càn quét rất nhiều người.

"...Mặc dù ta cũng cảm thấy rất tiếc".

Lâm Tố Bính hếch cằm về phía lũ thuộc hạ.

"Hãy thu xếp đồ đạc sẵn đi. Ngày mai chúng ta phải đi ngay.”

"Vâng, Lục Lâm……À không phải, thưa Đảo Chủ."

“'Chậc.”

Lâm Tố Bính xòe quạt ra và vỗ nhẹ vào mặt.

"Thật tiếc khi không còn danh xưng Đảo Chủ nữa. Nhưng dù sao thì cũng tốt thôi"

Ánh mắt của hắn hướng về phía dòng sông.

"Mọi chuyện từ bây giờ sẽ thú vị lắm đây”

Một tiếng cười nhỏ nhẹ lạc vào giữa tiếng hét của những con người đang chìm trong hỗn loạn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro