Chapter 911. Có tranh giành gì đâu cơ chứ. (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Là, là Thủy Lộ Trại!”

“Là lũ thủy tặc!”

Con thuyền khổng lồ thu hút mọi sự chú ý.

Nhìn con thuyền chầm chầm tiếp cận Mai Hoa Đảo, sắc mặt của mọi người bỗng trở nên trắng bệch.

Tất nhiên không phải lúc nào đám thủy tặc cũng thảm sát hay làm hại người dân.

Cũng giống như sơn tặc không phải cứ xuống núi là sẽ tập kích nhà dân, đám thủy tặc sẽ không động tới những người đang ở trên đất liền. Bởi đó chính là nguyên tắc sinh tồn của chúng.

Nhưng dẫu sao, thủy tặc vẫn là thủy tặc!

Hình ảnh đám thủy tặc đang chầm chậm tiến tới chiếm cứ Mai Hoa Đảo khiến mọi người sợ hãi.

“Như, như vậy cũng được ư?”

“Tại sao Hoa Sơn lại tiếp tay cho chúng làm việc này chứ? Nếu họ cứ rút về như thế này thì chẳng phải Mai Hoa Đảo sẽ rơi vào tay chúng luôn sao?”

“.......Liệu chúng ta còn có thể làm ăn được nữa không đây?”

Chỉ có một lý do duy nhất khiến những người nhìn thấy cảnh tượng ấy không bỏ chạy.

Bởi phần lớn những người đang có mặt ở nơi này đều là thương nhân. Những người sử dụng Mai Hoa Đảo, đi lại chật kín trên những con phố của Mai Hoa Đảo đều là thương nhân, và thuộc hạ của họ.

Và phần còn lại là những người tới để kiếm sống từ các thương nhân. Nói cách khác, nếu họ bỏ chạy khỏi nơi này, thì họ sẽ phải đi tìm một con đường sống khác.

Nói thì dễ, nhưng việc rời bỏ mảnh đất họ đã sinh sống không hề dễ dàng. Do đó, họ chỉ biết run rẩy nhìn con thuyền đang tiến tới.

“Chúng, chúng đang tiến về phía này sao?”

“Hả?”

Mọi người trợn tròn mắt trước tiếng hét của ai đó.

Con thuyền chầm chậm quay đầu hướng về phía bến thuyền.

“Phải làm sao đây? Bây giờ bỏ chạy còn kịp không?”

“Chạy xong rồi ngươi tính làm gì nữa? Nếu không được kinh doanh thì chẳng phải chúng ta cũng chết đói luôn sao? Vậy thì ta thà chết ở đây còn hơn.”

“Ngươi tưởng chúng ta hít khí trời mà sống đấy à? Phải ăn thì mới sống được chứ.”

“Ta cũng không đi đâu. Các ngươi thích thì đi đi.”

Một vài người quay lại nhìn những xe đồ họ đã thu dọn từ sớm. Dẫu vậy, họ cũng không thể dễ dàng rời bỏ nơi này.

Với những người từ Giang Bắc tới thì họ chẳng cần phải lo lắng quá, thế nhưng, đối với những người sống nhờ các vụ giao thương trên Giang Nam, thật không quá khi nói rằng mạng sống của họ phụ thuộc hoàn toàn vào Mai Hoa Đảo.

“Ngươi, ngươi phải nghe ta nói trước đã. Chẳng phải đám thủy tặc có nguyên tắc không động tới những người sống trên đất liền hay sao?”

“Chết tiệt, lời đó mà ngươi cũng tin được à? Ngươi quên trước đây chúng đã tàn sát cả một ngôi làng như thế nào rồi ư?”

“Nhưng……”

“Ngươi quên nguyên tắc của lũ Tà Phái là gió chiều nào xoay chiều đó rồi à? Chúng có thể thay đổi bất cứ lúc nào, miễn là có lợi cho chúng.”

“Vậy chúng ta phải làm sao đây?”

Trong lúc mọi người vẫn còn đang lúng túng không biết phải làm sao, con thuyền màu đen khổng lồ cứ chầm chậm tiến lại gần bến thuyền.

Và rồi, thuyền từ từ giảm tốc, bắt đầu cập bến.

Ực.

Sự tĩnh lặng bao trùm. Tới mức tiếng ai đó nuốt khan cũng nghe như tiếng sấm.

Một nhóm người khoác trên mình y phục màu xanh lam của Thủy Lộ Trại nhảy ào xuống từ trên con thuyền to tới mức khiến người khác phải hoảng hốt. Chúng bắt đầu xông tới chế áp xung quanh.

“Lùi lại!”

“Mau lùi lại, nếu các ngươi không muốn chết!”

Các thương nhân sợ hãi lùi về sau trước sự uy hiếp của đám thủy tặc.

“A, không, khoan đã. Ta có thể hỏi……”

“Đồ ngu này!”

Đúng lúc ấy, một thương nhân lấy hết can đảm tiến lên định nói gì đó. Thấy thế, một gã thủy tặc hung hăng chĩa Nga Mi Thích về phía hắn.

Ngay trước khi Nga Mi Thích đâm xuyên qua cổ của thương nhân.

“Tên khốn kiaaaaaa!”

Một tiếng hét vang lên như sấm rền. Khiến gã thủy tặc đang giơ Nga Mi Thích đứng chết trân tại chỗ.

“Thuộc, thuộc hạ……”

Bóng dáng của một đại hán chầm chậm xuất hiện trên boong thuyền.

Chòm râu đen dài cùng thân hình vạm vỡ.

Chỉ cần nhìn hắc trường bào được thêu hình kim long hắn đang mặc trên người cũng đủ để mọi người nhận ra hắn là ai.

“Hắc, Hắc Long Vương.”

Hắc Long Vương quắc mắt.

Vốn dĩ, thân hình to lớn và diện mạo của hắn đã đủ để khiến người khác sợ hãi rồi. Chính vì vậy nên khi nhìn thấy khí thế hắn tỏa ra, một vài người đã không thể chịu được mà ngã xuống ngay tại chỗ.

“Bổn tọa đã nói các ngươi không được đụng vào họ rồi cơ mà.”

“Thưa, thưa Hắc Long Vương. Thuộc hạ……..”

“Cái tên sâu bọ này!”

Hắc Long Vương nhảy xuống tạo ra một tiếng ầm, sau đó chầm chậm tiến về phía gã thủy tặc. Rồi túm lấy cổ áo hắn.

“Xin, xin ngài hãy tha…….”

“Làm lạnh cái đầu đi rồi hãy quay lại!”

Hắc Long Vương dùng một tay ném gã thủy tặc đi.

Gã thủy tặc hét lên một tiếng thảm thiết rồi rơi xuống sông Trường Giang. Tiếng bùm dữ dội vang lên, theo sau đó là một cột sóng văng lên.

‘Hắn, hắn ném người khác…….’

‘Đó mà là sức mạnh của một con người sao?’

Các thương nhân không thể tin vào cảnh tượng đang xảy ra trước mắt, há hốc miệng nhìn Hắc Long Vương.

"Hừm!"

Hắc Long Vương quay đầu nhìn xung quanh. Cũng may là hắn đang liếc nhìn đám thủy tặc chứ không phải các thương nhân.

“Bổn tọa nhắc lại lần nữa. Kẻ nào dám làm những người ở đây bị thương, kẻ đó nhất định sẽ phải trả giá. Kẻ nào đánh người sẽ chém đứt tay, kẻ nào chém người sẽ bị chém đầu. Và kẻ nào giết người, kẻ đó sẽ bị quẳng xuống sông làm mồi cho lũ cá ở Trường Giang!”

“Thuộc hạ xin tuân lệnh!”

Hắc Long Vương gật đầu thỏa mãn.

“Từ giờ trở đi, nơi này sẽ do Thủy Lộ Trại quản lý. Còn tất cả những việc khác vẫn sẽ được tiến hành như cũ!”

Đúng lúc ấy, một thương nhân lấy hết dũng khí do dự giơ tay. Mồ hôi đổ đầy trên mặt hắn.

“Có chuyện gì?”

“Hắc, Hắc Long Vương. Ý của ngài…… là bọn ta vẫn có thể sử dụng Mai Hoa Đảo giống như trước đây đúng không?”

“Đúng là vậy!”

Hắc Long Vương hét lên bằng một giọng vang dội để tất cả mọi người đều có thể nghe thấy.

“Bổn tọa lấy tên Hắc Long Vương ra đảm bảo, sẽ không có bất cứ sự cướp đoạt nào trên Mai Hoa Đảo này! Bọn ta sẽ bảo hộ cho các ngươi!”

“Vậy, vậy phí sử dụng…….”

“Hừmm.”

Hắc Long Vương cau mày.

Khác với Lâm Tố Bính cứ nhắc tới tiền là mắt sáng như sao, Hắc Long Vương lại cảm thấy khó chịu khi chính miệng mình phải nói về chuyện tiền bạc.

Một gã thủy tặc tinh ý nhận ra, nhanh chóng cất lời.

“Hắc Long Vương sẽ tăng gấp đôi phí sử dụng. Người bảo hộ đã thay đổi, thì đương nhiên, chi phí cũng phải thay đổi theo!”

Các thương nhân nuốt khan rồi gật đầu.

Chi phí tăng gấp đôi cũng là điều dễ hiểu. Tuy cũng có người trong lòng bất mãn, thế nhưng, dù có bất mãn, họ cũng chẳng dám thể hiện ra ngoài mặt. Làm gì có ai dám mặc cả trước mặt Hắc Long Vương kia chứ.

Bởi nếu cố gắng mặc cả tiết kiệm vài đồng, thì có khi, họ sẽ phải trả giá bằng cả mạng sống của mình.

“Đi đi.”

Hắc Long Vương hất cằm về phía trước.

“Từ bây giờ, nơi này sẽ là địa phận của Trường Giang Thủy Lộ Thập Bát Trại. Tất cả những người cư trú hoặc ở đây buôn bán đều phải nộp thuế cho Thủy Lộ Trại!”

“Vâng!”

Đám thủy trại xông về phía trước chiếm cứ cả đô thị.

Có người cảm thấy an tâm vì từ giờ, Thủy Lộ Trại sẽ đảm bảo an toàn cho họ. Cũng có người than phiền về việc phí sử dụng Mai Hoa Đảo đã tăng gấp đôi. Có người lại nghi ngờ không biết liệu họ có thể tin lời Thủy Lộ Trại hay không.

Thế nhưng, lại chẳng có mấy người nhận ra rằng, Tứ Bá Liên đã bắt đầu tiến vào Giang Bắc.

* * *

“Thủy Lộ Trại đã chiếm cứ Trường Giang.”

Chuỗi tràng hạt trong tay dừng lại.

Pháp Chỉnh khẽ mở mắt.

“.......Chiếm cứ ư?”

“Vâng, thưa Phương Trượng. Nói đúng ra thì không phải cả Trường Giang, mà là đô thị mới xuất hiện ở gần đó, nhưng dẫu sao, nơi đó vẫn chưa có tên gọi chính thức……”

“Người ta vẫn gọi nơi đó là Mai Hoa Đảo.”

“Phải. Đúng vậy, thưa Phương Trượng.”

Thấy Pháp Giới gật đầu, Pháp Chỉnh khẽ cắn môi.

“Ta mới nghe tin Lục Lâm rút khỏi Mai Hoa Đảo một ngày trước thôi. Chỉ mới một ngày mà Thủy Lộ Trại đã chiếm cứ Mai Hoa Đảo rồi sao?”

“........Vâng.”

“Hoa Sơn……. à không, chẳng lẽ Lục Lâm đã thông đồng với Tứ Bá Liên ư? Nếu không thì tại sao…….”

“Chuyện đó đệ cũng không biết. Nhưng nếu xét tới tính cách của Hoa Sơn thì…….”

“........Chắc là vậy rồi.”

Pháp Chỉnh khẽ nhắm mắt.

Nghi tâm ám quỷ khiến ông ta nghi hoặc mọi thứ, và dường như, lý trí của ông ta đã bị lung lay. Pháp Chỉnh biết, cho dù tất cả mọi người trên thế gian này giao dịch với Tứ Bá Liên, thì Hoa Sơn sẽ không bao giờ làm vậy…….

“........Thủy Lộ Trại đã tiến tới đâu rồi?”

“Chúng đã vượt qua sông……..”

Thấy Pháp Giới lấp lửng, Pháp Chỉnh liền cau mày.

“Ý đệ là chúng đã tiến vào Giang Bắc rồi sao.”

“Có vẻ như đúng là vậy, thưa Phương Trượng.”

“........Chúng đã chiếm cứ hoàn toàn khu vực ấy và biến nó thành lãnh thổ của mình.”

Ánh mắt Pháp Chỉnh bỗng trở nên tối sầm.

“Phương Trượng. Chẳng lẽ đây chính là tuyên bố của Tứ Bá Liên khi xâm chiếm Giang Bắc sao?”

“Không phải.”

“........Hả?”

Pháp Chỉnh lắc đầu dứt khoát đáp lời.

“Không phải Tứ Bá Liên. Mà Thủy Lộ Trại đã đơn độc hành động.”

“Sao người…….”

Pháp Giới định hỏi tại sao người lại nghĩ vậy, nhưng rồi ông ta đã yên lặng ngay lập tức. Bởi ông ta biết, Pháp Chỉnh sẽ không nói điều ấy mà không có lý do.

“Nhưng người ngoài nhìn vào thì chuyện này đâu có gì khác biệt?”

Pháp Chỉnh không đáp. Bởi ông ta biết Pháp Giới nói đúng.

Thủy Lộ Trại thuộc Tứ Bá Liên, nên động thái lần này của chúng có thể coi là Tứ Bá Liên đã chính thức tiến vào Giang Bắc.

Và Giang Bắc không hề liên quan tới giao ước Giang Nam Bất Xâm vốn vẫn luôn kìm hãm Cửu Phái Nhất Bang cho tới tận bây giờ.

“Thật ngu ngốc……”

Pháp Chỉnh lặng lẽ nghiến răng.

Sao ông ta không biết kia chứ?

Cửu Phái Nhất Bang vẫn luôn bị người đời chỉ trích vì đã gây ra thảm họa Trường Giang Bất Xâm. Và chắc chắn, những người vẫn luôn quan sát Cửu Phái Nhất Bang sẽ yêu cầu họ phải đưa ra câu trả lời về tình cảnh lần này.

Rằng việc họ không vượt qua Trường Giang là vì để bảo vệ giao ước ấy, hay vì họ lo ngại sự thật họ sợ hãi Tứ Bá Liên sẽ được làm sáng tỏ.

Và chắc chắn, Cửu Phái Nhất Bang và Ngũ Đại Thế Gia sẽ không có cách nào để đáp ứng yêu cầu đó.

‘Ta không thể lùi bước được nữa.’

Ý chí của họ là gì đã không còn quan trọng nữa rồi. Bây giờ, họ phải trừng phạt những kẻ đã xâm phạm Giang Bắc để củng cố nhuệ khí chống lại Tứ Bá Liên của các nhân sĩ võ lâm trong giang hồ.

‘Thế nhưng, liệu sự trừng phạt ấy có kết thúc bằng một sự trừng phạt khác không?’

Nếu họ trực tiếp đối đầu với Thủy Lộ Trại, Tứ Bá Liên sẽ hành động. Khi ấy, ngọn lửa chiến tranh sẽ lan rộng ngay lập tức.

“Cái tên ngu đần đó….. đã khơi nên chiến hỏa vì tham vọng ngu ngốc của mình. Sự hòa bình giả tạo này vẫn tốt hơn chiến tranh gấp trăm vạn lần.”

Cuối cùng, Pháp Chỉnh cũng thốt ra một cái tên mà ông ta đã nín nhịn từ rất lâu.

“........Thanh Minh.”

“Phương, Phương Trượng?”

“Hô hô. Là Hoa Sơn Kiếm Hiệp…… Hoa Sơn!”

Rắc.

Chuỗi tràng hạt trên tay nứt vỡ.

Pháp Chỉnh biết.

Tất cả chuyện này đều bắt nguồn từ hành động của Hoa Sơn.

Thế nhưng, vì họ đã có công bảo vệ an toàn cho Mai Hoa Đảo suốt ba năm qua, nên Thiếu Lâm và Cửu Phái Nhất Bang chẳng có lý do gì để chỉ trích hành động lần này của Thiên Hữu Minh.

“Phương Trượng……”

“Liên hệ với Cửu Phái Nhất Bang và Ngũ Đại Thế Gia. Mời họ tới Thiếu Lâm ngay lập tức.”

“Những nơi đang phong bế sơn môn…….”

“Mời tất cả các môn phái.”

“Nhưng mà Phương Trượng…….”

“Không phải ta đã nói là mời tất cả các môn phái rồi sao?”

Thấy Pháp Chỉnh cao giọng, Pháp Giới vội vã gật đầu.

“Đệ hiểu rồi.”

“Mau lên đi.”

“Vâng!”

Sau khi Pháp Giới ra ngoài, Pháp Chỉnh liếc nhìn xuống dưới bàn tay mình. Chuỗi tràng hạt đã vỡ vụn.

“Hô hô.”

Pháp Chỉnh khẽ phát ra một tiếng cười nhạt.

“Có tranh giành gì đâu cơ chứ. Hô hô. Hô hô hô hô hô hô!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro