Chapter 921. Đúng là vô liêm sỉ thật. (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đại môn Hoa Sơn hiện giờ đã chật kín người.

"A, đừng có xô đẩy mà!"

"Này, cái tên kia? Ngươi ở đâu ra mà tự tiện chen ngang rồi còn đổ thừa cho người khác vậy!"

"Chen ngang á? Ta đã xếp hàng từ sáng sớm hôm nay mà!"

"Sáng sớm? Sáng sớm áaa? Ta đã đợi ở đây từ đêm hôm qua rồi! Ngươi mới đến lúc sáng sớm mà còn tưởng là lâu lắm! Nghe không lọt tai chút nào!"

"Kh, không thể nào! Cái tên này, ngươi...!"

Thấy hai người kia định xông vào ẩu đả, người bên cạnh liền ra tay ngăn lại.

"Bọn người này điên rồi à? Đây là đâu mà mấy người dám gây gổ chứ?"

"Đây là Hoa Sơn! Có chuyện gì sao?"

"Vì mấy người các ngươi mà không biết chừng chúng ta có thể bị đuổi hoặc bị đẩy xuống vách đá đó!"

Nhìn cảnh tượng trong sân luyện võ, Nhuận Tông lẩm bẩm với vẻ mặt ngơ ngác.

"Tiểu Kiệt à."

"Vâng, sư huynh."

"Sao bọn họ lại kéo đến đây đông vậy chứ? Còn đống hàng hóa đó là sao nữa?"

"Sư huynh thật là, sau này có khi sư huynh sẽ là Chưởng Môn Nhân tương lai mà còn không rõ chuyện này sao? Nghe Hoa Sơn đã kết thúc phong bế sơn môn, chẳng phải bọn người đó đến để trình diện ư?"

"... Nhiều đến mức này ư?"

"Cũng không nhiều... à không ha, cũng nhiều thật."

Nhìn dòng người xếp hàng tựa hồ không thấy được điểm dừng ở phía sau đại môn, Chiêu Kiệt liền ho khan.

"Chuyện này có gì đâu mà sư huynh phải kinh ngạc như vậy. Vốn dĩ bổn môn luôn có nhiều khách khứa ghé thăm mà."

"Đúng vậy."

"Nhưng mà mấy người ở đây đã không ghé thăm Hoa Sơn ba năm rồi. Với cả vị thế của Hoa Sơn hiện tại còn cao hơn cả trước đây nữa."

Trước khi phong bế sơn môn, Hoa Sơn gần như đã trở thành môn phái đại diện cho cả Thiểm Tây. Việc tiêu diệt lũ Tà Phái xông vào lần này lại càng củng cố thêm địa vị của họ.

Dù bây giờ Tông Nam có kết thúc phong bế sơn môn thì cũng không dễ gì có thể lật ngược tình thế này, thế nên người có thế lực nhất ở Thiểm Tây này nói trắng ra chỉ có Hoa Sơn mà thôi.

Thậm chí, bây giờ có nhiều ngoại nhân đang cố kết giao với Thiên Hữu Minh, họ không ngại đường xá xa xôi đến tận Hoa Sơn. Rõ ràng, dòng người kia sẽ còn kéo dài hơn nữa.

"Đúng là chuyện đời mà..."

Nhìn Nhuận Tông lắc đầu, Chiêu Kiệt liền cười khúc khích.

"Ai thì đệ không biết chứ sư huynh cũng phải làm quen dần đi thôi. Nếu sau này mà trở thành Chưởng Môn Nhân rồi, sư huynh sẽ phải đối mặt với chuyện này hoài luôn đó."

"......."

Nhuận Tông bày ra vẻ mặt ngán ngẩm nhìn đám người đang kéo đến sau đại môn.

"Đám người đó? Đã hết chưa nhỉ?"

"Chưa đâu. Vẫn còn nữa đó. Biết đâu đến khi sư huynh trở thành Chưởng Môn Nhân, hàng người đó có khi sẽ còn dài hơn nữa."

"Lẽ nào đến mức đó..."

"Kìa, sư huynh lại thế rồi. Cỡ này chắc là ít nhất rồi đó."

"Ít nhất á?"

"Đương nhiên rồi. Đến lúc sư huynh mà lên được vị trí Chưởng Môn Nhân, ít nhất là hai hay ba mươi năm nữa ấy nhỉ? Chưởng Môn Nhân hiện giờ đang hãy còn quắc thước lắm, cả sư thúc cũng vẫn đang thanh xuân phơi phới mà."

"... Dù đệ nói có hơi kỳ cục, nhưng đúng là vậy thật."

"Mà ba mươi năm sau, sư huynh nghĩ Thanh Minh sẽ ra sao?"

"......."

Không phải Hoa Sơn mà là Thanh Minh ư?

"Thanh Minh nó sẽ thế nào nhỉ? Ba mươi năm sau..."

Nhuận Tông liền ngậm chặt miệng.

"Cách đây không lâu nó được gọi là Hoa Sơn Thần Long, còn bây giờ lại là Hoa Sơn Kiếm Hiệp, vậy tầm ba mươi năm nữa... chắc là thành Hoàn Vũ Đệ Nhất Mai Hoa Vô Địch Kiếm Hoàng sư huynh nhỉ."

"... Nghe đệ nói giống như đùa vậy, nhưng biết đâu lại không phải đùa."

"Không phải đùa là sao?"

"......."

"Nhưng mà, nói sao thì đừng để tên đó làm Chưởng Môn Nhân, nếu không sư huynh sẽ phải đau đầu dài dài đó."

Nghe Chiêu Kiệt cười khúc khích. Nhuận Tông lần đầu nghiêm túc suy nghĩ có nên giao lại vị trí Chưởng Môn Nhân cho Chiêu Kiệt hay không.

".... Làm Chưởng Môn Nhân cũng mệt lắm."

Vừa lúc đó.

"Hoa Sơn Thần Longgggg! Không, Hoa Sơn Kiếm Hiệpppppp! Lớn, chuyện rồiiiii!"

Ai đó hớt ha hớt hải chạy vào đại môn như tia chớp rồi hét lên như muốn nổ tung cổ họng.

"... Và còn phải đối phó với mấy lão già kiểu này nữa."

"Đúng vậy đó sư huynh à."

Hai người xác nhận lão ăn mày vừa phóng như bay qua đại môn chính là Hồng Đại Quang, lập tức cùng nhau lắc đầu.

"Là chuyện Mai Hoa Đảo?"

"Đúng, đúng vậy!"

Hồng Đại Quang nốc một hơi cạn sạch ly nước Huyền Linh đưa cho, sau khi đã thông cổ ông ta liền nói tiếp.

"Nam Cung Thế Gia đã chiếm được Mai Hoa Đảo rồi! Đây là tin tức do Thiên Lý Thanh Cưu cục cưng của ta đã truyền đến!"

"... Nghe tên như ông đang ngược đãi động vật vậy."

Con chim bồ câu có mỗi đôi cánh màu xanh nhỏ bé kia mà phải bay đi cả ngàn dặm. Nghe thật đáng thương biết bao.

Thanh Minh nhìn chằm chằm con chim bồ câu đang đậu trên vai Hồng Đại Quang.

Trông nó có vẻ được đấy, bay cả ngàn dặm mà vẫn không có ý định bỏ trốn ư? Nếu là Bạch Nhi chắc trên đường đi nó đã ăn mất hai con lợn rừng xong nằm ưỡn bụng rồi.

Xem ra nó cũng thật hữu dụng ha...

"A, không được!"

Hồng Đại Quang giật mình ôm lấy Thiên Lý Thanh Cưu trên vai mình bằng cả hai tay.

"Lão làm gì vậy?"

"Không phải là ngươi đang nhìn chằm chằm vào Thiên Lý Thanh Cưu của ta bằng đôi mắt thâm độc sao? Đây là linh vật của Cái Bang đó! Tuyệt đối không được!"

"Sao lão keo kiệt thế? Có đồ tốt thì dùng chung đi."

"Ta nói không được!"

"Chậc. Cái Bang mà cũng bạc bẽo quá. Khi xưa có thế đâu."

"Rốt cuộc khi xưa mà ngươi nó là khi nào hả?"

"Thì ta chỉ nói vậy thôi."

Đúng rồi. Lúc đó đâu có như vậy.

Khi xưa gặp mặt ta, có giấu rượu trong tay cũng phải nhiệt tình dâng lên, ta có nói không cần cũng đưa cho ta. Vậy mà bây giờ... chậc chậc...

"Thôi. Bỏ qua chuyện đó đi."

Lúc đó, Huyền Linh chen ngang rồi hỏi lại.

"Ngươi nói Nam Cung Thế Gia đã đánh đuổi đám thủy tặc rồi chiếm Mai Hoa Đảo sao?"

"Vâng. Đúng vậy ạ, Trưởng lão. Các đệ tử Cái Bang ở Trường Giang đã xác nhận chuyện đó rồi dùng Thiên Lý Thanh Cưu báo tin đến. Đây là tin tức hãy còn nóng nổi được truyền từ Tổng Đà đó."

"Hưm. Nam Cung Thế Gia ư..."

Huyền Linh quay sang nhìn Huyền Tông với vẻ mặt tối sầm lại.

"Có vẻ không hay rồi, Chưởng Môn Nhân."

"... Ra là vậy. Lẽ nào Nam Cung Thế Gia..."

Trong khi Huyền Linh và Huyền Tông đang bàn chính sự. Hồng Đại Quang liếc nhìn Thanh Minh với ánh mắt mơ hồ.

'Tiểu tử này rốt cuộc định làm gì vậy chứ?'

Mọi chuyện trở nên thế này, thật sự khiến ông ta phải lặng người.

Chẳng là trước khi chuyện này xảy ra, Thanh Minh đã tìm đến ông ta và hỏi về hành tung của Nam Cung Thế Gia. Không một ai, kể cả Cái Bang cũng không nghĩ đến cái tên Nam Cung Thế Gia trên bàn cờ này, vậy mà hắn ta ở Thiểm Tây xa xôi lại một mình nhìn thấu ra đến tận Trường Giang kia.

'Chỉ cần thông minh là được sao?'

Hồng Đại Quang tự tin hiện giờ ông ta đủ hiểu Thanh Minh, nhưng tên đạo sĩ kỳ quái này càng lúc lại càng thâm sâu khó dò.

"Mà, Hồng Phân Đà Chủ."

"Vâng, Chưởng Môn Nhân."

Hồng Đại Quang nghe Huyền Tông gọi liền hoàn hồn lại rồi nhìn ông ta. Trước mặt Chưởng Môn Nhân, đặc biệt là Chưởng Môn Nhân Hoa Sơn mà lại có tâm tư riêng thật không phải phép chút nào.

"Cái Bang nghĩ sao về việc lần này? Chắc là Tứ Bá Liên sẽ không để yên rồi."

"Cái Bang hiện cũng đang nâng cao cảnh giác trước mọi hành động diễn ra ở Trường Giang."

Hồng Đại Quang nuốt một ngụm nước bọt khan.

"Nhưng khó mà đoán được sắp tới sẽ xảy ra chuyện gì. Ngài biết đó, rõ ràng có khá nhiều biến số..."

Khi một cuộc chiến bình thường nổ ra, không quá khó để dự đoán diễn biến mọi chuyện. Ngay cả khi lượng người tham chiến có tăng lên, cũng sẽ chỉ có vài người là thật sự động thủ.

Thế nhưng, giao chiến trên giang hồ lại khác.

Vốn dĩ bản chất mỗi môn phái đều khác biệt nên khó mà tính toán cặn kẽ được. Thế nên, đôi khi sẽ có người làm lệch đi hoàn toàn dự tính mà kẻ gây ra cuộc giao chiến đó đã nghĩ ra.

Chỉ riêng lần này, có ai nghĩ rằng sau ba năm, Nam Cung Thế Gia từng im hơi lặng tiếng kia lại đến Trường Giang tiêu diệt lũ thủy tặc chứ?... Nhưng, có vẻ đâu phải tất cả đều nghĩ như vậy nhỉ?

"Vậy Cái Bang cũng xin hỏi ý kiến của Hoa Sơn về chuyện lần này."

"Ý kiến của Hoa Sơn ư?"

"Vâng."

Đồng tử Hồng Đại Quang di nhẹ sang bên cạnh.

Huyền Tông không bỏ lỡ hành động ấy, ông ta liền cười cay đắng. Nếu nói về thông tin thì Cái Bang không thua kém bất cứ ai, ông ta tự hỏi tại sao Hồng Đại Quang nhất định phải hỏi ý kiến của Hoa Sơn.

'Ra là vì Thanh Minh.'

Có lẽ Thanh Minh đã âm thầm tìm Hồng Đại Quang hỏi chuyện gì đó để tìm hiểu tình hình mà không nói cho ông ta hay. Và hình hắn ta đã đoán đúng.

"Thanh Minh à."

"Vâng?"

"Con nghĩ sao về chuyện Tứ Bá Liên ra mặt?"

"Chuyện đó..."

Thanh Minh thản nhiên nhún vai.

"Đó là chuyện của Trường Nhất Tiếu mà."

"Ra, ra là vậy."

Lời này đúng nhưng quả là vô ích.

"Mà chuyện đó cũng không quan trọng lắm."

"Ý con là gì?"

Thanh Minh cười khẩy một cái rồi nói tiếp.

"Tứ Bá Liên chính là một hằng số. Bọn khốn đó xuất hiện vậy mọi chuyện quá rõ ràng rồi."

"Nhưng mà."

"Biến số lại chính là những tên khốn còn lại kia. Cái đám đầu trọc và mắt hếch ấy."

"Mắt, mắt hếch..."

Đầu trọc đương nhiên là hắn đang nói đến Thiếu Lâm rồi, vậy thì mắt hếch chính là Võ Đang ư?

"Trước tiên phải xem bọn mắt hếch đó định làm thế nào đã chứ."

Thanh Minh cười khúc khích.

"Cho dù có phong bế sơn môn đi chăng nữa, bọn chúng không thể nào bịt chặt tai được đâu, nghe tin Nam Cung Thế Gia đánh bọn Tà Phái chắc trong lòng bọn chúng đang nhộn nhạo cả lên rồi."

"... Rõ ràng là vậy."

Hiện tại, kẻ muốn khôi phục danh dự hơn bất cứ ai chính là Võ Đang. Cho dù Nam Cung Thế Gia có giận run người vì nỗi ô nhục mà họ chịu trong trận Trường Giang thảm chiến, nhưng liệu có thể so với nỗi nhục và sự phẫn nộ mà Võ Đang phải nếm trải sao?

"Nếu là con, ngay bây giờ con sẽ kết thúc phong bế sơn môn rồi chạy thẳng đến Trường Giang... Ở đó chẳng phải có tên Chưởng Môn Nhân Hư Đạo ư."

Thanh Minh đưa tay lên gãi gãi má.

Suy tính của Hư Đạo Chân Nhân quá dễ đoán, nhưng ngược lại cũng khó mà dò được.

"Và quan trọng hơn là đám đầu trọc..."

"Hưm."

Tuệ Nhiên ngồi ở một góc liền bất giác bật ra tiếng rên rỉ.

Thế nhưng Thanh Minh không thèm đếm xỉa đến Tuệ Nhiên mà tiếp tục nói.

"Tình hình thay đổi thế nào đều phụ thuộc vào hành động của lão trọc già đó."

"Con nghĩ ông ta sẽ làm gì?"

"... Suy nghĩ của con ư?"

"Đúng. Suy nghĩ của con."

"Con nghĩ là..."

Thanh Minh bày ra vẻ mặt khó hiểu.

"Con nghĩ mình đoán được."

"Ừ."
"Nếu con người có thứ gọi là liêm sỉ thì chắc sẽ không ai làm vậy. Nhưng người không có liêm sỉ thì ai mà biết được chứ?"

"Ý, ý con lại là sao nữa đây?"

"Chuyện đó con khó mà giải thích được, vậy nên con nghĩ bây giờ chúng ta..."

Chính lúc đó.

"Chưởng Môn Nhân!"

Cạch!

Vân Nham gấp gáp đá cửa xông vào. Gương mặt hắn hơi tái đi.

"Có chuyện gì?"

Huyền Tông linh cảm chuyện không hay đã xảy ra liền hỏi lại. Vân Nham lên tiếng, vẻ mặt có chút bàng hoàng.

Thế nhưng.

"Bây giờ!"

"... Hả?"

Đột nhiên có ai đó lên tiếng trước khi Vân Nham kịp mở miệng. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía giọng nói phát ra, đó chính là Thanh Minh.

"Ở đại môn."

"......."

"Phương Trượng Thiếu Lâm đã đến rồi ạ."

"......."

"Sư thúc tổ định nói vậy đúng không?"

Vân Nham bối rối gật đầu nhìn Thanh Minh tựa hồ hắn ta vừa mới nghe phải giọng nói của ma quỷ.

"Làm, làm sao con biết? Vừa thấy là ta chạy đến đây ngay mà."

"Ha."

Thanh Minh mỉm cười nhìn lên trần nhà.

"A ha, đúng là không có chút liêm sỉ nào mà. Một tên ăn mày chết tiệt còn có liêm sỉ hơn hơn lão ta. Lão trọc già khốn kiếp. Lão già trọc đầu lắm tiền mà vô sỉ tới mức cả ăn mày cũng không bằng."

"......."

Tuệ Nhiên đang ngồi trong góc khẽ đưa tay che gương mặt đã đỏ thành màu hoa mai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro