Chapter 946. Bổn quân phải cho chúng biết thế nào là tuyệt vọng thật sự. (5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Pháp Chỉnh đảo mắt nhìn Mai Hoa Đảo, vẻ mặt vô cùng bàng hoàng.

Đoàn thuyền của Vạn Nhân Phòng do Trường Nhất Tiếu dẫn đến đã chặn giữa họ và hòn đảo, che khuất cả tầm nhìn. Thế nhưng Pháp Chỉnh vẫn có thể dễ dàng quan sát được quang cảnh đang diễn ra phía sau đoàn thuyền đó.

'... Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy chứ?'

Cuộc chiến đang đến cao trào. Trong tình cảnh ác liệt đó, Trường Nhất Tiếu lại đặt chân đến Mai Hoa Đảo. Chuyện xảy ra sau đó, chẳng phải đến đứa trẻ lên ba cũng rõ sao?

Thế nhưng hiện giờ trên Mai Hoa Đảo vẫn chưa có gì xảy ra. Ông ta không nghe thấy tiếng la hét thất thanh, càng không nghe thấy tiếng binh khí va chạm kịch liệt.

Mọi thứ yên ắng vô cùng.

Sự yên lặng đến đáng sợ ngược lại càng khiến nội tâm ông ta không ngừng nhộn nhạo. Đầu môi Pháp Chỉnh bắt đầu run rẩy.

Ông ta linh cảm được nguyên do dẫn đến sự yên tĩnh đáng sợ đó là gì.

Bá Quân Trường Nhất Tiếu.

Rõ ràng hắn ta đang âm mưu thứ gì đó. Tựa hồ phía trước đang có một con cự xà với uy áp kinh thiên đang bao quanh lấy Mai Hoa Đảo.

Thế nhưng...

'Rốt cuộc là gì chứ?'

Rốt cuộc hắn ta đang âm mưu chuyện gì? Khi Trường Nhất Tiếu đến.... Không, phải nói là kể từ giây phút Thiếu Lâm đặt chân đến đây, mọi chuyện dường như đều đã được an bài rồi.

"... A Di Đà Phật."

Pháp Chỉnh khẽ niệm Phật.

Ông ta hoàn toàn không thể đọc vị được tâm ý của hắn. Tất cả những gì ông ta hiểu chính là ác ý to lớn của Trường Nhất Tiếu đang bao lấy hòn đảo. Chỉ mới đứng nhìn từ xa cũng đã khiến người ta nổi cả gai ốc....

'Làm ơn...'

Bất cứ thứ gì Trường Nhất Tiếu nhắm đến rõ ràng đều được định sẵn kết cục. Pháp Chỉnh thật sự hy vọng Nam Cung Thế Gia có thể đối phó được với tình hình hiện tại.

Thế nhưng... Pháp Chỉnh có điều mãi vẫn chưa thông được.

Nam Cung Thế Gia đáng lý không phải là nơi Trường Nhất Tiếu phải nâng cao cảnh giác. Vậy thì nanh độc mà hắn cắm vào Mai Hoa Đảo rốt cuộc là vì mục đích gì chứ.

Nhìn Nam Cung Thế Gia, khóe miệng Trường Nhất Tiếc nhếch lên.

Nam Cung Hoảng giờ đã như người mất hồn. Bộ dạng bá đạo của ông ta đã biến đi đâu mất. Thứ còn lại chỉ là hình ảnh của kẻ bại trận đang tự giễu bản thân.

"Hưmmm."

Trường Nhất Tiếu khịt mũi rồi đưa tay chầm chậm di trên đôi môi đỏ mọng.

"Ngươi thua rồi..."

"......."

"Này, Nam Cung Hoảng."

Nam Cung Hoảng từ từ ngẩng đầu lên rồi lại cúi đầu xuống. Cằm ông ta bắt đầu run rẩy. Dường như ông ta đang cố kiềm nén mọi cảm xúc đang dấy lên trong lòng.

"Đáng lẽ ngươi phải xin bổn quân tha mạng chứ?"

"......."

"Khúm núm xin tha mạng một cách thật hèn hạ. Đúng rồi, đáng lẽ ngươi phải làm vậy chứ."

Giọng điệu của hắn không phải dùng nói chuyện với kẻ địch. Giọng điệu mà Trường Nhất Tiếu phát ra tựa hồ như đang nhẹ nhàng khuyên bảo một đứa trẻ không vâng lời vậy. Đối với Nam Cung Hoảng, cách nói chuyện đó khiến ông ta nhục nhã hơn gấp mấy lần bình thường.

"Ra là bổn quân đã hiểu lầm rồi. Đây vốn đâu phải trận chiến giữa bổn quân và ngươi. Vậy nên ngươi và Nam Cung Thế Gia không đủ tư cách phân thắng bại với Vạn Nhân Phòng. Biết chưa?"

Nụ cười tươi rói của Trường Nhất Tiếu càng lúc càng tàn nhẫn hơn.

"Ngươi thậm chí càng không có tư cách để phân thắng bại với bổn quân."

Bờ vai Nam Cung Hoảng run lên bần bật.

Cự nhân dẫn dắt cái tên Nam Cung Thế Gia hiện giờ đang suy sụp. Suy sụp một cách thảm hại và tàn nhẫn.

"Vậy nên ngươi hãy nói cho nghiêm túc đi nào."

Lời thì thầm của Trường Nhất Tiếu như thể vang vọng khắp hòn đảo đang chìm trong sự tịch mịch đáng sợ.

"Mau van xin bổn quân tha mạng đi."

"......."

"Nào, hãy cầu xin bổn quân đi, Nam Cung Hoảng. Ngươi phải là đứa trẻ ngoan chứ."

Cảm giác chiến thắng áp đảo dần hiện rõ trên gương mặt Trường Nhất Tiếu. Biểu cảm đó còn rõ hơn so với bất cứ lời nói nào.

Trường Nhất Tiếu không hề đọng một ngón tay, vậy mà cứ thế thuận lợi đẩy Nam Cung Hoảng và Nam Cung Thế Gia vào thảm cảnh không đường lui này.

Nam Cung Hoảng rời mắt khỏi Trường Nhất Tiếu rồi nhìn vào các thành viên gia môn.

Những người đã đặt niềm tin tuyệt đối và cùng ông ta đến đây. Dẫu tình hình đã đến nước này nhưng họ vẫn không một lời oán trách. Liệu Nam Cung Hoảng có đủ bĩnh tĩnh và tự tin trơ mắt nhìn bọn họ chết trước mặt mình hay không?

Miệng Nam Cung Hoảng hơi hé ra. Nội tâm ông ta đang chịu đựng cơn đau xé lòng còn tàn khốc hơn cả tiếng hét sục sôi đầy căm phẫn.

"Xin..."

Trường Nhất Tiếu cong khóe miệng nhìn chằm chằm vào Nam Cung Hoảng.

"Xin... hãy..."

Cằm ông ta không ngừng run rẩy, đôi mắt đỏ ngầu đầy tơ máu, cơ thể ông ta run lên bần bật.

Trong khoảnh khắc đó, dường như cự nhân của Nam Cung Thế Gia đã buông bỏ mọi thứ...

Vùuuuu!

Chính lúc ấy, đột nhiên một thanh kiếm bay tới nhắm thẳng vào gương mặt của Trường Nhất Tiếu.

"Hả?"

Keng!

Trường Nhất Tiếu thản nhiên dùng chiếc nhẫn trên ngón tay chặn thanh kiếm lại.

Sự im lặng bức người tức thì bao lấy không gian xung quanh.

Đó là một thành viên của Nam Cung Thế Gia. Tất cả mọi người đều nín thở mở to hai mắt quan sát tình hình.

Tiếng rên rỉ tuyệt vọng phát ra bởi họ không biết sợi dây sinh mệnh vừa nắm được có bị cắt đứt nữa hay không.

Két.

Âm thanh chiếc nhẫn của Trường Nhất Tiếu cọ xát vào kiếm diện vang lên rợn cả người.

"... Ngươi đang làm gì vậy, Tiểu Gia Chủ?"

Nam Cung Đồ Huy.

Hắn cắn chặt răng dồn sức vào tay cầm kiếm đang đâm về phía Trường Nhất Tiếu, miệng không ngừng gầm gừ giận dữ.

"Ngươi đừng đắc ý, Trường Nhất Tiếu."

"......."

"Ta sẽ giết ngươi tại đây."

Trường Nhất Tiếu hứng thú nhìn Nam Cung Đồ Huy.

"Đồ, Đồ Huy!"

Nam Cung Minh hét lớn.

"Con đang làm gì vậy? Mau lùi lại đi!"

"Người bảo con lùi lại ư?"

"Cái, cái gì?"

Nam Cung Đồ Huy nghiến chặt răng nhìn về phía sau. Lập tức đôi mắt giăng đầy tơ máu của hắn như nhìn xuyên qua tâm can Nam Cung Minh.

"Nếu con rút lui, người sẽ xin tên khốn này tha mạng và quay lại Tây An đúng không?"

"......."

"Và người sẽ nói với những người đang chờ đợi Nam Cung Thế Gia quay về rằng Thế Gia đã chiến đấu hết mình với ác tặc ư?"

Hắn gần như là hét lên.

"Phụ thân!"

Nam Cung Đồ Huy hướng về Nam Cung Hoảng mà hét lớn.

"Kiếm tu đã mất đi hiệp nghĩa thì không còn là kiếm tu nữa. Thứ cuối cùng chúng ta phải bảo vệ không phải là tính mạng mà là linh hồn của một võ giả!"

Cả người Nam Cung Hoảng bất giác run lên.

"Đó là những gì phụ thân đã dạy cho con mà! Chính phụ thân đã nói vậy mà! Nhưng bây giờ người đang muốn cầu xin lũ Tà Phái khốn kiếp này tha mạng sao?"

Trước tiếng hét như rít lên của Nam Cung Đồ Huy, Nam Cung Hoảng bất giác cắn chặt môi.

"... Lùi lại đi, Đồ Huy."

"Không! Con không bao giờ thoái lui đâu."

"Đồ Huy!"

Nam Cung Đồ Huy nhìn chằm chằm Trường Nhất Tiếu.

"Ngươi nói tính mạng của ta là do ta quyết định phải không Trường Nhất Tiếu?"

"Đúng vậy."

"Vậy thì ta..."

Đôi mắt Nam Cung Đồ Huy lay động dữ dội. Khi thốt ra lời này trái tim hắn không ngừng run lên.

Thế nhưng lời mà hắn nói lại chứa đầy ý chí và sức mạnh.

"Ta lựa chọn sẽ chết tại đây."

"......."

Lúc câu nói đó thốt ra, tất cả kiếm tu Nam Cung đều run lên bần bật.

Đây là sự can trường của tuổi trẻ? Hay là sự lựa chọn của kẻ không biết thức thời?

Lý nào hắn lại không biết chứ.

Bàn tay run rẩy của hắn đã nói lên tất cả. Hiện giờ Nam Cung Đồ Huy đang đối mặt với cái chết. Hắn đang cắn chặt răng chống lại tên đại gian ác Trường Nhất Tiếu.

"Nam Cung Đồ Huy! Con đang làm gì..."

Nam Cung Minh hấp tấp ngăn cản, thế nhưng Nam Cung Đồ Huy tức khắc cắt lời ông ta.

"Xin mọi người hãy sống sót."

"......."

"Hãy sống sót và quay về. Con không nghĩ đây là sai lầm. Mà là một lựa chọn đúng đắn."

Nam Cung Minh ngậm chặt miệng.

"Thế nên chỉ cần một người thôi... ít nhất có một người phải giữ được ý chí của Nam Cung Thế Gia Đó là vì lớp trẻ của Nam Cung Thế Gia mà chúng ta phải đối mặt khi quay về!"

Nam Cung Đồ Huy cắn chặt môi.

"Đó cũng là bổn phận của người mang dòng máu Nam Cung."

Bất cứ ai cũng không thể phản bác được mấy lời hắn nói.

Điều cuối cùng họ phải bảo vệ không phải là tính mạng mà là linh hồn của một võ giả. Không chỉ Nam Cung Đồ Huy mà cả họ đều được dạy điều này vô số lần. Thế nhưng, cuối cùng họ lại không thể nghe theo trái tim mình.

Trong tình huống ngặt nghèo hiện giờ, chỉ có Nam Cung Đồ Huy giữ được lời giáo huấn này.

Sự cắn rứt lẫn hổ thẹn tựa như sợi dây vô hình siết chặt lấy trái tim họ.

Người ngẩng đầu lên, đôi mắt giăng đầy tơ máu. Kẻ lại cúi đầu xuống, và một vài người siết chặt nắm đấm đến mức móng tay cắm sâu vào da thịt.

Tuy phản ứng khác nhau, nhưng rõ ràng họ đang nghĩ đến điều gì đó. Ngọn lửa vốn đã vụt tắt, ngọn lửa vốn đang lập lòe yếu ớt dường như lại bùng lên trong tim.

Hoặc là, thật sự chẳng có gì xảy ra cả.

Ý chí, hiệp nghĩa, biết đâu cũng chỉ là thứ hão huyền như Trường Nhất Tiếu nói. Thế nhưng, hiện giờ có một người đang muốn mạo hiểm cả tính mạng vì thứ hão huyền ấy.

Két.

Âm thanh nghiến răng của ai đó vang lên. Cảm xúc mãnh liệt tựa hồ ngọn lửa bắt bấc đang lan rộng trong lòng những kẻ đang đứng phía sau Nam Cung Đồ Huy.

Người mà họ phải bảo vệ.

Tương lai của Nam Cung Thế Gia mà họ phải liều mạng giữ gìn.

Tương lai đó cùng với lòng tự tôn chính là thứ mà họ phải liều cả tính mạng để giữ đến cùng. Đã là một võ giả cầm kiếm chiến đấu, ai nhìn thấy cảnh tượng này trong lòng không thể không có chút cảm xúc nào.

Đấu khí trong mắt họ lại bắt đầu bùng cháy. Giống như chỉ cần ai đó nổ phát pháo đầu tiên, mọi thứ sẽ lại hừng hực bùng lên.

Thế nhưng, lúc đó những gì họ nghe được chỉ là giọng nói uể oải pha chút nhàm chán của Trường Nhất Tiếu.

"Hưmmm."

Khi nghe câu nói tiếp theo, tất cả kiếm tu Nam Cung Thế Gia đều cảm nhận được có gì đó kỳ quái.

"Phải vậy chứ."

Đến cả Nam Cung Đồ Huy cũng hết sức bàng hoàng nhìn chằm vào Trường Nhất Tiếu.

Bá Quân nở nụ cười hết sức ôn hòa nhìn Nam Cung Đồ Huy.

"Đúng rồi, Nam Cung Thế Gia phải như thế mới đúng chứ. Bổn quân đã lo lắm đấy. Bổn quân sợ các ngươi sẽ hèn nhát mà cầu xin bổn quân tha mạng cho rồi lại nhục nhã mà quay về đấy."

Nam Cung Đồ Huy chợt nghĩ.

Kẻ này là ma quỷ đến để huyễn hoặc con người ư.

Giọng nói của Trường Nhất Tiếu nhẹ nhàng mềm mỏng tựa ma quỷ không hề nghe ra chút ác ý nào. Thế nhưng phía sau giọng nói ấy lại ẩn chứa ý tứ khủng khiếp và đáng sợ đến mức con người không thể tưởng tượng được.

"Tiểu Gia Chủ thật đáng khen."

Trường Nhất Tiếu cười rạng rỡ. Tựa hồ hắn đang khen ngợi một đứa trẻ ngoan vậy.

Keng.

Trường Nhất Tiếu đẩy nhẹ thanh kiếm rồi phủi tay.

"Hết cách rồi."

Sau đó hắn dang rộng hai tay rồi từ từ nhún vai.

"Các ngươi không muốn chấp nhận tấm lòng từ bi này cũng được, nhưng bổn quân sẽ làm những gì bổn quân muốn."

"......."

"Gia Danh."

"Vâng, Minh Chủ."

"Bảo tất cả rút lui đi."

Hỗ Gia Danh trợn tròn mắt nhìn Trường Nhất Tiếu. Sự bối rối lẫn kinh ngạc ngập tràn trong mắt hắn, đến cả các kiếm tu Nam Cung Thế Gia cũng tự hỏi chuyện gì đang diễn ra.

"... Ý người là cho các võ giả Vạn Nhân Phòng rút lui ạ?"

Bình thường hắn sẽ không bao giờ hỏi lại Trường Nhất Tiếu câu nào, thế nhưng hiện tại Hỗ Gia Danh đang vô cùng bàng hoàng.

Trường Nhất Tiếu tặc lưỡi, vẻ mặt có chút khó chịu.

"Gia Danh à, ngươi nghe không hiểu lời bổn quân sao? Bổn quân đã nói rõ ràng rồi mà. Mau rút toàn bộ người Tứ Bá Liên khỏi hòn đảo này."

"Minh, Minh Chủ. Chuyện đó..."

Lập tức, ánh mắt đầy hàn khí của Trường Nhất Tiếu hướng đến Hỗ Gia Danh. Trước cái nhìn lạnh băng đó, Hỗ Gia Danh nhanh chóng im miệng rồi cúi đầu.

"Thuộc hạ xin nhận lệnh."

"Được, được."

Trường Nhất Tiếu mỉm cười nhìn lướt qua Nam Cung Hoảng, Nam Cung Thế Gia, và cả Nam Cung Đồ Huy.

"Ý chí của các ngươi làm bổn quân thật cảm động."

Sau đó hắn gật gù tựa như đang ngợi khen vở kịch trên sân khấu quá hay, ai cũng thật tròn vai.

Lúc đó nỗi bất an trong lòng Nam Cung Đồ Huy còn lớn hơn cả trước đây.

"Vậy thì... bổn quân phải đáp lại ý chí đó mới phải phép chứ."

Trường Nhất Tiếu xoay người. Trường bào đỏ rực phấp phới trong gió như đôi cánh.

Khi hắn xoay người rời đi, giọng nói vô cùng âm trầm của hắn vang lên.

"Muốn chết ở đây ư. Bổn quân phải khổ tâm suy nghĩ xem lựa chọn của ngươi có đúng hay không đã."

Trường Nhất Tiếu dứt khoát đưa ra quyết định mà không một chút tiếc nuối.

Hắn vung vẩy bước đi. Sau đó, Hỗ Gia Danh liền ra hiệu.

Đám thủy tặc hãy còn lúng túng vẫn chưa bắt kịp tình hình, sau khi nhận được lệnh, chúng như đóng băng tại chỗ, thế nhưng sau đó chúng ngay lập tức rời khỏi Mai Hoa Đảo, vẻ mặt vẫn còn đọng nét mơ hồ.

Kẻ địch đã kề kiếm vào cổ vậy mà lại thu kiếm về rời đi, cảnh tượng đó quả là không thể tin được. Nam Cung Thế Gia đến cả phản ứng cũng không kịp bày ra, chỉ biết đứng yên như phỗng nhìn chúng rời đi.

"Chuyện này..."

Nam Cung Minh lẩm bẩm, giọng nói của ông ta mệt mỏi như đã vắt kiệt sức lực.

Trong mắt kiếm tu Nam Cung bắt đầu ngập tràn sự ngờ vực và mơ hồ.

Tại sao...

Quyết định của Trường Nhất Tiếu quả thật xuất phát từ lòng từ bi sao?

Hắn thật sự không có ý định dồn ép họ, không có ý đồ nào khác nữa chứ? Thật sự hắn có ý tha mạng cho họ sao?

Lý nào lại có chuyện như vậy. Tuyệt đối không thể nào...

Vậy thì tại sao hắn lại quay người bỏ đi mà không chút luyến tiếc chứ? Tại sao hắn không cưỡng chế? Tại sao không tự tay lấy mạng họ?

Rốt cuộc, hắn đang muốn làm gì đây?

Trong tình huống tất cả mọi người đều không biết phải chấp nhận như thế nào,

Nam Cung Đồ Huy chợt nảy ra suy nghĩ lớn mật.

Biết đâu mọi chuyện xảy ra trên hòn đảo này đều nằm trong kế hoạch của Trường Nhất Tiếu.

Hắn có một suy nghĩ khủng khiếp rằng ngay từ khoảnh khắc Trường Nhất Tiếu đặt chân lên hòn đảo này, họ đã không thể thoát khỏi lòng bàn tay của Trường Nhất Tiếu.

"Minh Chủ. Bọn chúng..."

"Dùng thuyền bao vây hòn đảo để không một con kiến nào có thể thoát ra ngoài."

"Vâng? Vâng! Thuộc hạ xin tuân lệnh."

Hỗ Gia Danh khẽ cắn môi. Sau đó hắn cẩn trọng hỏi.

"Thuộc hạ cả gan hỏi Minh Chủ đang dự định làm gì vậy ạ?"

Trường Nhất Tiếu cười tươi.

"Còn làm gì nữa. Bổn quân phải cho chúng biết thế nào là tuyệt vọng thật sự."

".... A."

Hỗ Gia Danh gật đầu tựa hồ đã hiểu.

"Cho chúng chết ngay là quá dễ dàng cho chúng rồi."

"Chậc chậc chậc. Gia Danh à. Sao hôm nay ngươi hành xử không giống ngươi gì hết vậy? Bổn quân không phải có ý đó."

"... Vâng?"

Thấy Hỗ Gia Danh hãy còn nghi hoặc, Trường Nhất Tiếu nhếch khóe miệng nói.

"Ngay từ đầu bổn quân đã không thèm để mắt đến bọn Nam Cung kia làm gì rồi. Mục tiêu của bổn quân là..."

Và rồi ánh mắt hắn từ từ chuyển hướng.

"Lũ hòa thượng đó."

Trường Nhất Tiếu nhìn Thiếu Lâm bên kia sông, ánh mắt liền trầm đi vài phần.

"Bây giờ mới bắt đầu thôi. Nào, hãy cho lũ khốn đó biết. Sự tàn ác của bổn quân  khủng khiếp đến mức nào!"

Nhìn Trường Nhất Tiếu phấn khích cười, Hỗ Gia Danh cảm giác toàn thân nổi đầy gai ốc.

Trường Nhất Tiếu hiện giờ đã bắt đầu nhe nanh độc ra toàn thiên hạ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro