Chapter 949. Con người sao có thể làm ra chuyện như vậy chứ? (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hỗ Gia Danh đứng trên mũi thuyền chào đón Trường Nhất Tiếu một cách trịnh trọng.

"Minh Chủ, người đã vất vả rồi"

"Ừm"

Trường Nhất Tiếu từ từ gật đầu.

Nhưng khác với Hỗ Gia Danh, sắc mặt của Hắc Long Vương lại chẳng sáng sủa một chút nào.

"Trường Nhất...à không, Minh Chủ"

Hắc Long Vương cất giọng hỏi với khuôn mặt cứng ngắc.

"Bổn tọa vẫn không thể nào hiểu được những việc mà Minh Chủ đang làm. Có nhất thiết phải cho lũ Nam Cung kia thời hạn 5 ngày không?"

"..."

Trường Nhất Tiếu chầm chậm quay đầu lại nhìn hắn ta.

"Cần thiết"

"..."

"Hắc Long Vương, đó là một việc cần phải làm"

Khóe miệng Trường Nhất Tiếu khẽ cong lên.

"Nếu như bây giờ chúng ta giết chết tất cả người của Nam Cung Thế Gia tại đây thì Thiếu Lâm sẽ nói gì với lũ Chính Phái khác đến sau nào?"

"Chuyện đó..."

Hắc Long Vương định nói gì đó nhưng ngay lập tức ngậm chặt miệng lại.

Liệu Thiếu Lâm có dám thừa nhận rằng bọn họ không dám băng qua sông khi Trường Nhất Tiếu xuất hiện hay không?

'Làm gì có chuyện đó'

Nếu như hắn mà là lũ người đó chắc chắn hắn sẽ không làm như vậy. Ngược lại hắn sẽ đi rêu rao rằng bản thân đã cố gắng hết sức chạy đến nhưng khi đến nơi thì toàn bộ Nam Cung Thế Gia đã mất mạng trong tay lũ Tà Phái độc ác.

Bởi vì tại Trường Giang lúc này không có một ai có thể phản bác lại những điều mà Thiếu Lâm nói. Nếu có thì sẽ chỉ có Nam Cung Thế Gia, Tứ Bá Liên và Thiếu Lâm mà thôi.

Giả sử như có người dân vì hiếu kỳ mà đến Trường Giang dòm ngó và chứng kiến tất cả thì cũng chẳng có ai lại đi tin lời bọn họ cả. Bởi vì những kẻ đang có mặt tại nơi này là Bắc Đẩu của Võ Lâm kia mà.

"Bất cứ khi nào chúng ta cũng có thể xử lý được Nam Cung Thế Gia. Điều quan trọng lúc này là phải để cho toàn bộ thiên hạ này biết được Thiếu Lâm đã đứng yên nhìn cảnh tượng Nam Cung Thế Gia bị diệt môn"

Trường Nhất Tiếu mỉm cười một cách lạnh lùng.

"Kẻ thù của chúng ta không chỉ riêng Nam Cung Thế Gia mà là toàn thể Cửu Phái Nhất Bang"

"..."

Đứng trước sự nham hiểm này, Hắc Long Vương dường như cảm nhận được dòng không khí lạnh lẽo đang chảy dọc sống lưng bản thân.

Thủy Lộ Trại không cần phải vội vàng mà có thể thong thả gặm nhấm Nam Cung Thế Gia. Nhưng hắn lại chưa từng nghĩa đến việc sử dụng Nam Cung Thế Gia như một con mồi để sỉ nhục Thiếu Lâm cũng như lợi dụng điều này để gây ra sự hỗn loạn giữa các môn phái thuộc Chính Phái.

Ai lại có thể nghĩ ra việc này kia chứ?

Hắc Long Vương thực sự tò mò. Liệu Thiếu Lâm sẽ dùng bộ mặt nào để tiếp đón những môn phái đang chạy đến đây? Có lẽ đó sẽ là bộ mặt được trộn lẫn giữa cảm giác tội lỗi lẫn nhục nhã.

"Vậy nhưng nếu quân chi viện đến nơi thì chuyện đó cũng đồng nghĩa với việc chiến lực của bọn chúng sẽ mạnh lên. Nếu bọn chúng thực sự vượt sông để cứu Nam Cung thì sao đây?"

"Lũ người đó ư?"

Trường Nhất Tiếu cười khẩy.

"Nếu bọn chúng là những người như vậy thì chiến tranh đã sớm bắt đầu từ lâu rồi"

"..."

"Kẻ đã dừng chân một lần thì đời đời chẳng thể nhúc nhích. Có thể bọn chúng sẽ chịu tấn công khi tình hình trở nên cấp bách và không còn sự lựa chọn nào khác. Vậy nhưng..."
                                     
Trường Nhất Tiếu quay đầu lại nhìn về phía Thiếu Lâm. Sau đó hắn hỏi một cách nhẹ nhàng.

"Ngươi có nhìn thấy không?"

"...''

"Lũ người kia rốt cuộc đang nghĩ gì? Trông bọn chúng có vẻ gì là vui vẻ khi có được cơ hội để cứu Nam Cung Thế Gia hay không?"

Hắc Long Vương cau mày.

"Nếu như là bổn tọa..."

Một chiếc trăng trắng muốt lộ ra giữa đôi môi đỏ rực của Trường Nhất Tiếu. Dáng vẻ đó của hắn chẳng khác nào một mãnh thú nhe răng nanh khi nhìn về phía con mồi của mình.

"Bọn chúng chính là muốn Nam Cung Thế Gia chết hết không còn một người nào"

Hắc Long Vương nhìn Trường Nhất Tiếu bằng khuôn mặt ngơ ngác.

"Cho dù nhận được chi viện đi chăng nữa thì việc cứu Nam Cung Thế Gia cũng chẳng có lợi lộc gì cho Thiếu Lâm cả. Công lao đương nhiên sẽ thuộc về những kẻ đến sau. Tất cả những gì Thiếu Lâm có thể nhận được cho dù có chiến đấu để cứu Nam Cung Thế Gia cũng chỉ là việc Nam Cung Thế Gia quay trở lại Giang Bắc và ôm theo nỗi oán hận vô bờ bến dành cho bọn chúng mà thôi"

"..."

"Bổn quân hỏi lại một lần nữa..."

Mồ hôi lạnh lúc này đã chảy dọc sống lưng của Hắc Long Vương.

"Nhà ngươi thực sự nghĩ rằng Thiếu Lâm sẽ cứu Nam Cung Thế Gia ư? Thật vậy sao?"

"..."

"Còn bổn quân thì nghĩ là...sẽ không đâu"

Trường Nhất Tiếu cười khúc khích như thể tình huống này vô cùng thú vị.

Hắc Long Vương cảm thấy ớn lạnh toàn thân.

'Tên điên này'

Thần kinh của hắn chắc chắn không được bình thường.

Khống chế ư?

Việc khống chế một kẻ như hắn ta hoàn toàn bất khả thi. Rõ ràng Hắc Long Vương và các Phó Minh Chủ Tứ Bá Liên khác đã nhầm lẫn điều gì đó cho đến tận thời điểm này.

Trường Nhất Tiếu chắc chắn sẽ nắm lấy thiên hạ trong lòng bàn tay và thỏa thích chơi đùa với nó.

"Con người ấy mà..."

Ngay lúc đó, Trường Nhất Tiếu từ khi nào đã ngừng cười quay sang nhìn Hắc Long Vương đầy dịu dàng.

"Lời nói và hành động là hai thứ hoàn toàn khác nhau"

"..."

"Lời nói của con người chỉ là sự giả tạo vì lợi ích của bản thân. Còn bản tâm thực sự bao giờ cũng được giấu diếm ở một nơi sâu thẳm. Và điều thú vị là..."

Trường Nhất Tiếu hòa nhã nhìn về phía Thiếu Lâm.

"Con người lại chẳng thể hiểu được bản tâm của chính bản thân mình"

"..."

"Nhà ngươi không cảm thấy tò mò sao? Rốt cuộc Pháp Chỉnh là người như thế nào? Và các hòa thượng cả đời học cách hành hiệp trượng nghĩa theo mệnh lệnh của Pháp Chỉnh sẽ phản ứng ra sao?"

Trường Nhất Tiếu từ từ đưa các đầu ngón tay lên mơn trớn bờ môi.

"Điều chắc chắn là những kẻ một khi đã nhìn thấy bản tính xấu xa trong thâm tâm mình một lần sẽ không bao giờ có thể quay trở về như ban đầu được nữa. Giết bao nhiêu người Nam Cung Thế Gia hay Thiếu Lâm điều đó không quan trọng. Quan trọng là phải cho bọn chúng thấy. Bọn chúng chẳng phải là những con người vĩ đại gì cả"

"..."

"Hừm"

Đôi mắt Trường Nhất Tiếu vẽ nên một đường cong mềm mại.

"Không có rượu nhỉ?"

Ngay lập tức, Hắc Long Vương hất cằm. Những kẻ bị đè nén trước khí thế của Trường Nhất Tiếu giật mình rồi nhanh chóng chạy về phía bên trong thuyền.

Dù lệnh mang rượu đến đã được đưa ra nhưng Trường Nhất Tiếu vẫn chưa có ý định rời bước. Vì vậy Hắc Long Vương đã lên tiếng hỏi.

"Ngay ở đây sao?"

"Bổn quân thấy vui mà nhỉ?"

Trường Nhất Tiếu cười khúc khích.

"Vừa thưởng rượu vừa nhìn cảnh tượng Thiếu Lâm làm thế này không được mà làm thế kia cũng không xong chẳng phải sẽ rất tuyệt hay sao?"

Hắc Long Vương gật đầu một cách nặng nề.

"Vậy thì tiểu, tiểu nhân... sẽ mang một chiếc bàn đến..."

Tên thủy tặc mang rượu đến lắp bắp nói với khuôn mặt trắng bệch. Sau đó Trường Nhất Tiếu chầm chậm đưa tay ra.

"Đầu tiên cứ đưa rượu đây đã"

"Sao ạ? A...vâng!"

Tên thủy tặc cung kính dâng rượu lên. Trường Nhất Tiếu cầm bình rượu từ từ tiến về phía lan can của con thuyền rồi ngồi xuống.

"Thật là thoải mái"

Ánh mắt hắn hướng về Thiếu Lâm ở bên kia sông. Hắn cứ ngồi như vậy tựa như một bức tượng đá như thể từng điều nhỏ nhặt xảy ra tại Thiếu Lâm lúc này đều rất đáng xem.

Con người khi có đức tin thậm chí có thể nhảy vào nước sôi lửa bỏng. Nhưng một khi đã dừng chân trước khó khăn một lần thì không thể nhảy vào trong đó một lần nào nữa.

Điều mà Trường Nhất Tiếu muốn chính là để lại một dấu ấn sâu đậm trong tim của lũ người đó.

'Chiến thắng 1 lần cũng tốt'

Bởi vì quan trọng là chiến thắng cuối cùng.

Ngay lúc ấy, Hỗ Gia Danh cẩn trọng tiến lại gần hắn ta.

"Minh Chủ"

"Hả?"

"Thiếu Lâm đúng là không thể vượt sông. Nhưng các môn phái đến sau chẳng phải sẽ khác hay sao?"

"Bọn chúng chỉ là những con lợn mà thôi. Thiếu Lâm còn chẳng dám đứng ra thì bọn chúng lấy đâu ra dũng khí mà dám đơn độc đối đầu với chúng ta chứ?"

"..."

"Nam Cung Thế Gia - kẻ dẫn dắt Ngũ Đại Thế Gia đã thành ra cái bộ dạng kia. Đường Môn thì rút lui. Thiếu Lâm thì thậm chí không biết bản thân đang làm gì. Lúc này kẻ phải đứng ra là Võ Đang thì lại đang phong bế sơn môn"

Trường Nhất Tiếu từ từ ngẫm nghĩ về tình hình hiện tại. Khóe môi cắt khẽ nhếch lên.

"Còn lại chỉ toàn lũ ngu si đần chỉ được cái to mồm"

Hỗ Gia Danh từ từ gật đầu.

"Thuộc hạ đã hiểu rồi ạ"

Ngay lúc đó, Trường Nhất Tiếu lại mở miệng.

"Tuy nhiên..."

"Vâng ạ?"

Nhìn thấy vẻ mặt đầy nghi hoặc của Hỗ Gia Danh nhưng Trường Nhất Tiếu không trả lời mà chỉ nở một nụ cười kỳ lạ.

"Phía bên kia cũng có"

"Minh Chủ đang nói về điều gì vậy ạ?"

"Một tên điên khó lường"

"..."

"Hahaha"

Trường Nhất Tiếu lắc đầu một cách vui vẻ và bắt đầu nốc hết bình rượu.

'Phải không?'

Và rồi hắn cố định ánh mắt về phía Bắc.

Nam Cung Độ Huy ngồi sụp xuống tại chỗ.

Hắn đã nghe thấy tất cả.

Trường Nhất Tiếu đã đưa nội công vào giọng nói và lan truyền những điều bản thân vừa nói khắp dòng sông này. Hắn chính là đang cố tình cho tất cả những người có mặt ở đây biết về tình hình hiện tại.

Nhờ vậy mà những kẻ có mặt trên Mai Hoa Đảo cũng đã nghe được cuộc trò chuyện giữa Trường Nhất Tiếu và Pháp Chỉnh.

"Haha..."

Một tiếng cười chua chát phát ra từ miệng Nam Cung Độ Huy.

Sao có thể nhẫn tâm như vậy?

Những mộng tưởng của hắn về một giang hồ ngập tràn hiệp nghĩa và thơ mộng hóa ra chỉ là ảo tưởng. Hiện thực tàn nhẫn đến mức khủng khiếp.

Nhưng điều làm hắn đau khổ nhất chính là hắn thậm chí chẳng có thời gian để rời mắt khỏi sự nhẫn tâm đó.

"Ư ư..."

"Khọc!"

Những âm thanh rên rỉ một cách đau khổ vang lên khắp nơi. Các kiếm tu của Nam Cung Thế Gia đang quằn quại trong vũng máu. Những kẻ đang cố gắng gượng bằng sức mạnh tinh thần mặc cho cơ thể bị trọng thương đang lần lượt ngã quỵ như một cách giải thoát. Thậm chí có rất nhiều người sẽ không thể gắng gượng được qua ngay hôm nay nếu cứ để yên như vậy.

'Nam Cung Thế Gia rốt cuộc vì điều gì mà đến nơi này?'

Bọn họ không một chút do dự lao đến Mai Hoa Đảo để bảo vệ lòng tự trọng của Chính Phái và dương cao tinh thần hiệp nghĩa. Nhưng khi mọi chuyện đi đến bước đường này, Nam Cung Độ Huy chỉ có thể trưng ra một nụ cười tự giễu cợt.

Có thật sự tồn tại không? Cái gọi là lòng tự trọng của Chính Phái và hiệp nghĩa có thật sự  tồn tại không?

Nếu có thì tại sao Thiếu Lâm lại dừng chân tại đó để mặc cho Trường Nhất Tiếu bỡn cợt?

"Ha..ha..ha...."

Tất cả mọi thứ mà hắn luôn tin tưởng bây giờ đã bị phủ nhận. Tất cả mọi thứ...

Bộp

Nhưng ngay lúc ấy, ai đó đã đặt tay lên vai Nam Cung Độ Huy.

"..."

Hắn chẳng còn sức để quay đầu lại nhưng vẫn biết đó là bàn tay của Nam Cung Hoảng.

Khuôn mặt ông ta tái nhợt nhưng giọng nói lại cứng rắn hơn bao giờ hết.

"Đứng dậy đi"

"Phụ thân"

"Hãy giúp đỡ những người bị thương. Kể từ bây giờ là cuộc chiến cầm cự. Cho dù là một người cũng phải cố gắng cứu chữa"

"..."

"Nếu như chịu đựng được 5 ngày..."

"Chịu đựng được thì sao chứ?"

"..."

Nam Cung Độ Huy nghẹn ngào cắt ngang lời phụ thân rồi cắn chặt môi đến chảy cả máu.

"Nếu như chúng ta chịu đựng được 5 ngày thì có gì thay đổi? Nếu vậy thì chết sẽ mãn nguyện hơn hay sao?"

"Độ Huy..."

"Gia Chủ thực sự nghĩ rằng lũ người đó sẽ giúp chúng ta ư?"

Nam Cung Hoảng nhắm chặt mắt lại.

Nhi tử của ông ta đã cho thấy dáng vẻ của Nam Cung Thế Gia cho đến giây phút cuối cùng.

Đến Nam Cung Hoảng cũng phải ngạc nhiên về điều đó.

Vì vậy mà cảm giác bị phản bội của hắn ắt hẳn cũng lớn hơn bất kỳ ai tại nơi này.

"Lũ người đó..."

Bịch.

Ngay khi Nam Cung Độ Huy định nói tiếp thì Nam Cung Hoảng một lần nữa nắm chặt lấy vai của hắn ta.

"Chỉ vì lũ người đó không giúp đỡ chúng ta nên con sẽ bỏ mặc những người đang sắp chết kia ư?"

"..."

"Không có sự phản kháng nào là vô nghĩa cả. Đôi khi, so với việc đạt được một điều gì đó thì cũng có lúc chúng ta cần phải làm những việc phải làm"

Nam Cung Độ Huy cắn chặt môi.

Bờ vai của hắn bắt đầu run rẩy. Nam Cung Hoảng im lặng chờ đợi nhi tử của mình.

"Con xin lỗi. Con..."

"Được rồi"

Nam Cung Độ Huy cố gắng dựng cơ thể nặng nề

"Hãy giúp đỡ những người bị thương. Cố gắng cầm cự lâu nhất có thể. Nhưng mà..."

"Con biết"

Tại một nơi không còn lấy một hạt ngũ cốc nào thì những người đang bị thương rất khó để cầm cự. Trong 5 ngày không biết sẽ còn bao nhiêu người có thể sống sót.

"Chỉ cần sống sót là được"

"..."

"Cho dù chỉ là một người"

Nam Cung Độ Huy nhắm chặt mắt lại. Hắn hít một hơi thật sâu rồi mở mắt ra một lần nữa. Sự cứng rắn lại xuất hiện trong đôi mắt của hắn ta.

Hắn xoay người lại và hét lớn.

"Những người có thể di chuyển đi theo ta! Chúng ta phải tập hợp những người bị thương lại và chữa trị cho họ!"

"Vâng!"

Một câu trả lời không cảm nhận được một chút sức sống nào vang lên. Điều đó cũng đã phản ánh chân thực tình hình của Nam Cung ngay lúc này.

Nhưng Nam Cung Độ Huy đã tập trung vào việc tập trung những người đang bị thương lại thay vì cố gắng động viên bọn họ. Rõ ràng đây là hoàn cảnh mà cho dù có nói gì đi chăng nữa cũng chẳng có tác dụng gì cả.

Nam Cung Hoảng từ từ rời ánh mắt khỏi Nam Cung Độ Huy và Nam Cung Minh.

Những con thuyền bao vây xung quanh hòn đảo.

Và Thiếu Lâm dừng chân ở phía bên kia.

'Thật là đơn độc'

Dường như thiên hạ này đã bỏ rơi bọn họ rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro