Chapter 952. Không được phép cúi đầu. (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai ngày đã trôi qua.

Và trong hai ngày đó... Các hòa thượng Thiếu Lâm không thể di chuyển dù chỉ một bước khỏi vị trí ban đầu.

Họ chỉ nhìn chằm chằm vào thuyền đoàn của Tứ Bá Liên đang chặn giữa họ và Mai Hoa Đảo.

Xung quanh không chút động tĩnh, vô cùng yên ắng, thế nhưng trong tâm của họ lại đang xáo trộn mãnh liệt hơn bao giờ hết.

Trên đời này bất cứ ai cũng phải một lần khổ não nghĩ về ranh giới giữa hiện thực và lý tưởng. "Sống" chính là không ngừng lặp lại nỗi khổ não đó và tìm ra lập trường cho bản thân.

Thế nhưng các hòa thượng Thiếu Lâm hiện giờ đến cả một việc bình thường như vậy cũng không thể làm được.

"... Phương Trượng."

Một trong số hòa thượng Thiếu Lâm không nhịn được nữa lén nhìn Pháp Chỉnh, đôi mắt hắn đã giăng đầy tơ máu.

Tuệ Phỏng (慧訪), người trước kia từng đến Hoa Sơn đưa bối thiếp vào dịp Đại hội tỷ võ. Hắn ta lên tiếng, giọng nói tựa hồ đang đè nén thứ gì đó.

"Chúng ta chỉ... ngồi yên nhìn thế này sao ạ?"

"...."

Pháp Chỉnh vẫn hướng mắt về phía trước không hề nhúc nhích. Không rõ ông ta có nghe thấy lời Tuệ Phỏng nói hay không.

Thế nhưng Tuệ Phỏng dường như không quan tâm điều đó, hắn ta tiếp tục.

"Người thật sự để cho Nam Cung Thế Gia chết dần như vậy sao?"

Lập tức, các cơ trên cổ Pháp Chỉnh nổi lên. Tuệ Phỏng càng cao giọng.

"Phương Trượng!"

Đến lúc đó Pháp Chỉnh mới từ từ quay đầu lại. Ông ta mặt đối mặt với Tuệ Phỏng đang phừng phừng lửa giận.

"Nếu vậy, con muốn ta phải làm sao đây?"

"..."

"Vậy ta hỏi ngược lại con. Con nên làm gì lúc này đây?"

"...."

"Con nghĩ chúng ta nên giao chiến với bọn Tứ Bá Liên khơi khơi như vậy sao? Chiến trường này vô cùng bất lợi, con nghĩ chúng ta nên ngó lơ quân địch rồi lao xuống sông tiến vào đó cứu người, con nghĩ thế là đúng ư?"

Tuệ Phỏng cắn chặt môi.

Lời Pháp Chỉnh nói quả không sai. Bây giờ mà họ lao xuống sông không khác gì đang húc đầu vào đá cả.

Thế nhưng...

Tuệ Phỏng ngay lập tức nhìn thẳng vào Pháp Chỉnh rồi nói.

"Việc đó quả thật là ngu ngốc sao ạ?"

"Tuệ Phỏng!"

"Chẳng phải Phương Trượng chính là người dạy chúng con như vậy ư?"

Pháp Chỉnh im lặng trước câu nói đó. Ánh mắt ông ta có hơi lung lay.

"... Thiếu Lâm phải bảo vệ Trung Nguyên. Thứ chúng ta theo đuổi là Phật Đạo (佛道), thế nhưng cũng không được bỏ quên hiệp nghĩa. Rõ ràng người đã nói như vậy mà."

"..."

"Đây là con đường bảo vệ Phật Đạo sao ạ? Hay là con đường bảo vệ hiệp nghĩa mà người nói?"

"Con im đi..."

"Người đã nói vậy mà? Phương Trượng?"

"Đã bảo con im miệng rồi mà?"

Người lớn tiếng quát Tuệ Phỏng không phải là Pháp Chỉnh mà chính là Pháp Giới. Ông ta nhìn chằm chằm Tuệ Phỏng, gương mặt đầy phẫn nộ.

"Con chỉ biết giận dữ la hét. Nhưng Phương Trượng mới là người phải đưa ra quyết định liên quan đến tính mạng của mọi người ở đây!"

Tuệ Phỏng cắn chặt môi đến bật máu.

"Nếu là con, con có thể đẩy các sư huynh đệ và sư điệt mình vào chỗ chết chỉ vì thứ hiệp nghĩa kia không? Con có thể vỗ ngực tự tin nói đó là lựa chọn đúng đắn không?"

Tuệ Phỏng không thể đáp lại câu chất vấn này, hắn liền cúi đầu.

Pháp Chỉnh khẽ nhắm mắt lại.

Trong tình thế lực bất tòng tâm thế này, dường như tất cả mọi người ai cũng nóng cả ruột gan, trong lòng như có vết thương đang không ngừng mưng mủ. Càng để lâu vết thương sẽ càng trầm trọng. Tựa hồ vết thương đó sẽ không ngừng lở loét, và sau khi kết thúc chuyện này, chắc chắn nơi đó sẽ biến thành vết sẹo mãi mãi không thể biến mất.

'... Trường Nhất Tiếu.'

Người ta nói Trường Nhất Tiếu là một kẻ đáng sợ quả không sai.

Trường Nhất Tiếu đã chiến thắng.

Cho dù Thiếu Lâm có gánh vác thiên mệnh lao mình xuống sông và cứu được tất cả người Nam Cung Thế Gia thì trong lòng họ vẫn sẽ mang vết sẹo cả đời cũng không thể lành được.

Biết đâu chừng kể từ giây phút này đã không còn một Thiếu Lâm mang trong mình hai thứ hiệp nghĩa và Phật Đạo nữa rồi.

Tất cả mọi chuyện đều là kế sách do một mình hắn vạch ra, chỉ nghĩ đến đây thôi đã khiến người khác cảm thấy ớn lạnh và nghẹt thở.

Pháp Chỉnh lần nữa phát ra tiếng thở dài bất lực.

Ông ta cảm nhận được. Ánh mắt của các đệ tử nhìn mình đã không còn như trước nữa. Ánh mắt họ hiện giờ tràn đầy sự đau khổ và mất niềm tin, chúng như sợi dây xích cứ quấn lấy Pháp Chỉnh.

Và lúc đó, một tin tốt đã đến với Pháp Chỉnh.

Tông Lợi Hình dẫn theo các đệ tử Không Động và Từ Ô Cái cùng các đệ tử Cái Bang đã đến.

"Chuyện gì đang diễn ra ở đây thế này?"

"... A Di Đà Phật."

Nhìn những con thuyền đang chặn trước Mai Hoa Đảo, Tông Lợi Hình không khỏi bối rối mà lên tiếng.

"Trên hòn đảo đó..."

"Vâng."

Pháp Chỉnh khẽ gật đầu.

"Nam Cung Thế Gia vẫn còn người sống sót."

Lúc đó, mắt Từ Ô Cái trở nên mờ đi.

Những người sống sót.

Cụm từ 'người sống sót' không phải dùng để ám chỉ số ít người may mắn sống sót sau khi một thế lực bị tiêu diệt sao?

"Lũ gian ác đó!"

"Chúng ta đã đến trễ rồi sao?"

"... Lão nạp có nói chúng ta đến càng sớm càng tốt nhưng khi đến nơi thì Vạn Nhân Phòng đã chiếm lấy hòn đảo rồi."

"Bọn, bọn... bọn Vạn Nhân Phòng ở Quảng Tây cơ mà? Sao lại...."

Sắc mặt Tông Lợi Hình liền tối đi mấy phần. Nếu có Vạn Nhân Phòng và Thủy Lộ Trại ở đó, chỉ bằng sức mạnh của những người này quả là không dễ gì có thể đối phó với chúng một cách thuận lợi được.

Thế nhưng để đảm bảo cả người và thuyền vượt qua nơi đó an toàn, họ không biết phải hy sinh bao nhiêu người nữa.

Tông Lợi Hình cất tiếng hỏi.

"... Liệu chúng ta có thể phá vỡ vòng vây không?"

Từ Ông Cái thờ ơ đáp.

"Phá vỡ vòng vây thì không khó. Nếu chúng ta dùng toàn lực tấn công chắc không thành vấn đề."

"Nếu vậy..."

Tông Lợi Hình tỏ ra vô cùng vui mừng. Thế nhưng, liền sau đó Từ Ô Cái đã dập tắt đi tia hy vọng của ông ta.

"Thế nhưng trận chiến này không đơn thuần phá vỡ vòng vây là thắng. Sau khi vượt qua chỗ bị chiếm chúng ta còn phải đến Mai Hoa Đảo để giải cứu những người còn sống và băng qua sông rút lui."

"..."

"Điều này đồng nghĩa chúng ta phải chiến đấu hai lần trong cùng một trận chiến. Tiếp theo là vấn đề thể lực khi phải mang theo những người đã cạn kiệt sức lực bên mình."

Trán Tông Lợi Hình bắt đầu túa mồ hôi lạnh. Lúc này ông ta mới ý thức tình thế đã ngặt nghèo đến mức nào.

"Đến Mai Hoa Đảo rồi phục hồi thể lực thì sao?"

"Chúng ta cũng sẽ bị bao vây thôi. Ngài nghĩ chúng sẽ để yên cho chúng ta làm vậy sao?"

"......."

"Vậy chúng ta dùng thuyền để cứu họ thì thế nào?"

Từ Ô Cái cười khẩy.

"Ngài nghĩ Bá Quân hắn không cân nhắc chuyện đó ư? Chắc chắn trong mấy dặm gần đây không hề có một con thuyền nào cả. Nếu đi tìm xa hơn một chút thì khi đến nơi đã không còn Nam Cung Thế Gia trên thiên hạ này nữa rồi."

Pháp Chỉnh gật đầu. Rõ ràng giọng Từ Ô Cái có phần lạnh lùng, thế nhưng xem ra ông ta đã nắm bắt rất rõ ràng và chính xác tình hình hiện tại. Quả đúng với danh xưng Trưởng Lão Cái Bang.

"Vậy, vậy chúng ta phải làm gì đây?"

"Còn làm gì nữa."

Từ Ô Cái nhìn chằm chằm những con thuyền trước mặt. Nói đúng hơn là ông ta đang nhìn vào đám người trên đó.

"Hoặc là liều mạng cứu Nam Cung Thế Gia đang rơi vào đường cùng kia... Hoặc là trơ mắt nhìn Nam Cung Thế Gia từ từ bỏ mạng."

"Nhìn, nhìn họ chết ư...!"

Gương mặt Tông Lợi Hình trở nên trắng bệch.

'Chuyện, chuyện này rốt cuộc là sao đây.'

Trong lúc vội vã chạy đến Trường Giang này, ông ta đã tưởng tượng vô số cảnh trong đầu, thế nhưng ông ta chưa từng nghĩ đến tình huống trớ trêu như vậy.

"Ph, Phương Trượng ngài nghĩ thế nào?"

Tông Lợi Hình cất tiếng hỏi.

Bởi vì ông ta nghĩ tình hình này bản thân không thể tự phán đoán được. Hiện giờ họ phải vượt qua bức tường kia và có thể hy sinh rất nhiều người, nhưng cũng không thể giương mắt nhìn Nam Cung Thế Gia từ từ đi vào con đường tận diệt.

"... A Di Đà Phật."

Thế nhưng Pháp Chỉnh lắc đầu.

"Đây không phải là việc chúng ta có thể tự quyết định được."

"Đúng, đúng vậy."

"Vì Bàng Gia vẫn chưa đến nơi, lão nạp nghĩ chúng ta không nên vội vàng đưa ra quyết định."

"Ngài, ngài nói đúng lắm."

Tông Lợi Hình lập tức gật đầu.

Thế nhưng không phải vì ông ta nghĩ lời Pháp Chỉnh hoàn toàn đúng. Chỉ là ông ta đang cảm thấy nhẹ nhõm vì có thể trì hoãn thêm một chút thời gian trước khi đưa ra quyết định quan trọng liên quan đến vận mệnh của môn phái.

Nếu nghiêm túc suy nghĩ thì Tông Lợi Hình thấy nhẹ nhõm cũng hợp lý.

Ông ta vẫn chưa nắm bắt được hết tình hình trên đảo, vậy nên ông lén nhìn các đệ tử Không Động.

'Chết tiệt...'

Thời gian quá dài ư?

Bây giờ chỉ còn lại ba ngày. Đó là khoảng thời gian quá ngắn để đưa ra quyết định liên quan đến vận mệnh của cả môn phái, nhưng lại quá dài để tự đưa ra phán quyết trước tình hình này.

Từ bây giờ bọn họ phải thật nghiêm túc suy nghĩ về lý tưởng và hiện thực, việc này không khác nào hình phạt đang giáng xuống đầu họ.

Tình thế quái gở gì thế này?

Nhìn Tông Lợi Hình lộ rõ vẻ bối rối, Từ Ô Cái liền cau mày.

'Sai rồi.'

Quyết định dứt khoát cần có can đảm. Cứ trì hoãn và trì hoãn mãi cũng không mang lại kết quả tốt đẹp gì cả.
Hơn nữa, ông ta có cảm giác rằng trong cuộc nói chuyện vừa rồi, có vẻ họ đã đưa ra quyết định của riêng mình.

Thế nhưng... Từ Ô Cái không muốn chỉ trích họ.

Ông ta đồng ý rằng mối quan hệ giữa Cửu Phái Nhất Bang và Ngũ Đại Thế Gia đang dần bất hòa. Vậy thì liệu họ có liều mình cứu Nam Cung Thế Gia không đây?

Chuyện này không những ảnh hưởng đến tính mạng mà còn liên quan đến vận mệnh của cả môn phái.

Đến cả Từ Ô Cái cũng muốn khước từ chuyện này.

Ông ta nhìn chằm chằm vào Mai Hoa Đảo, cảm giác xấu hổ lẫn tự giễu đột nhiên dâng lên trong lòng.

'Gia Chủ Nam Cung Thế Gia. Sao ngài lại làm chuyện ngu ngốc vậy chứ.'

Từ Ô Cái buông tiếng thở dài.

Thế nhưng, ông ta cũng không muốn đổ hết lỗi cho Nam Cung Thế Gia. Những người ở đây cũng đang trải qua cảm giác như có con dao cứa từng nhát vào tim, ông ta sao có thể trách cứ Nam Cung Thế Gia khi họ đang phải nhịn nhục trước tình thế khốn cùng trên hòn đảo kia chứ?

Cái giá phải trả cho sai lầm quả thật quá khắc nghiệt.

Từ Ô Cái vốn im lặng liền lên tiếng, vẻ mặt có phần vô cảm.

"Ta mong các vị nên nhớ một điều."

Pháp Chỉnh và Tông Lợi Hình quay lại nhìn ông ta.

"Lựa chọn thế nào là quyết định của hai vị. Thế nhưng..."

Từ Ô Cái khẽ cắn môi rồi nói tiếp.

"Sự lựa chọn hôm nay của hai vị, toàn thiên hạ nhất định sẽ ghi nhớ. Không chỉ bây giờ mà còn là mãi sau này."

"......."

"Mong các vị hãy đưa ra lựa chọn thật đúng đắn."

Nói xong, Từ Ô Cái xoay người đi. Quả nhiên là ông ta khó mà đối diện với họ.

Không phải vì ông ta căm ghét hai người kia. Mà là nhìn thấy họ, ông ta lại càng thấy căm ghét chính mình hơn.

'Ta vừa nói gì vậy chứ.'

Từ Ô Cái siết chặt nắm đấm bỏ ra phía sau, một gã ăn mày đi theo ông ta.

"Có nên truyền tin cho Tổng Đà không ạ?"

"... Đương nhiên rồi."

Thế nhưng với thời hạn là ba ngày, đến cả Tổng Đà cũng khó mà đưa ra quyết định sáng suốt được. Đây quả là một lựa chọn nghiệt ngã đối với Bang Chủ Cái Bang - người không còn sống được bao lâu do tuổi già.

"Thuộc hạ đã rõ rồi ạ."

"Khoan đã..."

Đột nhiên Từ Ô Cái cắn chặt môi.

Là một Trưởng Lão Cái Bang ông ta không nên thốt ra câu hỏi này, thế nhưng với tư cách là một võ giả, ông ta buộc phải hỏi.

"... Hoa Sơn hiện giờ đang ở đâu?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro