Chapter 1016. Ngươi vừa nói gì? (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 1016. Ngươi vừa nói gì? (1)
Tăng bào của Pháp Chỉnh tung bay phấp phới khi có một cơn gió mạnh thổi đến.
Ánh mắt của ông ta hướng về phía những chiếc thuyền trên sông Trường Giang. Dáng vẻ của thuyền đoàn trông rất thong dong thư thả.
Nhưng đối với Pháp Chỉnh thì chúng lại trông giống như những chiếc răng nanh của một con sói. Thứ sắc lạnh đó dường như có thể lao đến và cắn vào cổ ông ta bất cứ khi nào.
"Hừm"
Đôi mắt ông ta lặng xuống.
Đã gần 10 ngày kể từ ngày sự việc tại Mai Hoa Đảo kết thúc. Vậy nhưng những con thuyền đang trôi nổi trên sông của Tứ Bá Liên vẫn chưa quay đầu.

Thủy tặc vốn dĩ là một đoàn thể kiếm sống bằng cách cướp bóc những người qua lại trên sông. Việc buộc những con thuyền kia phải tham gia vào cuộc chiến tại đây là một tổn thất to lớn đối với Thủy Lộ Trại.
Vậy nhưng bất chấp điều đó, Tứ Bá Liên vẫn không rút quân. Chính vì vậy mà Pháp Chỉnh cũng không thể di chuyển. Trước khi kẻ thù bỏ dao xuống thì không thể nới lỏng ranh giới.
"Trường Nhất Tiếu"
Từ miệng Pháp Chỉnh phát ra một cái tên đáng ghét. Có thể thấy rất rõ ràng rằng hắn ta đang có mặt tại nơi đóng quân của Vạn Nhân Phòng.
Bịch. Bịch.
Pháp Chỉnh hướng ánh nhìn đầy tăm tối vào dòng sông. Từ phía sau ông ta, Pháp Giới từ từ tiến lại gần.
"Phương Trượng, chúng ta đã nhận được phản hồi từ Cửu Phái Nhất Bang"
Mặc dù Pháp Giới đã gợi chuyện nhưng Pháp Chỉnh vẫn không có chút phản ứng gì đặc biệt.
"Phương Trượng"
Sau khi Pháp Giới gọi thêm hai lần nữa, Pháp Chỉnh mới từ từ di chuyển ánh mắt.

"Đệ vừa nói gì nhỉ?"
"Về tổng thể thì....trước hết có rất nhiều môn phái nói rằng sẽ gửi chi viện đến Trường Giang"
Pháp Chỉnh nở một nụ cười kỳ lạ.
"Bọn họ không nói rõ thời điểm và số lượng nhân lực chi viện?"
"Vâng, Phương Trượng"
Nộ khí từ từ dâng trào trên khuôn mặt của Pháp Giới.
Một lời hứa không có bất cứ điều gì cụ thể thì chỉ là một lời nói suông có thể thay đổi nội dung bất cứ khi nào.
Mặc dù mọi chuyện đã đi đến nông nỗi này nhưng bọn họ vẫn chỉ là muốn quan sát thêm.
"Phải. Sẽ là như vậy thôi"
Vậy nhưng Pháp Chỉnh chỉ gật đầu một cách vô cảm như thể ông ta đã đoán trước được chuyện này.
"Còn về phần của Thiên Hữu Minh thì sao?"
"Bọn họ cũng đã nói rằng có những nghi ngờ sâu sắc về hành động của Thiên Hữu Minh"
"Nghi ngờ sâu sắc ư...."

Pháp Chỉnh cười nhạt.
Nghi ngờ. Đó là một câu trả lời rất hay đấy.
Nếu như Thiên Hữu Minh thực sự có giao ước bí mật nào đó với Tà Phái thì bọn họ sẽ nói rằng đã sớm có nghi ngờ. Còn nếu không hẳn là sẽ lật mặt nói rằng thật may mắn vì mọi chuyện chỉ kết thúc ở mức độ nghi ngờ mà thôi.
"Phương Trượng"
"Mọi chuyện đúng như dự đoán"
Pháp Chỉnh nhẹ nhàng lắc đầu. Từ miệng Pháp Giới phát ra một tiếng thở dài.
"Làm thế nào mà huynh có thể bình thản như vậy?" "Hửm?"
Trong giọng nói của Pháp Giới lúc này đã xuất hiện sự oán giận.
"Đệ không nói rằng chúng ta đã làm tốt mọi chuyện. Rõ ràng đã có sai sót và xảy ra những chuyện dễ gây hiểu nhầm"
"...."
"Nhưng chẳng phải ít nhất bây giờ chúng ta cũng đang ở đây để đối đầu với lũ Tứ Bá Liên đó hay sao? Vậy mà bọn họ nỡ lòng nào vô tâm với chúng ta như vậy?"

Pháp Chỉnh nhìn Pháp Giới rồi mỉm cười. "Đệ cảm thấy oán hận?"
"Đệ...."
"Không có gì phải oán hận cả. Con người vốn dĩ là như vậy. Bản thân có thể cảm nhận được nỗi đau khi bị một cái gai đâm vào tay nhưng lại chẳng có chút cảm xúc nào khi có một ai đó chết tại dị vực vạn lý"
Pháp Giới cắn chặt môi.
Mặc dù không biết phương cách có đúng hay không. Nhưng dù sao bọn họ cũng đến đây bằng thiện ý. Đối với Pháp Giới thì sự đền đáp cho thiện ý này thực sự quá nghiệt ngã.
"Vậy ý của huynh là chúng ta phải chịu đựng tất cả điều này?"
Pháp Chỉnh thay vì trả lời đã đưa ra một câu hỏi.
"Đệ nghĩ nên làm như thế nào?"
"...."
Pháp Giới nhìn Pháp Chỉnh với khuôn mặt không nói nên lời.
Từ sau sự việc Mai Hoa Đảo xảy ra, Pháp Chỉnh đã mất đi sự tự tại. Nhưng sự việc đó đã qua được mấy ngày và bây giờ Pháp Chỉnh cũng đã tìm lại

được sự bình tĩnh mà ông ta vẫn luôn duy trì trong quá khứ.
"Rốt cuộc là nên làm gì với những kẻ không nghe lời đây?"
Pháp Chỉnh lẩm bẩm một mình rồi lại hướng ánh mắt về phía bên kia sông.
"Trước tiên, hãy gửi thêm một thư trát tiếp tục truyền đạt tình hình ở đây và yêu cầu chi viện. Nói với bọn họ rằng sẽ tốt hơn nếu như có thể cụ thể về việc bọn họ sẽ hỗ trợ những gì"
Đó là một chỉ thị vô cùng chi tiết. Vậy nhưng Pháp Giới dù đã nghe rất rõ ràng vẫn chỉ thở dài.
"Phương Trượng, liệu nói những lời đó thì có gì khác đi không?"
"Chắc chắn là không rồi. Nhưng cũng chẳng liên quan"
"Sao ạ?"
Pháp Chỉnh bắt đầu nói những lời đường đột.

"Kẻ khoanh tay đứng nhìn đám cháy bên kia sông thì chẳng việc gì phải gấp gáp. Bởi vì bọn họ còn có thể tận hưởng cảm xúc thú vị khi có một thứ gì đó bùng cháy"
"...."
"Đối với lũ người đó thì chúng ta bây giờ chỉ là những kẻ đang lao đến dập tắt ngọn lửa bên kia sông mà thôi. Vì vậy mà họ chẳng có lý do gì phải gấp gáp cả"
Pháp Chỉnh dừng lại giây lát rồi nhìn thẳng vào Pháp Giới.
"Đệ có biết làm thế nào để trái tim của lũ người đó trở nên gấp gáp hay không?"
"Phương Trượng, đệ không biết"
"Đó là cho bọn họ biết rằng đám cháy có thể lan đến chỗ bọn họ"
Pháp Chỉnh khẽ niệm Phật hiệu.
"Bọn họ sẽ cảm thấy cao hứng khi ngọn lửa không đe dọa gì được đến bản thân. Nhưng khi ngọn lửa cháy đến chân thì sẽ chẳng còn cảm thấy thú vị nữa. Bởi vì ngọn lửa đó sẽ đốt cháy nhà, điền thổ thậm chí là gia môn của bọn họ"
Pháp Giới yên lặng gật đầu.

Tất nhiên, lý do mà Cửu Phái Nhất Bang bây giờ không cho thấy sự hưởng ứng rõ rệt là bởi vì sức mạnh chi phối của Thiếu Lâm đã bị suy yếu. Nhưng lý do cốt lõi của việc này suy cho cùng là vì bọn họ chưa cảm nhận được sự uy hiếp của Tứ Bá Liên.
'Thời gian 3 năm đã phá hỏng mọi thứ'
Nếu như Trường Nhất Tiếu tại sự kiện Giang Nam Bất Xâm giết chết hết tất cả những người có mặt ở đó thì có lẽ Tứ Bá Liên bây giờ đã chẳng còn tồn tại. Bởi vì phần còn lại của Chính Phái sẽ bằng mọi cách tiêu diệt bọn chúng.
Nhưng trong ba năm đó, Trường Nhất Tiếu đã ở lại Giang Nam và lặng lẽ nuôi dưỡng sức mạnh. Và thời gian đó đủ lâu để sự tồn tại của Tứ Bá Liên ở bên kia sông được xem là một việc hiển nhiên.
Vì vậy mà bọn họ đã quen với sự tồn tại của ngọn lửa bùng cháy đó.
Những thứ quen thuộc sẽ không đem lại cảm giác đe dọa nữa.Vì vậy mà cho dù nơi này có gào thét thế nào thì bọn họ cũng sẽ chẳng nghe thấy gì.
"Phương Trượng, chẳng phải chúng ta nên cho bọn họ biết hay sao? Rằng Tứ Bá Liên là một ngọn lửa nguy hiểm đến nhường nào"
"Phải. Ta cũng đã nghĩ vậy đó"

"Sao ạ?"
Giọng nói thản nhiên của Pháp Chỉnh khiến cho Pháp Giới phải nghiêng đầu thắc mắc. Dường như câu trả lời vừa rồi có chút kỳ lạ thì phải....
"Nhưng đó cho đến cách đây không lâu"
Và như để Pháp Giới chắc chắn hơn về việc không nghe nhầm những lời mà Pháp Chỉnh vừa nói. Ông ta tiếp tục với tông giọng đã thay đổi đôi chút.
"Nhưng gần đây ta chợt nhận ra rằng hình như ta đã nghĩ sai rồi"
"Phương Trượng đang nói gì vậy?"
"Điều mà bọn họ không biết không phải là ngọn lửa đó nguy hiểm đến nhường nào"
Pháp Giới vẫn không thể nào hiểu được những lời mà Pháp Chỉnh nói. Làm gì có ai lại không hiểu được lũ Tứ Bá Liên kia nguy hiểm như thế nào chứ?
"Khác với suy nghĩ của ta, lũ người đó thậm chí đã quên mất lửa là gì mất rồi"
"Phương Trượng?"
Bờ môi Pháp Giới méo mó.
"Đúng vậy. Với bọn họ thì thế gian này chẳng có thứ gì gọi là lửa cả. Và thời gian hòa bình cũng đã

đủ lâu để bọn họ quên mất chiến hỏa là gì. Không, đối với bọn họ mà nói thì cho dù có tồn tại tàn lửa hay không thì bọn họ cũng không bao giờ nghĩ đến kiếp hỏa"
"...."
"Vì vậy mà bọn họ đã quên mất lửa là gì mất rồi. Và bọn họ bây giờ chẳng biết sợ là gì nữa"
Pháp Giới nhìn Pháp Chỉnh bằng đôi mắt không giấu nổi sự nghi vấn. Ngay lúc đó Pháp Chỉnh quay lại nhìn Pháp Giới. Ánh mắt ông ta tối sầm lại đến mức nổi da gà.
"Pháp Giới"
Pháp Giới giật mình lập tức cúi đầu. "Vâng, Phương Trượng"
Giọng nói mềm mại của Pháp Chỉnh vang lên. Ôn tồn và tình cảm như thể đang khuyên nhủ một đứa trẻ.
"Làm thế nào để cho một người biết lửa rốt cuộc là gì?"
"Đệ...."
"Đó là phải khiến cho người đó cảm nhận được"
Trong giây lát, Pháp Giới đã rùng mình. Pháp Chỉnh tiếp tục nói một cách bình tĩnh.

"Rằng lửa là một thứ nóng như thế nào. Và khi ngọn lửa đó chạm vào tay thì sẽ đau đớn ra sao. Phải cho kẻ đó biết được bằng chính cơ thể rằng khi ngọn lửa bắt đầu bốc cháy thì chuyện gì sẽ xảy ra"
"Phương, Phương Trượng" "Đương nhiên!"
Pháp Giới định nói gì đó nhưng Pháp Chỉnh đã dứt khoát cắt lời.
"Sẽ đau đớn. Sẽ khổ sở. Nhưng....chẳng phải như vậy có thể ngăn được việc lũ ngu ngốc không biết lửa là gì đó tự mình bước vào hố lửa hay sao?"
"...."
Pháp Giới im lặng như hến.
Nụ cười nhạt và cả giọng nói mềm mại đầy nhân từ của Pháp Chỉnh vẫn như vậy. Nhưng Pháp Giới rõ ràng đã cảm nhận được từng dòng quỷ khí từ sâu bên trong dáng vẻ đó của Pháp Chỉnh. Đó là luồng quỷ khí lạnh lẽo đến mức khiến cho tâm hồn ông ta dường như đã đóng băng.
Pháp Chỉnh nhìn Pháp Giới như vậy rồi nở một nụ cười.
"Lời ta nói nghe khắc nghiệt quá phải không?"

"Phương, Phương Trượng. Đệ chỉ là...."
"Có thể là nó rất tệ. Nhưng Phật Tử không được phép sợ mất mát"
Pháp Chỉnh tạo thế bán chưởng về phía Pháp Giới. Đó là một tư thế bán chưởng đặc biệt của Thiếu Lâm chỉ nâng một tay lên mà không phải là chắp hai tay lại.
"Thiếu Lâm khi nào thì tạo thế bán chưởng (半掌) này?"
Đó là một câu hỏi khá đường đột. Pháp Giới đương nhiên biết câu trả lời. Một khi đã trở thành đệ tử của Thiếu Lâm thì không một ai lại không biết điều này cả.
"Là để tưởng nhớ đến Nhị Tổ (二祖)" "Đúng vậy"
Pháp Chỉnh gật đầu.
Nguồn gốc của Thiếu Lâm bắt nguồn từ Đạt Ma Sư Tổ. Nhưng cội nguồn tinh thần của bọn họ là từ Nhị Tổ Tuệ Khả (慧可). Còn người hoàn thiện võ
công là Lục Tổ ( 祖) Tuệ Năng (慧能). 六
Việc tiếp nối tất cả những điều đó không phải đã tạo ra Thiếu Lâm như bây giờ hay sao?

"Nhị Tổ để có thể giác ngộ đã tự chặt đứt một cánh tay"
"Vâng, Phương Trượng"
"Nói cách khác, để có thể giác ngộ thì phải mất đi điều gì đó to lớn tựa như cánh tay của bản thân"
"...."
"Đó không phải là câu chuyện chỉ dành cho những đệ tử Phật Môn. Đôi khi phải chấp nhận hy sinh những điều nhỏ nhặt để có được những thứ to lớn hơn"
Pháp Giới không thể nói gì.
Trong bầu không khí nhẹ nhàng mà Pháp Chỉnh tạo ra có tồn tại một cảm giác áp lực rất khó diễn tả. Ngay cả việc thở thôi cũng khiến cho ông ta cảm thấy rất nặng nề.
Pháp Chỉnh vẫn trong tư thế bán chưởng nhắm chặt hai mắt như đang sắp xếp những suy nghĩ trong đầu. Một lát sau, ông ta mở mắt ra và nói.
"Đệ cứ biết vậy đi. Như vậy là được rồi"
"Vâng, Phương Trượng"
"Tiếp tục gửi thư trát cho Cửu Phái Nhất Bang" "Vâng"

Pháp Giới tạo thế bán chưởng rồi lùi lại phía sau. Không hiểu tại sao ông ta lại có tâm trạng muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ này.
Ngay khi ông ta định rời đi, Pháp Chỉnh vẫn cố định ánh mắt trên Trường Giang lại tiếp tục hỏi.
"Hoa Sơn thế nào rồi?"
Pháp Giới dừng bước rồi thận trọng trả lời.
"Bọn họ đang ở cách đây không xa cùng với Đường Môn và không có hoạt động nào đặc biệt cả"
"Hoa Sơn Kiếm Hiệp thì sao?"
"Tên tiểu tử ấy dạo gần đây đang dạy dỗ những kiếm tu trẻ tuổi của Nam Cung Thế Gia"
"Dạy Nam Cung Thế Gia ư?"
"Vâng"
Ánh mắt của Pháp Chỉnh hướng lên phía trên.
"Tên tiểu tử ấy cuối cùng sẽ nuốt trọn cả Nam Cung Thế Gia"

"...."
"Đệ lui đi"
Sau khi nói xong câu nói đó, Pháp Chỉnh không di chuyển thêm nữa. Ông ta chỉ nhìn chằm chằm vào dòng sông chảy dài vô tận.
Pháp Giới nhìn bóng lưng đó trong chốc lát sau đó tạo thế bán chưởng rồi lui đi.
Pháp Chỉnh chỉ còn lại một mình. Hai mắt ông ta tràn ngập dáng vẻ Trường Giang lấp lánh.
"Thế gian này vốn dĩ không công bằng"
Khóe miệng ông ta trưng ra một nụ cười mệt mỏi.
"A Di Đà Phật...."
Cuối cùng, ông ta nhắm chặt mắt lại và không nhìn thấy gì nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro