Chapter 1018. Ngươi vừa nói gì? (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 1018. Ngươi vừa nói gì? (3)
Người đời có câu 'Thượng hữu thiên đường, hạ hữu Tô Hàng (上有天堂 下有蘇杭)'. Có nghĩa là trên trời có thiên đường, dưới đất có Tô Châu và Hàng Châu.
Mảnh đất Hàng Châu không thiếu gì danh lam thắng cảnh đẹp say lòng người nên được thế nhân ưu ái gọi là Thiên Đường chốn trần gian. Nhưng giá trị thực sự của Hàng Châu chỉ được phô ra khi ánh mặt trời ẩn mình sau dãy Tây Sơn hùng vĩ.
Bất Dạ Thành ( 夜城). 不
Khi những con đường được thắp sáng che mờ đi đêm đen tịch mịch, dường như tất cả thú vui hoang lạc của nhân gian đều tụ họp về nơi này.
Giọng đùa cợt náo nhiệt của khách quan vang vọng khắp các tửu lâu.
Tiếng cười nói không ngớt của những người đổ xô đến các lộ điếm.
Một nơi mà những khúc nhạc cầm (琴) của kỹ nữ hòa lẫn với khúc ca làm nao lòng người.
Nơi đó chính là Hàng Châu.

Thế nhưng, thế gian này không phải lúc nào cũng hào nhoáng như vẻ bên ngoài.
Khi đặt chân vào một con ngõ nào đó giữa đại lộ rực rỡ sắc màu này, thế gian tươi sáng tựa ban ngày liền dần ẩn mình đi, thay vào đó là những con đường tối tăm tịch mịch đang chào đón bước chân con người.
Chỉ cần vài nhịp chân cũng đủ khiến người ta có cảm giác như đã bước sang một thế giới hoàn toàn khác biệt với sự xô bồ ngoài kia. Hàng Châu, nơi mà ngay cả những cường giả, thậm chí cả quan binh cũng không dễ dàng cất bước tiến vào đó nếu không đủ dũng khí.
Bước vào con ngõ ấy, thứ đầu tiên đập vào mắt chính là những gã mang ánh mắt đầy nguy hiểm tụ tập lại, trong miệng liên tục phì phèo một thứ gì đó.
Thứ ấy tạo ra những tia sáng loe lói trong con ngõ tối tăm, u ám.
Một nơi hào nhoáng và rực rỡ nhất thiên hạ như Hàng Châu đương nhiên cũng có mặt trái của nó.

Nếu đi dọc theo ngõ vào sâu bên trong sẽ nhìn thấy những ô cửa nhỏ đến nỗi không thể quan sát nổi cảnh tượng bên ngoài.
Vượt qua những kẻ canh gác tiến vào trong, đập vào mắt là cảnh một toán người đông đến chật kín của gian phòng cùng với thứ khói trắng dày đặc che mờ cả tầm nhìn.
Một thứ mùi hôi hám khiến người ta phải nhăn mặt nhíu mày, những khuôn mặt tận hưởng khoái cảm đến biến dạng, nhiệt độ trong phòng tăng cao đến bức cả người. Một nơi giao nhau giữa tiếng ồn ào náo nhiệt của phố thị và âm thanh tràn đầy tuyệt vọng cùng phẫn nộ.
Không nơi nào khác chính là sòng bạc ở Hàng Châu.
Năm gã nam nhân ngồi ở giữa Hoan Hỉ Viện (歡喜 院) - nổi danh là nơi có số tiền đặt cược cao nhất trong số các sòng bạc ở Hàng Châu.
Cạch!
Gã nam nhân đánh một quân mạt chược xuống liền phỉnh mũi.
"Ta thắng rồi." "Chết tiệt."

"Hắn ngốn sạch chỗ này rồi."
Gã nam nhân dang tay gom hết số bạc chất thành đống trên bàn rồi kéo về phía mình.
"Hôm nay xem ra vận khí ngươi tốt nhỉ."
"Ngươi cứ ăn cho thỏa đi, không chừng ra ngoài rồi hoàn trắng tay đó."
"Còn giữ được cái đầu là may cho ngươi rồi."
Dù bên tai không ngừng vang lên mấy lời đe dọa nhưng dường như gã nam nhân không hề để tâm. Trong sòng bạc, không ai được phép dùng đến bạo lực cả. Đó là nguyên tắc mà Hắc Quỷ Bảo dùng để kinh doanh Hoan Hỉ Viện.
Dù là ma đầu ác danh lẫy lừng thiên hạ, kẻ có lộc trọng quyền cao, hay cả những thương nhân đến tìm thú tiêu khiển cũng không được vi phạm quy tắc này.
Bởi vì một khi vi phạm, Hắc Quỷ Bảo sẽ đuổi cùng giết tận không chừa một ai.
Gã nam nhân cười đến ngoác mồm nhìn đống bạc nhiều đến mức không thể sắp xếp cho gọn gàng.
Những kẻ hay lảng vảng đến chiếu bạc hiểu rõ nguyên lý cờ bạc hơn bất cứ ai. Không một ai mãi là kẻ thắng trên chiếu bạc cả. Rồi đống bạc đó cũng sẽ bay sạch chỉ sau một ván mà thôi.

Dù hiểu rõ nhưng họ không thể cưỡng lại cảm giác sảng khoái khi thắng một canh bạc là như thế nào, cứ như vậy, họ đặt cược tất cả thứ mình có ở nơi này.
Thế nhưng....
"Khì khì khì khì."
Nụ cười quái dị lại nở trên môi gã nam nhân nọ.
Trên một chiếu bạc, đôi khi chiến thắng luôn được đảm bảo một cách tuyệt đối. Bởi vì sẽ có những tên nhãi ranh lắm tiền nom không biết gì về bài bạc có mặt ở đó.
Gã nam nhân thoáng liếc nhìn kẻ ngồi đối diện.
Hắn vận trường bào đỏ rực, nhìn sơ qua thôi cũng khiến người ta chói hết cả mắt. Mái tóc dài bù xù trông như chưa được chải chuốt đàng hoàng che đi nửa khuôn mặt, đôi môi thấp thoáng sau mớ tóc lòa xòa khô khốc đến nứt cả ra.
Trông bộ dạng hắn có phần kỳ quái, nhưng gã nam nhân lại không hề cảm nhận được chút uy áp nào từ kẻ đó.
'Tên nhãi ranh chết giẫm.'
Hắn ta đến đây đánh bạc với số tiền trông cũng kha khá. Nhìn dáng vẻ điềm đạm của hắn xem ra

cũng có thực lực hơn những lãng nhân bình thường một chút.
Nhưng dù là lãng nhân có chút thực lực, hay cao thủ vang danh thiên hạ thì cũng không ai dám gây náo loạn ở nơi mà Hắc Quỷ Bảo quản lý. Nếu dám gây ra chuyện, kẻ đó chẳng mấy chốc sẽ biến thành cái xác lạnh tanh và thối rữa trong con ngõ nào đó ở Hàng Châu này.
Mà hiện tại, dù Hắc Quỷ Bảo không quản thì cũng chẳng ai dám động vào gã nam nhân kia.
Gã không cần đến sự tương trợ của những người khác.
Bởi vì gã chính là Đệ Tam Đài Chủ của Hắc Quỷ Bảo. Hắc Tâm Diêm La (黑心閻 ) Thái Quỹ (蔡揆) 邏
"Nào nào, muốn lấy lại số tiền đã mất thì mau sang ván tiếp theo đi."
"Chậc."

Mấy gã nam nhân còn lại ném năm thỏi bạc trước mặt mình vào giữa bàn tròn. Thái Quỹ vừa ù bài liền bắt đầu xáo những quân mạt chược.
"Huầy. Tam Đài Chủ."
Kẻ ngồi cạnh hắn hờ hững cất tiếng hỏi.
"Ngươi định xử lý bọn chúng thế nào?"
"Cái gì?"
"Ta nói chuyện ở Trường Giang, Trường Giang đó."
Gã nam nhân rít trường trúc (長竹) thay vì đáp lại câu hỏi. Trên miệng hắn không ngừng nhả ra một
làn khói trắng.
"Minh Chủ.... không phải, tên khốn Trường Nhất Tiếu đó định cứ nhởn nhơ thăm thú vậy sao?"
"Sao lại hỏi ta câu đó. Một Đài Chủ tầm thường như ta thì biết gì mà nói."
"Dẫu sao ngươi cũng phải biết nhiều hơn bọn ta chứ."
"Đừng có hỏi mấy câu nhảm nhí nữa. Đang đánh bạc thì đừng có lôi mấy chuyện chết tiệt đó ra, biết chưa?"
"Chậc."

Gã nam nhân tựa lưng vào ghế bày ra vẻ mặt không mấy hài lòng. Chỉ có ống điếu hắn ngậm trong miệng là liên tục nhả ra từng đợt khói trắng.
"Nào, nhận bài đi." Lạch cạch.
Thái Quỹ chia quân rồi lật một con mạt chược vào giữa.
"Là nghịch (逆)."
Những kẻ ngồi trên bàn bắt đầu xáo bài. Ánh mắt họ giao nhau, bầu không khí trở nên căng thẳng hẳn. Thái Quỹ nhặt một nắm bạc trước mặt ném vào giữa.
"Mười lượng."
"Chết tiệt.... Mạnh tay quá đấy. Ta chịu thôi." "Ta theo."
Liền sau đó, ánh mắt Thái Quỹ hướng về tên lãng nhân ngồi đối diện. Hắn ta dường như thoáng lo lắng khi cầm quân bài của mình, hắn gật đầu rồi đẩy toàn bộ số bạc của mình về trước.
Soạt.

Thái Quỹ nhìn đống bạc ở giữa với đôi mắt đầy tham vọng. Chỉ với số tiền đánh bạc ở đây chắc
cũng bằng bổng lộc ( 俸) một năm của hắn. 祿
"Nào, lật bài đi."
"Ta là Tam."
Gã nam nhân ngồi bên trái hắn tay run rẩy lật bài. Lãng nhân ngồi đối diện cũng chậm rãi mở quân của mình.
"Tứ (四)."
Bàn tay lãng nhân định vươn ra hốt đống bạc ở giữa nhưng Thái Quỹ đã bắt lấy tay hắn. "........."
"Có gì mà vội vàng vậy chứ."
Thái Quỹ dùng tay còn lại lật ngửa quân bài của mình. Quân bài lật lên là Ngũ (五). Thái Quỹ đã thắng.
"Hahaha. Ta thấy có lỗi quá, phải làm sao đây, huynh đệ."
Thái Quỹ lần nữa gom đống bạc về phía mình. "Hồi đầu ta còn tưởng mình thắng đậm rồi chứ." "Cờ bạc là vậy mà."

"Sạch túi trong một lần cũng xem như là cờ bạc."
Mấy kẻ ngồi hai bên trái phải thờ ơ lên tiếng. Thái Quỹ nhanh chóng sắp xếp lại quân mạt chược rồi tiếp tục ném năm lượng bạc vào giữa.
Cạch. Cạch.
Những thỏi bạc từ trái phải được ném vào, nhưng tên lãng nhân ngồi đối diện tay lại không hề động đậy.
"..... Sao vậy, ngươi hết tiền rồi à?"
"Vậy thì đứng lên đi chứ. Có nhiều người đang chờ trống chỗ đó."
Cằm gã lãng nhân khẽ di chuyển. Thái Quỹ dường như nhìn thấy đôi mắt hắn hơi nhíu lại dưới lớp tóc kia.
Sau một hồi im lặng, lãng nhân từ từ đưa tay vào trong tay áo mình. Nhìn cảnh đó, mắt Thái Quỹ dần mờ đi.
'Tên khốn này?'
Hắn nghĩ kẻ kia sắp gây náo loạn liền nâng cao khí thế, đúng lúc đó....
Bộp!

Đột nhiên lãng nhân lấy trong tay ra cọc giấy ném vào giữa bàn.
"..... Đây là cái gì?"
"Hình như là ngân phiếu?"
"Ngân phiếu? Ngân phiếu gì mà cứ vàng vàng thế kia? Chắc cỡ mấy chục năm rồi...."
"Tầm đấy là bao nhiêu thế?"
Thái Quỹ hỏi với ánh mắt bàng hoàng, liền sau đó gã lãng nhân từ từ lên tiếng.
"Dùng làm tiền cược được không?" "..... Chờ ta chút."
Thái Quỹ đột nhiên cao giọng hỏi. "Này, Thử Tể Tử (鼠崽子)!"
Ngay khi vừa gọi xong, một tên nam nhân nhanh như con chuột đang loanh quanh khắp nơi quản lý sòng bạc chạy ào về phía Thái Quỹ.
"Có chuyện gì vậy ạ, đại nhân?"
"Xem cái này. Có thể đổi mấy tờ ngân phiếu đó không?"
"Ngân phiếu ạ? Ngân phiếu thì...."

Gã nam nhân được gọi là Thử Tể Tử nhanh nhẹn kiểm tra sấp ngân phiếu trên bàn rồi chớp chớp mắt.
"Đó là ngân phiếu của Đại Lục Kim Trang. Nhưng cái này.... được phát hành hơn một trăm năm rồi."
"Được, hay không được?"
"Được chứ ạ. Nhưng tại hạ không thể trả đúng giá được. Chúng tại hạ cũng phải kiếm sống mà.... nhưng để tại hạ đổi cho."
Thái Quỹ hất cằm về phía lãng nhân. "Được rồi đấy."
Lãng nhân thờ ơ gật đầu tựa hồ không mấy để tâm.
Thái Quỹ đen mặt trước thái độ lãnh đạm của tên lãng nhân, hắn ta cố gắng phớt lờ đi.
"Vậy tại hạ sẽ đổi sang bạc. Cỡ này chắc cũng hơi nhiều đó."
"Không."
Đây là lần đầu lãng nhân lên tiếng khước từ. "Vâng? Có vấn đề gì sao...."
"Đổi thành Ngân Nguyên Bảo (銀元寶) đi." "Ngân, Ngân Nguyên Bảo ạ?"

Lãng nhân chầm chậm gật đầu. Và rồi hắn ngẩng đầu lên nhìn Thái Quỹ.
"Phải tăng tiền cược lên chứ."
"..... Bằng một Ngân Nguyên Bảo ư?"
"Đúng."
Một Ngân Nguyên Bảo có giá trị bằng năm mươi lượng bạc. Hắn ta đã tăng tiền cược lên hẳn năm mươi lần. Bình thường cho dù thế nào, Thái Quỹ hắn cũng sẽ không bao giờ xuôi theo một ai.
Thế nhưng lần này trong mắt Thái Quỹ đã ngập tràn tham vọng.
'Xem ra tên lãng nhân này đã cưỡm được ở đâu đó. Nhưng hôm nay ngươi chui nhầm vào miệng cọp rồi.'
Đây chính là nơi tập trung những kẻ giỏi nhất Hàng Châu. Có vét sạch túi một tên nhãi ranh không biết cờ bạc cũng là chuyện bình thường. Cờ bạc may rủi thì nguy hiểm thật, nhưng đây là canh bạc không có chỗ cho vận may xen vào.

"Tính ngươi cũng hào phóng đấy. Được thôi! Ta cũng sẽ đổi hết sang Ngân Nguyên Bảo."
"..... Ván này lớn quá. Ta không đủ tiền."
"Ta sẽ cho ngươi mượn, ngươi đừng nghĩ đến chuyện bỏ chạy."
"Chết tiệt. Không đủ thì lấy mạng ta thế chấp."
Các đồng liêu ngồi hai bên trái phải cũng âm thầm phối hợp với nhau. Cơ hội hốt được nhiều bạc như vậy ai mà đi từ chối chứ?
Những kẻ tham lam cuối cùng vẫn ngồi xuống mà tiếp tục ván tiếp theo. Nhìn thấy tiền cược đổi thành Ngân Nguyên Bảo, ánh mắt bọn họ liền sáng rỡ dính chặt lấy những quân mạt chược.
Từ đầu chí cuối, trên chiếu bạc u ám này, chỉ có lãng nhân vận trường bào đỏ chói nhìn tất cả bọn họ với ánh mắt không hề lung lay.
Tuyệt vọng và vui sướng, sợ hãi và hoan hỉ. Tận cùng của thế gian chính là nơi tất cả những cảm xúc đó hòa lẫn vào nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro