Chapter 1020. Ngươi vừa nói gì? (5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 1020. Ngươi vừa nói gì? (5)
Hắc Quỷ Bảo (黑鬼堡). Phân bộ Hàng Châu.
Phân bộ chủ Dương Khôn (楊坤) khẽ quay đầu.
'Hình như ta vừa nghe thấy tiếng gì đó thì phải.'
Dường như lão vừa nghe thấy tiếng gì đó như tiếng sấm nổ đì đùng, thế nhưng, lão đã vội vã quay đầu lại. Bởi vì bây giờ lão không còn thời gian để quan tâm tới chuyện đó nữa.
"Đúng là đau đầu thật đấy."
Sau khi Minh Chủ Tứ Bá Liên chiếm được Trường Giang, Hắc Quỷ Bảo cũng phải nhanh chóng đưa ra quyết định. Và tùy theo quyết định của Bảo Chủ,

Hắc Quỷ Bảo sẽ phải cúi đầu khuất phục trước Vạn Nhân Phòng đã nuốt chửng Thủy Lộ Trại, hay sẽ đấu một trận tử chiến với chúng.
'Không, không.'
Chỉ cần sống tới từng này tuổi đầu, ai cũng sẽ nhận ra thế gian này không chỉ toàn những điều cực đoan đến vậy. Chỉ cần họ có thể cân bằng được cảm xúc và giữ được khoảng cách nhất định, thì biết đâu chừng, họ có thể duy trì được mối quan hệ với Tứ Bá Liên.
Có lẽ đó là dự đoán mang tính thực tế nhất thời điểm này rồi.
"Đúng là càng nghĩ càng đau đầu mà."

Dương Khôn thở dài.
Thực lòng mà nói thì lão không hề muốn quan tâm tới việc tình thế trên giang hồ đang lay chuyển. Bởi vì chỉ việc quản lý phân bộ Hàng Châu, cũng như truy lùng các môn đồ Hạ Ô Môn đang ẩn náu để nhăm nhe chiếm lại Hàng Châu cũng đủ khiến đầu óc lão muốn nổ tung rồi.
Dương Khôn là một kẻ thông minh biết rõ việc hài lòng với những gì mình có là cách để lão trở thành kẻ chiến thắng trong cuộc sống này. Chỉ đáng tiếc, lão lại không phải là người được được trao quyền quyết định trong Hắc Quỷ Bảo.
"Liệu Bảo Chủ sẽ đưa ra quyết định như thế nào đây...."
Dương Khôn tự mình lẩm bẩm.
Trên thực tế, tình thế giang hồ biến đổi như thế nào không quá quan trọng. Bởi điều quan trọng nhất đối với Vạn Kim Đại Phu chính là phải lựa

chọn thế nào mới là điều có lợi nhất cho Hắc Quỷ Bảo.
Thế nhưng, chỉ với cái đầu của Dương Khôn thì lão thực sự không thể đoán ra đâu mới là con đường mang lại nhiều lợi ích nhất cho Hắc Quỷ Bảo.
"Phù."
Cuối cùng lão đành lắc đầu.
Cho dù Bảo Chủ có đưa ra lựa chọn nào đi chăng nữa, thì lão cũng chỉ mong không có đầu rơi máu chảy. Bởi ở độ tuổi bên kia sườn dốc của cuộc đời thế này, lão chẳng còn sức mà bước ra chiến trường la hét nữa.
Đúng lúc Dương Khôn định đóng dấu vào mớ giấy tờ.
Rầm!

Cánh cửa phòng mở ra như muốn vỡ tung, một gã thuộc hạ mặt mũi trắng bệch lao vào.
"Phân, Phân Bộ Chủ!" "Có chuyện gì thế?"
Dương Khôn ra vẻ lạnh lùng hỏi.
"Có, có một nhóm người lạ mặt xuất hiện ở phố Hàng Châu. Đám, đám điên đó đang không ngừng giết người, không phân biệt nam nữ già trẻ."
"Cái gì?"
Dương Khôn đứng bật dậy.
Tuy cùng là Tà Phái, nhưng dẫu sao, lão cũng phải ngăn chặn những việc tàn nhẫn xảy ra trong khu vực của mình.

Hơn nữa, Vạn Kim Đại Phu luôn tâm niệm rằng con người chính là tiền bạc. Làm sao lão có thể để những người chẳng khác nào tiền bạc của cải đó chết trong khu vực Hắc Quỷ Bảo quản lý cơ chứ? Nếu không, Phân Bộ Chủ Hàng Châu là lão sẽ phải chịu trách nhiệm mất.
"Lũ điên nào dám làm loạn ở Hàng Châu vậy hả!"
Hai mắt Dương Khôn phát ra tia lửa.
Không phải là lão chưa từng nghĩ tới việc những kẻ lăn lộn ngoài giang hồ sẽ không dám gây chuyện ở Hàng Châu. Bởi việc chúng gây chuyện trong khu vực của Hắc Quỷ Bảo cũng đồng nghĩa với việc chúng coi Hắc Quỷ Bảo là kẻ thù.
Tuy nhiên, đôi khi cũng có những đám tiểu tử không hiểu rõ tình thế giang hồ, không quan tâm tới chuyện cân bằng giữa các thế lực thường đi gây chuyện như thế này.

"Đưa tất cả thuộc hạ đi."
"Vâng? Tất, tất cả ư?"
"Phải."
Dương Khôn lạnh lùng cất lời.
"Dạo gần đây ta đã quá dễ dãi với chúng rồi. Vậy nên, ta cần phải dạy dỗ lại chúng."
"Thuộc, thuộc hạ hiểu rồi ạ!" "Mau hành động đi!"
"Rõ!"

Thấy gã thuộc hạ rời khỏi phòng, Dương Khôn khẽ phát ra một tiếng thở dài nặng nề.
"Chậc."
Lão gãi đầu với một gương mặt mệt mỏi khác hẳn khi nãy.
"Không biết lần này lại là đám tiểu tử nào nữa đây."
Tuy khi nãy lão hét lên ra lệnh, nhưng trong thâm tâm, lão không nổi giận chút nào. Việc xử lý đám tiểu tử lầm tưởng mình là cường giả mà lao tới Hàng Châu như những con ong thợ đi tìm mật hoa là việc quá quen thuộc với lão. Vậy nên lần này lão chỉ cần xử lý một cách hợp lý là được.
Thế nhưng, việc lão để lộ nội tâm của mình cho đám thuộc hạ biết lại là một chuyện khác.

Do đó, lão rất giỏi trong việc quản lý nội tâm và những gì bộc lộ ra bên ngoài.
"Cũng lâu lắm rồi mới có dịp dạy chúng kỷ cương như vậy."
Rồi lão ta rời khỏi phòng với tâm trạng nhẹ nhàng. "........Phân Bộ Chủ."
"....."
"Phân, Phân Bộ Chủ. Rốt cuộc chuyện này...." Dương Khôn cứng đờ nhìn cảnh tượng trước mắt.
Lão cứ tưởng tình hình không nghiêm trọng, thế nhưng, đây là lần đầu tiên lão chứng kiến dòng người hoảng sợ bỏ chạy tới vậy.

Hàng Châu là một đô thị náo nhiệt. Chính vì vậy nên, nơi đây thường xảy ra vô vàn sự việc lớn nhỏ. Tuy nhiên, xảy chuyện lớn tới mức có một đám người gây sự trên đường phố khiến vài người thiệt mạng là chuyện hầu như chưa bao giờ diễn ra.
Và từ sau khi trở thành Phân Bộ Chủ ở nơi này, Dương Khôn chưa bao giờ thấy người dân Hàng Châu sợ hãi tới vậy.
Sau một hồi ngơ ngác, lão đã ngay lập tức lấy lại tinh thần. Cho dù phía trước xảy ra chuyện gì, lão cũng không được phép xao động mà phải lạnh lùng đưa ra đối sách.
Tuy nhiên....

Sự quyết tâm của lão đã ngay lập tức tan chảy như nước đá dưới ánh nắng gay gắt của mặt trời.
".......Chuyện.... chuyện này...."
Hai tay Dương Khôn run rẩy.
Bởi lão đang bị cảnh tượng trước mắt đè nén.
Dù là trên cây, dưới mặt đất, bên ngoài tòa nhà, hay cả những người đang ở trong tòa nhà đó.
Các thi thể nằm la liệt giữa các toà điện các sụp đổ hệt như có một cơn cuồng phong khủng khiếp vừa quét qua. Cơ thể của họ bị xé tan thành từng mảnh nhỏ.
"Ọe!"
Tiếng ai đó nôn khan vang vào tai lão.

Bọn họ là Tà Phái. Họ chưa bao giờ cảm thấy ghê tay khi giết người. Và Dương Khôn cũng chẳng thể đếm hết số người lão giết để có thể leo lên được tới vị trí này.
Thế nhưng.....
Những gì lão làm là giết 'người'.
Điều đó đồng nghĩa với việc, lão nhận thức rất rõ, lão đã giết một 'con người'.
Vậy còn cảnh tượng này thì sao?
Liệu lão có thể gọi cảnh tượng tường nhà sụp đổ, mái nhà và các trụ cột xen lẫn đất cát trộn lẫn lại với nhau và trộn lẫn với cả những thứ gì đó không còn nguyên vẹn là 'giết người' không?

'Không......' Đây là thiên tai.
Chỉ có những sự tồn tại vô cảm mới có thể tạo nên cảnh quét sạch và trộn lẫn cả những thứ có sự sống và những vật vô tri như thế này lại với nhau.
Tách. Tách.
Những giọt máu màu đen không ngừng chảy ra từ một bàn tay nhô ra trong đống đổ nát. Khiến Dương Khôn cũng phải ngậm chặt miệng ngăn cảm giác buồn nôn đang trào dâng trong lòng lại.
Bất Dạ Thành của Hàng Châu.
Bây giờ lại hệt như một dải đất tràn ngập ánh sáng bị bóng tối nuốt gọn một góc.

Không phân biệt là thú hay người.
Bóng tối đã xâm chiếm tới nơi này. Điều đó cũng đồng nghĩa với việc con người đã chẳng còn tồn tại ở đây nữa. Bởi, khi con người xuất hiện, ánh đèn xua tan bóng tối cũng sẽ sáng lên.
"Rốt cuộc là đám điên nào....."
Dương Khôn đột nhiên bừng tỉnh trước lời gầm gừ của ai đó.
Phải rồi. Là kẻ nào đó đã gây ra chuyện này. Đồng nghĩa với việc những kẻ đã tạo ra cảnh tượng này ở cách đây không xa.
Suy nghĩ đó khiến lão nổi da gà. 'Phải làm sao đây?'

Bỏ chạy ư? Hay là tấn công chúng?
Nếu nghĩ theo cách thông thường, đương nhiên lão sẽ phải đi tìm và tấn công chúng. Bởi lão là Phân Bộ Chủ của Hắc Quỷ Bảo chịu trách nhiệm tại khu vực Hàng Châu.
Tuy nhiên, trong đầu lão đã ngay lập tức hiện ra nghi ngờ khi phải đối mặt với cảnh tượng khủng khiếp này.
Liệu con người có thể thực sự tạo ra cảnh tượng này hay không? Hay là do một thứ gì đó đội lốt người tạo ra?
Nếu tấn công một sự tồn tại như vậy....
"Phân Bộ Chủ!"
Ai đó thảng thốt gọi Dương Khôn đang chìm trong suy nghĩ tỉnh lại.

"Đó, đó là....."
Và rồi Dương Khôn đã nhìn thấy.
Trong thế giới mà tất cả mọi thứ đều bị trộn lẫn thành màu xám tro như thế này. Trong không gian đêm đen đang bao phủ, có một kẻ khoác bộ trường bào huyết sắc đang chậm rãi tiến tới.
Trực giác đã mách bảo Dương Khôn.
Chính là hắn.
Hắn chính là kẻ đã gây ra tất cả chuyện này. Cộp. Cộp. Cộp.
Dương Khôn đang thẫn thờ nhìn gã nam nhân khoác trên mình trường bào huyết sắc thản nhiên

tiến tới bỗng vô thức giật mình lùi lại phía sau. Tới mức va phải gã thuộc hạ đang đứng phía sau lão.
Sợ hãi lùi lại khi nhìn thấy kẻ thù là một điều vô cùng nhục nhã. Thế nhưng, Dương Khôn lúc này chẳng còn thời gian để quan tâm tới thể diện nữa.
Gương mặt lão dần trở nên trắng bệch.
Lão đã trải qua biết bao chuyện nguy hiểm mới leo lên được tới vị trí này, thế nhưng, lão lại chẳng biết phải làm gì trong tình huống này.
Tất cả những gì lão có thể làm lúc này chính là mượn uy thế của Hắc Quỷ Bảo.
"Ngươi, ngươi biết nơi này là địa phận của Hắc Quỷ Bảo mà vẫn dám gây ra chuyện này sao!"

Thấy thế, bước chân của gã nam nhân bỗng dừng lại.
Hắn chầm chậm ngẩng đầu lên. Khoảnh khắc đối mặt với đồng tử đỏ như máu ấy của hắn, trái tim Dương Khôn bỗng đập liên hồi.
".......Hắc Quỷ Bảo?"
Gã nam nhân thờ ơ lẩm bẩm.
"Có cả nơi như vậy nữa sao...."
"......Ngươi, ngươi...."
"Không quan trọng."
Đúng lúc Dương Khôn định nói thêm gì đó, gã nam nhân đã lạnh lùng ngắt lời lão.

"Dù các ngươi thuộc về nơi nào, là nam hay nữ, già hay trẻ.... tất cả điều đó đều không quan trọng. Điều quan trọng duy nhất là lúc này các ngươi vẫn còn sống."
"....."
Dương Khôn nhất thời cứng họng không biết phải nói gì. Gã nam nhân tiếp tục nói với một giọng thờ ơ vô tình.
"Nhìn qua thì.... hình như các ngươi cũng là mấy kẻ có tên tuổi đấy nhỉ, rất tốt."
Ai đó hét lên gọi Dương Khôn. "Phân, Phân Bộ Chủ!"

Dương Khôn giật mình nhìn xung quanh bằng đôi mắt hằn gân máu. Chẳng biết từ lúc nào, một nhóm Hắc Y Nhân đã vây quanh họ.
'Rốt cuộc là từ bao giờ....?'
"Giết chúng đi."
Gã nam nhân vừa dứt lời, sát khí khủng khiếp bỗng nổi lên khắp tứ phương. Sát khí của chúng hệt như một con thú dữ đói bụng đang nhắm tới con mồi, hơn là sát khí mà một người bình thường tỏa ra.
Một luồng khí tức ngột ngạt ập tới. Ma khí bao quanh cơ thể của nhóm Hắc Y Nhân đang lao về phía Dương Khôn và đám thuộc hạ của chúng.
"Áaaaaaaaaaaaaa!" "Áaaaaaaaaaaa!"

Gã nam nhân một thân phủ trường bào huyết sắc lặng lẽ quan sát tình cảnh ấy một hồi rồi chầm chậm quay người.
Đúng lúc ấy, quái nhân mặc trên người bộ hắc y đứng bên cạnh hắn bỗng quỳ một gối xuống. Hắn thận trọng cúi đầu như thể đang giữ cho mình không chạm mắt với gã nam nhân kia.
"Thưa Giáo Chủ."
".......Chuyện gì?"
"Người không nghĩ chuyện này có hơi quá rồi hay sao ạ?"
Gã nam nhân được gọi là Giáo Chủ đó liếc nhìn về phía sau đầu của kẻ đang phủ phục.
"Nếu có bất mãn thì người hãy rời đi ngay lập tức. Ta sẽ tha mạng cho ngươi."

"Làm gì có chuyện thuộc hạ có bất mãn chứ. Cơ thể của thuộc hạ sẽ luôn đi theo Giáo Chủ mà. Chỉ có điều.... theo như di ngôn thiêng liêng, thì chẳng phải chúng ta nên ẩn mình chờ đợi cho tới khi ngài ấy tái lâm......"
"Ngươi định lặp đi lặp lại mấy lời lẩm cẩm của đám lão già đó tới bao giờ vậy hả?"
"Thuộc hạ chỉ....."
"Ngu ngốc."
Tên Giáo Chủ lạnh lùng hét lên.
"Nếu ngài ấy toàn năng (全能) tới mức có thể tự tìm ra chúng ta đang ẩn náu, thì sao ngài ấy lại phải để đám vô thần đó định đoạt số phận của mình chứ."
"Chuyện đó....."

Gã thuộc hạ không thể dễ dàng đáp lời.
Bởi dù hắn có đáp lời thế nào đi chăng nữa, thì những lời ấy cũng chỉ là những lời phạm vào giáo lý. Vị thế của hắn vẫn chưa cao tới mức giúp hắn thoát khỏi tội phản giáo.
"Ngươi đừng nghi hoặc nữa!"
Tròng mắt tên Giáo Chủ phát ra tia lửa.
"Nếu ngươi tự nhận mình là một giáo đồ trung thành, thì đương nhiên là ngươi phải cho ngài ấy biết tới sự tồn tại của chúng ta rồi!"
"....."

"Hãy giết chết tất cả những kẻ ngươi nhìn thấy. Gặp gì giết nấy. Khi đó, cho dù đang ở đâu, ngài ấy cũng đều sẽ nhận ra sự tồn tại của chúng ta. Máu của những kẻ các ngươi đã giết, sự hy sinh của các giáo đồ sẽ trở thành ngọn đuốc rực sáng mà chúng ta dâng cho ngài. Phải như vậy chúng ta mới có thể bày tỏ sự chân thành của mình đón chào ngài ấy tái lâm."
"Thuộc hạ hiểu rồi ạ."
Tên Giáo Chủ phất mạnh trường bào.
Từ trước nay hắn vẫn luôn kiên nhẫn chờ đợi. Những người đang sống sẽ chết đi, những kẻ vừa được sinh ra sẽ già đi, vậy mà hắn vẫn chỉ biết chờ đợi rồi lại chờ đợi.
Bây giờ hắn đã không thể chịu đựng thêm được nữa.

'Nếu ngài ấy thực sự tái lâm thì nhất định, ngài ấy sẽ đáp lời chúng ta.'
Nhất định.
Bởi vì đó là nghĩa vụ của 'Thần'.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro