Chapter 1026. Nhưng con mong người sẽ hiểu. (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 1026. Nhưng con mong người sẽ hiểu. (1)
Bạch Thiên cắn chặt môi.
'Phải làm sao đây?'
Đã là con người thì ai cũng có vảy ngược. Cái phần mà không ai được phép động vào. Bởi nếu động vào, họ sẽ dựng vảy lên mà nộ khí xung thiên tới mức chẳng ai cản được.
Và vảy ngược của Thanh Minh chính là Ma Giáo.
Nhưng vấn đề ở đây là Thanh Minh sẽ phản ứng vô cùng kịch liệt khi bị động vào vảy ngược, tới mức chẳng ai có thể so sánh được với hắn. Chỉ cần nghe thấy cái tên Ma Giáo thôi, là Thanh Minh sẽ biến thành một người khác hẳn ngày thường.
Bạch Thiên không biết. Rốt cuộc là tại sao cứ nghe thấy cái tên Ma Giáo, hắn lại phản ứng dữ dội tới vậy. Thế nhưng, điều quan trọng nhất bây giờ

không phải là tìm hiểu nguyên do, mà hắn phải tìm ra đối sách.
"Thanh Minh à. Chuyện này....."
Bạch Thiên định nói gì đó, đáng tiếc, Thanh Minh đã không ngần ngại lạnh lùng ngắt lời hắn.
"Sư thúc hãy trả lời đi."
Ánh mắt Thanh Minh trầm xuống. "Chuyện gì đã xảy ra?"
Sát khí lạnh lẽo không ngừng tỏa ra. Khiến Bạch Thiên không rét mà run.

"Thanh Minh à. Trước tiên.... con phải bình tĩnh lại đã."
"Người trả lời trước đi." "Thanh Minh à."
Nộ khí khiến gương mặt Thanh Minh biến dạng. Ngay trước khi hắn chuẩn bị phát tiết.
Ai đó đã siết chặt tay hắn lại.
Thanh Minh dời mắt về phía người đang giữ chặt tay mình. Lưu Lê Tuyết nhìn hắn chằm chằm. Với gương mặt vô cảm như thường lệ.
"Bình tĩnh." "....."

"Bình tĩnh."
Giọng nói trầm tĩnh của nàng nhẹ nhàng vang lên, cuối cùng, Thanh Minh cũng phát ra một tiếng thở dài. Hắn cắn môi tới mức bật máu.
".......Được rồi. Ta bình tĩnh rồi đấy, nói đi." "....."
"Sư thúc."
Bạch Thiên nặng nề thở dài.
Cứ tiếp tục giấu diếm cũng không phải là thượng sách. Bởi vì kiểu gì Thanh Minh cũng sẽ biết thôi.
Bạch Thiên quay sang nhìn Chiêu Kiệt như thể bảo hắn hãy giải thích đi. Chiêu Kiệt hết nhìn Bạch Thiên lại nhìn Thanh Minh, gãi đầu rồi cất lời.

"Khừ. Chuyện đó..... Ta cũng không biết quá rõ tình hình.... nhưng có vẻ như sứ giả là người của Tứ Bá Liên."
"Tứ Bá Liên?"
"Theo ta được biết thì đúng là như vậy." Ánh mắt Thanh Minh trầm xuống một bậc. "Tiếp tục đi."
".........Tên sứ giả đó muốn diện kiến Chưởng Môn Nhân, hắn nói hắn tới để truyền tin về việc Ma Giáo lộng hành tại Giang Nam."
Chiêu Kiệt vừa nói vừa cẩn thận quan sát sắc mặt Thanh Minh. Thế nhưng, hắn chẳng hề dễ dàng đọc nội tâm được che giấu phía sau gương mặt vô cảm kia.

"Và?"
Chiêu Kiệt lắc đầu.
"Đó là tất cả những gì ta nghe được. Sư thúc tổ Vân Nham đã đưa hắn tới gặp Chưởng Môn Nhân rồi. Môn Chủ Đường Môn cũng đã nghe chuyện, có lẽ bây giờ ngài ấy đang ở trong đó."
Chiêu Kiệt quan sát sắc mặt Thanh Minh rồi nói bằng một giọng chắc chắn.
"Nhưng, nếu đó là chuyện chúng ta cần phải biết, thì kiểu gì Chưởng Môn Nhân cũng sẽ nói cho chúng ta biết thôi mà, không phải sao?"
"....."
Thanh Minh yên lặng nhìn Ngũ Kiếm một lúc rồi quay người bước đi. Bạch Thiên vội vã hét với theo.

"Này! Con đi đâu đấy!"
Thanh Minh không quay đầu lại, đáp. "Ta phải đi xác nhận."
Chẳng biết là may mắn hay bất hạnh khi hắn không nói 'Ta phải chạy tới Giang Nam ngay lập tức'. Thế nhưng, câu nói tiếp sau đó đã khiến Bạch Thiên hồn phi phách tán phải chạy về phía Thanh Minh ngay tắp lự.
"Từ lũ Tứ Bá Liên khốn kiếp đó." "Trời ơi, thằng điên này!"
Bạch Thiên dốc toàn lực chạy tới giữ chặt tay Thanh Minh.

"Làm sao con có thể xác nhận chuyện đó với Tứ Bá Liên được hả, tên tiểu tử này!"
"....."
"Con hãy bình tĩnh trước đi! Đây đâu phải là việc cứ vội vàng thì sẽ thành?"
"Vội vàng?"
Thanh Minh quay đầu nhìn Bạch Thiên. Khoảnh khắc đối mặt với hắn khiến Bạch Thiên giật mình suýt nữa đã buông tay hắn ra. Bởi ánh mắt Thanh Minh lúc này quá xa lạ. Rõ ràng đó vẫn là ánh mắt của Thanh Minh, nhưng trong đó lại ẩn chứa thứ gì đó khác hẳn với Thanh Minh mà hắn biết.
"Sư thúc." "A hả?"

"Người có biết Ma Giáo là gì không?" Bạch Thiên cắn chặt môi.
Tất nhiên là hắn biết. Bởi chính hắn đã từng đối đầu với chúng.
Thế nhưng hắn lại chẳng thể đáp lại câu hỏi ấy. Bởi hắn biết chỉ với việc hắn biết về Ma Giáo nhiều hơn người khác một chút chẳng thể giúp hắn trả lời được câu hỏi hắn hiểu bản chất của Ma Giáo là gì.
"Bỏ ra."
".......Không."
Bạch Thiên cắn chặt môi, lắc đầu.
"Dù vậy ta cũng không đồng ý. Con đang đánh mất lý trí."

"Ta biết, bỏ ra đi."
"Chết tiệt! Tại sao ta nói mà con cứ đàn gảy....!"
Bạch Thiên túm cổ áo Thanh Minh. Đúng lúc hắn định phát hỏa.
"Mấy đứa đang làm cái gì vậy hả!"
Tiếng hét chói tai vang vào tai hắn. Bạch Thiên giật mình vội buông bàn tay đang túm cổ áo Thanh Minh, quay đầu về phía sau.
Huyền Linh cọc cằn nhìn họ. "Đúng là chỉ giỏi gây chuyện."

".......Trưởng lão, chuyện này....."
Bạch Thiên không biết phải giải thích thế nào, giọng hắn nhỏ dần. Huyền Tông không che giấu nộ khí nhìn chằm chằm về phía họ rồi lạnh lùng cất lời.
"Theo ta."
Thấy hai người bọn họ vẫn không hề nhúc nhích, Huyền Linh tặc lưỡi.
"Chưởng Môn Nhân gọi các con kìa."
Bạch Thiên liếc nhìn Thanh Minh. Thấy Thanh Minh lặng lẽ tiến về phía Huyền Linh, Bạch Thiên đành thở dài rồi đi theo họ.
Ngũ Kiếm căng thẳng theo dõi sự việc đồng loạt thở dài.

Chiêu Kiệt lén lút đưa tay lau mồ hôi lấm tấm trên trán. Hắn không giấu nổi bất an nhìn Nhuận Tông.
"Chúng ta phải làm sao đây, sư huynh?" "........Hmm."
Nhuận Tông nhìn chằm chằm theo bóng lưng của Thanh Minh ở phía trước, gương mặt của hắn đông cứng lại.
"Trước tiên cứ tới gặp Chưởng Môn Nhân đi. Chúng ta phải xác nhận tình hình đã."
"........Vâng, sư huynh."
Tiếng đáp lời của Chiêu Kiệt vừa vọng lại, Nhuận Tông liền thở dài.
Bầu không khí nặng nề bao trùm cả căn phòng.

Đường Quân Nhạc ngồi cạnh Huyền Tông với ánh mắt tối sầm khác hẳn thường ngày. Bên cạnh họ là những nhân vật chủ chốt của Hoa Sơn và Đường Môn.
Và người khiến bầu không khí trong phòng trở nên nặng nề như vậy không phải Huyền Tông, cũng chẳng phải Đường Quân Nhạc. Mà chính là Thanh Minh đang ngồi ở phía đối diện. Sự im lặng cùng gương mặt vô cảm của hắn khiến người khác chẳng thể dễ dàng cất lời.
Cảnh tượng này đã cho thấy sự tồn tại của Thanh Minh có sức ảnh hưởng lớn tới mức nào đối với Thiên Hữu Minh.
"Minh Chủ."
".......Vâng."
Chẳng biết có phải vì sự im lặng đã diễn ra quá lâu hay không, mà Đường Quân Nhạc liền cất lời. Thấy

thế, Huyền Tông cũng đáp lời với một giọng điệu nặng nề.
"Tin từ Tứ Bá Liên....."
Ông ta bỗng dừng lại, khẽ nhắm chặt mắt. Sau khi mọi người cùng thở dài tới hai ba lần, ông ta mới nói tiếp.
"Ta đã nghe tin từ Tứ Bá Liên. Có vẻ như một nhóm người tự xưng là Ma Giáo đã xuất hiện tại Hàng Châu."
".......Ma Giáo."
Tiếng ai đó tuôn ra như tiếng thở dài.
Có người yên lặng, có người lại thở dài, thế nhưng, tâm trạng của họ lại chẳng khác nhau là mấy. Bởi chẳng có ai có thể coi nhẹ sức nặng của cái tên Ma Giáo.

Hơn nữa..... "Ma Giáo......"
Các đệ tử Hoa Sơn phản ứng kịch liệt hơn hẳn Đường Môn. Đây cũng là chuyện đương nhiên thôi. Làm gì có ai có cảm xúc phức tạp và nặng nề khi nghe thấy cái tên Ma Giáo hơn Hoa Sơn kia chứ.
"Còn tin gì nữa không ạ?"
Huyền Tông lắc đầu trước câu hỏi của Huyền Thương.
"Trước mắt thì đó là tất cả. Hắn nói những thông tin khác sẽ được chuyển tới sau."
Huyền Thương thận trọng gật đầu. Lần này tới lượt Huyền Linh lên tiếng.

"Nếu là người đưa tin của Tứ Bá Liên thì chẳng phải tất cả đều là mệnh lệnh của tên Trường Nhất Tiếu đó hay sao. Liệu chúng ta có thể tin được chúng không? Có khi đây là trò tiểu nhân của Trường Nhất Tiếu cũng không chừng."
Thế nhưng, Đường Quân Nhạc đã lắc đầu.
"Khả năng đó không cao đâu, trưởng lão."
"Sao ngài lại nghĩ như vậy?"
"Bởi vì khu vực chúng thông báo Ma Giáo lộng hành chính là Hàng Châu."
Đường Quân Nhạc cố gắng tách đôi môi như muốn dính chặt với nhau ra.
"Các vị cũng biết rõ đấy thôi. Đám Ma Giáo không hề phân biệt đối phương là người trong giang hồ hay là lương dân. Chẳng phải đó cũng là lý do

khiến chúng trở thành kẻ thù chung của thế gian sao?"
Huyền Linh yên lặng gật đầu.
Thế nhưng thực lòng mà nói thì ông ta chẳng biết rõ điều đó lắm. Không phải bởi vì sự sụp đổ của Hoa Sơn đã khiến ông ta quên đi lịch sử của môn phái mình. Mà bởi vì thông tin về Ma Giáo và Hoa Sơn đã chẳng còn lại bao nhiêu.
"Hàng Châu. Đó là nơi có rất nhiều người cư ngụ. Càng đặc biệt hơn khi đó là nơi có rất nhiều người thường xuyên lui tới. Nếu những gì Tứ Bá Liên nói là thật, thì chẳng cần tới mấy ngày, tin tức này sẽ lan truyền khắp thiên hạ."
"Hừm. Quả nhiên......"
"Và ta không nghĩ Trường Nhất Tiếu sẽ giở thủ đoạn một cách lộ liễu như vậy đối với chúng ta."

Huyền Linh gật đầu đồng tình với Đường Quân Nhạc.
Hơn nữa, theo như lời Huyền Tông vừa nói, Tứ Bá Liên không yêu cầu thêm gì cả. Chẳng phải chúng chỉ tới đây để thông báo tình hình thôi sao? Cho dù họ có nghi ngờ Trường Nhất Tiếu có giở thủ đoạn với họ, thì bây giờ vẫn còn quá sớm để họ nghi ngờ hắn.
"Nếu như...."
Đường Bá bối rối cất lời.
"Nếu vậy thì chẳng phải tin tức mà chúng đưa tới rất có khả năng cao là thật sao?"
"....."
Không ai có thể dễ dàng đáp lại hắn.

"Khụ."
Huyền Tông ho khan thay đổi bầu không khí.
"Dù sao thì thông tin mà chúng ta nhận được cũng chính là như vậy. Ta nghĩ.... trước mắt ta phải ghé thăm Cái Bang để xác nhận xem chuyện gì đang xảy ra ở Giang Nam rồi mới có thể định hướng cho Thiên Hữu Minh."
Tất cả đều gật đầu. Bởi đó là cách tốt nhất mà họ có thể làm trong hoàn cảnh hiện nay.
Tuy nhiên, dường như Huyền Tông vẫn còn đang vướng mắc một điều gì đó. Ánh mắt của ông ta gắn chặt vào kẻ đang ngồi ở phía đối diện.
"Thanh Minh."
Thanh Minh mở mắt ngước nhìn Huyền Tông trước tiếng gọi nặng nề của ông ta. Ánh mắt hắn trầm xuống.

Huyền Tông nặng nề hỏi.
"Con có muốn nói gì không?"
Thanh Minh vẫn tiếp tục duy trì sự im lặng.
"Thanh Minh à?"
"Chỉ là con không biết liệu có gì thay đổi sau lời nói của con hay không."
Phải tới lúc Huyền Tông gọi hắn thêm một lần nữa, hắn mới cất lời. Giọng hắn sắc bén khác hẳn ngày thường.
"Nếu người hiểu sự xuất hiện của Ma Giáo có ý nghĩa như thế nào, thì người sẽ chẳng thể ung dung ngồi ở đây chờ đợi tin tức đâu."

".......Ý của con là sao."
"Lão đã nói Thiên Ma không hề phân biệt các nhân sĩ võ lâm trong giang hồ và dân thường."
Thanh Minh hướng ánh mắt về phía Đường Quân Nhạc. Đúng là ông ta đã nói như vậy. Đường Quân Nhạc gật đầu.
".......Đúng vậy."
"Lão có hiểu điều ấy có nghĩa là gì không?"
Chưa đợi Đường Quân Nhạc trả lời, Thanh Minh đã lên tiếng trước.
"Hôm nay là Hàng Châu." "....."

"Ngày mai là Tô Châu."
Đường Quân Nhạc nhất thời không thể thốt lên lời.
"Tiếp đó sẽ là Ôn Châu (温州), rồi tới Phúc Châu ( 福州)."
Giọng nói của hắn chẳng còn chút ôn hòa nào. Nhưng ý nghĩa ẩn chứa sau những câu từ ấy còn sắc lạnh hơn cả giọng nói của hắn.
"Chúng xóa sổ cả một ngôi làng." Ai đó khẽ nuốt khan.
"Xóa sổ cả một đô thị."
"....."
"Tiêu diệt tất cả những gì còn sống."

Đầu ngón tay Huyền Tông run rẩy.
"Chỉ trong vòng một ngày, khi Chưởng Môn Nhân vẫn ngồi chờ đợi."
Thanh Minh nhìn Huyền Tông như muốn xuyên thủng ông ta.
"Không phải hàng trăm người, mà hàng ngàn người sẽ bị chúng tước đoạt mạng sống."
"....."
"Vì vậy nên!"
Thanh Minh cao giọng.

"........Mới có những người vội vã thu lợi rồi rút lui về phía sau, cũng có những người lại đặt cược cả tính mạng của mình mà chiến đấu với hắn."
Vùuuu.
Giọng nói của Thanh Minh vang lên trong căn phòng im lặng.
"Thanh Minh...."
"Không phải là con đang đổ lỗi. Nhưng con mong người sẽ hiểu, Chưởng Môn Nhân."
"....."
"Cái giá mà chúng ta phải trả cho một ngày ung dung chờ đợi."

Huyền Tông choáng váng nhắm chặt mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro