Chapter 1031. Chúng ta không ở bên cạnh nó. (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 1031. Chúng ta không ở bên cạnh nó. (1)
Dòng sông cứ thế trôi.
Dù cho chuyện gì xảy ra trên thế gian này đi chăng nữa thì dòng sông vẫn cứ như vậy. Chỉ có kẻ quan sát dòng sông là thay đổi.
Thanh Minh ngồi một mình bên bờ sông tận hưởng những cơn gió thổi đến.
Phía bên phải hắn vẫn là bình rượu trắng như thường lệ nhưng hôm nay thay vì cả đống thì nó chỉ chiếm một vị trí nhỏ nhoi trơ trọi.
Hắn ta không nói một lời nào mà chỉ nhìn chằm chằm về phía bên kia dòng sông. Ánh mắt hắn chìm xuống và tối tăm đến mức thật khó có thể nhìn ra được nội tâm bên trong.
Thanh Minh từ từ đưa tay lên chà xát khuôn mặt.
Sau khi chạm đến cằm, hắn mới buông bàn tay đầy rẫy những vết sẹo và vết thương đó xuống rồi nhìn chằm chằm vào đó.

Và hắn đã bật cười trong vô thức.
Khi lần đầu tiên trở lại thế gian này, hắn đã bàng hoàng thế nào khi nhìn vào đôi bàn tay bé nhỏ không một vết sẹo của bản thân kia chứ? Vậy mà chỉ mới vài năm trôi qua thôi, đôi bàn tay đó đã thay đổi đến mức chẳng khác gì đôi bàn tay của Mai Hoa Kiếm Tôn trong quá khứ.
Vậy mới nói chuyện con người là tồn tại không thể thay đổi chỉ là một lời nói lãng xẹt.
Sau khi nhìn vào đôi bàn tay của bản thân hồi lâu, Thanh Minh lại ném ánh mắt về phía bên kia sông như thể hắn đã được kéo về thực tại.
Trong suốt thời gian ngồi ở đây, ruột gan hắn không ngừng giằng xé. Chỉ cần nghĩ đến những thứ đáng nguyền rủa đang ở đó thôi cũng đủ khiến đầu óc điên hắn đảo, trái tim hắn sôi sục.
Thanh Minh dùng bàn tay thô ráp của mình đặt lên ngực.
'Liệu mọi chuyện có khác đi không?' Thanh Minh liệu đã khác so với trước đây?
Khác chứ. Nếu là hắn ta trong quá khứ, tuyệt đối sẽ không có chuyện hắn ngồi yên lặng tại đây. Ngay khi nghe thấy hai từ 'Ma Giáo' hắn sẽ bỏ mặc

tất cả mọi chuyện xung quanh, băng qua sông để tận mắt xác nhận tình hình.
Vậy nhưng Thanh Minh bây giờ lại đang ngồi thơ thẩn bên bờ sông.
Vì vậy mà có thể nói hắn đã ....khác so với quá khứ được không?
'Có cái gì đó......'
Không biết từ khi nào, đôi môi cắn chặt của hắn đã bật máu.
'Rốt cuộc là cái gì?'
Nếu như hắn đã khác đi rồi thì không lý nào hắn lại có cái tâm trạng như thế này được. Lẽ ra hắn sẽ không cảm thấy đau đớn đến mức như linh hồn bị xé toạc khi nghe thấy hai từ 'Ma Giáo' mới phải.
Sự căm ghét sâu sắc đối với lũ người đó vẫn không thay đổi đồng nghĩa với việc Thanh Minh vẫn không thể nào thoát ra được quá khứ khủng khiếp đó.
Nhưng....làm thế nào có thể thoát ra được đây?
Rốt cuộc làm thế nào để hắn có thể quên được chuyện đó?
Khi mà mỗi lần nhắm mắt lại thì hình ảnh những người đã chết không nhắm mắt tại Thập Vạn Đại

Sơn lạnh lẽo lại hiện ra trong tâm trí của hắn ta? Cảm giác giống như thể hắn đang cảm nhận được tâm tư của những kẻ đã tuyệt mệnh mà không kịp để lại bất cứ điều gì.
Vậy thì làm sao hắn có thể thay đổi được đây? Thanh Minh yên lặng ôm lấy đầu gối của bản thân.
Những đầu móng tay đâm vào da thịt, nhưng Thanh Minh thậm chí chẳng cảm nhận được bất cứ nỗi đau nào. Hắn chỉ nghiến răng nhìn chằm chằm về một nơi nào đó ở bên kia sông.
Và....ở một nơi không xa lắm, Ngũ Kiếm đang nhìn chằm chằm vào một Thanh Minh như vậy.
Chiêu Kiệt quay qua nhìn Bạch Thiên với ánh mắt tràn ngập nỗi bất an. Nhưng khi nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt Bạch Thiên, hắn đành phải nuốt lại lời nói tưởng chừng như đã sắp nhổ ra từ cổ họng.
Hắn không thể mở lời khi nhìn sư thúc trong bộ dạng cứng đờ như tảng băng như vậy được.
"Làm sao?"
Vậy nhưng Bạch Thiên nhanh chóng nhận ra khí sắc đó của Chiêu Kiệt rồi mở lời.
"Có gì muốn nói thì cứ nói đi" "A, chuyện đó...."

Chiêu Kiệt do dự trong giây lát rồi thận trọng mở lời.
"Sư thúc, nếu như muốn ngăn cản tên tiểu tử đó chẳng phải chúng ta nên đến gần hơn sao?"
"...."
"Một khi Thanh Minh đã quyết tâm vượt sông thì chúng ta không thể nào ngăn cản được đâu"
Bạch Thiên cau mày.
"Nếu đến gần hơn, con có tự tin rằng sẽ cản được nó?"
"Chuyện đó...."
Chiêu Kiệt ngậm chặt miệng lại.
Bạch Thiên nói đúng. Cho dù có bị bọn họ bao vây đi chẳng nữa nếu như Thanh Minh quyết tâm thì chẳng một ai có thể cản được hắn cả.
Với thực lực của hắn ta thì có thể dễ dàng xuyên thủng được sự hợp công của bọn họ và thoát đi.
"Nhưng mà....cho dù là vậy thì cũng...."
Chiêu Kiệt liếc nhìn về phía Thanh Minh như thể vẫn còn luyến tiếc.
"Rốt cuộc thì!"

Ngay lúc đó, Đường Tiểu Tiểu không thể chịu đựng được nữa mà lên tiếng.
"Tại sao sư huynh lại như vậy chứ?"
"...."
"Ma Giáo. Chuyện đó muội cũng biết. Bọn chúng rất đáng ghét. Bởi vì Đường Môn cũng đã từng gần như bị diệt môn bởi lũ người đó. Không một nhân sĩ giang hồ nào lại không căm ghét Ma Giáo cả"
"Tiểu Tiểu à"
"Không. Đương nhiên con biết Hoa Sơn là môn phái chịu thiệt hại nặng nề nhất vì lũ Ma Giáo đó. Nhưng mà.... Hoa Sơn bây giờ chẳng phải đã khắc phục được các vết thương chiến tranh đó rồi hay sao?"
"...."
Chiêu Kiệt im lặng không trả lời.
"Nhưng mà tại sao sư huynh lại như thế kia chứ? Rốt cuộc huynh ấy có oán hận gì với Ma Giáo mà

mới chỉ nghe thấy hai từ 'Ma Giáo' mà đã mất một nửa linh hồn như vậy?"
"Dừng lại đi"
Bạch Thiên dứt khoát ngắt lời Tiểu Tiểu.
Ngay sau đó, Đường Tiểu Tiểu nhìn Bạch Thiên bằng một khuôn mặt hoàn toàn không thể hiểu được.
"Người vì không thể hiểu nổi hành động của sư huynh mà nổi nóng nhất chính là sư thúc kia mà"
"Đó không phải là những hành động không thể hiểu được"
Bạch Thiên ngừng nói một lúc rồi cắn nhẹ môi.
"Con người ai cũng sẽ có những câu chuyện riêng. Và luôn tồn tại những nghịch lân không thể nào làm sáng tỏ được"
Khi Đường Tiểu Tiểu trưng ra vẻ mặt giận dữ, Bạch Thiên chỉ yên lặng nhìn nàng ta.
"Con có kể cho bọn ta nghe tất cả những suy nghĩ hay câu chuyện riêng của con không?"
"Chuyện đó...."
Đường Tiểu Tiểu đã không thể nói gì thêm.

Đương nhiên là không rồi. Tất cả mọi người đều sẽ có những bí mật không thể tiết lộ cho người khác biết. Ngay cả trong mối quan hệ gia đình cũng không thể khác được.
Bạch Thiên tiếp tục nói bằng tông giọng ảm đạm.
"Ta không hề tò mò về chuyện các con đã làm gì trước khi đến Hoa Sơn"
"...."
"Nếu như phải biết về suy nghĩ và quá khứ của một người mới có thể hiểu về người đó thì đó không còn là hiểu nữa"
"Vậy thì tại sao người lại nổi giận chứ?"
Việc Bạch Thiên nổi giận vì Thanh Minh không phải chuyện mới chỉ xảy ra ngày một ngày hai. Nhưng tất cả những kẻ ở đây đều biết. Đây là lần đầu tiên Bạch Thiên thực sự nổi giận với Thanh Minh.
Bạch Thiên nhìn về phía bóng lưng của Thanh Minh rồi nói.
"Không phải là ta không thể hiểu được"
Nộ khí lại một lần nữa khẽ sượt qua khuôn mặt của hắn ta.

"Mà là vì cái thái độ của tên tiểu tử đó. Rằng nó không thể nói với ai, rằng không thể khiến ai hiểu được nên nó không giải thích mà quyết định sẽ gánh vác một mình"
"...."
"Thà rằng nó cứ không giải thích mà kêu mọi người im lặng theo hắn đến Giang Nam......thì có thể là ta sẽ mắng chửi nó nhưng ta sẽ không do dự mà cùng đi với nó"
Khi nghe Bạch Thiên nói vậy, Nhuận Tông và Chiêu Kiệt đã gật đầu ngay lập tức.
Bạch Thiên khẽ thở dài và tiếp tục nói. "Gia môn của ta ở Tông Nam"
Mọi người lập tức nhìn hắn ta với ánh mắt bối rối bởi câu nói bất ngờ.
"Phụ thân của ta là trưởng lão của Tông Nam, đại ca của ta là đại đệ tử của Tông Nam. Tên tiểu tử kia dù có hay trêu chọc ta vì sự thật đó đi chăng nữa cũng chưa từng vì điều đó mà phân biệt ta. Hắn là một tên tiểu tử chỉ cần nghe đến chuyện của Tông Nam sẽ ngay lập tức nghiến răng tức giận nhưng hắn không hề để tâm đến quá khứ của ta vì ta là người của Hoa Sơn"
Nhuận Tông thở dài rồi nói.

"Sư thúc, chuyện đó là đương nhiên rồi" "Vậy thì ta hỏi con"
Sau đó Bạch Thiên nghiêm túc nhìn Nhuận Tông rồi nói.
"Nếu như gia môn ta gặp nguy hiểm và ta phải chạy đến Tông Nam để bảo vệ Tông Nam thì sao? Nếu không thì nếu như gia môn của ta bị ai đó sát hạt và ta phải về Tông Nam để báo thù thì tên tiểu tử đó sẽ thế nào đây?"
"Chuyện đó...."
Không cần phải nói cũng biết.
Thanh Minh mà bọn họ biết, ngay trước cả khi Bạch Thiên mở lời yêu cầu sự giúp đỡ thì hắn đã rút kiếm chạy ngay đến Tông Nam rồi. Bởi vì trước khi là người của Hoa Sơn thì bọn họ là gia đình của Bạch Thiên. Bọn họ có chung một dòng máu.
Và những người ở đây cũng như vậy.
"Tên tiểu tử đó chắc chắn sẽ như vậy. Đương nhiên rồi"
"...."
"Vậy nhưng tên tiểu tử đó....lại không hề yêu cầu chúng ta những việc tưởng chừng như là hiển nhiên đó"

Tất cả mọi người đồng loạt im lặng.
"Điều thực sự khiến ta tức giận và lo lắng không phải là tên tiểu tử chết tiệt đó sẽ chết vì làm những hành động nông nổi. Mà là khi hắn chết bởi những hành động không đâu đó...."
Bạch Thiên cắn chặt môi.
"Mà không có ta, tất cả chúng ta ở bên cạnh"
"...."
"Ta....phải. Ta đã nổi giận vì điều đó"
Những đường gân máu đã xuất hiện trên nắm đấm nắm chặt của Bạch Thiên.
Đường Tiểu Tiểu nhìn thấy dáng vẻ đó đã từ từ cúi đầu xuống.
"Sư thúc, con xin lỗi"
"Không......đây không phải là chuyện con phải xin lỗi"
Suy cho cùng những lời của Tiểu Tiểu cũng xuất phát từ sự lo lắng dành cho Thanh Minh mà thôi. Tất cả mọi người đều biết chuyện đó và không một ai có ý trách cứ nàng ta cả.
"Cứ như con nít vậy"

Lưu Lê Tuyết - người đã giữ im lặng cho đến tận bây giờ đã mở lời với giọng điệu cộc lốc.
"Ngu ngốc"
"...."
Bạch Thiên chỉ thở dài mà không nói một lời nào.
'Tên tiểu tử hư hỏng'
Bọn họ biết. Ánh mắt mà bọn họ nhìn Thanh Minh và ánh mắt Thanh Minh nhìn bọn họ có ôn độ khác nhau.
Bọn họ rõ ràng biết nhưng đây là lần đầu tiên sự khác biệt đó trở nên rõ ràng như vậy.
Và sự khác biệt rõ ràng đó khiến Bạch Thiên không thể nào chịu đựng được.
"Sư thúc"
Ngay lúc ấy, Nhuận Tông cất tiếng gọi. Khác với sự bất an và lúng túng của những người khác, ánh mắt của hắn ta vẫn rất tĩnh lặng và tỏ tường.
"Con hỏi một câu có được không?" "Chuyện gì vậy?"

"Bây giờ nếu như đi Giang Nam thì việc đó rất nguy hiểm. Không có gì đảm bảo rằng chúng ta có thể giữ được tính mạng"
"Phải. Chuyện đó là đương...."
"Và thứ mà Hoa Sơn mất đi sẽ không chỉ là tên tiểu tử Thanh Minh. Rất có thể đối với Hoa Sơn lúc này, sư thúc còn quan trọng hơn cả tên tiểu tử đó"
Bạch Thiên chỉ im lặng.
"Vì vậy mà con muốn hỏi. Nếu như tên tiểu tử Thanh Minh muốn chúng ta cùng đi Giang Nam, sư thúc định sẽ thế nào? Liệu thúc có đi theo tên tiểu tử đó không?"
Đến lúc này Bạch Thiên mới hiểu được vì sao ánh mắt của riêng Nhuận Tông lại rõ ràng như vậy.
Khi tất cả mọi người đều đang quan sát bóng lưng đầy bất an của Thanh Minh thì chỉ một mình Nhuận Tông lạnh lùng suy nghĩ về tương lai của Hoa Sơn. Vì vậy mà hắn mới đặt câu hỏi này với Bạch Thiên.

Và chính vì vậy, Bạch Thiên không thể trả lời câu hỏi này một cách qua loa được.
"Ta...."
Ngay lúc đôi môi Bạch Thiên đang mấp máy. "Chưởng Môn Nhân đến!"
Tất cả mọi người lập tức quay lại phía sau. Huyền Tông cùng với Huyền Thương và Huyền Linh đang tiến lại gần phía bọn họ.
Ngũ Kiếm dừng nói chuyện. Tất cả hướng về phía Huyền Tông thể hiện lễ nghĩa.
"Tham kiến Chưởng Môn Nhân"
"...."
Huyền Tông nhẹ nhàng gật đầu nhận lễ từ bọn họ. Biểu cảm trên khuôn mặt ông ta lạnh lùng khác hẳn thường ngày.
Ánh mắt của Huyền Tông từ lúc nào đã vượt qua bọn họ mà hướng đến bóng lưng của Thanh Minh.
Sau một hồi im lặng quan sát, Huyền Tông nhanh chóng di chuyển bước chân.
Và rồi một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên bên tai Ngũ Kiếm.

"Các con cũng tới đây"
"Vâng, Chưởng Môn Nhân"
Ngũ Kiếm với sắc mặt cứng đờ theo sau Huyền Tông tiến về phía Thanh Minh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro