Chapter 1035. Chúng ta không ở bên cạnh nó. (5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 1035. Chúng ta không ở bên cạnh nó. (5)
Con thuyền chở Trường Nhất Tiếu chầm chậm xa bờ.
Giọng nói của Hỗ Gia Danh vang lên bên tai Trường Nhất Tiếu đang lặng lẽ ngắm nhìn dòng sông êm đềm trôi.
"Minh Chủ."
"Hửm?"
Thấy Trường Nhất Tiếu quay lại nhìn mình, Hỗ Gia Danh đang chèo thuyền liền cất lời.

"Thuộc hạ có thể hỏi người một điều được không."
Trường Nhất Tiếu thờ ơ gật đầu.
"Bổn quân đã nói bao nhiêu lần rồi, ngươi cứ hỏi đi. Làm gì mà phải rào trước đón sau thế chứ."
Hỗ Gia Danh có chút lo lắng.
"Thuộc hạ biết Minh Chủ cần bắt tay với đám đạo gia để đối đầu với lũ Ma Giáo."

"Phải. Thì sao?"
"Nhưng thuộc hạ không hiểu tại sao cứ nhất định phải là Hoa Sơn Kiếm Hiệp đó."
"Hừm."
Thay vì đáp lời, Trường Nhất Tiếu lại mỉm cười như thể điều này vô cùng thú vị.
Thế nhưng, đối với Hỗ Gia Danh, nụ cười ấy không đủ để thay thế cho câu trả lời.
"Chủ cần Minh Chủ muốn, thì đừng nói là Võ Đang, mà đến cả Thiếu Lâm ngài cũng có thể lôi kéo."

"Cũng.... không thể chắc chắn như vậy đâu."
Đây không phải là vấn đề về mối quan hệ giữa Chính và Tà. Bởi vì Ma Giáo là vấn đề quan trọng hơn bất cứ điều gì trong giang hồ.
Tuy nhiên, nếu thực sự muốn, thì một người có thể xoay vần tất cả mọi thứ như Trường Nhất Tiếu vẫn có thể lôi kéo Thiếu Lâm.
"Nếu ngài thực sự cần một lưỡi kiếm sắc bén, thì chẳng phải ngài nên bắt tay với chúng vẫn tốt hơn sao? Đúng là Hoa Sơn Kiếm Hiệp có thể chém đứt tay của Hắc Long Vương, nhưng lưỡi kiếm sắc bén nhất trong đám Chính Phái...."
"Chậc."

Trường Nhất Tiếu tặc lưỡi như thể hắn không hài lòng lắm. Thấy thế, Hỗ Gia Danh vội vàng cúi đầu như thể đang xin hắn thứ lỗi.
"Gia Danh này."
"Vâng, thưa Minh Chủ."
"Sao ngươi lại đặt trọng tâm một cách kỳ lạ thế."
Hỗ Gia Danh nghi ngờ nhìn Trường Nhất Tiếu, rồi bày tỏ suy nghĩ của mình.
"Theo thuộc hạ nghĩ, Chính Phái vẫn còn có những lưỡi kiếm khác sắc bén hơn. Và ngài có thể kiểm soát chúng một cách dễ dàng hơn. Tuy đúng là Hoa Sơn Kiếm Hiệp là một lưỡi kiếm vô cùng sắc bén, nhưng

một thanh kiếm có thể gây hại tới người cầm nó không xứng là một danh kiếm."
Trường Nhất Tiếu bật cười rồi khẽ gật đầu.
"Phải. Ngươi nói đúng."
"Vậy thì tại sao...."
"Đúng như ngươi đã nói, Chính Phái vẫn còn có rất nhiều thanh kiếm khác dễ kiểm soát hơn. Và có cả những thanh kiếm cứng cáp và an toàn hơn."
"Vâng."

"Nhưng Gia Danh này. Tại sao ngươi lại không nhận ra thế. Một thanh kiếm không thể gây nguy hiểm cho bổn quân cũng đồng nghĩa với việc nó không thể khiến người khác gặp nguy hiểm."
"....."
"Nếu Ma Giáo là một kẻ thù dễ đối phó, thì liệu bổn quân có cần phải băng qua dòng sông này không? Thứ bổn quân muốn không phải là một thanh kiếm cứng cáp và an toàn. Mà đó là một yêu kiếm (妖劍) có thể chém bay đầu kẻ thù dù cho có thể nó cũng sẽ chém đứt một cánh tay của bổn quân."
Ánh mắt Trường Nhất Tiếu sáng lên tạo thành một đường cong hình trăng khuyết.
"Đó là lý do tại sao nhất định phải là Hoa Sơn Kiếm Hiệp. Ngươi đã hiểu chưa?"

Hỗ Gia Danh yên lặng gật đầu.
Thế nhưng, trái với các gật đầu đồng tình đó, biểu cảm của hắn lại chẳng có chút gì là đã hiểu cả. Hắn vẫn không thay đổi suy nghĩ của mình.
'.......Hoa Sơn Kiếm Hiệp là kẻ quá nguy hiểm.'
Hỗ Gia Danh là kẻ đã ở bên Trường Nhất Tiếu, cùng hắn trải qua biết bao cuộc tử chiến, đối đầu với biết bao gian nguy. Có lẽ trong Tà Phái, ngoại trừ Trường Nhất Tiếu, thì chẳng ai đắm mình vào nhiều vũng lầy dơ bẩn như hắn.
Do đó trực giác của hắn đang mách bảo.
Tiểu tử được mệnh danh là Hoa Sơn Kiếm Hiệp đó nguy hiểm hơn bất cứ kẻ thù nào mà hắn đã đối đầu từ

trước tới nay. Thậm chí, hắn còn nguy hiểm hơn gấp mấy lần.
'Không, ta không cần bàn tới trực giác.'
Người đời có câu. Không một môn phái nào có thể phát triển với một tốc độ nhanh như Vạn Nhân Phòng. Có lẽ câu nói ấy đúng. Nếu không có Hoa Sơn xuất hiện.
Vạn Nhân Phòng cũng là một môn phái bắt nguồn từ một nhóm hắc đạo nhỏ ở Quảng Tây, sau đó phát triển tới mức trở thành môn phái đứng đầu Tứ Bá Liên. Thế nhưng, điều ấy chẳng là gì so với một môn phái hạng ba sắp sụp đổ như Hoa Sơn lại có thể trở thành môn phái đứng đầu Thiên Hữu Minh.
Nếu xét tới việc vị thế của môn phái nào cao hơn, thì đương nhiên sẽ là Vạn Nhân Phòng rồi. Nhưng nếu xét tới việc con đường mà môn phái nào đi khó khăn hơn......

Hỗ Gia Danh khẽ cắn môi.
'Mấy năm rồi nhỉ?'
Chỉ trong chưa đầy mười năm, từ một môn phái nhỏ ở Thiểm Tây, Hoa Sơn đã đi tới được ngày hôm nay.
Và đương nhiên, người nắm giữ trọng tâm cho sự phát triển ấy chính là Hoa Sơn Kiếm Hiệp.

Do đó, hắn là kẻ vô cùng nguy hiểm. Hơn bất cứ ai trên đời này.
'Tất nhiên.'
Quả nhiên là Trường Nhất Tiếu đã tính tới tất cả chuyện này. Và cho dù đã nghĩ tới điều ấy, hắn vẫn quyết định mượn tay Hoa Sơn Kiếm Hiệp chém đầu gã Giáo Chủ.
Chỉ có điều, Hỗ Gia Danh không đồng ý với suy nghĩ đó của hắn.
'Là bởi vì thứ mà ngài theo đuổi khác với ta.'
Đối với Trường Nhất Tiếu, tất cả mọi thứ đều chỉ là công cụ để hắn có thể khiến cả thiên hạ phải nằm dưới chân hắn. Hắn có thể hy sinh cả Vạn Nhân Phòng, Tứ

Bá Liên, Hoa Sơn Kiếm Hiệp hay Hỗ Gia Danh, hay thậm chí là cả cơ thể hắn để đạt được mục đích.
Đối với Trường Nhất Tiếu, không gì có thể thay đổi được mục đích của hắn.
Nhưng đó không phải là mục đích của Hỗ Gia Danh.
Điều quan trọng nhất đối với Hỗ Gia Danh không phải là chiếm đoạt cả thiên hạ, mà là an nguy của Trường Nhất Tiếu.
Hắn có thể làm bất cứ điều gì để bảo vệ an toàn cho Trường Nhất Tiếu. Chẳng phải trước đây hắn từng kháng lệnh của Trường Nhất Tiếu, nhất quyết muốn tiêu diệt Hoa Sơn Kiếm Hiệp đang xâm nhập vào Giang Nam cũng chỉ vì hắn lo ngại một ngày nào đó Hoa Sơn Kiếm Hiệp sẽ gây nguy hiểm cho Trường Nhất Tiếu sao?

"Và......"
Trường Nhất Tiếu nở một nụ cười kì lạ như thể hắn đã đọc được suy nghĩ của Hỗ Gia Danh.
"Không chỉ có vậy thôi đâu."
"Hả?"
".......Phải, không chỉ có vậy thôi đâu."
Trường Nhất Tiếu chầm chậm đưa tay vuốt môi. Bờ môi đỏ như máu của hắn bị vuốt chệch đi. Ánh mắt của hắn bí hiểm tới mức chẳng ai có thể đoán được có điều gì đang ẩn chứa đằng sau.

Hỗ Gia Danh vô thức thở dài. Liệu trên đời này có ai có thể đoán được có điều gì ẩn chứa trong nội tâm của Trường Nhất Tiếu không?
Tuy rằng vị chủ quân mà hắn đã lựa chọn vô cùng xuất chúng, nhưng cũng chính vì thế mà đã khiến cho những người đi theo hắn luôn cảm thấy mệt mỏi.
Sắc mặt Hỗ Gia Danh dần đông cứng lại.
'Nguy hiểm.'
Có thể chúng sẽ cần một yêu kiếm giống như Trường Nhất Tiếu đã nói để có thể đối phó được với Ma Giáo. Nhưng, sau khi đánh bại Ma Giáo thì sao?
Yêu kiếm chẳng có tác dụng gì trong tình cảnh không có kẻ thù cả. Và nó sẽ trở thành một vết sẹo lồi bắt buộc phải cắt bỏ.

Người nào càng tự tin về bản thân mình sẽ càng bị yêu kiếm cắn trả. Bởi vì họ quá tự tin rằng mình có thể kiểm soát được yêu kiếm đó.
Vì vậy nên....
Hỗ Gia Danh yên lặng chèo thuyền. Một lớp sương đen mờ mịt phủ quanh mắt hắn.
** *
Huyền Tông khẽ thở dài nhìn con thuyền của Trường Nhất Tiếu xa dần.
'Lớn quá.'

Mỗi khi đối diện với Trường Nhất Tiếu, ông ta lại có cảm giác như núi Thái Sơn đang đè lên ngực mình.
Dẫu vậy, ông ta vẫn có thể thản nhiên đối diện với Trường Nhất Tiếu. Bởi phía sau lưng ông ta còn có một ngọn núi Thái Sơn khác.
Huyền Tông quay đầu nhìn Thanh Minh.
Tuy có rất nhiều điều muốn nói, nhưng rồi cuối cùng ông ta chỉ biết lắc đầu. Bởi ông chẳng thể nói ra được bất cứ lời nào.
Ngoại trừ một điều.
"Con sẽ đi thật sao?"

Thanh Minh khẽ mỉm cười trước câu hỏi ấy.
Dường như nỗi khổ cực mà hắn cảm nhận được khi nãy đã biến mất. Đôi mắt hắn trong veo tràn ngập sự tinh nghịch. Hệt như Thanh Minh của thường ngày.
"Hắn đã tới tận đây rồi, con phải đi cho phải phép chứ?"
Huyền Tông lặng nhìn gương mặt tươi cười của Thanh Minh một hồi rồi thở dài.
Ông ta biết mình không nên làm vậy, nhưng chẳng hiểu sao, cứ mỗi lần nhìn thấy gương mặt dương dương tự đắc của Thanh Minh, là mọi bất an trong ông ta đều tan biến hết. Dù ông ta biết đằng sau nụ cười kia là bao nhiêu điều còn ẩn giấu.

"Vậy thì Hoa Sơn....."
"Không được đâu, Chưởng Môn Nhân."
Huyền Tông khẽ cau mày khi thấy Thanh Minh ngắt lời mình.
"Ý con là sao?"
"Bởi vì nguy hiểm lắm."
"Thì chính vì vậy nên...."
"Chúng ta sẽ gặp nguy hiểm."

"Hửm?"
Thanh Minh nhún vai.
"Chỉ cần có sơ hở, thì một con rắn độc như Trường Nhất Tiếu sẽ đâm sau lưng chúng ta bất cứ lúc nào."
".........Đúng vậy."
"Chính vì vậy nên việc đưa toàn bộ đệ tử Hoa Sơn vào trong khu vực của hắn là một điều vô cùng nguy hiểm. Ta phải đảm bảo nếu có chuyện không may xảy ra, quân chi viện có thể đến ngay lập tức."
Huyền Tông ngậm chặt miệng.

So với việc tất cả cùng tiến vào Giang Nam, thì việc để Hoa Sơn ở lại bên bờ bên kia cảnh giới và quan sát tình hình sẽ có ích trong việc làm rối loạn tính toán của Trường Nhất Tiếu hơn. Đây là một việc vô cùng hợp lý.
Tuy nhiên.... vẫn còn một điều Thanh Minh chưa tiết lộ.
"Con phải trả lời ta một câu hỏi trước đã."
"Vâng, thưa Chưởng Môn Nhân."
"Lý do con không định dẫn theo các đệ tử khác.... là vì con lo lắng cho họ sao? Hay vì để con có thể dễ dàng rút lui trong trường hợp xảy ra rủi ro?"
"Là vế sau ạ."

Một tia sáng kì lạ thoáng qua trong ánh mắt Thanh Minh.
"Lần này...."
Khóe miệng hắn khẽ nhếch lên.
"Con thực sự muốn được thật sự tung hoành cho ra trò."
Thấy Huyền Tông yên lặng như đang trầm ngâm suy tính xem phải nói thế nào, Thanh Minh bèn nhún vai.
"Người không cần lo đâu, Chưởng Môn Nhân."

Thanh Minh khẽ liếc nhìn về phía những người đang đứng phía sau.
"Con biết người không tin con lắm, nhưng dù sao con cũng có đi một mình đâu."
Huyền Tông miễn cưỡng gật đầu.
"Ta...."
Rồi ông ta nhìn về phía những người đang đứng sau Thanh Minh, thở dài nói.
"Ta không biết nữa. Ta phải lựa chọn thế nào mới là đúng đây."

"....."
"Nhưng ta biết một điều."
Huyền Tông nở một nụ cười rạng rỡ.
"Khi ta không thể lựa chọn.... thì ta chỉ còn cách tin tưởng thôi."
"Chưởng Môn Nhân."
"Nhưng con phải nhớ lấy điều này, Thanh Minh à."
Thanh Minh yên lặng nhìn Huyền Tông. Gương mặt Huyền Tông lúc này đã chẳng còn vương lại chút do dự

nào. Ông ta nhìn chằm chằm vào Thanh Minh với đôi mắt thâm trầm.
"Nếu các con xảy ra chuyện ở bên kia Giang Nam."
"....."
"Hoa Sơn nhất định sẽ bắt Tứ Bá Liên, Vạn Nhân Phòng, và Trường Nhất Tiếu đền tội. Ngay cả khi con không muốn điều đó xảy ra, ngay cả khi đó là quyết định ngu ngốc nhất có thể đẩy Hoa Sơn rơi vào tình cảnh thảm bại hơn cả trong quá khứ."
Giọng nói của Huyền Tông lúc này chẳng còn chút run rẩy hay do dự nữa.
"Ta sẽ không ngần ngại mà làm vậy đâu."

Rồi ông ta tỉ mỉ nhìn từng người đang đứng trước mặt mình. Ánh mắt sắc bén ấy đã chứng minh những gì ông ta vừa nói là thật.
"Vì vậy nên....."
Niềm tin và sự lo lắng, lo lắng nhưng đầy tin tưởng.
Giọng nói của Huyền Tông chứa đựng tất cả những điều ấy.

"Các con nhất định phải sống sót trở về."
Thanh Minh lập tức đứng thẳng người. Các đệ tử Hoa Sơn cũng đồng loạt đứng thẳng.
"Rõ! Thưa Chưởng Môn Nhân!"
Các đệ tử Hoa Sơn đồng loạt hướng về phía Chưởng Môn Nhân Huyền Tông tạo thế bao quyền.
Mối nghiệt duyên vẫn chưa kết thúc, sự luyến tiếc vẫn còn dày vò, và cả một sự quyết tâm mới. Tất cả những điều đó đều hiện hữu trong ánh mắt đang hướng về vùng đất bên kia Trường Giang của Thanh Minh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro