Chapter 1046. Ta cũng từng là một tên điên đấy. (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 1046. Ta cũng từng là một tên điên đấy. (1)
Chó cắn thì không sủa.
Và câu châm ngôn đó đang được Hồng Thiên chứng minh.
Đàn chó của Trường Nhất Tiếu. Những kẻ sẵn sàng chấp nhận danh xưng đó đang dồn ép kẻ địch như những con chó săn nhắm vào con mồi.
Chỉ cần nhìn vào đôi mắt trầm xuống, bờ môi mím chặt kia thôi cũng đủ để thấy được bọn chúng đang kiên định đến nhường nào. Không một chút từ bi, Hồng Thiên giáng đao hướng vào phần đầu của giáo đồ Ma Giáo.
Xoẹtttt
Thanh đao chứa đầy đao khí hung hãn chém vào tay của tên giáo đồ Ma Giáo khi hắn đưa tay lên đỡ. Âm thanh xương và kim loại ma sát với nhau vang lên một cách kinh hoàng.
Và ngay lúc ấy. Phập!
Nhị Ba(二波) lao đến từ phía sau, hắn dẫm lên lưng của kẻ đứng trước rồi nhảy lên giáng một đao kích vào đầu của tên giáo đồ Ma Giáo. Một màn hợp kích tự nhiên như dòng nước chảy như thể bọn chúng đã hẹn trước nhau về nó.

Cảnh tượng này giống như một minh chứng cho quá trình huấn luyện đầy khủng khiếp mà bọn chúng đã trải qua.
"Chết tiệt......!"
Tên giáo đồ Ma Giáo hoảng loạn, hắn định kéo cánh tay đang bị thanh đao chém vào lại thì Hồng Thiên ở phía trước đã xoay tròn thanh đao và kéo về như thể ôm lấy cánh tay của tên giáo đồ Ma Giáo đó.
Và,
Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!
Trái phải mỗi bên một nhát, trước đầu một nhát.
Tựa như những con chó săn được huấn luyện để đấu với một con hổ, phía sau tên Hồng Thiên đứng đầu tỏa ra ba luồng xích khí lao vào cắn xé toàn thân tên giáo đồ Ma Giáo.
"Hự......."
Bị thương hai bên hông và giữa đầu, cơ thể tên Ma Giáo lung lay trong chốc lát.
Soạtttt
Tiếp đó, một thanh đao lao đến xuyên qua cổ của hắn ta.
Xoẹttttt
Âm thanh vang lên giống với âm thanh cắt kim loại hơn là cắt vào cổ của một con người. Thanh đao mắc kẹt một nửa bên trong cổ không thể nhúc nhích.
Nhưng ngay lúc đó.
Một tên Hồng Thiên khác lao đến nhanh như thiểm điện, hắn xoay mình trên không trung dùng toàn lực đánh mạnh vào thanh đao đang mắc kẹt đó.

Keng!
Cuối cùng, cổ của tên giáo đồ Ma Giáo được cắt phăng một cách gọn gàng và văng lên không rung. Vậy nhưng, trong đôi mắt của Hồng Thiên - những kẻ đã xử lý được một tên Ma Giáo mà không có bất kỳ thương vong nào lại chẳng có một chút tia khoái cảm nào về chiến thắng.
'Năm'
Cần đến tận năm người để có thể xử lý một tên giáo đồ Ma Giáo để không có bất kỳ thiệt hại nào. Thông thường, với năm Hồng Thiên thì bọn chúng có thể xử lý bất kỳ tuyệt đỉnh cao thủ nào. Nói cách khác, những tên Ma Giáo rải rác tại nơi này từng tên từng tên một đều có thực lực ngang ngửa một tuyệt đỉnh cao thủ.
Những Hồng Thiên đem theo cảm giác kinh khủng đó đạp mạnh xuống đất hướng đến con mồi tiếp theo.
"Yaaaaaa!"
Cùng với âm thanh tựa tiếng quỷ vang lên, một bàn tay đen ngòm lao đến. Bàn tay được bao trùm bởi ma khí dao động một cách thô bạo, những móng tay dài đang nhắm vào cổ của đối phương đầy sắc bén.
Vậy nhưng......
Keng!
Thanh kiếm của Bạch Thiên được vung lên một cách gọn gàng, không một chút dao động. Khoảnh khắc thanh kiếm ấy và hắc thủ của giáo đồ Ma Giáo va chạm với nhau, ma khí bao phủ bàn tay đó bị đẩy ra và một một vết thương đỏ được khắc lên trên lòng bàn tay của hắn.
Yaaaaaa!
Tiếp đến, thanh kiếm của Bạch Thiên vươn ra nhanh như thiểm điện trong chốc lát phân ra hàng chục kiếm ảnh bao phủ lên toàn thân tên giáo đồ Ma Giáo.
Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!

Những âm thanh xẻ thịt liên tiếp vang lên.
"Ưaaaaa!"
Âm thanh nộ khí bùng nổ từ miệng tên giáo đồ. Đôi mắt hắn đỏ ngầu đến mức chỉ nhìn thôi cũng sẽ khiến toàn thân tê liệt.
Vậy nhưng.
Xoẹt!
Bạch Thiên đâm vào cánh tay của tên giáo đồ và đẩy ra sau. Hắn cắn chặt môi cố gắng tiến về phía trước một bước.
Yaaaaaaa!
Ngay sau đó, một đường kẻ được vẽ lên không trung.
Đường kẻ mạnh mẽ đó đã sượt qua cổ của tên giáo đồ Ma Giáo. Máu chảy đầm đìa từ miệng tên giáo đồ khi cổ của hắn bị cắt vào một nửa.
"Khự......."
Tên giáo đồ vung tay một cách tàn bạo như đang phát tiết. Và ngay lúc đó, một thân ảnh đen tựa như huyễn ảnh vút lên phía trên đầu Bạch Thiên.
Lưu Lê Tuyết bay mình trên bầu trời đêm đen tối. Nàng xoay người trên không trung và vung kiếm. Và nơi thanh kiếm của nàng hướng đến đương nhiên là cổ của tên giáo đồ Ma Giáo.
Xoẹt!
Cổ của tên giáo đồ Ma Giáo đã được cắt phăng một cách không thể gọn gàng hơn.

Nàng thu hồi thanh kiếm và một lần lữa vung kiếm trên không trung. Sức mạnh được phát ra từ kiếm chiêu đó khiến cơ thể nàng lại vụt lên một lần nữa. Ngay sau đó, phía đầu mũi kiếm của nàng ta nở ra các cánh hoa mai đỏ rực càn quét tứ phương tám hướng.
"Hự!"
"Chó chết!"
Những âm thanh thô bạo liên tục phát ra từ miệng lũ giáo đồ.
Không có gì khó hơn việc phải đối phó với đòn công kích giáng xuống từ phía trên đầu. Không những thế, kiếm pháp Hoa Sơn là kiếm pháp được trộn lẫn giữa thực (實) và hư ( 虛) chuyên dùng để tấn công trên diện rộng đặc biệt phát huy sức mạnh của nó trong trận hỗn chiến này.
Mai hoa kiếm khí bạo phát từ trên cao xuyên qua cơ thể lũ giáo đồ Ma Giáo vô số lần.
"Sư huynh!"
"Đi thôi!"
Ngay sau đó, Nhuận Tông và Chiêu Kiệt ở phía sau Bạch Thiên lao về phía trước như một tia sáng.
Lũ giáo đồ Ma Giáo đã bất ngờ tấn công nhưng cả hai đều không né tránh. Bọn họ vẫn bình tĩnh giáng cường kiếm ( 劍) mạnh mẽ vào lũ giáo đồ đang lao đến.

Ầmmm!

Một tiếng nổ lớn vang lên giữa chiến trường đầy rẫy những âm thanh đâm chém. Chiêu Kiệt và Nhuận Tông - hai kẻ đã hạ được một tên giáo đồ Ma Giáo chỉ trong một lần tiếp tục dâng cao khí thế đẩy lùi lũ giáo đồ Ma Giáo xung quanh về hai bên.
"Lưu sư thúc!"
Đường Tiểu Tiểu nhanh chóng chạy vào con đường mà hai sư huynh nàng mới mở ra với tốc độ khủng khiếp, nàng lật người nhìn lên bầu trời rồi vươn thanh kiếm ra.
Lưu Lê Tuyệt hạ thanh kiếm xuống chạm vào thanh kiếm của Đường Tiểu Tiểu. Ngay sau đó, Đường Tiểu Tiểu vung kiếm đẩy Lưu Lê Tuyết lên cao rồi lên cao nữa.
Yaaaaa!
Thanh kiếm của nàng ta một lần nữa phóng ra từng dòng từng dòng xích sắc kiếm khí.
Lạc Mai Phân Phân (落梅紛紛)
Nhị Thập Tứ Thức Mai Hoa Kiếm Pháp của nàng đã đạt đến cảnh giới tuyệt đỉnh và chiêu thức này đã vẽ nên số số các cánh hoa mai dưới bầu trời tối tăm này.
Tựa như một cơn mưa đỏ, các cánh hoa mai dội xuống đầu của lũ giáo đồ Ma Giáo. "Khự......"
"Khọc...."
Khi bị đâm vào tay chân hay cơ thể thì còn cố gắng chịu đựng được, nhưng khi bị xuyên qua đầu hoặc cổ thì chỉ còn nước run rẩy và gục ngã mà thôi. Và những cánh hoa mai mang tiên khí (仙氣) thì không cho phép bọn chúng được kháng cự.
"Tiện nhân vô thần dơ bẩn này!"
Lũ giáo đồ Ma Giáo gào thét đạp mạnh xuống đất. Nơi mà bọn chúng nhắm đến đương nhiên là vị trí Lưu Lê Tuyệt sẽ đáp xuống. Sự căm ghét và phẫn nộ của bọn chúng đã lên đến đỉnh điểm chỉ chờ có cơ hội để xé nát nàng ta thành trăm mảnh.

Vậy nhưng có một kẻ tại nơi này đã chứng minh cho bọn chúng thấy sự lựa chọn đó là một sai lầm nghiêm trọng đến nhường nào.
"A Di Đà Phật!"
Trong một thế gian tăm tối, ánh hoàng kim và Phật quang lan rộng.
A La Hán Thần Quyền (阿羅漢神拳)
Quyền khìn của A La Hán sẽ tiêu diệt mọi cái ác, bao trùm lên các giáo đồ Ma Giáo tựa như Hải Dật (海溢).
Ánh hoàng kim và Phật quang mạnh mẽ dường như chiếu sáng toàn thể thế gian này.
"Aaaaaaaaaa!" "Aaaaaaaaa!"
Những giáo đồ Ma Giáo hét lên đầy thảm thiết. Bọn chúng bị cuốn vào quyền kình đó và bay đi. Cảm giác ma khí tích lũy trong cơ thể đều bị vỡ vụn khiến nhục thân bọn chúng đau đớn một cách khủng khiếp.
"Chuyện này, chuyện này........."
Lâm Tố Bính chứng kiến cảnh tượng đó đã gấp quạt lại và lắc đầu. 'Có là tay chân trên cùng một cơ thể cũng chỉ ở mức độ đó là cùng.'
Phải chứng kiến mới cảm nhận được, kể từ khi bước vào trận chiến, bọn họ không hề nói với nhau một lời nào. Vậy nhưng kể từ khi bắt đầu vung kiếm, bọn họ đã di chuyển như thể biết trước việc mà bản thân cần phải làm.
Thậm chí Tuệ Nhiên là người xuất thân từ Thiếu Lâm chứ không phải là Hoa Sơn.

'Nếu bọn họ là đồng minh thì đúng là một đồng minh đáng tin. Còn nếu là kẻ địch thì sẽ thật kinh dị'
Vậy thì cũng thật may mắn thay. Bởi vì bây giờ hắn ta đã trở thành đồng minh của bọn họ một cách đường đường chính chính.
"Nhưng mà....vẫn phải trả tiền cơm để không bị ngược đãi" Phật.
Lâm Tố Bính lao về phía trước một cách cao cao tại thượng tựa như một con hạc. Hắn ta xòe quạt ra vung vẩy một cách nhẹ nhàng. Luồng thiên khí(偏氣) phun ra từ
những nan quạt bằng hàn thiết nhanh chóng lan rộng ra xung quanh như một đàn bướm. Phập! Phập! Phập!
Lũ giáo đồ Ma Giáo định lao về phía Bạch Thiên đã bị chặn lại bởi luồng thiên khí đó.
"Nào, chẳng phải bây giờ ngươi nên tiến lên phía trước hay sao?"
".........."
Bạch Thiên không nói lời nào mà đạp mạnh xuống đất rồi bay người về phía trước. Vân Kiếm và Lâm Tố Bính ở phía sau hắn ta chống đỡ như thể hỗ trợ cho Bạch Thiên có thể dễ dàng thoát ra.
'Tuyệt vời......'
Đôi môi Lâm Tố Bính khẽ co giật như thể đang cố nhịn cười.
Hình ảnh Bạch Thiên với mái tóc dài tung bay chạy dẫn đầu trên chiến trường chẳng có gì quá ấn tượng. Bởi vì đó là hình tượng của một vị anh hùng mà thế gian luôn nói đến.
Nếu như chỉ lựa chọn sai một chút thôi, Lâm Tố Bính và Lục Lâm đã phải đối đầu với bọn họ. Chỉ nghĩ đến thôi cũng đủ cảm thấy rùng mình.

Mặt khác, hai mắt Bạch Thiên đang chạy đi lại không chứa một chút nhiệt khí nào. Xoẹt!
Hắn cắn nhẹ môi dùng một đòn nhất kích tất sát cắt đứt mạng sống của tên giáo đồ Ma Giáo đang lao đến.
'Không khó'
Hắn biết chắc chắn.
Tiên khí của bọn họ giống như một loại thiên địch đối với lũ giáo đồ Ma Giáo kia. Ngay cả Hồng Thiên mạnh mẽ và đội quân tinh nhuệ của Hắc Quỷ Bảo cũng không thể loại bỏ ma khí của các giáo đồ Ma giáo.
Bây giờ thì hắn đã hiểu ra rồi.
Việc tu luyện suốt ba năm qua rốt cuộc là vì điều gì.
Mặc dù lũ Ma Giáo đã tấn công một cách man rợ đến mức không tưởng nhưng Bạch Thiên đã có thể đối phó được tất cả các cuộc tấn công đó.
Bởi vì hắn đều đã được trải qua rồi.
Không phải là sự kiện ở Bắc Hải. Đó là những đòn tấn công mà hắn đã phải đối mặt vô số lần trong quá trình đối luyện cùng Thanh Minh. Đối với những kẻ đã chịu đựng quá trình huấn luyện suốt 3 năm với Thanh Minh thì cuộc chiến này quả nhiên chẳng có gì đặc biệt.
Cuồng khí điên loạn do lũ giáo đồ Ma Giáo toả ra cũng chẳng là gì so với thứ sát khí khủng khiếp mà Thanh Minh đã tỏa ra trước bọn họ.
Vì vậy mà tình huống lúc này không có gì bất lợi cả.
Vậy nhưng....

'Không lý nào chỉ có như thế này mà thôi'
Không phải hắn đã đánh giá quá cao năng lực của quân địch. Bạch Thiên luôn chắc chắn về phán đoán của bản thân về đối phương.
'Nếu chỉ ở mức độ này thì không lý nào tên tiểu tử kia lại có phản ứng như vậy. Rõ ràng là còn một thứ gì đó'
Ánh mắt Bạch Thiên hướng về phía Thanh Minh - kẻ đang dồn ép những tên giáo đồ Ma Giáo ở phía xa. Phản ứng cực đoan đó rõ ràng không phải chỉ vì những đối thủ như thế này.
"Không được phép mất cảnh giác!"
Trước tiếng gào thét của Bạch Thiên, các đệ tử Hoa Sơn lập tức dồn sức mạnh vào giọng nói và hồi đáp lại hắn ta.
Và ngay khoảnh khắc đó.
Hình ảnh Trường Nhất Tiếu đang tiến lại gần về phía Thanh Minh xuất hiện trong tầm nhìn của Bạch Thiên.
Phụttttt
Dòng máu ấm nóng bắn vào khuôn mặt của Thanh Minh - kẻ vừa chém phăng đầu của tên giáo đồ Ma Giáo chỉ bằng một kiếm duy nhất. Hắn không thèm chớp mắt lấy một cái mà lập tức hướng đến tên tiếp theo. Và rồi một giọng nói lạnh lẽo vang lên ngay bên tai hắn.
"Đừng có phấn khích quá vậy chứ" "........."
Thanh Minh quay đầu lại mà không nói một lời nào. Không biết từ lúc nào Trường Nhất Tiếu đã tiến lại gần đứng đó và nở một nụ cười.

"Ngươi thực sự đã quên mất kẻ thù thực sự của mình là ai rồi đấy à? Bây giờ không phải lúc để mất sức bởi những con chó con này đâu"
Thanh Minh nhìn Trường Nhất Tiếu bằng ánh mắt lạnh lùng.
Trường Nhất Tiếu nhìn xung quanh với đôi mắt ảm đạm.
Có lẽ kẻ có thể nắm rõ tình hình chiến trường bây giờ chỉ có hắn, Thanh Minh và....nếu phải bổ sung thêm ai đó thì có lẽ kẻ đó là Lâm Tố Bính.
"Bây giờ không phải lúc để sung sướng trong chiến thắng. Quân địch chỉ hơn 100 mạng. Vì vậy mà tại đây cũng phải có ít nhất 300 mạng nữa. Bọn chúng chỉ là những con bọ gậy bơi loăng quăng bên ngoài mà thôi. Nếu như quân chủ lực tham gia thì mọi chuyện sẽ khó khăn hơn rất nhiều. Vì vậy mà trước đó...."
Trường Nhất Tiếu dừng lại đôi chút sau đó mỉm cười rạng rỡ.
"Phải giết được tên Giáo Chủ đó. Thể hiện tình cảm như vậy là đủ rồi. Bổn quân rất biết ơn ngài đạo sĩ vĩ đại đã cứu sống những mạng sống Tà Phái tầm thường này nhưng bây giờ không phải lúc làm như vậy"
Thanh Minh lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào Trường Nhất Tiếu rồi lẽ cong khóe miệng lên.
"Lòng dạ nhà ngươi đen tối đến nỗi mùi hôi thối bốc ra cả bên ngoài rồi đấy" "Hửm?"
"Nhưng cũng tốt thôi. Đó là ưu điểm của ngươi"

Hai người nhìn nhau mỉm cười một cách lạnh lẽo. Trường Nhất Tiếu quay đầu lại rồi hét lớn.
"Gia Danh!"
"Vâng!"
"Bám theo phía sau!"
Đôi mắt Trường Nhất Tiếu toát ra ánh nhìn rùng rợn. "Chúng ta bây giờ sẽ đi lấy đầu tên Giáo Chủ đó"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro