Chapter 1059. Hắn sẽ không bao giờ quan tâm tới tiếng gọi của ngươi. (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 1059. Hắn sẽ không bao giờ quan tâm tới tiếng gọi của ngươi. (4)
Mặt đất gào thét dữ dội, bầu trời đảo lộn.
Không chỉ đám giáo đồ, mà cả các đệ tử Hoa Sơn cũng bị những đòn tấn công liên hồi đó đẩy lùi về phía sau. Nếu xét tới khoảng cách từ nơi xảy ra trận chiến tới nơi họ đang đứng, thì đây là chuyện vô cùng khó tin.
"Th, Thanh Minh........."
Bàn tay Bạch Thiên run rẩy.
Cho dù có là Thanh Minh đi chăng nữa, liệu hắn có thể sống sót sau khi nhận trực diện đòn công kích đó không? Hay là.........
Lý trí của Bạch Thiên bỗng bay sạch trước cái kết luận hắn không muốn tin đó.

"Sư thúc! Ở đó!"
Bạch Thiên vội vã quay đầu trước tiếng hét ấy.
Chiêu Kiệt vươn tay. Và nơi đầu ngón tay hắn hướng tới......... là hình ảnh Thanh Minh chống tay xuống đất trong tư thế nửa đứng nửa ngồi.
"A........."
Bạch Thiên bỗng cảm thấy như toàn thân đã mất hết sức lực.

Thế nhưng, đây chưa phải là lúc hắn có thể an tâm.
"Rốt cuộc nội lực của hắn........"
Mồ hôi tuôn ra như mưa trên trán Bạch Thiên.
Thông thường, khi bàn về sức mạnh của một võ giả, người ta thường nhắc tới hai điều. Một là võ công của hắn đã hoàn thiện tới mức nào. Và hai là nội lực của hắn mạnh tới đâu.
Tuy nếu xét theo suy luận của Thanh Minh, thì họ sẽ phải xét thêm các yếu tố khác như sức mạnh tinh thần, khả năng tùy cơ ứng biến, hay khả năng thi hành những gì họ đã được tu luyện, nhưng về cơ bản, hai yếu tố này là thước đo xác định sức mạnh của một võ giả.
Vậy nên, nếu một võ giả chỉ tập trung tu luyện một trong hai yếu tố thì đó không phải là một việc có lợi. Điều quan trọng nhất là họ phải cân bằng được võ công và nội lực. Ít nhất thì đó là điều Bạch Thiên tin.

Ấy thế nhưng, sau khi chứng kiến cảnh tượng này, hắn không thể thốt ra những lời như thế nữa.
Sức công phá đến từ nguồn nội lực áp đảo đó đã hoàn toàn phá vỡ kiến thức thông thường về võ công của Bạch Thiên.
'Vì, vì vậy nên........'
Đám giáo đồ Ma Giáo biết rõ điều đó. Chúng biết tên Giáo Chủ đó mạnh tới mức nào. Và chúng biết hắn che giấu nguồn nội lực khủng khiếp ra sao.
Chính vì vậy, chúng không hề lay động khi thấy Giáo Chủ của mình bị kẻ địch dồn ép.
"Sư, sư thúc........."

Giọng nói run rẩy của Đường Tiểu Tiểu vang lên.
"Huynh, huynh ấy có thể thắng được không? Thắng con quái vật đó?"
Bạch Thiên không thể trả lời. Hắn không thể cứ nói ra rằng hắn tin Thanh Minh khi hắn chưa thấy Thanh Minh có bất kỳ đối sách nào. Đó không phải là sự tin tưởng, mà chỉ là một sự mù quáng mà thôi.
Cuối cùng, Bạch Thiên cũng nghiến răng nói.
".......Con hãy nghe cho kĩ đây, Tiểu Tiểu."
"......."

"Tên khốn đó tuyệt đối không được phép sống sót, tuyệt đối không."
"Sư, sư thúc."
"Nếu như...... nếu như thực sự cả Thanh Minh, và cả Trường Nhất Tiếu cũng không thắng được hắn, thì khi đó........ tất cả chúng ta ở đây phải xông lên giết hắn bằng mọi giá."
Đó là một lời vô cùng nhẫn tâm. Nhưng nếu nghĩ kĩ lại thì hắn nói không sai chút nào. Bởi ngay khoảnh khắc hai người đó thất bại, họ sẽ không còn ai chống lưng. Và chắc chắn, đám giáo đồ Ma Giáo sẽ không dễ dàng để họ đi.
Nếu vậy thì ít nhất họ cũng phải tìm ra giá trị cho cái chết của mình chứ.
Chỉ có điều.........

'Lúc đó là khi nào?'
Bạch Thiên siết chặt nắm đấm chìm vào suy tư.
Liệu cứ đứng đây kéo dài thời gian có phải là cách hay? Chẳng phải bọn họ đang để Thanh Minh gánh vác quá nhiều việc sao? Thà rằng là bây giờ họ cùng xông lên........
Đúng lúc Bạch Thiên đang chìm trong lo lắng vô thức bước lên phía trước một bước, có ai đó đã kéo tay áo hắn lại.
".......Sư muội?"
Lưu Lê Tuyết lạnh lùng lắc đầu.
"Hãy chờ thêm chút nữa đi, sư huynh."

"........."
"Sư điệt vẫn đang trong cuộc chiến mà."
Nghe thấy lời ấy, ánh mắt của Bạch Thiên lại hướng về phía Thanh Minh.
Từ phía xa này, hắn đã thấy. Thanh Minh đang hạ thấp tư thế, hai mắt hắn tỏa ra một luồng ánh sáng rực rỡ.
".......Được."
Bạch Thiên khẽ gật đầu.

"Nhưng chúng ta không thể chờ lâu. Bởi vì ta hoàn toàn không có suy nghĩ sẽ chờ nó chết rồi mới báo thù."
"Lúc đó muội sẽ là người lao lên đầu tiên."
Lưu Lê Tuyết nói bằng một giọng vô cùng cương quyết. Bạch Thiên nặng nề gật đầu rồi lại nhìn chằm chằm về phía Thanh Minh với đôi mắt hằn gân máu.
'Thanh Minh.........'
"Hộc........ hộc.........."
Mồ hôi trộn lẫn với máu chảy xuống cằm Thanh Minh. Toàn thân hắn đau nhức như muốn vỡ vụn, cảm giác nặng nề đè khắp toàn thân. Như thể nước trong cơ thể hắn đã bị rút hết.

Thanh Minh liếc nhìn xuống chân mình. Bàn chân phải của hắn đã bị nát mất một nửa.
Khoảnh khắc ma khí lao tới, hắn đã ném kiếm vào giữa hư không, thành công lợi dụng lực phản chấn đẩy cơ thể ra khỏi luồng ma khí kinh khủng đó. Chỉ đáng tiếc, với khoảng cách mỏng mảnh như một tờ giấy, nửa bàn chân phải của hắn đã bị ma khí cuốn nát.
'.......Chân phải bị hỏng thế này có được coi là may mắn không đây?'
Đối với các kiếm tu thuận tay phải như hắn, thì chân trái mới là nơi hắn dồn trọng tâm để phát ra kiếm kích. Nếu hắn bị thương ở chân trái, kiếm của hắn sẽ chẳng thể phát huy được tối đa uy lực của mình. Tuy rằng không phải việc chân phải bị thương sẽ không để lại ảnh hưởng gì, nhưng ít nhất điều đó vẫn còn đỡ hơn chân trái.
Tuy nhiên...... điều quan trọng không phải là hắn còn có thể dồn bao nhiêu sức mạnh vào kiếm. Mà là khả năng cơ động của hắn đã bị ảnh hưởng. Điều đó cũng đồng nghĩa với việc Thanh Minh đã đánh mất một trong những vũ khí mạnh nhất mà hắn dùng để đối đầu với Đoạn Tự Cường từ nãy tới giờ.

Tại sao? Tại sao lại xảy ra chuyện này chứ?
Ầmm!
Thanh Minh đâm kiếm xuống đất, nặng nề nâng cơ thể dậy, rồi hắn ngạo mạn bước về phía Đoạn Tự Cường cất lời.
".......Ngươi, biết cả Hấp Tinh Ma Công (吸精魔功) nữa cơ à?"
Lời nói ấy khiến hai mắt Đoạn Tự Cường sáng bừng.
"Có vẻ như ngươi hiểu biết khá sâu rộng về Ma Giáo đấy nhỉ."

"........Ma Giáo tiêu rồi. Không ngờ lại truyền thụ cả Hấp Tinh Ma Công cho một tên tiểu tử như ngươi."
Thanh Minh cắn chặt môi.
Không phải vì hắn đã nói sai. Chỉ là hắn không nghĩ ra.
Ma Giáo của hiện tại khác với Ma Giáo trong quá khứ. Nếu là Ma Giáo trong quá khứ, thì chắc chắn, chúng sẽ không bao giờ truyền lại Hấp Tinh Ma Công cho một tên Giáo Chủ trẻ tuổi chẳng khác nào một gã mới gia nhập Ma Giáo như vậy.

Trong số các ma công, Hấp Tinh Ma Công là loại chưa hoàn thiện và nguy hiểm nhất, bởi tuy rằng nó có thể hút nội lực của người khác để gia tăng nội lực cho người thi triển nó, nhưng nó cũng sẽ khiến tinh thần của người thi triển nó rơi vào trạng thái điên loạn.
Kẻ bị Hấp Tinh Ma Công đày vào tâm ma không phải là kẻ sẽ trở thành một ma nhân phát điên vì tôn giáo và tín ngưỡng, mà hắn sẽ thực sự biến thành một cuồng nhân theo đúng nghĩa đen, trở thành một con dã thú đánh mất bản ngã của mình.
Chính vì vậy, đó là loại ma công mà đến cả các Giáo Chủ chỉ theo đuổi sức mạnh và sự cuồng tín cũng chẳng dễ dàng được phép tu luyện. Ấy vậy mà.........
'Ngu ngốc.'
Đáng lý hắn phải nghĩ ra trước chứ. Ma Giáo hiện giờ khác hẳn với Ma Giáo trong quá khứ.

Một trăm năm trước, chiến tranh diễn ra không có hồi kết, chính vì vậy mới xuất hiện những kẻ tự ý hấp thu nội lực của người khác để rồi không thể kiểm soát được sự phản phệ sau khi thi triển Hấp Tinh Ma Công.
Thế nhưng, đám giáo đồ hiện nay sống thành từng nhóm, nên chỉ có một đối tượng mà kẻ đứng đầu có thể hấp thụ nội lực từ chúng.
".......Tên rắn độc khốn kiếp này, bây giờ ngươi còn ăn thịt cả các thuộc hạ của mình nữa sao."
Nếu đối tượng hắn hấp thụ là đám giáo đồ đã tu luyện ma công, thì phản phệ cũng được giảm thiểu. Tất nhiên là hắn không thể tránh khỏi toàn bộ phản phệ của Hấp Tinh Ma Công, nhưng dẫu sao, hắn vẫn có thể giảm thiểu tới mức tối đa.
Chính vì đã bỏ sót điều đó nên Thanh Minh mới không thể ngờ được nội lực của tên Giáo Chủ này lại vượt ngoài sức tưởng tượng của hắn tới như vậy.

Tất cả dự tính hắn đưa ra đều dựa trên kiến thức và kinh nghiệm của hắn. Chính vì vậy, hắn thường không tính tới những chuyện vượt ngoài tầm hiểu biết thông thường của mình. Đó là điều mà những kẻ đối đầu với Thanh Minh thường phải trải qua, bây giờ, Thanh Minh lại phải đối mặt với nó.
"Có vẻ như cơ thể đám giáo đồ điên khùng của ngươi cũng ngon miệng quá đấy chứ? Nhưng Ma Giáo trước đây đâu có động tới đồng loại của mình? Tại sao bây giờ lại như vậy? Hay là sau khi tên Thiên Ma khốn kiếp kia chết đi, các ngươi cũng đã thối rữa như hắn rồi?"
"......."
"Ngươi hãy thử trả lời đi. Cảm giác ăn tới tận xương tủy đồng loại của mình thế nào? Ngươi có nhìn thấy rõ mặt chúng sau khi hút cạn sinh lực của những kẻ đang gào thét đó không?"
Đoạn Tự Cường khẽ nhắm mắt.
'Cảm thấy thế nào ư?'

Hắn hoàn toàn không biết. Hắn hoàn toàn không thể hiểu được. Dường như hắn rất hiểu về Ma Giáo, nhưng cũng dường như, hắn lại chẳng hiểu được chút nào.
'Không thể biết được.'
Gương mặt của những kẻ vui vẻ dâng hiến nội lực cho hắn tới chết. Những kẻ hoan hỉ đón nhận cái chết khi luôn tin rằng chúng sẽ trở thành vật hiến tế chào đón Thiên Ma tái lâm.
Kẻ thực sự không thể chịu đựng được ngược lại chính là.........
Ánh mắt Đoạn Tự Cường khẽ tối sầm lại.
"Thật đáng thương, hỡi kẻ Trung Nguyên kia."

".......Hả?"
"Dã thú không bao giờ để lộ bộ dạng yếu đuối cho tới khi chúng chết. Cho dù đau đớn thế nào, chúng vẫn sẽ cố gắng chịu đựng cho tới khi chúng còn có thể chịu đựng."
"......."
"Bởi nếu không, chúng sẽ bị bỏ rơi và trở thành con mồi. Rốt cuộc ngươi đã trải qua những gì mà lại trở thành kẻ chẳng bao giờ để lộ bộ dạng yếu đuối của mình dù chỉ một thời một khắc kia chứ?"
Kétttt.
Thanh Minh nghiến răng.
"Nói vớ vẩn."

Giọng nói Thanh Minh phát ra giống hệt như tiếng rên rỉ của người vừa bị nói trúng tim đen.
Thanh Minh nhanh chóng hít thở lấy lại bình tĩnh rồi bước về phía Đoạn Tự Cường. Kéo lê cái chân đang bị thương.
"Bởi vì đám tiểu tử như ngươi không được phép."
"......"
"Sao thế, mới đó mà ngươi đã tưởng mình đã chiến thắng rồi sao?"
Thanh Minh ngoác miệng tới tận mang tai cười.

"Bổn tôn sẽ cho ngươi biết một điều, đồ ngu muội. Trong chiến tranh không có những thứ như thắng hay bại. Mà chỉ có giết, hoặc bị giết."
Vết thương này cũng chẳng là gì cả. Cho dù bị có bị thương nặng hơn thế này gấp mấy lần, hắn vẫn có thể chiến đấu, và giết chết kẻ thù. Điều đó chẳng còn gì xa lạ với hắn nữa. Dẫu có bị nát nửa bàn chân, thì hắn cũng chẳng có lý do gì để tỏ ra yếu đuối.
Ấy thế nhưng, Đoạn Tự Cường chỉ nhìn Thanh Minh với ánh mắt vô cùng điềm tĩnh.
"Ta vẫn luôn chờ đợi ngài ấy giáng lâm."
"........"
"Suốt những năm dài đằng đẵng. Ta chỉ biết chờ...... rồi lại đợi. Ta không bao giờ từ bỏ một tia hy vọng mong manh rằng ngài ấy sẽ đáp lại tín tâm của ta, vậy nên ta đã luôn đợi."

Đoạn Tự Cường dừng lại một hồi rồi nhìn lên bầu trời xa xăm.
"Chờ đợi không phải là điều gì khó khăn. Điều khiến ta thực sự cảm thấy khó khăn đó chính là mạng sống của những người sắp chết mà không thể nghe được bất cứ lời hồi đáp từ ngài ấy. Thực sự vô cùng nặng nề."
"Khục........"
Hai vai Thanh Minh rung lên khi nghe thấy những lời ấy.
Bóng tối khẽ lướt qua ánh mắt Đoạn Tự Cường. Bởi trực giác đã mách bảo hắn rằng đó không phải là nụ cười khiêu khích hắn.
"Có gì đáng cười lắm sao?"

Hắn hỏi, nhưng Thanh Minh chẳng thể bình tĩnh được mà trả lời câu hỏi của hắn. Thanh Minh bụm miệng cười khùng khục thêm một hồi lâu.
"A a, xin lỗi."
Thanh Minh vẫn không nhịn được cười, để lộ hàm răng đẫm máu.
"Tại ta thấy ngươi giống kẻ nói sẽ mò trăng đáy nước nên..."
".......Ý ngươi là sao?"
"Ý ta là ngươi nói sai hết rồi đấy."
Thanh Minh siết chặt kiếm.

"Ngươi tuyệt đối sẽ không được đáp lời đâu."
"......."
"Cho dù Thiên Ma có tái lâm đi chăng nữa. Thì hắn cũng sẽ không bao giờ quan tâm tới tiếng gọi của ngươi. Hắn chính là kẻ như vậy."
Gương mặt của Đoạn Tự Cường méo mó.
Thanh Minh đáp trả lại y nguyên câu nói của Đoạn Tự Cường.
"Thật đáng thương."
".....Ngươi........"

"Ngươi đúng là một kẻ ngu ngốc không biết mình đang tin vào điều gì, đang cầu khấn thứ gì. Thần của ngươi sẽ không bao giờ ngó ngàng tới ngươi. Tiếng gào thét của ngươi chẳng có ý nghĩa gì với thần mà ngươi tôn sùng đâu."
Kétttttttt!
Tiếng nghiến răng ghê rợn vang lên, gương mặt Đoạn Tự Cường méo mó hệt như ác quỷ.
Hắn biết. Hắn không cần để lời nói của Thanh Minh lọt vào tai. Chẳng có lý do gì để hắn lay động trước lời nói của một kẻ chẳng biết gì về Ma Giáo, về Thiên Ma cả.
Nhưng vẫn có một lý do khiến hắn nổi giận.
Bởi những lời Thanh Minh vừa nói là những lời hắn không muốn nghe nhất.

Khí tức trong người hắn bắt đầu sôi sục, cuồn cuộn dâng lên đảo lộn lục phủ ngũ tạng của hắn.
"Ngươi...... ngươi! Tên vô thần dơ bẩn này........."
"Ờ. Đúng là trong mắt ngươi, ta chỉ là một tên vô thần thật. Vô cùng bẩn thỉu và xấu xa. Nhưng, ngươi nên biết một điều."
Thanh Minh bật cười khúc khích.
"Trong mắt Thiên Ma, dù là một tên vô thần dơ bẩn như ta, hay một kẻ đánh cược cả mạng sống để liếm gót chân cho hắn như ngươi...... thì cũng chẳng có gì khác biệt cả."
"Ngươi........."

Huyết quang từ hai mắt Đoạn Tự Cường phun trào như vũ bão.
"Ngươi dám! Dám! Dám nói những lời như thế!"
"Tự dưng ta cũng tò mò ghê?"
Thanh Minh nhún vai cười tới chảy cả nước mắt.
"Liệu một kẻ không biết Thiên Ma là gì như ngươi sẽ có phản ứng thế nào khi nhìn thấy Thiên Ma nhỉ. Suy cho cùng thì ngươi cũng chỉ là một kẻ đần độn không biết vị thần mà ngươi đang tôn sùng là gì thôi."
"Ngươiiiiiiiiiiiiiiiiii!"

Đoạn Tự Cường triệt để phẫn nộ. Ma khí bắt đầu cuồn cuộn bốc lên. Hệt như một cơn cuồng phong khổng lồ chạm tới cả thiên không. Cơn phẫn nộ chiếm đoạt lấy cơ thể Đoạn Tự Cường, hắn trợn mắt rồi lao lên.
"Giết ngươi! Ta sẽ giết ngươi! Sau khi bóp nát cái miệng thối tha đó, ta sẽ xé xác ngươi không để lại bất cứ miếng thịt vụn nào! Ta tuyệt đối sẽ không để yên cho linh hồn của kẻ dám báng bổ Ma Giáo, sỉ nhục Đấng Thiên Ma!"
"Có giỏi thì ngươi cứ thử đi, tên khốn kiếp.........!"
Đúng lúc Thanh Minh hét lên định lao tới, có ai đó đã đứng chắn trước mặt hắn.
Chiếc trường bào mà Trường Nhất Tiếu khoác trên mình đã sớm rách nát.

"Xin lỗi vì đã chen vào giữa lúc các ngươi đang vui vẻ với nhau nhé, nhưng ngươi vẫn cần nghỉ ngơi thêm một lúc nữa đấy."
".......Hả?"
"Bổn quân đã chán ngấy khi phải nghe tiếng chó sủa lắm rồi. Một lát nữa, bổn quân sẽ khiến hắn để lộ sơ hở, ngươi tuyệt đối không được bỏ lỡ cơ hội đó đâu đấy?"
Trường Nhất Tiếu nhếch môi rồi siết chặt nắm đấm. Tiếng nhẫn va vào nhau không ngừng vang lên. Rồi hắn lập tức lao về phía Đoạn Tự Cường với một sát khí vô cùng khủng khiếp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro