Chapter 1073. Ngươi vừa nói ai đã phạm phải sai lầm vậy? (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 1073. Ngươi vừa nói ai đã phạm phải sai lầm vậy? (3)
"Yaaaaaaa!"
Chiêu Kiệt đâm kiếm xé toang không trung tựa như một con diều hâu đang nhắm vào con mồi. Kiếm pháp của hắn ta với đặc trưng là tốc độ và sự tinh xảo tỏa sáng hơn bất kỳ ai tại Hoa Sơn ở trong tình huống này.
Chiêu Kiệt diễu võ như cá gặp nước. Nhuận Tông ở bên cạnh hắn hét lớn.
"Đã bảo là đừng có chạy ra mà cái tên tiểu tử này!" "A! Đệ biết rồi mà!"
Mỗi lần chân của Chiêu Kiệt giật giật, Nhuận Tông lại phát hiện ra dấu hiệu đó và nắm chặt lấy ót của hắn ta.
Chiêu Kiệt cắn chặt môi. Hắn biết là phải giữ vững vị trí. Bây giờ không phải lúc xông ra giết chết kẻ địch.
Vậy nhưng dù nhìn kiểu gì, hắn cũng chỉ thấy kẻ địch đã bao quanh tứ phía mà thôi.

'Không thể thở nổi'
Chênh lệch về số lượng là quá lớn. Cảm giác cho dù bọn họ có càn quét thế nào thì cũng sẽ không có điểm kết thúc. Mặc dù đã cố gắng tiết chế để không tiêu hao nội lực nhất có thể nhưng dù sao bọn họ cũng là con người. Sẽ không có chuyện không bị kiệt sức khi cứ đánh liên tục như thế này.
Nếu cứ theo cái đà này, phải chẳng bọn họ sẽ là bên kiệt sức trước?
'Vì vậy mà......'
"Cố gắng cầm cự!!!"
"Chết tiệt!"
Cuối cùng một âm thanh bất mãn cũng đã phát ra từ miệng của Chiêu Kiệt.
Hắn nhìn thấy một cách rõ ràng những kẻ bị thương nhẹ lại tiếp tục quay lại hàng ngũ chiến đấu. Nếu như có thể khiến đối phương tắt thở thì tình hình sẽ tốt hơn bây giờ.

Vậy nhưng không có cách nào có thể ngăn chặn được việc như thế kia khi mà chỉ đánh trả tại chỗ như thế này cả.
"Đạo sĩ mà không chịu đựng được chuyện này à?!!"
"Chết tiệt! Đệ đã bảo là biết rồi mà! Sao sư huynh cứ càm ràm mãi vậy!"
Chiêu Kiệt nghiến chặt răng và vung kiếm. Vì không thể sử dụng chân một cách thoải mái nên chỉ còn cách phải sử dụng từng nhát kiếm từng nhát kiếm một thật chính xác.
Nhìn thấy kiếm khí của Chiêu Kiệt ngày càng trở nên sắc bén, khuôn mặt Nhuận Tông cứng ngắc lại rồi thở dài.
'Phải chịu đựng!'
Không phải Nhuận Tông không biết vì sao Chiêu Kiệt lại như vậy. Bởi vì ngay cả bản thân hắn cũng muốn lao về phía trước ngay lập tức. Vậy nên một người có tính khí gấp gáp như Chiêu Kiệt thì sao có thể khác được.
'Dường như bọn họ càng ngày càng lún sâu hơn vào đầm lấy'
Việc đột phá quân địch dày đặc như đám mây không phải là chuyện dễ dàng. Vậy nhưng, việc cầm cự như thế này cũng quá khó khăn. Trên hết, việc không có cách

nào để có thể kết thúc cuộc chiến đang khiến cho tâm trí bọn họ bị lay động.
Bọn họ cảm nhận rất rõ ràng rằng mỗi lần vung kiếm thì sẽ mất đi một phần nội lực. Nếu như các đệ tử Hoa Sơn không có nội lực thâm hậu đến mức quái dị so với độ tuổi thì không biết chừng bọn họ đã không thắng nổi sự lung lay tâm trí này mà đi đến chỗ tự diệt vong rồi.
Ùynh!
Ngay lúc ấy,
Một âm thanh chấn cước mạnh mẽ vang lên.
Yaaaaaaaaa!
Luồng xích sắc kiếm khí trong nháy mắt được dệt lên trên không trung. Hàng chục kiếm ảnh càn quét không chỉ những kẻ đang lao đến phía trước mà cả những kẻ ở hai bên tả hữu.
"Aaaaaaaaaaa!"
Luồng kiếm khí được phát ra chỉ dừng lại ở mức độ đâm nhanh vào kẻ địch nhưng không thể khiến bọn chúng bị thương chí mạng. Nhưng dù là vậy, khí thế của những kẻ không biết sợ mà lao vào bắt đầu nguội lạnh như thể vừa bị dội một gáo nước vào mặt.

Nhuận Tông nhìn kẻ vừa phát ra kiếm khí.
Bạch Thiên nghiến chặt răng và lại tiếp tục thi triển kiếm pháp. Nắm rõ tình trạng kiệt sức của Ngũ Kiếm, hắn đang muốn khởi dậy bầu không khí mặc dù có hơi quá sức.
Và. "Yaaaaaaaaaa!!"
Ánh hoàng kim và Phật quang được đẩy vào khoảng không gian do Bạch Thiên mở ra. Tuệ Nhiên cố gắng hết sức hỗ trợ Bạch Thiên, hắn không bở lỡ bất cứ cơ hội nào để có thể tung ra quyền kình.
"Hộc! Hộc! Hộc!"
Không biết từ khi nào Tuệ Nhiên - kẻ luôn duy trì hơi thở đều đặn bắt đầu thở dốc hổn hển.
Những người khác cũng đang trong tình trạng tương tự như vậy.
Lưu Lê Tuyết tựa như một cơn gió cũng không khác bao nhiêu. Thanh kiếm của Đường Tiểu Tiểu - người không bao giờ đánh mất đi sự hoạt bát vui vẻ cũng ngày càng trở nên nặng nề. Việc vừa bảo vệ những kẻ đứng sau lưng vừa chịu đựng những đòn tấn công không ngừng của kẻ địch tiêu hao nhiều thể lực hơn những gì họ nghĩ.

"Bạch Thiên đạo trưởng! Chúng ta hãy đổi vị trí!"
Nam Cung Độ Huy - kẻ đang thấp thỏm lo lắng phía sau đột nhiên hét lớn. Vậy nhưng Bạch Thiên không hề nhìn lại phía sau.
'Nhà ngươi cũng sắp chết đến nơi rồi còn!'
Khí thế của hắn đúng là rất cao, nhưng đây không phải là cuộc chiến mà Nam Cung Độ Huy có thể cầm cự được. Nếu như hắn lúc bình thường thì không biết chừng. Nhưng để đi đến tận nơi này, Nam Cung Độ Huy cũng đã tiêu hao không ít nội lực.
Ngay khi Bạch Thiên khẽ quay lại phía sau thì chạm mắt với Lâm Tố Bính. Nhưng cũng chỉ có vậy, hắn ngay lập tức nhìn về phía trước và hét lớn.
"Cố gắng cầm cự!"
Bạch Thiên lại nghiến răng và tiếp tục vung kiếm. 'Ta tin!'
Không phải là hắn tin vào Lâm Tố Bính.
Mà là hắn tin vào phán đoán của Thanh Minh khi đưa Lâm Tố Bính đến tận nơi này. Không lý nào mà tên tiểu tử đó không có tính toán gì khi kéo cả Lâm Tố Bính theo

cả. Nếu như Thanh Minh đã tin tưởng thì bọn họ cũng chẳng có lý do gì để nghi ngờ.
Ngay lúc ấy. "Yaaaaaa!"
Những con chó săn đỏ lừ lao vào vị trí đang lung lay của các đệ tử Hoa Sơn.
"Hồng Thiên?"
Bạch Thiên ngạc nhiên mở to hai mắt. Hắn vội vàng nhìn về phía Trường Nhất Tiếu dù đáng đánh nhau vẫn nhìn về hướng này với nụ cười kỳ lạ. Hơn một nửa số lượng Hồng Thiên đang tiến về phía này đồng nghĩa với việc tính mạng của hắn đang gặp nguy hiểm, vậy nhưng khuôn mặt của hắn vẫn vô cùng thư thả.
'Tên khốn, cảm ơn món quà của nhà ngươi!'
Bạch Thiên phun ra những lời đó trong đầu rồi lại tập trung vào chiến trường.
"Bảo vệ tiểu tử Thanh Minh!"
Thanh kiếm của hắn ta xẻ đôi không khí như một ảo ảnh. "Chuyện này......"

Khuôn mặt Vạn Kim Đại Phu lúc này hoàn toàn méo mó.
Hắc Quỷ Bảo không thể đánh nhanh thắng nhanh. Trong khi đó Hồng Thiên lại đang xông vào phía mạn sườn của bọn chúng. Trận địa của hắn ta đang dần sụp đổ hoàn toàn.
'Chết tiệt'
Vốn dĩ tình huống như thế này không thể xảy ra. Nếu như là bình thường Vạn Kim Đại Phu sẽ ở trung tâm và hắn ta sẽ không dễ dàng để cho mọi thứ sụp đổ.
Nhưng Vạn Kim Đại Phu bây giờ không thể sử dụng được tay. Máu dồn lên não khiến hắn không thể nghe thấy tiếng hét vọng lại từ phía sau.
Nhờ có quá trình tu luyện được lặp đi lặp lại mà hắn vẫn duy trì được tâm lý vững chắc. Nhưng việc sụp đổ chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Hơn nữa hắn đã nhìn thấy rất rõ ràng.
"Trường Nhất Tiếu!"
Dáng vẻ Trường Nhất Tiếu bước từng bước từng bước về phía trước như đang huyễn hoặc. Không cần phải nghĩ cũng có thể biết được dáng vẻ đó trông như thế nào trong hai mắt của Hắc Quỷ Bảo - những kẻ đang cực kỳ hưng phấn.

Thiên hạ nổi danh Trường Nhất Tiếu đã mất đi sức mạnh và đưa cổ ra trước mặt như thế này thì ai lại không mất đi lý trí kia chứ? Đây là cơ hội có một không hai để có thể lấy mạng Bá Quân Trường Nhất Tiếu- Bang Chủ Vạn Nhân Phòng - Minh Chủ Tứ Bá Liên.
Trận địa được chuẩn bị với tất cả tâm huyết của hắn ta giờ đây lại đang lung lay đầy tùy tiện.
'Lũ ngu ngốc này!'
Chỉ cần làm tốt vai trò của bản thân theo những gì được bảo thì bọn họ không thể thất bại được. Rốt cuộc tại sao lại lao vào một cách ngu ngốc như vậy chứ?
'Không được'
Rõ ràng hành động của Trường Nhất Tiếu lúc này đang gây nguy hiểm cho tính mạng của hắn ta. Nhưng đổi lại, nó đã tạo ra một vết nứt lớn trong trận địa của Vạn Kim Đại Phu. Mặc dù bọn chúng bây giờ không còn đủ sức mạnh để đột phá vết nứt đó nữa....
Ánh mắt của Vạn Kim Đại Phu quay lại về phía Hoa Sơn.

'Nếu như tên kia vận khí xong thì sao đây?'
Vậy thì chuyện sau đó chẳng phải đã quá rõ ràng rồi hay sao?
Nếu như để lũ người kia sống sót rời khỏi nơi này thì cũng như số phận của Vạn Kim Đại Phu đã được xác định. Thà rằng tự kết liễu còn hơn là để rơi vào tình cảnh bi thảm như vậy.
"Tất cả những kẻ còn lại xông vào đi"
"Nhưng mà kế hoạch...."
"Nhanh lên!" "Rõ!"
Đội dự bị lập tức lao về phía trước. Bọn chúng là những quân bài bí mật có thể ngăn cản được vết nứt đang phát sinh......
'Không, vẫn còn thiếu......' Phựtttt
Vạn Kim Đại Phu vô thức cắn chặt môi. Chỉ ngần này nhân lực thì vẫn chưa giải quyết triệt để vấn đề được.

Bởi vì vốn dĩ vị trí đó phải có sự hiện diện của Vạn Kim Đại Phu.
'Phải làm thế nào đây?'
Dù trong đầu hắn có hạt bàn tính đi chăng nữa cũng không dễ dàng có thể đưa ra được kết luận.
'Nếu như bây giờ ta xông vào đó thì mọi chuyện có tốt hơn không?'
Nếu như Vạn Kim Đại Phu nhảy vào thì việc ổn định vòng vây sẽ không có vấn đề gì lớn. Hắn đã mất một nửa tu vi nhưng trí lực thì vẫn còn đó.
'Trước tiên, mặc dù có chút nguy hiểm nhưng mà......'
Ngay khi Vạn Kim Đại Phu không chiến thắng nổi cám dỗ và định nhấc chân đi thì.
'Khoan đã'
Bàn chân của hắn ta dừng ngay giữa không trung.
'Tại sao Trường Nhất Tiếu lại gây ra chuyện này chứ?'
Bây giờ Trường Nhất Tiếu đang làm rung chuyển vòng vây. Thậm chí dùng cả mạng sống của bản thân làm mồi nhử.

Tại sao? Hắn định dựa vào mấy tên tiểu tử Hoa Sơn kia để phá vòng vây ư? Một kẻ như Trường Nhất Tiếu ở trong tình huống này lại giao mạng sống của bản thân cho người khác sao?
"Ha......haha"
Vạn Kim Đại Phu nở một nụ cười gượng gạo vì chuyện này quá vô lý.
Dường như hắn đã biết rồi. Rằng vì sao Trường Nhất Tiếu lại hành động như vậy.
Hắn nhìn chằm chằm vào Trường Nhất Tiếu - kẻ đang đi trên sợi dây mảnh giữa sự sống và cái chết bằng đôi mắt lạnh lùng.
"Trường Nhất Tiếu. Thì ra....ngay từ đầu mục đích của nhà ngươi chính là ta"
Vạn Kim Đại Phu là kẻ ghét nhất việc kế hoạch không đi theo đúng hướng bản thân mong muốn. Trường Nhất Tiếu đã dự đoán trước việc Vạn Kim Đại Phu sẽ trực tiếp xuất trận nếu như những sắp xếp ban đầu của hắn ta bắt đầu đi sai lệch.
Những vết nứt Trường Nhất Tiếu tạo ra ngay từ đầu không phải là để thoát khỏi vòng vây. Mà chỉ làm mồi nhử thu hút Vạn Kim Đại Phu mà thôi.

Thật nực cười.
Nếu như Vạn Kim Đại Phu không mất đi một cánh tay thì hắn đã chẳng chần chừ như bây giờ mà đã ngay lập tức ném mình vào vết nứt kia rồi. Vậy nhưng hắn đã có thể suy nghĩ kỹ lại một lần nữa vì bản thân đã mất đi sự tự tin về võ công.
Nói cách khác, kẻ đã cứu mạng hắn lúc này lại chính là Đoạn Tự Cường. Cánh tay bị Đoạn Tự Cường chém đứt đã cứu mạng Vạn Kim Đại Phu.
"Đáng khen lắm, Trường Nhất Tiếu!"
Ánh mắt Vạn Kim Đại Phu nhanh chóng bình tĩnh trở lại.
Việc có thể tạo ra một cái bẫy ở trong tình cảnh như thế này là một trong những khía cạnh vĩ đại của Trường Nhất Tiếu. Nhưng nói cách khác, việc phải đưa cả mạng sống của bản thân ra làm mồi nhử cũng chứng tỏ rằng hắn ta đã không còn cách nào khác.
'Trường Nhất Tiếu, ta thắng rồi'
Khóe miệng Vạn Kim Đại Phu khẽ cong lên vẽ ra một nụ cười lạnh lẽo.
"Úy Sung"

"Có!"
"Đưa tất cả hộ vệ còn lại vào!" "Bảo Chủ?"
"Không sao cả"
Vạn Kim Đại Phu nắm chặt lấy thanh kiếm đang đeo trên hông. Không còn chút do dự nào xuất hiện trong tâm trí hắn nữa.
"Nếu để tên tiểu tử kia vận khí xong sẽ rất khó khăn. Chỉ cần không cho bọn chúng một chút thời gian nào thì có thể loại bỏ được tất cả. Cho tiến quân đi!"
".......Rõ!"
Theo mệnh lệnh của Uý Sung, tất cả hộ vệ xung quanh Vạn Kim Đại Phu đều nhảy vào trận chiến.
Và ngay sau đó đã cho thấy hiệu quả của nó. Yaaaaa!
Chiến lực tối cao của Hắc Quỷ Bảo lập tức tiến lên vị trí tiên phong dồn ép các đệ tử Hoa Sơn đang cố chịu đựng một cách khó khăn và tấn công như thể muốn nuốt sạch lũ Hồng Thiên đang lao vào

Đó là lúc trận địa bị lay động tìm lại được uy thế ban đầu.
"Thật kinh khủng"
Vạn Kim Đại Phu lắc đầu.
Không biết ai là người đầu tiên. Nhưng rõ ràng bọn chúng sẽ nhắm đến Lâm Tố Bính hoặc Trường Nhất Tiếu trước.
Nếu như Vạn Kim Đại Phu sai lầm một chút thì thủ đoạn cuối cùng mà Trường Nhất Tiếu chuẩn bị sẵn đã xuyên thủng cổ họng của hắn ta rồi.
Nhưng Vạn Kim Đại Phu không còn quan tâm đến thủ đoạn của Trường Nhất Tiếu nữa. Hắn không biết nước cờ bí mật đó là gì nhưng tốt nhất hãy để bí mật đó mãi mãi chôn vùi cùng cái chết của Trường Nhất Tiếu.
"Không được mất cảnh giác cho đến cuối cùng"
Dù sao thì trong cuộc chiến này, Vạn Kim Đại Phu đã thắng. Ngay cả khi nó không xuất phát từ năng lực mà là món quà mà Đoạn Tự Cường ban tặng thì chẳng phải may mắn cũng là một loại năng lực ở trên giang hồ hay sao?
"Khự!"

"Lũ người này!"
Các đệ tử Hoa Sơn bắt đầu bị đẩy lùi về phía sau.
Hắc Quỷ Bảo - những kẻ đã tìm lại được sự bình tĩnh không vội vàng mà siết chặt họ từng chút từng chút một.
Hồng Thiên lao vào cũng bắt đầu đổ máu khắp nơi.
Nụ cười trên gương mặt Vạn Kim Đại Phu ngày càng trở nên đậm hơn khi trận địa dần đi vào ổn định. Bây giờ tất cả những việc còn lại chỉ là tận hưởng dáng vẻ xấu xí của lũ người này trước cái chết mà thôi.
"Người cười cuối cùng là người chiến thắng. Phải không nào, Trường Nhất Tiếu?"
Trong lúc này, điều mà Vạn Kim Đại Phu tò mò nhất chính là biểu cảm của Trường Nhất Tiếu. Kẻ đã ném cả mạng sống của bản thân vào canh bạc cuối cùng rồi thất bại rốt cuộc sẽ có vẻ mặt thế nào đây?
Vậy nhưng....
Ngay lúc ấy, Vạn Kim Đại Phu đã thấy.
Dù bị Hắc Quỷ Bảo bao vây đến mức có thể mất đầu ngay tức khắc nhưng ánh mắt của Trường Nhất Tiếu vẫn

nhìn chằm chằm vào Vạn Kim Đại Phu. Và hắn đang nở một nụ cười....đáng sợ.
"Cái gì......?"
Vạn Kim Đại Phu nổi da gà trong chốc lát rồi vô thức quay lại nhìn xung quanh. Nhưng dù có quan sát thế nào chăng nữa hắn cũng chẳng tìm thấy bất cứ một mối đe dọa nào.
'Hắn phát điên rồi sao?'
Vạn Kim Đại Phu nghiến răng nhìn Trường Nhất Tiếu. Hắn cảm thấy bất an tột độ, ánh mắt tràn ngập nghi vấn.
"Úy Sung!"
"Có!"
"Mau đi lấy đầu Trường Nhất Tiếu về đây cho ta!"
"....Người đang nói Trường Nhất Tiếu ư?"
"Phải! Hãy kết thúc mọi chuyện bằng chính đôi bàn tay của nhà ngươi!"
"Ôi trời, Bảo Chủ!" "Hửm?"

"Có nhất thiết phải làm như vậy không?"
Vạn Kim Đại Phu cau mày.
Trong tình huống thế này mà lại hỏi một cách ngây ngô......
Phập!
Ngay lúc đó, Vạn Kim Đại Phu chấn động đến mức bờ vai hắn không ngừng rung lên.
"Ngươi?"
Hắn quay đầu lại theo bản năng khi cảm nhận được có điều gì đó kỳ lạ. Không, chính xác hắn chỉ mới định làm như vậy mà thôi....
Xoẹttttt
Một cơn đau khủng khiếp ấp đến bên mạn sườn. Một phi đao lạnh lẽo từ khi nào đã khoét thịt đi vào và xé rách phổi của hắn ta.
"Khọc......"

Vạn Kim Đại Phu bắt đầu run như cầy sấy trong cơn đau tưởng chừng sẽ khiến hắn nghẹt thở ngay tức khắc. Đầu óc hắn lúc này hoàn toàn trống rỗng.
Chuyện gì vừa xảy ra vậy? Rốt cuộc thì....
Cuối cùng hắn cũng đã có thể quay đầu lại một cách khó khăn. Và hình ảnh Úy Sung đang cười lạnh lùng với bàn tay đang đặt vào hông của hắn ta.
"Ngươi......"
Điều đầu tiên xuất hiện trong đầu hắn là sự 'phản bội'. Nhưng rồi suy nghĩ đó lập tức biến mất. Nếu như Úy Sung là kẻ phản bội thì Vạn Kim Đại Phu đâu có để hắn ở bên cạnh.
"Ngươi....không phải là Úy Sung......"
Kẻ có thể ở trong dáng vẻ của Úy Sung một cách hoàn hảo đến mức Vạn Kim Đại Phu không mảy may nghi ngờ.

"Thiên Diện......"
Một dòng máu đen chảy ra từ miệng Vạn Kim Đại Phu.
"Thiên....Diện....Tú....Sĩ......"
Úy Sung. Không! Hắn là Môn Chủ Hạ Ô Môn - Thiên Diện Tú Sĩ.
"Vạn Kim Đại Phu, lâu rồi mới gặp lại"
Giọng nói của hắn ta tràn ngập ý cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro